Chuyện Tình Tam Kiếp Với Phúc Hắc Đại Nhân

Chương 4:

Trà Noãn Bất Tư

05/06/2024

Mãi đến lúc chuẩn bị khởi hành, Cẩm Ngu mới chậm rãi đi ra khỏi vương trướng.

Trên người nàng mặc một chiếc áo choàng lông cáo màu bạc tuyết của người nào đó, còn bộ thường phục bằng gấm của mình được giấu kín bên trong.

Quả thực lúc đầu nàng không thích lắm.

Lúc nàng còn ngồi ở bên cạnh bàn ăn sáng thì người kia đã trực tiếp ném áo choàng lên đỉnh đầu nàng.

Đỉnh đầu đột nhiên nặng xuống, trước mắt đen kịt, còn chưa kịp lấy ra thì đã nghe thấy giọng nói trầm ấm nhưng kiên quyết không được cãi lời của hắn: “Mặc vào.’’

Lúc ấy, Cẩm Ngu đã do dự trong chốc lát.

Bây giờ vương thành Đông Lăng đã rơi vào tay giặc, mặc dù còn có không ít tàn binh bại trận trốn ở thành Lâm Hoài liều chết chống cự nhưng hầu hết thành trì đã quy phục Đại Sở.

Tầm Dương là một trong số đó.

Đại đa số binh lính nước Sở bình thường không biết đến những hoa văn Hoàng tộc Đông Lăng trên vạt áo nàng, nhưng một khi đến Tầm Dương thì tất cả mọi người đều biết.

Hơn nữa, quần áo nàng mỏng manh, chiếc áo choàng này vừa mềm mại vừa ấm áp.

Vì thế nàng cũng không để bản thân chịu thiệt, quấn chặt chiếc áo lông cáo trắng như tuyết quanh cổ mình.

Bên ngoài trướng.

Cẩm Ngu vừa bước ra ngoài đã nghe thấy mấy người đang nói chuyện với nhau.

“Tướng quân, cô nương này không rõ lai lịch, ngài thực sự muốn dẫn theo sao?’’

“Đúng thế tướng quân, nữ nhân ở trong quân đội không tiện cho lắm.’’

Nhớ lại những gì đã nhìn thấy trong vương trướng trước đó, Nguyên Thanh tiếp tục đề nghị: “Hay là để thuộc hạ phái người hộ tống nàng trở về vương phủ trước, đợi đến khi giải quyết xong chuyện ở Lâm Hoài, mấy ngày nữa chúng ta đã có thể trở về kinh thành rồi.’’

Bầu trời quang đãng sau trận tuyết, những tia sáng trên không trung đổ xuống tạo thành một tầng sáng chói trên nền tuyết.

Trong thế giới băng giá hàng ngàn dặm, nam nhân dáng người cao ngất rắn rỏi, mặc một bộ giáp sắt màu bạc loá mắt.

Hắn thong thả đứng khoanh tay, ung dung nhàn nhã.

Người nọ không lên tiếng, Cẩm Ngu cũng im lặng đứng một lát, ngay sau đó, hình như ánh mắt hắn có năng lực nhìn xuyên thấu, lập tức nhận ra nàng đang đi về phía này.

Bốn mắt chạm nhau, nhưng nàng lại thấy một nụ cười hờ hững đọng lại trên khóe miệng hắn.

Không hiểu tại sao trái tim Cẩm Ngu lại đập loạn xạ.

“À,” Một tia sáng trong trẻo rơi xuống hàng lông mày và lông mi dày rộng của hắn, đôi mắt đào hoa khẽ nheo lại, giọng điệu hắn nhẹ nhàng chậm rãi nhưng đầy ẩn ý: “Biểu muội họ hàng xa, vẫn nên cho đi theo bên cạnh thì hơn.’’

Không chỉ Cẩm Ngu mà Nguyên Thanh Nguyên Hựu càng ngạc nhiên hơn nữa, hai người theo tầm mắt của hắn xoay người lại, lúc này mới phát hiện ra nàng.

Cẩm Ngu sửng sốt đỡ lấy cửa.

Nam nhân vốn đã cao hơn nàng rất nhiều, chiếc áo choàng lông cáo dày rộng mặc trên người nàng dài đến mắt cá chân, khiến nàng thêm nhỏ nhắn và quyến rũ.

Đôi mắt hạnh mơ màng càng trở nên trong trẻo thanh khiết dưới ánh mặt trời, dáng vẻ đáng thương yếu ớt không thể diễn tả thành lời.

Hai người vốn dĩ vẫn đang lo lắng nàng làm nhiễu loạn lòng quân nhất thời cũng không thể bật thốt ra bất cứ lời chỉ trích trách móc nào.

Ai nỡ trách móc một tiểu cô nương vô hại chứ.

“Đi dắt Tuyết Dung ra đây.’’

Lúc này, giọng nói biếng nhác nhàn nhạt của Trì Diễn vang lên.

“….. Vâng!’’ Hai người hồi phục lại tinh thần, vội vàng tuân mệnh rồi xoay người rời đi.

Trên đường đi, Nguyên Hựu nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi, lặng lẽ hỏi: “Này, tướng quân từ nhỏ đã được Tiên đế nhận làm con nuôi, lấy đâu ra biểu muội bà con xa chứ?’’

Nguyên Thanh vừa đi vừa nghĩ: “Ừm, chắc là… Thất lạc nhiều năm, nên cố ý đến tìm?’’

Sau đó lại lẩm bẩm: “Tướng quân là một người trọng tình trọng nghĩa, chẳng trách lại đối xử với nàng ta như thế….’’

Bọn họ vẫn luôn nghe lệnh làm việc, tuyệt đối không dám nói lại.

Còn về việc tối qua Tạ Hoài An đến chỗ này bắt người, bọn họ cũng chỉ cho rằng tội phạm là nam nhân, cho nên hoàn toàn không nghi ngờ thân phận của Cẩm Ngu, chỉ nghĩ trên đường tìm người thân, nàng không cẩn thận trượt chân rơi xuống sườn núi.

……

Bên này.

Đường tuyết quá trơn, Cẩm Ngu chậm chạp không dám di chuyển bước chân, nhưng lại không muốn tỏ ra nhút nhát trước mặt Trì Diễn, nên chỉ có thể cứng người không nhúc nhích.

Trì Diễn đứng cách đó vài bước, thong thả nhìn tiểu cô nương đang đứng trước cửa trướng.

Bị ánh mắt trong suốt của hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt, vẻ mặt Cẩm Ngu hơi mất tự nhiên.

Nàng quyết định đánh phủ đầu, tức giận trừng mắt nói: “Tại sao ngươi lại nói như thế?’’

Trì Diễn chậm rãi đi đến trước mặt nàng, ánh mắt tràn ngập ý cười: “Tiểu cô nương, bản thân được lợi, sao lại còn dùng giọng điệu này?’’

“Ngươi mới…’’

Vừa định nói chính hắn mới là người lợi dụng, nhưng lại nghĩ đến mình vô duyên vô cớ tòng quân, dù sao cũng phải có lý do gì đó, lập tức dừng lại không nói nữa.



Nhưng trong lòng lại không muốn để hắn đắc ý.

Nàng cười nhạt: “Ca ca ta sẽ không lưu manh giống ngươi đâu!’’

Nàng gọi ca ca chứ không phải là Hoàng huynh, dĩ nhiên đang gọi ca ca ruột thịt của mình, Thái tử Đông Lăng Cẩm Thần.

Người này đúng là một chính nhân quân tử đáng được khen ngợi.

Trì Diễn mỉm cười, không nói, đưa tay về phía nàng.

Nhìn bàn tay rộng lớn đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, Cẩm Ngu nhất thời sửng sốt.

Thấy nàng không phản ứng lại, Trì Diễn cúi đầu, ý cười thấp thoáng giữa hai hàng lông mày: “Đi thôi.’’

Quả nhiên vẫn bị hắn nhìn ra…

Cẩm Ngu không thể từ chối, nhưng cũng không yếu thế, nàng hừ một tiếng, tránh khỏi bàn tay hắn, chỉ lúng túng túm chặt lấy ống tay áo giáp sắt bạc của hắn.

Tiểu công chúa khó tránh khỏi kiêu ngạo cao quý, Trì Diễn nhướng mày, cũng mặc kệ nàng.

“Biết cưỡi ngựa không?’’

Cẩm Ngu nửa nắm nửa kéo cổ tay và cổ tay áo của hắn, cực kỳ cẩn thận giẫm lên nền tuyết.

Đột nhiên nghe hắn hỏi như thế, sau khi nghiêm túc nghĩ kỹ lại, mặc dù khả năng cưỡi ngựa không giỏi lắm nhưng nàng cũng đã từng lén lút học qua.

Sau đó, nàng tự tin nói: “Đương nhiên!’’

Trì Diễn ngoái đầu lại liếc nhìn nàng một cái, lười biếng cười: “Được.’’

*

Quân đội Xích Vân Kỵ vẫn luôn hành quân đúng giờ, ngoại trừ một trăm người ở lại canh giữ doanh trại thì tất cả những chiến binh, kỵ binh còn lại đều đã sẵn sàng xuất phát.

Bên trong đông đảo những chiến mã uy phong lẫm liệt thì hai con chiến mã một đen một trắng ở hàng đầu tiên vô cùng bắt mắt.

Con đen cao lớn oai phong nhất, rắn chắc khoẻ mạnh, bộ lông óng ả mềm mượt như lụa đen, thoạt nhìn đã biết không dễ trêu chọc.

Còn con màu trắng kia lại là một chú ngựa nhỏ xinh xắn nhanh nhẹn, dáng người chỉ nhỏ bằng một nửa con ngựa thường, bộ lông bờm trên cổ dày, so với con chiến mã màu đen, nó không một chút uy hiếp, ngược lại lại vô cùng đáng yêu.

Cảm Ngu được người kia đưa lên đội ngũ dẫn đầu, phóng tầm mắt nhìn quanh, không nhịn được cảm thán một tiếng.

Nàng quanh năm suốt tháng bị nhốt trong chốn thâm cung, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều ngựa đẹp như thế, trong lòng không khỏi trào dâng chút kích động nho nhỏ.

Đôi mắt hạnh xinh đẹp đảo tới đảo lui, đang định chọn một con để cưỡi thì lại thấy nam nhân bên cạnh đột nhiên đi về phía trước hai bước.

Trì Diễn khẽ vuốt ve bờm của con tiểu bạch mã kia, nghiêng người nói với nàng: “Nó tên là Tuyết Dung.’’

Khẽ liếc mắt nhìn sang một cái, mềm mại giống như một chú dê con.

Cẩm Ngu hờ hững đáp: “Ừ.’’

“Nó rất ngoan hiền, ngươi có thể yên tâm cưỡi.’’

“Ừ.’’

Một khoảnh khắc im lặng đi qua, Cẩm Ngu chợt ngẩng đầu nhìn lên, vô thức nói: “Cái gì? Ngươi bảo ta cưỡi con ngựa này?’’

Cái này dùng để cưỡi sao?

Thấy nàng mở to mắt như không thể tin được, Trì Diễn chỉ cười không nói, câu trả lời đã quá rõ ràng.

Cẩm Ngu suýt chút nữa đã tức giận đến bật cười, vậy lúc nãy hắn hỏi nàng có biết cưỡi ngựa hay không là ý gì?

Ý là nàng có thể cưỡi được con ngựa nhỏ này không sao?

Cẩm Ngu trừng mắt liếc hắn một cái: “Câu hỏi vừa rồi của ngươi rất hay!’’

Trì Diễn nhướng này, không để bụng nói: “Chiến mã rất khó huấn luyện, nếu để ngã ngựa thì đôi chân này của ngươi chắc chắn sẽ bị phế bỏ, hơn nữa, Tuyết Dung cũng không được coi là ngựa sao?’’

“Ngươi……”

Cẩm Ngu lại bị giọng điệu thờ ơ của hắn chọc cho tức giận.

Tất cả những người còn lại đều cưỡi chiến mã cao lớn cường tráng, chỉ có nàng là con ngựa nhỏ mới lớn này, đi giữa bọn họ thực sự giống như một trò đùa, thật mất mặt.

Hơn nữa, sao hắn có thể kết luận nàng sẽ bị ngã ngựa?

Cẩm Ngu cảm thấy hắn đã làm nhục mình: “Ngươi đang xem thường ai vậy!’’

Thấy vẻ mặt nàng tràn ngập sự bất mãn, khóe miệng Trì Diễn thấp thoáng ý cười, chậm rãi đi đến bên cạnh con hắc mã.

“Nếu ngươi muốn cưỡi con ngựa này của ca ca thì cũng không phải là không thể!’’

Hắn thong thả sửa sang lại dây cương trên cổ nó: “Chỉ là Ô Ly chỉ nhận chủ, dễ làm bị thương ngươi lắm.’’

Đứng trước con ngựa hung hãn cường tráng này, thoạt nhìn đã biết tính tình vô cùng dữ dằn, tiểu cô nương vẫn sợ hãi.

Cẩm Ngu mạnh miệng không chịu thua, nhưng những gì hắn nói cũng không phải không có lý, thực sự rất dễ bị thương không đáng có.

Nàng bĩu môi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi đến bên cạnh con Tuyết Dung.

Cẩm Ngu ôm cổ ngựa vật lộn một lúc lâu, ai ngờ chân phải đau đến mức không thể nhấc lên nỗi, ngay cả con ngựa nhỏ này cũng không thể trèo lên được.



Ngay khi nàng đang bướng bỉnh không chịu khuất phục thì thấy một cánh tay vòng qua ôm lấy eo nàng, người nọ nhẹ nhàng nhấc nàng đặt lên yên ngựa.

Cẩm Ngu vừa mới ngồi vững trên yên ngựa, quay đầu nhìn lại thì thấy hắn đang kéo vòng xích trên sợi dây thừng buộc nơi cổ Tuyết Dung thắt vào cổ Ô Ly.

Nàng còn chưa kịp mở miệng thì Nguyên Thanh đột nhiên chạy lên từ phía sau: “Tướng quân, mọi chuyện đã chuẩn bị xong xuôi, có thể khởi hành bất cứ lúc nào.’’

Trì Diễn nhảy lên lưng ngựa: “Đi thôi.’’

“Vâng!’’

Nguyên Thanh thấy Cẩm Ngu đi bên cạnh, mặt mày hớn hở gọi nàng một tiếng “Biểu cô nương” rồi mới xoay người rời đi.

Cẩm Ngu giật mình, sau khi bình tĩnh lại tạm thời chấp nhận thân phận mới này của mình.

*

Ngọn núi Cửu Di này là đường biên giới phân cách lãnh thổ nước Sở và Đông Lăng, nếu muốn đến Tầm Dương thì nhất định phải đi qua nơi này.

Đội quân Xích Vân Kỵ tinh nhuệ cưỡi ngựa cuồn cuộn mênh mông rời đi, thẳng tiến rời khỏi ngọn núi.

Đám người Nguyên Thanh Nguyên Hựu đi ở phía trước dò đường, Cẩm Ngu đi giữa đại quân, vô cùng nhàn nhã.

Huống chi người nào đó còn dùng một sợi dây thừng buộc Tuyết Dung và Ô Ly lại với nhau, căn bản không cần nàng động thủ điều khiển ngựa.

Đang lúc nhàn rỗi đến nhàm chán, nàng bỗng nhiên nhớ đến một chuyện: “Này.’’

Nam nhân đi ở phía trước nghe thấy tiếng nàng, nhẹ nhàng quay đầu lại.

Cẩm Ngu ngước mắt nhìn hắn, hắng giọng nói: “Con mèo của ngươi đâu?’’

Trì Diễn thong thả cưỡi trên con ngựa cao lớn, khẽ nhướng mày: “Ô Mặc, gọi ngươi đó.’’

Hắn vừa dứt lời, bên trong túi da trâu treo bên cổ Ô Ly đột nhiên có thứ gì đó bắt đầu động đậy.

Cẩm Ngu đang tò mò thì sau đó, một cái đầu mềm mại trắng tinh đột nhiên chui ra khỏi túi.

Ô Mặc lười biếng ngáp một cái, ánh mắt nhập nhèm khẽ híp lại, ngửa đầu nhìn nam nhân vừa gọi nó, thấy hắn không có chuyện gì lại vùi đầu vào trong túi.

Cẩm Ngu sửng sốt trong chốc lát, hoá ra suốt cả dọc đường nó vẫn luôn ngủ say trong đó.

Nàng bất mãn, hờn dỗi nói với chiếc túi da trâu: “Ngươi giấu vòng tay của ta ở đâu rồi?’’

Ô Mặc không thèm để ý đến nàng, Cẩm Ngu dứt khoát đưa tay vào trong túi định bắt nó ra.

Ai ngờ nàng còn chưa kịp chạm vào nó thì Ô Ly giống như cảm nhận được một mối uy hiếp, híp mắt phát ra một tiếng gầm gừ, đôi mắt đen nhánh trong trẻo tựa như hắc diện thạch* hung hãn đến dọa người.

(*Đá vỏ chai, hắc diện thạch là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá macma phun trào. Nó được tạo ra khi dung nham felsic phun trào ra từ núi lửa và nguội lạnh nhanh nên bên trong nó có các tinh thể rất nhỏ.)

Cẩm Ngu giật mình, lập tức rút tay về.

Chẳng trách một con mèo tuyết lại có tên là Ô Mặc, có lẽ là do tính tình hung dữ tác oai tác quái của nó mà ra.

Cẩm Ngu cắn môi chửi thầm, đúng lúc này, một tiếng người khẽ khàng đột nhiên vang lên bên tai.

Cô ngẩng đầu nhìn lên thì thấy bộ áo giáp bạc của nam nhân đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng mùa đông và khuôn mặt tươi cười tuấn mỹ tựa điêu khắc.

Hắn đang cười nhạo nàng sao?

Cẩm Ngu cau mày, giọng điệu cực kỳ không vui: “Cười cái gì?’’

Trong đôi mắt hoa đào của Trì Diễn như chứa đựng ánh sáng dập dềnh, nhìn xuống nàng.

Nàng ngước khuôn mặt tinh xảo mềm mại, làn da trắng nõn trong suốt như tuyết, dáng người nhỏ nhắn quấn chặt trong chiếc áo choàng lông cáo rộng rãi, ngồi trên lưng con ngựa nhỏ trừng mắt nhìn hắn.

Chỉ cần hắn đưa tay ra là đã có thể dễ dàng chạm vào đầu nàng.

Một tiểu cô nương xinh đẹp nhưng nóng tính.

Lúc nàng gọi ca ca đêm qua, giọng nói mơ hồ cũng mang theo chút hoảng hốt như trong giấc mơ.

“Không có gì.”

Trì Diễn chậm rãi thu hồi tầm mắt, trên môi nở một nụ cười xấu xa đầy ẩn ý: “Rất xứng với ngươi.’’

Có vẻ như hắn đang nói nàng và con ngựa nhỏ này.

Cẩm Ngu lập tức nổi cáu, nhưng cũng không muốn nói chuyện với hắn.

Tướng sĩ nam nhi tắm máu sa trường, đã quen với việc hành quân đường dài.

Nhưng Cẩm Ngu thì khác, lộ trình kéo dài khiến nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Cẩm Ngu ôm cổ Tuyết Dung rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết.

Tuyết Dung chở nàng, bước đi vững chắc dưới sự dẫn dắt của Ô Ly, không đến mức khiến nàng ngã xuống.

Cho đến giờ Dậu, cuối cùng đại quân cũng đã đến thành Tầm Dương.

Không giống ngọn núi Cửu Di dày đặc băng giá và tuyết, trong thành Tầm Dương muôn ngàn ngọn đèn dầu sáng rực như ban ngày, xe ngựa nườm nượp không dứt.

Để nghênh đón Xích Vân Kỵ, cổng thành đã mở toang, thái thú thành Tầm Dương Phương Thế Nghiêu đã đứng chờ ở đó từ sớm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyện Tình Tam Kiếp Với Phúc Hắc Đại Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook