Quyển 2 - Chương 14: Chủ thần không gian, vẫn chưa chết (1)
Nê Đản Hoàng
15/10/2014
Trịnh Xá kia thì đã là gì, hắn là cửu tử nhất sinh còn ta là thập tử vô sinh. . . Còn sống, thật không dễ dàng a! Sống sót qua thế giới "Vô hạn khủng bố", thật không dễ dàng a! Trong tay mẹ kế* mà vẫn sống, thật không dễ
dàng ~~~
*Mẹ kế ở đây ý chỉ bà tác giả nhé.
—— Cổ Tiểu Ngốc
"Hu hu hu, còn sống, ta vẫn còn sống. . ." ○(┬﹏┬)○ Cổ Tiểu Ngốc lệ nóng doanh tròng, vừa khóc vừa cười cảm thán mình mạng lớn. Cảm thụ được cảm giác ấm áp của cột sáng, vạn ngữ ngàn ngôn của Cổ Tiểu Ngốc cũng hợp thành một lời —— Còn sống thật tốt, còn sống trở thành nữ thật tốt, còn sống trở thành đại mỹ nữ càng tốt hơn! Vật hi sinh vạn năm như ta cuối cùng được chuyển chức! ! !
Trứng gà huynh, cuối cùng ta cũng gặp lại ngài, cuối cùng được tắm rửa bằng ánh sáng chói chang của ngài, ngài biết ta nhớ ngài đến mức nào không? Chính là ngày nhớ, đêm mong. . .
Trăng trong rọi xuống lầu, chàng bụi trên đường lớn, thiếp bùn đục đáy hồ, chìm nổi sao khác biệt, khi nào hết chia phôi?*(đến từ Tào Thực)
*Người dịch: Điệp Luyến Hoa.
Tự quân chi xuất hĩ, minh kính ám bất trị. Tư quân như lưu thủy, hà hữu cùng dĩ thì. [1] (đến từ bài "Thất tư")
[1] Nói về người phụ nữ nhớ nhung trượng phu xa chưa về.
Tương tư mới biết tương tư khổ. Tương tư, ôi tương tư! Tương tư dằng dặc, ôi vô tận! (đến từ bài "Trường tương tư”)
Quang cầu của chủ thần không gian đột nhiên run lẩy bẩy, Cổ Tiểu Ngốc ngậm miệng không nói nữa.
Mọi người đang chữa trị bị giọng nói đột ngột xuất hiện kia hấp dẫn, nhìn về phía phát ra tiếng nói, đó là một cô gái mặc đồ lặn, bộ dáng chật vật vô cùng, phần lưng gồ ghề, đầy mảnh thịt nhỏ vụn lẫn với máu. Trên đầu cô vẫn đội mũ lặn, không nhìn thấy biểu cảm, nhưng có lẽ là hai mắt đang đẫm lệ mông lung. (Cổ Tiểu Ngốc đã cất kiếm đi, bằng không nếu va chạm, có khả năng tự chém vào người.)
Trịnh Xá: A! Là minh tinh điện ảnh được ta cứu, lại bị ta cho một bạt tai.
Tiêu Hồng Luật: Ồ! Là nữ nhân ngu xuẩn bị ta thả ra làm mồi.
Chiêm Lam: Hừ! Là hồ ly tinh trừ bỏ khuôn mặt ra thì không được gì.
Sở Hiên? Mi hi vọng Sở Hiên sẽ có phản ứng gì, đã không trừ điểm nghĩa là còn sống, có gì mà chú ý.
Cổ Tiểu Ngốc thấy có người còn chưa chữa trị xong liền xem thu hoạch của mình —— 18000 điểm thưởng, 2 chi tiết cấp C, 1 chi tiết cấp D.
(Giải thích về điểm thưởng của Cổ Tiểu Ngốc: Trung Châu đội có mười người gồm Trịnh Xá, Sở Hiên, Triệu Anh Không, Chiêm Lam, Trương Kiệt, Tiêu Hồng Luật, Trương Hằng, Zero, Tề Đằng Nhất, Tần Chế Ngọc còn sống; chết mết hai người, trừ hai điểm; Ấn Châu đội ngoại trừ bác sĩ lang sói Aladas thì không ai còn sống, trừ mười điểm; mỗi người Trung Châu đội được thưởng 16000 điểm, cộng thêm hoàn thành nhiệm vụ được 1000 điểm thưởng và 1 chi tiết cấp D, tổng cộng là 17000 điểm và 1 chi tiết cấp D, toàn đội đều đạt được. Sau đó là giết chết Mana Vias có kĩ năng phòng hộ và Liam công kích viễn trình được 2 chi tiết cấp C, 4000 điểm, trừ 2000 điểm vì giết chết đội viên Cao Hồng Lượng, còn 2000 điểm. Tổng cộng được 18000 điểm, 2 chi tiết cấp C, 1 chi tiết cấp D.)
Oa ha ha ~\(≧▽≦)/~, phát tài rồi, phát tài rồi! Cổ Tiểu Ngốc bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh anh dũng khi mình trở thành thành viên chính thức của Trung Châu đội, làm tùy tùng đi theo Sở Hiên, chỉ đâu đánh đó. . .
Lần này, ta có thể chân chính đứng bên cạnh bọn họ rồi! Lần này nhất định phải cùng bọn họ chiến đấu đến cuối cùng!
Sự yêu thích của Cổ Tiểu Ngốc với "Vô hạn khủng bố" chính là loại thích đơn thuần, thích những giả định của nó, thích tình tiết trong từng chương, thích những nhân vật sinh động mà nó sáng tạo. Cô thích Sở Hiên trí tuệ lạnh lùng, cũng thích sự nhiệt huyết nghĩa khí của Trịnh Xá; cô thích Vương Hiệp vô tư ái quốc, cũng thích Trình Khiếu chanh chua thận trọng; cô thích Triệu Anh không kiên cường lạnh nhạt, cũng thích Chiêm Lam thông minh thâm tình. Tất nhiên, yêu nhất vẫn là Sở Hiên đại nhân, người đa mưu túc trí nhưng lại cô đơn và thuần túy như một đứa trẻ. Cô đứng bên cạnh bọn họ không phải vì muốn xem diễn, cũng không phải để vào hậu cung, chính là muốn cùng đổ máu cùng rơi lệ với những người mình khâm phục, sóng vai chiến đấu đến cuối cùng để bù lại tiếc nuối khi đọc truyện, làm mỗi nhân vật cô yêu thích đều hạnh phúc. Tuy rằng nguyện vọng như vậy nghe qua có vẻ không tự lượng sức nhưng đó chính là hi vọng, cũng là nỗ lực của Cổ Tiểu Ngốc. . .
Cổ Tiểu Ngốc: Lần này ta sẽ sống sót đến cuối cùng phải không? ★o★
Lòng đỏ trứng: Chắc vậy. . . Có thể. . . Có hi vọng. . . →_→|||
Cổ Tiểu Ngốc: Vậy tại sao mi lại quay đầu sang chỗ khác? //(ㄒoㄒ)// ~ ┴ ┴
Tất cả mọi người đã chữa trị xong, Trương Kiệt lập tức ôm mỹ nữ cổ điển về phòng, Trịnh Xá thở dài, tiếp theo quay đầu nhìn những người còn lại, cười nói: "Vậy thì mọi người nghỉ ngơi trước đi, Tiêu Hồng Luật, Trương Hằng, Tề Đằng Nhất, Tần Chuế Ngọc mỗi người một phòng; mọi người chỉ cầm nắm tay cầm cửa rồi tưởng tượng những gì mình muốn, phòng sẽ biến thành như vậy; đồng thời 'chủ thần' có thể cho mỗi người chế tạo miễn phí một sinh mệnh, có thể là nam có thể là nữ, tuổi, dung mạo đều có thể tự chọn nhưng mọi người phải chú ý, sinh mệnh này có thể chế tạo với những chỉ số gấp đôi người bình thường, tức là độ phản ứng thần kinh, độ mạnh của cơ bắp,... Cho nên mọi người hoàn toàn có thể chế tạo bảo tiêu. . . Trên cơ bản chính là như vậy, điểm thưởng đừng dùng loạn, mọi người muốn cường hóa cái gì thì ngày mai chúng ta cùng thảo luận, hiện tại hãy về phòng nghỉ ngơi."
Cổ Tiểu Ngốc lập tức vọt vào phòng bên cạnh phòng của Sở Hiên, cả người nhớp nháp khó chịu muốn chết. Hai giờ sau, Cổ Tiểu Ngốc ngân nga đi ra; xin thông cảm cho cô ấy, cô ấy đã không làm phụ nữ thật lâu, vì vậy mà quần áo rất có vị nữ nhân. . .
Đó là một cái váy như váy múa Ấn Độ, lụa hồng vòng qua chiếc cổ thon dài, che đi phần mịn màng phía trước rồi thắt thành một chiếc nơ bướm phía sau. Phần thân ngoại trừ một chút hồng hồng kia thì không có tí vải nào, làm lộ ra eo nhỏ và một đôi tay dài trắng nõn. Phía bên trái, một chiếc nơ hình hoa sen thắt vào cánh tay, nơ chưa thắt hết, tạo thành một sợi dây thật dài rủ xuống cánh tay, tăng thêm vẻ linh động. Tay còn lại đeo dây xích phong cách cổ xưa, khảm hồng thạch và chuông nhỏ, khi di chuyển thì kêu đinh đang.
Phía dưới là một chiếc váy dài chấm đất, ngoại trừ bao lụa quấn quanh bộ phận mấu chốt thì còn lại đều là sợi nhỏ gần như trong suốt. Lụa mỏng thêu bông hoa màu bạc, tua váy màu hồng chen nhau vừa dài vừa nhẹ, giống như phất phới theo gió; một đôi chân thon dài trắng noãn như ẩn như hiện càng thêm yêu mị. Cổ chân đeo đủ loại vòng ngọc, khảm thạch anh; ánh sáng lưu chuyển theo từng bước đi. Giày cao gót bảy tấc, lộ ra chân nhỏ hồng hào, càng tăng thêm vẻ gợi cảm.
Tóc được búi lên bằng một cây trâm khắc mẫu đơn và phượng hoàng, lộ ra ánh sáng rạng rỡ. Quả là báu vật thiên kiều bá mị. . . Chỉ tiếc, biểu cảm và ánh mắt kia bán đứng cô, mày hơi nhíu, hàm răng cắn chặt, ánh mắt ướt át nơm nớp lo sợ. . . Cổ Tiểu Ngốc bởi vì gót giày rất cao nên đang cố giữ cân bằng.
(Lòng đỏ trứng: ( ⊙ o ⊙ )! Cổ Tiểu Ngốc, mi định sắc dụ Sở Hiên sao?
Cổ Tiểu Ngốc đỏ mặt vò đầu: o(≧-≦)o~ Mi cảm thấy ta có hi vọng sao? Mi xem, ta chọn màu đỏ mà Sở Hiên thích nhất này!
Lòng đỏ trứng: (~ o ~) Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, nhữ tương thượng hạ nhi mê lộ. [2]
[2] Con đường chân lý tuy xa xăm nhưng ta sẽ kiên trì, bền bỉ.
Cổ Tiểu Ngốc cúi đầu vò góc váy: (*^﹏^*) Thực ra không phải là mặc riêng cho Sở Hiên xem, vất vả lắm mới xuyên thành nữ nhân, muốn trang điểm đẹp một chút. Ta chỉ nghĩ đến thẩm mỹ của Sở Hiên một chút thôi, thật đấy, chỉ một chút thôi. . .
Biểu cảm của lòng đỏ trứng: ┐(—__—)┌ Không cần giải thích, ta hiểu rõ, chúng ta đều hiểu rõ. . .)
Lúc này, Sở Hiên và Tiêu Hồng Luật đang thân thiết trao đổi với chủ thần trên quảng trường. Cổ Tiểu Ngốc như bước trên băng mỏng đi qua (sợ không cẩn thận sẽ ngã), vỗ vỗ vai Sở Hiên, Sở Hiên quay đầu, mặt không biểu cảm.
"Sở Hiên, một giờ sau, anh đến phòng tôi ăn cơm đi!" Cổ Tiểu Ngốc mong đợi nhìn hắn.
"Đã biết." Sở Hiên gật đầu, trong nháy mắt cảm thấy đằng sau người Cổ Tiểu Ngốc có một cái đuôi đang đong đưa, ảo giác. . . Hoặc là năng lực đặc thù. . .
Cổ Tiểu Ngốc đung đưa dưới quang cầu, ra vẻ phong tình vạn chủng đi về phòng.
Cô không phát hiện rằng, Tiêu Hồng Luật đằng sau đang nhìn cô rồi lại nhìn Sở Hiên, mắt trái viết bát quái, mắt phải viết gian tình. Cô cũng không phát hiện, Sở Hiên đăm chiêu nhìn bóng lưng cô, mắt trái viết thần kỳ, mắt phải viết nghiên cứu.
*Mẹ kế ở đây ý chỉ bà tác giả nhé.
—— Cổ Tiểu Ngốc
"Hu hu hu, còn sống, ta vẫn còn sống. . ." ○(┬﹏┬)○ Cổ Tiểu Ngốc lệ nóng doanh tròng, vừa khóc vừa cười cảm thán mình mạng lớn. Cảm thụ được cảm giác ấm áp của cột sáng, vạn ngữ ngàn ngôn của Cổ Tiểu Ngốc cũng hợp thành một lời —— Còn sống thật tốt, còn sống trở thành nữ thật tốt, còn sống trở thành đại mỹ nữ càng tốt hơn! Vật hi sinh vạn năm như ta cuối cùng được chuyển chức! ! !
Trứng gà huynh, cuối cùng ta cũng gặp lại ngài, cuối cùng được tắm rửa bằng ánh sáng chói chang của ngài, ngài biết ta nhớ ngài đến mức nào không? Chính là ngày nhớ, đêm mong. . .
Trăng trong rọi xuống lầu, chàng bụi trên đường lớn, thiếp bùn đục đáy hồ, chìm nổi sao khác biệt, khi nào hết chia phôi?*(đến từ Tào Thực)
*Người dịch: Điệp Luyến Hoa.
Tự quân chi xuất hĩ, minh kính ám bất trị. Tư quân như lưu thủy, hà hữu cùng dĩ thì. [1] (đến từ bài "Thất tư")
[1] Nói về người phụ nữ nhớ nhung trượng phu xa chưa về.
Tương tư mới biết tương tư khổ. Tương tư, ôi tương tư! Tương tư dằng dặc, ôi vô tận! (đến từ bài "Trường tương tư”)
Quang cầu của chủ thần không gian đột nhiên run lẩy bẩy, Cổ Tiểu Ngốc ngậm miệng không nói nữa.
Mọi người đang chữa trị bị giọng nói đột ngột xuất hiện kia hấp dẫn, nhìn về phía phát ra tiếng nói, đó là một cô gái mặc đồ lặn, bộ dáng chật vật vô cùng, phần lưng gồ ghề, đầy mảnh thịt nhỏ vụn lẫn với máu. Trên đầu cô vẫn đội mũ lặn, không nhìn thấy biểu cảm, nhưng có lẽ là hai mắt đang đẫm lệ mông lung. (Cổ Tiểu Ngốc đã cất kiếm đi, bằng không nếu va chạm, có khả năng tự chém vào người.)
Trịnh Xá: A! Là minh tinh điện ảnh được ta cứu, lại bị ta cho một bạt tai.
Tiêu Hồng Luật: Ồ! Là nữ nhân ngu xuẩn bị ta thả ra làm mồi.
Chiêm Lam: Hừ! Là hồ ly tinh trừ bỏ khuôn mặt ra thì không được gì.
Sở Hiên? Mi hi vọng Sở Hiên sẽ có phản ứng gì, đã không trừ điểm nghĩa là còn sống, có gì mà chú ý.
Cổ Tiểu Ngốc thấy có người còn chưa chữa trị xong liền xem thu hoạch của mình —— 18000 điểm thưởng, 2 chi tiết cấp C, 1 chi tiết cấp D.
(Giải thích về điểm thưởng của Cổ Tiểu Ngốc: Trung Châu đội có mười người gồm Trịnh Xá, Sở Hiên, Triệu Anh Không, Chiêm Lam, Trương Kiệt, Tiêu Hồng Luật, Trương Hằng, Zero, Tề Đằng Nhất, Tần Chế Ngọc còn sống; chết mết hai người, trừ hai điểm; Ấn Châu đội ngoại trừ bác sĩ lang sói Aladas thì không ai còn sống, trừ mười điểm; mỗi người Trung Châu đội được thưởng 16000 điểm, cộng thêm hoàn thành nhiệm vụ được 1000 điểm thưởng và 1 chi tiết cấp D, tổng cộng là 17000 điểm và 1 chi tiết cấp D, toàn đội đều đạt được. Sau đó là giết chết Mana Vias có kĩ năng phòng hộ và Liam công kích viễn trình được 2 chi tiết cấp C, 4000 điểm, trừ 2000 điểm vì giết chết đội viên Cao Hồng Lượng, còn 2000 điểm. Tổng cộng được 18000 điểm, 2 chi tiết cấp C, 1 chi tiết cấp D.)
Oa ha ha ~\(≧▽≦)/~, phát tài rồi, phát tài rồi! Cổ Tiểu Ngốc bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh anh dũng khi mình trở thành thành viên chính thức của Trung Châu đội, làm tùy tùng đi theo Sở Hiên, chỉ đâu đánh đó. . .
Lần này, ta có thể chân chính đứng bên cạnh bọn họ rồi! Lần này nhất định phải cùng bọn họ chiến đấu đến cuối cùng!
Sự yêu thích của Cổ Tiểu Ngốc với "Vô hạn khủng bố" chính là loại thích đơn thuần, thích những giả định của nó, thích tình tiết trong từng chương, thích những nhân vật sinh động mà nó sáng tạo. Cô thích Sở Hiên trí tuệ lạnh lùng, cũng thích sự nhiệt huyết nghĩa khí của Trịnh Xá; cô thích Vương Hiệp vô tư ái quốc, cũng thích Trình Khiếu chanh chua thận trọng; cô thích Triệu Anh không kiên cường lạnh nhạt, cũng thích Chiêm Lam thông minh thâm tình. Tất nhiên, yêu nhất vẫn là Sở Hiên đại nhân, người đa mưu túc trí nhưng lại cô đơn và thuần túy như một đứa trẻ. Cô đứng bên cạnh bọn họ không phải vì muốn xem diễn, cũng không phải để vào hậu cung, chính là muốn cùng đổ máu cùng rơi lệ với những người mình khâm phục, sóng vai chiến đấu đến cuối cùng để bù lại tiếc nuối khi đọc truyện, làm mỗi nhân vật cô yêu thích đều hạnh phúc. Tuy rằng nguyện vọng như vậy nghe qua có vẻ không tự lượng sức nhưng đó chính là hi vọng, cũng là nỗ lực của Cổ Tiểu Ngốc. . .
Cổ Tiểu Ngốc: Lần này ta sẽ sống sót đến cuối cùng phải không? ★o★
Lòng đỏ trứng: Chắc vậy. . . Có thể. . . Có hi vọng. . . →_→|||
Cổ Tiểu Ngốc: Vậy tại sao mi lại quay đầu sang chỗ khác? //(ㄒoㄒ)// ~ ┴ ┴
Tất cả mọi người đã chữa trị xong, Trương Kiệt lập tức ôm mỹ nữ cổ điển về phòng, Trịnh Xá thở dài, tiếp theo quay đầu nhìn những người còn lại, cười nói: "Vậy thì mọi người nghỉ ngơi trước đi, Tiêu Hồng Luật, Trương Hằng, Tề Đằng Nhất, Tần Chuế Ngọc mỗi người một phòng; mọi người chỉ cầm nắm tay cầm cửa rồi tưởng tượng những gì mình muốn, phòng sẽ biến thành như vậy; đồng thời 'chủ thần' có thể cho mỗi người chế tạo miễn phí một sinh mệnh, có thể là nam có thể là nữ, tuổi, dung mạo đều có thể tự chọn nhưng mọi người phải chú ý, sinh mệnh này có thể chế tạo với những chỉ số gấp đôi người bình thường, tức là độ phản ứng thần kinh, độ mạnh của cơ bắp,... Cho nên mọi người hoàn toàn có thể chế tạo bảo tiêu. . . Trên cơ bản chính là như vậy, điểm thưởng đừng dùng loạn, mọi người muốn cường hóa cái gì thì ngày mai chúng ta cùng thảo luận, hiện tại hãy về phòng nghỉ ngơi."
Cổ Tiểu Ngốc lập tức vọt vào phòng bên cạnh phòng của Sở Hiên, cả người nhớp nháp khó chịu muốn chết. Hai giờ sau, Cổ Tiểu Ngốc ngân nga đi ra; xin thông cảm cho cô ấy, cô ấy đã không làm phụ nữ thật lâu, vì vậy mà quần áo rất có vị nữ nhân. . .
Đó là một cái váy như váy múa Ấn Độ, lụa hồng vòng qua chiếc cổ thon dài, che đi phần mịn màng phía trước rồi thắt thành một chiếc nơ bướm phía sau. Phần thân ngoại trừ một chút hồng hồng kia thì không có tí vải nào, làm lộ ra eo nhỏ và một đôi tay dài trắng nõn. Phía bên trái, một chiếc nơ hình hoa sen thắt vào cánh tay, nơ chưa thắt hết, tạo thành một sợi dây thật dài rủ xuống cánh tay, tăng thêm vẻ linh động. Tay còn lại đeo dây xích phong cách cổ xưa, khảm hồng thạch và chuông nhỏ, khi di chuyển thì kêu đinh đang.
Phía dưới là một chiếc váy dài chấm đất, ngoại trừ bao lụa quấn quanh bộ phận mấu chốt thì còn lại đều là sợi nhỏ gần như trong suốt. Lụa mỏng thêu bông hoa màu bạc, tua váy màu hồng chen nhau vừa dài vừa nhẹ, giống như phất phới theo gió; một đôi chân thon dài trắng noãn như ẩn như hiện càng thêm yêu mị. Cổ chân đeo đủ loại vòng ngọc, khảm thạch anh; ánh sáng lưu chuyển theo từng bước đi. Giày cao gót bảy tấc, lộ ra chân nhỏ hồng hào, càng tăng thêm vẻ gợi cảm.
Tóc được búi lên bằng một cây trâm khắc mẫu đơn và phượng hoàng, lộ ra ánh sáng rạng rỡ. Quả là báu vật thiên kiều bá mị. . . Chỉ tiếc, biểu cảm và ánh mắt kia bán đứng cô, mày hơi nhíu, hàm răng cắn chặt, ánh mắt ướt át nơm nớp lo sợ. . . Cổ Tiểu Ngốc bởi vì gót giày rất cao nên đang cố giữ cân bằng.
(Lòng đỏ trứng: ( ⊙ o ⊙ )! Cổ Tiểu Ngốc, mi định sắc dụ Sở Hiên sao?
Cổ Tiểu Ngốc đỏ mặt vò đầu: o(≧-≦)o~ Mi cảm thấy ta có hi vọng sao? Mi xem, ta chọn màu đỏ mà Sở Hiên thích nhất này!
Lòng đỏ trứng: (~ o ~) Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, nhữ tương thượng hạ nhi mê lộ. [2]
[2] Con đường chân lý tuy xa xăm nhưng ta sẽ kiên trì, bền bỉ.
Cổ Tiểu Ngốc cúi đầu vò góc váy: (*^﹏^*) Thực ra không phải là mặc riêng cho Sở Hiên xem, vất vả lắm mới xuyên thành nữ nhân, muốn trang điểm đẹp một chút. Ta chỉ nghĩ đến thẩm mỹ của Sở Hiên một chút thôi, thật đấy, chỉ một chút thôi. . .
Biểu cảm của lòng đỏ trứng: ┐(—__—)┌ Không cần giải thích, ta hiểu rõ, chúng ta đều hiểu rõ. . .)
Lúc này, Sở Hiên và Tiêu Hồng Luật đang thân thiết trao đổi với chủ thần trên quảng trường. Cổ Tiểu Ngốc như bước trên băng mỏng đi qua (sợ không cẩn thận sẽ ngã), vỗ vỗ vai Sở Hiên, Sở Hiên quay đầu, mặt không biểu cảm.
"Sở Hiên, một giờ sau, anh đến phòng tôi ăn cơm đi!" Cổ Tiểu Ngốc mong đợi nhìn hắn.
"Đã biết." Sở Hiên gật đầu, trong nháy mắt cảm thấy đằng sau người Cổ Tiểu Ngốc có một cái đuôi đang đong đưa, ảo giác. . . Hoặc là năng lực đặc thù. . .
Cổ Tiểu Ngốc đung đưa dưới quang cầu, ra vẻ phong tình vạn chủng đi về phòng.
Cô không phát hiện rằng, Tiêu Hồng Luật đằng sau đang nhìn cô rồi lại nhìn Sở Hiên, mắt trái viết bát quái, mắt phải viết gian tình. Cô cũng không phát hiện, Sở Hiên đăm chiêu nhìn bóng lưng cô, mắt trái viết thần kỳ, mắt phải viết nghiên cứu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.