Chương 35:
Vinh Diệu Thiếu Nữ
01/11/2024
Cảnh sát chia ra xem xét tình hình. Một người trong số đó tiến đến Lý Văn Tâm, hỏi: “Cậu là ai? Sao lại ở đây?”
Trên đất, Tiền Tuyết Nhã cố nắm lấy cơ hội, hét lớn: “Cảnh sát cứu mạng! Cái con bé kia là yêu quái! Nó cầm kiếm gỗ đào đánh chúng tôi, như bị bàn ủi nóng in lên người, đau chết mất!”
Cảnh sát nhìn Tiền Tuyết Nhã, rồi lại quay sang đoàn tử đang yên lặng nằm gọn trong tay Lý Văn Tâm, trên đầu cài hai chiếc kẹp tóc hình con bướm. Họ suýt bật cười vì cảm thấy lời nói của Tiền Tuyết Nhã quá hoang đường.
Lý Văn Tâm nhanh chóng lấy giấy tờ chứng minh thân phận và thẻ học sinh, đưa cho cảnh sát: “Đây là giấy tờ của tôi. Tôi chỉ dẫn em gái mình đi dạo, tình cờ thấy hai người kia đánh một người phụ nữ đáng thương nên tiến lại gần. Nhưng ngay khi chúng tôi đến gần, họ bỗng nhiên lăn lộn dưới đất. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, thật may có các anh đến. Em gái tôi mới ba tuổi rưỡi thôi, làm sao có thể là yêu quái được?”
Sao lại thế này? Rõ ràng là sợ bị phát hiện hành vi xấu xa, mới vội vã nằm lăn ra ăn vạ chứ còn gì!
Nhưng hai người này cũng vụng quá, chẳng biết chọn cớ nào hợp lý hơn. Bảo là thiếu niên kia đánh họ còn dễ tin hơn đấy! Ba tuổi rưỡi lại có thể lấy kiếm gỗ đào ra mà đánh người ư? Chưa kể cậu thanh niên đi cùng còn không đến 25 tuổi mà cứ bị gọi là “thúc thúc”...
Viên cảnh sát đứng bên thầm nghĩ, bất giác gật đầu: “Được, tôi đã rõ.”
Nghĩa trang này mộ bia san sát, tiểu đoàn tử người nhỏ bé, còn hai người Trương Lâm và Tiền Tuyết Nhã thì bị kiếm gỗ đánh đến lăn lóc dưới đất, vì thế chẳng ai kịp để ý xung quanh.
“Cảnh sát ơi, cảnh sát ơi, mau cứu vợ tôi! Cô ấy vừa mang thai, lỡ có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao? Tôi vừa mất đứa con, đứa con này phải giữ được!” Trương Lâm gào lên thảm thiết.
Tiền Tuyết Nhã nghe xong, mặt liền biến sắc, vội vã xua tay: “Không sao, không sao… con không có chuyện gì, không cần đi bệnh viện đâu…”
Nhưng lời chưa dứt, viên cảnh sát đã gọi cấp cứu 120.
Hai người không rõ từ đâu xuất hiện ở đây, lại thêm người phụ nữ đang kêu khóc đòi cứu con, nhìn qua có vẻ không bình thường, cả ba đều cần được đưa đi bệnh viện để kiểm tra.
Xe cấp cứu đến ngay sau đó, các hộ lý lập tức đưa Tiền Tuyết Nhã và Trương Lâm lên xe, gương mặt Thư Dung lúc này vẫn giữ nụ cười thanh thản. Viên Viên đứng bên cạnh mẹ, kể hết mọi chuyện liên quan đến đoàn tử. Cảm giác lạnh lẽo kỳ quái thoảng qua khiến hộ lý không khỏi rùng mình, bất giác xoa cánh tay đầy nổi da gà. Cô lẩm bẩm: “Thời tiết gì mà lạnh lẽo thế này...”
Trên đất, Tiền Tuyết Nhã cố nắm lấy cơ hội, hét lớn: “Cảnh sát cứu mạng! Cái con bé kia là yêu quái! Nó cầm kiếm gỗ đào đánh chúng tôi, như bị bàn ủi nóng in lên người, đau chết mất!”
Cảnh sát nhìn Tiền Tuyết Nhã, rồi lại quay sang đoàn tử đang yên lặng nằm gọn trong tay Lý Văn Tâm, trên đầu cài hai chiếc kẹp tóc hình con bướm. Họ suýt bật cười vì cảm thấy lời nói của Tiền Tuyết Nhã quá hoang đường.
Lý Văn Tâm nhanh chóng lấy giấy tờ chứng minh thân phận và thẻ học sinh, đưa cho cảnh sát: “Đây là giấy tờ của tôi. Tôi chỉ dẫn em gái mình đi dạo, tình cờ thấy hai người kia đánh một người phụ nữ đáng thương nên tiến lại gần. Nhưng ngay khi chúng tôi đến gần, họ bỗng nhiên lăn lộn dưới đất. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, thật may có các anh đến. Em gái tôi mới ba tuổi rưỡi thôi, làm sao có thể là yêu quái được?”
Sao lại thế này? Rõ ràng là sợ bị phát hiện hành vi xấu xa, mới vội vã nằm lăn ra ăn vạ chứ còn gì!
Nhưng hai người này cũng vụng quá, chẳng biết chọn cớ nào hợp lý hơn. Bảo là thiếu niên kia đánh họ còn dễ tin hơn đấy! Ba tuổi rưỡi lại có thể lấy kiếm gỗ đào ra mà đánh người ư? Chưa kể cậu thanh niên đi cùng còn không đến 25 tuổi mà cứ bị gọi là “thúc thúc”...
Viên cảnh sát đứng bên thầm nghĩ, bất giác gật đầu: “Được, tôi đã rõ.”
Nghĩa trang này mộ bia san sát, tiểu đoàn tử người nhỏ bé, còn hai người Trương Lâm và Tiền Tuyết Nhã thì bị kiếm gỗ đánh đến lăn lóc dưới đất, vì thế chẳng ai kịp để ý xung quanh.
“Cảnh sát ơi, cảnh sát ơi, mau cứu vợ tôi! Cô ấy vừa mang thai, lỡ có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao? Tôi vừa mất đứa con, đứa con này phải giữ được!” Trương Lâm gào lên thảm thiết.
Tiền Tuyết Nhã nghe xong, mặt liền biến sắc, vội vã xua tay: “Không sao, không sao… con không có chuyện gì, không cần đi bệnh viện đâu…”
Nhưng lời chưa dứt, viên cảnh sát đã gọi cấp cứu 120.
Hai người không rõ từ đâu xuất hiện ở đây, lại thêm người phụ nữ đang kêu khóc đòi cứu con, nhìn qua có vẻ không bình thường, cả ba đều cần được đưa đi bệnh viện để kiểm tra.
Xe cấp cứu đến ngay sau đó, các hộ lý lập tức đưa Tiền Tuyết Nhã và Trương Lâm lên xe, gương mặt Thư Dung lúc này vẫn giữ nụ cười thanh thản. Viên Viên đứng bên cạnh mẹ, kể hết mọi chuyện liên quan đến đoàn tử. Cảm giác lạnh lẽo kỳ quái thoảng qua khiến hộ lý không khỏi rùng mình, bất giác xoa cánh tay đầy nổi da gà. Cô lẩm bẩm: “Thời tiết gì mà lạnh lẽo thế này...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.