Chúng Ta Kết Hôn Nhưng Vẫn Là Bạn Nhé
Chương 6
Haku Nguyen
16/12/2013
“Ưm… nhức đầu quá đi…” An Vi mơ màng tỉnh dậy, cảm thấy
đầu nhức như búa bổ, đập tay vào trán mấy cái cũng chẳng thấy đỡ hơn
chút nào. Sao mình lại bị như vậy nhỉ ?
“Cậu dậy rồi à ? Còn ko mau rửa mặt sẽ trễ đấy !”
“Ừm… biết rồi !” Vẫn là cảnh cũ người cũ, mỗi buổi sáng thức dậy Vi đều nhìn thấy Phong đã mặc xiêm y chỉnh tề, chưa bao giờ cô có cơ hội chiêm ngưỡng bộ mặt ngáy ngủ của anh cả. Hừ… làm gì mà thức sớm thế ko biết ?
“Mà này ! Ko hiểu sao hôm nay tớ nhức đầu quá chừng. Cậu có thuốc nhức đầu ko ? Cho tớ 1 viên với !”
Thấy thái độ tỉnh bơ của Vi, anh đoán chắc là ko nhớ gì rồi hoặc cũng có thể do ngượng quá nên giả bộ ko nhớ. Được ! Lần này tớ ko chơi cậu thì tớ sẽ ko mang họ Lâm nữa =]]
“Cậu… ko nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì à ? Mà tớ thấy cậu… e hèm… nên mặc quần áo vào, nếu ko sẽ bị cảm đấy !”
Đúng vậy ! là cố ý đấy ! Mấy câu nói mờ ám này là tớ cố ý nói đấy, vậy nên hãy mau mau hiểu ra ý đồ của tớ đi nhé, ha ha ha… It’s show time !
“Quần áo gì ? Thì tớ đang mặc…” Vừa nói cô vừa nhìn xuống, mặt liền biến sắc… oh my chúa tôi ơi… sao tôi lại đối xử tệ với thân thể của mình như thế này vậy nè… chuyện… chuyện gì thế ?
Cả người Vi đóng băng tại chỗ… ko hề có phản ứng gì sau khi thấy cảnh tượng hùng vĩ kia làm Phong cảm thấy thắc mắc vô cùng…
30 giây trôi qua… vẫn ko hề có phản ứng…
40 giây…
50 giây…
1 phút… Pính pong ! Đã nghĩ ra vấn đề !
“Á á á…. Cậu… cậu biến thái… lợi dụng lúc tớ ngủ mà làm chuyện xằng bậy với tớ… oa oaa oa… tớ sẽ giết cậu… cậu chết đi… chết đi… chết đi…” Vi cầm gối đánh tới tấp vào người Nhật Phong, trong khi tay kia thì cố gắng giữ chiếc chăn che chắn cho mình
“Này ! Này ! Đầu óc cậu có vấn đề gì ko vậy ? Là cậu lợi dụng lúc say xỉn mà làm chuyện xằng bậy với tớ mới đúng. Giờ lại dám đổ thừa cho tớ à ?”
