Chương 53: Chạm mặt
HuynhTienTien
28/09/2021
Sang ngày hôm sau, anh lấy lại phong độ như trước, dù mắt có hơi thâm quầng trên người còn hơi men nhưng không mất đi vẻ uy nghiêm, tuấn tú. Anh sải dài những bước chân lên xe đi đến công ty, thư kí nào đó vui mừng gần chết vì không phải khổ sở chạy đôn chạy đáo tiếp quản công ty nữa.
Chủ tịch bọn họ sau hơn một tuần vắng bóng nay đã trở lại công ty với thần sắc uy nghiêm, mọi người đều chào hỏi rồi quay trở lại làm. Nửa tiếng sau Mộc Tuyết bắt đầu đi đến công ty, đến trước cổng cô ta thở như chưa từng được thở, cô ta giậm chân bước vào thang máy rồi lên phòng làm việc, thấy Mộc Tuyết anh càng gai mắt, anh đang trong quá trình điều tra, cô ta cầu may không bị anh phát hiện đi là vừa.
Hôm nay quá nhiều việc phải làm, kí hợp đồng, xem xét tài liệu rồi kí tên, ôi đủ thứ chuyện trên đời, nhưng anh nhìn vô bức ảnh nhỏ trên bàn anh đã lấy lại tinh thần, bức ảnh đó là hình An Nhiên lúc ngủ ngáy nhưng vẫn toát lên vẻ trong sáng, xinh đẹp.
Mạc Tịnh Kỳ hôm nay cùng Phùng Thiệu An ra biển dạo chơi, anh có một chiếc du thuyền nhỏ, lên thuyền cô ngồi ngắm biển phía xa xăm còn anh thì cầm lái, chạy xa bờ một chút anh thả cần câu xuống để câu cá, ngồi hơn một tiếng đồng hồ thao cá anh cũng được năm sáu con, Tịnh Kỳ vỗ tay khen anh, hai người lái du thuyền trở về bờ đem chiến lợi phẩm mình câu được đem về nấu món cá chiên sốt cà chua. Tịnh Kỳ bắt tay vào làm, vì cô ở nhà anh được xem là ăn nhà ở đậu nên phải làm việc gì đó có ích, cô thì giỏi nấu ăn nên lúc nào cô cũng xuất chiêu tài nấu nướng. Hôm qua cô đã nhờ anh đem đồng hồ đi sửa lại, cô không biết vì sao không nỡ bỏ nó. Cô loay hoay nấu đồ ăn sẵn tiện hỏi anh:
- Chiếc đồng hồ sửa xong chưa
- Anh chưa biết, để anh đi lấy
Nói rồi, anh lái xe đi đến tiệm lấy đồng hồ, dù không muốn cô đeo nhưng cô xem như đồ quý báu anh cũng không dám nói gì, mười lăm phút sau anh cũng về, anh đưa đồng hồ cho cô, Tịnh Kỳ cầm lấy cười vui vẻ.
- Cảm ơn anh
Thiệu An cười hiền xoa đầu cô, dù dáng vẻ cô không được như hồi đó nhưng anh vẫn yêu cô, trái tim anh đã hướng về cô dù thế nào đi nữa anh vẫn yêu.
…
Thư kí đến báo cáo cho Minh Uy.
- Thưa sếp, ngày mai chúng ta sẽ công tác ở một đảo nhỏ.
- Chỗ nào
- Là… đảo gần nơi thiếu phu nhân rơi xuống
Nghe đến đây anh rơi vào trạng thái bất ổn, anh có nên đi không, nếu đi anh sẽ nhớ lại những chuyện xảy ra của cô, nhưng đây là công việc bắt buộc phải đi. Mộc Tuyết nghe xong thì liền cảm thấy hoang mang.
- Ừm, khuya nay chúng ta xuất phát, đến đó chắc cũng tới sáng, kịp đón đối tác
- Vâng thưa sếp
Anh hướng mắt nhìn Mộc Tuyết, khuôn mặt cô ta tỏ ra sợ sệt, anh cười khẩy, nếu cho cô ta đi chắc cô ta sẽ đêm dài lắm mộng.
- Em đi cùng anh
- Hả… à… dạ
Đến khuya anh chuẩn bị những thứ cần thiết và tài liệu quan trọng để gặp đối tác, anh đem theo một bức ảnh nhỏ có hình An Nhiên, Mộc Tuyết cũng chuẩn bị xong lòng cô ta như lửa đốt, sợ hãi. Trên xe mỗi người mỗi tâm trạng.
