Chuyển Sinh Thành Nhóc Con Đứng Đầu Tu Chân Giới
Chương 2: Tiểu Sư Tỷ
Kỳ Anh
11/07/2024
Tần La cũng mới chỉ có bảy tuổi , mặc dù nàng có hiểu chuyện đến đâu, nhưng gặp phải biến cố như thế cũng phải ở trong phòng suốt một đêm để tiếp nhận hiện thực.Cho đến bây giờ ngồi trên đầu giường mới nghiêm túc sắp xếp lại tình cảnh của mình.
[Linh hồn bị tráo đổi với nhóc đã gây ra không ít tai họa, ỷ vào thân phận con gái chưởng môn mà hoành hành ngang ngược.]
Nàng vừa mới tiến vào cơ thể này không lâu, ký ức còn chưa hoàn toàn dung hợp vẫn còn đang mơ mơ hồ hồ.Thiên Đạo cẩn thận trình bày hiện trạng, thời khắc để ý tới vẻ mặt của nàng :[Thanh danh của nàng ta ở trong tông môn cũng không tốt lắm, cũng không có bạn bè gì.]
Trong ấn tượng của nó Tần La ở Viện phúc lợi Xuân Điền Hoa Hoa nhân duyên cực tốt, ở bên cạnh luôn có các bạn lớn nhỏ vây quanh , đối với tình cảnh bây giờ chênh lệch tất nhiên sẽ lớn.
Nó vừa dứt lời ngoài phòng lập tức vang lên một chuỗi tiếng gõ cửa.
Tần La hít một hơi , xuống giường đi mở cửa.
Cửa gỗ vừa mở ra thì gió lạnh cũng vù vù xông vào , trong đó một ít đánh vào sườn mặt của Tần La khiến cho nàng không nhịn được mà ho khan một cái.
Thân hình người tới hơi khựng lại, nhanh chóng đóng chặt cửa.
Vừa vào nhà là một thiếu nữ, tuổi còn rất trẻ, khoảng chừng trên dưới mười sáu tuổi. Bởi vì dùng một bộ khăn che mặt che lấp nửa khuôn mặt dưới nên Tần La không có cách thấy rõ được dung mạo của nàng ấy, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt lá liễu thanh linh, hơi có vẻ âm trầm.
Đây là đệ tử thân truyền của mẫu thân nàng Sở Minh Tranh.
Tần La cố gắng sắp xếp lại mối quan hệ trong đầu.
Phụ thân nàng Tần Chỉ là kiếm tu , mẫu thân Giang Phùng Nguyệt lại là nhạc tu nổi tiếng trong thiên hạ, một tay Lưu Ly Cốt Địch xuất thần nhập hóa. Sở Minh Tranh là cô nhi được hai phu thê nhận nuôi, nghe nói có thiên phú âm luật cực cao , đợi một một thời gian nữa chắc chắn sẽ thành đại khí.
Chỉ tiếc……
Ánh mắt xẹt qua tấm lụa trắng trên mặt thiếu nữ, Tần La chớp chớp mắt, không để cho đối phương phát hiện ra tầm mắt của mình.
Các tu sĩ thường xuyên ra khỏi tông môn, hoặc là đi hàng yêu trừ ma , hoặc là đi bí cảnh rèn luyện.
Ở một năm trước Sở Minh Tranh đột nhiên gặp phải chuyện ngoài ý muốn ở trong bí cảnh, cơ thể bị trúng vô danh kịch độc , chẳng những bị hủy hết dung mạo còn đánh mất toàn bộ thính giác , chỉ có thể thông qua hình môi để hiểu lời nói của người khác.
Là một Nhạc Tu , nàng ấy cái gì cũng không nghe thấy.
Trong trí nhớ mơ hồ , Tần La có thể nhìn ra tiểu sư tỷ sống không tốt.
Nàng ấy là cô nhi không cha không mẹ , bởi vì thiên phú dị bẩm mới được Giang Phùng Nguyệt thu vào môn hạ , bây giờ lại không nghe thấy thanh âm , một đạo Nhạc Tu từ nay về sau chết non cũng không còn khả năng đột phá.
Giang Phùng Nguyệt đau lòng đồ đệ , giữ nàng ấy ở lại môn phái tĩnh dưỡng ,nhưng đáng tiếc những người khác trong tông môn lại không nghĩ như vậy.
Tần La từng là một trong những người đó.
Trẻ con thích hay ghét cũng chỉ đơn giản như vậy thôi.
Trong trí nhớ ngắn hạn của Tần La , đối với nàng Sở Minh Tranh là nữ nhân hư hỏng cướp đi sự sủng ái của cha mẹ nàng.
Rõ ràng nàng mới là con gái ruột của mẫu thân.
Vì cái gì cha mẹ luôn muốn nàng học tập theo tiểu sư tỷ nhiều hơn, tuy rằng nàng đàn không được tốt lắm nhưng mỗi ngày mỗi ngày nàng đều cố gắng .
Bữa cơm đoàn viên cũng vậy, liên hoan trong nhà cũng thế , vì cái gì lúc nào cũng phải mang theo người kia bên cạnh.
Rất rất nhiều oán giận ngưng tụ cùng một chỗ, thẳng đến khi Sở Minh Tranh từ thiên kiêu chi tử ngã xuống mới ầm ầm bộc phát.
Nhưng mà sự thật là, cho dù Tần La đã từng cười nhạo, lạnh nhạt, châm chọc nàng ấy nhưng bây giờ khi nàng nằm trên giường bệnh , người duy nhất đến thăm nàng lại chỉ có tiểu sư tỷ này.
Nhận thấy nữ hài tạm dừng, Sở Minh Tranh nắm chặt bình sứ trong tay, khẽ cúi đầu.
Sư Tôn cùng Tần tiền bối đi U Châu trừ yêu, trước khi đi đem Tần La phó thác cho nàng.Nàng biết mình không được đứa nhỏ này ưa thích thế nên cho tới bây giờ mỗi khi ở chung với Tần La đều cẩn thận từng li từng tí.
“ Trong cơ thể muội nhiễm hàn khí, dược quá mạnh sẽ tổn hại đến kinh mạch nên cần dùng đan hoàn ôn hòa mỗi ngày để điều dưỡng.”
Sở Minh Tranh đưa bình sứ ra , được một đôi bàn tay bé nhỏ trắng nõn cầm lấy , động tác của nàng ấy vô cùng cẩn thận , chú ý không đụng tới đầu ngón tay của Tần La.
Từ khi nàng ấy trúng kịch độc , Tần La từng không chút che giấu sự khinh bỉ trong mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào vết sẹo đáng sợ trên mặt nàng ấy : “ Sau này đừng chạm vào ta, thật ghê tởm.”
Nữ hài ngoan ngoãn cầm lấy , một lần nữa ngồi lại đầu giường ,trong khoảnh khắc hoảng hốt Sở Minh Tranh nhìn thấy Tần La nhẹ nhàng hé miệng nói.
Nàng ấy biết một ít ngôn ngữ miệng , nhận ra hai chữ bị lỗ tai bài xích kia.
….Cảm ơn.
Tần La thấy nàng ấy hoảng hốt , nhỏ giọng nói ở trong lòng : “ Lẽ nào con nói sai sao? Tại sao tiểu sư tỷ lại bất động thế ?”
[ Có lẽ lúc trước Tần La kia chưa từng nói với nàng ấy những lời này đi.]
[Linh hồn bị tráo đổi với nhóc đã gây ra không ít tai họa, ỷ vào thân phận con gái chưởng môn mà hoành hành ngang ngược.]
Nàng vừa mới tiến vào cơ thể này không lâu, ký ức còn chưa hoàn toàn dung hợp vẫn còn đang mơ mơ hồ hồ.Thiên Đạo cẩn thận trình bày hiện trạng, thời khắc để ý tới vẻ mặt của nàng :[Thanh danh của nàng ta ở trong tông môn cũng không tốt lắm, cũng không có bạn bè gì.]
Trong ấn tượng của nó Tần La ở Viện phúc lợi Xuân Điền Hoa Hoa nhân duyên cực tốt, ở bên cạnh luôn có các bạn lớn nhỏ vây quanh , đối với tình cảnh bây giờ chênh lệch tất nhiên sẽ lớn.
Nó vừa dứt lời ngoài phòng lập tức vang lên một chuỗi tiếng gõ cửa.
Tần La hít một hơi , xuống giường đi mở cửa.
Cửa gỗ vừa mở ra thì gió lạnh cũng vù vù xông vào , trong đó một ít đánh vào sườn mặt của Tần La khiến cho nàng không nhịn được mà ho khan một cái.
Thân hình người tới hơi khựng lại, nhanh chóng đóng chặt cửa.
Vừa vào nhà là một thiếu nữ, tuổi còn rất trẻ, khoảng chừng trên dưới mười sáu tuổi. Bởi vì dùng một bộ khăn che mặt che lấp nửa khuôn mặt dưới nên Tần La không có cách thấy rõ được dung mạo của nàng ấy, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt lá liễu thanh linh, hơi có vẻ âm trầm.
Đây là đệ tử thân truyền của mẫu thân nàng Sở Minh Tranh.
Tần La cố gắng sắp xếp lại mối quan hệ trong đầu.
Phụ thân nàng Tần Chỉ là kiếm tu , mẫu thân Giang Phùng Nguyệt lại là nhạc tu nổi tiếng trong thiên hạ, một tay Lưu Ly Cốt Địch xuất thần nhập hóa. Sở Minh Tranh là cô nhi được hai phu thê nhận nuôi, nghe nói có thiên phú âm luật cực cao , đợi một một thời gian nữa chắc chắn sẽ thành đại khí.
Chỉ tiếc……
Ánh mắt xẹt qua tấm lụa trắng trên mặt thiếu nữ, Tần La chớp chớp mắt, không để cho đối phương phát hiện ra tầm mắt của mình.
Các tu sĩ thường xuyên ra khỏi tông môn, hoặc là đi hàng yêu trừ ma , hoặc là đi bí cảnh rèn luyện.
Ở một năm trước Sở Minh Tranh đột nhiên gặp phải chuyện ngoài ý muốn ở trong bí cảnh, cơ thể bị trúng vô danh kịch độc , chẳng những bị hủy hết dung mạo còn đánh mất toàn bộ thính giác , chỉ có thể thông qua hình môi để hiểu lời nói của người khác.
Là một Nhạc Tu , nàng ấy cái gì cũng không nghe thấy.
Trong trí nhớ mơ hồ , Tần La có thể nhìn ra tiểu sư tỷ sống không tốt.
Nàng ấy là cô nhi không cha không mẹ , bởi vì thiên phú dị bẩm mới được Giang Phùng Nguyệt thu vào môn hạ , bây giờ lại không nghe thấy thanh âm , một đạo Nhạc Tu từ nay về sau chết non cũng không còn khả năng đột phá.
Giang Phùng Nguyệt đau lòng đồ đệ , giữ nàng ấy ở lại môn phái tĩnh dưỡng ,nhưng đáng tiếc những người khác trong tông môn lại không nghĩ như vậy.
Tần La từng là một trong những người đó.
Trẻ con thích hay ghét cũng chỉ đơn giản như vậy thôi.
Trong trí nhớ ngắn hạn của Tần La , đối với nàng Sở Minh Tranh là nữ nhân hư hỏng cướp đi sự sủng ái của cha mẹ nàng.
Rõ ràng nàng mới là con gái ruột của mẫu thân.
Vì cái gì cha mẹ luôn muốn nàng học tập theo tiểu sư tỷ nhiều hơn, tuy rằng nàng đàn không được tốt lắm nhưng mỗi ngày mỗi ngày nàng đều cố gắng .
Bữa cơm đoàn viên cũng vậy, liên hoan trong nhà cũng thế , vì cái gì lúc nào cũng phải mang theo người kia bên cạnh.
Rất rất nhiều oán giận ngưng tụ cùng một chỗ, thẳng đến khi Sở Minh Tranh từ thiên kiêu chi tử ngã xuống mới ầm ầm bộc phát.
Nhưng mà sự thật là, cho dù Tần La đã từng cười nhạo, lạnh nhạt, châm chọc nàng ấy nhưng bây giờ khi nàng nằm trên giường bệnh , người duy nhất đến thăm nàng lại chỉ có tiểu sư tỷ này.
Nhận thấy nữ hài tạm dừng, Sở Minh Tranh nắm chặt bình sứ trong tay, khẽ cúi đầu.
Sư Tôn cùng Tần tiền bối đi U Châu trừ yêu, trước khi đi đem Tần La phó thác cho nàng.Nàng biết mình không được đứa nhỏ này ưa thích thế nên cho tới bây giờ mỗi khi ở chung với Tần La đều cẩn thận từng li từng tí.
“ Trong cơ thể muội nhiễm hàn khí, dược quá mạnh sẽ tổn hại đến kinh mạch nên cần dùng đan hoàn ôn hòa mỗi ngày để điều dưỡng.”
Sở Minh Tranh đưa bình sứ ra , được một đôi bàn tay bé nhỏ trắng nõn cầm lấy , động tác của nàng ấy vô cùng cẩn thận , chú ý không đụng tới đầu ngón tay của Tần La.
Từ khi nàng ấy trúng kịch độc , Tần La từng không chút che giấu sự khinh bỉ trong mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào vết sẹo đáng sợ trên mặt nàng ấy : “ Sau này đừng chạm vào ta, thật ghê tởm.”
Nữ hài ngoan ngoãn cầm lấy , một lần nữa ngồi lại đầu giường ,trong khoảnh khắc hoảng hốt Sở Minh Tranh nhìn thấy Tần La nhẹ nhàng hé miệng nói.
Nàng ấy biết một ít ngôn ngữ miệng , nhận ra hai chữ bị lỗ tai bài xích kia.
….Cảm ơn.
Tần La thấy nàng ấy hoảng hốt , nhỏ giọng nói ở trong lòng : “ Lẽ nào con nói sai sao? Tại sao tiểu sư tỷ lại bất động thế ?”
[ Có lẽ lúc trước Tần La kia chưa từng nói với nàng ấy những lời này đi.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.