Chương 3:
Piggycat
03/05/2024
“Là gì vậy?” Tiêu Chiến cũng không nhận lấy, hai tay anh vẫn đang đặt ở dưới đùi, vai hơi co lại, ngước mắt nhìn người đứng trước mặt mà hỏi.
“Nghe nói đây là quyển sách bán chạy nhất của tháng này, thế nên liền mua.” Tay của Vương Nhất Bác vẫn làm động tác đưa ra, khi nói mấy lời này, giọng điệu của hắn rất bình thản, như thể hắn thường xuyên làm những chuyện như vậy.
"Tốt như vậy sao? Cám ơn nha.” Tiêu Chiến rút tay ra rồi cầm lấy túi giấy, lúc mở ra nhìn vào bên trong thì thấy trong đó là một quyển sách được bọc ni lông cẩn thận.
Bìa ngoài của nó có màu xám đen, anh thò tay vào trong, rút quyển sách ra một chút rồi nhìn lướt qua, sau đó đặt lại đặt nó lên ghế sô pha cùng với chiếc túi giấy.
Sau khi làm xong mấy động tác trên, Tiêu Chiến liền trở lại tư thế và phong thái ban nãy mà nhìn Vương Nhất Bác.
Cho dù có chút chênh lệch về chiều cao khi hắn ngồi còn Vương Nhất Bác đứng, nhưng khi Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, anh cũng không ngẩng đầu lên. Đôi mắt anh rất to, đặc biệt to, khi anh đảo mắt qua nhìn qua rồi hơi cụp xuống thì một phần nhỏ tròng trắng của mắt lộ ra từ mí mắt, cộng thêm hiệu ứng từ ánh đèn trên đỉnh đầu khiến nó trông như là có một vịnh nước hồ ẩn hiện trong đó vậy.
Vương Nhất Bác nói: "Tuyết dày như vậy, ngày mai cô giáo thanh nhạc có đến không?"
“Không tới, Chị Lý nói tuyết rơi quá dày, lái xe đến đón không an toàn.” Tiêu Chiến trả lời, giọng nói có chút lười biếng.
“Ừm, ngày mai em cũng không phải đến công ty.” Vương Nhất Bác nói.
"Hử?"
Đến lúc này thì thật sự cũng không còn gì để nói, Vương Nhất Bác cũng lười tự giễu mình, hôm nay ở công ty tổ chức bốn cuộc họp, mỗi cuộc họp kéo dài hai tiếng rưỡi, sau khi kết thúc hắn còn phải bệnh viện để gặp cha, thật sự rất là mệt mỏi.
“Em đi tắm, anh ngủ sớm đi.” Vương Nhất Bác nói xong liền định ra khỏi phòng.
“Được, cảm ơn em vì cuốn sách.” Tiêu Chiến vẫn ngồi đó, nhưng lần này, anh lại nở nụ cười với Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác không nói thêm nữa mà gật đầu rồi rời khỏi phòng.
Phòng ngủ của hắn ở tầng ba, có cả phòng tắm và nhà vệ sinh, còn phòng ngủ của Tiêu Chiến ở đầu hành lang khác ở tầng ba.
Thật khó để nói Vương Nhất Bác đóng vai trò gì trong gia đình này, nhìn thì có vẻ như là chủ nhân, nhưng trên thực tế, hắn là người duy nhất trong gia đình này không phải họ Tiêu, ngoại trừ chị Lý và người lái xe.
Người cùng về với hắn hôm nay là dì của Tiêu Chiến, Tiêu Như Tâm, con gái thứ hai của nhà họ Tiêu.
“Nghe nói đây là quyển sách bán chạy nhất của tháng này, thế nên liền mua.” Tay của Vương Nhất Bác vẫn làm động tác đưa ra, khi nói mấy lời này, giọng điệu của hắn rất bình thản, như thể hắn thường xuyên làm những chuyện như vậy.
"Tốt như vậy sao? Cám ơn nha.” Tiêu Chiến rút tay ra rồi cầm lấy túi giấy, lúc mở ra nhìn vào bên trong thì thấy trong đó là một quyển sách được bọc ni lông cẩn thận.
Bìa ngoài của nó có màu xám đen, anh thò tay vào trong, rút quyển sách ra một chút rồi nhìn lướt qua, sau đó đặt lại đặt nó lên ghế sô pha cùng với chiếc túi giấy.
Sau khi làm xong mấy động tác trên, Tiêu Chiến liền trở lại tư thế và phong thái ban nãy mà nhìn Vương Nhất Bác.
Cho dù có chút chênh lệch về chiều cao khi hắn ngồi còn Vương Nhất Bác đứng, nhưng khi Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, anh cũng không ngẩng đầu lên. Đôi mắt anh rất to, đặc biệt to, khi anh đảo mắt qua nhìn qua rồi hơi cụp xuống thì một phần nhỏ tròng trắng của mắt lộ ra từ mí mắt, cộng thêm hiệu ứng từ ánh đèn trên đỉnh đầu khiến nó trông như là có một vịnh nước hồ ẩn hiện trong đó vậy.
Vương Nhất Bác nói: "Tuyết dày như vậy, ngày mai cô giáo thanh nhạc có đến không?"
“Không tới, Chị Lý nói tuyết rơi quá dày, lái xe đến đón không an toàn.” Tiêu Chiến trả lời, giọng nói có chút lười biếng.
“Ừm, ngày mai em cũng không phải đến công ty.” Vương Nhất Bác nói.
"Hử?"
Đến lúc này thì thật sự cũng không còn gì để nói, Vương Nhất Bác cũng lười tự giễu mình, hôm nay ở công ty tổ chức bốn cuộc họp, mỗi cuộc họp kéo dài hai tiếng rưỡi, sau khi kết thúc hắn còn phải bệnh viện để gặp cha, thật sự rất là mệt mỏi.
“Em đi tắm, anh ngủ sớm đi.” Vương Nhất Bác nói xong liền định ra khỏi phòng.
“Được, cảm ơn em vì cuốn sách.” Tiêu Chiến vẫn ngồi đó, nhưng lần này, anh lại nở nụ cười với Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác không nói thêm nữa mà gật đầu rồi rời khỏi phòng.
Phòng ngủ của hắn ở tầng ba, có cả phòng tắm và nhà vệ sinh, còn phòng ngủ của Tiêu Chiến ở đầu hành lang khác ở tầng ba.
Thật khó để nói Vương Nhất Bác đóng vai trò gì trong gia đình này, nhìn thì có vẻ như là chủ nhân, nhưng trên thực tế, hắn là người duy nhất trong gia đình này không phải họ Tiêu, ngoại trừ chị Lý và người lái xe.
Người cùng về với hắn hôm nay là dì của Tiêu Chiến, Tiêu Như Tâm, con gái thứ hai của nhà họ Tiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.