“Cái gì ? Say à ?” Đến lúc này, cô mới chịu dừng lại đợt tấn công liên hoàn của mình, vì chợt nhớ ra hình như đúng là hôm qua cô có say thật… rồi sau đó… à đúng rồi… cô có gọi cho anh đến đón… rồi anh đưa cô về nhà… rồi… rồi… Wa aaaa…. Kí ức của cô chỉ dừng lại ở đoạn anh và cô đã ôm hôn nhau mà cô lại là người chủ động trước nữa chứ… rồi sao đó thì sao ? Ko nhớ nỗi… aaaa… sau đó thì sao vậy ? >_<
Nhìn thấy Vi biến đổi sắc thái liên tục từ trắng bệt… xanh… rồi đỏ… giờ lại đang vò đầu bức tóc như thế, Phong có thể khẳng định kế hoạch trả thù của mình cũng đã thành công phần nào rồi… Giờ chỉ cần 1 cú knock out nữa thôi thì coi như mĩ mãn, wa ha ha ha…
“Cậu thật sự ko nhớ gì sao ? Vậy tốt quá ! Thật ra… hôm qua… tớ cũng ko có chủ động, bao nhiêu khí phách nam nhi đều bị cậu chiếm hết. Thật mất mặt ! Tớ ko muốn nhớ lại chút nào. Cậu ko nhớ cũng tốt… vậy tớ xuống nhà trước đây !” Phong cố tình bày vẻ mặt bị tổn thương, nói rồi liền quay lưng đi hòng che giấu ko cho cái biểu cảm thật của mình bị cô nhìn thấy. Để xem lần sau còn dám say xỉn và hôn lung tung nữa ko nhé J)
Cậu… cậu ấy nói như thế có nghĩa là… mình và cậu ấy đã…. A a a a a… là thật sao ? Nhưng sao mình ko nhớ… cũng chẳng có cảm giác khác lạ gì ? Ko phải người ta nói lần đầu tiên sẽ đau lắm sao ? Chắc là cậu ấy đang đùa thôi… ha ha… làm gì có chuyện đó chứ… nhưng mà… sao mình lại đang ở trong tình trạng mát mẻ như vậy… wa aaaaa… ko muốn… ko muốn đâu… mình ko muốn lần đầu tiên của mình mà lại say xỉn quên hết trời đất như thế này… hic… rồi giờ phải đối mặt với cậu ấy như thế nào đây ? Ngại chết đi được !!!! >_<
Thế là trong buổi sáng của ngày hôm đó, cả gia đình được chứng kiến 2 con người với 2 sắc thái hoàn toàn khác nhau. 1 người thì tươi tắn vui vẻ hơn nhiều so với bình thường cứng ngắc như khúc gỗ, đã là chuyện hiếm có làm cho cả nhà thấy ngạc nhiên rồi. Mặt khác người kia thì vẻ mặt xanh tím vàng đỏ cứ biến đổi liên tục như đèn trang trí cây thông noel, lại còn luôn cúi gầm mặt cứ như sợ bị người ta phát hiện ra điều gì vậy, càng làm cả nhà thấy kì lạ hơn nữa. Hai cái đứa này… rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì nhỉ ?
-------------------------------------
Sau khi đã đi làm, tâm trạng Vi cũng đỡ hơn đôi chút, nhưng vẫn ko tài nào gỡ bỏ được chuyện đó ra khỏi đầu. Ngồi trong lớp học, mà Vi cứ liên tục hành hạ đầu tóc của mình, vò tới vò lui, trong chốc lát đã biến thành một cái ổ quạ, trông chẳng khác bệnh nhân tâm thần là mấy. Khiến cho mấy đứa bé đang chơi trong lớp nhìn thấy cô giáo mình như thế, đã có vài đứa khóc thét lên…
Híc… tức thật ! Càng nghĩ càng thấy ấm ức, mình ko nhớ gì cả… aaaa… lần đầu tiên của mình… sao có thể tính như vậy được ? Đúng vậy ! Ko thể tính như vậy được, ko nhớ thì coi như ko tính… nhưng mà… wa aaaa… đã mất cái kia rồi còn ko tính được sao ? Giờ phải cư xử với cậu ấy như thế nào đây ? Mình vẫn chưa chuẩn bị tinh thần xong mà >_<
Có điều… nghĩ đi cũng phải nghĩ lại. Nếu đã làm rồi… hi vọng cậu ấy thuộc cái dạng khỏe mạnh hơn người, có thể thành công ngay lần đầu tiên thì… bingo… còn gì bằng ^^ Thật là quá tiện lợi :3 Một phát đã trúng ngay đích. Nếu vậy thì ngày mình và con gặp nhau sẽ ko còn là xa vời nữa. Ôi tuyệt quá đi !!!!!!
