Quyển 2 - Chương 15: Chủ thần không gian, vẫn chưa chết (2)
Nê Đản Hoàng
15/10/2014
Một giờ sau, tiếng
đập cửa vang lên, Cổ Tiểu Ngốc chỉnh lại quần áo, nở nụ cười ngọt ngào
nhất, mở cửa ra, nghênh đón Sở Hiên. . .
Sau khi mở cửa, Sở Hiên nhìn thấy một căn phòng đầy nệm êm và gối ôm, bức tường hình cánh cung đối diện cửa có hơn mười cánh cửa hình động vật, cánh cửa hình gấu là của phòng ngủ, hình sư tử là của sân huấn luyện, hồ ly trắng là của thư phòng, hình chuột là của phòng bếp, cá heo trắng là của phòng tắm, gấu mèo là của nhà ăn. . .
'Dựa theo bố trí trong phòng, chẳng lẽ Cổ Tiểu Ngốc vẫn còn nhỏ tuổi? Hình thái trong quỷ hồn của nàng hẳn là từ 16 đến 20 tuổi, chẳng lẽ xuyên không thì thần trí bị thoái hóa?' Đầu óc Sở Hiên vận chuyển không ngừng. (Lòng đỏ trắng: nữ nhi a, mi bị hoài nghi ~~~)
Cổ Tiểu Ngốc dẫn Sở Hiên tới cánh cửa gấu mèo, gãi gãi bụng gấu, con gấu mèo "keng" một tiếng, cửa mở ra.
'Phải dùng thủ pháp đặc thù để mở cửa sao? Mỗi một cách cửa dùng một thủ pháp hay là. . .' Sở Hiên tiếp tục suy luận.
Phía sau cửa là một không gian rất lớn, không sai, chính là không gian chứ không phải phòng. Trên trời đầy sao (Tất cả mọi người đều biết lí do chứ.), hơn mười chiếc đèn hình hoa sen bay giữa không trung, giống như hoa nở ra từ không khí. Dưới chân là mặt cỏ, đá vũ hoa [1] trên đường nhỏ tạo thành hình dạng phức tạp mà hoa lệ, giữa bãi cỏ có một bộ bàn ghế đáng yêu nhưng phía trên lại không có đồ ăn. Cách đó không xa có một cái hồ rộng lớn, hoa sen vừa nở, hòa hợp với hoa sen trong không trung. Trong hồ có một bông sen cực lớn, chuẩn xác là cái sân hình hoa sen, đủ cho mười người ngồi, cánh hoa sen trong suốt, giữa hoa sen là mấy cái gối ôm, chính giữa là một cái bàn hình tròn bày đầy thức ăn. Đây hẳn là chỗ ăn cơm.
[1] Loại đá tròn nhỏ sáng bóng có vân và màu sắc sặc sỡ.
(Lòng đỏ trứng: nữ nhi a, ngươi ăn một bữa cơm mà bày đặt lắm vậy sao?
Cổ Tiểu Ngốc: Đây là cuộc hẹn đầu tiên của ta và Sở Hiên, quan trọng là bầu không khí, bầu không khí.
Lòng đỏ trứng: Vậy mấy gian phòng khác thì sao?
Cổ Tiểu Ngốc: Về sao ta còn muốn ở trong này thật lâu, chỗ này sẽ là nhà của ta, đương nhiên phải làm sao cho thoải mái rồi.
Lòng đỏ trứng: Xem ra, ngươi rất tin tưởng về việc sống sót rồi thành thành viên chính thức của Trung Châu đội. . . Chờ xem. . .)
Cổ Tiểu Ngốc dè dặt đi trên đường nhỏ lát đá, vô cùng hối hận khi chọn một đôi giày cao gót như vậy, giữ cân bằng khó quá đi (┬_┬).
Trẹo chân, uốn éo, Cổ Tiểu Ngốc lao vào lòng đất mẹ, khóc không ra nước mắt, rõ rằng mình đã cẩn thận như vậy, cuối cùng vẫn ngã úp mặt! Thân thể ngửa về phía sau, Cổ Tiểu Ngốc dựa theo kinh nghiệm huấn luyện lúc trước, nhanh chóng đặt hai tay trước ngực (để ngừa việc lấy tay đỡ theo ý thức, chống tay xuống, rất có thể bị gãy xương), gập đầu gối, giảm bớt trọng tâm của thân thể để lực đập khi trượt chân nhỏ hơn, sau đó tận lực dùng cái mông chống đỡ.
Trong khi Cổ Tiểu Ngốc đang suy nghĩ có nên giảm tốc độ té ngã gấp mấy lần hay không, một cánh tay rắn chắc đỡ được cô. Ngẩng đầu, là Sở Hiên! ! ! o(≧o≦)o Cà chua của Cổ Tiểu Ngốc lập tức chín mọng.
"Ừm. . . Cám ơn. . . Anh. . ."
Sở Hiên nhìn thiếu nữ ngượng ngùng trong lòng "Cô có thể đứng lên chứ?"
Cổ Tiểu Ngốc mặt càng đỏ hơn, 'Có thể đứng lên, nhưng ta không muốn đứng lên a!' Cổ Tiểu Ngốc đương nhiên không dám nói ra suy nghĩ trong lòng, đành phải lưu luyến rời khỏi ôm ấp của Sở Hiên, đứng lên, suy nghĩ có nên tìm cơ hội ngã lần nữa hay không.
Sở Hiên đẩy mắt kính, lạnh lùng nói "Sau khi cô xuyên không sẽ bị ý chí của nguyên chủ thân thể này làm ảnh hưởng?"
Cổ Tiểu Ngốc không hiểu ngẩng đầu "Sao lại nói như vậy?"
Sở Hiên: "Thấy cô đi giày cao gót không quen, hơn nữa dựa theo phong cách căn phòng của cô, hiện tại cô ăn mặc, hẳn là giống như ý thích của Tần Chuế Ngọc."
Cổ Tiểu Ngốc: "Trang điểm như vậy rất khó coi sao?"
Sở Hiên: "Không phải vấn đề này, vấn đề là ở chỗ trang điểm như vậy có phải là cô muốn không."
Cổ Tiểu Ngốc rất muốn đúng lý hợp tình nói "Đúng, anh không thích sao?" Nhưng lại không dám, đành phải nhỏ nhẹ nói "Có lẽ như vậy, bởi vì chưa từng mặc nên muốn thử một chút. . ."
Sở Hiên gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Trong lúc nói chuyện đã đi tới bên hồ, Cổ Tiểu Ngốc cùng Sở Hiên bước lên một phiến lá sen vĩ đại trên bờ, lá sen chở bọn họ tới giữa hồ. (Giống hình ảnh Lý Tiêu Dao đi tìm Triệu Linh Nhi trong "Tiên kiếm".)
Vừa bước lên đài sen, thức ăn đủ màu sắc đập vào mắt.
Hồng bái vi cá, cúc hình hà nhân, phượng hoàng lý tích, phù dung cáp lỵ, uyên ương bạc nhũ, tam sắc điểm tâm, hoa sen tô. . .*
* Nói chung đều có màu đỏ hoặc hồng.
Màu sắc tươi đẹp, tạo hình khéo léo, dinh dưỡng phong phú, không uổng công Cổ Tiểu Ngốc đi đổi kỹ năng ngự trù, tuy rằng kỹ năng kia rất rẻ nhưng lại rất hiệu quả.
"Rất đẹp." Sở Hiên đánh giá đúng trọng tâm, Cổ Tiểu Ngốc cố gắng nghiêm mặt để không cười toe toét.
Lực chú ý của cô rời khỏi bàn thức ăn mới phát hiện gối ôm chung quanh bàn đều in hình thành viên Trung Châu đội. Cổ Tiểu Ngốc sửng sốt ( ⊙ o ⊙ )!, gối ôm này không phải để trong phòng ngủ sao, (trên giường còn có gối ôm hình Sở Hiên). Mình lúc mở cửa nghĩ rằng nếu quanh bàn có mấy cái gối ôm thì tốt rồi, sao chủ thần lại lấy mấy cái gối đặc thù này ra, ta không có mặt mũi gặp người, rơi lệ ~>_<~.
Sở Hiên đẩy mắt kính, mắt kính lóe sáng một cái, Cổ Tiểu Ngốc run rẩy. 'Sở đại nhân, ta sai rồi, ta cam đoan không tái phạm. . . Cho dù tái phạm cũng không để ngài chứng kiến, ngài đừng ghi hận ta. . .'
Sở Hiên không nói gì, cầm cái gối in hình Trịnh Xá đặt xuống mông, mặt không biểu cảm ngồi lên (Sở đại nhân, kỳ thực ngài đang trả thù phải không?), sau đó lấy gối ôm in hình dạng nguyên gốc của Cổ Tiểu Ngốc, đặt ở bên ạnh. Cổ Tiểu Ngốc nghĩ một chút, ôm lấy chiếc gối in hình Sở Hiên rồi lấy gối in hình Tần Chuế Ngọc đặt xuống mông, ngồi nghiêm chỉnh.
"Sở Hiên, cám ơn anh cho tôi trang bị và bày bố cục, nếu không tôi tuyệt đối không thể sống sót." Cổ Tiểu Ngốc nâng chén, rượu vang trong chén thủy tinh phát ánh sáng rạng rỡ.
"Không cần cảm tạ, cô sống sót, có lợi cho đoàn đội." Sở Hiên cũng nâng chén.
"Cho dù như thế nào, nhờ anh tôi mới sống được." Cổ Tiểu Ngốc đỏ mặt nhấp rượu.
Sở Hiên cũng nhấp một ngụm, sau đó bắt đầu cầm đũa.
Tướng ăn hung ác, khí thế vô địch khó có thể miêu tả bằng lời. Cổ Tiểu Ngốc không dám động đũa, 'Sở đại nhân, ăn cơm cũng có vị nam nhân như vậy. . .'
Sau khi mở cửa, Sở Hiên nhìn thấy một căn phòng đầy nệm êm và gối ôm, bức tường hình cánh cung đối diện cửa có hơn mười cánh cửa hình động vật, cánh cửa hình gấu là của phòng ngủ, hình sư tử là của sân huấn luyện, hồ ly trắng là của thư phòng, hình chuột là của phòng bếp, cá heo trắng là của phòng tắm, gấu mèo là của nhà ăn. . .
'Dựa theo bố trí trong phòng, chẳng lẽ Cổ Tiểu Ngốc vẫn còn nhỏ tuổi? Hình thái trong quỷ hồn của nàng hẳn là từ 16 đến 20 tuổi, chẳng lẽ xuyên không thì thần trí bị thoái hóa?' Đầu óc Sở Hiên vận chuyển không ngừng. (Lòng đỏ trắng: nữ nhi a, mi bị hoài nghi ~~~)
Cổ Tiểu Ngốc dẫn Sở Hiên tới cánh cửa gấu mèo, gãi gãi bụng gấu, con gấu mèo "keng" một tiếng, cửa mở ra.
'Phải dùng thủ pháp đặc thù để mở cửa sao? Mỗi một cách cửa dùng một thủ pháp hay là. . .' Sở Hiên tiếp tục suy luận.
Phía sau cửa là một không gian rất lớn, không sai, chính là không gian chứ không phải phòng. Trên trời đầy sao (Tất cả mọi người đều biết lí do chứ.), hơn mười chiếc đèn hình hoa sen bay giữa không trung, giống như hoa nở ra từ không khí. Dưới chân là mặt cỏ, đá vũ hoa [1] trên đường nhỏ tạo thành hình dạng phức tạp mà hoa lệ, giữa bãi cỏ có một bộ bàn ghế đáng yêu nhưng phía trên lại không có đồ ăn. Cách đó không xa có một cái hồ rộng lớn, hoa sen vừa nở, hòa hợp với hoa sen trong không trung. Trong hồ có một bông sen cực lớn, chuẩn xác là cái sân hình hoa sen, đủ cho mười người ngồi, cánh hoa sen trong suốt, giữa hoa sen là mấy cái gối ôm, chính giữa là một cái bàn hình tròn bày đầy thức ăn. Đây hẳn là chỗ ăn cơm.
[1] Loại đá tròn nhỏ sáng bóng có vân và màu sắc sặc sỡ.
(Lòng đỏ trứng: nữ nhi a, ngươi ăn một bữa cơm mà bày đặt lắm vậy sao?
Cổ Tiểu Ngốc: Đây là cuộc hẹn đầu tiên của ta và Sở Hiên, quan trọng là bầu không khí, bầu không khí.
Lòng đỏ trứng: Vậy mấy gian phòng khác thì sao?
Cổ Tiểu Ngốc: Về sao ta còn muốn ở trong này thật lâu, chỗ này sẽ là nhà của ta, đương nhiên phải làm sao cho thoải mái rồi.
Lòng đỏ trứng: Xem ra, ngươi rất tin tưởng về việc sống sót rồi thành thành viên chính thức của Trung Châu đội. . . Chờ xem. . .)
Cổ Tiểu Ngốc dè dặt đi trên đường nhỏ lát đá, vô cùng hối hận khi chọn một đôi giày cao gót như vậy, giữ cân bằng khó quá đi (┬_┬).
Trẹo chân, uốn éo, Cổ Tiểu Ngốc lao vào lòng đất mẹ, khóc không ra nước mắt, rõ rằng mình đã cẩn thận như vậy, cuối cùng vẫn ngã úp mặt! Thân thể ngửa về phía sau, Cổ Tiểu Ngốc dựa theo kinh nghiệm huấn luyện lúc trước, nhanh chóng đặt hai tay trước ngực (để ngừa việc lấy tay đỡ theo ý thức, chống tay xuống, rất có thể bị gãy xương), gập đầu gối, giảm bớt trọng tâm của thân thể để lực đập khi trượt chân nhỏ hơn, sau đó tận lực dùng cái mông chống đỡ.
Trong khi Cổ Tiểu Ngốc đang suy nghĩ có nên giảm tốc độ té ngã gấp mấy lần hay không, một cánh tay rắn chắc đỡ được cô. Ngẩng đầu, là Sở Hiên! ! ! o(≧o≦)o Cà chua của Cổ Tiểu Ngốc lập tức chín mọng.
"Ừm. . . Cám ơn. . . Anh. . ."
Sở Hiên nhìn thiếu nữ ngượng ngùng trong lòng "Cô có thể đứng lên chứ?"
Cổ Tiểu Ngốc mặt càng đỏ hơn, 'Có thể đứng lên, nhưng ta không muốn đứng lên a!' Cổ Tiểu Ngốc đương nhiên không dám nói ra suy nghĩ trong lòng, đành phải lưu luyến rời khỏi ôm ấp của Sở Hiên, đứng lên, suy nghĩ có nên tìm cơ hội ngã lần nữa hay không.
Sở Hiên đẩy mắt kính, lạnh lùng nói "Sau khi cô xuyên không sẽ bị ý chí của nguyên chủ thân thể này làm ảnh hưởng?"
Cổ Tiểu Ngốc không hiểu ngẩng đầu "Sao lại nói như vậy?"
Sở Hiên: "Thấy cô đi giày cao gót không quen, hơn nữa dựa theo phong cách căn phòng của cô, hiện tại cô ăn mặc, hẳn là giống như ý thích của Tần Chuế Ngọc."
Cổ Tiểu Ngốc: "Trang điểm như vậy rất khó coi sao?"
Sở Hiên: "Không phải vấn đề này, vấn đề là ở chỗ trang điểm như vậy có phải là cô muốn không."
Cổ Tiểu Ngốc rất muốn đúng lý hợp tình nói "Đúng, anh không thích sao?" Nhưng lại không dám, đành phải nhỏ nhẹ nói "Có lẽ như vậy, bởi vì chưa từng mặc nên muốn thử một chút. . ."
Sở Hiên gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Trong lúc nói chuyện đã đi tới bên hồ, Cổ Tiểu Ngốc cùng Sở Hiên bước lên một phiến lá sen vĩ đại trên bờ, lá sen chở bọn họ tới giữa hồ. (Giống hình ảnh Lý Tiêu Dao đi tìm Triệu Linh Nhi trong "Tiên kiếm".)
Vừa bước lên đài sen, thức ăn đủ màu sắc đập vào mắt.
Hồng bái vi cá, cúc hình hà nhân, phượng hoàng lý tích, phù dung cáp lỵ, uyên ương bạc nhũ, tam sắc điểm tâm, hoa sen tô. . .*
* Nói chung đều có màu đỏ hoặc hồng.
Màu sắc tươi đẹp, tạo hình khéo léo, dinh dưỡng phong phú, không uổng công Cổ Tiểu Ngốc đi đổi kỹ năng ngự trù, tuy rằng kỹ năng kia rất rẻ nhưng lại rất hiệu quả.
"Rất đẹp." Sở Hiên đánh giá đúng trọng tâm, Cổ Tiểu Ngốc cố gắng nghiêm mặt để không cười toe toét.
Lực chú ý của cô rời khỏi bàn thức ăn mới phát hiện gối ôm chung quanh bàn đều in hình thành viên Trung Châu đội. Cổ Tiểu Ngốc sửng sốt ( ⊙ o ⊙ )!, gối ôm này không phải để trong phòng ngủ sao, (trên giường còn có gối ôm hình Sở Hiên). Mình lúc mở cửa nghĩ rằng nếu quanh bàn có mấy cái gối ôm thì tốt rồi, sao chủ thần lại lấy mấy cái gối đặc thù này ra, ta không có mặt mũi gặp người, rơi lệ ~>_<~.
Sở Hiên đẩy mắt kính, mắt kính lóe sáng một cái, Cổ Tiểu Ngốc run rẩy. 'Sở đại nhân, ta sai rồi, ta cam đoan không tái phạm. . . Cho dù tái phạm cũng không để ngài chứng kiến, ngài đừng ghi hận ta. . .'
Sở Hiên không nói gì, cầm cái gối in hình Trịnh Xá đặt xuống mông, mặt không biểu cảm ngồi lên (Sở đại nhân, kỳ thực ngài đang trả thù phải không?), sau đó lấy gối ôm in hình dạng nguyên gốc của Cổ Tiểu Ngốc, đặt ở bên ạnh. Cổ Tiểu Ngốc nghĩ một chút, ôm lấy chiếc gối in hình Sở Hiên rồi lấy gối in hình Tần Chuế Ngọc đặt xuống mông, ngồi nghiêm chỉnh.
"Sở Hiên, cám ơn anh cho tôi trang bị và bày bố cục, nếu không tôi tuyệt đối không thể sống sót." Cổ Tiểu Ngốc nâng chén, rượu vang trong chén thủy tinh phát ánh sáng rạng rỡ.
"Không cần cảm tạ, cô sống sót, có lợi cho đoàn đội." Sở Hiên cũng nâng chén.
"Cho dù như thế nào, nhờ anh tôi mới sống được." Cổ Tiểu Ngốc đỏ mặt nhấp rượu.
Sở Hiên cũng nhấp một ngụm, sau đó bắt đầu cầm đũa.
Tướng ăn hung ác, khí thế vô địch khó có thể miêu tả bằng lời. Cổ Tiểu Ngốc không dám động đũa, 'Sở đại nhân, ăn cơm cũng có vị nam nhân như vậy. . .'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.