Chuyện Tình Tam Kiếp Với Phúc Hắc Đại Nhân

Chương 5:

Trà Noãn Bất Tư

05/06/2024

Ánh tà dương chạng vạng đã tàn, sắc trời sớm đã mờ sương, trời đã về đêm.

Lúc Cẩm Ngu ngửi thấy mùi hoa mai ngào ngạt lan toả khắp thành rồi mơ mơ màng màng tỉnh lại, nàng vẫn nằm trên lưng ngựa.

Còn đội quân đã đóng quân bên ngoài một phủ đệ rộng lớn, tất cả người hầu tôi tớ trong phủ đều đi ra cung nghênh.

Một nam nhân khoảng chừng 40 tuổi mặc quan phục màu xanh đậm với hoạ tiết chim nhạn trắng đang kính cẩn cúi đầu khom lưng trước ngựa của Trì Diễn.

“Trì tướng quân giá lâm tệ xá, quả thật là vinh hạnh cho hạ quan, hạ quan đã sai người chuẩn bị rượu ngon và đồ ăn để tướng quân đón gió tẩy trần, mong tướng quân không chê.’’

Phương Thế Nghiêu mỉm cười nịnh nọt, sau đó âm thầm đẩy một nữ tử phía sau lưng mình lên, nghiêm mặt nói: “Tịch Dung, còn không mau dẫn đường cho tướng quân.’’

Nàng ta ăn mặc lộng lẫy diễm lệ, hiển nhiên đã tỉ mỉ trang điểm.

Nàng ta bỗng nhiên hồi phục tinh thần, vội vàng dời tầm mắt khỏi khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân.

Sau đó yêu kiều bước lên phía trước, cúi đầu giả vờ xấu hổ: “Tiểu nữ Phương Tịch Dung tham kiến tướng quân, yến tiệc đãi khách đã được đặt ở đại sảnh, mời…’’

“Tìm một đại phu đến.’’

Trì Diễn lạnh nhạt ngắt lời, sau đó xoay người xuống ngựa, từ đầu đến cuối chưa thèm liếc mắt nhìn nàng ta một lần.

Nữ tử suốt ngày ở trong khuê phòng dĩ nhiên không thể khéo léo ứng xử chu toàn giống như phụ thân nhiều năm lăn lộn giữa chốn quan trường.

Trong khi Phương Tịch Dung đang ngẩn người sửng sốt thì Phương Thế Nghiêu đã lập tức sai người đi tìm vị đại phu giỏi nhất trong thành.

Tỉnh táo hơn sau một giấc ngủ dài, Cẩm Ngu ngoan ngoãn ngồi thẳng người.

Lúc này tất cả mọi người trong Phương phủ mới chú ý đến cô nương đang cưỡi trên con bạch mã đi theo bên cạnh Trì Diễn.

Nhìn thấy dung mạo không tầm thường của nàng, Phương Thế Nghiêu cho rằng nàng là thị thiếp, theo bản năng thay nữ nhi nhà mình đề cao cảnh giác mấy phần, mỉm cười nịnh nọt: “Vị này là…’’

“Vị này là biểu cô nương.’’ Nguyên Thanh đi lên dắt Ô Ly, thuận miệng trả lời.

Phương Thế Nghiêu bừng tỉnh, lập tức cười rạng rỡ: “Hoá ra là biểu cô nương, trên đường đi nhất định đã rất mệt, Tịch Dung, mau đưa biểu cô nương trở về phòng nghỉ ngơi thật tốt.’’

Phương Tịch Dung liên tục đáp lời.

Nhưng Cẩm Ngu hoàn toàn không thèm để ý đến, quay mặt sang chỗ khác, để lại hai cha con xấu hổ tại chỗ.

Tầm Dương trước kia từng là thành trì trọng yếu nhất của Đông Lăng, nhưng sau khi quốc gia gặp nạn lại là nơi tước vũ khí đầu hàng sớm nhất, nay đã cúi đầu xưng thần, giống như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó cho nước Sở.

Mà thái thú Phương Thế Nghiêu này chính là một tên phản quốc, Cẩm Ngu biết rõ, trong lòng vô cùng căm ghét nhưng bây giờ cũng không biểu hiện ra ngoài quá nhiều.

