Chuyển Sinh Thành Nhóc Con Đứng Đầu Tu Chân Giới
Chương 6: Món Quà Của Thiên Đạo
Kỳ Anh
09/09/2024
Quả thực đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy loại trái cây này , thật xinh đẹp thật thần kỳ.
Giang Tinh Nhiên:….
Cái này , cái này…
Tần La nó sao có thể , sao có thể như vậy được…….
Cái gì gọi là “ Giang ca ca “ chứ! Nó nó nó sao nó lại gọi như vậy ! Đây là chơi xấu , là gian lận!
Lần đầu tiên cậu nhóc cảm nhận được như thế nào gọi là tay chân luống cuống , trên mặt cũng bất giác nóng lên một cách khó hiểu. Sở Minh Tranh đứng bên cạnh liếc nhanh cậu một cái , lại nhanh chóng dời tầm mắt đi.
Không thể tưởng tượng nổi, Giang tiểu thiếu gia cư nhiên lại đỏ mặt.
Tần La cắn một miếng trái cây lạnh nhè nhẹ , tầm mắt xoay tròn rơi vào cuốn sách trong tay cậu.
Đây là “ Hiệp Kiếm Tầm Tung Lục” , có ghi chép về núi non sông nông ngòi , kỳ trân dị thú trong Cửu Châu.
Giang Tinh Nhiên dời tầm mắt , nhìn thấy ánh mắt của Tần La , ấp úng nói : “ Nếu ngươi muốn xem , ta ta có thể miễn cưỡng cho ngươi mượn . Miễn cưỡng.”
A a a a đáng giận! Rốt cuộc thì mình đang nói cái gì vậy ! Rõ ràng mục đích ban đầu là tới để cãi nhau tại sao lại vừa cho trái cây vừa tặng sách ! Mày có chút tiền đồ đi chứ Giang Tinh Nhiên!
[ Hình như….. đã giải quyết?]
Mọi chuyển phát triển hoàn toàn vượt qua quỹ đạo , cho dù là Thiên Đạo cũng có chút sững sờ, phải dừng lại một lúc lâu , cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm :[ Ta còn tưởng rằng nhóc sẽ gặp phải không ít phiền toái , hiện giờ xem ra cũng không tệ như trong tưởng tượng.]
Thiên Đạo vừa nói xong đã phóng ra ngữ khó mềm mại :[ Con à , gần đây vi diện bất ổn , ta sắp sửa phải đi tu bổ một lỗ hổng ở chỗ khác . Linh hồn của con sai vị trí là thất trách của Thiên Đạo chúng ta , vì để cho con mau chóng dung nhập vào tu tiên giới , ta sẽ đưa cho con một phần lễ vật nho nhỏ --thế nhưng ngàn vạn lần nhớ kỹ , thiên cơ bất khả lộ.]
Tần La ngẩn ra : “Thiên Đạo thúc thúc phải đi sao ?”
Nàng không quan tâm tới lễ vật mà điều duy nhất nàng quan tâm là nó sẽ ra đi.
Giọng nam hùng hậu có thêm vài phần ý cười : [ Nếu ta rảnh , ta sẽ trở về thăm nhóc .Tu Chân Giới nguy hiểm tứ phía , nhóc nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt.]
Tiểu cô nương “ Ừ ừ” hai tiếng , thề son sắt: “ Con , con nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!”
Thiên Đạo :…..
Thiên Đạo :[ Nhóc con à ở Tu Chân Giới sống một trăm tuổi gọi là chết yểu.]
Trật tự cũ lưu lại một đống lớn cục diện rối rắm , nó không nên ở đây lâu nên rất nhanh đã tạm biệt với Tần La rồi rời đi.
Sở Minh Tranh cùng Giang Tinh Nhiên thượng nghị , để nàng ấy dẫn hai đứa nhóc này đi một vòng ở Tiên Tông từ đó quen thuộc với hoàn cảnh của môn phái.
Đối với lễ vật lưu lại , Thiên Đạo cũng không tiết lộ nhiều.
Nó quay lại vội vàng , khi thanh âm trong thức hải biến mất không thấy , Tần La lại ngẩng đầu lên lần nữa ,trong nháy mắt không khỏi sửng sốt .
Tiểu sư tỷ vẫn là tiểu sư tỷ, Giang Tinh Nhiên vẫn là Giang Tinh Nhiên.
Chẳng qua ở xung quanh hai người lại hiện lên trong không trung mấy hàng chữ nhỏ nửa trong suốt .
Thiên Đạo tri kỷ tới cực điểm , đoán ra Tần La không biết nhiều chữ lắm không những dùng toàn bộ văn tự giản thể lại còn đánh dấu ghép âm ở phía trên.
Bên người Giang Tinh Nhiên là:[ Người thừa kế Giang gia , hỏa hệ thiên linh căn. Ăn chơi trác táng , kiệt ngạo bất tuân , thích rêu rao khắp nơi , tiêu xài phung phí…..]
Có một đống văn tự dài dòng , giống như sự thiết lập của trò chơi , liệt kê rõ ràng lần lượt.
Tần La nhanh chóng nhìn lướt qua , nhìn thấy chữ viết bên cạnh của tiểu sư tỷ đỉnh đầu bỗng “ ong” lên một tiếng .
Trái tim đập thình thịch không ngừng.
…..A.
Mình tìm được rồi.
Dòng chữ nhỏ của Giang Tinh Nhiên có màu đỏ rực như ngọn lửa , còn của Sở Minh Tranh lại xanh nhạt như màu của cây trúc.
Giữa những dòng chữ hán , một câu trực tiếp xông vào mắt của nàng.
Thân trúng kịch độc “ Diễm Ngục” , bị tra tấn lâu ngày , Cuối cùng dần dần sinh ra tâm ma , giết hại đồng môn bị tru sát ở Thương Ngô tiên tông.
Cuộc đời của Tiểu sư tỷ dừng lại ở cuối văn tự , câu nói cuối cùng kia chính là kết cục vận mệnh định sẵn của nàng ấy.
Tiểu hài tử bảy tuổi đã qua tuổi vô tri mờ mịt không biết gì về cái chết , trong nhịp tim đập thình thịch nàng cảm nhận được hàn ý nhè nhẹ từ sống lưng.
Tiểu sư tỷ ôn nhu , người duy nhất nguyện ý chiếu cố nàng ……sẽ chết sao?
“ Tiên tông cực đại , không biết hai vị muốn đi hướng nào?”
Giọng nói của Sở Minh Tranh xẹt qua bên tai , nhu hòa đến mức không nghe được ra quá nhiều cảm xúc . Tần La muốn nói chuyện như cho dù làm như thế nào cũng phát ra thanh âm .
Thiên Đạo có ngôn , thiên cơ bất khả lộ.
Nói cho cùng nàng cũng chỉ là một tiểu hài tử tuổi không lớn lắm , cho tới bây giờ nan đề lớn nhất mà nàng gặp phải là làm sao để giải một bộ đề Toán Olympic.
Lần đầu đối mặt lựa chọn vận mệnh sinh tử đã được định sẵn , đầu óc Tần La trống rỗng không nghĩ ra được gì ,ngực đập thình thịch không ngừng .
[Độc trên người Tiểu sư tỷ thất truyền đã lâu , ngay cả y tu cũng không biết được nó là loại nào .Đó chắc chắn là chủng loại vô cùng cổ xưa, thông tin duy mà mình có là biết tên của nó.
Tên..]
Trong lòng Tần La chợt động.
Một khi biết tên có phải hay không đại biểu rằng…..nàng có thể tìm được dấu vết từng tồn tại của loại kịch độc này hay không?
Đấy là cách tốt nhất , cũng là cách duy nhất mà nàng có thể nghĩ ra.
“Tiểu sư tỷ.”
Cảm nhận được sự lôi kéo chỗ cổ tay áo , Sở Minh Tranh rũ mắt cúi đầu ,men theo ánh nắng của mặt trời , đối diện với đôi mắt to tròn trong suốt đen nhánh: “ Chúng ta đi Tàng Thư Các có được không?”.
Lúc này nàng sẽ không biết được rằng bởi vì sự đối mặt lúc này mà bánh răng vận mệnh lặng lẽ không một tiếng động lệch hướng , kết ra nhân quả hoàn toàn bất đồng.
Tử lộ chật chội khép kín bỗng chốc được mở ra , sau tử cục ấy không ai biết được rằng nó lại tràn ngập tương lai vô hạn.
Sở Minh Tranh chỉ nghĩ , ánh mắt của Tần La thật sáng.
Vì thế nàng ấy đáp: “ Được.”
Tàng Thư Các nằm ở phía nam Thải Văn Sơn , đi thẳng một đường từ Huyền Cơ Phong có thể thu hết cảnh sắc trong môn phái vào tầm mắt.
Giang Tinh Nhiên đã là Luyện khí đỉnh phong , có thể miễn cưỡng ngự khí phi hành , đắc ý khoe khoang đèn hoa sen dưới chân một hồi , một hồi lại nói với Tần La muôn hình muôn vẻ pháp khí trong Thương Ngô Tiên Tông.
Nghe nói có một kiếm ty khổ sở vì nhận được quá nhiều thư khiêu chiến , nhưng chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống yên tĩnh một mình nên đã đổi tên kiếm thành [Đả Cẩu Bổng], ngụ ý là “ người nào đến đánh nhau với hắn tất cả đều là chó con”.
Ví dụ như ngay tại Văn Nguyệt Phong , có vũ khí của vị sự huynh nọ thế mà lại gọi là [Rút lui].
Giang Tinh Nhiên:….
Cái này , cái này…
Tần La nó sao có thể , sao có thể như vậy được…….
Cái gì gọi là “ Giang ca ca “ chứ! Nó nó nó sao nó lại gọi như vậy ! Đây là chơi xấu , là gian lận!
Lần đầu tiên cậu nhóc cảm nhận được như thế nào gọi là tay chân luống cuống , trên mặt cũng bất giác nóng lên một cách khó hiểu. Sở Minh Tranh đứng bên cạnh liếc nhanh cậu một cái , lại nhanh chóng dời tầm mắt đi.
Không thể tưởng tượng nổi, Giang tiểu thiếu gia cư nhiên lại đỏ mặt.
Tần La cắn một miếng trái cây lạnh nhè nhẹ , tầm mắt xoay tròn rơi vào cuốn sách trong tay cậu.
Đây là “ Hiệp Kiếm Tầm Tung Lục” , có ghi chép về núi non sông nông ngòi , kỳ trân dị thú trong Cửu Châu.
Giang Tinh Nhiên dời tầm mắt , nhìn thấy ánh mắt của Tần La , ấp úng nói : “ Nếu ngươi muốn xem , ta ta có thể miễn cưỡng cho ngươi mượn . Miễn cưỡng.”
A a a a đáng giận! Rốt cuộc thì mình đang nói cái gì vậy ! Rõ ràng mục đích ban đầu là tới để cãi nhau tại sao lại vừa cho trái cây vừa tặng sách ! Mày có chút tiền đồ đi chứ Giang Tinh Nhiên!
[ Hình như….. đã giải quyết?]
Mọi chuyển phát triển hoàn toàn vượt qua quỹ đạo , cho dù là Thiên Đạo cũng có chút sững sờ, phải dừng lại một lúc lâu , cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm :[ Ta còn tưởng rằng nhóc sẽ gặp phải không ít phiền toái , hiện giờ xem ra cũng không tệ như trong tưởng tượng.]
Thiên Đạo vừa nói xong đã phóng ra ngữ khó mềm mại :[ Con à , gần đây vi diện bất ổn , ta sắp sửa phải đi tu bổ một lỗ hổng ở chỗ khác . Linh hồn của con sai vị trí là thất trách của Thiên Đạo chúng ta , vì để cho con mau chóng dung nhập vào tu tiên giới , ta sẽ đưa cho con một phần lễ vật nho nhỏ --thế nhưng ngàn vạn lần nhớ kỹ , thiên cơ bất khả lộ.]
Tần La ngẩn ra : “Thiên Đạo thúc thúc phải đi sao ?”
Nàng không quan tâm tới lễ vật mà điều duy nhất nàng quan tâm là nó sẽ ra đi.
Giọng nam hùng hậu có thêm vài phần ý cười : [ Nếu ta rảnh , ta sẽ trở về thăm nhóc .Tu Chân Giới nguy hiểm tứ phía , nhóc nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt.]
Tiểu cô nương “ Ừ ừ” hai tiếng , thề son sắt: “ Con , con nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!”
Thiên Đạo :…..
Thiên Đạo :[ Nhóc con à ở Tu Chân Giới sống một trăm tuổi gọi là chết yểu.]
Trật tự cũ lưu lại một đống lớn cục diện rối rắm , nó không nên ở đây lâu nên rất nhanh đã tạm biệt với Tần La rồi rời đi.
Sở Minh Tranh cùng Giang Tinh Nhiên thượng nghị , để nàng ấy dẫn hai đứa nhóc này đi một vòng ở Tiên Tông từ đó quen thuộc với hoàn cảnh của môn phái.
Đối với lễ vật lưu lại , Thiên Đạo cũng không tiết lộ nhiều.
Nó quay lại vội vàng , khi thanh âm trong thức hải biến mất không thấy , Tần La lại ngẩng đầu lên lần nữa ,trong nháy mắt không khỏi sửng sốt .
Tiểu sư tỷ vẫn là tiểu sư tỷ, Giang Tinh Nhiên vẫn là Giang Tinh Nhiên.
Chẳng qua ở xung quanh hai người lại hiện lên trong không trung mấy hàng chữ nhỏ nửa trong suốt .
Thiên Đạo tri kỷ tới cực điểm , đoán ra Tần La không biết nhiều chữ lắm không những dùng toàn bộ văn tự giản thể lại còn đánh dấu ghép âm ở phía trên.
Bên người Giang Tinh Nhiên là:[ Người thừa kế Giang gia , hỏa hệ thiên linh căn. Ăn chơi trác táng , kiệt ngạo bất tuân , thích rêu rao khắp nơi , tiêu xài phung phí…..]
Có một đống văn tự dài dòng , giống như sự thiết lập của trò chơi , liệt kê rõ ràng lần lượt.
Tần La nhanh chóng nhìn lướt qua , nhìn thấy chữ viết bên cạnh của tiểu sư tỷ đỉnh đầu bỗng “ ong” lên một tiếng .
Trái tim đập thình thịch không ngừng.
…..A.
Mình tìm được rồi.
Dòng chữ nhỏ của Giang Tinh Nhiên có màu đỏ rực như ngọn lửa , còn của Sở Minh Tranh lại xanh nhạt như màu của cây trúc.
Giữa những dòng chữ hán , một câu trực tiếp xông vào mắt của nàng.
Thân trúng kịch độc “ Diễm Ngục” , bị tra tấn lâu ngày , Cuối cùng dần dần sinh ra tâm ma , giết hại đồng môn bị tru sát ở Thương Ngô tiên tông.
Cuộc đời của Tiểu sư tỷ dừng lại ở cuối văn tự , câu nói cuối cùng kia chính là kết cục vận mệnh định sẵn của nàng ấy.
Tiểu hài tử bảy tuổi đã qua tuổi vô tri mờ mịt không biết gì về cái chết , trong nhịp tim đập thình thịch nàng cảm nhận được hàn ý nhè nhẹ từ sống lưng.
Tiểu sư tỷ ôn nhu , người duy nhất nguyện ý chiếu cố nàng ……sẽ chết sao?
“ Tiên tông cực đại , không biết hai vị muốn đi hướng nào?”
Giọng nói của Sở Minh Tranh xẹt qua bên tai , nhu hòa đến mức không nghe được ra quá nhiều cảm xúc . Tần La muốn nói chuyện như cho dù làm như thế nào cũng phát ra thanh âm .
Thiên Đạo có ngôn , thiên cơ bất khả lộ.
Nói cho cùng nàng cũng chỉ là một tiểu hài tử tuổi không lớn lắm , cho tới bây giờ nan đề lớn nhất mà nàng gặp phải là làm sao để giải một bộ đề Toán Olympic.
Lần đầu đối mặt lựa chọn vận mệnh sinh tử đã được định sẵn , đầu óc Tần La trống rỗng không nghĩ ra được gì ,ngực đập thình thịch không ngừng .
[Độc trên người Tiểu sư tỷ thất truyền đã lâu , ngay cả y tu cũng không biết được nó là loại nào .Đó chắc chắn là chủng loại vô cùng cổ xưa, thông tin duy mà mình có là biết tên của nó.
Tên..]
Trong lòng Tần La chợt động.
Một khi biết tên có phải hay không đại biểu rằng…..nàng có thể tìm được dấu vết từng tồn tại của loại kịch độc này hay không?
Đấy là cách tốt nhất , cũng là cách duy nhất mà nàng có thể nghĩ ra.
“Tiểu sư tỷ.”
Cảm nhận được sự lôi kéo chỗ cổ tay áo , Sở Minh Tranh rũ mắt cúi đầu ,men theo ánh nắng của mặt trời , đối diện với đôi mắt to tròn trong suốt đen nhánh: “ Chúng ta đi Tàng Thư Các có được không?”.
Lúc này nàng sẽ không biết được rằng bởi vì sự đối mặt lúc này mà bánh răng vận mệnh lặng lẽ không một tiếng động lệch hướng , kết ra nhân quả hoàn toàn bất đồng.
Tử lộ chật chội khép kín bỗng chốc được mở ra , sau tử cục ấy không ai biết được rằng nó lại tràn ngập tương lai vô hạn.
Sở Minh Tranh chỉ nghĩ , ánh mắt của Tần La thật sáng.
Vì thế nàng ấy đáp: “ Được.”
Tàng Thư Các nằm ở phía nam Thải Văn Sơn , đi thẳng một đường từ Huyền Cơ Phong có thể thu hết cảnh sắc trong môn phái vào tầm mắt.
Giang Tinh Nhiên đã là Luyện khí đỉnh phong , có thể miễn cưỡng ngự khí phi hành , đắc ý khoe khoang đèn hoa sen dưới chân một hồi , một hồi lại nói với Tần La muôn hình muôn vẻ pháp khí trong Thương Ngô Tiên Tông.
Nghe nói có một kiếm ty khổ sở vì nhận được quá nhiều thư khiêu chiến , nhưng chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống yên tĩnh một mình nên đã đổi tên kiếm thành [Đả Cẩu Bổng], ngụ ý là “ người nào đến đánh nhau với hắn tất cả đều là chó con”.
Ví dụ như ngay tại Văn Nguyệt Phong , có vũ khí của vị sự huynh nọ thế mà lại gọi là [Rút lui].
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.