Chương 28: Dẫn Về Nhà.
Tu - TuNi
25/10/2023
Tinh Khang về đến nhà liền chạy vào phòng tắm, rửa mặt liên tục với mong ước sẽ rửa trôi đi cảm giác hỗn loạn trong lồng ngực.
Cậu nhìn gương, thấy những giọt nước nhẹ rơi xuống từ gương mặt đỏ ửng. Cậu nhẹ chạm tay vào môi, cắn răng chịu đựng thứ cảm xúc đang quấn lấy mình.
_ Rốt cuộc là mình bị gì vậy... Chẳng phải nói là kết thúc rồi sao?
Tinh Khang cúi đầu, tự dằn vặt vì sự dễ dãi của bản thân. Tay cậu chạm vào ngực cảm nhận nhịp tim đang đập dữ dội khi nhớ đến Linh Nhi.
_ Làm ơn, đừng để tôi nghĩ về cậu nữa... Linh Nhi!
Tinh Khang nhắm mắt, thở đều lấy lại bình tĩnh, nhớ về lúc cơ thể tự tiện muốn chạm vào Linh Nhi, không yên phận mà muốn hôn lên đôi môi mềm mại ấy. Cậu ngước mặt nhìn lên gương, sắc mặt nghiêm túc.
_ Tình đầu đã ngưng rồi. Còn lại... chỉ là cảm xúc nhất thời thôi.
Tuyết Kì lo lắng đứng đợi. Cô vuốt má, nhìn gương mặt của chàng trai đang thờ thẫn.
_ Em có sao không, lại gặp chuyện gì nữa à?
Tinh Khang lắc đầu, cậu đi lướt qua Tuyết Kì trở về phòng.
...
Ngày hôm nay lớp D phải làm kiểm tra Hóa, nhờ được kèm cặp bởi Tuyết Kì và Linh Nhi mà lần kiểm tra lần này họ dễ thở hơn hẳn.
Dễ thở với bài kiểm tra nhưng khó thở với cô chủ nhiệm. Cô Dạ sáng nay vào lớp liền trừng mắt nhìn đăm đăm về phía hai người, làm họ dù có biết làm bài nhưng cũng rén người không dám cử động.
"Hai đứa bây... Nếu không phải vì thương học trò, bà đây chẳng phải khổ sở đi ăn với tên lừa đảo đó đâu!"
May mắn cho hai chàng vì đã kết thúc giờ kiểm tra, nộp bài xong họ liền thở phào nhẹ nhõm.
Sau hai tiết lại đến tiết thầy Minh. Hàn Vũ và Tinh Khang tất nhiên được gọi lên làm bài, và thật mừng khi anh chỉ yêu cầu họ làm những bài dễ.
_ Có làm bài, tốt!
Thái độ vui vẻ của thầy Minh lại gây ngạc nhiên đến học sinh, họ về chỗ nhìn nhau cười khó hiểu.
Đến giờ ra về, Hàn Vũ hớn hở chạy xuống lớp A để gặp Tuyết Kì. Cậu không hiểu vì sao Tinh Khang lại không xuống cùng mình mà ở lì trong lớp.
Đến lớp A, Hàn Vũ đợi Tuyết Kì trước lớp trong sự bàn tán của nhiều người. Từ trong lớp, một cô gái bước ra khỏi lớp tiến đến chỗ cậu, cất giọng ngọt ngào.
_ Hàn Vũ đợi lâu không?
_ Không lâu. - Hàn Vũ mỉm cười.
_ Tinh Khang không xuống với cậu à?
Tuyết Kì nhớ đến Linh Nhi, vừa reng chuông đã vội xách cặp chạy về. Tuy bình thường Linh Nhi cũng hay gấp gáp về sớm nhưng hôm nay lại khác, trông như đang muốn trốn tránh gì đó. Giờ thì đến em trai cũng muốn ở lại lớp.
"Hôm qua họ gặp chuyện gì vậy nhỉ?"
Linh An ở lớp bên cạnh đợi mãi không thấy Tinh Khang xuống, nhìn thấy Tuyết Kì đang đứng cạnh Hàn Vũ thì đến hỏi chuyện.
_ Chắc tên nhóc đó gặp chuyện buồn, nếu có Linh An an ủi thì mình yên tâm hẳn. - Tuyết Kì mỉm cười chào tạm biệt. - Mình giao nó cho cậu nha!
Cô kéo tay Hàn Vũ chạy đi, đến cổng mới nhận ra mình đang nắm tay cậu. Thiếu nữ vội vàng bỏ ra, xua tay xin lỗi.
Hàn Vũ vui mừng nhìn cô gái bối rối đối diện. Cậu chủ động đến chỗ cô, nắm bàn tay đang vẫy vẫy.
_ Không sao, để tôi nắm lại là được rồi!
Tuyết Kì đỏ mặt, người này vậy mà chiêu trò thật đấy, cũng chỉ là nắm tay thôi mà, Tuyết Kì gật đầu, tay trong tay về nhà cùng Hàn Vũ.
Bà Dương hôm nay đi chợ mua món mới đổi khẩu vị cho nhà. Gần đến nhà, hình ảnh nam nữ tay trong tay lập tức thu vào tầm nhìn của bà.
Tuyết Kì trong suốt khoảng thời gian về nhà chỉ cúi đầu vì ngại. Thỉnh thoảng cô cũng ngẩng đầu nhìn người con trai đang đi bên cạnh, trên gương mặt cậu thể hiện rõ sự hạnh phúc. Tuyết Kì nhìn bàn tay đang nắm tay mình, cảm giác rất khác với lúc nắm tay Tinh Khang.
Thấy mẹ đang nhìn mình với vẻ mặt bất ngờ, thiếu nữ đỏ mặt, bối rối rút tay lại, huơ tay loạn xạ giải thích hiểu lầm.
_ Mẹ! Tụi con chỉ là...!
Hàn Vũ nhìn bà Dương mà xấu hổ. Giờ thì vụng trộm còn bị bắt gặp, đúng là quá kém cỏi!
Bà Dương đến gần đôi nam nữ đang khó xử, tươi cười.
_ Mẹ có mua bánh hỏi với heo quay, nhưng Tuyết Kì không phụ là mẹ không cho ăn đâu.
_ Ơ mẹ!
Tuyết Kì phồng má. Hôm nay mẹ cô kì quá, trước giờ cô có biết việc bếp núc đâu.
Bà Dương thản nhiên đi lướt qua hai bạn trẻ, nói giọng vui tươi.
_ Nếu Tuyết Kì không phụ mẹ thì đến nhà người khác làm khách, luôn có người sẵn sàng mời con về nhà cơ mà!
Tuyết Kì ngẩn ngơ, Hàn Vũ nãy giờ im lặng mới lên tiếng.
_ Nếu Tuyết Kì không ngại thì có thể đến nhà tôi.
_ Không cần đâu mà, mẹ tôi chỉ đùa thôi!
_ Không phải, tôi là thật lòng mời cậu. - Hàn Vũ cười nhẹ nhàng - Tuyết Kì cứ xem như lời cảm ơn vì đã giúp tôi giảng bài đi.
....
Cô Lê dẫn nhóc Tin từ nhà trẻ trở về. Nó cầm một cây tò he hình con khỉ, nhảy chân sáo vì thích thú với món đồ chơi mới được mẹ mua cho.
Cô Lê nhìn từ phía xa thấy hình bóng của con trai mình, bên cạnh còn có một cô gái có gương mặt xinh xắn và trông có phần quen mắt.
_ Tin, con nhìn kìa. - Cô Lê chỉ tay về hướng đôi nam nữ. - Anh hai dẫn bạn về đó.
Nhóc Tin nhìn theo tay mẹ, chiếc miệng chúm chím rạng rỡ.
_ Có phải chị đẹp lần trước không mẹ?
_ Mẹ không biết, nhưng mà chị này rất là xinh. - Cô Lê cười.
_ Giống anh Tinh Khang.
Trông con trai vui vẻ với cô gái đi bên cạnh, còn đi trước che đi ánh nắng chiều tà cho cô gái khỏi chói mắt, hành xử còn nhẹ nhàng hơn bình thường giúp cô Lê không khó để nhận ra.
_ Mẹ đoán mẹ biết chị này là ai rồi.
_ Tin không có biết. - Nó lắc đầu.
_ Đi, về đến nhà Tin sẽ biết ngay!
Thế rồi cô Lê ẵm nhóc Tin, nhanh chóng đi về nhà với tâm trạng đầy mong chờ.
Tuyết Kì cảm thấy ngại vì đây là lần đầu cô đến nhà Hàn Vũ. Căn nhà mát lạnh rộng rãi được trang trí rất đẹp mắt, thêm không khí thơm mùi cà phê. Không khó để Tuyết Kì nhận ra nhà cậu là quán cà phê và có vẻ như quán rất nổi tiếng, vì giờ này vẫn còn đông khách.
Đường Lâm đến gần Tuyết Kì cúi chào lịch sự, nắm bàn tay cô hôn nhẹ.
_ Cô bé dễ thương này tên gì vậy?
Tuyết Kì bối rối vì bất ngờ được hôn, vội rút tay về lùi lại.
_ Đường Lâm!
Hàn Vũ chắn ngang hai người, trừng mắt.
_ Né cậu ấy ra hộ em!
_ Lúc nãy là một vài chiêu thức để khiến các bạn nữ xao xuyến ấy mà. - Đường Lâm nháy mắt. - Với người được yêu thích nhiều như em thì có khi một lần sẽ được rất nhiều ấy!
_ Anh...
Hàn Vũ bước đến chỗ Đường Lâm với tâm thế tức giận. Anh nhận ra tình hình không ổn nếu cứ đứng đây nên đã vội trốn đi.
Tuyết Kì để ý đến lời nói của Đường Lâm, nghĩ ngợi.
"Hàn Vũ rất được yêu thích sao?"
Chiếc mồm thối của Đường Lâm lại phát huy tác dụng không đúng lúc.
_ Anh!
Một cô gái chạy đến ôm chầm Hàn Vũ, giọng điệu hờn dỗi.
_ Sao anh không trả lời điện thoại của em?
Chiếc áo ngắn hai dây và chiếc váy ngắn cô gái mặc trên người lộ ra đường cong quyến rũ. Cô gái áp sát cơ thể vào người, làm Hàn Vũ khó thở.
_ Tránh ra coi!
_ Sao anh có thể lạnh lùng như vậy chứ? Người ta phải hỏi dữ lắm mới có được số điện thoại của anh đấy!
Giữa quán cà phê ồn ào không ai để ý. Ngoại trừ những người liên quan và đứng gần, vẫn có một cô gái quan trọng trong lòng Hàn Vũ cũng đang nhìn thấy cảnh tượng đáng xấu hổ này.
_ Tuyết Kì đừng hiểu lầm!
Hàn Vũ quay lại, mạnh tay gỡ cô sam dính chặt, lấy hơi nói một từ nhanh gọn.
_ Biến!
Chất giọng lạnh lùng kèm ánh mắt cảnh cáo của Hàn Vũ làm cô gái run sợ. Hẳn là cô không nghĩ rằng anh chàng tưởng chừng là dịu dàng lần trước, lại toát lên khí chất khiến người khác phải tránh xa.
Cô Lê vào nhà, thấy Hàn Vũ đang lúng túng nói gì đó với cô nàng đối diện.
_ Tôi không hề quen người đó!
_ Người lạ bây giờ cũng có thể thản nhiên ôm nhau sao? - Tuyết Kì nhíu mày.
_ Không phải, nó...
Hàn Vũ bối rối, giờ cậu phải làm sao đây? Tuyết Kì hình như đang khó chịu vì sự việc lúc nãy. Cậu liếc mắt sang chị họ nhờ cầu cứu nhưng Đường Lâm đã nhanh chóng lên tiếng.
_ Em đừng lo, là người đó tự đến tìm Hàn Vũ đấy!
_ Đúng vậy, hoàn toàn không quen biết!
Hàn Vũ nhìn sang Đường Lâm như muốn nói lời cảm ơn. Tuyết Kì nhướng mày nhìn anh chàng vỗ vai Hàn Vũ.
