Chuyển Sinh Thành Nhóc Con Đứng Đầu Tu Chân Giới
Chương 3: Độc Phát
Kỳ Anh
16/07/2024
Thiên đạo thực tập đáp lại với giọng điệu lười nhác : [Sở Minh Tranh giống như dưỡng nữ của cha mẹ nhóc vậy , từ sau khi trúng độc thái độ của Tần La đối với nàng ấy càng ngày càng kém.]
“ Nhưng tỷ ấy vẫn tới đưa dược cho con mà.”
Tần La như bừng tỉnh đại ngộ : “ Tiểu sư tỷ thật sự là một người tốt!”
Nàng nói như chém đinh chặt sắt , Thiên Đạo nghe xong cười hừ một tiếng cũng không giải thích gì thêm.
Hài tử bảy tuổi quá nhỏ quá nhỏ, mà từ nhỏ Tần La lại lớn lên trong sự vây quanh của tình yêu thương.
Chuyện đó khiến cho nàng khó hiểu được sự tiến thoái lưỡng nan khi ăn nhờ ở đậu mà Thiên Đạo cũng không đành lòng nói cho nàng biết Sở Minh Tranh cũng không phải là không so đo hiềm khích lúc trước mà là bước từng bước đi trong kẽ hở gian nan , kiệt lực cân bằng quan hệ với nàng với cha mẹ nàng.
Đây là một loại khốn cảnh không có sự lựa chọn, đối với Sở Minh Tranh từ nhỏ được thu dưỡng mà nói hy vọng xa vời nhất chính là không bị chán ghét.
Tần La làm sao hiểu được nhiều trăm chuyển ngàn hồi như vậy , một bên nhét viên tiểu đan hoàn tròn vo vào miệng , một bên nghiêm túc suy nghĩ:
[ Tiểu sư tỷ đối tốt với mình như vậy , về sau mình cũng muốn đối tốt với tiểu sư tỷ.]
Tiểu hài tử thích hay chán ghét cũng chính là đơn giản như vậy thôi.
Đan hoàn tiểu sư tỷ mang đến mang theo hương hoa quả nhàn nhạt ,khi cắn vào trong miệng thì mềm mềm mại mại giống như ăn kẹo mềm .
Sở Minh Tranh còn đang choáng váng trước hai chữ “ cảm ơn” đột nhiên không kịp đề phòng mà bốn mắt chạm vào nhau với Tần La.
Đôi má trắng như tuyết phồng phồng lên theo tốc độ nhai nuốt , bởi vì ăn đồ ngọt nên hai mắt tiểu cô nương thành thật cong thành hình trăng non.
Trong đôi mắt kia chưa đựng sự vui sướng hoạt bát , trừ cái này ra có vẻ như còn có chút cảm xúc không nói rõ được.
Giống như sự sùng bái , hoặc là cảm kích , ánh sáng như có như không treo ở đáy mắt giống như nó có thể chạm vào trái tim nàng ấy.
Sở Minh Tranh bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ , âm thầm cười nhạo bản thân đúng là tự mình đa tình , một cái hoảng thần khiến gò má ong ong đau nhức.
Kịch động ở trong người nàng ấy là vô danh lại còn khó giải ngay cả y tu đức cao vọng trọng trong Dược Vương Cốc cũng chỉ có thể thở dài lắc đầu.
Theo thời gian độc này đã ngấm vào lục phủ ngũ tạng , tùy thời tùy chỗ đều có thể cảm thấy đau đớn thấu xương cần phải môi thuốc mỡ dể giảm bớt.
“Xin lỗi……..”
Vết sẹo như bị lửa thiêu đốt , Sở Minh Tranh đã bình tĩnh lại nói “ Tỷ phải đi bôi thuốc .”
Tần La nghét nhất là vết sẹo xấu xí trên mặt nàng ấy nên Sở Minh Tranh cố ý đi ra khỏi phòng.
