Quyển 2 - Chương 45: Chủ thần không gian, trù tính (1)
Nê Đản Hoàng
15/10/2014
Một lát sau, thần
long màu tím lao thẳng xuống với khí thế trước nay chưa từng có, dường
như có thể hủy thiên diệt địa, gặp thần sát thần, gặp phật sát phật. Sấm sét bị dẫn đi nổ vang ầm ầm khi tiếp xúc với ngọc thạch, năng lượng màu tím bắn ra bốn phía, ánh sáng trên người Sở Hiên càng chói rọi đến lóa
mắt, năng lượng màu tím thay đổi phương hướng ban đầu, tiến vào thân
hình đơn bạc của Sở Hiên. Sở Hiên già đi bằng tốc độ mà mắt thường có
thể thấy, ánh sáng của chủ thần lúc này bao lấy Sở Hiên, trì hoãn lại
tốc độ. Hiện tại chính là đánh cược thiên kiếp kết thúc nhanh hơn hay Sở Hiên chết già nhanh hơn.
Cổ Tiểu Ngốc run rẩy không thôi, tia chớp đánh xuống vô cùng lớn. Mà trên người Cổ Tiểu Ngốc, lúc này có ánh sáng lóng lánh. Thân thể Cổ Tiểu Ngốc tan rồi lại tụ, ẩn rồi lại hiện như muốn tiêu tan dưới thiên lôi. Dòng điện chạy trong cơ thể Cổ Tiểu Ngốc, gột rửa, tôi luyện. Cổ Tiểu Ngốc ở dưới sấm sét hiểu rõ, nếu còn tiếp tục như vậy, mình sẽ hồn bay phách tán. Vậy thì. . . Tu di, hình bát quái trên cánh tay không ngừng xoay tròn, dòng điện trong cơ thể Cổ Tiểu Ngốc bị tu di hấp thu nhưng vẫn không ngừng oanh kích linh hồn của Cổ Tiểu Ngốc. Cổ Tiểu Ngốc ra sức giữ lại chút thanh tỉnh cuối cùng, sự đau đớn tột độ thổi quét từng dây thần kinh của cô, một khi bởi vì không chịu nổi mà ngất đi, vậy thì sẽ vạn kiếp bất phục rồi. Hiện tại chính là đánh cược tu di hấp thu nhanh hay dòng điện xuyên suốt nhanh.
Một tia sét cuối cùng ngắn mà như dài rốt cuộc qua đi, khi dòng điện tan biến, Cổ Tiểu Ngốc dùng chút sức lực còn lại để xác nhận Sở Hiên an toàn rồi nặng nề ngã xuống, ngất đi.
Sở Hiên còn đang chữa trị dưới hào quang của chủ thần. Suốt năm giờ, Sở Hiên mới chữa trị xong. Cho dù Sở Hiên là người lạnh lùng như vậy, ánh mắt cũng hiện lên vẻ vui sướng và hài lòng, bởi vì, hắn trúc cơ [1] thành công rồi.
[1] Trong tiểu thuyết tiên hiệp và huyền huyễn, trúc cơ là quá trình mấu chốt đầu tiên trong tu luyện, phải hoàn thành trúc cơ mới chính thức bước lên con đường tu tiên.
Đúng vậy, đây chính là toàn bộ kế hoạch của Sở Hiên.
Từ lần thiên kiếp ở Final Destination có thể thấy được, mỗi khi Cổ Tiểu Ngốc tu hành đủ để lên cấp, sẽ gặp thiên kiếp. Nếu là tu luyện bình thường, trước tiên sẽ có dự cảm, nếu bỗng tăng lên trên diện rộng, sẽ lập tức trải qua thiên kiếp.
Tu hành vốn không thể đi đường tắt, nhưng Sở Hiên dựa vào bố cục và tín niệm lực tạo đường tắt cho Cổ Tiểu Ngốc. Đại giới chính là Cổ Tiểu Ngốc khó có thể nhận nổi thiên kiếp, cho nên khi ở Alien Sở Hiên dặn Cổ Tiểu Ngốc phải sống sót để sau này trợ giúp Cổ Tiểu Ngốc độ thiên kiếp.
Thu Cổ Tiểu Ngốc vào hoa sen để giúp cô tăng lên thực lực đối kháng với thiên kiếp, mà cô ở trong hoa sen, sẽ không bị thiên kiếp phát hiện ngay lập tức, cho dù cô đi ra cũng có tỉ lệ nhất định không trải qua thiên kiếp ngay lập tức, cho dù lập tức trải qua, cũng chỉ là giảm tỉ lệ thành công xuống một chút đối với Sở Hiên mà thôi.
Khi đổi thời gian về phim kinh dị, Sở Hiên thúc đẩy Vệ Tử Tuệ tiến hóa, Vệ Tử Tuệ sẽ không biết, khi ả đưa ra đề nghị đổi tử thần, đã bị Sở Hiên coi là thức ăn dự trữ cho Cổ Tiểu Ngốc. Sở Hiên cũng lợi dụng khoảng thời gian này để sửa lại tri thức về tu chân.
Sau khi trở về, thả Cổ Tiểu Ngốc ra, hấp thu Vệ Tử Tuệ đã có năng lực linh hồn rất mạnh, để tu vi của Cổ Tiểu Ngốc tăng trên diện rộng trong một thời gian ngắn, khiến cho thiên kiếp lập tức xảy ra. Sau đó dùng trận pháp đã sớm chuẩn bị, trợ giúp Cổ Tiểu Ngốc kháng lại thiên kiếp, lại lợi dụng năng lượng vĩ đại từ thiên kiếp, vì mình trúc cơ. Mà chủ thần cũng thành loại ********, vừa chống cự, vừa chữa trị. Sở Hiên dựa vào trí tuệ của mình, nắm rõ thời gian, địa điểm thiên kiếp, lại lợi dụng lực lượng của thiên kiếp, trở thành đá lót đường cho quá trình tu chân của mình.
Đây là kế một mũi tên trúng ba con chim của Sở Hiên, vừa giải quyết Vệ Tử Tuệ, vừa bảo vệ Cổ Tiểu Ngốc, vừa tạo nền móng tu chân cho mình. Có thể nói là hỗ trợ lẫn nhau, tính toán không bỏ sót.
Sở Hiên chữa trị xong, Cổ Tiểu Ngốc còn chưa tỉnh lại. Không biết từ khi nào, người Cổ Tiểu Ngốc đã nhỏ cỡ búp bê. Sở Hiên nhặt Cổ Tiểu Ngốc ở dưới đất lên, nhìn nhìn, chọc chọc, nhéo nhéo, cuối cùng mang về phòng, đặt Cổ Tiểu Ngốc lên gối ôm Cổ Tiểu Ngốc. Đắp chăn cho Cổ Tiểu Ngốc xong, Sở Hiên ngồi bên cạnh xem tư liệu.
Nửa ngày qua đi trong sự yên lặng của Sở Hiên và Cổ Tiểu Ngốc ngủ say không biết gì. "Bẹp bẹp" mấy tiếng chậc lưỡi vang lên, Cổ Tiểu Ngốc từ từ mở mắt, giống như con mèo chống cái lưng mỏi. Cô mờ mịt nhìn xung quanh. . . Không phải giường của mình. . . Không phải phòng của mình. . . Sở Hiên! ("▔□▔) Sau đó. . . Cổ Tiểu Ngốc lăn xuống gối, lại lăn xuống giường, ngã xuống sàn với thế 大.
Sở Hiên quan sát toàn bộ quá trình, không phản ứng gì. Cổ Tiểu Ngốc nước mắt ròng ròng, lắc lư bay lên, dùng ánh mắt lên án Sở Hiên thấy chết không cứu. Sở Hiên lạnh nhạt nói: "Không phải cô biết bay sao? Có đau không?" (Thực ra mi muốn xem linh hồn gặp phải công kích vật lí có cảm giác đau hay không, đúng không?)
Cổ Tiểu Ngốc xoa cái mông nhỏ: "Đau. . ."
Sở Hiên: "Hồn phách ngưng kết thành thật thể liền cảm nhận được đồ vật sao? Đây là cảm giác gì?"
Cổ Tiểu Ngốc nhìn ánh mắt nghiên cứu chuyên chú của Sở Hiên, cảm thấy mình như lá nhỏ trong gió lớn, Sở Hiên vẫy tay ra hiệu, Cổ Tiểu Ngốc run rẩy bị thổi qua. . .
Sở Hiên giữ Cổ Tiểu Ngốc, sau đó đặt Tiểu Ngốc lên lòng bàn tay trái: "Cảm giác càng rõ ràng hơn lần trước, là vì linh hồn cô càng ngưng đọng, hay là kết quả sau khi tôi trúc cơ, hoặc là cả hai? Loại cảm giác này gọi là mềm mại sao?"
Cổ Tiểu Ngốc cứng người, ngây ngốc nhìn chằm chằm Sở HIên.
Tay phải nhẹ nhàng vuốt tóc Cổ Tiểu Ngốc "Có thể cảm giác được cả sợi tóc, theo như tư liệu, loại cảm giác này gọi là mượt mà."
Cà chua của Cổ Tiểu Ngốc lại ra lò.
Sở Hiên giơ tay, giựt một sợi tóc của Cổ Tiểu Ngốc, "Thoát khỏi nguyên thể vẫn có thể cảm giác được."
Sở Hiên đang định đặt sợi tóc vào trong túi, sợi tóc lại biến thành nhiều điểm sáng, trở về thân thể của Cổ Tiểu Ngốc.
"Bởi vì là linh hồn ngưng kết, cho nên tự động trở về sao?" Giọng nói của Sở Hiên có phần tiếc nuối.
Cà chua của Cổ Tiểu Ngốc tiếp tục chín.
Sở Hiên bắt đầu vén váy Cổ Tiểu Ngốc lên, do dự một chút rồi vò vò. "Quần áo cũng là linh hồn ngưng kết sao? Loại cảm giác này gọi là khinh bạc?" (thật là một từ nhiều nghĩa. . .)
Cổ Tiểu Ngốc luống cuống giữ váy, đẩy ngón tay Sở Hiên ra: "Sở. . . Hiên. . . Sở Hiên. . ."
Sở Hiên nhíu mày, đẩy mắt kính nghiêm túc nói: "Đừng quấy rối."
Đến cùng là ai quấy rối a! (╯> 口 <)╯╧╧ Dù nội tâm Cổ Tiểu Ngốc đang lồng lộn nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn để Sở Hiên đùa nghịch.
May mà Sở Hiên dừng tay nhanh chóng, bằng không Cổ Tiểu Ngốc có thể trở thành diêm vương đầu tiên vì thẹn thùng mà chết.
Ngón tay Sở Hiên chạm vào khuôn mặt nhỏ mềm mại của Cổ Tiểu Ngốc: "Hồn thể cũng đỏ mặt ư? Hay là sau khi ngưng hóa thì thân thể có cấu thành giống với người thường?"
Cổ Tiểu Ngốc cảm thấy mặt mình đã bốc khói hồng rồi.
Sở Hiên nhéo một cái, trên mặt Cổ Tiểu Ngốc hiện lên dấu hồng.
Cổ Tiểu Ngốc nước mắt ròng ròng nhìn ngón tay thon dài tà ác kia: "Vì sao véo tôi."
Sở Hiên lạnh nhạt đáp lại: "Tôi không cẩn thận. . . Để lại vết thật sao?"
Cổ Tiểu Ngốc thầm lên án: Anh là cố ý? Anh tuyệt đối cố ý!
Hoạt động đùa giỡn lấy cái tên là nghiên cứu tiếp tục. . . Đêm còn rất dài. . . Rất dài. . .
Cổ Tiểu Ngốc run rẩy không thôi, tia chớp đánh xuống vô cùng lớn. Mà trên người Cổ Tiểu Ngốc, lúc này có ánh sáng lóng lánh. Thân thể Cổ Tiểu Ngốc tan rồi lại tụ, ẩn rồi lại hiện như muốn tiêu tan dưới thiên lôi. Dòng điện chạy trong cơ thể Cổ Tiểu Ngốc, gột rửa, tôi luyện. Cổ Tiểu Ngốc ở dưới sấm sét hiểu rõ, nếu còn tiếp tục như vậy, mình sẽ hồn bay phách tán. Vậy thì. . . Tu di, hình bát quái trên cánh tay không ngừng xoay tròn, dòng điện trong cơ thể Cổ Tiểu Ngốc bị tu di hấp thu nhưng vẫn không ngừng oanh kích linh hồn của Cổ Tiểu Ngốc. Cổ Tiểu Ngốc ra sức giữ lại chút thanh tỉnh cuối cùng, sự đau đớn tột độ thổi quét từng dây thần kinh của cô, một khi bởi vì không chịu nổi mà ngất đi, vậy thì sẽ vạn kiếp bất phục rồi. Hiện tại chính là đánh cược tu di hấp thu nhanh hay dòng điện xuyên suốt nhanh.
Một tia sét cuối cùng ngắn mà như dài rốt cuộc qua đi, khi dòng điện tan biến, Cổ Tiểu Ngốc dùng chút sức lực còn lại để xác nhận Sở Hiên an toàn rồi nặng nề ngã xuống, ngất đi.
Sở Hiên còn đang chữa trị dưới hào quang của chủ thần. Suốt năm giờ, Sở Hiên mới chữa trị xong. Cho dù Sở Hiên là người lạnh lùng như vậy, ánh mắt cũng hiện lên vẻ vui sướng và hài lòng, bởi vì, hắn trúc cơ [1] thành công rồi.
[1] Trong tiểu thuyết tiên hiệp và huyền huyễn, trúc cơ là quá trình mấu chốt đầu tiên trong tu luyện, phải hoàn thành trúc cơ mới chính thức bước lên con đường tu tiên.
Đúng vậy, đây chính là toàn bộ kế hoạch của Sở Hiên.
Từ lần thiên kiếp ở Final Destination có thể thấy được, mỗi khi Cổ Tiểu Ngốc tu hành đủ để lên cấp, sẽ gặp thiên kiếp. Nếu là tu luyện bình thường, trước tiên sẽ có dự cảm, nếu bỗng tăng lên trên diện rộng, sẽ lập tức trải qua thiên kiếp.
Tu hành vốn không thể đi đường tắt, nhưng Sở Hiên dựa vào bố cục và tín niệm lực tạo đường tắt cho Cổ Tiểu Ngốc. Đại giới chính là Cổ Tiểu Ngốc khó có thể nhận nổi thiên kiếp, cho nên khi ở Alien Sở Hiên dặn Cổ Tiểu Ngốc phải sống sót để sau này trợ giúp Cổ Tiểu Ngốc độ thiên kiếp.
Thu Cổ Tiểu Ngốc vào hoa sen để giúp cô tăng lên thực lực đối kháng với thiên kiếp, mà cô ở trong hoa sen, sẽ không bị thiên kiếp phát hiện ngay lập tức, cho dù cô đi ra cũng có tỉ lệ nhất định không trải qua thiên kiếp ngay lập tức, cho dù lập tức trải qua, cũng chỉ là giảm tỉ lệ thành công xuống một chút đối với Sở Hiên mà thôi.
Khi đổi thời gian về phim kinh dị, Sở Hiên thúc đẩy Vệ Tử Tuệ tiến hóa, Vệ Tử Tuệ sẽ không biết, khi ả đưa ra đề nghị đổi tử thần, đã bị Sở Hiên coi là thức ăn dự trữ cho Cổ Tiểu Ngốc. Sở Hiên cũng lợi dụng khoảng thời gian này để sửa lại tri thức về tu chân.
Sau khi trở về, thả Cổ Tiểu Ngốc ra, hấp thu Vệ Tử Tuệ đã có năng lực linh hồn rất mạnh, để tu vi của Cổ Tiểu Ngốc tăng trên diện rộng trong một thời gian ngắn, khiến cho thiên kiếp lập tức xảy ra. Sau đó dùng trận pháp đã sớm chuẩn bị, trợ giúp Cổ Tiểu Ngốc kháng lại thiên kiếp, lại lợi dụng năng lượng vĩ đại từ thiên kiếp, vì mình trúc cơ. Mà chủ thần cũng thành loại ********, vừa chống cự, vừa chữa trị. Sở Hiên dựa vào trí tuệ của mình, nắm rõ thời gian, địa điểm thiên kiếp, lại lợi dụng lực lượng của thiên kiếp, trở thành đá lót đường cho quá trình tu chân của mình.
Đây là kế một mũi tên trúng ba con chim của Sở Hiên, vừa giải quyết Vệ Tử Tuệ, vừa bảo vệ Cổ Tiểu Ngốc, vừa tạo nền móng tu chân cho mình. Có thể nói là hỗ trợ lẫn nhau, tính toán không bỏ sót.
Sở Hiên chữa trị xong, Cổ Tiểu Ngốc còn chưa tỉnh lại. Không biết từ khi nào, người Cổ Tiểu Ngốc đã nhỏ cỡ búp bê. Sở Hiên nhặt Cổ Tiểu Ngốc ở dưới đất lên, nhìn nhìn, chọc chọc, nhéo nhéo, cuối cùng mang về phòng, đặt Cổ Tiểu Ngốc lên gối ôm Cổ Tiểu Ngốc. Đắp chăn cho Cổ Tiểu Ngốc xong, Sở Hiên ngồi bên cạnh xem tư liệu.
Nửa ngày qua đi trong sự yên lặng của Sở Hiên và Cổ Tiểu Ngốc ngủ say không biết gì. "Bẹp bẹp" mấy tiếng chậc lưỡi vang lên, Cổ Tiểu Ngốc từ từ mở mắt, giống như con mèo chống cái lưng mỏi. Cô mờ mịt nhìn xung quanh. . . Không phải giường của mình. . . Không phải phòng của mình. . . Sở Hiên! ("▔□▔) Sau đó. . . Cổ Tiểu Ngốc lăn xuống gối, lại lăn xuống giường, ngã xuống sàn với thế 大.
Sở Hiên quan sát toàn bộ quá trình, không phản ứng gì. Cổ Tiểu Ngốc nước mắt ròng ròng, lắc lư bay lên, dùng ánh mắt lên án Sở Hiên thấy chết không cứu. Sở Hiên lạnh nhạt nói: "Không phải cô biết bay sao? Có đau không?" (Thực ra mi muốn xem linh hồn gặp phải công kích vật lí có cảm giác đau hay không, đúng không?)
Cổ Tiểu Ngốc xoa cái mông nhỏ: "Đau. . ."
Sở Hiên: "Hồn phách ngưng kết thành thật thể liền cảm nhận được đồ vật sao? Đây là cảm giác gì?"
Cổ Tiểu Ngốc nhìn ánh mắt nghiên cứu chuyên chú của Sở Hiên, cảm thấy mình như lá nhỏ trong gió lớn, Sở Hiên vẫy tay ra hiệu, Cổ Tiểu Ngốc run rẩy bị thổi qua. . .
Sở Hiên giữ Cổ Tiểu Ngốc, sau đó đặt Tiểu Ngốc lên lòng bàn tay trái: "Cảm giác càng rõ ràng hơn lần trước, là vì linh hồn cô càng ngưng đọng, hay là kết quả sau khi tôi trúc cơ, hoặc là cả hai? Loại cảm giác này gọi là mềm mại sao?"
Cổ Tiểu Ngốc cứng người, ngây ngốc nhìn chằm chằm Sở HIên.
Tay phải nhẹ nhàng vuốt tóc Cổ Tiểu Ngốc "Có thể cảm giác được cả sợi tóc, theo như tư liệu, loại cảm giác này gọi là mượt mà."
Cà chua của Cổ Tiểu Ngốc lại ra lò.
Sở Hiên giơ tay, giựt một sợi tóc của Cổ Tiểu Ngốc, "Thoát khỏi nguyên thể vẫn có thể cảm giác được."
Sở Hiên đang định đặt sợi tóc vào trong túi, sợi tóc lại biến thành nhiều điểm sáng, trở về thân thể của Cổ Tiểu Ngốc.
"Bởi vì là linh hồn ngưng kết, cho nên tự động trở về sao?" Giọng nói của Sở Hiên có phần tiếc nuối.
Cà chua của Cổ Tiểu Ngốc tiếp tục chín.
Sở Hiên bắt đầu vén váy Cổ Tiểu Ngốc lên, do dự một chút rồi vò vò. "Quần áo cũng là linh hồn ngưng kết sao? Loại cảm giác này gọi là khinh bạc?" (thật là một từ nhiều nghĩa. . .)
Cổ Tiểu Ngốc luống cuống giữ váy, đẩy ngón tay Sở Hiên ra: "Sở. . . Hiên. . . Sở Hiên. . ."
Sở Hiên nhíu mày, đẩy mắt kính nghiêm túc nói: "Đừng quấy rối."
Đến cùng là ai quấy rối a! (╯> 口 <)╯╧╧ Dù nội tâm Cổ Tiểu Ngốc đang lồng lộn nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn để Sở Hiên đùa nghịch.
May mà Sở Hiên dừng tay nhanh chóng, bằng không Cổ Tiểu Ngốc có thể trở thành diêm vương đầu tiên vì thẹn thùng mà chết.
Ngón tay Sở Hiên chạm vào khuôn mặt nhỏ mềm mại của Cổ Tiểu Ngốc: "Hồn thể cũng đỏ mặt ư? Hay là sau khi ngưng hóa thì thân thể có cấu thành giống với người thường?"
Cổ Tiểu Ngốc cảm thấy mặt mình đã bốc khói hồng rồi.
Sở Hiên nhéo một cái, trên mặt Cổ Tiểu Ngốc hiện lên dấu hồng.
Cổ Tiểu Ngốc nước mắt ròng ròng nhìn ngón tay thon dài tà ác kia: "Vì sao véo tôi."
Sở Hiên lạnh nhạt đáp lại: "Tôi không cẩn thận. . . Để lại vết thật sao?"
Cổ Tiểu Ngốc thầm lên án: Anh là cố ý? Anh tuyệt đối cố ý!
Hoạt động đùa giỡn lấy cái tên là nghiên cứu tiếp tục. . . Đêm còn rất dài. . . Rất dài. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.