Sau khi tất cả binh lính đã xuống ngựa và xếp hàng ngay ngắn, chỉ còn một mình nàng vẫn đang cưỡi trên lưng ngựa.

Cẩm Ngu cảm thấy khí thế của mình lúc ở trên lưng con ngựa lùn này quá yếu, sau khi cân nhắc một chút lập tức liếc mắt nhìn sang nam nhân bên cạnh: “Này… Đỡ ta xuống.’’

Nghe thấy giọng điệu kiêu ngạo này, Nguyên Thanh Nguyên Hựu đứng hai bên, thậm chí là tất cả binh lính đều bày ra vẻ mặt hoảng sợ.

Đã nhiều năm trôi qua, bọn họ chưa từng thấy người nào dám sai bảo tướng quân…

Biết rõ hắn tuyệt đối không phải là người thương hoa tiếc ngọc, mọi người đều đồng loạt nín thở, cho rằng hắn chắc chắn sẽ khiến cho tiểu cô nương phải xấu hổ chật vật.

Nhưng lại thấy hắn im lặng một lúc rồi bước đến.

Trì Diễn từ trên cao nhìn xuống, đón nhận ánh mắt kiêu ngạo kia của nàng.

Hắn khẽ nhướng mày, ghé sát vào tai nàng, làm ra vẻ khó xử nói: “Nhiều người đang nhìn đấy, tiểu cô nương, thái độ này của ngươi, thật khiến ta mất mặt.’’

Nếu không phải vì vết thương ở chân…

Cẩm Ngu nghiến răng, cố nặn ra một nụ cười: “Ca ca, đỡ muội một chút được không?’’

Khoé môi hắn khẽ nhếch lên: “Có thể.’’

Ngay sau đó ánh mắt lại xẹt qua một tia trêu chọc: “Nhưng nếu có thể cười ngọt ngào hơn nữa…’’

Nghe vậy, Cẩm Ngu tức giận trừng mắt, ánh mắt kia như muốn lao vào hắn mà cắn xé.

Trì Diễn mỉm cười, không trêu chọc nàng nữa, duỗi tay ôm nàng xuống ngựa.

Phương Thế Nghiêu bị gạt sang một bên lập tức tìm cơ hội nịnh nọt: “Tướng quân và biểu cô nương thật đúng là huynh muội tình thâm!’’

Nhìn thấu vẻ mặt nịnh nọt của hắn, Cẩm Ngu âm thầm chế giễu trong lòng.

Thích ứng làm một con chó nghe theo địch quốc nhanh như thế sao.

Cẩm Ngu nhìn sang người bên cạnh: “Cõng ta.’’

Sự tức giận trong lòng nàng không có chỗ phát tiết, rất muốn gây khó dễ khiến hắn phải khom lưng cúi đầu, ai bảo hắn là tướng quân nước Sở, hơn nữa lúc này còn quan tâm đến mặt mũi của mình mà trêu chọc nàng.

Đáy mắt Trì Diễn xẹt qua một tia thâm sâu, không nói nhiều, chỉ mỉm cười gật đầu.

Cẩm Ngu hơi đắc ý, nhưng lại thấy người nọ bất ngờ duỗi cánh tay dài ra, trước mặt bao người trực tiếp ôm ngang nàng lên bằng một tay.



“A…’’

Hai chân rời khỏi mặt đất, Cẩm Ngu cuống quít vòng tay ôm cổ hắn.

Những người khác cũng đều bất ngờ, không thể tin nổi hít vào một hơi thật sâu.

Thở hổn hển một lúc, Cẩm Ngu đè ép cổ họng, rít gào từ kẽ răng: “Ta bảo ngươi cõng bằng lưng cơ.’’

Ai ngờ người nào đó không cho là đúng, dịu dàng nói: “Không sao, ca ca ôm rất chắc.’’

Hắn cố ý!

Dưới ánh mắt không thể tin nổi của Cẩm Ngu, khoé miệng Trì Diễn khẽ cong lên, làm như không có chuyện gì ôm người đi vào phủ.

Phương Tịch Dung ở phía sau được phụ thân lén lút nhắc nhở, vội vàng đuổi theo: “Tịch Dung dẫn đường cho tướng quân…’’

Biết rõ Trì Diễn là chủ tử tuyệt đối không thể trêu chọc vào, Phương Thế Nghiêu ra lệnh cho gia nhân sắp xếp những binh lính còn lại, rồi sai người đến chuồng ngựa cho chiến mã ăn xong, lau lau mồ hôi trên trán, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thái thú là người đứng đầu một thành trì, phủ đệ này của hắn dĩ nhiên cũng là một yếu địa về chính trị và quân sự của thành Tầm Dương, đồng thời cũng là nơi tráng lệ xa hoa bậc nhất.

Bên ngoài phủ dựng hai con sư tử đá oai phong hùng dũng, một tấm biển gỗ mạ vàng khắc hai chữ Phương phủ, trên trong phủ lại càng hào nhoáng với những cột đình chạm trổ hoa văn và mái ngói ngọc thạch, tựa như chốn bồng lai.

Trì Diễn vững bước đi trên những viên gạch đá xanh trong phủ.

Cả người hắn toả ra hơi thở mát lạnh, nhưng lại giống như bị làn gió mát kỳ lạ ấy mê hoặc.

Đôi đồng tử đang nhìn về phía trước có màu nâu nhạt, nhưng nốt ruồi lệ đầy cám dỗ nơi khoé mắt lại dễ dàng khiến trái tim người ta đánh rơi một nhịp.

Cẩm Ngu nằm trong lồng ngực hắn, khoảng cách gần đến mức khiến nàng vô thức trở nên yên tĩnh.

“Ôm chặt như thế sao?’’

Giọng nói trầm thấp lưu luyến vang lên bên tai.

Cẩm Ngu lập tức lấy lại tinh thần tựa như vừa mới tỉnh dậy từ trong giấc mộng, vừa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy đôi môi khẽ cong lên cười như không cười của hắn.

Gò má đỏ bừng trong nháy mắt, trái tim khẽ lệch nhịp, Cẩm Ngu nhanh chóng nới lỏng hai tay đang ôm chặt lấy cổ hắn ra, rụt cổ về ngực mình.

Nàng cuống quýt phủ nhận: “Ai… Ai thèm chứ, không thoải mái bằng cổ ngựa đâu.’’

Trì Diễn rũ mắt nhìn nàng, trong miệng khẽ bật thốt ra một tiếng cười trầm thấp, ban ngày nàng ôm cổ Tuyết Dung ngủ rất ngon lành.

Độ cong của môi vẫn còn đó, giọng nói hắn hơi trầm xuống: “Ôm cho chắc, nếu ngã không có ai đỡ ngươi đâu.’’

Được rồi, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt.

Cẩm Ngu khẽ hừ nhẹ một tiếng, vòng tay ôm cổ hắn một lần nữa.

Phương Tịch Dung đi ở phía trước dẫn đường không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, đập vào mắt lại là nụ cười khẽ khàng mê hoặc lòng người của nam nhân.

Dường như có một thứ ánh sáng chói lọi lướt qua chiếc áo giáp bạc của hắn, đôi mắt đào hoa phong lưu gợn sóng rực rỡ khiến cho bầu trời đầy sao, hoa trong vườn cũng thẹn thùng mất đi ánh sáng.

Trong lòng Phương Tịch Dung xao động, nhất thời nhìn đến thất thần.

Trong Phương phủ có không ít trạch viện biệt lập, nơi có phong thuỷ tốt nhất dĩ nhiên sẽ được chuẩn bị cho Trì Diễn.

Đinh Lan Uyển.

Khi bọn họ đến, đám nha hoàn nô bộc chờ trong viện đồng loạt hành lễ.

Trì Diễn đi vào một sương phòng, đặt Cẩm Ngu lên giường, nhàn nhạt nói: “Chuẩn bị mấy bộ quần áo cho cô nương.’’

“Đi nhanh đi.’’

Sau khi phân phó nha hoàn xong, Phương Tịch Dung thấy hắn lạnh lùng quét mắt khắp căn phòng, lập tức hiểu rõ.