Trời hửng sáng đã đến nơi, anh cầm đồ cá nhân của anh lên thuyền để đi qua đảo, anh quay đầu nhìn phía xa kia là núi mà vợ anh đã xảy ra tai nạn, anh mở lời mang theo hàm ý:
- Chỗ đó là nơi vợ tôi bị người ta hãm hại
Mộc Tuyết chột dạ nhưng cố gắng bình tĩnh không để tâm lời anh nói, sắc mặt cô ta lúc trắng lúc xanh khiến anh hài lòng.
Một tiếng sau cũng tới đảo, anh bước xuống cùng thư kí và Mộc Tuyết, thư kí đã thuê khách sạn trước, giờ chỉ cần đi đến khách sạn thôi. Khách sạn anh mướn khá nhỏ nhưng cũng chịu thôi, thuê ba phòng cho ba người, đến phòng anh bước vào cất đồ đạc và rủ thư kí đi ăn sáng, Mộc Tuyết lẽo đẽo theo sau.
Quán ăn anh ghé là quán hải sản, anh ngồi vào bàn gọi món, anh nhìn xung quanh rồi nhìn ra cửa anh thấy một bóng dáng quen thuộc, là An Nhiên anh sốt sắn chạy ra nắm tay cô gái kia lại, cô gái giật mình giật tay ra.
- Anh là ai mà nắm tay tôi
Không phải An Nhiên nhưng sao anh lại cảm thấy quen thuộc đến như vậy, Phùng Thiệu An nhìn thì phát hiện là sếp của mình.
- A, chào sếp
Anh ngước lên nhìn là cấp dưới
- Chào, xin lỗi tôi nhận nhầm người
Mạc Tịnh Kỳ khó hiểu nheo mày lại, hỏi Thiệu An:
- Ai vậy
- Là sếp anh, thưa sếp đây là Mạc Tịnh Kỳ, bạn gái tôi
- Là vậy sao, cô có họ giống vợ tôi đấy
Thiệu An chột dạ liền tạm biệt Minh Uy rồi nắm tay cô đi về, anh sợ Minh Uy phát hiện, Mộc Tuyết cùng thư kí chạy ra hỏi:
- Chuyện gì vậy sếp
- Không gì, tôi gặp Thiệu An cùng bạn gái cậu ta, nhưng cô gái đó làm cho tôi một cảm giác quen thuộc
Anh trở vào trong lòng trở nên nặng nề, vóc dáng đó rất giống An Nhiên, chắc anh nhớ cô quá hoá lú rồi, trong bữa ăn anh cũng không ăn được bao nhiêu, thanh toán xong anh trở về khách sạn, vào phòng anh nằm xuống giường, nước mắt chợt rơi ra.
Chủ tịch bọn họ sau hơn một tuần vắng bóng nay đã trở lại công ty với thần sắc uy nghiêm, mọi người đều chào hỏi rồi quay trở lại làm. Nửa tiếng sau Mộc Tuyết bắt đầu đi đến công ty, đến trước cổng cô ta thở như chưa từng được thở, cô ta giậm chân bước vào thang máy rồi lên phòng làm việc, thấy Mộc Tuyết anh càng gai mắt, anh đang trong quá trình điều tra, cô ta cầu may không bị anh phát hiện đi là vừa.
Hôm nay quá nhiều việc phải làm, kí hợp đồng, xem xét tài liệu rồi kí tên, ôi đủ thứ chuyện trên đời, nhưng anh nhìn vô bức ảnh nhỏ trên bàn anh đã lấy lại tinh thần, bức ảnh đó là hình An Nhiên lúc ngủ ngáy nhưng vẫn toát lên vẻ trong sáng, xinh đẹp.
Mạc Tịnh Kỳ hôm nay cùng Phùng Thiệu An ra biển dạo chơi, anh có một chiếc du thuyền nhỏ, lên thuyền cô ngồi ngắm biển phía xa xăm còn anh thì cầm lái, chạy xa bờ một chút anh thả cần câu xuống để câu cá, ngồi hơn một tiếng đồng hồ thao cá anh cũng được năm sáu con, Tịnh Kỳ vỗ tay khen anh, hai người lái du thuyền trở về bờ đem chiến lợi phẩm mình câu được đem về nấu món cá chiên sốt cà chua. Tịnh Kỳ bắt tay vào làm, vì cô ở nhà anh được xem là ăn nhà ở đậu nên phải làm việc gì đó có ích, cô thì giỏi nấu ăn nên lúc nào cô cũng xuất chiêu tài nấu nướng. Hôm qua cô đã nhờ anh đem đồng hồ đi sửa lại, cô không biết vì sao không nỡ bỏ nó. Cô loay hoay nấu đồ ăn sẵn tiện hỏi anh:
- Chiếc đồng hồ sửa xong chưa
- Anh chưa biết, để anh đi lấy
Nói rồi, anh lái xe đi đến tiệm lấy đồng hồ, dù không muốn cô đeo nhưng cô xem như đồ quý báu anh cũng không dám nói gì, mười lăm phút sau anh cũng về, anh đưa đồng hồ cho cô, Tịnh Kỳ cầm lấy cười vui vẻ.
