Quyển 2 - Chương 44: Chủ thần không gian, vật hi sinh (5)
Nê Đản Hoàng
15/10/2014
Sở Hiên gõ cửa phòng Vệ Tử Tuệ, cửa nhanh chóng được mở ra.
Vệ Tử Tuệ vui vẻ nói: "Sở Hiên, anh đã đến rồi?"
Sở Hiên lạnh nhạt nói, "Trước tiên đi theo tôi đã."
Sở Hiên cùng Vệ Tử Tuệ tới phòng mình, Sở Hiên lấy ra một lọ thuốc, "Uống hết."
Vệ Tử Tuệ nhận lấy, nhìn lọ thuốc, thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là phương pháp giải quyết vấn đề của trảm hồn đao, như vậy ta phải uống ở phòng Sở Hiên, là vì cần ghi chép số liệu sao? Sở Hiên không việc gì phải hại ta, nếu ta hỏi nhiều lại làm hắn có ấn tượng xấu.
Vệ Tử Tuệ uống một hơi cạn sạch rồi ngất đi.
Sở Hiên không hề thương hương tiếc ngọc, kéo Vệ Tử Tuệ tới trước một cây thập tự cao bằng người. Dây xích trên cây thập tự trói chặt Vệ Tử Tuệ, xiềng xích chế trụ tứ chi và cổ Vệ Tử Tuệ.
Tiếp theo Sở Hiên tiêm chất lỏng có màu sắc quỷ dị vào người ả, người Vệ Tử Tuệ co giật một lúc nhưng ả vẫn không tỉnh lại.
Sở Hiên nói: "Bắt đầu đi!"
Cổ Tiểu Ngốc từ một phòng khác đi ra, trăm mối cảm xúc nhìn Vệ Tử Tuệ —— đoạt xá cấp bốn, phát động! (Trước khi đến phòng Vệ Tử Tuệ, Sở Hiên đã đổi cho Cổ Tiểu Ngốc.)
Vệ Tử Tuệ bỗng biến thành tử thần, linh hồn dần dần bị Cổ Tiểu Ngốc hút vào, ả vẫn chưa tỉnh.
Sở Hiên cầm lấy người độc hành, đâm về phía Vệ Tử Tuệ, nhắm vào khóa kết hồn phách (nguồn lực sinh mệnh và nơi phát ra linh lực), lực lượng của tử thần bỗng chốc mất đi.
Bị thương tổn lớn như vậy, Vệ Tử Tuệ rốt cuộc tỉnh lại, ả giãy giụa kịch liệt: "Các ngươi muốn làm gì?"
Thứ trói buộc Vệ Tử Tuệ không biết là cái gì, thế nhưng nó có thể vây khốn hồn thể ở trạng thái tử thần.
Sở Hiên đã làm gì thì giọt nước không rỉ, chỉ cần hắn thành tâm (từ này là của bà tác giả) muốn giết ai, như vậy người kia ngay cả cơ hội sống thêm một khắc cũng không có.
Linh hồn bị trói buộc, cũng không thể khôi phục trạng thái thực thể. Lực lượng linh hồn đang không ngừng xói mòn.
Lực lượng tử thần mất đi, không cách nào dùng quỷ đạo, huống hồ đổi năng lực là trói buộc, cho dù có thể dùng, tác dụng cũng không lớn.
Trảm hồn đao ở trong tay Sở Hiên, không có cách nào sử dụng.
Vệ Tử Tuệ nhìn tình huống xung quanh rồi bình tĩnh lại, nếu không thể hành động, vậy thì chỉ có thể dùng ngôn ngữ để cầu đường sống, trước hết phải biết rõ nguyên nhân: "Sở Hiên, lý do?"
Sở Hiên: "Tồn tại của cô nguy hại tới đoàn đội."
Quả nhiên là phong cách của Sở Hiên, nhưng vì sao đột nhiên hắn lại làm khó dễ, không, không đúng, nếu từ khi đổi trói buộc hắn đã tính toán như vậy, thì phải là ngay từ đầu hắn đã nhận định ta sẽ làm hại đoàn đội. Vì sao hắn lại để ta đổi tử thần, đối với hắn có chỗ tốt gì, chẳng lẽ chỉ vì nghiên cứu? Tại sao lại đưa đạn hạt nhân cho ta, là vì tiêu trừ cảnh giác, Sở Hiên sẽ quan tâm tới điều này? Ngoại trừ việc kia của Trình Khiếu, ta không làm chuyện gì nguy hại đoàn đội cả, chẳng lẽ hắn chỉ vì chuyện nhỏ kia mà phán quyết? Không hẳn thế a! Chẳng lẽ mang ta đi huấn luyện là vì khảo nghiệm ta, nhưng ta lại không thông qua?
Vệ Tử Tuệ: "Anh dựa vào cái gì? Tôi chưa từng chủ động gây hại tới đoàn đội."
Sở Hiên: "Tâm tính, cô không hề coi mình là một thành viên chân chính của Trung Châu đội, nếu cần thiết, cô sẽ không hề do dự mà bán đứng, phản bội."
Lòng ta bất chính, vậy Cổ Tiểu Ngốc có thể tin? Không ngờ anh còn để nàng tới đối phó ta, xem kẻ xuyên không tự giết lẫn nhau rất thú vị sao? Ta không coi mình là người Trung Châu đội, nhưng tình cảm đối với anh là chân thật!
Vệ Tử Tuệ cười lạnh: "Tôi thích anh như vậy, phấn đấu tới bây giờ cũng vì anh, sao anh có thể đối với tôi như vậy!"
Sở Hiên lạnh nhạt nói: "Cô thích không phải tôi, là nhân vật cùng tên với tôi."
Vệ Tử Tuệ rống giận: "Vậy Cổ Tiểu Ngốc và tôi có gì khác!"
Sở Hiên nhìn ả, giống như khinh thường phải trả lời vấn đề này: "Cô lấy gì để so với cô ấy?"
Ta lấy gì để so với nàng? Nàng có điểm gì để so với ta, không có sự trợ giúp của anh thì ngay cả góc áo của ta nàng cũng không chạm nổi. Nàng cho anh lợi ích lớn bao nhiêu mà anh che chở nàng như vậy! Hoặc là nói, giá trị của nàng còn chưa bị bóc lột sạch sẽ, cho nên để nàng sống lâu một chút?
Vệ Tử Tuệ giận quá thành cười, cười nhìn Cổ Tiểu Ngốc đang không ngừng hút năng lượng của mình: "Cổ Tiểu Ngốc, hôm nay hắn như vậy với ta, ngài mai ngươi cũng là kết cục này!"
Cổ Tiểu Ngốc cười, không đáp lại, cuối cùng, chút lực lượng còn sót lại của Vệ Tử Tuệ cũng bị Cổ Tiểu Ngốc hấp thu sạch sẽ.
Lúc này, trên bầu trời là những đám mây đầy tia chớp. Sở Hiên buông trảm hồn đao, kéo Cổ Tiểu Ngốc vào buồng để thân thể lúc trước, ra lệnh: "Lập tức hồn phách ly thể, ngưng kết thật thể." Cổ Tiểu Ngốc lớn cỡ lòng bàn tay lập tức hiện hình, Sở Hiên cầm Cổ Tiểu Ngốc vọt tới quảng trường chủ thần không gian, mây chớp cũng đuổi tới.
Sở Hiên nhanh chóng bày ra mấy khối ngọc thạch trên quảng trường, dần dần, trên mặt đất xuất hiện những đường vân huyền diệu, không biết là được Sở Hiên vẽ khi nào.
Sở Hiên vội nói với Cổ Tiểu Ngốc: "Tới chỗ kia ngồi xuống."
Cổ Tiểu Ngốc lập tức bay tới, khoanh chân ngồi. Sở Hiên ngồi ở vị trí đối diện. Nếu từ trên không nhìn xuống, sẽ thấy đường cong phía dưới tạo thành hình thái cực. Mà Sở Hiên và Cổ Tiểu Ngốc đang ngồi ở hai vị trí âm và dương.
Mây kiếp màu tím sậm quay cuồng trên đầu Cổ Tiểu Ngốc, mây kiếp liền nhau trái ngược với Cổ Tiểu Ngốc chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, có vẻ quỷ dị đáng sợ. Tiếng chớp điện và tiếng ầm vang cho thấy thiên kiếp sắp tới mạnh đến mức nào.
Mà những người khác trong không gian cũng cảm nhận được, đều mở cửa ra xem.
Sở Hiên tại hoàn cảnh quỷ dị này lạnh nhạt nói: "Đang làm thí nghiệm, vì an toàn của bản thân, tốt nhất đừng bàng quan."
Các đội viên đã lĩnh hội trình độ thí nghiệm kinh thế hãi tục của đội trưởng nhà mình lúc huấn luyện, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai rụt đầu trở về, e sợ bị ảnh hưởng.
"Oanh" Tia chớp màu tím từ giữa mây lao xuống, mang theo uy lực khiến người phải sợ hãi, trực tiếp bổ về phía Cổ Tiểu Ngốc đang ngồi xếp bằng.
Nhưng là, tia chớp còn ở giữa không trung đã bị dẫn đi, chia làm hơn mười nhánh, oanh kích về phía ngọc thạch trong trận pháp, chỉ có một tia chớp to bằng cánh tay vẫn đánh về phía Cổ Tiểu Ngốc. Giữa cảnh điện quang làm người sợ hãi, Cổ Tiểu Ngốc vẫn ngồi ngay ngắn như không có chuyện gì.
Mà tia chớp bị ngọc thạch dẫn đi làm trận pháp vận chuyển lại, năng lượng màu tím chảy xuôi trong trận pháp, chậm rãi tụ tới chỗ Sở Hiên, một vòng xoáy tiến vào người Sở Hiên, ánh mắt Sở Hiên cuồng nhiệt, toàn thân phát ra ánh sáng vô cùng xán lạn, tóc hắn dần bạc màu.
Lực lượng trong trận bị sử dụng gần hết, Sở Hiên lại lấy ra mấy khối ngọc thạch, chủ thần cũng phóng ra cột sáng, bắt đầu chữa trị thân thể Sở Hiên.
Tiếng sấm càng thêm vang dội, mây kiếp màu tím tuy có nhỏ đi nhưng càng thêm quay cuồng, con rắn điện dồn dập trong tầng mây, một lúc sau, tia chớp hình thần long uốn lượn lao xuống, mục tiêu vẫn là Cổ Tiểu Ngốc. Kết quả cũng giống lần trước, vẫn là mát xa miễn phí cho Cổ Tiểu Ngốc, cung cấp năng lượng cho Sở Hiên.
Đợt sét chấm dứt, Sở Hiên lại chuẩn bị ngọc thạch đợi đợt sét tiếp theo, chữa trị tốt thân thể.
Mây kiếp dường như cũng biết mình bị một người phàm đùa giỡn, bắt đầu khởi động điên cuồng, hội tụ, kết thành một quả cầu chớp màu tím đậm, điện quang chói mắt xoay quanh mặt ngoài, va chạm, tiếng động làm người sợ hãi. Thật lâu sau vẫn chưa tới đợt thiên lôi thứ ba, hai người trong trận tạo ra một cảm giác hủy thiên diệt địa. . .
Đợt lôi kiếp cuối cùng, có thể vượt qua dễ dàng như trước sao?
Vệ Tử Tuệ vui vẻ nói: "Sở Hiên, anh đã đến rồi?"
Sở Hiên lạnh nhạt nói, "Trước tiên đi theo tôi đã."
Sở Hiên cùng Vệ Tử Tuệ tới phòng mình, Sở Hiên lấy ra một lọ thuốc, "Uống hết."
Vệ Tử Tuệ nhận lấy, nhìn lọ thuốc, thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là phương pháp giải quyết vấn đề của trảm hồn đao, như vậy ta phải uống ở phòng Sở Hiên, là vì cần ghi chép số liệu sao? Sở Hiên không việc gì phải hại ta, nếu ta hỏi nhiều lại làm hắn có ấn tượng xấu.
Vệ Tử Tuệ uống một hơi cạn sạch rồi ngất đi.
Sở Hiên không hề thương hương tiếc ngọc, kéo Vệ Tử Tuệ tới trước một cây thập tự cao bằng người. Dây xích trên cây thập tự trói chặt Vệ Tử Tuệ, xiềng xích chế trụ tứ chi và cổ Vệ Tử Tuệ.
Tiếp theo Sở Hiên tiêm chất lỏng có màu sắc quỷ dị vào người ả, người Vệ Tử Tuệ co giật một lúc nhưng ả vẫn không tỉnh lại.
Sở Hiên nói: "Bắt đầu đi!"
Cổ Tiểu Ngốc từ một phòng khác đi ra, trăm mối cảm xúc nhìn Vệ Tử Tuệ —— đoạt xá cấp bốn, phát động! (Trước khi đến phòng Vệ Tử Tuệ, Sở Hiên đã đổi cho Cổ Tiểu Ngốc.)
Vệ Tử Tuệ bỗng biến thành tử thần, linh hồn dần dần bị Cổ Tiểu Ngốc hút vào, ả vẫn chưa tỉnh.
Sở Hiên cầm lấy người độc hành, đâm về phía Vệ Tử Tuệ, nhắm vào khóa kết hồn phách (nguồn lực sinh mệnh và nơi phát ra linh lực), lực lượng của tử thần bỗng chốc mất đi.
Bị thương tổn lớn như vậy, Vệ Tử Tuệ rốt cuộc tỉnh lại, ả giãy giụa kịch liệt: "Các ngươi muốn làm gì?"
Thứ trói buộc Vệ Tử Tuệ không biết là cái gì, thế nhưng nó có thể vây khốn hồn thể ở trạng thái tử thần.
Sở Hiên đã làm gì thì giọt nước không rỉ, chỉ cần hắn thành tâm (từ này là của bà tác giả) muốn giết ai, như vậy người kia ngay cả cơ hội sống thêm một khắc cũng không có.
Linh hồn bị trói buộc, cũng không thể khôi phục trạng thái thực thể. Lực lượng linh hồn đang không ngừng xói mòn.
Lực lượng tử thần mất đi, không cách nào dùng quỷ đạo, huống hồ đổi năng lực là trói buộc, cho dù có thể dùng, tác dụng cũng không lớn.
Trảm hồn đao ở trong tay Sở Hiên, không có cách nào sử dụng.
Vệ Tử Tuệ nhìn tình huống xung quanh rồi bình tĩnh lại, nếu không thể hành động, vậy thì chỉ có thể dùng ngôn ngữ để cầu đường sống, trước hết phải biết rõ nguyên nhân: "Sở Hiên, lý do?"
Sở Hiên: "Tồn tại của cô nguy hại tới đoàn đội."
Quả nhiên là phong cách của Sở Hiên, nhưng vì sao đột nhiên hắn lại làm khó dễ, không, không đúng, nếu từ khi đổi trói buộc hắn đã tính toán như vậy, thì phải là ngay từ đầu hắn đã nhận định ta sẽ làm hại đoàn đội. Vì sao hắn lại để ta đổi tử thần, đối với hắn có chỗ tốt gì, chẳng lẽ chỉ vì nghiên cứu? Tại sao lại đưa đạn hạt nhân cho ta, là vì tiêu trừ cảnh giác, Sở Hiên sẽ quan tâm tới điều này? Ngoại trừ việc kia của Trình Khiếu, ta không làm chuyện gì nguy hại đoàn đội cả, chẳng lẽ hắn chỉ vì chuyện nhỏ kia mà phán quyết? Không hẳn thế a! Chẳng lẽ mang ta đi huấn luyện là vì khảo nghiệm ta, nhưng ta lại không thông qua?
Vệ Tử Tuệ: "Anh dựa vào cái gì? Tôi chưa từng chủ động gây hại tới đoàn đội."
Sở Hiên: "Tâm tính, cô không hề coi mình là một thành viên chân chính của Trung Châu đội, nếu cần thiết, cô sẽ không hề do dự mà bán đứng, phản bội."
Lòng ta bất chính, vậy Cổ Tiểu Ngốc có thể tin? Không ngờ anh còn để nàng tới đối phó ta, xem kẻ xuyên không tự giết lẫn nhau rất thú vị sao? Ta không coi mình là người Trung Châu đội, nhưng tình cảm đối với anh là chân thật!
Vệ Tử Tuệ cười lạnh: "Tôi thích anh như vậy, phấn đấu tới bây giờ cũng vì anh, sao anh có thể đối với tôi như vậy!"
Sở Hiên lạnh nhạt nói: "Cô thích không phải tôi, là nhân vật cùng tên với tôi."
Vệ Tử Tuệ rống giận: "Vậy Cổ Tiểu Ngốc và tôi có gì khác!"
Sở Hiên nhìn ả, giống như khinh thường phải trả lời vấn đề này: "Cô lấy gì để so với cô ấy?"
Ta lấy gì để so với nàng? Nàng có điểm gì để so với ta, không có sự trợ giúp của anh thì ngay cả góc áo của ta nàng cũng không chạm nổi. Nàng cho anh lợi ích lớn bao nhiêu mà anh che chở nàng như vậy! Hoặc là nói, giá trị của nàng còn chưa bị bóc lột sạch sẽ, cho nên để nàng sống lâu một chút?
Vệ Tử Tuệ giận quá thành cười, cười nhìn Cổ Tiểu Ngốc đang không ngừng hút năng lượng của mình: "Cổ Tiểu Ngốc, hôm nay hắn như vậy với ta, ngài mai ngươi cũng là kết cục này!"
Cổ Tiểu Ngốc cười, không đáp lại, cuối cùng, chút lực lượng còn sót lại của Vệ Tử Tuệ cũng bị Cổ Tiểu Ngốc hấp thu sạch sẽ.
Lúc này, trên bầu trời là những đám mây đầy tia chớp. Sở Hiên buông trảm hồn đao, kéo Cổ Tiểu Ngốc vào buồng để thân thể lúc trước, ra lệnh: "Lập tức hồn phách ly thể, ngưng kết thật thể." Cổ Tiểu Ngốc lớn cỡ lòng bàn tay lập tức hiện hình, Sở Hiên cầm Cổ Tiểu Ngốc vọt tới quảng trường chủ thần không gian, mây chớp cũng đuổi tới.
Sở Hiên nhanh chóng bày ra mấy khối ngọc thạch trên quảng trường, dần dần, trên mặt đất xuất hiện những đường vân huyền diệu, không biết là được Sở Hiên vẽ khi nào.
Sở Hiên vội nói với Cổ Tiểu Ngốc: "Tới chỗ kia ngồi xuống."
Cổ Tiểu Ngốc lập tức bay tới, khoanh chân ngồi. Sở Hiên ngồi ở vị trí đối diện. Nếu từ trên không nhìn xuống, sẽ thấy đường cong phía dưới tạo thành hình thái cực. Mà Sở Hiên và Cổ Tiểu Ngốc đang ngồi ở hai vị trí âm và dương.
Mây kiếp màu tím sậm quay cuồng trên đầu Cổ Tiểu Ngốc, mây kiếp liền nhau trái ngược với Cổ Tiểu Ngốc chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, có vẻ quỷ dị đáng sợ. Tiếng chớp điện và tiếng ầm vang cho thấy thiên kiếp sắp tới mạnh đến mức nào.
Mà những người khác trong không gian cũng cảm nhận được, đều mở cửa ra xem.
Sở Hiên tại hoàn cảnh quỷ dị này lạnh nhạt nói: "Đang làm thí nghiệm, vì an toàn của bản thân, tốt nhất đừng bàng quan."
Các đội viên đã lĩnh hội trình độ thí nghiệm kinh thế hãi tục của đội trưởng nhà mình lúc huấn luyện, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai rụt đầu trở về, e sợ bị ảnh hưởng.
"Oanh" Tia chớp màu tím từ giữa mây lao xuống, mang theo uy lực khiến người phải sợ hãi, trực tiếp bổ về phía Cổ Tiểu Ngốc đang ngồi xếp bằng.
Nhưng là, tia chớp còn ở giữa không trung đã bị dẫn đi, chia làm hơn mười nhánh, oanh kích về phía ngọc thạch trong trận pháp, chỉ có một tia chớp to bằng cánh tay vẫn đánh về phía Cổ Tiểu Ngốc. Giữa cảnh điện quang làm người sợ hãi, Cổ Tiểu Ngốc vẫn ngồi ngay ngắn như không có chuyện gì.
Mà tia chớp bị ngọc thạch dẫn đi làm trận pháp vận chuyển lại, năng lượng màu tím chảy xuôi trong trận pháp, chậm rãi tụ tới chỗ Sở Hiên, một vòng xoáy tiến vào người Sở Hiên, ánh mắt Sở Hiên cuồng nhiệt, toàn thân phát ra ánh sáng vô cùng xán lạn, tóc hắn dần bạc màu.
Lực lượng trong trận bị sử dụng gần hết, Sở Hiên lại lấy ra mấy khối ngọc thạch, chủ thần cũng phóng ra cột sáng, bắt đầu chữa trị thân thể Sở Hiên.
Tiếng sấm càng thêm vang dội, mây kiếp màu tím tuy có nhỏ đi nhưng càng thêm quay cuồng, con rắn điện dồn dập trong tầng mây, một lúc sau, tia chớp hình thần long uốn lượn lao xuống, mục tiêu vẫn là Cổ Tiểu Ngốc. Kết quả cũng giống lần trước, vẫn là mát xa miễn phí cho Cổ Tiểu Ngốc, cung cấp năng lượng cho Sở Hiên.
Đợt sét chấm dứt, Sở Hiên lại chuẩn bị ngọc thạch đợi đợt sét tiếp theo, chữa trị tốt thân thể.
Mây kiếp dường như cũng biết mình bị một người phàm đùa giỡn, bắt đầu khởi động điên cuồng, hội tụ, kết thành một quả cầu chớp màu tím đậm, điện quang chói mắt xoay quanh mặt ngoài, va chạm, tiếng động làm người sợ hãi. Thật lâu sau vẫn chưa tới đợt thiên lôi thứ ba, hai người trong trận tạo ra một cảm giác hủy thiên diệt địa. . .
Đợt lôi kiếp cuối cùng, có thể vượt qua dễ dàng như trước sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.