Chuyên Làm Vật Hi Sinh

Quyển 2 - Chương 43: Chủ thần không gian, vật hi sinh (4)

Nê Đản Hoàng

15/10/2014

Mọi người từ thế giới Alien trở về, nhìn khuôn mặt thân thuộc của người nhà, bỗng cảm thấy thế giới tốt đẹp hơn.

Trịnh Xá ôm lấy La Lệ đang gạt nước mắt: "Có thể sống trở về nhìn thấy em thật tốt, tên Sở Hiên như có thù hận với alien hay sao ấy, chúng ta về phòng về phòng tu luyện một chút đi. . . A a, Tiểu Lệ Nhi học xấu, sao lại cắn anh!"

Tiêu Hồng Luật nhào vào lòng y tá tỷ tỷ, y tá tỷ tỷ dịu dàng vuốt tóc Tiêu Hồng Luật. Tiêu Hồng Luật bất mãn than thở: "Vì sao ngay cả trí giả như ta cũng phải lên chiến trường, tên điên Sở Hiên. . . Tỷ tỷ, đừng có sờ đầu, sẽ không cao được."

Zero còn chưa bỏ súng trên lưng đã chạy tới ôm đệ đệ, đệ đệ nhu thuận để Zero ôm, "Ca ca vất vả rồi." Zero chảy nước mắt, có đệ đệ thật tốt. Tuy rằng trước có alien, sau có Sở Hiên, nhưng anh sẽ nỗ lực, anh nhất định còn sống để rời khỏi nơi này cùng em.

Vương Hiệp và Trương Hằng nhìn nhau cười khổ, Vương Hiệp: "Người cô đơn như tôi về phòng ăn mì đây." Trương Hằng: "Có thể sống sót qua loại huấn luyện như địa ngục này, dù ăn mì cũng là hạnh phúc. . ." Ôm nhau mà khóc: "Còn sống, thật tốt."

Trình Khiếu lập tức ôm cô gái của hắn vào phòng, lưu lại một tiếng thét chói tai.

Tề Đằng Nhất bị cô gái dương khí sung túc của hắn xách về phòng, để lại vết kéo trên đường.

Triệu Anh Không gật đầu nhìn Sở Hiên, đổi một quyển tiểu thuyết từ chủ thần, cầm tiểu thuyết, quay về phòng.

Chiêm Lam mệt mỏi thở dài, nhìn sang phòng Trịnh Xá, chậm rãi quay về phòng.

Từ trước đến giờ Chiêm Lam đều hành động cùng Sở Hiên và Vệ Tử Tuệ, người có tinh thần lực rất mẫn cảm với cảm xúc của người khác, cho dù có đứng cách mười dặm cũng cảm giác được ác ý của Vệ Tử Tuệ đối với mình. Không biết vì sao Sở Hiên muốn lưu lại người như vậy, nếu không mình đã ra tay trừ bỏ nàng rồi. Chiêm Lam dám khẳng định, Vệ Tử Tuệ không chỉ có ác ý với mình mà còn có ác ý với Trịnh Xá. Đồ đáng ghét, ỷ vào được Sở Hiên che chở mà coi trời bằng vung, người như Sở Hiên, có thể cho phép loại người mang ác ý với đoàn đội tồn tại sao? Tuy rằng Chiêm Lam không biết Sở Hiên đang tính toán cái gì, nhưng nàng biết Vệ Tử Tuệ còn tiếp tục như vậy thì sẽ không có kết quả tốt.

Vệ Tử Tuệ nhìn Sở Hiên đứng dưới cột sáng chủ thần tìm kiếm gì đó, mỉm cười, chờ bên cạnh.

Đợi Sở Hiên tìm kiếm xong, Vệ Tử Tuệ lả lướt đi tới bên cạnh hắn, biến thành tử thần kéo tay Sở Hiên, "Sở Hiên, anh đến phòng em cùng ăn cơm đi. Lần này không được cự tuyệt nha, chúng ta tốt xấu gì cũng ở cùng nhau lâu như vậy, anh đều ăn cùng những người khác mà chưa ăn với em bao giờ!| (Sulli: để tăng độ mặt dày của ẻm nên mình thay ngôi kể, dù sao ẻm cũng sắp chết.)



Sở Hiên thản nhiên rút tay ra: "Đưa trảm hồn đao của cô cho tôi, tôi nghiên cứu cách giải phong ấn của nó."

Vệ Tử Tuệ cười quyến rũ: "Sở Hiên, ăn cơm trước đi, em không vội."

Sở Hiên: "Đưa đao cho tôi, một lát sau tôi tìm cô."

Vệ Tử Tuệ vui vẻ lấy đao xuống, đưa cho Sở Hiên. "Tới sớm một chút nha."

Sở Hiên ở trong phòng, mở bình lạnh đặt thân thể của Cổ Tiểu Ngốc, lấy ra đài sen ngọc, ném tới, hoa sen trắng muốt trôi nổi trước thân thể Cổ Tiểu Ngốc.

Theo tiếng ngâm xướng ổn định của Sở Hiên, hoa sen tách ra ánh sáng đẹp mắt, chuyển động trong không khí, trong chốc lát, hoa sen ánh lên từng chớp nhỏ màu vàng óng, cảnh tượng như một bức tranh sơn dầu, đẹp và rực rỡ. Cánh hoa trắng mềm chụm vào rồi lại e ấp nở rộ, phía giữa có một cô gái đang ngồi. Ánh sáng tinh thuần đổ xuống, rơi vào người cô gái giữa hoa sen, mép cánh hoa như được mạ màu vàng thánh quang, ánh vào dung nhan xinh đẹp an bình của cô gái.

Hoa sen nở bung, đột nhiên vỡ tan, tách ra một bầu trời đầy sao, bay tán loạn như tuyết mịn, phiêu linh (rơi lả tả) như hoa rơi. Ánh huỳnh quang nhàn nhạt đan vào giống như cảnh trong mộng. Tại khung cảnh đẹp tuyệt này, ánh sáng nhảy múa quanh cô gái, như hoa trong gương như trăng trong nước. Tóc đen màu mực bay trong gió, trong mắt như có làn sóng lăn tăn, cô nở nụ cười, trong nháy mắt, trời đất như trải qua bốn mùa.

Trong mắt Sở Hiên, khung cảnh này cũng đẹp đẽ không khác gì bầu trời đầy sao.

Đáng tiếc, Cổ Tiểu Ngốc không có ý định làm cho người khác kinh diễm, vừa tỉnh lại đã duỗi hai tay, đỡ cái lưng mỏi. Ánh mắt rốt cuộc cũng khôi phục thần trí, "A, Sở Hiên, tôi được thả ra rồi sao?" (nữ nhi, xin hỏi, mi ở trong đó mấy năm rồi?)

Sở Hiên nhìn cô gái nhỏ cỡ lòng bàn tay, gật đầu.

Cổ Tiểu Ngốc bỗng giật nảy mình: "Sở Hiên, sao anh lớn như vậy?"

Sở Hiên vươn ngón cái và ngón trỏ xách Cổ Tiểu Ngốc lên: "Cô ngưng kết ra thật thể rồi."

Nụ cười ngây ngô tới mức cả người cả thần đều tức giận lập tức hiện lên trên khuôn mặt đáng yêu của Cổ Tiểu Ngốc, cô không ngừng sờ chỗ này chỗ kia, vừa sờ vừa cười khanh khách.



Sở Hiên đặt Cổ Tiểu Ngốc trong lòng bàn tay, nói: "Bởi vì tôi có cảm giác với cô, cho nên linh hồn cường độ của cô hẳn đã tăng lên, có thể tiếp xúc tới linh hồn."

Cổ Tiểu Ngốc hoàn toàn bị câu "Tôi có cảm giác với cô." của Sở Hiên làm chấn động. Ba hồn bảy vía lập tức thăng thiên một nửa, giống như không hiểu rõ Sở Hiên đang nói gì.

Sở Hiên cũng không quan tâm Cổ Tiểu Ngốc có hiểu không, một lát kéo kéo tóc, một lát xoa tay nhỏ chân nhỏ, chơi đùa không thể vui hơn được nữa.

Chờ tới lúc bình tĩnh lại, hai người mới nhớ ra mục đích của mình.

Sở Hiên: "Cổ Tiểu Ngốc, cô thử quay về thân thể kia xem."

Cổ Tiểu Ngốc dần dần chui vào thân thể kia, người trong buồng lạnh dần dần mở mắt ra, ngón tay giật giật, ủy khuất chép miệng nói "Lạnh ~~~~~~~"

Sở Hiên như không nghe thấy, xoa tay Cổ Tiểu Ngốc, thản nhiên nói: "Là do thân thể kia."

Cổ Tiểu Ngốc vẫn nằm đó, hồi lâu không có phản ứng.

Sở Hiên đẩy mắt kính nói: "Thử tưởng tượng năng lượng linh hồn trong cơ thể tụ tập, xem có thể ngưng kết thật thể hay không."

Vài giây sau, Cổ Tiểu Ngốc to cỡ lòng bàn tay lại xuất hiện. "Sở Hiên, tôi ra khỏi thân thể, linh hồn có kích thước như người bình thường. Tôi có thể tiếp xúc, cũng có thể nói chuyện với anh."

Sở Hiên: "Đã hiểu, chỉ có khi cô là thật thể, tồn tại của cô mới bị người khác phát hiện. Tiếp theo tôi nói cho cô chuyện cần làm. . . Tình huống cơ bản chính là như vậy, có thắc mắc gì không?"

Cổ Tiểu Ngốc im lặng một lát, cười gượng gạo: "Anh đã an bài như vậy, tôi liền làm theo." Dứt lời, quay về thân thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyên Làm Vật Hi Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook