Chương 27: Muốn Hôn.
Tu - TuNi
25/10/2023
Bữa ăn kết thúc, Linh Nhi và Hàn Vũ tạm biệt đại gia định ra về. Hàn Vũ trước khi đi cũng dúi vào tay Tinh Khang một số viên kẹo, nói nhỏ vào tai.
_ Con gái khi khóc thích được dỗ lắm đấy.
Hàn Vũ cười nhếch môi rồi vụt chạy đi mất. Tinh Khang nóng mặt cam chịu nhìn cậu ta chạy về. Cậu nhìn sang Tuyết Kì tay đang cầm một viên kẹo bạc hà, khóe môi Tuyết Kì cong lên vì nhận được món quà cảm ơn từ Hàn Vũ.
Nhìn Tuyết Kì cười tươi như hoa khiến Tinh Khang cũng hơi tin vào lời Hàn Vũ. Cậu đến chỗ Tuyết Kì, hỏi nhỏ.
_ Chị... Con gái thích ăn kẹo lắm à?
Tuyết Kì nhướng mày, mỉm cười.
_ Không phải tất cả, nhưng nhìn chung con gái rất thích những thứ ngọt ngào!
Cô cầm điện thoại bấm bấm gì đó, sau đó nháy mắt.
_ Nếu là kẹo thì khuyên em nên chọn vị phô mai!
Cô nói xong liền đi vào nhà, để Tinh Khang đứng một mình nhìn đống kẹo trên tay.
"Phô mai... Có một viên nè."
Cậu lấy viên kẹo có vị phô mai để riêng trên tay nắm chặt, những viên còn lại thì nhét vào túi quần. Tinh Khang không nghĩ ngợi gì mà nhanh chân chạy đi.
Không quá khó để Tinh Khang đuổi kịp Linh Nhi, cậu bước theo sau lưng cô một lúc rồi mới lên tiếng.
_ Ê.
Linh Nhi nghe giọng nói quen thuộc không kém phần đáng ghét liền quay lại.
_ Hả?
_ Cầm lấy.
Tinh Khang đưa nắm tay, Linh Nhi e dè, cười lạnh nhìn cậu.
_ Một chiêu trò gì mới à?
_ Phiền quá!
Không chịu nổi sự chậm trễ của Linh Nhi, cậu bước đến gần nắm tay cô, nhanh chóng đặt viên kẹo vào.
Linh Nhi nhìn viên kẹo phô mai trong tay mà khó hiểu, tên này hôm nay đúng là kì lạ thật. Đã đưa kẹo nhưng cậu vẫn không chịu buông tay nên cô phải tự rút về.
_ Cảm ơn.
Cứ ngỡ mọi việc sẽ kết thúc nhưng Linh Nhi vẫn nghe thấy tiếng bước chân đi theo mình. Cô lo lắng xoay người lại, nhìn chằm chằm vào Tinh Khang.
_ Cậu định làm gì vậy hả?
Linh Nhi cầm chiếc cặp lên che người, tư thế như đề phòng Tinh Khang làm gì đó. Chàng trai hiểu ý, vội bước lùi vài bước giữ khoảng cách.
_ Nghĩ đi đâu vậy? Tôi... đang thực hiện nhiệm vụ của mình thôi!
Linh Nhi hơi thả lỏng tay, nhưng sắc mặt vẫn không an tâm.
_ Nhiệm vụ gì?
_ Là mẹ! - Tinh Khang ấp úng. - Mẹ bảo... tôi đưa cậu về nhà.
Linh Nhi ngây thơ tin lời cậu nói, xoay người mỉm cười vui vẻ. Nhưng vẫn chưa buông thả được, cô quay lại nhìn Tinh Khang với ánh mắt cảnh cáo.
_ Cậu tốt nhất đừng có ý đồ gì đó bậy bạ, biết chưa?
Tinh Khang cảm giác như lòng tự trọng của mình bị tổn thương nghiêm trọng, cô gái này vậy mà lại nghĩ cậu có ý đồ xấu gì với mình sao?
_ Nằm mơ à? Thằng này mà thích cậu thì sẽ sủa tiếng chó!
_ Ồ, vậy sao? Thế tốt nhất cậu nên nhớ mấy lời này của mình đi!
Linh Nhi đỏ mặt vì tức giận, hắn ta còn dám bảo sẽ thành chó nếu thích mình sao?
"Tên đáng ghét! Cậu ta lại dám xem mình như chó à?"
Về đến nhà, Linh Nhi chỉ liếc nhìn Tinh Khang một cái rồi cất lời cảm ơn.
_ Cảm ơn mẹ cậu nhiều lắm. - Linh Nhi mỉm cười thách thức. - Đưa tôi về nhà thế này không sợ người yêu sẽ hiểu lầm sao?
Tinh Khang nhíu mày. Người yêu là ai? Cô gái này lại nói những thứ khó hiểu, chẳng lẽ lại nghĩ Tinh Khang và Linh An đang yêu nhau sao?
Một lần nữa nhận thêm sát thương, cậu đây mười sáu cái xuân xanh còn chưa hiểu cảm giác có người yêu là thế nào nữa.
_ Chà, đến tôi còn không biết là mình đang có người yêu cơ đấy.
Tinh Khang từng bước đến gần, đến khi Linh Nhi không còn chỗ để lùi mới chống tay ép cô vào tường, nói giọng thách thức.
_ Nếu tôi có người yêu thật thì cũng muốn xem, cô ấy sẽ ghen như thế nào đây.
Linh Nhi nhíu mày với người con trai khó ưa. Cô khoanh tay, cười nhếch môi tỏ ý khinh thường.
_ Quả nhiên cậu thích hợp ở chuồng chó hơn!
Linh Nhi dùng hết sức lực đẩy cậu, cố chạy thật nhanh để Tinh Khang không bắt kịp mình nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi.
Tinh Khang cầm tay Linh Nhi ôm vào lòng từ đằng sau. Thiếu nữ hoang mang, rốt cuộc chàng trai này đang định làm gì vậy?
Cô cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn không đủ sức. Linh Nhi lo lắng khi người đằng sau chẳng nói chẳng rằng, chỉ một lát sau mới có thể bình tĩnh, chịu đựng hoàn cảnh bị Tinh Khang ôm lấy.
Cậu không nói gì mà mãi im lặng, chỉ khi chắc chắn Linh Nhi sẽ không chạy khỏi mình mới khẽ lên tiếng.
_ Đừng khóc nữa...
Âm thanh dần tiến đến gần, Linh Nhi rụt người, tiếng thở bên tai khiến cô đỏ mặt. Tinh Khang nhìn xuống cô gái trong lòng đang run rẩy, tim cậu đang đập rất nhanh, bàn tay vẫn nắm chặt tay Linh Nhi, vuốt ve.
Cậu xoay người cô về phía mình, một tay che mắt, từ từ đưa môi đến hôn lên trán thiếu nữ. Một nụ hôn nhẹ nhàng cách một bàn tay khiến Linh Nhi không hề hay biết.
Linh Nhi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của Tinh Khang đang che mắt mình, và sự dịu dàng nơi bàn tay đang được cậu nắm.
Lồng ngực Linh Nhi đánh trống liên tục, dù không ưa tên này nhưng cô vẫn muốn cảm nhận được hết hơi ấm từ cậu ta.
Tinh Khang thả tay, nhìn cô gái đang đỏ mặt. Lòng cậu xao xuyến khi đôi mắt Linh Nhi nhìn mình một cách ngượng ngùng.
Trước khi kịp ra lệnh cho bản thân phải dừng lại, Tinh Khang từ từ đưa mặt đến, muốn chạm vào đôi môi đỏ hồng của cô gái làm cậu mất hết lý trí. Nhìn vào gương mặt của cô gái đứng trước mình, Tinh Khang không thể kiểm lòng mà muốn... được hôn.
