Chuyên Gia Y Học Hàng Đầu Nổi Tiếng Xuyên Thành Tiểu Thư Đáng Thương
Chương 33:
Nhất Bôi Đậu Tương
09/06/2023
Sở Nhược Du đàn khúc này không phải bà chưa từng đàn qua, có tám mức độ hợp âm, đại hợp âm xem vào, yêu cầu cực cao đối với độ linh hoạt của ngón tay. Thật sự giữa hai người đàn khác nhau đáng sợ.
Tròn giới dương cầm có một câu: [Dương cầm chính là ta, tiếng mẹ đẻ của ta, sinh mệnh của ta], giờ phút này bà không phẫn rõ Sở Nhược Du đang đánh đàn hay là Sở Nhược Du đang thể hiện tình cảm cất giấu của mình.
Khương Tuyết có thể cảm giác đương nhiên Trần Thông cũng có thể.
Giờ phút này trong mắt ông che kín sắc thái chấn động, thật lâu không lấy lại tinh thần, sau một lúc lâu tâm tình kích động nói:
“Em thiên phú tốt như vậy vì cái gì lại bỏ phí.”
Thật là phí phạm của trời, bao nhiêu người muốn mà đều không được. Triệu Kiến An ở một bên nghe được lời này cầm lòng không được gật gật đầu. Nếu như Sở Nhược Du ở Nhất Trung biểu hiện ra chút năng lực cũng không đến lượt ông nhặt được của rơi. Còn tuổi nhỏ giấu dốt rốt cuộc vì lý do gì?
Trong lòng Sở Nhược Du thở dài, cô đương nhiên sẽ không phô bày việc xấu ở trong nhà, tìm một cái lý do vô căn cứ:
“Trong nhà nghèo quá không học nổi.”
Trần Thông:
“……”
Ông tức giận ho khan ra tiếng thật mạnh.
Thật mẹ nó thái quá.
Sau khi hoà hoãn cảm xúc ông tiếp tục mở miệng nói:
“Em muốn tiếp tục học tập dương cầm sao? Thầy giúp em giới thiệu một vị giáo viên dương cầm ưu tú.”
Ông phi thường rõ ràng có tự mình hiểu lấy, biết năng lực chính mình không có biện pháp mang Sở Nhược Du đi xa hơn.
“Miễn phí.”
Sở Nhược Du ngẩng đầu mờ mịt. Cô làm việc mục đích đều rất có lợi ích mới làm. Thí dụ như học tập tốt có thể khiến cho cô càng mau hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, thí dụ như trị bệnh cứu người đã là bản năng của cô, cũng hy vọng bởi nhờ vậy mà phát triển mạnh văn hoá trung y.
Vậy học dương cầm lại có thể mang đến cho cô cái gì đây?
Trần Thông còn chưa có nói xong:
“Hiệp hội dương cầm có hai cái danh ngạch đề cử, người được chọn là có thể tham gia tuyển chọn lần thứ hai, nếu trổ hết tài năng là có cơ hội có thể tham gia thi đấu dương cầm quốc tế.”
Trận thi đấu này là học viện âm nhạc nổi tiếng Châu u tổ chức, nội tình văn hoá thâm hậu, được rất nhiều nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng nhiệt tình ủng hộ. Sở Nhược Du bỗng nhiên nghĩ ra cái gì:
“Giống như cuộc thi bình thường sao?”
Trần Thông tuy rằng bị hỏi có chút ngốc nhưng bản năng của ông nhận thấy được chính mình trả lời rất quan trọng, cắn răng một cái xem như đồng ý.
“Tính toán là vậy.”
Thật là tức chết, thi đấu hàng đầu như thế này so với cuộc thi bình thường cao nhã hơn nhiều.
Triệu Kiến An thấy tình thế ngày càng phát triển không chịu khống chế, liên tục mở miệng ngăn cản:
“Không nên, em ấy mỗi ngày bỏ ra tinh lực học tập đều không có đủ, làm gì có thế lãng phí thời gian đi đàn dương cầm?”
Nói xong ông tận tình khuyên bảo:
“Dương cầm xem là một cái sở thích khá tốt, nhưng lại không chính thống như thi đua toán lý hoá.”
Trần Thông liền không thích nghe lời này, thật vất vả ông mới gặp phải một người có thiên phú, như thế nào có thể buông tay?
“Chúng ta phải tôn trọng ý nguyện của em ấy, người không thể mạnh mẽ ép buộc.”
“Còn nữa, dương cầm như thế nào lại là không chính thống? Có bao nhiêu người là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng ai mọi người đều biết đến.”
Triệu Kiến An:
“……”
Lần này tới thật là xui xẻo.
Ông chằm chằm nhìn Sở Nhược Du.
Sở Nhược Du do dự một hồi lâu, đứng đầu kỳ thi ở trường học đều có thể được một vạn điểm khen thưởng, nếu đứng đầu loại thi đấu này thì sao?
Cô thực sự là động tâm rồi. Nghĩ tới nghĩ lui rốt cuộc cô gật đầu.
“Trước thử xem như thế nào, nếu không được thì lại từ bỏ.”
Trần Thông nghe được lời này cảm thấy có chút buồn cười. Hắn sắp xếp đề cử giáo viên dương cầm cho Sở Nhược Du là một vị chuyên gia đã có mười mấy năm không thu học sinh, một khi bị hắn thu nhận sao có thể từ bỏ.
Thật phấn khởi.
Mặt Trần Thông cười giống như hoa cúc xán lạn:
“Được, hết thảy đều do thầy an bài, cuối tuần thầy tới tìm em.”
Triệu Kiến An:
“…..”
Đen đủi.
Khương Tuyết cùng Lý Cầm liếc mắt nhau thấy được hai người trong mắt toàn bộ ngoài ý muốn. Ai có thể nghĩ đến sự tình sẽ phát triển ly kỳ như vậy?
Nói thoả đáng mọi việc xong Trần Thông cùng Khương Tuyết đưa ba người Sở Nhược Du ra cửa.
Chẳng qua không nghĩ tới chính là ở cửa khu nhà mặt đối mặt đụng phải Tống Minh Thành, bên người hắn còn có Lâm Sương, Tống Hoan Hoan.
Tròn giới dương cầm có một câu: [Dương cầm chính là ta, tiếng mẹ đẻ của ta, sinh mệnh của ta], giờ phút này bà không phẫn rõ Sở Nhược Du đang đánh đàn hay là Sở Nhược Du đang thể hiện tình cảm cất giấu của mình.
Khương Tuyết có thể cảm giác đương nhiên Trần Thông cũng có thể.
Giờ phút này trong mắt ông che kín sắc thái chấn động, thật lâu không lấy lại tinh thần, sau một lúc lâu tâm tình kích động nói:
“Em thiên phú tốt như vậy vì cái gì lại bỏ phí.”
Thật là phí phạm của trời, bao nhiêu người muốn mà đều không được. Triệu Kiến An ở một bên nghe được lời này cầm lòng không được gật gật đầu. Nếu như Sở Nhược Du ở Nhất Trung biểu hiện ra chút năng lực cũng không đến lượt ông nhặt được của rơi. Còn tuổi nhỏ giấu dốt rốt cuộc vì lý do gì?
Trong lòng Sở Nhược Du thở dài, cô đương nhiên sẽ không phô bày việc xấu ở trong nhà, tìm một cái lý do vô căn cứ:
“Trong nhà nghèo quá không học nổi.”
Trần Thông:
“……”
Ông tức giận ho khan ra tiếng thật mạnh.
Thật mẹ nó thái quá.
Sau khi hoà hoãn cảm xúc ông tiếp tục mở miệng nói:
“Em muốn tiếp tục học tập dương cầm sao? Thầy giúp em giới thiệu một vị giáo viên dương cầm ưu tú.”
Ông phi thường rõ ràng có tự mình hiểu lấy, biết năng lực chính mình không có biện pháp mang Sở Nhược Du đi xa hơn.
