Chương 37:
Vinh Diệu Thiếu Nữ
01/11/2024
Lý Văn Tâm ôm đoàn tử cười khúc khích, vỗ nhẹ vào lưng cô bé.
Lúc này, một viên cảnh sát khác bước tới, vẻ mặt giận dữ nói: “Hai người đó rõ ràng giả vờ ăn vạ! Kết quả kiểm tra ở bệnh viện cho thấy cả hai chẳng có lấy một vết thương, cô gái kia cũng không hề mang thai! Diễn xuất cũng tài thật, suýt nữa thì lừa được cả tôi. Đúng là đánh người trả đũa!”
Người phụ nữ đã báo cảnh sát từ trước càng nghe càng tức giận, lập tức nói lớn: “Hai kẻ đê tiện đó thật là đáng ghét! Tôi đoán chắc chắn cô vợ kia đã hại chết đứa trẻ đáng thương kia rồi! Cảnh sát nhất định phải điều tra rõ ràng đấy nhé!”
“Xin chị chú ý lời nói,” viên cảnh sát nhắc nhở, rồi trấn an: “Chúng tôi sẽ điều tra rõ vụ này.”
Làm xong ghi chép, họ được phép rời khỏi đồn cảnh sát. Lý Văn Tâm ôm đoàn tử ra đến cửa thì cô bé bỗng dưng giãy khỏi vòng tay anh, yêu cầu: “Ca ca, cho ta xuống.”
“Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi rồi thả cô xuống.
Không trả lời, đoàn tử với đôi chân ngắn ngủn chạy tới trước mặt nữ cảnh sát vừa nãy, ngước đôi mắt to tròn lên, kéo nhẹ ống quần chị: “Chị cảnh sát, chị cảnh sát~”
Nữ cảnh sát vừa nhìn đã thấy yêu mến, liền ngồi xổm xuống xoa đầu cô bé: “Có chuyện gì thế, bé con? Lại muốn thêm bánh mì hả?”
Đoàn tử lắc đầu, rút từ trong túi ra một lá bùa bình an, đưa cho chị: “Đây là quà cho chị. Nó sẽ phù hộ chị được bình an.”
Theo nguyên tắc, cảnh sát không thể nhận đồ từ người dân, nhưng nhìn lá bùa nhỏ bé như đồ chơi trên vỉa hè mà cô bé tặng, chị đành nhận, sợ cô bé buồn. Nữ cảnh sát mỉm cười hỏi: “Sao con lại muốn tặng cái này cho chị?”
Đoàn tử đáp, giọng trong trẻo: “Hai người kia là kẻ xấu, họ bắt nạt Viên Viên, bắt nạt mẹ của Viên Viên, còn hại chết Viên Viên nữa. Diệu Diệu mong các người nhất định sẽ trừng phạt kẻ xấu, thay Viên Viên trả thù!”
Thì ra cô bé ghét cái ác, muốn dùng món đồ chơi nhỏ xíu này để đổi lấy công lý cho Viên Viên.
Nữ cảnh sát lại xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Chúng tôi nhất định sẽ làm thế.”
Được hứa hẹn, đoàn tử gật đầu, cúi chào thật lễ phép: “Cảm ơn chị cảnh sát.” Rồi nhanh chóng chạy về chỗ Lý Văn Tâm.
Nữ cảnh sát nhìn theo bóng hai anh em nhỏ dần, trong lòng thầm thở dài.Vài ngày trước, một vụ tai nạn xe cộ nghiêm trọng xảy ra dưới chân cầu vượt, hình ảnh thảm khốc của nó vẫn ám ảnh trong tâm trí nữ cảnh sát. Lúc ấy, Thư Dung đã đến đồn trình báo, khẳng định rằng Tiền Tuyết Nhã chính là người hại chết con trai mình - bé Viên Viên.
Lúc này, một viên cảnh sát khác bước tới, vẻ mặt giận dữ nói: “Hai người đó rõ ràng giả vờ ăn vạ! Kết quả kiểm tra ở bệnh viện cho thấy cả hai chẳng có lấy một vết thương, cô gái kia cũng không hề mang thai! Diễn xuất cũng tài thật, suýt nữa thì lừa được cả tôi. Đúng là đánh người trả đũa!”
Người phụ nữ đã báo cảnh sát từ trước càng nghe càng tức giận, lập tức nói lớn: “Hai kẻ đê tiện đó thật là đáng ghét! Tôi đoán chắc chắn cô vợ kia đã hại chết đứa trẻ đáng thương kia rồi! Cảnh sát nhất định phải điều tra rõ ràng đấy nhé!”
“Xin chị chú ý lời nói,” viên cảnh sát nhắc nhở, rồi trấn an: “Chúng tôi sẽ điều tra rõ vụ này.”
Làm xong ghi chép, họ được phép rời khỏi đồn cảnh sát. Lý Văn Tâm ôm đoàn tử ra đến cửa thì cô bé bỗng dưng giãy khỏi vòng tay anh, yêu cầu: “Ca ca, cho ta xuống.”
“Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi rồi thả cô xuống.
Không trả lời, đoàn tử với đôi chân ngắn ngủn chạy tới trước mặt nữ cảnh sát vừa nãy, ngước đôi mắt to tròn lên, kéo nhẹ ống quần chị: “Chị cảnh sát, chị cảnh sát~”
Nữ cảnh sát vừa nhìn đã thấy yêu mến, liền ngồi xổm xuống xoa đầu cô bé: “Có chuyện gì thế, bé con? Lại muốn thêm bánh mì hả?”
Đoàn tử lắc đầu, rút từ trong túi ra một lá bùa bình an, đưa cho chị: “Đây là quà cho chị. Nó sẽ phù hộ chị được bình an.”
Theo nguyên tắc, cảnh sát không thể nhận đồ từ người dân, nhưng nhìn lá bùa nhỏ bé như đồ chơi trên vỉa hè mà cô bé tặng, chị đành nhận, sợ cô bé buồn. Nữ cảnh sát mỉm cười hỏi: “Sao con lại muốn tặng cái này cho chị?”
Đoàn tử đáp, giọng trong trẻo: “Hai người kia là kẻ xấu, họ bắt nạt Viên Viên, bắt nạt mẹ của Viên Viên, còn hại chết Viên Viên nữa. Diệu Diệu mong các người nhất định sẽ trừng phạt kẻ xấu, thay Viên Viên trả thù!”
Thì ra cô bé ghét cái ác, muốn dùng món đồ chơi nhỏ xíu này để đổi lấy công lý cho Viên Viên.
Nữ cảnh sát lại xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Chúng tôi nhất định sẽ làm thế.”
Được hứa hẹn, đoàn tử gật đầu, cúi chào thật lễ phép: “Cảm ơn chị cảnh sát.” Rồi nhanh chóng chạy về chỗ Lý Văn Tâm.
Nữ cảnh sát nhìn theo bóng hai anh em nhỏ dần, trong lòng thầm thở dài.Vài ngày trước, một vụ tai nạn xe cộ nghiêm trọng xảy ra dưới chân cầu vượt, hình ảnh thảm khốc của nó vẫn ám ảnh trong tâm trí nữ cảnh sát. Lúc ấy, Thư Dung đã đến đồn trình báo, khẳng định rằng Tiền Tuyết Nhã chính là người hại chết con trai mình - bé Viên Viên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.