Chương 52: Diện mạo mới
HuynhTienTien
28/09/2021
Một tuần sau đó, An Nhiên đã được tháo băng, diện mạo cô đã hoàn toàn thay đổi, nhan sắc trước kia sắc sảo, xinh đẹp, còn bây giờ phẫu thuật thẩm mĩ toàn khuôn mặt nên nhan sắc có phần trưởng thành không còn sắc sảo như trước nhưng vẫn có thứ gì đó thu hút, cô ngắm mình qua gương, cô không nhớ khuôn mặt trước kia mình ra sao nhưng bây giờ nó rất lạ lẫm. Trong lúc nằm viện Phùng Thiệu An kể lúc thấy cô trôi dạt vào bờ khuôn mặt thì va đập mạnh phải phẫu thuật lại khuôn mặt, anh còn kể cô trước kia vô cùng xinh đẹp, trong sáng, thuần khiết.
Phùng Thiệu An cũng đã âm thầm đổi tên cho cô, tránh sao này lỡ có đụng mặt chồng của cô thì cũng không bị nghi ngờ.
Nằm viện hai tuần thì An Nhiên được xuất viện, chi phí phẫu thuật và nằm viện là một tay Thiệu An lo hết, về đến đảo nhỏ của anh, hàng xóm đều ngó đầu ra xem cô gái lạ với Thiệu An về nhà, một vài người hàng xóm thân thiết chạy qua nhiều chuyện, anh nắm tay cô và giới thiệu với mẹ và hàng xóm.
- Mẹ, các dì đây là bạn gái con, Mạc Tịnh Kỳ
Mạc Tịnh Kỳ tức Mạc An Nhiên lễ phép chào hỏi người lớn.
- Chào bác gái và các dì, con là Mạc Tịnh Kỳ
Giọng nói trong trẻo, thùy mị cùng với dịu ngọt khiến mọi người ở đây vô cùng yêu thích, mọi người tụm lại hỏi chuyện nhưng nhận được câu trả lời là con không biết, nên mọi người cũng không hỏi gì nữa, một bác hàng xóm nhìn vào đồng hồ trên tay Tịnh Kỳ có vẻ đắt tiền hiếu kì hỏi:
- Chiếc đồng hồ đó chắc đắt tiền lắm con nhỉ
Nghe bác hỏi cô mới nhìn xuống tay, vô thức mỉm cười Tịnh Kỳ không hiểu sao khi nhìn đồng hồ thì cô lại cười lòng thì như mất mác một thứ gì đó.
- Dạ con không biết
Phùng Thiệu An nhìn đồng hồ trên tay Tịnh Kỳ hồi lâu, khi ra mắt cô bạn gái xong thì mọi người cũng tản ra đi về, Thiệu An thu dọn phòng cho Tịnh Kỳ ở, nhà anh cũng dạng nhà rộng nhất ở đây, được coi là nhà giàu, nhà anh hai tầng, được trang trí bằng gỗ vì mùi hương gỗ rất dịu nhẹ với rất tốt ít bị hư tổn, phòng của cô ở tầng hai anh dắt cô lên phòng, bước vào sẽ thấy cửa sổ bằng kính trong suốt ngắm được cảnh vật thiên nhiên, bước vào giữa phòng là giường gỗ có nệm mềm ở trên, phòng này là của cô em gái nhỏ của Thiệu An nhưng đã lấy chồng xa xứ nên không còn ở nữa, ngày nào cũng được anh quét dọn sạch sẽ nên không hề có tí bụi, Thiệu An thuộc dạng mắc bệnh sạch sẽ đó.
Thiệu An chuẩn bị xong xuôi hết thẩy, liền dắt cô đi mua đồ dùng cá nhân và vài bộ quần áo tiện dẫn cô tham quan nơi này, anh đã mong muốn rất lâu, được cùng người con gái mình yêu dạo phố, đi ăn cùng nhau bây giờ anh đã thực hiện được. Tham quan xong anh trở cô về nhà cất đồ vào tủ quần áo trên phòng, cô thấy quá nhàm nên mò vào bếp nấu gì đó ăn, cô lục lội tủ lạnh thấy cà chua, trứng và thịt heo cô đem ra nấu món canh cà chua trứng với thịt kho.
Bắt tay vào làm, Thiệu An dọn đồ cho cô xong thì xuống nhà mùi đồ ăn thơm nghi ngút toả khắp nhà, anh vào bếp, đứng sau ngắm nhìn bóng lưng nhỏ đang nấu đồ ăn, anh mỉm cười giờ cô như một người vợ đảm đang nấu ăn cho nhà chồng vậy, thấy con trai mình đứng thẫn thờ mỉm cười, mẹ anh tiến đến vỗ vai.
- Cười ên như thằng điên thế kia
- Kìa mẹ, con đang ngắm bạn gái con mà
Nhà chỉ có hai mẹ con, bố anh mất sớm, từ nhỏ hai người đã nương tựa lẫn nhau, khi anh còn bé mẹ đã còng lưng cực nhọc kiếm từng đồng tiền nuôi lớn anh, anh cực kì thương mẹ mình, hai mẹ con ở nhà hay khịa và chọc vui nhau cho có không khí vui vẻ. Thấy con mình rơi vào lưới tình bà cũng vui lây.
- Mẹ thích con bé rồi đấy
Thiệu An cười hì hì rồi bước vào ôm cô từ đằng sau, tham lam hít hương thơm trên tóc cô, nếu sau này cô phát hiện anh không phải bạn trai thật của cô thì anh cũng không hối tiếc, vì đã được cùng cô hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc nhỏ này.
Đồ ăn nóng hổi ra lò cô đặt lên bàn, Tịnh Kỳ bước ra mời mẹ Thiệu An vào bàn ăn, trên bàn ăn không khí vui vẻ hẳn ra, tràn ngập tiếng cười hạnh phúc.
…
Minh Uy ngày nào cũng cho người tìm tung tích của cô, nếu chết thì cũng phải tìm thấy xác đằng này lại không thấy xác, anh cảm giác được cô chưa chết, ngày nào anh cũng làm bạn với bia rượu, anh bây giờ chẳng khác gì con ma men, công ty thì giao lại hết cho thư kí, thư kí khóc ròng.
Mộc Tuyết luôn tìm cách để lấy lòng anh nhưng không thành, cô ta căm hận, dù không có An Nhiên hay có An Nhiên cô ta cũng không giành được trái tim người con trai kia.
Trong phòng không ánh đèn, không gian tĩnh mịch, người đàn ông đau khổ ngồi dựa trên sô pha cầm chai rượu nốc ừng ực, trong cơn say anh thấy hình bóng cô vợ nhỏ anh.
- Anh uống rượu như thế biết có hại lắm không
- Vợ anh trở về rồi
- Minh Uy ngày trước đâu rồi, anh phải lấy lại phong độ hồi xưa, phải cố gắng làm việc phải tìm hung thủ trả thù cho em
Trong mơ màng anh nghe giọng cô gái nhỏ chỉ trích anh, anh nhào lại ôm thì ảo ảnh đó biến mất, anh gục mặt khóc, đúng, anh như thế này cũng không được gì, An Nhiên chờ anh tìm hung thủ để bắt hắn ta trả giá.
Phùng Thiệu An cũng đã âm thầm đổi tên cho cô, tránh sao này lỡ có đụng mặt chồng của cô thì cũng không bị nghi ngờ.
Nằm viện hai tuần thì An Nhiên được xuất viện, chi phí phẫu thuật và nằm viện là một tay Thiệu An lo hết, về đến đảo nhỏ của anh, hàng xóm đều ngó đầu ra xem cô gái lạ với Thiệu An về nhà, một vài người hàng xóm thân thiết chạy qua nhiều chuyện, anh nắm tay cô và giới thiệu với mẹ và hàng xóm.
- Mẹ, các dì đây là bạn gái con, Mạc Tịnh Kỳ
Mạc Tịnh Kỳ tức Mạc An Nhiên lễ phép chào hỏi người lớn.
- Chào bác gái và các dì, con là Mạc Tịnh Kỳ
Giọng nói trong trẻo, thùy mị cùng với dịu ngọt khiến mọi người ở đây vô cùng yêu thích, mọi người tụm lại hỏi chuyện nhưng nhận được câu trả lời là con không biết, nên mọi người cũng không hỏi gì nữa, một bác hàng xóm nhìn vào đồng hồ trên tay Tịnh Kỳ có vẻ đắt tiền hiếu kì hỏi:
- Chiếc đồng hồ đó chắc đắt tiền lắm con nhỉ
Nghe bác hỏi cô mới nhìn xuống tay, vô thức mỉm cười Tịnh Kỳ không hiểu sao khi nhìn đồng hồ thì cô lại cười lòng thì như mất mác một thứ gì đó.
- Dạ con không biết
Phùng Thiệu An nhìn đồng hồ trên tay Tịnh Kỳ hồi lâu, khi ra mắt cô bạn gái xong thì mọi người cũng tản ra đi về, Thiệu An thu dọn phòng cho Tịnh Kỳ ở, nhà anh cũng dạng nhà rộng nhất ở đây, được coi là nhà giàu, nhà anh hai tầng, được trang trí bằng gỗ vì mùi hương gỗ rất dịu nhẹ với rất tốt ít bị hư tổn, phòng của cô ở tầng hai anh dắt cô lên phòng, bước vào sẽ thấy cửa sổ bằng kính trong suốt ngắm được cảnh vật thiên nhiên, bước vào giữa phòng là giường gỗ có nệm mềm ở trên, phòng này là của cô em gái nhỏ của Thiệu An nhưng đã lấy chồng xa xứ nên không còn ở nữa, ngày nào cũng được anh quét dọn sạch sẽ nên không hề có tí bụi, Thiệu An thuộc dạng mắc bệnh sạch sẽ đó.
Thiệu An chuẩn bị xong xuôi hết thẩy, liền dắt cô đi mua đồ dùng cá nhân và vài bộ quần áo tiện dẫn cô tham quan nơi này, anh đã mong muốn rất lâu, được cùng người con gái mình yêu dạo phố, đi ăn cùng nhau bây giờ anh đã thực hiện được. Tham quan xong anh trở cô về nhà cất đồ vào tủ quần áo trên phòng, cô thấy quá nhàm nên mò vào bếp nấu gì đó ăn, cô lục lội tủ lạnh thấy cà chua, trứng và thịt heo cô đem ra nấu món canh cà chua trứng với thịt kho.
Bắt tay vào làm, Thiệu An dọn đồ cho cô xong thì xuống nhà mùi đồ ăn thơm nghi ngút toả khắp nhà, anh vào bếp, đứng sau ngắm nhìn bóng lưng nhỏ đang nấu đồ ăn, anh mỉm cười giờ cô như một người vợ đảm đang nấu ăn cho nhà chồng vậy, thấy con trai mình đứng thẫn thờ mỉm cười, mẹ anh tiến đến vỗ vai.
- Cười ên như thằng điên thế kia
- Kìa mẹ, con đang ngắm bạn gái con mà
Nhà chỉ có hai mẹ con, bố anh mất sớm, từ nhỏ hai người đã nương tựa lẫn nhau, khi anh còn bé mẹ đã còng lưng cực nhọc kiếm từng đồng tiền nuôi lớn anh, anh cực kì thương mẹ mình, hai mẹ con ở nhà hay khịa và chọc vui nhau cho có không khí vui vẻ. Thấy con mình rơi vào lưới tình bà cũng vui lây.
- Mẹ thích con bé rồi đấy
Thiệu An cười hì hì rồi bước vào ôm cô từ đằng sau, tham lam hít hương thơm trên tóc cô, nếu sau này cô phát hiện anh không phải bạn trai thật của cô thì anh cũng không hối tiếc, vì đã được cùng cô hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc nhỏ này.
Đồ ăn nóng hổi ra lò cô đặt lên bàn, Tịnh Kỳ bước ra mời mẹ Thiệu An vào bàn ăn, trên bàn ăn không khí vui vẻ hẳn ra, tràn ngập tiếng cười hạnh phúc.
…
Minh Uy ngày nào cũng cho người tìm tung tích của cô, nếu chết thì cũng phải tìm thấy xác đằng này lại không thấy xác, anh cảm giác được cô chưa chết, ngày nào anh cũng làm bạn với bia rượu, anh bây giờ chẳng khác gì con ma men, công ty thì giao lại hết cho thư kí, thư kí khóc ròng.
Mộc Tuyết luôn tìm cách để lấy lòng anh nhưng không thành, cô ta căm hận, dù không có An Nhiên hay có An Nhiên cô ta cũng không giành được trái tim người con trai kia.
Trong phòng không ánh đèn, không gian tĩnh mịch, người đàn ông đau khổ ngồi dựa trên sô pha cầm chai rượu nốc ừng ực, trong cơn say anh thấy hình bóng cô vợ nhỏ anh.
- Anh uống rượu như thế biết có hại lắm không
- Vợ anh trở về rồi
- Minh Uy ngày trước đâu rồi, anh phải lấy lại phong độ hồi xưa, phải cố gắng làm việc phải tìm hung thủ trả thù cho em
Trong mơ màng anh nghe giọng cô gái nhỏ chỉ trích anh, anh nhào lại ôm thì ảo ảnh đó biến mất, anh gục mặt khóc, đúng, anh như thế này cũng không được gì, An Nhiên chờ anh tìm hung thủ để bắt hắn ta trả giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.