Nghĩ như vậy khiến cho tâm tình của cô khá hơn được 1 chút, lòng thầm mong những điều vừa nghĩ cô có thể nhanh chóng trở thành sự thật, vậy thì cô ko phải làm phiền Nhật Phong và gia đình cậu ấy nữa rồi. Đây gọi là trong cái họa có cái may ^^
Đang hăng say chìm đắm trong viễn tưởng hạnh phúc, bỗng dưng có 1 bàn tay nhỏ xinh níu lấy váy của cô, kéo cô trở về với thật tại đau lòng…
“Cô ơi ! Cô đã làm chuyện đó chưa ?” Một thiên thần nhỏ có đôi mắt đen to tròn ngây thơ lại thốt ra câu hỏi vô số tội như thế, làm cô đứng cả tim…
“Làm… làm gì ? Uyển Chi, em ko được nói bậy !” Đột nhiên cô phản ứng mạnh như thế dọa cô bé hoảng sợ đến mếu máo
“Híc… cô… cô ko giữ lời hứa… cô hứa sẽ gấp hạt giấy cho em mà… oa oa oa… em ghét cô nhất…” Nói rồi cô bé bỏ chạy mất, để lại cô đứng ngây ra nhìn theo, ko kịp giải thích gì cả. Trời ạ ! Đúng là đầu óc nghĩ bậy nên nghe cái gì cũng đều là bậy cả mà -_- não của mình sớm sẽ hư mất thôi TT_TT
------------------------------------
“An Vi ! Em đã làm chuyện đó phải ko ? Hi vọng sẽ mau đơm hoa kết trái nha” Vi vừa kết thúc lớp học, đi vào văn phòng đã bị một chị đồng nghiệp chạy đến vỗ vai với một vẻ mặt tươi cười bí hiểm, dọa cô sợ đến xanh cả mặt
“Ơ… em… sao… sao chị lại biết ?” Wa aaaa… tại sao đồng nghiệp của mình cũng biết chuyện này ? Thật là mất mặt chết đi được, mình đi chết đây !!! >_<
“Sao chị lại ko biết được chứ ? Chính mắt chị đã thấy mà”
“Chị… chị thấy ?” Mặt An Vi hiện tại còn xanh hơn cả tàu lá chuối. Oh my chúa tôi ơi ! Lại còn là thấy tận mắt nữa 0_0
“Ừ đúng rồi ! Chị nhìn thấy mỗi buổi chiều em đều ra sau vườn trường để tưới cây mà, những cây cà chua ở đó là do e trồng đúng ko ?” Chị đồng nghiệp thấy thái độ của Vi cũng hơi lạ lạ nhưng mà cũng ko có thắc mắc gì
Đến lúc này thì cô mới hớ ra “À thì ra là chị đang nói đến chuyện trồng cây à ?”
“Thì đúng rồi ! Chứ nãy giờ e tưởng chị đang nói đến chuyện gì ?”
“Dạ… thì là chuyện trồng cây đó mà… thôi em về trước đây. Bye chị !” Vừa nói xong cô nhanh chóng chuồn mất như 1 cơn gió làm chị đồng nghiệp ngây người ra chẳng hiểu chuyện gì
-------------------------------------
Thật là ức chế ! Thật là tự kỉ ! Cả ngày hôm nay đầu óc mình cứ quanh quẩn cái chuyện đó. Nghe bất cứ chuyện gì cũng đều nghĩ đến chuyện đó. Hu wa aaaa… mình sẽ sớm điên mất thôi ! Làm sao để tống khứ cái thứ này ra khỏi đầu đây ??? >_< Vi lăn lộn vật vã ở trên giường cứ như đang lăn bột tôm chiên
“Cậu đang làm cái gì thế ?” Mãi lo suy nghĩ đến cả Nhật Phong bước vào phòng từ lúc nào mà Vi cũng ko hề hay biết
“Cậu… cậu về rồi à ? Ừm… đã… đã ăn gì chưa ?” Vừa nhìn thấy anh, mặt cô đã chuyển sang đỏ ửng, thái độ cũng ko đc tự nhiên làm anh nhớ đến trò chơi sáng nay, lại bắt đầu nổi lên hứng thú, ko nghĩ sẽ buông tha cô dễ dàng vậy
“Làm gì hôm nay tốt với tớ thế ? À… là muốn bù đắp chuyện hôm qua cậu đã cưỡng đoạt tớ đó à ?” anh còn làm bộ cố ý bày ra vẻ mặt đau khổ như vừa nhắc tới chuyện ko muốn nhớ
“Cưỡng… cưỡng đoạt sao ? Cậu dùng từ gì mà ghê thế ? Tớ chỉ… chỉ là…” Òa… phải dùng từ gì đây nhỉ ? Từ ngữ của mình bay đâu mất cả rồi.
“Chỉ là gì ? Cưỡng hiếp à ?”
“Đúng rồi ! Là cưỡng…” Nói được nửa chừng mới biết mình bị hố, thật là hồ đồ mà, từ này chẳng phải còn nặng hơn nữa sao >_<
“Cưỡng hiếp cái đầu cậu á ! Tớ ko có ! Chẳng qua là tớ say… mà cậu là chồng tớ mà… cậu đã đồng ý cưới tớ thì… thì chuyện này cũng là đương nhiên thôi. Cậu ko được trách tớ ! Hoàn toàn hợp pháp mà !” Dù có cảm giác ko ổn nhưng Vi vẫn cố chấp gân cổ lên mà cãi
“Thật sao ? Đúng ha ! Chúng ta là vợ chồng mà, có xảy ra chuyện đó cũng là đương nhiên thôi. Vậy giờ tớ rất muốn thử lại lần nữa. Ok chứ ?” Ha ha… trò chơi càng lúc càng thú vị, để xem cậu đối phó thế nào đây…
“Cái… cái gì ? Ko được ! Cậu đã nói là chờ 2 đứa chuẩn bị sẵn sàng đã mà” Nhật Phong càng ngày càng tiến tới ép sát Vi vào góc tường dọa cô sợ xanh cả mặt
“Nhưng mà hôm qua cậu đã phá bỏ quy ước rồi còn gì”
“Đó… đó là do tớ say nên tớ… tớ…” Do hoảng sợ nên miệng cũng bắt đầu lắp bắp khiến anh cảm thấy buồn cười ko chịu nổi nhưng vẫn phải cố nhịn, vẫn chưa đạt được mục đích mà :D
“Chỉ cần đổ thừa cho say thì có thể coi như chưa có gì xảy ra à ? Cậu có biết hôm qua cậu đã khiến tớ rất là khổ sở không ? Bao nhiêu khí phách đàn ông đều bị cậu cướp hết… Nghĩ lại tớ cảm thấy mình thật là thất bại !” Vẻ mặt thiểu não, anh lại dùng khổ nhục kế lần 2, ko tin là lần này cô ko mắc bẫy
“Woa… được rồi ! Được rồi ! Tớ sẽ bù đắp cho cậu, xin cậu đừng nói nữa, ngượng chết đi được”
Bingo ! Con mồi đã sập bẫy ! “Vậy giờ cậu định bù đắp như thế nào đây ?”
“Thì… thì ngoài chuyện đó ra, cậu muốn như thế nào cũng được” Vi cẩn thận suy xét, chắc cậu ấy sẽ ko yêu cầu gì quá đáng đâu nhỉ ?
“Thật à ? Vậy thì đơn giản hơn rồi, chỉ cần mỗi ngày chuẩn bị quần áo cho tớ đi làm !”
“Được !”
“Mỗi tối tớ đi làm về, massage vai cho tớ !”
“Được !”
“Mỗi buổi trưa đưa cơm đến viện nghiên cứu cho tớ !”
“Được ! Ơ… cái gì ? Cậu đùa hả ? Đưa cơm trưa cho cậu ? Mỗi buổi trưa tớ chỉ được nghỉ có 1 tiếng thôi, làm sao mà đưa cơm cho cậu ? Tớ cũng cần phải ăn cơm nữa chứ !” 2 chuyện kia thì coi như còn miễn cưỡng chấp nhận được chứ dám tàn nhẫn cướp đi 1 tiếng nghỉ trưa quý giá của mình thì đúng là vô nhân đạo mà !!!!
“Thì cậu cứ ăn chung với tớ là được rồi ! Viện nghiên cứu và trường cậu đâu có xa lắm đâu”
“Không xa lắm à ? Đối với tớ là xa đấy, tớ còn phải nghỉ ngơi. Nội việc đi về thôi cũng đã mất gần hết thời gian nghỉ trưa của tớ rồi. Không được ! Tuyệt đối không được !”
“Haizzz… tớ biết lắm mà… thật ra cậu đâu có thật lòng muốn bù đắp cho tớ… thôi ko sao, tớ cũng ko muốn ép cậu…” Nhìn bộ dáng ũ rũ tội nghiệp của Nhật Phong thật đúng cái kiểu kêu gọi cảm giác tội lỗi của người khác đây mà
-_-! Thôi được ! Mình thừa nhận mình chính là con người chính nghĩa, nhất định phải chịu trách nhiệm với những việc mình đã làm
“Được rồi ! Tớ biết rồi ! Từ mai sẽ đưa cơm cho cậu”
“Ha ha… vậy mới được chứ ! Đúng là ko làm tớ thất vọng. Vậy từ mai phiền cậu nhé ! Tớ đi tắm đây !” Nói rồi, Phong hi hửng đi vào phòng tắm. Thái độ quay quắt 180 độ, Vi có cảm giác hình như mình lại vừa bị đưa vào tròng thì phải -_-|||
“Cậu dậy rồi à ? Còn ko mau rửa mặt sẽ trễ đấy !”
“Ừm… biết rồi !” Vẫn là cảnh cũ người cũ, mỗi buổi sáng thức dậy Vi đều nhìn thấy Phong đã mặc xiêm y chỉnh tề, chưa bao giờ cô có cơ hội chiêm ngưỡng bộ mặt ngáy ngủ của anh cả. Hừ… làm gì mà thức sớm thế ko biết ?
“Mà này ! Ko hiểu sao hôm nay tớ nhức đầu quá chừng. Cậu có thuốc nhức đầu ko ? Cho tớ 1 viên với !”
Thấy thái độ tỉnh bơ của Vi, anh đoán chắc là ko nhớ gì rồi hoặc cũng có thể do ngượng quá nên giả bộ ko nhớ. Được ! Lần này tớ ko chơi cậu thì tớ sẽ ko mang họ Lâm nữa =]]
“Cậu… ko nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì à ? Mà tớ thấy cậu… e hèm… nên mặc quần áo vào, nếu ko sẽ bị cảm đấy !”
Đúng vậy ! là cố ý đấy ! Mấy câu nói mờ ám này là tớ cố ý nói đấy, vậy nên hãy mau mau hiểu ra ý đồ của tớ đi nhé, ha ha ha… It’s show time !
“Quần áo gì ? Thì tớ đang mặc…” Vừa nói cô vừa nhìn xuống, mặt liền biến sắc… oh my chúa tôi ơi… sao tôi lại đối xử tệ với thân thể của mình như thế này vậy nè… chuyện… chuyện gì thế ?
Cả người Vi đóng băng tại chỗ… ko hề có phản ứng gì sau khi thấy cảnh tượng hùng vĩ kia làm Phong cảm thấy thắc mắc vô cùng…
30 giây trôi qua… vẫn ko hề có phản ứng…
40 giây…
50 giây…
1 phút… Pính pong ! Đã nghĩ ra vấn đề !
“Á á á…. Cậu… cậu biến thái… lợi dụng lúc tớ ngủ mà làm chuyện xằng bậy với tớ… oa oaa oa… tớ sẽ giết cậu… cậu chết đi… chết đi… chết đi…” Vi cầm gối đánh tới tấp vào người Nhật Phong, trong khi tay kia thì cố gắng giữ chiếc chăn che chắn cho mình
“Này ! Này ! Đầu óc cậu có vấn đề gì ko vậy ? Là cậu lợi dụng lúc say xỉn mà làm chuyện xằng bậy với tớ mới đúng. Giờ lại dám đổ thừa cho tớ à ?”
“Cái gì ? Say à ?” Đến lúc này, cô mới chịu dừng lại đợt tấn công liên hoàn của mình, vì chợt nhớ ra hình như đúng là hôm qua cô có say thật… rồi sau đó… à đúng rồi… cô có gọi cho anh đến đón… rồi anh đưa cô về nhà… rồi… rồi… Wa aaaa…. Kí ức của cô chỉ dừng lại ở đoạn anh và cô đã ôm hôn nhau mà cô lại là người chủ động trước nữa chứ… rồi sao đó thì sao ? Ko nhớ nỗi… aaaa… sau đó thì sao vậy ? >_<
Nhìn thấy Vi biến đổi sắc thái liên tục từ trắng bệt… xanh… rồi đỏ… giờ lại đang vò đầu bức tóc như thế, Phong có thể khẳng định kế hoạch trả thù của mình cũng đã thành công phần nào rồi… Giờ chỉ cần 1 cú knock out nữa thôi thì coi như mĩ mãn, wa ha ha ha…
