Chuyên Gia Y Học Hàng Đầu Nổi Tiếng Xuyên Thành Tiểu Thư Đáng Thương
Chương 34:
Nhất Bôi Đậu Tương
09/06/2023
Tống Minh Thành đã sớm hẹn Trần Thông, hắn cười chào hỏi:
“Lão Tống.”
Ánh mắt thoáng nhìn khuôn mặt Sở Nhược Du, hắn mặc dù là cáo già cũng không khỏi có chút kinh ngạc:
“Nhược Nhược.”
Hắn nghĩ nát đầu cũng nghĩ không rõ, Sở Nhược Du có thể có cái gì quan hệ cùng Trần Thông.
Xưng hô thân mật như thế này làm Trần Thông cũng sửng sốt, ông cúi đầu:
“Các người nhận thức sao?”
Bước chân Sở Nhược Du chỉ ngừng một cái, không chớp mắt.
“Không quen biết.”
Sau khi nói xong lập tức bồi thêm một câu:
“Nếu ngài còn có khách nhân cũng đừng tiễn nữa.”
Trên mặt cô mười phần điềm đạm, căn bản không nhìn bất luận cái gì cảm xúc.
Tống Hoan Hoan vốn vui vẻ ra mặt nhưng từ lúc nhìn thấy Sở Nhược Du xuất hiện liền trạng như người mất hồn. Ba ba không rõ lắm nhưng cô còn không rõ ràng sao?
Phải biết rằng Sở Nhược Du thiên phú dương cầm ép cô đến hít thở không thông.
Chẳng lẽ Trần Thông muốn nhận Sở Nhược Du làm học trò?
Không được không được, cô tuyệt đối không cho phép, làm học trò của Trần Thông chỉ có thể là cô.
Tống Hoan Hoan kín đáo xích lại gần Lâm Sương, thấy Lâm Sương ngơ ngẩn cô trong lòng sôi máu:
“Lần trước chuyện con yêu cầu dì làm đã làm hỏng, bây giờ nếm đến rồi quả đắng đi. Con lại cho dì một lần cơ hội, nếu không đừng trách con ở trước mặt ba hồ ngôn loạn ngữ.”
Sắc mặt Lâm Sương nghe lời nói lật mặt như thế nháy mắt trở nên trắng bệch.
Trái tim cô tràn đầy cảm giác khuất nhục, cố tình không dám phản đối, hít một hơi áp xuống cảm xúc phẫn nộ:
“Muốn dì làm cái gì?”
Tống Hoan Hoan gằn từng chữ:
“Ta không đồng ý Sở Nhược Du nhận Trần Thông làm thầy.”
Lâm Sương sao có thể không rõ tâm tư xấu xa của Tống Hoan Hoan, cô cắn chặt răng, đột nhiên yếu thế:
“Nhưng nó căn bản là không nghe lời dì, lần trước nó trực tiếp để bảo vệ trường học đem dì đuổi ra, bây giờ dì có thể làm sao?”
Trái tim Tống Hoan Hoan đã bị đố kỵ cắn chặt hơi cảm giác đau, cô cười lạnh một tiếng:
“Dì làm như thế nào con mặc kệ, con chỉ xem kết quả.”
Sau khi nói xong cô một lần nữa thay bộ mặt tươi cười điềm đạm xinh đẹp đi theo Trần Thông cùng Tống Minh Thành hướng lên trên lầu.
Lâm Sương tiến thoái lưỡng nan tại chỗ. Giờ phút này cô hối hận. Phu nhân của nhà giàu có thế lực làm gì dễ làm như vậy, cô lại có chút hoài niệm hạnh phúc nghèo mà thanh thản qua ngày trước kia.
Nhưng là cung đã kéo tên nào có quay đầu được nữa, cô đã không có cách nào.
Cuối cùng Lâm Sương nhắm mắt cất bước hướng phương hướng Sở Nhược Du chạy tới.
“Nhược Nhược.”
Vô luận như thế nào cô đều cần thiết phải làm được, nếu không sinh hoạt kế tiếp mới là khổ sở đây.
Sở Nhược Du ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng Triệu Kiến An cùng Lý Cầm nghe được tiếng gọi ầm ĩ lại ngừng lại.
Lý Cầm quan sát cẩn thận mặt Lâm Sương, phát giác cùng Sở Nhược Du có ba phần giống nhau, khi nói chuyện không khỏi mang theo vài phần khách khí:
“Người là có chuyện gì sao?”
