Quyển 2 - Chương 25: Vào Final Destination, đáng đời (4)
Nê Đản Hoàng
15/10/2014
Đêm đã khuya, một
trận gió nhẹ thổi tới, bất tri bất giác, cửa sổ nhẹ nhàng hạ xuống, làm
cho người ta kỳ quái là, tại căn phòng không có lỗ thông gió nào, trận
gió nhẹ vẫn đang thổi, luồn qua từng căn phòng. . .
Vương Tiểu Hiếu vô cùng không thích ở cùng một chỗ với kẻ tự xưng là soái ca kia. Trạch nam như hắn rất ít giao tiếp với người khác, huống chi là cùng người nói liên tục không ngớt như vậy. Tên kia không thèm hỏi mình, liền tự chọn giường, còn lấy đi chăn mỏng, bảo là giường rất cứng, phải có đệm mềm lót ở dưới.
Sau khi hắn tắm xong mới đến phiên mình, thật là khinh người quá đáng!
Lúc này đã rất muộn, Vương Tiểu Hiếu nằm trong bồn tắm lớn, không biết khi nào thì ngủ quên, vòi nước vẫn chưa khóa, nước dần dần dâng tới cổ Vương Tiểu Hiếu, sau đó tới môi, xoang mũi. . .
"Xú tiểu tử, tắm xong chưa?" Soái ca ngoài cửa lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, cho nên muốn gọi bạn cùng phòng, 'Nói với hắn về công tích vĩ đại của bổn soái ca ở Đông khu một chút.'
Vương Tiểu Hiếu bừng tỉnh, lập tức uống phải một ngụm nước, vì vậy hoảng loạn giãy dụa đứng lên. Vòi phun đặt trong bồn tắm lớn, không biết từ khi nào, ống nước nối với vòi phun và bình nóng lạnh quấn lấy chân hắn, làm thế nào cũng không thể thoát ra được. Nước đã ngập tới đỉnh đầu, chân thì bị trói chặt, dốc hết sức cũng không ngoi lên được. Vương Tiểu Hiếu cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn, hắn dùng chút sức lực cuối cùng mà giãy dụa.
Soái ca cảm giác được có gì không đúng, không tới gần phòng tắm mà chạy về phía cửa phòng. Lấy ra bộ đàm, hắn hô to "Người mau tới, đã xảy ra chuyện, ai tới cũng được, mau tới!"
Người đầu tiên tới là Cổ Tiểu Ngốc, để ngừa vạn nhất, cô vẫn mặc đồ chiến đấu, súng thì đã cất vào tu di. Cổ Tiểu Ngốc ở lầu hai, tố chất thân thể sau khi cường hóa rất mạnh, tất nhiên là người đầu tiên chạy tới.
Cô thấy soái ca khẩn trương nhìn về phía phòng tắm, trong nháy mắt tiến lên, một cước đá văng cửa phòng. Đáng tiếc đã quá muộn, chờ Cổ Tiểu Ngốc kéo ra, Vương Tiểu Hiếu đã chết.
Soái ca nhìn khuôn mặt bởi vì hoảng sợ mà vặn vẹo của Vương Tiểu Hiếu, cùng với móng tay bị bật ra vì cào mạnh, cảm giác sợ hãi và ghê tởm bỗng chốc nuốt sống hắn, hắn "ọe" một tiếng, nôn mửa.
Cổ Tiểu Ngốc để ý rằng, bởi vì chưa khóa nước, toàn bộ phòng tắm đều bị ngập, cô lập tức chốt cửa lại.
Đáng tiếc, bởi vì quá muộn, soái ca không cẩn thận, giẫm phải bãi nôn của mình, nhất thời đứng không vững, ngã về phía phòng tắm, soái ca giữ chặt tay cầm cửa để không ngã xuống, thế nhưng khi hắn nhào về phía phòng tắm cũng kéo theo cửa phòng.
'Không tốt, hôm nay tâm tình tử thần không vui, muốn xử lý nhiều người!' Cổ Tiểu Ngốc nghĩ vậy, chặn lại soái ca.
Mặt đất bị ngập nước vô cùng trơn ẩm, cho dù là Cổ Tiểu Ngốc cũng bị soái ca đẩy về phía sau. Sau lưng cô, là áo khoác trên móc soái ca cởi ra trước khi tắm, móc khóa của túi đựng dao không biết bị mở ra lúc nào, chuôi dao bị mắc kẹt ở giá treo, mà mũi dao chỉ về phía ngực của Cổ Tiểu Ngốc.
Khi dao sắp đâm vào ngực Cổ Tiểu Ngốc, vòng bảo hộ mở ra, cô cảm thấy lưng hơi đau, khi quay đầu, thấy lưỡi dao bị ép vào vách tường.
Mà soái ca, lúc này đã bị dọa choáng váng.
"Oành", cửa bị đá văng, Trương Kiệt chạy vào "Tần Chuế Ngọc, cô không sao chứ?"
Cổ Tiểu Ngốc thở phào. "Không có việc gì, chúng ta ra khỏi phòng tắm rồi nói."
Mọi người đều đến, tụ tập trong phòng ngủ, vừa hoảng sợ vừa hoang mang chờ đáp án.
Sau khi Cổ Tiểu Ngốc đi ra, Sở Hiên và Triệu Anh Không lập tức đi vào phòng tắm, kiểm tra tình huống.
Sau khi kiểm tra xong, Sở Hiên lạnh nhạt nói: "Tôi đã kiểm tra phòng tắm, không có người tiến vào động tay động chân, ngoại trừ vòi phun thắt lại không giống bình thường, trên đất có rất nhiều nước, nhưng buồng tắm vẫn bình thường, cống thoát nước không bị tắc, theo nguyên tắc thì trường hợp này sẽ không xảy ra. . ."
Triệu Anh Không nói tiếp: "Vương Tiểu Hiếu đã chết. Chân có vết dây, hẳn là do vòi phun quấn quanh tạo thành. Ngón trỏ, ngón giữa tay phải và ngón giữa, ngón áp út tay trái bị bật móng, hẳn là do dùng sức quá mạnh. Trong miệng và trong xoang mũi toàn là nước, biểu cảm trên mặt dữ tợn. Nguyên nhân tử vong: bởi vì bị vòi phun trói lại mà không ra khỏi bồn tắm được, cuối cùng chết đuối."
"Cứ như vậy mà chết. . . Rốt cuộc tử thần kia làm như thế nào?" Lí Lão Thi hoảng sợ, ngồi trên giường thì thào hỏi.
Sở Hiên đẩy mắt kính, quay đầu hỏi thanh niên nhuộm tóc tuấn tú: "Lão Công, miêu tả tình huống trước khi chúng ta đến."
Mọi người bị từ "lão công" kia của Sở Hiên đánh cháy khét. Tất cả hóa đá rồi bị phong hóa, cuối cùng biến thành cát bụi, bay về phương xa theo gió. . .
Sở Hiên vô tội giải thích "Không phải hắn gọi là Lão Công sao?"
Mọi người rít gào trong lòng: "Ngươi cố ý? Ngươi cố ý phải không?"
Cổ Tiểu Ngốc im lặng nắm chặt tay, nếu có cơ hội xuyên thành người vô danh, nhất định phải nói cho Sở Hiên, tên của ta là "Lão Bà".
Bị từ "lão công" của Sở Hiên kích thức, cảm giác sợ hãi của mọi người cũng giảm xuống không ít.
Thanh niên nhuộm tóc tuấn tú vẻ mặt vặn vẹo, rõ ràng là bị Sở Hiên chọc tức "Tên ông đây là Tra Vũ, đừng có gọi bậy. Tình huống lúc trước là. . ." Dường như nghĩ tới cái gì, Tra Vũ run rẩy nhưng vẫn tiếp tục nói tình huống trước đó.
Sau đó Cổ Tiểu Ngốc nói những gì mình chứng kiến và trải qua. Mà Tra Vũ lúc này đang nói nhỏ với tiểu thái muội, mắt lướt qua Cổ Tiểu Ngốc, ánh mắt lóa lên sự tham lam và âm ngoan. Còn Tiêu Hồng Luật thì nghiền ngẫm nhìn biểu cảm của mọi người, không biết đang tính toán cái gì.
"Tình huống cơ bản chính là như vậy, mọi người phải chặt chẽ chú ý xung quanh, việc nhỏ cũng không thể buông tha. Tốt nhất là hai người cùng hành động, phải luôn mang bộ đàm theo. Nếu không tất yếu không nên để dụng cụ sắc bén ở bên người. Nếu có yêu cầu gì sau này sẽ bổ sung." Sở Hiên tổng kết.
Mọi người gật đầu, nhóm người mới hoảng loạn về phòng mình, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Tra Vũ, hắn được an trí ở cùng phòng Trịnh Tiết và Lí Lão Thi. Về phần thi thể, Triệu Anh Không đã xử lý xong.
Bóng ma sợ hại đã gieo xuống, trở thành mảnh đất tốt nhất cho ghen tị và tham lam, vậy thì ngày mai, chờ đợi mọi người sẽ là cái gì?
Vương Tiểu Hiếu vô cùng không thích ở cùng một chỗ với kẻ tự xưng là soái ca kia. Trạch nam như hắn rất ít giao tiếp với người khác, huống chi là cùng người nói liên tục không ngớt như vậy. Tên kia không thèm hỏi mình, liền tự chọn giường, còn lấy đi chăn mỏng, bảo là giường rất cứng, phải có đệm mềm lót ở dưới.
Sau khi hắn tắm xong mới đến phiên mình, thật là khinh người quá đáng!
Lúc này đã rất muộn, Vương Tiểu Hiếu nằm trong bồn tắm lớn, không biết khi nào thì ngủ quên, vòi nước vẫn chưa khóa, nước dần dần dâng tới cổ Vương Tiểu Hiếu, sau đó tới môi, xoang mũi. . .
"Xú tiểu tử, tắm xong chưa?" Soái ca ngoài cửa lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, cho nên muốn gọi bạn cùng phòng, 'Nói với hắn về công tích vĩ đại của bổn soái ca ở Đông khu một chút.'
Vương Tiểu Hiếu bừng tỉnh, lập tức uống phải một ngụm nước, vì vậy hoảng loạn giãy dụa đứng lên. Vòi phun đặt trong bồn tắm lớn, không biết từ khi nào, ống nước nối với vòi phun và bình nóng lạnh quấn lấy chân hắn, làm thế nào cũng không thể thoát ra được. Nước đã ngập tới đỉnh đầu, chân thì bị trói chặt, dốc hết sức cũng không ngoi lên được. Vương Tiểu Hiếu cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn, hắn dùng chút sức lực cuối cùng mà giãy dụa.
Soái ca cảm giác được có gì không đúng, không tới gần phòng tắm mà chạy về phía cửa phòng. Lấy ra bộ đàm, hắn hô to "Người mau tới, đã xảy ra chuyện, ai tới cũng được, mau tới!"
Người đầu tiên tới là Cổ Tiểu Ngốc, để ngừa vạn nhất, cô vẫn mặc đồ chiến đấu, súng thì đã cất vào tu di. Cổ Tiểu Ngốc ở lầu hai, tố chất thân thể sau khi cường hóa rất mạnh, tất nhiên là người đầu tiên chạy tới.
Cô thấy soái ca khẩn trương nhìn về phía phòng tắm, trong nháy mắt tiến lên, một cước đá văng cửa phòng. Đáng tiếc đã quá muộn, chờ Cổ Tiểu Ngốc kéo ra, Vương Tiểu Hiếu đã chết.
Soái ca nhìn khuôn mặt bởi vì hoảng sợ mà vặn vẹo của Vương Tiểu Hiếu, cùng với móng tay bị bật ra vì cào mạnh, cảm giác sợ hãi và ghê tởm bỗng chốc nuốt sống hắn, hắn "ọe" một tiếng, nôn mửa.
Cổ Tiểu Ngốc để ý rằng, bởi vì chưa khóa nước, toàn bộ phòng tắm đều bị ngập, cô lập tức chốt cửa lại.
Đáng tiếc, bởi vì quá muộn, soái ca không cẩn thận, giẫm phải bãi nôn của mình, nhất thời đứng không vững, ngã về phía phòng tắm, soái ca giữ chặt tay cầm cửa để không ngã xuống, thế nhưng khi hắn nhào về phía phòng tắm cũng kéo theo cửa phòng.
'Không tốt, hôm nay tâm tình tử thần không vui, muốn xử lý nhiều người!' Cổ Tiểu Ngốc nghĩ vậy, chặn lại soái ca.
Mặt đất bị ngập nước vô cùng trơn ẩm, cho dù là Cổ Tiểu Ngốc cũng bị soái ca đẩy về phía sau. Sau lưng cô, là áo khoác trên móc soái ca cởi ra trước khi tắm, móc khóa của túi đựng dao không biết bị mở ra lúc nào, chuôi dao bị mắc kẹt ở giá treo, mà mũi dao chỉ về phía ngực của Cổ Tiểu Ngốc.
Khi dao sắp đâm vào ngực Cổ Tiểu Ngốc, vòng bảo hộ mở ra, cô cảm thấy lưng hơi đau, khi quay đầu, thấy lưỡi dao bị ép vào vách tường.
Mà soái ca, lúc này đã bị dọa choáng váng.
"Oành", cửa bị đá văng, Trương Kiệt chạy vào "Tần Chuế Ngọc, cô không sao chứ?"
Cổ Tiểu Ngốc thở phào. "Không có việc gì, chúng ta ra khỏi phòng tắm rồi nói."
Mọi người đều đến, tụ tập trong phòng ngủ, vừa hoảng sợ vừa hoang mang chờ đáp án.
Sau khi Cổ Tiểu Ngốc đi ra, Sở Hiên và Triệu Anh Không lập tức đi vào phòng tắm, kiểm tra tình huống.
Sau khi kiểm tra xong, Sở Hiên lạnh nhạt nói: "Tôi đã kiểm tra phòng tắm, không có người tiến vào động tay động chân, ngoại trừ vòi phun thắt lại không giống bình thường, trên đất có rất nhiều nước, nhưng buồng tắm vẫn bình thường, cống thoát nước không bị tắc, theo nguyên tắc thì trường hợp này sẽ không xảy ra. . ."
Triệu Anh Không nói tiếp: "Vương Tiểu Hiếu đã chết. Chân có vết dây, hẳn là do vòi phun quấn quanh tạo thành. Ngón trỏ, ngón giữa tay phải và ngón giữa, ngón áp út tay trái bị bật móng, hẳn là do dùng sức quá mạnh. Trong miệng và trong xoang mũi toàn là nước, biểu cảm trên mặt dữ tợn. Nguyên nhân tử vong: bởi vì bị vòi phun trói lại mà không ra khỏi bồn tắm được, cuối cùng chết đuối."
"Cứ như vậy mà chết. . . Rốt cuộc tử thần kia làm như thế nào?" Lí Lão Thi hoảng sợ, ngồi trên giường thì thào hỏi.
Sở Hiên đẩy mắt kính, quay đầu hỏi thanh niên nhuộm tóc tuấn tú: "Lão Công, miêu tả tình huống trước khi chúng ta đến."
Mọi người bị từ "lão công" kia của Sở Hiên đánh cháy khét. Tất cả hóa đá rồi bị phong hóa, cuối cùng biến thành cát bụi, bay về phương xa theo gió. . .
Sở Hiên vô tội giải thích "Không phải hắn gọi là Lão Công sao?"
Mọi người rít gào trong lòng: "Ngươi cố ý? Ngươi cố ý phải không?"
Cổ Tiểu Ngốc im lặng nắm chặt tay, nếu có cơ hội xuyên thành người vô danh, nhất định phải nói cho Sở Hiên, tên của ta là "Lão Bà".
Bị từ "lão công" của Sở Hiên kích thức, cảm giác sợ hãi của mọi người cũng giảm xuống không ít.
Thanh niên nhuộm tóc tuấn tú vẻ mặt vặn vẹo, rõ ràng là bị Sở Hiên chọc tức "Tên ông đây là Tra Vũ, đừng có gọi bậy. Tình huống lúc trước là. . ." Dường như nghĩ tới cái gì, Tra Vũ run rẩy nhưng vẫn tiếp tục nói tình huống trước đó.
Sau đó Cổ Tiểu Ngốc nói những gì mình chứng kiến và trải qua. Mà Tra Vũ lúc này đang nói nhỏ với tiểu thái muội, mắt lướt qua Cổ Tiểu Ngốc, ánh mắt lóa lên sự tham lam và âm ngoan. Còn Tiêu Hồng Luật thì nghiền ngẫm nhìn biểu cảm của mọi người, không biết đang tính toán cái gì.
"Tình huống cơ bản chính là như vậy, mọi người phải chặt chẽ chú ý xung quanh, việc nhỏ cũng không thể buông tha. Tốt nhất là hai người cùng hành động, phải luôn mang bộ đàm theo. Nếu không tất yếu không nên để dụng cụ sắc bén ở bên người. Nếu có yêu cầu gì sau này sẽ bổ sung." Sở Hiên tổng kết.
Mọi người gật đầu, nhóm người mới hoảng loạn về phòng mình, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Tra Vũ, hắn được an trí ở cùng phòng Trịnh Tiết và Lí Lão Thi. Về phần thi thể, Triệu Anh Không đã xử lý xong.
Bóng ma sợ hại đã gieo xuống, trở thành mảnh đất tốt nhất cho ghen tị và tham lam, vậy thì ngày mai, chờ đợi mọi người sẽ là cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.