“Cậu thật sự ko nhớ gì sao ? Vậy tốt quá ! Thật ra… hôm qua… tớ cũng ko có chủ động, bao nhiêu khí phách nam nhi đều bị cậu chiếm hết. Thật mất mặt ! Tớ ko muốn nhớ lại chút nào. Cậu ko nhớ cũng tốt… vậy tớ xuống nhà trước đây !” Phong cố tình bày vẻ mặt bị tổn thương, nói rồi liền quay lưng đi hòng che giấu ko cho cái biểu cảm thật của mình bị cô nhìn thấy. Để xem lần sau còn dám say xỉn và hôn lung tung nữa ko nhé J)
Cậu… cậu ấy nói như thế có nghĩa là… mình và cậu ấy đã…. A a a a a… là thật sao ? Nhưng sao mình ko nhớ… cũng chẳng có cảm giác khác lạ gì ? Ko phải người ta nói lần đầu tiên sẽ đau lắm sao ? Chắc là cậu ấy đang đùa thôi… ha ha… làm gì có chuyện đó chứ… nhưng mà… sao mình lại đang ở trong tình trạng mát mẻ như vậy… wa aaaaa… ko muốn… ko muốn đâu… mình ko muốn lần đầu tiên của mình mà lại say xỉn quên hết trời đất như thế này… hic… rồi giờ phải đối mặt với cậu ấy như thế nào đây ? Ngại chết đi được !!!! >_<
Thế là trong buổi sáng của ngày hôm đó, cả gia đình được chứng kiến 2 con người với 2 sắc thái hoàn toàn khác nhau. 1 người thì tươi tắn vui vẻ hơn nhiều so với bình thường cứng ngắc như khúc gỗ, đã là chuyện hiếm có làm cho cả nhà thấy ngạc nhiên rồi. Mặt khác người kia thì vẻ mặt xanh tím vàng đỏ cứ biến đổi liên tục như đèn trang trí cây thông noel, lại còn luôn cúi gầm mặt cứ như sợ bị người ta phát hiện ra điều gì vậy, càng làm cả nhà thấy kì lạ hơn nữa. Hai cái đứa này… rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì nhỉ ?
-------------------------------------
Sau khi đã đi làm, tâm trạng Vi cũng đỡ hơn đôi chút, nhưng vẫn ko tài nào gỡ bỏ được chuyện đó ra khỏi đầu. Ngồi trong lớp học, mà Vi cứ liên tục hành hạ đầu tóc của mình, vò tới vò lui, trong chốc lát đã biến thành một cái ổ quạ, trông chẳng khác bệnh nhân tâm thần là mấy. Khiến cho mấy đứa bé đang chơi trong lớp nhìn thấy cô giáo mình như thế, đã có vài đứa khóc thét lên…
Híc… tức thật ! Càng nghĩ càng thấy ấm ức, mình ko nhớ gì cả… aaaa… lần đầu tiên của mình… sao có thể tính như vậy được ? Đúng vậy ! Ko thể tính như vậy được, ko nhớ thì coi như ko tính… nhưng mà… wa aaaa… đã mất cái kia rồi còn ko tính được sao ? Giờ phải cư xử với cậu ấy như thế nào đây ? Mình vẫn chưa chuẩn bị tinh thần xong mà >_<
Có điều… nghĩ đi cũng phải nghĩ lại. Nếu đã làm rồi… hi vọng cậu ấy thuộc cái dạng khỏe mạnh hơn người, có thể thành công ngay lần đầu tiên thì… bingo… còn gì bằng ^^ Thật là quá tiện lợi :3 Một phát đã trúng ngay đích. Nếu vậy thì ngày mình và con gặp nhau sẽ ko còn là xa vời nữa. Ôi tuyệt quá đi !!!!!!
Nghĩ như vậy khiến cho tâm tình của cô khá hơn được 1 chút, lòng thầm mong những điều vừa nghĩ cô có thể nhanh chóng trở thành sự thật, vậy thì cô ko phải làm phiền Nhật Phong và gia đình cậu ấy nữa rồi. Đây gọi là trong cái họa có cái may ^^
Đang hăng say chìm đắm trong viễn tưởng hạnh phúc, bỗng dưng có 1 bàn tay nhỏ xinh níu lấy váy của cô, kéo cô trở về với thật tại đau lòng…
“Cô ơi ! Cô đã làm chuyện đó chưa ?” Một thiên thần nhỏ có đôi mắt đen to tròn ngây thơ lại thốt ra câu hỏi vô số tội như thế, làm cô đứng cả tim…
“Làm… làm gì ? Uyển Chi, em ko được nói bậy !” Đột nhiên cô phản ứng mạnh như thế dọa cô bé hoảng sợ đến mếu máo
“Híc… cô… cô ko giữ lời hứa… cô hứa sẽ gấp hạt giấy cho em mà… oa oa oa… em ghét cô nhất…” Nói rồi cô bé bỏ chạy mất, để lại cô đứng ngây ra nhìn theo, ko kịp giải thích gì cả. Trời ạ ! Đúng là đầu óc nghĩ bậy nên nghe cái gì cũng đều là bậy cả mà -_- não của mình sớm sẽ hư mất thôi TT_TT
------------------------------------
“An Vi ! Em đã làm chuyện đó phải ko ? Hi vọng sẽ mau đơm hoa kết trái nha” Vi vừa kết thúc lớp học, đi vào văn phòng đã bị một chị đồng nghiệp chạy đến vỗ vai với một vẻ mặt tươi cười bí hiểm, dọa cô sợ đến xanh cả mặt
“Ơ… em… sao… sao chị lại biết ?” Wa aaaa… tại sao đồng nghiệp của mình cũng biết chuyện này ? Thật là mất mặt chết đi được, mình đi chết đây !!! >_<
“Sao chị lại ko biết được chứ ? Chính mắt chị đã thấy mà”
“Chị… chị thấy ?” Mặt An Vi hiện tại còn xanh hơn cả tàu lá chuối. Oh my chúa tôi ơi ! Lại còn là thấy tận mắt nữa 0_0
“Ừ đúng rồi ! Chị nhìn thấy mỗi buổi chiều em đều ra sau vườn trường để tưới cây mà, những cây cà chua ở đó là do e trồng đúng ko ?” Chị đồng nghiệp thấy thái độ của Vi cũng hơi lạ lạ nhưng mà cũng ko có thắc mắc gì
Đến lúc này thì cô mới hớ ra “À thì ra là chị đang nói đến chuyện trồng cây à ?”
“Thì đúng rồi ! Chứ nãy giờ e tưởng chị đang nói đến chuyện gì ?”
“Dạ… thì là chuyện trồng cây đó mà… thôi em về trước đây. Bye chị !” Vừa nói xong cô nhanh chóng chuồn mất như 1 cơn gió làm chị đồng nghiệp ngây người ra chẳng hiểu chuyện gì
-------------------------------------
Thật là ức chế ! Thật là tự kỉ ! Cả ngày hôm nay đầu óc mình cứ quanh quẩn cái chuyện đó. Nghe bất cứ chuyện gì cũng đều nghĩ đến chuyện đó. Hu wa aaaa… mình sẽ sớm điên mất thôi ! Làm sao để tống khứ cái thứ này ra khỏi đầu đây ??? >_< Vi lăn lộn vật vã ở trên giường cứ như đang lăn bột tôm chiên
“Cậu đang làm cái gì thế ?” Mãi lo suy nghĩ đến cả Nhật Phong bước vào phòng từ lúc nào mà Vi cũng ko hề hay biết
“Cậu… cậu về rồi à ? Ừm… đã… đã ăn gì chưa ?” Vừa nhìn thấy anh, mặt cô đã chuyển sang đỏ ửng, thái độ cũng ko đc tự nhiên làm anh nhớ đến trò chơi sáng nay, lại bắt đầu nổi lên hứng thú, ko nghĩ sẽ buông tha cô dễ dàng vậy
“Làm gì hôm nay tốt với tớ thế ? À… là muốn bù đắp chuyện hôm qua cậu đã cưỡng đoạt tớ đó à ?” anh còn làm bộ cố ý bày ra vẻ mặt đau khổ như vừa nhắc tới chuyện ko muốn nhớ
“Cưỡng… cưỡng đoạt sao ? Cậu dùng từ gì mà ghê thế ? Tớ chỉ… chỉ là…” Òa… phải dùng từ gì đây nhỉ ? Từ ngữ của mình bay đâu mất cả rồi.
“Chỉ là gì ? Cưỡng hiếp à ?”
