Chương 51
Nguyễn Thu Hương
07/08/2020
Ông Thắng ngờ vực nhìn con Vân, lời nó nói cũng khiến cho ông có chút khó hiểu. Thế nhưng, ông lại coi đây chính là lời tự kiêu của tuổi trẻ, ông Thắng cười giễu cợt:
“ Đúng là ngựa non háu đá. Cháu nên nhớ cháu đang nói chuyện với ai?”
“ Với ai ạ? Với kẻ giết người sao ạ?”
Ông Thắng giật mình khi nghe thấy con Vân nói như vậy, trong đáy mắt xuất hiện vài tia hoảng hốt nhưng rồi nhanh chóng biến mất. Ông Thắng thản nhiên trả lời:
“ Cháu nói vậy là có ý gì? Cháu đang không tôn trọng bác đấy, đừng vì một chút tức giận mà không làm chủ được cảm xúc cũng như lời nói của mình.”
“ Cảm xúc của cháu đang rất tốt, và cháu cũng đang hiểu rất rõ là cháu đang nghĩ gì. Chỉ là có thể có người không muốn nhắc đến những chuyện đó thôi ạ, hay nói cách khác là muốn quên đi những tội lỗi của mình.”
“….”
Nhận thấy sự im lặng của ông Thắng, con Vân mỉm cười nhẹ, giọng nói nhỏ hết sức có thể:
“ Vậy bác có muốn cháu kể hết câu chuyện 20 năm về trước cho bác nghe không ạ.”
“ Cháu nói cái gì???” Ông Thắng ngạc nhiên hỏi.
Con Vân nhún vai: “ Cháu tin bác hiểu cháu đang nói gì? Chuyện tiếp theo như thế nào, cháu nghĩ bác là người thông minh, bác sẽ biết cách xử lý.”
Con Vân vừa nói xong liền quay người rời đi, trước khi đi nó không quên nở nụ cười tươi:
“ Con chào bố con về, con mong mình sớm trở thành con dâu của bố.”
Từ lúc con Vân rời đi, ông Thắng vẫn đứng nguyên tại chỗ. Cho đến khi dưới chân truyền đến một trận đau nhức, mới lảo đảo ngồi xuống ghế salong.
Câu chuyện này, hai mươi năm trôi qua rồi, tại sao lại có người biết được chuyện này. Những đoạn kí ức ngày đó lại bắt đầu hiện hữu trước mắt Ông Thắng, đây vốn dĩ là một bí mật, một bí mật mà ngoài ông và Bà Hoa ra thì không có bất kể người thứ ba nào được biết.
Ông Thắng nghĩ đi nghĩ lại, cũng không thể nào nghĩ được lí do tại sao con Vân lại biết câu chuyện này. Chẳng lẽ là nó nói vui vơ??? Nhưng suy nghĩ đó ngay lập tức bị ông gạt phắt đi. Chuyện như vậy làm sao có thể nói là nghĩ vu vơ được. Chuyện này, chờ Bà Hoa về, nhất định ông sẽ hỏi cho ra nhẽ mọi chuyện.
Buổi tối, sau khi bà Hoa trở về nhà, ông Thắng lôi bà Hoa vào trong phòng ngủ, đóng sầm cửa lại. Ánh mắt giận dữ nhìn bà Hoa, giọng nói lạnh như băng:
“ Bà đã nói những gì với con Vân??? Nói???”
�Bà Hoa hoảng sợ trước thái độ của ông Thắng, lắp bắp:
“ Nói gì là nói gì? Tôi có biết gì đâu mà nói???”
“ Chuyện hai mươi năm về trước???”
“ Chuyện đó…chuyện đó…tôi không biết chuyện hai mươi năm về trước là chuyện gì hết.”
Nhìn thái độ sợ hãi của bà Hoa, ông Thắng liền loại bỏ ngay nghi ngờ là bà Hoa nói cho con Vân biết. Nếu như vậy thì, ai là người nói chuyện đó ra???
“ Còn ai biết chuyện này không?”
“ Không…tôi không biết…”
Bà Hoa lắc đầu sợ hãi, rồi ngồi bó gối trên góc giường, hai mắt hoảng sợ cúi gằm xuống. Rất lâu sau cũng không dám ngẩng đầu lên. Cho đến khi ông Thắng rời khỏi nhà một lúc rất lâu rồi, bà hoa mới bình tĩnh lại. Những lời ông Thắng nói cứ vang đi vang lại trong đầu bà. Ánh mắt Bà Hoa sực nhớ ra chuyện gì, vội chạy lên phòng con Vy:
“ Tại sao con Vân biết cái bí mật động trời đó?”
Con Vy trợn mắt ngạc nhiên:
“ Mẹ nói cái gì? biết cái gì? Con chẳng hiểu mẹ nói cái gì đó.”
Bà Hoa đánh mạnh vào lưng con Vy một cái, gắt lên:
“ Mày lại còn bảo không biết gì? Cái bí mật động trời đó, tao đã nói sống để bụng, chết mang theo, tại sao mày còn nói cho con Vân. Để nó nói đến tai bố mày kia kìa. Rốt cuộc mày đã nói những gì? Mày muốn ông ta giết cả tao và mày thì mày mới vừa lòng à???”
Con Vy ngẩn người ra vài giây, cãi sống cãi chết:
“ Con thề con không nói gì với con Vân cả. Làm sao mà con biết được, chuyện này còn liên quan đến con, làm sao con có thể nói ra được.”
“ Nếu không phải mày nói thì ai nói??? Chỉ có tao và mày biết.”
“ Mẹ đừng có đổ tội lên con, mẹ không biết là còn người bạn của mẹ biết đấy à? Mệt quá, con còn nghỉ ngơi. Con không có nói gì hết với nó.”
Con Vy cũng gắt lên, hậm hực tỏ vẻ oan ức. Nhưng sau khi Bà Hoa ra khỏi phòng nó, gương mặt nó trở nên đăm chiêu. Con Vân biết chuyện, và nói với bố cô, rốt cuộc nó nói chuyện gì, và nó biết những gì. Con Vy vừa cắn móng tay, vừa đi đi lại lại suy nghĩ, rất lâu sau, khoé miệng nó mới mấp máy:
“ Chẳng lẽ…không…không thể nào.”
Con Vy run rẩy trước suy nghĩ của mình, chẳng lẽ đêm hôm đó, con Vân vốn không hề say và đã nghe đã nhớ toàn bộ cuộc nói chuyện ngày hôm đó. Gương mặt con Vy đột nhiên trở nên tái nhợt, nếu đúng là như vậy thì thật sự lần này nó và cả mẹ nó thê thảm thật sự rồi.
Ngày đầu tiên đi làm, Tuyết được giao những việc làm vô cùng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức cô chỉ việc ngồi yên một chỗ, thi thoảng thì chạy đi in chút tài liệu rồi mang vào cho sếp. Cô nhàm chán ngồi đọc đi đọc lại những thông tin về tập đoàn JW đến mức thuộc làu.
Thư kí Long nhìn thấy vẻ nhàm chán xuất hiện trên gương mặt cô liền cười:
“ Chán à?”
“ Dạ, không có đâu ạ.” Tuyết giật mình đứng bật dậy lễ phép trả lời.
“ Còn nói không, trên mặt cô hiển thị hết rồi kìa.”
Tuyết xấu hổ cúi gằm mặt xuống, Long nhìn thái độ của cô không nhịn được cười phá lên, sau đó lại nghiêm giọng:
“ Hãy tận hưởng những ngày tháng nhàm chán trước khi những ngày tháng thở cũng phải tranh thủ bắt đầu.”
“ Dạ???”
Tuyết còn đang chưa hiểu rõ lời Thư kí Long, thì đằng sau vang lên giọng nói trầm trầm:
“ Hai người đang nói cái gì vậy?”
“ Không có gì ạ?” Long nhún vai rồi đi ra chỗ khác.
“ Dạ, không có gì ạ.” Tuyết trả lời mang theo vài phần sợ hãi.
Tuấn lạnh lùng đi ngang qua mặt cô, nghiêm giọng: Theo tôi vào trong phòng.”
Tuyết “ Vâng” một tiếng rồi lẽo đẽo đi theo sau Tuấn vào trong phòng anh. Anh lấy ra một sấp tài liệu toàn tiếng anh dày cộp, để trước mặt cô:
“ Nếu cảm thấy nhàm chán không có việc gì làm, thì dịch hết đống tài liệu này sau đó in ra nộp lại cho tôi.”
Tuyết nhìn đống tài liệu dày cộp kia, cô nhíu mày, giọng nói ngạc nhiên hỏi lại anh:
“ Dịch hết tất cả chỗ này sao ạ?”
“ Đúng vậy, cô có ý kiến gì à?”
“ Dạ, không ạ.”
Tuyết nhận đống tài liệu, nén tiếng thở dài rồi đem về phòng mình ngồi dịch. Trong lúc cô đang chăm chú để hoàn thành nhiệm vụ được giao thì có một người lặng lẽ đứng từ xa quan sát, lặng lẽ chụp lại vài bức ảnh, rồi lặng lẽ lưu vào máy cười một mình.
Con Vy sau một hồi suy nghĩ thì quyết định nhấc máy lên gọi cho con Vân hẹn đi nhậu. Thế nhưng, con Vân đủ thông minh để hiểu tại sao con Vy lại hẹn nó đi. Ngay lập tức con Vân liền lấy lí do mệt để từ chối. Mặt khác, con Vân nhấc máy lên gọi điện cho ông Thắng, đầu dây bên kia vừa nghe máy nó liền lên tiếng:
“ Bố đã đồng ý cho anh Nam rước con về chưa ạ?”
“ Cô muốn gì?”
“ Cháu muốn cùng anh Nam làm lễ đính hôn trước.”
“ Đúng là ngựa non háu đá. Cháu nên nhớ cháu đang nói chuyện với ai?”
“ Với ai ạ? Với kẻ giết người sao ạ?”
Ông Thắng giật mình khi nghe thấy con Vân nói như vậy, trong đáy mắt xuất hiện vài tia hoảng hốt nhưng rồi nhanh chóng biến mất. Ông Thắng thản nhiên trả lời:
“ Cháu nói vậy là có ý gì? Cháu đang không tôn trọng bác đấy, đừng vì một chút tức giận mà không làm chủ được cảm xúc cũng như lời nói của mình.”
“ Cảm xúc của cháu đang rất tốt, và cháu cũng đang hiểu rất rõ là cháu đang nghĩ gì. Chỉ là có thể có người không muốn nhắc đến những chuyện đó thôi ạ, hay nói cách khác là muốn quên đi những tội lỗi của mình.”
“….”
Nhận thấy sự im lặng của ông Thắng, con Vân mỉm cười nhẹ, giọng nói nhỏ hết sức có thể:
“ Vậy bác có muốn cháu kể hết câu chuyện 20 năm về trước cho bác nghe không ạ.”
“ Cháu nói cái gì???” Ông Thắng ngạc nhiên hỏi.
Con Vân nhún vai: “ Cháu tin bác hiểu cháu đang nói gì? Chuyện tiếp theo như thế nào, cháu nghĩ bác là người thông minh, bác sẽ biết cách xử lý.”
Con Vân vừa nói xong liền quay người rời đi, trước khi đi nó không quên nở nụ cười tươi:
“ Con chào bố con về, con mong mình sớm trở thành con dâu của bố.”
Từ lúc con Vân rời đi, ông Thắng vẫn đứng nguyên tại chỗ. Cho đến khi dưới chân truyền đến một trận đau nhức, mới lảo đảo ngồi xuống ghế salong.
Câu chuyện này, hai mươi năm trôi qua rồi, tại sao lại có người biết được chuyện này. Những đoạn kí ức ngày đó lại bắt đầu hiện hữu trước mắt Ông Thắng, đây vốn dĩ là một bí mật, một bí mật mà ngoài ông và Bà Hoa ra thì không có bất kể người thứ ba nào được biết.
Ông Thắng nghĩ đi nghĩ lại, cũng không thể nào nghĩ được lí do tại sao con Vân lại biết câu chuyện này. Chẳng lẽ là nó nói vui vơ??? Nhưng suy nghĩ đó ngay lập tức bị ông gạt phắt đi. Chuyện như vậy làm sao có thể nói là nghĩ vu vơ được. Chuyện này, chờ Bà Hoa về, nhất định ông sẽ hỏi cho ra nhẽ mọi chuyện.
Buổi tối, sau khi bà Hoa trở về nhà, ông Thắng lôi bà Hoa vào trong phòng ngủ, đóng sầm cửa lại. Ánh mắt giận dữ nhìn bà Hoa, giọng nói lạnh như băng:
“ Bà đã nói những gì với con Vân??? Nói???”
�Bà Hoa hoảng sợ trước thái độ của ông Thắng, lắp bắp:
“ Nói gì là nói gì? Tôi có biết gì đâu mà nói???”
“ Chuyện hai mươi năm về trước???”
“ Chuyện đó…chuyện đó…tôi không biết chuyện hai mươi năm về trước là chuyện gì hết.”
Nhìn thái độ sợ hãi của bà Hoa, ông Thắng liền loại bỏ ngay nghi ngờ là bà Hoa nói cho con Vân biết. Nếu như vậy thì, ai là người nói chuyện đó ra???
“ Còn ai biết chuyện này không?”
“ Không…tôi không biết…”
Bà Hoa lắc đầu sợ hãi, rồi ngồi bó gối trên góc giường, hai mắt hoảng sợ cúi gằm xuống. Rất lâu sau cũng không dám ngẩng đầu lên. Cho đến khi ông Thắng rời khỏi nhà một lúc rất lâu rồi, bà hoa mới bình tĩnh lại. Những lời ông Thắng nói cứ vang đi vang lại trong đầu bà. Ánh mắt Bà Hoa sực nhớ ra chuyện gì, vội chạy lên phòng con Vy:
“ Tại sao con Vân biết cái bí mật động trời đó?”
Con Vy trợn mắt ngạc nhiên:
“ Mẹ nói cái gì? biết cái gì? Con chẳng hiểu mẹ nói cái gì đó.”
Bà Hoa đánh mạnh vào lưng con Vy một cái, gắt lên:
“ Mày lại còn bảo không biết gì? Cái bí mật động trời đó, tao đã nói sống để bụng, chết mang theo, tại sao mày còn nói cho con Vân. Để nó nói đến tai bố mày kia kìa. Rốt cuộc mày đã nói những gì? Mày muốn ông ta giết cả tao và mày thì mày mới vừa lòng à???”
Con Vy ngẩn người ra vài giây, cãi sống cãi chết:
“ Con thề con không nói gì với con Vân cả. Làm sao mà con biết được, chuyện này còn liên quan đến con, làm sao con có thể nói ra được.”
“ Nếu không phải mày nói thì ai nói??? Chỉ có tao và mày biết.”
“ Mẹ đừng có đổ tội lên con, mẹ không biết là còn người bạn của mẹ biết đấy à? Mệt quá, con còn nghỉ ngơi. Con không có nói gì hết với nó.”
Con Vy cũng gắt lên, hậm hực tỏ vẻ oan ức. Nhưng sau khi Bà Hoa ra khỏi phòng nó, gương mặt nó trở nên đăm chiêu. Con Vân biết chuyện, và nói với bố cô, rốt cuộc nó nói chuyện gì, và nó biết những gì. Con Vy vừa cắn móng tay, vừa đi đi lại lại suy nghĩ, rất lâu sau, khoé miệng nó mới mấp máy:
“ Chẳng lẽ…không…không thể nào.”
Con Vy run rẩy trước suy nghĩ của mình, chẳng lẽ đêm hôm đó, con Vân vốn không hề say và đã nghe đã nhớ toàn bộ cuộc nói chuyện ngày hôm đó. Gương mặt con Vy đột nhiên trở nên tái nhợt, nếu đúng là như vậy thì thật sự lần này nó và cả mẹ nó thê thảm thật sự rồi.
Ngày đầu tiên đi làm, Tuyết được giao những việc làm vô cùng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức cô chỉ việc ngồi yên một chỗ, thi thoảng thì chạy đi in chút tài liệu rồi mang vào cho sếp. Cô nhàm chán ngồi đọc đi đọc lại những thông tin về tập đoàn JW đến mức thuộc làu.
Thư kí Long nhìn thấy vẻ nhàm chán xuất hiện trên gương mặt cô liền cười:
“ Chán à?”
“ Dạ, không có đâu ạ.” Tuyết giật mình đứng bật dậy lễ phép trả lời.
“ Còn nói không, trên mặt cô hiển thị hết rồi kìa.”
Tuyết xấu hổ cúi gằm mặt xuống, Long nhìn thái độ của cô không nhịn được cười phá lên, sau đó lại nghiêm giọng:
“ Hãy tận hưởng những ngày tháng nhàm chán trước khi những ngày tháng thở cũng phải tranh thủ bắt đầu.”
“ Dạ???”
Tuyết còn đang chưa hiểu rõ lời Thư kí Long, thì đằng sau vang lên giọng nói trầm trầm:
“ Hai người đang nói cái gì vậy?”
“ Không có gì ạ?” Long nhún vai rồi đi ra chỗ khác.
“ Dạ, không có gì ạ.” Tuyết trả lời mang theo vài phần sợ hãi.
Tuấn lạnh lùng đi ngang qua mặt cô, nghiêm giọng: Theo tôi vào trong phòng.”
Tuyết “ Vâng” một tiếng rồi lẽo đẽo đi theo sau Tuấn vào trong phòng anh. Anh lấy ra một sấp tài liệu toàn tiếng anh dày cộp, để trước mặt cô:
“ Nếu cảm thấy nhàm chán không có việc gì làm, thì dịch hết đống tài liệu này sau đó in ra nộp lại cho tôi.”
Tuyết nhìn đống tài liệu dày cộp kia, cô nhíu mày, giọng nói ngạc nhiên hỏi lại anh:
“ Dịch hết tất cả chỗ này sao ạ?”
“ Đúng vậy, cô có ý kiến gì à?”
“ Dạ, không ạ.”
Tuyết nhận đống tài liệu, nén tiếng thở dài rồi đem về phòng mình ngồi dịch. Trong lúc cô đang chăm chú để hoàn thành nhiệm vụ được giao thì có một người lặng lẽ đứng từ xa quan sát, lặng lẽ chụp lại vài bức ảnh, rồi lặng lẽ lưu vào máy cười một mình.
Con Vy sau một hồi suy nghĩ thì quyết định nhấc máy lên gọi cho con Vân hẹn đi nhậu. Thế nhưng, con Vân đủ thông minh để hiểu tại sao con Vy lại hẹn nó đi. Ngay lập tức con Vân liền lấy lí do mệt để từ chối. Mặt khác, con Vân nhấc máy lên gọi điện cho ông Thắng, đầu dây bên kia vừa nghe máy nó liền lên tiếng:
“ Bố đã đồng ý cho anh Nam rước con về chưa ạ?”
“ Cô muốn gì?”
“ Cháu muốn cùng anh Nam làm lễ đính hôn trước.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.