Chương 50
Nguyễn Thu Hương
07/08/2020
Tuyết khó hiểu nhìn anh, phỏng vấn một chức vụ mà đơn giản như vậy thôi sao? Cô cảm thấy giống như có gì đó sai sai ở đây. Gương mặt khó hiểu của cô khiến cho Tuấn không khỏi khẽ cười. Anh vội quay sang một bên cười trộm.
“ Xong rồi đấy, cô được nhận rồi. Thôi về mà chuẩn bị đi, mai còn bắt đầu công việc đi làm.”
“ Vâng…vâng…”
Tuyết giật mình, vâng dạ rồi cúi chào anh ra về. Trên đường về, cô vẫn không hiểu sao cô được nhận, một tập đoàn lớn mà phỏng vấn quá đỗi đơn giản như vậy.
Sau khi cô rời đi, Thư kí Long nhìn anh đầy khó hiểu:
“ Phỏng vấn trợ lý kiêm phiên dịch mà dễ như vậy sao? Tôi thấy nãy giờ anh còn chưa phỏng vấn mà? Mà không đúng, rất nhiều người trước đó anh rất khắt khe, sao hôm nay lại dễ dàng thế?”
Tuấn vẫn tập trung cho công việc, một cái liếc mắt nhìn Long cũng không hề có, giọng nói nhàn nhạt bất cần:
“ Vì tôi thích.”
Thư kí Long nhún vai một cái rồi đi ra ngoài. Sau khi cánh cửa kia khép lại, anh mới rời mắt khỏi đống tài liệu, khoé miệng anh giương lên nở nụ cười hài lòng. Phải nói rất lâu rồi anh mới có thể cười một cách thoải mái và tự nhiên như vậy.
Anh cũng không hiểu tại sao lại nhận cô vào làm nữa. Chỉ biết rằng khi vừa nhìn thấy cô, anh đã muốn nhận cô vào làm việc rồi. Mặc dù chưa test qua trình độ tiếng anh của cô, nhưng anh tin cô có thể làm tốt mọi công việc được giao.
Tuyết vui vẻ trở về nhà, nhìn thấy tâm tình cô đột nhiên thay đổi, con Nga cũng vui vẻ nói:
“ Có gì mà vui thế?”
“ Tao được nhận vào làm việc rồi.”
“ Thật?”
“ Đương nhiên là thật rồi.”
Con Nga bĩu môi trêu:
“ Chắc sếp mày mắt mù rồi, thế nên mới nhận mày chứ?”
“ Con ranh này, sếp là cực phẩm trai đẹp luôn nhé.”
“ Giới thiệu cho tao.”
“ Ngoan đi thì chị còn giới thiệu cho.”
“ Thế này phải khao thôi nhỉ.”
Cô bật cười, gì chứ dăm ba cái chuyện khao này cô thừa sức làm được. Cô và con Nga đi đến quán quen thuộc ăn, vừa ăn vừa nói chuyện. Cùng lúc đó, trên màn hình tivi ở quán chiếu về cuộc bầu cử sắp tới. Tưởng rằng sau những chuyện kia, gia đình ông Thắng sẽ sóng yên biển lặng, nhưng thực sự lại không hề như vậy. Trước các thế lực đấu đá tranh giành chức quyền kia, thì câu chuyện c vẫn luôn là đề tài bàn tán xung quanh họ.
Mục đích của những bài báo đó chính là để hạ bệ ông Thắng, để ông ta không có cơ hội trúng cử. Mặc dù gia đình nhà ông Thắng ra sức bưng bít thông tin về cô, thế nhưng vẫn có nhiều thông tin được rò rỉ ra bên ngoài, như cô và Nam học cùng trường đại học với nhau, hay lại có những thông tin do cô giăng bẫy, mồi chài thiếu gia Thành phố.
Con Nga nghe xong tức giận nói:
“ Mẹ kiếp, đúng là nhà văn nói láo, nhà báo nói phét mà. Chuyện như thế mà cũng bịa ra được, sợ thật. Chuyện như vậy mà cũng bịa đặt ra được.”
“ Thôi kệ đi, tao cũng chẳng quan tâm nữa.”
“ Kệ là kệ thế nào, danh dự của mày đang bị người ta bôi nhọ đấy.”
Con Nga hét lên khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều đổ dồn về phía hai người nhìn. Tuyết một tay che mặt, một tay ra hiệu cho con Nga đừng nói nữa:
“ Mày điên à, ở đây bao nhiêu người, mày nói to thế?”
Tuyết nói xong thì cúi gằm mặt, cầm lấy túi xách chạy thẳng ra ngoài cửa. Do cô cúi mặt chạy không để ý đường nên đâm sầm vào người đàn ông khiến cho cô ngã dúi về phía sau. Tuấn vội đỡ lấy cô, khoé miệng giương lên nụ cười nhạt:
“ Là cô à? Trợ lý mới.”
“ Xin lỗi anh, là tôi sơ ý.”
Cô ngại ngùng nói, sau đó chạy thẳng ra khỏi quán, để mặc con Nga chạy theo phía sau.
“ Mày điên à? Chạy gì mà nhanh thế?”
“ Thế đứng đấy để mày bắc loa cho người khác biết tao chính là người mà báo chí đưa tin truy tìm thông tin bao lâu nay à?”
“ Xin lỗi nhé.”
“ Hừ, thôi bỏ đi.”
Cô nặng nề thở dài một tiếng, rồi bỏ đi trước.
Bên nhà ông Thắng, tần suất con Vân sang bên này ngày một nhiều, thậm chí có những ngày có ở hẳn bên này vài hôm, khiến cho con Vy vô cùng khó chịu. Nó bực mình, nhiều lúc muốn kiếm chuyện với con Vân, thế nhưng lại không dám, vì sợ hỏng mất kế hoạch.
Còn bên phía ông Thắng, đang trong thời gian nhạy cảm, lại thấy con Vân ở bên này nhiều, ông Thắng cũng khó chịu lên tiếng:
“ Thời điểm này cực kì nhạy cảm, bác hy vọng con làm gì cũng giữ ý.”
“ Vâng, con biết rồi ạ.” Con Vân lí nhí nói.
Ông Thắng ngập ngừng một lúc rồi nói:
“ Bác cũng chưa hoàn toàn đồng ý chuyện con và thằng Nam đâu, nên giữ khoảng cách một chút.”
Ông Thắng nói thẳng với con Vân như vậy, đơn giản vì đang trong quá trình nhạy cảm như thế này, mà phía bên ông Sơn vẫn không có động tĩnh gì giúp đỡ ông Thắng. Nếu như có thêm sự giúp đỡ của ông Sơn thì vấn đề truyền thông này sẽ rất dễ giải quyết. Hơn nữa, đang trong quá trình tranh cử, chính bản thân ông Thắng không thể trực tiếp ra mặt được.
Con Vân nhận thấy thái độ ông Thắng thay đổi đột ngột so với trước đây thì liền nói:
“ Bố nói vậy là có ý gì ạ?”
“ Cháu chưa phải là con dâu nhà này, nên xưng hô cũng nên có chừng mực.”
“ Dạ.”
Con Vân tái mặt trước sự thay đổi đột ngột của ông Thắng, mười đầu ngón tay bấu chặt vào vạt áo, nó lặng người quan sát ông Thắng một chút rồi nói:
“ Con cũng đã mang thai con của anh Nam, chuyện con sẽ trở thành con dâu bác chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Vậy nên con nghĩ chuyện xưng hô như vậy cũng không có ảnh hưởng gì ạ.”
Ông Thắng nghe con Vân nói xong thì khẽ cười, giọng nói nhàn nhạt hờ hững:
“ Thế thì còn phải xem đứa bé với thằng Nam có cùng chung dòng máu hay không.”
“ Bác nói vậy là có ý gì? Tại sao bác có thể nói như vậy được. Bác nói vậy có nghĩa là bác đang không công nhận con và đứa bé đúng không?”
Ông Thắng “ Hừ” lạnh một tiếng, bình thản nói:
“ Nếu cháu muốn bước chân vào ngôi nhà này, làm con dâu của gia đình này, thì phải đợi sau khi kết thúc cuộc bầu cử. Nếu bác trúng cử, thì chuyện đó còn có thể, còn nếu không thì…chắc là phải xem xét lại rồi.”
Lời ông Thắng nói ra, con Vân nghe không thiếu một từ, nó nhếch môi lên. Tưởng gì, hoá ra là đòi hỏi nó cùng bố nó phải hỗ trợ giúp cho trúng cử. Hoá ra cũng chỉ là vụ lợi thôi, con Vân nuốt lấy cục tức, hạ giọng nói:
“ Vậy có phải lần vừa rồi bác chấp nhận cho anh Nam công khai chuyện báo chí với cháu là để bố cháu hỗ trợ giúp bác đúng không ạ?”
“ Đúng rồi, cháu cũng thông minh lắm. Nhưng mà động thái của bố cháu cho thấy bố cháu không muốn thông gia với nhà bác thì phải.”
“ Nếu như cháu nhất định bước chân vào làm dâu nhà này thì sao???
“ Xong rồi đấy, cô được nhận rồi. Thôi về mà chuẩn bị đi, mai còn bắt đầu công việc đi làm.”
“ Vâng…vâng…”
Tuyết giật mình, vâng dạ rồi cúi chào anh ra về. Trên đường về, cô vẫn không hiểu sao cô được nhận, một tập đoàn lớn mà phỏng vấn quá đỗi đơn giản như vậy.
Sau khi cô rời đi, Thư kí Long nhìn anh đầy khó hiểu:
“ Phỏng vấn trợ lý kiêm phiên dịch mà dễ như vậy sao? Tôi thấy nãy giờ anh còn chưa phỏng vấn mà? Mà không đúng, rất nhiều người trước đó anh rất khắt khe, sao hôm nay lại dễ dàng thế?”
Tuấn vẫn tập trung cho công việc, một cái liếc mắt nhìn Long cũng không hề có, giọng nói nhàn nhạt bất cần:
“ Vì tôi thích.”
Thư kí Long nhún vai một cái rồi đi ra ngoài. Sau khi cánh cửa kia khép lại, anh mới rời mắt khỏi đống tài liệu, khoé miệng anh giương lên nở nụ cười hài lòng. Phải nói rất lâu rồi anh mới có thể cười một cách thoải mái và tự nhiên như vậy.
Anh cũng không hiểu tại sao lại nhận cô vào làm nữa. Chỉ biết rằng khi vừa nhìn thấy cô, anh đã muốn nhận cô vào làm việc rồi. Mặc dù chưa test qua trình độ tiếng anh của cô, nhưng anh tin cô có thể làm tốt mọi công việc được giao.
Tuyết vui vẻ trở về nhà, nhìn thấy tâm tình cô đột nhiên thay đổi, con Nga cũng vui vẻ nói:
“ Có gì mà vui thế?”
“ Tao được nhận vào làm việc rồi.”
“ Thật?”
“ Đương nhiên là thật rồi.”
Con Nga bĩu môi trêu:
“ Chắc sếp mày mắt mù rồi, thế nên mới nhận mày chứ?”
“ Con ranh này, sếp là cực phẩm trai đẹp luôn nhé.”
“ Giới thiệu cho tao.”
“ Ngoan đi thì chị còn giới thiệu cho.”
“ Thế này phải khao thôi nhỉ.”
Cô bật cười, gì chứ dăm ba cái chuyện khao này cô thừa sức làm được. Cô và con Nga đi đến quán quen thuộc ăn, vừa ăn vừa nói chuyện. Cùng lúc đó, trên màn hình tivi ở quán chiếu về cuộc bầu cử sắp tới. Tưởng rằng sau những chuyện kia, gia đình ông Thắng sẽ sóng yên biển lặng, nhưng thực sự lại không hề như vậy. Trước các thế lực đấu đá tranh giành chức quyền kia, thì câu chuyện c vẫn luôn là đề tài bàn tán xung quanh họ.
Mục đích của những bài báo đó chính là để hạ bệ ông Thắng, để ông ta không có cơ hội trúng cử. Mặc dù gia đình nhà ông Thắng ra sức bưng bít thông tin về cô, thế nhưng vẫn có nhiều thông tin được rò rỉ ra bên ngoài, như cô và Nam học cùng trường đại học với nhau, hay lại có những thông tin do cô giăng bẫy, mồi chài thiếu gia Thành phố.
Con Nga nghe xong tức giận nói:
“ Mẹ kiếp, đúng là nhà văn nói láo, nhà báo nói phét mà. Chuyện như thế mà cũng bịa ra được, sợ thật. Chuyện như vậy mà cũng bịa đặt ra được.”
“ Thôi kệ đi, tao cũng chẳng quan tâm nữa.”
“ Kệ là kệ thế nào, danh dự của mày đang bị người ta bôi nhọ đấy.”
Con Nga hét lên khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều đổ dồn về phía hai người nhìn. Tuyết một tay che mặt, một tay ra hiệu cho con Nga đừng nói nữa:
“ Mày điên à, ở đây bao nhiêu người, mày nói to thế?”
Tuyết nói xong thì cúi gằm mặt, cầm lấy túi xách chạy thẳng ra ngoài cửa. Do cô cúi mặt chạy không để ý đường nên đâm sầm vào người đàn ông khiến cho cô ngã dúi về phía sau. Tuấn vội đỡ lấy cô, khoé miệng giương lên nụ cười nhạt:
“ Là cô à? Trợ lý mới.”
“ Xin lỗi anh, là tôi sơ ý.”
Cô ngại ngùng nói, sau đó chạy thẳng ra khỏi quán, để mặc con Nga chạy theo phía sau.
“ Mày điên à? Chạy gì mà nhanh thế?”
“ Thế đứng đấy để mày bắc loa cho người khác biết tao chính là người mà báo chí đưa tin truy tìm thông tin bao lâu nay à?”
“ Xin lỗi nhé.”
“ Hừ, thôi bỏ đi.”
Cô nặng nề thở dài một tiếng, rồi bỏ đi trước.
Bên nhà ông Thắng, tần suất con Vân sang bên này ngày một nhiều, thậm chí có những ngày có ở hẳn bên này vài hôm, khiến cho con Vy vô cùng khó chịu. Nó bực mình, nhiều lúc muốn kiếm chuyện với con Vân, thế nhưng lại không dám, vì sợ hỏng mất kế hoạch.
Còn bên phía ông Thắng, đang trong thời gian nhạy cảm, lại thấy con Vân ở bên này nhiều, ông Thắng cũng khó chịu lên tiếng:
“ Thời điểm này cực kì nhạy cảm, bác hy vọng con làm gì cũng giữ ý.”
“ Vâng, con biết rồi ạ.” Con Vân lí nhí nói.
Ông Thắng ngập ngừng một lúc rồi nói:
“ Bác cũng chưa hoàn toàn đồng ý chuyện con và thằng Nam đâu, nên giữ khoảng cách một chút.”
Ông Thắng nói thẳng với con Vân như vậy, đơn giản vì đang trong quá trình nhạy cảm như thế này, mà phía bên ông Sơn vẫn không có động tĩnh gì giúp đỡ ông Thắng. Nếu như có thêm sự giúp đỡ của ông Sơn thì vấn đề truyền thông này sẽ rất dễ giải quyết. Hơn nữa, đang trong quá trình tranh cử, chính bản thân ông Thắng không thể trực tiếp ra mặt được.
Con Vân nhận thấy thái độ ông Thắng thay đổi đột ngột so với trước đây thì liền nói:
“ Bố nói vậy là có ý gì ạ?”
“ Cháu chưa phải là con dâu nhà này, nên xưng hô cũng nên có chừng mực.”
“ Dạ.”
Con Vân tái mặt trước sự thay đổi đột ngột của ông Thắng, mười đầu ngón tay bấu chặt vào vạt áo, nó lặng người quan sát ông Thắng một chút rồi nói:
“ Con cũng đã mang thai con của anh Nam, chuyện con sẽ trở thành con dâu bác chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Vậy nên con nghĩ chuyện xưng hô như vậy cũng không có ảnh hưởng gì ạ.”
Ông Thắng nghe con Vân nói xong thì khẽ cười, giọng nói nhàn nhạt hờ hững:
“ Thế thì còn phải xem đứa bé với thằng Nam có cùng chung dòng máu hay không.”
“ Bác nói vậy là có ý gì? Tại sao bác có thể nói như vậy được. Bác nói vậy có nghĩa là bác đang không công nhận con và đứa bé đúng không?”
Ông Thắng “ Hừ” lạnh một tiếng, bình thản nói:
“ Nếu cháu muốn bước chân vào ngôi nhà này, làm con dâu của gia đình này, thì phải đợi sau khi kết thúc cuộc bầu cử. Nếu bác trúng cử, thì chuyện đó còn có thể, còn nếu không thì…chắc là phải xem xét lại rồi.”
Lời ông Thắng nói ra, con Vân nghe không thiếu một từ, nó nhếch môi lên. Tưởng gì, hoá ra là đòi hỏi nó cùng bố nó phải hỗ trợ giúp cho trúng cử. Hoá ra cũng chỉ là vụ lợi thôi, con Vân nuốt lấy cục tức, hạ giọng nói:
“ Vậy có phải lần vừa rồi bác chấp nhận cho anh Nam công khai chuyện báo chí với cháu là để bố cháu hỗ trợ giúp bác đúng không ạ?”
“ Đúng rồi, cháu cũng thông minh lắm. Nhưng mà động thái của bố cháu cho thấy bố cháu không muốn thông gia với nhà bác thì phải.”
“ Nếu như cháu nhất định bước chân vào làm dâu nhà này thì sao???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.