“Đúng rồi ! Là cưỡng…” Nói được nửa chừng mới biết mình bị hố, thật là hồ đồ mà, từ này chẳng phải còn nặng hơn nữa sao >_<
“Cưỡng hiếp cái đầu cậu á ! Tớ ko có ! Chẳng qua là tớ say… mà cậu là chồng tớ mà… cậu đã đồng ý cưới tớ thì… thì chuyện này cũng là đương nhiên thôi. Cậu ko được trách tớ ! Hoàn toàn hợp pháp mà !” Dù có cảm giác ko ổn nhưng Vi vẫn cố chấp gân cổ lên mà cãi
“Thật sao ? Đúng ha ! Chúng ta là vợ chồng mà, có xảy ra chuyện đó cũng là đương nhiên thôi. Vậy giờ tớ rất muốn thử lại lần nữa. Ok chứ ?” Ha ha… trò chơi càng lúc càng thú vị, để xem cậu đối phó thế nào đây…
“Cái… cái gì ? Ko được ! Cậu đã nói là chờ 2 đứa chuẩn bị sẵn sàng đã mà” Nhật Phong càng ngày càng tiến tới ép sát Vi vào góc tường dọa cô sợ xanh cả mặt
“Nhưng mà hôm qua cậu đã phá bỏ quy ước rồi còn gì”
“Đó… đó là do tớ say nên tớ… tớ…” Do hoảng sợ nên miệng cũng bắt đầu lắp bắp khiến anh cảm thấy buồn cười ko chịu nổi nhưng vẫn phải cố nhịn, vẫn chưa đạt được mục đích mà :D
“Chỉ cần đổ thừa cho say thì có thể coi như chưa có gì xảy ra à ? Cậu có biết hôm qua cậu đã khiến tớ rất là khổ sở không ? Bao nhiêu khí phách đàn ông đều bị cậu cướp hết… Nghĩ lại tớ cảm thấy mình thật là thất bại !” Vẻ mặt thiểu não, anh lại dùng khổ nhục kế lần 2, ko tin là lần này cô ko mắc bẫy
“Woa… được rồi ! Được rồi ! Tớ sẽ bù đắp cho cậu, xin cậu đừng nói nữa, ngượng chết đi được”
Bingo ! Con mồi đã sập bẫy ! “Vậy giờ cậu định bù đắp như thế nào đây ?”
“Thì… thì ngoài chuyện đó ra, cậu muốn như thế nào cũng được” Vi cẩn thận suy xét, chắc cậu ấy sẽ ko yêu cầu gì quá đáng đâu nhỉ ?
“Thật à ? Vậy thì đơn giản hơn rồi, chỉ cần mỗi ngày chuẩn bị quần áo cho tớ đi làm !”
“Được !”
“Mỗi tối tớ đi làm về, massage vai cho tớ !”
“Được !”
“Mỗi buổi trưa đưa cơm đến viện nghiên cứu cho tớ !”
“Được ! Ơ… cái gì ? Cậu đùa hả ? Đưa cơm trưa cho cậu ? Mỗi buổi trưa tớ chỉ được nghỉ có 1 tiếng thôi, làm sao mà đưa cơm cho cậu ? Tớ cũng cần phải ăn cơm nữa chứ !” 2 chuyện kia thì coi như còn miễn cưỡng chấp nhận được chứ dám tàn nhẫn cướp đi 1 tiếng nghỉ trưa quý giá của mình thì đúng là vô nhân đạo mà !!!!
“Thì cậu cứ ăn chung với tớ là được rồi ! Viện nghiên cứu và trường cậu đâu có xa lắm đâu”
“Không xa lắm à ? Đối với tớ là xa đấy, tớ còn phải nghỉ ngơi. Nội việc đi về thôi cũng đã mất gần hết thời gian nghỉ trưa của tớ rồi. Không được ! Tuyệt đối không được !”
“Haizzz… tớ biết lắm mà… thật ra cậu đâu có thật lòng muốn bù đắp cho tớ… thôi ko sao, tớ cũng ko muốn ép cậu…” Nhìn bộ dáng ũ rũ tội nghiệp của Nhật Phong thật đúng cái kiểu kêu gọi cảm giác tội lỗi của người khác đây mà
-_-! Thôi được ! Mình thừa nhận mình chính là con người chính nghĩa, nhất định phải chịu trách nhiệm với những việc mình đã làm
“Được rồi ! Tớ biết rồi ! Từ mai sẽ đưa cơm cho cậu”
“Ha ha… vậy mới được chứ ! Đúng là ko làm tớ thất vọng. Vậy từ mai phiền cậu nhé ! Tớ đi tắm đây !” Nói rồi, Phong hi hửng đi vào phòng tắm. Thái độ quay quắt 180 độ, Vi có cảm giác hình như mình lại vừa bị đưa vào tròng thì phải -_-|||
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.