_ Trước giờ cũng nhiều lắm em, chuyện thường thôi.
Một bàn tay đặt lên vai anh, bóp chặt. Đường Lâm nín bặt, sợ hãi nổi da gà vì cảm nhận được sát khí.
_ Đường... Lâm!
_ Anh lỡ lời thôi mà...
Thật may cho anh khi cô Lê đi đến giúp giải vây.
_ Ái chà, mấy đứa bàn chuyện rôm rả quá ta! Khách đằng kia cần giúp đỡ, Đường Lâm giúp cô nhé!
_ Vâng! - Đường Lâm vui mừng nhanh chóng chạy đi.
Cô Lê vội quay sang Tuyết Kì, nắm chặt hai bàn tay thiếu nữ.
_ Mừng Tuyết Kì đến nhà của cô nhé, cô là mẹ của Hàn Vũ!
_ Con chào cô. Ừm... Cô biết tên con ạ?
_ À, vì con trai cô nó thích...
_ A! Mẹ ơi, hôm nay mẹ về trễ quá vậy?
Hàn Vũ vội ngăn cản mẹ mình trước khi cô nói thêm một lời nào phanh phui bí mật nhỏ. Cậu kéo cô Lê đến một chỗ, nói thầm.
_ Mẹ à, sao mẹ lại nói hết ra như vậy?
_ Thế là con bé chưa biết à? - Cô Lê bất ngờ.
_ Vẫn chưa tới đâu mà mẹ! - Hàn Vũ đỏ mặt nhìn mẹ.
Cô Lê vội quay đầu nhìn Tuyết Kì.
_ À con gái, hôm nay ở lại với nhà cô nha con!
_ Dạ.
Dù là lần đầu gặp mặt nhưng mẹ Hàn Vũ đã tận tình tiếp đãi Tuyết Kì, điều này làm cô thấy thoải mái và gần gũi với cô Lê. Tuyết Kì ấn tượng với sự trẻ trung trên gương mặt của cô, nếu không giới thiệu trước có lẽ Tuyết Kì đã nghĩ cô Lê vẫn chưa có gia đình.
Cậu nhìn gương, thấy những giọt nước nhẹ rơi xuống từ gương mặt đỏ ửng. Cậu nhẹ chạm tay vào môi, cắn răng chịu đựng thứ cảm xúc đang quấn lấy mình.
_ Rốt cuộc là mình bị gì vậy... Chẳng phải nói là kết thúc rồi sao?
Tinh Khang cúi đầu, tự dằn vặt vì sự dễ dãi của bản thân. Tay cậu chạm vào ngực cảm nhận nhịp tim đang đập dữ dội khi nhớ đến Linh Nhi.
_ Làm ơn, đừng để tôi nghĩ về cậu nữa... Linh Nhi!
Tinh Khang nhắm mắt, thở đều lấy lại bình tĩnh, nhớ về lúc cơ thể tự tiện muốn chạm vào Linh Nhi, không yên phận mà muốn hôn lên đôi môi mềm mại ấy. Cậu ngước mặt nhìn lên gương, sắc mặt nghiêm túc.
_ Tình đầu đã ngưng rồi. Còn lại... chỉ là cảm xúc nhất thời thôi.
Tuyết Kì lo lắng đứng đợi. Cô vuốt má, nhìn gương mặt của chàng trai đang thờ thẫn.
_ Em có sao không, lại gặp chuyện gì nữa à?
Tinh Khang lắc đầu, cậu đi lướt qua Tuyết Kì trở về phòng.
...
Ngày hôm nay lớp D phải làm kiểm tra Hóa, nhờ được kèm cặp bởi Tuyết Kì và Linh Nhi mà lần kiểm tra lần này họ dễ thở hơn hẳn.
Dễ thở với bài kiểm tra nhưng khó thở với cô chủ nhiệm. Cô Dạ sáng nay vào lớp liền trừng mắt nhìn đăm đăm về phía hai người, làm họ dù có biết làm bài nhưng cũng rén người không dám cử động.
"Hai đứa bây... Nếu không phải vì thương học trò, bà đây chẳng phải khổ sở đi ăn với tên lừa đảo đó đâu!"
May mắn cho hai chàng vì đã kết thúc giờ kiểm tra, nộp bài xong họ liền thở phào nhẹ nhõm.
Sau hai tiết lại đến tiết thầy Minh. Hàn Vũ và Tinh Khang tất nhiên được gọi lên làm bài, và thật mừng khi anh chỉ yêu cầu họ làm những bài dễ.
_ Có làm bài, tốt!
Thái độ vui vẻ của thầy Minh lại gây ngạc nhiên đến học sinh, họ về chỗ nhìn nhau cười khó hiểu.
Đến giờ ra về, Hàn Vũ hớn hở chạy xuống lớp A để gặp Tuyết Kì. Cậu không hiểu vì sao Tinh Khang lại không xuống cùng mình mà ở lì trong lớp.
Đến lớp A, Hàn Vũ đợi Tuyết Kì trước lớp trong sự bàn tán của nhiều người. Từ trong lớp, một cô gái bước ra khỏi lớp tiến đến chỗ cậu, cất giọng ngọt ngào.
_ Hàn Vũ đợi lâu không?
_ Không lâu. - Hàn Vũ mỉm cười.
_ Tinh Khang không xuống với cậu à?
Tuyết Kì nhớ đến Linh Nhi, vừa reng chuông đã vội xách cặp chạy về. Tuy bình thường Linh Nhi cũng hay gấp gáp về sớm nhưng hôm nay lại khác, trông như đang muốn trốn tránh gì đó. Giờ thì đến em trai cũng muốn ở lại lớp.
"Hôm qua họ gặp chuyện gì vậy nhỉ?"
Linh An ở lớp bên cạnh đợi mãi không thấy Tinh Khang xuống, nhìn thấy Tuyết Kì đang đứng cạnh Hàn Vũ thì đến hỏi chuyện.
_ Chắc tên nhóc đó gặp chuyện buồn, nếu có Linh An an ủi thì mình yên tâm hẳn. - Tuyết Kì mỉm cười chào tạm biệt. - Mình giao nó cho cậu nha!
Cô kéo tay Hàn Vũ chạy đi, đến cổng mới nhận ra mình đang nắm tay cậu. Thiếu nữ vội vàng bỏ ra, xua tay xin lỗi.
Hàn Vũ vui mừng nhìn cô gái bối rối đối diện. Cậu chủ động đến chỗ cô, nắm bàn tay đang vẫy vẫy.
_ Không sao, để tôi nắm lại là được rồi!
Tuyết Kì đỏ mặt, người này vậy mà chiêu trò thật đấy, cũng chỉ là nắm tay thôi mà, Tuyết Kì gật đầu, tay trong tay về nhà cùng Hàn Vũ.
Bà Dương hôm nay đi chợ mua món mới đổi khẩu vị cho nhà. Gần đến nhà, hình ảnh nam nữ tay trong tay lập tức thu vào tầm nhìn của bà.
Tuyết Kì trong suốt khoảng thời gian về nhà chỉ cúi đầu vì ngại. Thỉnh thoảng cô cũng ngẩng đầu nhìn người con trai đang đi bên cạnh, trên gương mặt cậu thể hiện rõ sự hạnh phúc. Tuyết Kì nhìn bàn tay đang nắm tay mình, cảm giác rất khác với lúc nắm tay Tinh Khang.
Thấy mẹ đang nhìn mình với vẻ mặt bất ngờ, thiếu nữ đỏ mặt, bối rối rút tay lại, huơ tay loạn xạ giải thích hiểu lầm.
_ Mẹ! Tụi con chỉ là...!
Hàn Vũ nhìn bà Dương mà xấu hổ. Giờ thì vụng trộm còn bị bắt gặp, đúng là quá kém cỏi!
Bà Dương đến gần đôi nam nữ đang khó xử, tươi cười.
_ Mẹ có mua bánh hỏi với heo quay, nhưng Tuyết Kì không phụ là mẹ không cho ăn đâu.
_ Ơ mẹ!
Tuyết Kì phồng má. Hôm nay mẹ cô kì quá, trước giờ cô có biết việc bếp núc đâu.
Bà Dương thản nhiên đi lướt qua hai bạn trẻ, nói giọng vui tươi.
_ Nếu Tuyết Kì không phụ mẹ thì đến nhà người khác làm khách, luôn có người sẵn sàng mời con về nhà cơ mà!
Tuyết Kì ngẩn ngơ, Hàn Vũ nãy giờ im lặng mới lên tiếng.
_ Nếu Tuyết Kì không ngại thì có thể đến nhà tôi.
_ Không cần đâu mà, mẹ tôi chỉ đùa thôi!
_ Không phải, tôi là thật lòng mời cậu. - Hàn Vũ cười nhẹ nhàng - Tuyết Kì cứ xem như lời cảm ơn vì đã giúp tôi giảng bài đi.
....
Cô Lê dẫn nhóc Tin từ nhà trẻ trở về. Nó cầm một cây tò he hình con khỉ, nhảy chân sáo vì thích thú với món đồ chơi mới được mẹ mua cho.
Cô Lê nhìn từ phía xa thấy hình bóng của con trai mình, bên cạnh còn có một cô gái có gương mặt xinh xắn và trông có phần quen mắt.
_ Tin, con nhìn kìa. - Cô Lê chỉ tay về hướng đôi nam nữ. - Anh hai dẫn bạn về đó.
Nhóc Tin nhìn theo tay mẹ, chiếc miệng chúm chím rạng rỡ.
_ Có phải chị đẹp lần trước không mẹ?
_ Mẹ không biết, nhưng mà chị này rất là xinh. - Cô Lê cười.
_ Giống anh Tinh Khang.
Trông con trai vui vẻ với cô gái đi bên cạnh, còn đi trước che đi ánh nắng chiều tà cho cô gái khỏi chói mắt, hành xử còn nhẹ nhàng hơn bình thường giúp cô Lê không khó để nhận ra.
_ Mẹ đoán mẹ biết chị này là ai rồi.
_ Tin không có biết. - Nó lắc đầu.
_ Đi, về đến nhà Tin sẽ biết ngay!
Thế rồi cô Lê ẵm nhóc Tin, nhanh chóng đi về nhà với tâm trạng đầy mong chờ.
Tuyết Kì cảm thấy ngại vì đây là lần đầu cô đến nhà Hàn Vũ. Căn nhà mát lạnh rộng rãi được trang trí rất đẹp mắt, thêm không khí thơm mùi cà phê. Không khó để Tuyết Kì nhận ra nhà cậu là quán cà phê và có vẻ như quán rất nổi tiếng, vì giờ này vẫn còn đông khách.
Đường Lâm đến gần Tuyết Kì cúi chào lịch sự, nắm bàn tay cô hôn nhẹ.
_ Cô bé dễ thương này tên gì vậy?
Tuyết Kì bối rối vì bất ngờ được hôn, vội rút tay về lùi lại.
_ Đường Lâm!
Hàn Vũ chắn ngang hai người, trừng mắt.
_ Né cậu ấy ra hộ em!
_ Lúc nãy là một vài chiêu thức để khiến các bạn nữ xao xuyến ấy mà. - Đường Lâm nháy mắt. - Với người được yêu thích nhiều như em thì có khi một lần sẽ được rất nhiều ấy!
_ Anh...
Hàn Vũ bước đến chỗ Đường Lâm với tâm thế tức giận. Anh nhận ra tình hình không ổn nếu cứ đứng đây nên đã vội trốn đi.
Tuyết Kì để ý đến lời nói của Đường Lâm, nghĩ ngợi.
"Hàn Vũ rất được yêu thích sao?"
Chiếc mồm thối của Đường Lâm lại phát huy tác dụng không đúng lúc.
_ Anh!
Một cô gái chạy đến ôm chầm Hàn Vũ, giọng điệu hờn dỗi.
_ Sao anh không trả lời điện thoại của em?
Chiếc áo ngắn hai dây và chiếc váy ngắn cô gái mặc trên người lộ ra đường cong quyến rũ. Cô gái áp sát cơ thể vào người, làm Hàn Vũ khó thở.
_ Tránh ra coi!
_ Sao anh có thể lạnh lùng như vậy chứ? Người ta phải hỏi dữ lắm mới có được số điện thoại của anh đấy!
Giữa quán cà phê ồn ào không ai để ý. Ngoại trừ những người liên quan và đứng gần, vẫn có một cô gái quan trọng trong lòng Hàn Vũ cũng đang nhìn thấy cảnh tượng đáng xấu hổ này.
_ Tuyết Kì đừng hiểu lầm!
Hàn Vũ quay lại, mạnh tay gỡ cô sam dính chặt, lấy hơi nói một từ nhanh gọn.
_ Biến!
Chất giọng lạnh lùng kèm ánh mắt cảnh cáo của Hàn Vũ làm cô gái run sợ. Hẳn là cô không nghĩ rằng anh chàng tưởng chừng là dịu dàng lần trước, lại toát lên khí chất khiến người khác phải tránh xa.
Cô Lê vào nhà, thấy Hàn Vũ đang lúng túng nói gì đó với cô nàng đối diện.
_ Tôi không hề quen người đó!
_ Người lạ bây giờ cũng có thể thản nhiên ôm nhau sao? - Tuyết Kì nhíu mày.
_ Không phải, nó...
Hàn Vũ bối rối, giờ cậu phải làm sao đây? Tuyết Kì hình như đang khó chịu vì sự việc lúc nãy. Cậu liếc mắt sang chị họ nhờ cầu cứu nhưng Đường Lâm đã nhanh chóng lên tiếng.
_ Em đừng lo, là người đó tự đến tìm Hàn Vũ đấy!
_ Đúng vậy, hoàn toàn không quen biết!
Hàn Vũ nhìn sang Đường Lâm như muốn nói lời cảm ơn. Tuyết Kì nhướng mày nhìn anh chàng vỗ vai Hàn Vũ.
_ Trước giờ cũng nhiều lắm em, chuyện thường thôi.
Một bàn tay đặt lên vai anh, bóp chặt. Đường Lâm nín bặt, sợ hãi nổi da gà vì cảm nhận được sát khí.
_ Đường... Lâm!
_ Anh lỡ lời thôi mà...
Thật may cho anh khi cô Lê đi đến giúp giải vây.
_ Ái chà, mấy đứa bàn chuyện rôm rả quá ta! Khách đằng kia cần giúp đỡ, Đường Lâm giúp cô nhé!
_ Vâng! - Đường Lâm vui mừng nhanh chóng chạy đi.
Cô Lê vội quay sang Tuyết Kì, nắm chặt hai bàn tay thiếu nữ.
_ Mừng Tuyết Kì đến nhà của cô nhé, cô là mẹ của Hàn Vũ!
_ Con chào cô. Ừm... Cô biết tên con ạ?
_ À, vì con trai cô nó thích...
_ A! Mẹ ơi, hôm nay mẹ về trễ quá vậy?
Hàn Vũ vội ngăn cản mẹ mình trước khi cô nói thêm một lời nào phanh phui bí mật nhỏ. Cậu kéo cô Lê đến một chỗ, nói thầm.
_ Mẹ à, sao mẹ lại nói hết ra như vậy?
_ Thế là con bé chưa biết à? - Cô Lê bất ngờ.
_ Vẫn chưa tới đâu mà mẹ! - Hàn Vũ đỏ mặt nhìn mẹ.
Cô Lê vội quay đầu nhìn Tuyết Kì.
_ À con gái, hôm nay ở lại với nhà cô nha con!
_ Dạ.
Dù là lần đầu gặp mặt nhưng mẹ Hàn Vũ đã tận tình tiếp đãi Tuyết Kì, điều này làm cô thấy thoải mái và gần gũi với cô Lê. Tuyết Kì ấn tượng với sự trẻ trung trên gương mặt của cô, nếu không giới thiệu trước có lẽ Tuyết Kì đã nghĩ cô Lê vẫn chưa có gia đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.