Chương 36:
Vinh Diệu Thiếu Nữ
01/11/2024
Trước khi xe đóng cửa, Lý Văn Tâm bất chợt nói: “Khoan đã.”
Anh ôm đoàn tử tiến lại gần, đưa cho Thư Dung chiếc dù đen trong tay: “Trời nắng gắt lắm, có cái dù sẽ đỡ hơn một chút.”
Thư Dung sững sờ nhìn chiếc dù, nhìn Viên Viên đứng bên cạnh, dường như nhận ra điều gì. Đôi tay bà run run đón lấy, ánh mắt rưng rưng: “Cảm ơn, cảm ơn… cảm ơn các người.”
Sau khi Thư Dung, Tiền Tuyết Nhã và Trương Lâm được đưa đến bệnh viện, Lý Văn Tâm, đoàn tử và người phụ nữ đã báo cảnh sát cũng được mời về đồn để làm biên bản.
Nữ cảnh sát nhìn đoàn tử nhỏ xíu đang quắp chặt Lý Văn Tâm, đôi tay ngắn ngủn ôm lấy cổ anh không buông, khiến chị không khỏi thắc mắc: “Cháu bé sao thế này? Có phải bị đau ở đâu không?”
Cô bé đáng yêu này từ lúc ở nghĩa trang đến giờ vẫn luôn bám riết lấy “anh trai,” chẳng hề động đậy.
“Không có gì đâu chị,” Lý Văn Tâm trả lời, “chắc là do thấy người lớn đánh nhau, cháu bị sợ hãi.”
Nữ cảnh sát gật gù, chắc cũng là vì sợ nên mới chẳng khóc chẳng nháo gì, cứ ôm anh chặt cứng thế. Chị thấy thương không nén được, liền dùng giọng thật dịu dàng dỗ dành đoàn tử, còn đưa cho cô bé vài chiếc bánh nhỏ.
Đoàn tử vẫn không nói lời nào, gương mặt rúc vào vai Lý Văn Tâm. Lợi dụng lúc không ai để ý, anh nhẹ nhàng vuốt đầu cô, thì thầm: “Diệu Diệu đừng sợ. Anh chỉ đến để làm biên bản, chứng minh giúp mẹ của Viên Viên thôi, xong là mình về. Cảnh sát không bắt anh đâu.”
Đoàn tử lúc này mới khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn long lanh nước: “Thật không?”
“Thật mà. Ca ca sẽ không lừa Diệu Diệu đâu,” Lý Văn Tâm trấn an, lòng như muốn tan chảy.
Đoàn tử khẽ thở phào nhưng rồi bỗng thấy không đúng: “Ngươi đâu phải ca ca ta! Ta là chưởng môn! Chưởng môn mà! Ta lớn tuổi hơn, là lão đại của ngươi!”
Lý Văn Tâm mỉm cười, cố ý trêu lại: “Nhưng anh đã nói với cảnh sát là Diệu Diệu là em gái anh. Nếu Diệu Diệu không gọi anh là ca ca, cảnh sát sẽ phát hiện anh nói dối, mà cảnh sát ghét nhất là nói dối đấy. Khi đó, anh sẽ…”
Anh cố tình buông tiếng thở dài, như thể gặp chuyện khó xử lắm.
Nghe vậy, đoàn tử phồng má, không nhịn được bật cười, rồi lại tự bò lên vai anh, giọng trẻ thơ thì thầm: “Được rồi, vậy ngươi làm ca ca ta… nhưng chỉ một lúc thôi đó!”
“Được ~ ca ca sẽ là ca ca của Diệu Diệu một lúc thôi ~”
Anh ôm đoàn tử tiến lại gần, đưa cho Thư Dung chiếc dù đen trong tay: “Trời nắng gắt lắm, có cái dù sẽ đỡ hơn một chút.”
Thư Dung sững sờ nhìn chiếc dù, nhìn Viên Viên đứng bên cạnh, dường như nhận ra điều gì. Đôi tay bà run run đón lấy, ánh mắt rưng rưng: “Cảm ơn, cảm ơn… cảm ơn các người.”
Sau khi Thư Dung, Tiền Tuyết Nhã và Trương Lâm được đưa đến bệnh viện, Lý Văn Tâm, đoàn tử và người phụ nữ đã báo cảnh sát cũng được mời về đồn để làm biên bản.
Nữ cảnh sát nhìn đoàn tử nhỏ xíu đang quắp chặt Lý Văn Tâm, đôi tay ngắn ngủn ôm lấy cổ anh không buông, khiến chị không khỏi thắc mắc: “Cháu bé sao thế này? Có phải bị đau ở đâu không?”
Cô bé đáng yêu này từ lúc ở nghĩa trang đến giờ vẫn luôn bám riết lấy “anh trai,” chẳng hề động đậy.
“Không có gì đâu chị,” Lý Văn Tâm trả lời, “chắc là do thấy người lớn đánh nhau, cháu bị sợ hãi.”
Nữ cảnh sát gật gù, chắc cũng là vì sợ nên mới chẳng khóc chẳng nháo gì, cứ ôm anh chặt cứng thế. Chị thấy thương không nén được, liền dùng giọng thật dịu dàng dỗ dành đoàn tử, còn đưa cho cô bé vài chiếc bánh nhỏ.
Đoàn tử vẫn không nói lời nào, gương mặt rúc vào vai Lý Văn Tâm. Lợi dụng lúc không ai để ý, anh nhẹ nhàng vuốt đầu cô, thì thầm: “Diệu Diệu đừng sợ. Anh chỉ đến để làm biên bản, chứng minh giúp mẹ của Viên Viên thôi, xong là mình về. Cảnh sát không bắt anh đâu.”
Đoàn tử lúc này mới khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn long lanh nước: “Thật không?”
“Thật mà. Ca ca sẽ không lừa Diệu Diệu đâu,” Lý Văn Tâm trấn an, lòng như muốn tan chảy.
Đoàn tử khẽ thở phào nhưng rồi bỗng thấy không đúng: “Ngươi đâu phải ca ca ta! Ta là chưởng môn! Chưởng môn mà! Ta lớn tuổi hơn, là lão đại của ngươi!”
Lý Văn Tâm mỉm cười, cố ý trêu lại: “Nhưng anh đã nói với cảnh sát là Diệu Diệu là em gái anh. Nếu Diệu Diệu không gọi anh là ca ca, cảnh sát sẽ phát hiện anh nói dối, mà cảnh sát ghét nhất là nói dối đấy. Khi đó, anh sẽ…”
Anh cố tình buông tiếng thở dài, như thể gặp chuyện khó xử lắm.
Nghe vậy, đoàn tử phồng má, không nhịn được bật cười, rồi lại tự bò lên vai anh, giọng trẻ thơ thì thầm: “Được rồi, vậy ngươi làm ca ca ta… nhưng chỉ một lúc thôi đó!”
“Được ~ ca ca sẽ là ca ca của Diệu Diệu một lúc thôi ~”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.