Chương 6:
Piggycat
06/05/2024
Bà khoác lên cái từ “ hại” nặng nề ấy cho tình mẫu tử, quả là không dễ nghe.
Việc chuyển giao quyền thừa kế ngay từ đầu đã là một chủ đề nóng hổi, rất nhiều người có giao dịch làm ăn với nhà họ Tiêu đều vô cùng kinh ngạc. Tất cả đều chờ xem kịch vui, màn kịch này có tỷ lệ tìm kiếm nhiều nhất trên những trang diễn đàn.
Nhưng hai năm sau, thế giới bên ngoài cũng không nghe thấy một lời đàm tiếu nào nữa về gia đình giàu có mà họ mong đợi kia. Thay vào đó, Tiêu Như Tâm quản lý công ty của gia đình Tiêu rất tốt, tất nhiên là cũng nhờ có sự giúp sức của người được Tiêu Như Tâm nuôi dưỡng, con trai của người cô yêu.
Vương Nhất Bác được nuôi dưỡng bởi Tiêu Như Tâm, là người rất có năng lực, hắn đã bị ám ảnh bởi việc kinh doanh nhiều năm kể từ khi còn là một đứa trẻ, và hắn cũng đã làm cho mọi thứ trở nên hưng thịnh dưới thời Tiêu Như Tâm.
Ảnh hưởng của chuyện gia đình đối với Tiêu Chiến dường như cũng không quá lớn, anh tiếp tục làm công việc thiếu gia của mình, không cần lo lắng điều gì, không cần suy nghĩ điều gì, khi bị bệnh thì có bác sĩ tư nhân đến tận cửa, Tiêu Như Tâm còn đặc biệt thuê một giáo sư cực kỳ giỏi về để dạy anh ca hát, chỉ vì cơ bản là anh thích.
Bà rất yêu đứa cháu trai này, dù sao nó cũng là người ruột thịt duy nhất của bà trên thế giới này. Khi còn bé, hồi mà Tiêu Như Tâm chưa bị đuổi ra khỏi nhà, bởi vì cha mẹ của Tiêu Chiến quá bận rộn, vậy nên bà chính là người ở bên anh ấy suốt thời gian qua.
Năm đó, khi mà bà từ chối kết hôn với con trai của đối tác kinh doanh và muốn đưa Vương Nhất Bác về nhà nuôi nấng. Cha của Tiêu Chiến - anh trai cô ấy đã đuổi bà ra khỏi nhà.
Buổi tối trước khi rời đi, bọn họ đã cãi nhau một trận to ở tầng dưới, Tiếu Như Tâm lúc ấy sau khi chạy lên thu dọn đồ đạc thì lén trốn trong phòng tắm mà hút thuốc.
Tiêu Chiến khi đó mới ở tuổi thiếu niên, anh cũng không được nhạy bén lắm, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào ở tầng dưới, khi không ai để ý thì thừa dịp chạy đi tìm bà.
"Bọn họ thì biết cái gì chứ, ta đây muốn làm gì thì ai mà cản được."
Lúc đó đôi mắt của Tiêu Như Tâm đã đỏ hoe, bà vừa xoa đầu Tiêu Chiến vừa hung hăng nói một câu như vậy.
“Chiến Chiến được bảo bọc quá nhiều, cho nên khi tiếp xúc với nó, con vẫn phải chú ý ngôn từ.”
Trước khi Tiêu Như Tâm đưa Vương Nhất Bác trở lại biệt thự của nhà họ Tiêu, bà đã nói vậy với hắn ở trong xe.
Vương Nhất Bác cũng không hiểu lắm liền hỏi: "Chú ý là chú ý như thế nào vậy dì?"
Tiêu Như Tâm ngẫm nghĩ một lúc liền nói: "Không cần hỏi những người khác, chỉ cần hỏi cậu ta là được."
Việc chuyển giao quyền thừa kế ngay từ đầu đã là một chủ đề nóng hổi, rất nhiều người có giao dịch làm ăn với nhà họ Tiêu đều vô cùng kinh ngạc. Tất cả đều chờ xem kịch vui, màn kịch này có tỷ lệ tìm kiếm nhiều nhất trên những trang diễn đàn.
Nhưng hai năm sau, thế giới bên ngoài cũng không nghe thấy một lời đàm tiếu nào nữa về gia đình giàu có mà họ mong đợi kia. Thay vào đó, Tiêu Như Tâm quản lý công ty của gia đình Tiêu rất tốt, tất nhiên là cũng nhờ có sự giúp sức của người được Tiêu Như Tâm nuôi dưỡng, con trai của người cô yêu.
Vương Nhất Bác được nuôi dưỡng bởi Tiêu Như Tâm, là người rất có năng lực, hắn đã bị ám ảnh bởi việc kinh doanh nhiều năm kể từ khi còn là một đứa trẻ, và hắn cũng đã làm cho mọi thứ trở nên hưng thịnh dưới thời Tiêu Như Tâm.
Ảnh hưởng của chuyện gia đình đối với Tiêu Chiến dường như cũng không quá lớn, anh tiếp tục làm công việc thiếu gia của mình, không cần lo lắng điều gì, không cần suy nghĩ điều gì, khi bị bệnh thì có bác sĩ tư nhân đến tận cửa, Tiêu Như Tâm còn đặc biệt thuê một giáo sư cực kỳ giỏi về để dạy anh ca hát, chỉ vì cơ bản là anh thích.
Bà rất yêu đứa cháu trai này, dù sao nó cũng là người ruột thịt duy nhất của bà trên thế giới này. Khi còn bé, hồi mà Tiêu Như Tâm chưa bị đuổi ra khỏi nhà, bởi vì cha mẹ của Tiêu Chiến quá bận rộn, vậy nên bà chính là người ở bên anh ấy suốt thời gian qua.
Năm đó, khi mà bà từ chối kết hôn với con trai của đối tác kinh doanh và muốn đưa Vương Nhất Bác về nhà nuôi nấng. Cha của Tiêu Chiến - anh trai cô ấy đã đuổi bà ra khỏi nhà.
Buổi tối trước khi rời đi, bọn họ đã cãi nhau một trận to ở tầng dưới, Tiếu Như Tâm lúc ấy sau khi chạy lên thu dọn đồ đạc thì lén trốn trong phòng tắm mà hút thuốc.
Tiêu Chiến khi đó mới ở tuổi thiếu niên, anh cũng không được nhạy bén lắm, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào ở tầng dưới, khi không ai để ý thì thừa dịp chạy đi tìm bà.
"Bọn họ thì biết cái gì chứ, ta đây muốn làm gì thì ai mà cản được."
Lúc đó đôi mắt của Tiêu Như Tâm đã đỏ hoe, bà vừa xoa đầu Tiêu Chiến vừa hung hăng nói một câu như vậy.
“Chiến Chiến được bảo bọc quá nhiều, cho nên khi tiếp xúc với nó, con vẫn phải chú ý ngôn từ.”
Trước khi Tiêu Như Tâm đưa Vương Nhất Bác trở lại biệt thự của nhà họ Tiêu, bà đã nói vậy với hắn ở trong xe.
Vương Nhất Bác cũng không hiểu lắm liền hỏi: "Chú ý là chú ý như thế nào vậy dì?"
Tiêu Như Tâm ngẫm nghĩ một lúc liền nói: "Không cần hỏi những người khác, chỉ cần hỏi cậu ta là được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.