- Cảm ơn anh
Thiệu An cười hiền xoa đầu cô, dù dáng vẻ cô không được như hồi đó nhưng anh vẫn yêu cô, trái tim anh đã hướng về cô dù thế nào đi nữa anh vẫn yêu.
…
Thư kí đến báo cáo cho Minh Uy.
- Thưa sếp, ngày mai chúng ta sẽ công tác ở một đảo nhỏ.
- Chỗ nào
- Là… đảo gần nơi thiếu phu nhân rơi xuống
Nghe đến đây anh rơi vào trạng thái bất ổn, anh có nên đi không, nếu đi anh sẽ nhớ lại những chuyện xảy ra của cô, nhưng đây là công việc bắt buộc phải đi. Mộc Tuyết nghe xong thì liền cảm thấy hoang mang.
- Ừm, khuya nay chúng ta xuất phát, đến đó chắc cũng tới sáng, kịp đón đối tác
- Vâng thưa sếp
Anh hướng mắt nhìn Mộc Tuyết, khuôn mặt cô ta tỏ ra sợ sệt, anh cười khẩy, nếu cho cô ta đi chắc cô ta sẽ đêm dài lắm mộng.
- Em đi cùng anh
- Hả… à… dạ
Đến khuya anh chuẩn bị những thứ cần thiết và tài liệu quan trọng để gặp đối tác, anh đem theo một bức ảnh nhỏ có hình An Nhiên, Mộc Tuyết cũng chuẩn bị xong lòng cô ta như lửa đốt, sợ hãi. Trên xe mỗi người mỗi tâm trạng.
Trời hửng sáng đã đến nơi, anh cầm đồ cá nhân của anh lên thuyền để đi qua đảo, anh quay đầu nhìn phía xa kia là núi mà vợ anh đã xảy ra tai nạn, anh mở lời mang theo hàm ý:
- Chỗ đó là nơi vợ tôi bị người ta hãm hại
Mộc Tuyết chột dạ nhưng cố gắng bình tĩnh không để tâm lời anh nói, sắc mặt cô ta lúc trắng lúc xanh khiến anh hài lòng.
Một tiếng sau cũng tới đảo, anh bước xuống cùng thư kí và Mộc Tuyết, thư kí đã thuê khách sạn trước, giờ chỉ cần đi đến khách sạn thôi. Khách sạn anh mướn khá nhỏ nhưng cũng chịu thôi, thuê ba phòng cho ba người, đến phòng anh bước vào cất đồ đạc và rủ thư kí đi ăn sáng, Mộc Tuyết lẽo đẽo theo sau.
Quán ăn anh ghé là quán hải sản, anh ngồi vào bàn gọi món, anh nhìn xung quanh rồi nhìn ra cửa anh thấy một bóng dáng quen thuộc, là An Nhiên anh sốt sắn chạy ra nắm tay cô gái kia lại, cô gái giật mình giật tay ra.
- Anh là ai mà nắm tay tôi
Không phải An Nhiên nhưng sao anh lại cảm thấy quen thuộc đến như vậy, Phùng Thiệu An nhìn thì phát hiện là sếp của mình.
- A, chào sếp
Anh ngước lên nhìn là cấp dưới
- Chào, xin lỗi tôi nhận nhầm người
Mạc Tịnh Kỳ khó hiểu nheo mày lại, hỏi Thiệu An:
- Ai vậy
- Là sếp anh, thưa sếp đây là Mạc Tịnh Kỳ, bạn gái tôi
- Là vậy sao, cô có họ giống vợ tôi đấy
Thiệu An chột dạ liền tạm biệt Minh Uy rồi nắm tay cô đi về, anh sợ Minh Uy phát hiện, Mộc Tuyết cùng thư kí chạy ra hỏi:
- Chuyện gì vậy sếp
- Không gì, tôi gặp Thiệu An cùng bạn gái cậu ta, nhưng cô gái đó làm cho tôi một cảm giác quen thuộc
Anh trở vào trong lòng trở nên nặng nề, vóc dáng đó rất giống An Nhiên, chắc anh nhớ cô quá hoá lú rồi, trong bữa ăn anh cũng không ăn được bao nhiêu, thanh toán xong anh trở về khách sạn, vào phòng anh nằm xuống giường, nước mắt chợt rơi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.