Nàng ta dịu dàng nói: “Mọi thứ đã khá đầy đủ, nếu biểu cô nương còn thiếu thứ gì thì cứ nói cho Tịch Dung biết.’’

Nịnh bợ người kia không thành, bây giờ chuyển sang nàng sao.

Ánh mắt Cẩm Ngu trở nên lạnh lùng, không hề khách khí nói: “Thiếu rất nhiều.’’

Nghe vậy, Phương Tịch Dung nhẹ nhàng cười nói: “Biểu cô nương cứ nói, Tịch Dung sẽ cho người đi chuẩn bị.’’

Cẩm Ngu thản nhiên dựa vào đầu giường: “Ta muốn ngủ trên một chiếc giường tử đàn lá con, mặc quần áo gấm rực rỡ, trang sức trâm cài đều được làm bằng vàng bạc, ngọc phải mềm, còn nữa, nếu không phải cá ở hồ Nguyệt Tịnh thì ta sẽ không ăn.’’

Nàng không hề che giấu sự ngang ngược của mình khiến Phương Tịch Dung chỉ biết câm lặng: “Chuyện này…’’

Tất cả những thứ đó đều là vật quý hiếm mà nếu không phải là quan chức cấp cao thì sẽ không dễ dàng có được, hơn bữa bây giờ Đông Lăng đang lầm than, bọn họ khó khăn lắm mới bảo vệ được chính mình, cuộc sống vẫn chưa thể yên ổn đâu.

Nhưng Cẩm Ngu lại không muốn bọn họ sống yên ổn.

Đầu ngón tay mảnh khảnh lười biếng phủi phủi vạt áo: “Không có sao?’’



Phương Tịch Dung ngập ngừng: “Thực sự không dễ…’’

Cẩm Ngu khẽ “ồ” lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cọ cọ vào đám lông hồ ly trắng tuyết mềm mại vòng quanh cổ kia.

Nàng không nói gì thêm nữa, Phương Tịch Dung vừa mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi thì lại nghe nàng hờ hững chất vấn: “Cái gì cũng không có, các người tiếp đãi như thế sao?’’

Phương Tịch Dung giật mình hoảng hốt, bất lực: “Biểu… Biểu cô nương…’’

Cẩm Ngu lạnh lùng nhướng mắt nhìn nàng: “Binh lính thành Tầm Dương các ngươi chẳng có gì, lúc dâng thành thì lại xung phong đi đầu, ta còn tưởng thái thú ở đây có tầm nhìn xa trông rộng như thế nào…’’

Khẽ dừng lại một chút, trong mắt Cẩm Ngu tràn ngập hận thù: “Nhưng hoá ra, chỉ là một kẻ không có năng lực, tốt hơn hết là bãi quan miễn nhiệm đi!’’

Cẩm Ngu vừa dứt lời, Phương Tịch Dung đã sợ tới mức lập tức thay đổi sắc mặt.

Nàng vô thức nhìn về phía nam nhân đứng bên mép giường, chỉ thấy hắn vẫn thản nhiên híp mắt, không có bất cứ ý kiến gì.

Phương Tịch Dung không dám đắc tội, vì thế vội vàng nhận lỗi: “Biểu cô nương chớ trách, Tịch Dung sẽ đi mua cho biểu cô nương ngay.’’

Nàng ta hơi chần chờ, cuối cùng cũng đành phải xoay người hành lễ: “Trì tướng quân, tiểu nữ cáo lui.’’

Phương Tịch Dung cuống quýt rời khỏi căn phòng, nhưng Cẩm Ngu lại đột nhiên sửng sốt.

Trì trướng quân?

Nàng bỗng nhiên nhận ra trước đó chỉ biết mình đã rơi vào quân doanh của nước Sở chứ không biết quân doanh đó là gì, càng chưa bao giờ để ý tên họ của hắn là gì.

Một vị tướng uy danh như thế, cho dù ở Đông Lăng hay Đại Sở đều chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Chỉ khi nghe đến cái tên Trì tướng quân lúc nãy, những suy nghĩ trong đầu nàng mới bắt đầu lờ mờ chuyển động.

Hình như thực sự có một vị tướng quân họ Trì quyền cao chức trọng như thế…

Khí thế bỗng nhiên yếu đi mấy phần, Cẩm Ngu lúng túng nói: “Trì… gì?’’