Nàng bị tra tấn bởi cơn đau đớn nóng rát đến mức không còn khí lực, nàng miến cưỡng vén lên khăn che mặt , tựa người vào tường lấy ra gương đồng, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cả khuôn mặt quái dị .
Độc tố tập trung ở bên trái khuôn mặt.
Thiếu nữ vốn dĩ có vẻ ngoài thanh tú ôn hòa , hai mắt thon dài , chóp mũi tinh xảo lông mày cong như hình trăng non, phản chiếu da thịt trắng nõn mười phần xinh đẹp. Nhưng mà từ cằm hướng lên trên cả khuôn mặt bên trái giống như bị ngọn lửa thiêu đốt quả , phủ đầy những vết sẹo dài đỏ thẫm .
Nàng sờ một cái, bóng tối trong mắt càng sâu.
Thuốc mỡ lạnh lẽo bôi trên vết sẹo đỏ thẫm , Sở Minh Tranh chán ghét tăng thêm lực .
Nàng không muốn phụ sự kỳ vọng của sư tôn nhưng bây giờ nàng lại thành một phế nhân vô dụng . Nếu chuyện giải độc đã không còn hy vọng thì nàng ở lại nơi này có ý nghĩa gì , tất cả mọi người đều coi nàng như một chuyện cười.
Rõ nàng nàng đã cố gắng như vậy nhưng kết quả vẫn chỉ là một kẻ vô tích sự , chuyện gì cũng chẳng làm được.
Gió lạnh mùa đông thổi đến khiến hai mắt cay xè , Sở Minh Tranh không nghe thấy tiếng động bốn phía nhưng lại cảm nhận được một luồng gió ấm áp bên người , mang theo mùi hương ngọt ngào.
Thiếu nữ theo bản năng quay đầu lại bắt ngờ đối diện với một đôi mắt đen nhánh.
Tần La đang nhìn nàng ấy , nói đúng hơn là đang nhìn vết sẹo trên mặt .
“ Sao lại đi ra bên ngoài ? Bên ngoài lạnh , muối về phòng trước đi…..”
Sở Minh Tranh vội vàng nghiêng đầu đi , ngực đập thình thịch không ngừng nhưng lời nói còn chưa dử thì Tần La trước mặt đã đứng thẳng tại chỗ.
Không có vẻ mặt mặt khinh bỉ cùng chán ghét như dự đoán , hai má tròn trịa của tiểu nữ hài phản chiếu đôi mắt tròn xoe , lông mi chớp một cái từ hốc mắt đột nhiên xuất hiện màu đỏ nhạt.
Đấy là dấu hiệu khi tiểu nữ hài sắp khóc lên, có lẽ nàng ấy đã khiến cho Tần La thấy sợ hãi.
Sở Minh Tranh vốn định nói: “ Xin lỗi.”
Nhưng lời nói của nàng ấy chưa kịp nói ra thì đã thấy Tần La hé mở đôi môi mỏng manh .
Mọi chuyện xảy ra bất thình lình , giống như một giấc mộng xuất hiện vào buổi sáng sớm đầu đông.
Tiểu cô nương bộ dáng trông như quả cầu tuyết nhón mũi chân lên, vòng lấy gáy của nàng ấy kéo xuống khiến cho tầm mắt của Sở Minh Tranh và nàng cùng nằm trên một đường ngang. Bàn tay nhỏ mới từ trong chăn ra mềm mại ấm áp bao trùm lấy làn da lạnh như hàn băng , khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Sở Minh Tranh thấy nàng nói: “ Tiểu sư tỷ , có phải rất đau không?”.
Đau đớn như vậy, nàng ấy đã sớm quen rồi.
Sở Minh Tranh muốn đáp lại nhưng một câu cũng không nói lên thành lời được--- bởi vì chỉ trong nháy mắt Tần La đã ngửa đầu tiến lại gần hơn một chút.
