Chương 4:
Piggycat
03/05/2024
Từ đời ông nội, nhà họ Tiêu luôn kinh doanh buôn bán, gia đình luôn làm ăn phát đạt, đáng tiếc, sau khi vợ chồng chủ nhân nhà họ Tiêu qua đời vì một vụ tai nạn hai năm trước, Tiêu Như Tâm lại trở thành người thừa kế duy nhất của ngôi nhà này.
Theo lý mà nói, cũng không nên cho Tiêu Như Tâm làm người thừa kế tài sản cuối cùng của nhà họ Tiêu.
Bà là một kẻ hoa si theo đúng nghĩa đen.
Bà lưu luyến si mê một bạn học nam từ thời đại học, lưu luyến si mê suốt hàng chục năm, nhưng đối phương lại không thích cô ấy, cho dù cô xinh đẹp hay giàu có thì cũng không quan trọng, đối phương đơn giản chỉ là không thích cô ấy mà thôi.
Con người là thế, càng lấy không được càng cảm thấy tốt, bà nhìn người đàn ông đó yêu đương, lấy vợ sinh con, đến tận khi vợ anh mất còn anh thì nhập viện, bà cứ đứng ở đó mà nhìn nửa đời người khác thì cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.
Tiêu Như Tâm chưa bao giờ quấy rầy gia đình người đàn ông đó, bà ấy yêu một cách cực kỳ danh giá, bà cho rằng tình yêu là việc của mình, cho dù đó là sự tự phụ hay điên rồ, thì đó cũng là việc của cô ấy.
Đương nhiên, bà cũng chưa bao giờ nghĩ tới, rằng sẽ có một ngày bà đi tới trước giường bệnh của người đàn ông kia, nói với anh ta rằng tôi sẽ giúp anh nuôi nấng con trai anh.
Bà cũng cũng đã thực sự muốn hỏi, rằng anh có từng yêu em một giây phút nào không.
Nhưng bà không hỏi, bởi vì đáp án đã quá rõ ràng, nếu người đàn ông này là một người lòng dạ hay thay đổi thì bà cũng sẽ không phát điên vì người đàn ông này như vậy.
Người bên ngoài nói Tiêu Như Tâm là một người phụ nữ mất trí, nuôi con trai nhà người ta mười năm thì cũng bỏ qua đi, thế mà cuối cùng cô ta lại cho cậu trai kia toàn bộ tài sản của nhà họ Tiêu.
Nhưng suốt khoảng thời gian đó, nhưng khách hàng làm ăn cũ thường xuyên tới đây lại càng cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép với Tiêu Chiến - đứa con độc đinh của nhà họ Tiêu.
Phu nhân nhà họ Tiêu chỉ sinh một con không phải vì bà thực sự muốn hưởng ứng chính sách một con, mà bởi vì bà bị khó sinh khi sinh đứa con đầu lòng, bà cũng đã chọn sinh thường nhưng cũng không thể sinh được nên phải đành sinh mổ, cực kỳ khó khăn.
Sau khi sinh, bác sĩ nói với bà tốt nhất không nên nghĩ đến việc mang thai nữa vì sẽ rất nguy hiểm, bởi vậy nhà họ Tiêu chỉ có một đứa con trai quý tử tên là Tiêu Chiến.
Cái gọi là cầm trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, chính là dùng để miêu tả cách gia đình Tiêu đối xử với Tiêu Chiến.
Bà Tiêu nói với Chị Lý, người đã ở bên bà nhiều năm: “Chiến Chiến là báu vật ông trời ban cho tôi, chính là phúc khí của tôi”.
Từ đời ông nội, nhà họ Tiêu luôn kinh doanh buôn bán, gia đình luôn làm ăn phát đạt, đáng tiếc, sau khi vợ chồng chủ nhân nhà họ Tiêu qua đời vì một vụ tai nạn hai năm trước, Tiêu Như Tâm lại trở thành người thừa kế duy nhất của ngôi nhà này.
Theo lý mà nói, cũng không nên cho Tiêu Như Tâm làm người thừa kế tài sản cuối cùng của nhà họ Tiêu.
Bà là một kẻ hoa si theo đúng nghĩa đen.
Bà lưu luyến si mê một bạn học nam từ thời đại học, lưu luyến si mê suốt hàng chục năm, nhưng đối phương lại không thích cô ấy, cho dù cô xinh đẹp hay giàu có thì cũng không quan trọng, đối phương đơn giản chỉ là không thích cô ấy mà thôi.
Con người là thế, càng lấy không được càng cảm thấy tốt, bà nhìn người đàn ông đó yêu đương, lấy vợ sinh con, đến tận khi vợ anh mất còn anh thì nhập viện, bà cứ đứng ở đó mà nhìn nửa đời người khác thì cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.
Tiêu Như Tâm chưa bao giờ quấy rầy gia đình người đàn ông đó, bà ấy yêu một cách cực kỳ danh giá, bà cho rằng tình yêu là việc của mình, cho dù đó là sự tự phụ hay điên rồ, thì đó cũng là việc của cô ấy.
Đương nhiên, bà cũng chưa bao giờ nghĩ tới, rằng sẽ có một ngày bà đi tới trước giường bệnh của người đàn ông kia, nói với anh ta rằng tôi sẽ giúp anh nuôi nấng con trai anh.
Bà cũng cũng đã thực sự muốn hỏi, rằng anh có từng yêu em một giây phút nào không.
Nhưng bà không hỏi, bởi vì đáp án đã quá rõ ràng, nếu người đàn ông này là một người lòng dạ hay thay đổi thì bà cũng sẽ không phát điên vì người đàn ông này như vậy.
Người bên ngoài nói Tiêu Như Tâm là một người phụ nữ mất trí, nuôi con trai nhà người ta mười năm thì cũng bỏ qua đi, thế mà cuối cùng cô ta lại cho cậu trai kia toàn bộ tài sản của nhà họ Tiêu.
Nhưng suốt khoảng thời gian đó, nhưng khách hàng làm ăn cũ thường xuyên tới đây lại càng cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép với Tiêu Chiến - đứa con độc đinh của nhà họ Tiêu.
Phu nhân nhà họ Tiêu chỉ sinh một con không phải vì bà thực sự muốn hưởng ứng chính sách một con, mà bởi vì bà bị khó sinh khi sinh đứa con đầu lòng, bà cũng đã chọn sinh thường nhưng cũng không thể sinh được nên phải đành sinh mổ, cực kỳ khó khăn.
Sau khi sinh, bác sĩ nói với bà tốt nhất không nên nghĩ đến việc mang thai nữa vì sẽ rất nguy hiểm, bởi vậy nhà họ Tiêu chỉ có một đứa con trai quý tử tên là Tiêu Chiến.
Cái gọi là cầm trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, chính là dùng để miêu tả cách gia đình Tiêu đối xử với Tiêu Chiến.
Bà Tiêu nói với Chị Lý, người đã ở bên bà nhiều năm: “Chiến Chiến là báu vật ông trời ban cho tôi, chính là phúc khí của tôi”.
Theo lý mà nói, cũng không nên cho Tiêu Như Tâm làm người thừa kế tài sản cuối cùng của nhà họ Tiêu.
Bà là một kẻ hoa si theo đúng nghĩa đen.
Bà lưu luyến si mê một bạn học nam từ thời đại học, lưu luyến si mê suốt hàng chục năm, nhưng đối phương lại không thích cô ấy, cho dù cô xinh đẹp hay giàu có thì cũng không quan trọng, đối phương đơn giản chỉ là không thích cô ấy mà thôi.
Con người là thế, càng lấy không được càng cảm thấy tốt, bà nhìn người đàn ông đó yêu đương, lấy vợ sinh con, đến tận khi vợ anh mất còn anh thì nhập viện, bà cứ đứng ở đó mà nhìn nửa đời người khác thì cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.
Tiêu Như Tâm chưa bao giờ quấy rầy gia đình người đàn ông đó, bà ấy yêu một cách cực kỳ danh giá, bà cho rằng tình yêu là việc của mình, cho dù đó là sự tự phụ hay điên rồ, thì đó cũng là việc của cô ấy.
Đương nhiên, bà cũng chưa bao giờ nghĩ tới, rằng sẽ có một ngày bà đi tới trước giường bệnh của người đàn ông kia, nói với anh ta rằng tôi sẽ giúp anh nuôi nấng con trai anh.
Bà cũng cũng đã thực sự muốn hỏi, rằng anh có từng yêu em một giây phút nào không.
Nhưng bà không hỏi, bởi vì đáp án đã quá rõ ràng, nếu người đàn ông này là một người lòng dạ hay thay đổi thì bà cũng sẽ không phát điên vì người đàn ông này như vậy.
Người bên ngoài nói Tiêu Như Tâm là một người phụ nữ mất trí, nuôi con trai nhà người ta mười năm thì cũng bỏ qua đi, thế mà cuối cùng cô ta lại cho cậu trai kia toàn bộ tài sản của nhà họ Tiêu.