Lâm Sương chạy gấp tới thở hồng hộc, gương mặt một tầng ửng đỏ, trên trán cũng có một tầng mỏng mồ hôi thấm ra:
“Nhược Nhược”
Bước chân Sở Nhược Du rốt cuộc dừng lại. Dựa theo dự tính của cô, cô sẽ không cùng Lâm Sường gặp lại, nhưng sự thật chính là như vậy vừa khéo.
Sợ Lý Cầm và Triệu Kiến An không rõ nguyên do liền một hồi khuyên can lung tung, Sở Nhược Du dứt khoát nhất châm kiến huyết( đi thẳng vào vấn đề) làm rõ:
“Lần trước gặp mặt làm ta bỏ học, bây giờ gặp mặt lại muốn làm gì? Còn có ta rõ ràng nhớ rõ chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ mẹ con rồi.”
Loại nữ nhân như Lâm Sương kỳ thật trong xương cốt không xấu, chỉ là ích kỷ lại tham giàu, lại ngu ngốc mới có thể rơi xuống hoàn cảnh hiện giờ.
Triệu Kiến An:
“…..”
Thật sự ngu ngốc.
Ai làm Sở Nhược Du bỏ học, ông liền liều mạng cùng hắn.
Sau khi Lý Cầm nghe ngang ngược lời nói như thế sau, vẻ mặt tươi cười đột nhiên đọng lại, phí công bà vừa rồi còn khách khách khí khí, giống như loại mẹ này, không há miệng mắng to liền không được. Trong lúc nhất thời bà tràn đầy thương xót đối với Sở Nhược Du. Đứa nhỏ này sống phải kiên cường biết bao nhiêu mới có thể ưu tú như thế.
Lâm Sương bị Sở Nhược Du chế giễu đến á khẩu không trả lời được, đặc biệt là trải qua lần trước cô cũng không dám dùng thái độ kiêu căng ngạo mạn nói chuyện nữa, chỉ khóc sướt mướt nói:
“Nếu Trần Thông thu con làm học trò, con từ chối được không?”
“Nếu con đáp ứng chính là đang ép mẹ đi tìm đường chết a.”
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm cô thê lương lại tuyệt vọng:
“Điều kiện tuỳ con đưa ra, mẹ nhất định có thể làm được.”
“Lão Tống.”
Ánh mắt thoáng nhìn khuôn mặt Sở Nhược Du, hắn mặc dù là cáo già cũng không khỏi có chút kinh ngạc:
“Nhược Nhược.”
Hắn nghĩ nát đầu cũng nghĩ không rõ, Sở Nhược Du có thể có cái gì quan hệ cùng Trần Thông.
Xưng hô thân mật như thế này làm Trần Thông cũng sửng sốt, ông cúi đầu:
“Các người nhận thức sao?”
Bước chân Sở Nhược Du chỉ ngừng một cái, không chớp mắt.
“Không quen biết.”
Sau khi nói xong lập tức bồi thêm một câu:
“Nếu ngài còn có khách nhân cũng đừng tiễn nữa.”
Trên mặt cô mười phần điềm đạm, căn bản không nhìn bất luận cái gì cảm xúc.
Tống Hoan Hoan vốn vui vẻ ra mặt nhưng từ lúc nhìn thấy Sở Nhược Du xuất hiện liền trạng như người mất hồn. Ba ba không rõ lắm nhưng cô còn không rõ ràng sao?
Phải biết rằng Sở Nhược Du thiên phú dương cầm ép cô đến hít thở không thông.
Chẳng lẽ Trần Thông muốn nhận Sở Nhược Du làm học trò?
Không được không được, cô tuyệt đối không cho phép, làm học trò của Trần Thông chỉ có thể là cô.
Tống Hoan Hoan kín đáo xích lại gần Lâm Sương, thấy Lâm Sương ngơ ngẩn cô trong lòng sôi máu:
“Lần trước chuyện con yêu cầu dì làm đã làm hỏng, bây giờ nếm đến rồi quả đắng đi. Con lại cho dì một lần cơ hội, nếu không đừng trách con ở trước mặt ba hồ ngôn loạn ngữ.”
Sắc mặt Lâm Sương nghe lời nói lật mặt như thế nháy mắt trở nên trắng bệch.