Trì Diễn hơi cúi đầu, ánh mắt thâm thuý giống như có thể nhìn thấu tất cả suy nghĩ của nàng.

Hắn bình tĩnh nói: “Dám ỷ vào bổn vương để độc đoán ngang bướng, tiểu cô nương, lá gan không nhỏ nhỉ.’’

Cẩm Ngu hơi hoảng sợ, hắn ta đúng là vị đại tướng quân nước Sở Trì Diễn kia!

Mặc dù nàng ở chốn hậu cung, nhưng Cẩm Thần thân là Thái Tử, tinh thông chuyện triều chính, cho nên Cẩm Ngu vẫn thường nghe hắn nhắc đến cái tên Trì Diễn.

Cẩm Thần đã từng nói, con người Trì Diễn này nắm trong tay quyền sinh sát trên chiến trường, dưới trướng hắn là Xích Vân Kỵ với kỷ luật nghiêm khắc, phàm là binh lính qua tay hắn, không có bất cứ người nào dám tồn tại tâm tư riêng.

Hắn khinh cuồng ngạo mạn, địa vị có thể sánh được với một bậc quân vương.

Nhớ lại những gì mình đã làm trong hai ngày qua, Cẩm Ngu không thể không lui về phía sau.

Sợ hắn thô bạo như lời đồn, một đao cắt cổ mình.

Cách xa hắn một chút, Cẩm Ngu lại rơi vào trầm tư.

Trong khoảng thời gian bị nhốt trong hoàng cung nước Sở, nàng cũng nghe được một số chuyện.

Chính nhờ vào một lời của hắn, Hoàng đế nước Sở mới không hạ lệnh đuổi cùng giết tận Đông Lăng, nếu không từ Hoàng tộc cho đến bách tính bình thường sẽ không một ai may mắn thoát khỏi.

Nghĩ đến đây, Cẩm Ngu lại cảm thấy có lẽ hắn không phải là người vô nhân tính như thế.

Mặc dù trong lòng hơi khiếp sợ nhưng nàng chưa bao giờ là người dễ dàng chịu thua.

Cẩm Ngu quơ nắm đấm: “Ngươi… Ngươi đừng cho là ta không đánh lại ngươi!’’

Tên khuôn mặt tức giận của thiếu nữ vẫn chưa mất hết tính trẻ con, Trĩ Diễn cảm thấy vô cùng thú vị, khẽ bật cười.

Chờ hắn ý thức lại, khoé môi đã cong với một độ cong vừa nhìn đã thấy.

Hắn trầm mặc, vì những tiềm thức không biết đến từ đâu của mình.

Đúng lúc này, Nguyên Thanh gõ cửa, dẫn đại phu đi vào.

Trì Diễn mặt không đổi sắc, không nhẹ không nặng búng vào vầng trán láng mịn của nàng, giọng điệu mang theo sự dạy dỗ: “Dưỡng thương cho tốt rồi lại nhảy nhót.’’

Trên trán tê rần, Cẩm Ngu đau đớn che lại.

Nàng mím môi không nói gì, ai bảo mình rơi vào lòng địch, chỉ có thể chịu đựng, ngoan ngoãn để đại phu xem vết thương.

Dưới sự tác động của việc té ngã xuống sườn núi, mắt cá chân phải của Cẩm Ngu sưng tấy nghiêm trọng, cũng may không bị tổn thương đến gân cốt, đắp thuốc mấy ngày sẽ ổn thôi.

Trên núi tuyết lạnh đến thấu xương, hôm trước nàng còn bị nhiễm phong hàn, mặc dù sáng nay đã bớt sốt nhưng để phòng ngộ nhỡ, đại phu vẫn kê đơn thuốc cho nàng.

Khá nhiều nha hoàn ở lại hầu hạ, Trì Diễn cũng rời khỏi phòng nàng.

Một ngày vất vả, bây giờ Cẩm Ngu không muốn nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác.

Uống thuốc, ăn uống gì đó rồi lên giường nghỉ ngơi sớm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyện Tình Tam Kiếp Với Phúc Hắc Đại Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook