Quyển 2 - Chương 29: Vào Final Destination, xuyên thành tên côn đồ (3)
Nê Đản Hoàng
15/10/2014
Trịnh Xá phá cục,
phần lớn là dựa vào lực lượng, dốc hết sức để giải quyết. Đáng tiếc là,
hắn cũng không mạnh đến như vậy. Cho nên, hắn luôn nhiệt huyết sôi trào
xông lên, hấp hối trở về.
Sở Hiên phá cục, cho dù bản thân có sức mạnh cường đại, hắn cũng sẽ ưu tiên cho mưu trí. Quyết thắng tựa thiên lý chi ngoại, đàm tiếc gian, tường lỗ hôi phi yên diệt [1]. Vì vậy, hắn luôn ngồi sau màn uống trà, phẩy quạt, đợi kẻ địch bước vào chỗ chết, giá trị trước khi chết còn bị bóc lột không còn tí nào.
[1] Có thể đoán trước được thắng bại, phe phẩy quạt khăn, khoảng tiếu đàm, quân giặc cho tiêu khói diệt. Một câu nói đến Trương Lương, một câu nói đến Chu Du.
Người lương thiện hãy khóc than cho William đi, bị Sở Hiên để mắt thì không sống lâu được.
Hôm nay, nhà tang lễ vốn vắng vẻ bỗng đông nghịt. Trong tay những người kia đều cầm vũ khí, đầy đủ mọi thứ từ gạch tới súng.
Bên ngoài nhà tang lễ còn vây đầy kẻ lang thang và ăn mày, bởi vì căn cứ theo tin tức, ngồi ở đây thì cứ cách một giờ sẽ được phát tiền một lần.
Vì sao cảnh sát không quan tâm? Phía trên đã hạ lệnh, chuyện này không thể quản, nếu quản thì bị đuổi việc.
Mà Sở đại tá bày mưu tính kế của chúng ta, lúc này đang ngồi giữa đám người, đợi William bị ép đi ra.
Nếu công kích của tử thần không thể ảnh hưởng tới người không phải chết, vậy thì càng nhiều người, hắn lại càng khó ra tay. Không thể công kích trong phạm vi rộng, phạm vi nhỏ lại dễ dàng ngộ thương, William, nếu cách công kích của ngươi giống với tử thần, ngươi định làm thế nào?
Cửa bị gõ mạnh, nhưng dù làm gì thì cánh cửa kia cũng không mở ra. William cười khinh thường “Con kiến ngu xuẩn, cho rằng nhiều người thì ta không ra tay được sao?”
Đột nhiên, gió mạnh thổi bay, lấy Sở Hiên làm trung tâm, đám người bị đẩy về bốn phía. Tiếc là đám người quá mức đông đúc nên chẳng đẩy được bao xa. Sở Hiên cất bước, lại tiến vào trong đám người.
Nhưng cứ ở trong đám người liền an toàn sao? Không biết là súng của ai nổ, viên đạn bắn về phía đầu Sở Hiên, mà đường lui của hắn lại bị người xung quanh chắn mất.
Cho nên Sở Hiên không tránh, ánh mắt trở nên cuồng nhiệt, dùng một tốc độ không thể tưởng tượng được kéo một người khác chắn phía trước. Thế nhưng viên đạn lại xuyên qua đầu người kia, bắn về phía Sở Hiên. Mà Sở Hiên đã có chuẩn bị, lại tiếp tục kéo một người chắn trước.
Lúc này, không biết có mấy viên đạn tròn từ đâu tới, xuất hiện dưới chân Sở Hiên. Cùng lúc đó, vũ khí của mấy người xung quanh hắn, đều lóe lên ánh sáng lạnh toát.
Sở Hiên không di chuyển, đẩy người bên cạnh xuống, nhảy lên, thoát khỏi đống đạn kia, khi hạ xuống, giẫm lên người bị hắn đẩy.
“Công kích của tử thần toàn là như vậy, ngươi cũng chỉ làm được thế thôi sao, William?” Giọng nói của Sở Hiên muốn kiêu ngạo bao nhiêu thì có bấy nhiêu kiêu ngjao, muốn đáng đánh bao nhiêu thì có bấy nhiêu đáng đánh.
Một tiếng “oanh” vang lên, ngoài cửa phòng của William có 20 khỏa bom đang nổ trên không. Cánh cửa thần kỳ kia bị nổ vang khi Sở Hiên thả bom. Tuy bị biến dạng nhưng nó vẫn đóng chặt. Nhưng không ngờ rằng, cùng lúc bom nổ vang, mặt bên tường cũng bị người dùng lựu đạn phá tan.
Cái mặt đen của Willilam lúc này đỏ bừng.
Vô số viên đạn bốc cháy đánh úp lại, tránh khỏi những người xung quanh một cách quỷ dị. Mà dụng cụ phàm là có lực sát thương của những người xung quanh đều nhắm về phía Sở Hiên, trên đầu hắn, không biết mấy cái nắp cống từ đâu rơi xuống, chặn lại đường lui.
“Hết sức rồi sao? William.” Sở Hiên cười lạnh.
Lại nhảy lên, tia sáng trắng chợt lóe, Sở Hiên đứng trên nắp cống, giẫm lên, những người phía dưới hắn đều chết mười thương chín. Viên đạn bắn vào nắp cống, trùng hợp chuyển hướng đánh về phía Sở Hiên.
Sở Hiên vung tay, súng lục gauss xuất hiện, thương đấu thuật! Quay người, cánh tay như múa, đạn gauss sắc bén chuẩn xác đánh về phía những viên đạn đột kích, đạn nổ giữa không trung, xung quanh là một mảnh chết chóc, mà Sở Hiên như đang đắm chìm trong ánh sáng trắng, không có thương tổn gì, giống như thần thánh.
Mọi người vây công William lúc này đang bắn súng liên tục, thỉnh thoảng còn ném bom. Tuy rằng suốt từ nãy vẫn chưa bắn trúng, viên đạn vì nguyên nhân nào đó đều không thể bắn trúng còn bom thì mất đi hiệu lực. Những người vây công vừa cảm thán dạo này đồ dỏm lan tràn vừa hăng hái công kích, dù sao nhìn người da đen kia dùng mọi cách để tránh né nguy hiểm cũng rất vui vẻ.
Mặt William lúc này đã thành màu đỏ tím rồi, hắn chưa tình bị một con kiến ức hiếp như vậy!
Tiếng “vù vù” truyền tới, một chiếc trực thăng bay phía trên nhà tang lễ. Mọi người đều ngừng bắn, nhìn về phía máy bay.
Mà người điều khiển máy bay, chính là bạn Cổ Tiểu Ngốc trong lốt Tra Vũ.
William cười lạnh, quả là trời cũng giúp ta!
Một trận gió nổi lên, máy bay bỗng chao đảo. Mà William đang đắm chìm trong mộng giết chết Sở Hiên không chú ý tới, ánh trắng trên người Sở Hiên chợt lóe, vô số bột phấn màu vàng đã phủ kín không gian phía trên nhà tang lễ.
Máy bay nổ mạnh, đúng với dự tính của William, mảnh vụn máy bay với tinh thần không bắn chết ngươi không bỏ qua và tinh thần chuyên nghiệp tập kích 360 độ, đánh úp về phía Sở Hiên.
Nhưng trong phút chốc máy bay nổ mạnh, toàn bộ nhà tang lễ biến thành một lò nổ, thì ra, Sở Hiên lúc trước đã rải thuốc nổ xuống.
Khi gió thổi lên, dưới chân Sở Hiên đột nhiên xuất hiện một cái động lớn. Sở Hiên ngã xuống, đất phía trên bỗng lấp đầy hố.
Mà Cổ Tiểu Ngốc, lúc máy bay chao đảo đã rời khỏi chỗ ngồi, nhảy khỏi máy bay.
“Rầm rầm rầm. . .” Đợt nổ mạnh long trời lở đất kết thúc, khắp nhà tang lễ đều là xác chết, ngay cả những người ngồi bên ngoài cũng không thoát khỏi, toàn bộ tử vong.
Trương Kiệt ở phía xa, bị cảnh tượng nhà tang lễ nổ mạnh làm kinh sợ, cho đến khi điếu thuốc cháy tới ngón tay mới hồi thần. Nhìn nhà tang lễ bị nổ thành bình nguyên, muốn điều tra nhưng vì ước định lúc trước nên không ra tay. Quên đi, dù sao tinh thần ấn ký vẫn còn trên người Sở Hiên. Hắn nuốt nước bọt nghĩ “Đồ phần tử khủng bố!”, không biết là đang nói William hay nói Sở Hiên.
Sở Hiên phá cục, cho dù bản thân có sức mạnh cường đại, hắn cũng sẽ ưu tiên cho mưu trí. Quyết thắng tựa thiên lý chi ngoại, đàm tiếc gian, tường lỗ hôi phi yên diệt [1]. Vì vậy, hắn luôn ngồi sau màn uống trà, phẩy quạt, đợi kẻ địch bước vào chỗ chết, giá trị trước khi chết còn bị bóc lột không còn tí nào.
[1] Có thể đoán trước được thắng bại, phe phẩy quạt khăn, khoảng tiếu đàm, quân giặc cho tiêu khói diệt. Một câu nói đến Trương Lương, một câu nói đến Chu Du.
Người lương thiện hãy khóc than cho William đi, bị Sở Hiên để mắt thì không sống lâu được.
Hôm nay, nhà tang lễ vốn vắng vẻ bỗng đông nghịt. Trong tay những người kia đều cầm vũ khí, đầy đủ mọi thứ từ gạch tới súng.
Bên ngoài nhà tang lễ còn vây đầy kẻ lang thang và ăn mày, bởi vì căn cứ theo tin tức, ngồi ở đây thì cứ cách một giờ sẽ được phát tiền một lần.
Vì sao cảnh sát không quan tâm? Phía trên đã hạ lệnh, chuyện này không thể quản, nếu quản thì bị đuổi việc.
Mà Sở đại tá bày mưu tính kế của chúng ta, lúc này đang ngồi giữa đám người, đợi William bị ép đi ra.
Nếu công kích của tử thần không thể ảnh hưởng tới người không phải chết, vậy thì càng nhiều người, hắn lại càng khó ra tay. Không thể công kích trong phạm vi rộng, phạm vi nhỏ lại dễ dàng ngộ thương, William, nếu cách công kích của ngươi giống với tử thần, ngươi định làm thế nào?
Cửa bị gõ mạnh, nhưng dù làm gì thì cánh cửa kia cũng không mở ra. William cười khinh thường “Con kiến ngu xuẩn, cho rằng nhiều người thì ta không ra tay được sao?”
Đột nhiên, gió mạnh thổi bay, lấy Sở Hiên làm trung tâm, đám người bị đẩy về bốn phía. Tiếc là đám người quá mức đông đúc nên chẳng đẩy được bao xa. Sở Hiên cất bước, lại tiến vào trong đám người.
Nhưng cứ ở trong đám người liền an toàn sao? Không biết là súng của ai nổ, viên đạn bắn về phía đầu Sở Hiên, mà đường lui của hắn lại bị người xung quanh chắn mất.
Cho nên Sở Hiên không tránh, ánh mắt trở nên cuồng nhiệt, dùng một tốc độ không thể tưởng tượng được kéo một người khác chắn phía trước. Thế nhưng viên đạn lại xuyên qua đầu người kia, bắn về phía Sở Hiên. Mà Sở Hiên đã có chuẩn bị, lại tiếp tục kéo một người chắn trước.
Lúc này, không biết có mấy viên đạn tròn từ đâu tới, xuất hiện dưới chân Sở Hiên. Cùng lúc đó, vũ khí của mấy người xung quanh hắn, đều lóe lên ánh sáng lạnh toát.
Sở Hiên không di chuyển, đẩy người bên cạnh xuống, nhảy lên, thoát khỏi đống đạn kia, khi hạ xuống, giẫm lên người bị hắn đẩy.
“Công kích của tử thần toàn là như vậy, ngươi cũng chỉ làm được thế thôi sao, William?” Giọng nói của Sở Hiên muốn kiêu ngạo bao nhiêu thì có bấy nhiêu kiêu ngjao, muốn đáng đánh bao nhiêu thì có bấy nhiêu đáng đánh.
Một tiếng “oanh” vang lên, ngoài cửa phòng của William có 20 khỏa bom đang nổ trên không. Cánh cửa thần kỳ kia bị nổ vang khi Sở Hiên thả bom. Tuy bị biến dạng nhưng nó vẫn đóng chặt. Nhưng không ngờ rằng, cùng lúc bom nổ vang, mặt bên tường cũng bị người dùng lựu đạn phá tan.
Cái mặt đen của Willilam lúc này đỏ bừng.
Vô số viên đạn bốc cháy đánh úp lại, tránh khỏi những người xung quanh một cách quỷ dị. Mà dụng cụ phàm là có lực sát thương của những người xung quanh đều nhắm về phía Sở Hiên, trên đầu hắn, không biết mấy cái nắp cống từ đâu rơi xuống, chặn lại đường lui.
“Hết sức rồi sao? William.” Sở Hiên cười lạnh.
Lại nhảy lên, tia sáng trắng chợt lóe, Sở Hiên đứng trên nắp cống, giẫm lên, những người phía dưới hắn đều chết mười thương chín. Viên đạn bắn vào nắp cống, trùng hợp chuyển hướng đánh về phía Sở Hiên.
Sở Hiên vung tay, súng lục gauss xuất hiện, thương đấu thuật! Quay người, cánh tay như múa, đạn gauss sắc bén chuẩn xác đánh về phía những viên đạn đột kích, đạn nổ giữa không trung, xung quanh là một mảnh chết chóc, mà Sở Hiên như đang đắm chìm trong ánh sáng trắng, không có thương tổn gì, giống như thần thánh.
Mọi người vây công William lúc này đang bắn súng liên tục, thỉnh thoảng còn ném bom. Tuy rằng suốt từ nãy vẫn chưa bắn trúng, viên đạn vì nguyên nhân nào đó đều không thể bắn trúng còn bom thì mất đi hiệu lực. Những người vây công vừa cảm thán dạo này đồ dỏm lan tràn vừa hăng hái công kích, dù sao nhìn người da đen kia dùng mọi cách để tránh né nguy hiểm cũng rất vui vẻ.
Mặt William lúc này đã thành màu đỏ tím rồi, hắn chưa tình bị một con kiến ức hiếp như vậy!
Tiếng “vù vù” truyền tới, một chiếc trực thăng bay phía trên nhà tang lễ. Mọi người đều ngừng bắn, nhìn về phía máy bay.
Mà người điều khiển máy bay, chính là bạn Cổ Tiểu Ngốc trong lốt Tra Vũ.
William cười lạnh, quả là trời cũng giúp ta!
Một trận gió nổi lên, máy bay bỗng chao đảo. Mà William đang đắm chìm trong mộng giết chết Sở Hiên không chú ý tới, ánh trắng trên người Sở Hiên chợt lóe, vô số bột phấn màu vàng đã phủ kín không gian phía trên nhà tang lễ.
Máy bay nổ mạnh, đúng với dự tính của William, mảnh vụn máy bay với tinh thần không bắn chết ngươi không bỏ qua và tinh thần chuyên nghiệp tập kích 360 độ, đánh úp về phía Sở Hiên.
Nhưng trong phút chốc máy bay nổ mạnh, toàn bộ nhà tang lễ biến thành một lò nổ, thì ra, Sở Hiên lúc trước đã rải thuốc nổ xuống.
Khi gió thổi lên, dưới chân Sở Hiên đột nhiên xuất hiện một cái động lớn. Sở Hiên ngã xuống, đất phía trên bỗng lấp đầy hố.
Mà Cổ Tiểu Ngốc, lúc máy bay chao đảo đã rời khỏi chỗ ngồi, nhảy khỏi máy bay.
“Rầm rầm rầm. . .” Đợt nổ mạnh long trời lở đất kết thúc, khắp nhà tang lễ đều là xác chết, ngay cả những người ngồi bên ngoài cũng không thoát khỏi, toàn bộ tử vong.
Trương Kiệt ở phía xa, bị cảnh tượng nhà tang lễ nổ mạnh làm kinh sợ, cho đến khi điếu thuốc cháy tới ngón tay mới hồi thần. Nhìn nhà tang lễ bị nổ thành bình nguyên, muốn điều tra nhưng vì ước định lúc trước nên không ra tay. Quên đi, dù sao tinh thần ấn ký vẫn còn trên người Sở Hiên. Hắn nuốt nước bọt nghĩ “Đồ phần tử khủng bố!”, không biết là đang nói William hay nói Sở Hiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.