Trái tim cô tràn đầy cảm giác khuất nhục, cố tình không dám phản đối, hít một hơi áp xuống cảm xúc phẫn nộ:
“Muốn dì làm cái gì?”
Tống Hoan Hoan gằn từng chữ:
“Ta không đồng ý Sở Nhược Du nhận Trần Thông làm thầy.”
Lâm Sương sao có thể không rõ tâm tư xấu xa của Tống Hoan Hoan, cô cắn chặt răng, đột nhiên yếu thế:
“Nhưng nó căn bản là không nghe lời dì, lần trước nó trực tiếp để bảo vệ trường học đem dì đuổi ra, bây giờ dì có thể làm sao?”
Trái tim Tống Hoan Hoan đã bị đố kỵ cắn chặt hơi cảm giác đau, cô cười lạnh một tiếng:
“Dì làm như thế nào con mặc kệ, con chỉ xem kết quả.”
Sau khi nói xong cô một lần nữa thay bộ mặt tươi cười điềm đạm xinh đẹp đi theo Trần Thông cùng Tống Minh Thành hướng lên trên lầu.
Lâm Sương tiến thoái lưỡng nan tại chỗ. Giờ phút này cô hối hận. Phu nhân của nhà giàu có thế lực làm gì dễ làm như vậy, cô lại có chút hoài niệm hạnh phúc nghèo mà thanh thản qua ngày trước kia.
Nhưng là cung đã kéo tên nào có quay đầu được nữa, cô đã không có cách nào.
Cuối cùng Lâm Sương nhắm mắt cất bước hướng phương hướng Sở Nhược Du chạy tới.
“Nhược Nhược.”
Vô luận như thế nào cô đều cần thiết phải làm được, nếu không sinh hoạt kế tiếp mới là khổ sở đây.
Sở Nhược Du ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng Triệu Kiến An cùng Lý Cầm nghe được tiếng gọi ầm ĩ lại ngừng lại.
Lý Cầm quan sát cẩn thận mặt Lâm Sương, phát giác cùng Sở Nhược Du có ba phần giống nhau, khi nói chuyện không khỏi mang theo vài phần khách khí:
“Người là có chuyện gì sao?”
Lâm Sương chạy gấp tới thở hồng hộc, gương mặt một tầng ửng đỏ, trên trán cũng có một tầng mỏng mồ hôi thấm ra:
“Nhược Nhược”
Bước chân Sở Nhược Du rốt cuộc dừng lại. Dựa theo dự tính của cô, cô sẽ không cùng Lâm Sường gặp lại, nhưng sự thật chính là như vậy vừa khéo.
Sợ Lý Cầm và Triệu Kiến An không rõ nguyên do liền một hồi khuyên can lung tung, Sở Nhược Du dứt khoát nhất châm kiến huyết( đi thẳng vào vấn đề) làm rõ:
“Lần trước gặp mặt làm ta bỏ học, bây giờ gặp mặt lại muốn làm gì? Còn có ta rõ ràng nhớ rõ chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ mẹ con rồi.”
Loại nữ nhân như Lâm Sương kỳ thật trong xương cốt không xấu, chỉ là ích kỷ lại tham giàu, lại ngu ngốc mới có thể rơi xuống hoàn cảnh hiện giờ.
Triệu Kiến An:
“…..”
Thật sự ngu ngốc.
Ai làm Sở Nhược Du bỏ học, ông liền liều mạng cùng hắn.
Sau khi Lý Cầm nghe ngang ngược lời nói như thế sau, vẻ mặt tươi cười đột nhiên đọng lại, phí công bà vừa rồi còn khách khách khí khí, giống như loại mẹ này, không há miệng mắng to liền không được. Trong lúc nhất thời bà tràn đầy thương xót đối với Sở Nhược Du. Đứa nhỏ này sống phải kiên cường biết bao nhiêu mới có thể ưu tú như thế.
Lâm Sương bị Sở Nhược Du chế giễu đến á khẩu không trả lời được, đặc biệt là trải qua lần trước cô cũng không dám dùng thái độ kiêu căng ngạo mạn nói chuyện nữa, chỉ khóc sướt mướt nói:
“Nếu Trần Thông thu con làm học trò, con từ chối được không?”
“Nếu con đáp ứng chính là đang ép mẹ đi tìm đường chết a.”
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm cô thê lương lại tuyệt vọng:
“Điều kiện tuỳ con đưa ra, mẹ nhất định có thể làm được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.