Thật đáng tiếc khi cậu chưa kịp toại nguyện đã bị Linh Nhi đẩy ra.
Tinh Khang bất ngờ nhìn cô gái đang chạy đi, lòng hụt hẫng và buồn bã. Cậu đỏ mặt, nắm chặt tay tự gõ vào đầu, dặn mình phải tỉnh táo.
_ Mày điên quá rồi, Tinh Khang!
Linh Nhi vừa bước vào cổng đã thấy Linh An xuất hiện. Cô không để lại ánh mắt lên người Linh An mà đi vào trong.
_ Linh Nhi, cậu sẽ không... thích Tinh Khang chứ?
Linh Nhi đứng lại, lạnh lùng trừng mắt với Linh An. Trên gương mặt đe dọa vẫn còn sự ngại ngùng.
_ Im miệng và bớt nói những thứ thừa thãi đi!
Linh An im thin thít, ngoảnh lại tìm kiếm Tinh Khang nhưng không thấy cậu. Lòng Linh An dấy lên cảm giác đau buồn khi những suy nghĩ hiện lên trong đầu.
"Mình đang lo sợ gì vậy chứ? Có thể họ gặp nhau trên đường đi về thôi mà, Tinh Khang không nỡ để Linh Nhi về nhà một mình nên mới đi theo cậu ấy... Chẳng lẽ, mình thật sự đối với Tinh Khang..."
Linh An ôm ngực, cô không hi vọng những gì mình thấy lúc nãy qua cửa kính dưới nhà là sự thật. Hy vọng... mọi thứ đều là do góc nhìn nên mình hiểu lầm.
"Tinh Khang... không thể nào muốn hôn Linh Nhi được!"
Linh Nhi mở tủ lấy đồ để lên giường, kéo rèm lại rồi bước vào phòng tắm, cởi bỏ bộ trang phục học sinh mặc cả ngày. Cô tắt vòi sen nhìn vào gương, tay mân mê sợi dây chuyền, mỉm cười.
_ Mẹ, hôm nay con đã rất vui đó!
Linh Nhi tiến đến chỗ bồn tắm ngâm mình. Dòng nước ấm áp thoải mái, những thứ khó chịu như được gỡ bỏ khỏi tâm trạng.
Cô tựa đầu vào thành bồn tắm, mỉm cười khi nhớ đến khoảnh khắc còn ở nhà Tuyết Kì. Gương mặt Tinh Khang đột nhiên hiện lên trong tâm trí, Linh Nhi bừng tỉnh lặn xuống nước để che đi suy nghĩ hỗn loạn.
Cô nằm trên giường, trong tay là viên kẹo vị phô mai, đôi mắt bơ phờ nhìn viên kẹo, lòng không khỏi nghĩ ngợi.
"Sao cậu ta lại biết mình thích vị phô mai nhỉ?"
Linh Nhi trở người sang một bên, nhìn chằm chằm vào viên kẹo, nhớ lại từng khoảnh khắc ở cùng Tinh Khang, không hiểu vì sao cậu luôn thay đổi tính khí thất thường.
"Hôm nay cậu ta thật sự rất lạ, tính khí thất thường hẳn, lúc này lúc kia, rốt cuộc là bị sao vậy nhỉ?"
Linh Nhi ngẫm lại lúc Tinh Khang đưa cô về nhà, cả đoạn đường cả hai chẳng nói với nhau câu nào. Lúc về nhà Linh Nhi chỉ nói đùa vài câu mà cậu đã làm càn ép cô vào tường.
"Nhưng mà nếu phải về một mình thì thật sự rất sợ..."
Linh Nhi nhìn bên ngoài trời tối đen như mực, cô không muốn làm phiền bác Lĩnh vào hôm nay nên muốn tự mình về nhà. Quả thật có Tinh Khang ở cạnh khiến cô cảm thấy an tâm hơn một chút.
Hai má Linh Nhi ửng hồng, tim cô đập nhanh hơn khi nhớ lại lời Tuyết Kì đã hỏi lúc chiều.
"Cậu ta... thích mình thật sao?"
Khoảnh khắc Tinh Khang nhỏ giọng an ủi, tiến đến gần và muốn chạm vào môi mình xuất hiện. Linh Nhi mặt nóng bừng, vội úp mặt xuống gối, đập tay vào nệm.
Trong vô thức, đầu Linh Nhi toàn hình ảnh của Tinh Khang. Những lần cậu tức giận khó chịu, những lần cậu cười khiêu khích trong lúc trêu ghẹo, cả những lần Tinh Khang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt cậu vì sao lại dịu dàng, say mê đến khó tả.
"Cái gì vậy? Sao mình nghĩ đến tên ba trợn đó làm gì?"
Linh Nhi bừng tỉnh, gương mặt xinh xắn đỏ bừng vì xấu hổ. Cô ngồi bật dậy, nhanh tay chụp lấy viên kẹo xé ra, bỏ vào miệng ngậm lấy, ngại ngùng nhìn vào hư không.
"Tên đó với Linh An đang qua lại với nhau mà, sẽ không có chuyện hắn ta thích mình đâu." - Linh Nhi vỗ tay vào má. - "Đừng có tưởng bở nữa, Linh Nhi! Có khi đó là chiêu trò của hắn đó!"
_ Nhưng mà hắn ta nói là chưa có người yêu thì phải...
Linh Nhi nằm xuống, chạm một tay vào môi với gương mặt thờ thẫn. Nghĩ đến lúc Tinh Khang sắp hôn mình, trái tim liền đập mạnh và nhanh như muốn rời khỏi lồng ngực.
_ Là hiểu lầm thôi...
Điện thoại Linh Nhi để trên bàn sáng lên. Trên màn hình, dòng tin nhắn giữa cô và Tuyết Kì hiện rõ.
[Linh Nhi, cậu thích kẹo vị gì nhất?]
[Vị phô mai, vì rất thơm.]
_ Con gái khi khóc thích được dỗ lắm đấy.
Hàn Vũ cười nhếch môi rồi vụt chạy đi mất. Tinh Khang nóng mặt cam chịu nhìn cậu ta chạy về. Cậu nhìn sang Tuyết Kì tay đang cầm một viên kẹo bạc hà, khóe môi Tuyết Kì cong lên vì nhận được món quà cảm ơn từ Hàn Vũ.
Nhìn Tuyết Kì cười tươi như hoa khiến Tinh Khang cũng hơi tin vào lời Hàn Vũ. Cậu đến chỗ Tuyết Kì, hỏi nhỏ.
_ Chị... Con gái thích ăn kẹo lắm à?
Tuyết Kì nhướng mày, mỉm cười.
_ Không phải tất cả, nhưng nhìn chung con gái rất thích những thứ ngọt ngào!
Cô cầm điện thoại bấm bấm gì đó, sau đó nháy mắt.
_ Nếu là kẹo thì khuyên em nên chọn vị phô mai!
Cô nói xong liền đi vào nhà, để Tinh Khang đứng một mình nhìn đống kẹo trên tay.
"Phô mai... Có một viên nè."
Cậu lấy viên kẹo có vị phô mai để riêng trên tay nắm chặt, những viên còn lại thì nhét vào túi quần. Tinh Khang không nghĩ ngợi gì mà nhanh chân chạy đi.
Không quá khó để Tinh Khang đuổi kịp Linh Nhi, cậu bước theo sau lưng cô một lúc rồi mới lên tiếng.
_ Ê.
Linh Nhi nghe giọng nói quen thuộc không kém phần đáng ghét liền quay lại.
_ Hả?
_ Cầm lấy.
Tinh Khang đưa nắm tay, Linh Nhi e dè, cười lạnh nhìn cậu.
_ Một chiêu trò gì mới à?
_ Phiền quá!
Không chịu nổi sự chậm trễ của Linh Nhi, cậu bước đến gần nắm tay cô, nhanh chóng đặt viên kẹo vào.
Linh Nhi nhìn viên kẹo phô mai trong tay mà khó hiểu, tên này hôm nay đúng là kì lạ thật. Đã đưa kẹo nhưng cậu vẫn không chịu buông tay nên cô phải tự rút về.
_ Cảm ơn.
Cứ ngỡ mọi việc sẽ kết thúc nhưng Linh Nhi vẫn nghe thấy tiếng bước chân đi theo mình. Cô lo lắng xoay người lại, nhìn chằm chằm vào Tinh Khang.
_ Cậu định làm gì vậy hả?
Linh Nhi cầm chiếc cặp lên che người, tư thế như đề phòng Tinh Khang làm gì đó. Chàng trai hiểu ý, vội bước lùi vài bước giữ khoảng cách.
_ Nghĩ đi đâu vậy? Tôi... đang thực hiện nhiệm vụ của mình thôi!
Linh Nhi hơi thả lỏng tay, nhưng sắc mặt vẫn không an tâm.
_ Nhiệm vụ gì?
_ Là mẹ! - Tinh Khang ấp úng. - Mẹ bảo... tôi đưa cậu về nhà.
Linh Nhi ngây thơ tin lời cậu nói, xoay người mỉm cười vui vẻ. Nhưng vẫn chưa buông thả được, cô quay lại nhìn Tinh Khang với ánh mắt cảnh cáo.
_ Cậu tốt nhất đừng có ý đồ gì đó bậy bạ, biết chưa?
Tinh Khang cảm giác như lòng tự trọng của mình bị tổn thương nghiêm trọng, cô gái này vậy mà lại nghĩ cậu có ý đồ xấu gì với mình sao?
_ Nằm mơ à? Thằng này mà thích cậu thì sẽ sủa tiếng chó!
_ Ồ, vậy sao? Thế tốt nhất cậu nên nhớ mấy lời này của mình đi!
Linh Nhi đỏ mặt vì tức giận, hắn ta còn dám bảo sẽ thành chó nếu thích mình sao?
"Tên đáng ghét! Cậu ta lại dám xem mình như chó à?"
Về đến nhà, Linh Nhi chỉ liếc nhìn Tinh Khang một cái rồi cất lời cảm ơn.
_ Cảm ơn mẹ cậu nhiều lắm. - Linh Nhi mỉm cười thách thức. - Đưa tôi về nhà thế này không sợ người yêu sẽ hiểu lầm sao?
Tinh Khang nhíu mày. Người yêu là ai? Cô gái này lại nói những thứ khó hiểu, chẳng lẽ lại nghĩ Tinh Khang và Linh An đang yêu nhau sao?
Một lần nữa nhận thêm sát thương, cậu đây mười sáu cái xuân xanh còn chưa hiểu cảm giác có người yêu là thế nào nữa.
_ Chà, đến tôi còn không biết là mình đang có người yêu cơ đấy.
Tinh Khang từng bước đến gần, đến khi Linh Nhi không còn chỗ để lùi mới chống tay ép cô vào tường, nói giọng thách thức.
_ Nếu tôi có người yêu thật thì cũng muốn xem, cô ấy sẽ ghen như thế nào đây.
Linh Nhi nhíu mày với người con trai khó ưa. Cô khoanh tay, cười nhếch môi tỏ ý khinh thường.
_ Quả nhiên cậu thích hợp ở chuồng chó hơn!
Linh Nhi dùng hết sức lực đẩy cậu, cố chạy thật nhanh để Tinh Khang không bắt kịp mình nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi.
Tinh Khang cầm tay Linh Nhi ôm vào lòng từ đằng sau. Thiếu nữ hoang mang, rốt cuộc chàng trai này đang định làm gì vậy?
Cô cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn không đủ sức. Linh Nhi lo lắng khi người đằng sau chẳng nói chẳng rằng, chỉ một lát sau mới có thể bình tĩnh, chịu đựng hoàn cảnh bị Tinh Khang ôm lấy.
Cậu không nói gì mà mãi im lặng, chỉ khi chắc chắn Linh Nhi sẽ không chạy khỏi mình mới khẽ lên tiếng.
_ Đừng khóc nữa...
Âm thanh dần tiến đến gần, Linh Nhi rụt người, tiếng thở bên tai khiến cô đỏ mặt. Tinh Khang nhìn xuống cô gái trong lòng đang run rẩy, tim cậu đang đập rất nhanh, bàn tay vẫn nắm chặt tay Linh Nhi, vuốt ve.
Cậu xoay người cô về phía mình, một tay che mắt, từ từ đưa môi đến hôn lên trán thiếu nữ. Một nụ hôn nhẹ nhàng cách một bàn tay khiến Linh Nhi không hề hay biết.
Linh Nhi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của Tinh Khang đang che mắt mình, và sự dịu dàng nơi bàn tay đang được cậu nắm.
Lồng ngực Linh Nhi đánh trống liên tục, dù không ưa tên này nhưng cô vẫn muốn cảm nhận được hết hơi ấm từ cậu ta.
Tinh Khang thả tay, nhìn cô gái đang đỏ mặt. Lòng cậu xao xuyến khi đôi mắt Linh Nhi nhìn mình một cách ngượng ngùng.
Trước khi kịp ra lệnh cho bản thân phải dừng lại, Tinh Khang từ từ đưa mặt đến, muốn chạm vào đôi môi đỏ hồng của cô gái làm cậu mất hết lý trí. Nhìn vào gương mặt của cô gái đứng trước mình, Tinh Khang không thể kiểm lòng mà muốn... được hôn.
Thật đáng tiếc khi cậu chưa kịp toại nguyện đã bị Linh Nhi đẩy ra.
Tinh Khang bất ngờ nhìn cô gái đang chạy đi, lòng hụt hẫng và buồn bã. Cậu đỏ mặt, nắm chặt tay tự gõ vào đầu, dặn mình phải tỉnh táo.
_ Mày điên quá rồi, Tinh Khang!
Linh Nhi vừa bước vào cổng đã thấy Linh An xuất hiện. Cô không để lại ánh mắt lên người Linh An mà đi vào trong.
_ Linh Nhi, cậu sẽ không... thích Tinh Khang chứ?
Linh Nhi đứng lại, lạnh lùng trừng mắt với Linh An. Trên gương mặt đe dọa vẫn còn sự ngại ngùng.
_ Im miệng và bớt nói những thứ thừa thãi đi!
Linh An im thin thít, ngoảnh lại tìm kiếm Tinh Khang nhưng không thấy cậu. Lòng Linh An dấy lên cảm giác đau buồn khi những suy nghĩ hiện lên trong đầu.
"Mình đang lo sợ gì vậy chứ? Có thể họ gặp nhau trên đường đi về thôi mà, Tinh Khang không nỡ để Linh Nhi về nhà một mình nên mới đi theo cậu ấy... Chẳng lẽ, mình thật sự đối với Tinh Khang..."
Linh An ôm ngực, cô không hi vọng những gì mình thấy lúc nãy qua cửa kính dưới nhà là sự thật. Hy vọng... mọi thứ đều là do góc nhìn nên mình hiểu lầm.
"Tinh Khang... không thể nào muốn hôn Linh Nhi được!"
Linh Nhi mở tủ lấy đồ để lên giường, kéo rèm lại rồi bước vào phòng tắm, cởi bỏ bộ trang phục học sinh mặc cả ngày. Cô tắt vòi sen nhìn vào gương, tay mân mê sợi dây chuyền, mỉm cười.
_ Mẹ, hôm nay con đã rất vui đó!
Linh Nhi tiến đến chỗ bồn tắm ngâm mình. Dòng nước ấm áp thoải mái, những thứ khó chịu như được gỡ bỏ khỏi tâm trạng.
Cô tựa đầu vào thành bồn tắm, mỉm cười khi nhớ đến khoảnh khắc còn ở nhà Tuyết Kì. Gương mặt Tinh Khang đột nhiên hiện lên trong tâm trí, Linh Nhi bừng tỉnh lặn xuống nước để che đi suy nghĩ hỗn loạn.
Cô nằm trên giường, trong tay là viên kẹo vị phô mai, đôi mắt bơ phờ nhìn viên kẹo, lòng không khỏi nghĩ ngợi.
"Sao cậu ta lại biết mình thích vị phô mai nhỉ?"
Linh Nhi trở người sang một bên, nhìn chằm chằm vào viên kẹo, nhớ lại từng khoảnh khắc ở cùng Tinh Khang, không hiểu vì sao cậu luôn thay đổi tính khí thất thường.
"Hôm nay cậu ta thật sự rất lạ, tính khí thất thường hẳn, lúc này lúc kia, rốt cuộc là bị sao vậy nhỉ?"
Linh Nhi ngẫm lại lúc Tinh Khang đưa cô về nhà, cả đoạn đường cả hai chẳng nói với nhau câu nào. Lúc về nhà Linh Nhi chỉ nói đùa vài câu mà cậu đã làm càn ép cô vào tường.
"Nhưng mà nếu phải về một mình thì thật sự rất sợ..."
Linh Nhi nhìn bên ngoài trời tối đen như mực, cô không muốn làm phiền bác Lĩnh vào hôm nay nên muốn tự mình về nhà. Quả thật có Tinh Khang ở cạnh khiến cô cảm thấy an tâm hơn một chút.
Hai má Linh Nhi ửng hồng, tim cô đập nhanh hơn khi nhớ lại lời Tuyết Kì đã hỏi lúc chiều.
"Cậu ta... thích mình thật sao?"
Khoảnh khắc Tinh Khang nhỏ giọng an ủi, tiến đến gần và muốn chạm vào môi mình xuất hiện. Linh Nhi mặt nóng bừng, vội úp mặt xuống gối, đập tay vào nệm.
Trong vô thức, đầu Linh Nhi toàn hình ảnh của Tinh Khang. Những lần cậu tức giận khó chịu, những lần cậu cười khiêu khích trong lúc trêu ghẹo, cả những lần Tinh Khang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt cậu vì sao lại dịu dàng, say mê đến khó tả.
"Cái gì vậy? Sao mình nghĩ đến tên ba trợn đó làm gì?"
Linh Nhi bừng tỉnh, gương mặt xinh xắn đỏ bừng vì xấu hổ. Cô ngồi bật dậy, nhanh tay chụp lấy viên kẹo xé ra, bỏ vào miệng ngậm lấy, ngại ngùng nhìn vào hư không.
"Tên đó với Linh An đang qua lại với nhau mà, sẽ không có chuyện hắn ta thích mình đâu." - Linh Nhi vỗ tay vào má. - "Đừng có tưởng bở nữa, Linh Nhi! Có khi đó là chiêu trò của hắn đó!"
_ Nhưng mà hắn ta nói là chưa có người yêu thì phải...
Linh Nhi nằm xuống, chạm một tay vào môi với gương mặt thờ thẫn. Nghĩ đến lúc Tinh Khang sắp hôn mình, trái tim liền đập mạnh và nhanh như muốn rời khỏi lồng ngực.
_ Là hiểu lầm thôi...
Điện thoại Linh Nhi để trên bàn sáng lên. Trên màn hình, dòng tin nhắn giữa cô và Tuyết Kì hiện rõ.
[Linh Nhi, cậu thích kẹo vị gì nhất?]
[Vị phô mai, vì rất thơm.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.