Mùi sữa nóng kèm theo hơi thở kéo dài nhẹ nhàng lan tỏa trên má nàng ấy . Một ngón tay tròn trịa xoa xoa gần vết sẹo , Tần La phồng má nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Trong cái gió lạnh căm căm lại mang theo giọng nói mềm mại của tiểu nữ hài: “ Thổi thổi, phù’’
Mạch não của Tần La rất đơn giản .
Từ khi nàng tới thế giới này , cũng chỉ có mỗi tiểu sư tỷ ở bên cạnh cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc.Làm người nên hiểu được tri ân báo đáp , huống chi tiểu sư tỷ lại ôn ôn nhu nhu khiến cho người ta cảm thấy an tâm.
Tần La rất thích cảm giác như vậy.
Thế giới của trẻ nhỏ rất khác với thế giới của người lớn , sẽ không cần lo lắng thấy xấu hổ sau khi thổ lộ cảm xúc. Nàng nói thích chính là thích , muốn thân thiết với người nào cũng ngần ngại tiến tới.
Nhất là khi nhìn thấy vết sẹo trên mặt Sở Minh Tranh .
Thành thật mà nói , lúc đầu Tần La cũng bị dọa nhảy dựng.
Đó cũng chẳng phải là hình ảnh dẹp , vết sẹo hằn trên làn da trắng mịn của thiếu nữ khiến cho người khác cảm thấy nó càng dữ tợn đáng sợ. Trong làn sương tuyết đầu đông nàng nhìn thấy động tác né tránh của tiểu sư tỷ cùng với đôi môi không có huyết sắc.
[Nàng ấy bị độc phát rồi.]
Thiên Đạo trầm giọng giải thích : “ Loại độc này cực tàn nhẫn cực liệt , khi phát tác đau đớn khó nhịn ……Đáng tiếc , Sở Minh Tranh vốn dĩ là hạt giống tu đạo tốt.]
Tần La không tính là thông minh nhưng trong lòng lại loáng thoáng hiểu được :Ở trong tình huống khó chịu như vậy sở dĩ tiểu sư tỷ đi ra ngoài cửa là bởi vì không muốn dọa tới mình.
“ Nhưng tỷ ấy vẫn tới đưa dược cho con mà.”
Tần La như bừng tỉnh đại ngộ : “ Tiểu sư tỷ thật sự là một người tốt!”
Nàng nói như chém đinh chặt sắt , Thiên Đạo nghe xong cười hừ một tiếng cũng không giải thích gì thêm.
Hài tử bảy tuổi quá nhỏ quá nhỏ, mà từ nhỏ Tần La lại lớn lên trong sự vây quanh của tình yêu thương.
Chuyện đó khiến cho nàng khó hiểu được sự tiến thoái lưỡng nan khi ăn nhờ ở đậu mà Thiên Đạo cũng không đành lòng nói cho nàng biết Sở Minh Tranh cũng không phải là không so đo hiềm khích lúc trước mà là bước từng bước đi trong kẽ hở gian nan , kiệt lực cân bằng quan hệ với nàng với cha mẹ nàng.
Đây là một loại khốn cảnh không có sự lựa chọn, đối với Sở Minh Tranh từ nhỏ được thu dưỡng mà nói hy vọng xa vời nhất chính là không bị chán ghét.
Tần La làm sao hiểu được nhiều trăm chuyển ngàn hồi như vậy , một bên nhét viên tiểu đan hoàn tròn vo vào miệng , một bên nghiêm túc suy nghĩ:
[ Tiểu sư tỷ đối tốt với mình như vậy , về sau mình cũng muốn đối tốt với tiểu sư tỷ.]
Tiểu hài tử thích hay chán ghét cũng chính là đơn giản như vậy thôi.
Đan hoàn tiểu sư tỷ mang đến mang theo hương hoa quả nhàn nhạt ,khi cắn vào trong miệng thì mềm mềm mại mại giống như ăn kẹo mềm .
