Chương 5:
Piggycat
03/05/2024
Bản thân tình yêu của người mẹ do nội tiết tố điều khiển đã đủ mạnh, lại thêm một chút tự thôi miên siêu hình như vậy, khiến tình yêu của Tiêu phu nhân dành cho Tiêu Chiến hoàn toàn là một kiểu chiều chuộng mà người bình thường không thể chấp nhận được.
Hồi sinh thời, bà đã từng nói rằng cả đời này của Tiêu Chiến chỉ cần làm cậu chủ, không làm việc hay là không kết hôn cũng được, chỉ cần không coi thường và bắt nạt người khác là được, cả đời làm đứa con ngoan của bà là tốt rồi.
Trên thực tế, bà cũng làm như vậy, dùng tình mẫu tử gần như là bệnh hoạn của mình để bảo vệ Tiêu Chiến một cách xuất sắc.
Bởi Tiêu Như Tâm từ chối kết hôn, nên đã từng cãi nhau rồi trở mặt với anh trai, sống đơn độc ở bên ngoài đến hơn mười năm.
Ngoài trừ tật xấu là một hoa si thì những mặt khác của bà đều rất tốt, sinh kế cũng được coi là khá, có cổ phần trong quỹ ủy thác và hai công ty trong tay.
Đứa trẻ được mang về rất giống với cha hắn, tính cách trầm ổn, có chút lớn trước tuổi, Tiêu Như Tâm gửi cậu đến một trường trung học quý tộc hạng xa hoa để học, lên đại học thì cũng được vào một trong những trường đại học tốt nhất, sau đó thì để cậu làm việc trong công ty của mình.
Bà không định kết hôn, nuôi dạy Vương Nhất Bác, để cậu gọi bà một tiếng dì, rồi bảo với cậu rằng sẽ chiếu cố cậu cả đời, vậy là đủ rồi.
Vương Nhất Bác thực sự rất giống bố, hắn thuộc kiểu người biết thời thế, trong hoàn cảnh bình thường khi gặp phải chuyện như vậy thì phần lớn trẻ con sẽ liều mạng chống cự.
Nhưng khi đó Vương Nhất Bác chỉ ngoan ngoãn theo Tiểu Như Tâm về nhà, gọi bà là dì, sau đó theo sắp xếp mà bắt đầu học tập, làm việc, và hòa nhập vào vòng xã hội mà hắn không thuộc về.
Vào ngày công bố bản di chúc thỏa thuận, Tiêu Như Tâm đã đưa Vương Nhất Bác đến cùng với luật sư của nhà họ Tiêu, luật sư nói với Tiêu Chiến đang đứng bên cạnh rằng cậu có quyền từ chối bản thỏa thuận này.
Nhưng khi đó, Tiêu Chiến dường như cũng không quan tâm đến những gì luật sư đọc mà quay đầu nhìn Tiêu Như Tâm, cười mà hô lớn: "Dì, dì đã trở lại."
Rồi anh ký vào tờ giấy kia theo một cách cực kỳ là qua loa.
Đó cũng là lần đầu tiên Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến, hắn đã nhiều lần nghe Tiêu Như Tâm nhắc về người này, khi bà đề cập đến anh, trong ngữ khí có phần thích thú, có phần tự hào và cũng có nhiều phần đau khổ.
Tiêu Như Tâm là một người nổi loạn, còn Tiêu Chiến của nhà họ Tiêu lại giống như một mặt đối nghịch của bà vậy.
“Đứa cháu này của ta, bị người chị dâu như ta hại thành như vậy đấy.”
Hồi sinh thời, bà đã từng nói rằng cả đời này của Tiêu Chiến chỉ cần làm cậu chủ, không làm việc hay là không kết hôn cũng được, chỉ cần không coi thường và bắt nạt người khác là được, cả đời làm đứa con ngoan của bà là tốt rồi.
Trên thực tế, bà cũng làm như vậy, dùng tình mẫu tử gần như là bệnh hoạn của mình để bảo vệ Tiêu Chiến một cách xuất sắc.
Bởi Tiêu Như Tâm từ chối kết hôn, nên đã từng cãi nhau rồi trở mặt với anh trai, sống đơn độc ở bên ngoài đến hơn mười năm.
Ngoài trừ tật xấu là một hoa si thì những mặt khác của bà đều rất tốt, sinh kế cũng được coi là khá, có cổ phần trong quỹ ủy thác và hai công ty trong tay.
Đứa trẻ được mang về rất giống với cha hắn, tính cách trầm ổn, có chút lớn trước tuổi, Tiêu Như Tâm gửi cậu đến một trường trung học quý tộc hạng xa hoa để học, lên đại học thì cũng được vào một trong những trường đại học tốt nhất, sau đó thì để cậu làm việc trong công ty của mình.
Bà không định kết hôn, nuôi dạy Vương Nhất Bác, để cậu gọi bà một tiếng dì, rồi bảo với cậu rằng sẽ chiếu cố cậu cả đời, vậy là đủ rồi.
Vương Nhất Bác thực sự rất giống bố, hắn thuộc kiểu người biết thời thế, trong hoàn cảnh bình thường khi gặp phải chuyện như vậy thì phần lớn trẻ con sẽ liều mạng chống cự.
Nhưng khi đó Vương Nhất Bác chỉ ngoan ngoãn theo Tiểu Như Tâm về nhà, gọi bà là dì, sau đó theo sắp xếp mà bắt đầu học tập, làm việc, và hòa nhập vào vòng xã hội mà hắn không thuộc về.
Vào ngày công bố bản di chúc thỏa thuận, Tiêu Như Tâm đã đưa Vương Nhất Bác đến cùng với luật sư của nhà họ Tiêu, luật sư nói với Tiêu Chiến đang đứng bên cạnh rằng cậu có quyền từ chối bản thỏa thuận này.
Nhưng khi đó, Tiêu Chiến dường như cũng không quan tâm đến những gì luật sư đọc mà quay đầu nhìn Tiêu Như Tâm, cười mà hô lớn: "Dì, dì đã trở lại."
Rồi anh ký vào tờ giấy kia theo một cách cực kỳ là qua loa.
Đó cũng là lần đầu tiên Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến, hắn đã nhiều lần nghe Tiêu Như Tâm nhắc về người này, khi bà đề cập đến anh, trong ngữ khí có phần thích thú, có phần tự hào và cũng có nhiều phần đau khổ.
Tiêu Như Tâm là một người nổi loạn, còn Tiêu Chiến của nhà họ Tiêu lại giống như một mặt đối nghịch của bà vậy.
“Đứa cháu này của ta, bị người chị dâu như ta hại thành như vậy đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.