Nhưng suốt khoảng thời gian đó, nhưng khách hàng làm ăn cũ thường xuyên tới đây lại càng cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép với Tiêu Chiến - đứa con độc đinh của nhà họ Tiêu.
Phu nhân nhà họ Tiêu chỉ sinh một con không phải vì bà thực sự muốn hưởng ứng chính sách một con, mà bởi vì bà bị khó sinh khi sinh đứa con đầu lòng, bà cũng đã chọn sinh thường nhưng cũng không thể sinh được nên phải đành sinh mổ, cực kỳ khó khăn.
Sau khi sinh, bác sĩ nói với bà tốt nhất không nên nghĩ đến việc mang thai nữa vì sẽ rất nguy hiểm, bởi vậy nhà họ Tiêu chỉ có một đứa con trai quý tử tên là Tiêu Chiến.
Cái gọi là cầm trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, chính là dùng để miêu tả cách gia đình Tiêu đối xử với Tiêu Chiến.
Bà Tiêu nói với Chị Lý, người đã ở bên bà nhiều năm: “Chiến Chiến là báu vật ông trời ban cho tôi, chính là phúc khí của tôi”.
Từ đời ông nội, nhà họ Tiêu luôn kinh doanh buôn bán, gia đình luôn làm ăn phát đạt, đáng tiếc, sau khi vợ chồng chủ nhân nhà họ Tiêu qua đời vì một vụ tai nạn hai năm trước, Tiêu Như Tâm lại trở thành người thừa kế duy nhất của ngôi nhà này.
Theo lý mà nói, cũng không nên cho Tiêu Như Tâm làm người thừa kế tài sản cuối cùng của nhà họ Tiêu.
Bà là một kẻ hoa si theo đúng nghĩa đen.
Bà lưu luyến si mê một bạn học nam từ thời đại học, lưu luyến si mê suốt hàng chục năm, nhưng đối phương lại không thích cô ấy, cho dù cô xinh đẹp hay giàu có thì cũng không quan trọng, đối phương đơn giản chỉ là không thích cô ấy mà thôi.
Con người là thế, càng lấy không được càng cảm thấy tốt, bà nhìn người đàn ông đó yêu đương, lấy vợ sinh con, đến tận khi vợ anh mất còn anh thì nhập viện, bà cứ đứng ở đó mà nhìn nửa đời người khác thì cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.
Tiêu Như Tâm chưa bao giờ quấy rầy gia đình người đàn ông đó, bà ấy yêu một cách cực kỳ danh giá, bà cho rằng tình yêu là việc của mình, cho dù đó là sự tự phụ hay điên rồ, thì đó cũng là việc của cô ấy.
Đương nhiên, bà cũng chưa bao giờ nghĩ tới, rằng sẽ có một ngày bà đi tới trước giường bệnh của người đàn ông kia, nói với anh ta rằng tôi sẽ giúp anh nuôi nấng con trai anh.
Bà cũng cũng đã thực sự muốn hỏi, rằng anh có từng yêu em một giây phút nào không.
Nhưng bà không hỏi, bởi vì đáp án đã quá rõ ràng, nếu người đàn ông này là một người lòng dạ hay thay đổi thì bà cũng sẽ không phát điên vì người đàn ông này như vậy.
Người bên ngoài nói Tiêu Như Tâm là một người phụ nữ mất trí, nuôi con trai nhà người ta mười năm thì cũng bỏ qua đi, thế mà cuối cùng cô ta lại cho cậu trai kia toàn bộ tài sản của nhà họ Tiêu.
Nhưng suốt khoảng thời gian đó, nhưng khách hàng làm ăn cũ thường xuyên tới đây lại càng cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép với Tiêu Chiến - đứa con độc đinh của nhà họ Tiêu.
Phu nhân nhà họ Tiêu chỉ sinh một con không phải vì bà thực sự muốn hưởng ứng chính sách một con, mà bởi vì bà bị khó sinh khi sinh đứa con đầu lòng, bà cũng đã chọn sinh thường nhưng cũng không thể sinh được nên phải đành sinh mổ, cực kỳ khó khăn.
Sau khi sinh, bác sĩ nói với bà tốt nhất không nên nghĩ đến việc mang thai nữa vì sẽ rất nguy hiểm, bởi vậy nhà họ Tiêu chỉ có một đứa con trai quý tử tên là Tiêu Chiến.
Cái gọi là cầm trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, chính là dùng để miêu tả cách gia đình Tiêu đối xử với Tiêu Chiến.
Bà Tiêu nói với Chị Lý, người đã ở bên bà nhiều năm: “Chiến Chiến là báu vật ông trời ban cho tôi, chính là phúc khí của tôi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.