“Miễn phí.”
Sở Nhược Du ngẩng đầu mờ mịt. Cô làm việc mục đích đều rất có lợi ích mới làm. Thí dụ như học tập tốt có thể khiến cho cô càng mau hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, thí dụ như trị bệnh cứu người đã là bản năng của cô, cũng hy vọng bởi nhờ vậy mà phát triển mạnh văn hoá trung y.
Vậy học dương cầm lại có thể mang đến cho cô cái gì đây?
Trần Thông còn chưa có nói xong:
“Hiệp hội dương cầm có hai cái danh ngạch đề cử, người được chọn là có thể tham gia tuyển chọn lần thứ hai, nếu trổ hết tài năng là có cơ hội có thể tham gia thi đấu dương cầm quốc tế.”
Trận thi đấu này là học viện âm nhạc nổi tiếng Châu u tổ chức, nội tình văn hoá thâm hậu, được rất nhiều nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng nhiệt tình ủng hộ. Sở Nhược Du bỗng nhiên nghĩ ra cái gì:
“Giống như cuộc thi bình thường sao?”
Trần Thông tuy rằng bị hỏi có chút ngốc nhưng bản năng của ông nhận thấy được chính mình trả lời rất quan trọng, cắn răng một cái xem như đồng ý.
“Tính toán là vậy.”
Thật là tức chết, thi đấu hàng đầu như thế này so với cuộc thi bình thường cao nhã hơn nhiều.
Triệu Kiến An thấy tình thế ngày càng phát triển không chịu khống chế, liên tục mở miệng ngăn cản:
“Không nên, em ấy mỗi ngày bỏ ra tinh lực học tập đều không có đủ, làm gì có thế lãng phí thời gian đi đàn dương cầm?”
Nói xong ông tận tình khuyên bảo:
“Dương cầm xem là một cái sở thích khá tốt, nhưng lại không chính thống như thi đua toán lý hoá.”
Trần Thông liền không thích nghe lời này, thật vất vả ông mới gặp phải một người có thiên phú, như thế nào có thể buông tay?
“Chúng ta phải tôn trọng ý nguyện của em ấy, người không thể mạnh mẽ ép buộc.”
“Còn nữa, dương cầm như thế nào lại là không chính thống? Có bao nhiêu người là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng ai mọi người đều biết đến.”
Triệu Kiến An:
“……”
Lần này tới thật là xui xẻo.
Ông chằm chằm nhìn Sở Nhược Du.
Sở Nhược Du do dự một hồi lâu, đứng đầu kỳ thi ở trường học đều có thể được một vạn điểm khen thưởng, nếu đứng đầu loại thi đấu này thì sao?
Cô thực sự là động tâm rồi. Nghĩ tới nghĩ lui rốt cuộc cô gật đầu.
“Trước thử xem như thế nào, nếu không được thì lại từ bỏ.”
Trần Thông nghe được lời này cảm thấy có chút buồn cười. Hắn sắp xếp đề cử giáo viên dương cầm cho Sở Nhược Du là một vị chuyên gia đã có mười mấy năm không thu học sinh, một khi bị hắn thu nhận sao có thể từ bỏ.
Thật phấn khởi.
Mặt Trần Thông cười giống như hoa cúc xán lạn:
“Được, hết thảy đều do thầy an bài, cuối tuần thầy tới tìm em.”
Triệu Kiến An:
“…..”
Đen đủi.
Khương Tuyết cùng Lý Cầm liếc mắt nhau thấy được hai người trong mắt toàn bộ ngoài ý muốn. Ai có thể nghĩ đến sự tình sẽ phát triển ly kỳ như vậy?
Nói thoả đáng mọi việc xong Trần Thông cùng Khương Tuyết đưa ba người Sở Nhược Du ra cửa.
Chẳng qua không nghĩ tới chính là ở cửa khu nhà mặt đối mặt đụng phải Tống Minh Thành, bên người hắn còn có Lâm Sương, Tống Hoan Hoan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.