Sở Minh Tranh còn đang choáng váng trước hai chữ “ cảm ơn” đột nhiên không kịp đề phòng mà bốn mắt chạm vào nhau với Tần La.
Đôi má trắng như tuyết phồng phồng lên theo tốc độ nhai nuốt , bởi vì ăn đồ ngọt nên hai mắt tiểu cô nương thành thật cong thành hình trăng non.
Trong đôi mắt kia chưa đựng sự vui sướng hoạt bát , trừ cái này ra có vẻ như còn có chút cảm xúc không nói rõ được.
Giống như sự sùng bái , hoặc là cảm kích , ánh sáng như có như không treo ở đáy mắt giống như nó có thể chạm vào trái tim nàng ấy.
Sở Minh Tranh bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ , âm thầm cười nhạo bản thân đúng là tự mình đa tình , một cái hoảng thần khiến gò má ong ong đau nhức.
Kịch động ở trong người nàng ấy là vô danh lại còn khó giải ngay cả y tu đức cao vọng trọng trong Dược Vương Cốc cũng chỉ có thể thở dài lắc đầu.
Theo thời gian độc này đã ngấm vào lục phủ ngũ tạng , tùy thời tùy chỗ đều có thể cảm thấy đau đớn thấu xương cần phải môi thuốc mỡ dể giảm bớt.
“Xin lỗi……..”
Vết sẹo như bị lửa thiêu đốt , Sở Minh Tranh đã bình tĩnh lại nói “ Tỷ phải đi bôi thuốc .”
Tần La nghét nhất là vết sẹo xấu xí trên mặt nàng ấy nên Sở Minh Tranh cố ý đi ra khỏi phòng.
Nàng bị tra tấn bởi cơn đau đớn nóng rát đến mức không còn khí lực, nàng miến cưỡng vén lên khăn che mặt , tựa người vào tường lấy ra gương đồng, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cả khuôn mặt quái dị .
Độc tố tập trung ở bên trái khuôn mặt.
Thiếu nữ vốn dĩ có vẻ ngoài thanh tú ôn hòa , hai mắt thon dài , chóp mũi tinh xảo lông mày cong như hình trăng non, phản chiếu da thịt trắng nõn mười phần xinh đẹp. Nhưng mà từ cằm hướng lên trên cả khuôn mặt bên trái giống như bị ngọn lửa thiêu đốt quả , phủ đầy những vết sẹo dài đỏ thẫm .
Nàng sờ một cái, bóng tối trong mắt càng sâu.
Thuốc mỡ lạnh lẽo bôi trên vết sẹo đỏ thẫm , Sở Minh Tranh chán ghét tăng thêm lực .
Nàng không muốn phụ sự kỳ vọng của sư tôn nhưng bây giờ nàng lại thành một phế nhân vô dụng . Nếu chuyện giải độc đã không còn hy vọng thì nàng ở lại nơi này có ý nghĩa gì , tất cả mọi người đều coi nàng như một chuyện cười.
Rõ nàng nàng đã cố gắng như vậy nhưng kết quả vẫn chỉ là một kẻ vô tích sự , chuyện gì cũng chẳng làm được.
Gió lạnh mùa đông thổi đến khiến hai mắt cay xè , Sở Minh Tranh không nghe thấy tiếng động bốn phía nhưng lại cảm nhận được một luồng gió ấm áp bên người , mang theo mùi hương ngọt ngào.
Thiếu nữ theo bản năng quay đầu lại bắt ngờ đối diện với một đôi mắt đen nhánh.
Tần La đang nhìn nàng ấy , nói đúng hơn là đang nhìn vết sẹo trên mặt .
“ Sao lại đi ra bên ngoài ? Bên ngoài lạnh , muối về phòng trước đi…..”
Sở Minh Tranh vội vàng nghiêng đầu đi , ngực đập thình thịch không ngừng nhưng lời nói còn chưa dử thì Tần La trước mặt đã đứng thẳng tại chỗ.
Không có vẻ mặt mặt khinh bỉ cùng chán ghét như dự đoán , hai má tròn trịa của tiểu nữ hài phản chiếu đôi mắt tròn xoe , lông mi chớp một cái từ hốc mắt đột nhiên xuất hiện màu đỏ nhạt.
Đấy là dấu hiệu khi tiểu nữ hài sắp khóc lên, có lẽ nàng ấy đã khiến cho Tần La thấy sợ hãi.
Sở Minh Tranh vốn định nói: “ Xin lỗi.”
Nhưng lời nói của nàng ấy chưa kịp nói ra thì đã thấy Tần La hé mở đôi môi mỏng manh .
Mọi chuyện xảy ra bất thình lình , giống như một giấc mộng xuất hiện vào buổi sáng sớm đầu đông.
Tiểu cô nương bộ dáng trông như quả cầu tuyết nhón mũi chân lên, vòng lấy gáy của nàng ấy kéo xuống khiến cho tầm mắt của Sở Minh Tranh và nàng cùng nằm trên một đường ngang. Bàn tay nhỏ mới từ trong chăn ra mềm mại ấm áp bao trùm lấy làn da lạnh như hàn băng , khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Sở Minh Tranh thấy nàng nói: “ Tiểu sư tỷ , có phải rất đau không?”.
Đau đớn như vậy, nàng ấy đã sớm quen rồi.
Sở Minh Tranh muốn đáp lại nhưng một câu cũng không nói lên thành lời được--- bởi vì chỉ trong nháy mắt Tần La đã ngửa đầu tiến lại gần hơn một chút.
Mùi sữa nóng kèm theo hơi thở kéo dài nhẹ nhàng lan tỏa trên má nàng ấy . Một ngón tay tròn trịa xoa xoa gần vết sẹo , Tần La phồng má nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Trong cái gió lạnh căm căm lại mang theo giọng nói mềm mại của tiểu nữ hài: “ Thổi thổi, phù’’
Mạch não của Tần La rất đơn giản .
Từ khi nàng tới thế giới này , cũng chỉ có mỗi tiểu sư tỷ ở bên cạnh cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc.Làm người nên hiểu được tri ân báo đáp , huống chi tiểu sư tỷ lại ôn ôn nhu nhu khiến cho người ta cảm thấy an tâm.
Tần La rất thích cảm giác như vậy.
Thế giới của trẻ nhỏ rất khác với thế giới của người lớn , sẽ không cần lo lắng thấy xấu hổ sau khi thổ lộ cảm xúc. Nàng nói thích chính là thích , muốn thân thiết với người nào cũng ngần ngại tiến tới.
Nhất là khi nhìn thấy vết sẹo trên mặt Sở Minh Tranh .
Thành thật mà nói , lúc đầu Tần La cũng bị dọa nhảy dựng.
Đó cũng chẳng phải là hình ảnh dẹp , vết sẹo hằn trên làn da trắng mịn của thiếu nữ khiến cho người khác cảm thấy nó càng dữ tợn đáng sợ. Trong làn sương tuyết đầu đông nàng nhìn thấy động tác né tránh của tiểu sư tỷ cùng với đôi môi không có huyết sắc.
[Nàng ấy bị độc phát rồi.]
Thiên Đạo trầm giọng giải thích : “ Loại độc này cực tàn nhẫn cực liệt , khi phát tác đau đớn khó nhịn ……Đáng tiếc , Sở Minh Tranh vốn dĩ là hạt giống tu đạo tốt.]
Tần La không tính là thông minh nhưng trong lòng lại loáng thoáng hiểu được :Ở trong tình huống khó chịu như vậy sở dĩ tiểu sư tỷ đi ra ngoài cửa là bởi vì không muốn dọa tới mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.