Chuyện Tình Thanh Xuân Cấp Ba Của Tôi
Chương 49: Chăm Sóc Trúc Linh.
Luuhphat
28/04/2022
Sau khi tìm kiếm được cây nhiệt kế điện tử này, tôi liền nhanh chóng chạy tới phòng Trúc Linh và nói với cô ấy:
- Trúc Linh này, cậu mau kẹp cây nhiệt kế này vô nách cỡ chừng ba phút đi!
Cô ấy nghe vậy thì gật đầu, sau đó thì lấy từ trong tay tôi cây nhiệt kế điện tử đưa cho cô ấy và kẹp vào nách, cách tay áp sát vào ngực. Sau ba phút chờ đợi, thì cuối cùng cây nhiệt kế đã đo xong, lúc này tôi liền nói:
- Để mình rút cây nhiệt kế ra và xem nhiệt độ của cậu là bao nhiêu.
Vừa cầm cây nhiệt kế lên xem kết quả thì tôi liền cảm thán:
- Trời đất! Cậu sốt tới ba mươi chín độ rưỡi lận, như vậy thì cậu đợi mình một chút đi! Để mình đi nấu cháo cho cậu một tô rồi cho một viên uống thuốc paracetamol sau!
Cô ấy nghe vậy thì liền can ngăn tôi:
- Nhưng... Lê Ninh này, cậu không cần phải làm như vậy vì mình đâu!
Tôi nghe vậy thì lền lắc đầu nói:
- Dù gì thì đó cũng là do bản thân mình muốn vậy rồi! Vì thế cho nên dù cậu có khuyên ngăn cỡ nào đi chăng nữa, thì cũng không cản được mình đâu!
Trúc Linh nghe thế thì cảm thấy đỏ mặc, thế là liền lấy chăn trùm lại. Tôi thấy vậy thì liền cảm thấy có hơi xấu hổ trước lời nói vô tình này của bản thân, rõ ràng là chả khác gì là một lời thả thính cả.
Thế là, tôi liền nhanh chóng bước ra đến cửa phòng và nhắc nhở cô ấy:
- Trúc Linh này, cậu không cần phải đắp chăn kín mít như vậy đâu! Dù gì thì sẽ ngộp ngạt lắm đấy!
Trúc Linh từ trong chăn nghe vậy thì liền đáp:
- Mình biết rồi. Thế cậu mau đi nấu cháo cho mình ăn đi!
Tôi nghe vậy thì liền đáp:
- Được rồi, để mình đi nấu cháo cho cậu ăn đây!
Vừa mới nói xong thì tôi liền nhanh chóng đi xuống dưới phòng bếp và nấu cháo. Ở trong phòng bếp, lúc tôi đang tìm kiếm còn đồ ăn nào không, thì tôi thấy rằng có một nồi thịt kho và một chảo rau bông hẹ.
Thấy thế thì tôi liền sờ vào thì thấy rằng thức ăn đã nguội đi. Thế là tôi liền đặt lên cái bếp và bật lửa nhỏ lên để mà hâm nóng. Sau đó thì nhìn vào nồi cơm thì thấy rằng, cơm đã được nấu sẵn, rồi tôi lấy một cái xoong nhỏ ra để mà múc gạo vào một lượng vừa đủ, rồi sau đó thì đổ nước vào theo lượng một cơm, ba nước. Lúc này đồ ăn đã nóng, tôi liền nhanh chóng lấy hai tay tắt lửa đi, rồi cầm một cái nồi thịt kho để cạnh bếp và thay bằng nồi cháo.
Xong xuôi thì tôi liền bật lửa lên và đợi nó sôi. Trong lúc đợi nồi cháo thì tôi lấy điện thoại ra và điện cho mẹ:
- Mẹ à, con tới nhà thăm Trúc Linh hiện đang bị ốm đây! Có thể là gần chiều thì mới về nhà được.
Mẹ tôi nghe vậy thì liền đáp:
- Thế mẹ có cần qua xem con bé như thế nào không?
Tôi nghe vậy thì liền khẳng định:
- Mẹ không cần phải đến đây đâu! Dù gì thì con cũng biết cách chăm sóc cho cô ấy!
Mẹ tôi nghe vậy thì gật đầu, sau đó thì trêu chọc tôi:
- Mà con không được làm gì với con gái nhà người ta đâu đấy!
Tôi nghe thế thì liền cúp máy luôn, dù gì thì nói chuyện tiếp thì nồi cháo chắc khét mất. Lúc này, tôi tiến lại nồi cháo thì thấy rằng ngồi cháo đã sôi, thế là liền nhanh chóng tắt lửa đi và múc nó ra tô, rồi sau đó thì bỏ thịt và rau bông hẹ vào để món cháo vừa bớt ngán, vừa có thêm năng lượng để hồi sức.
Trong lúc đó thì tôi nấu một ly nước ấm, sau đó thì đặt tô cháo, ly nước ấm và hộp giấy vào trong cái mâm và đem lên phòng.
Vừa đem lên phòng thì tôi đặt cái mâm xuống sàn, sau đó thì lấy cái bàn học ra và đặt mâm lên. Lúc này tôi nói với cô ấy:
- Trúc Linh, cậu mau xuống giường ăn cháo đi!
Trúc Linh nghe vậy thì liền ngồi dậy, lúc này cô ấy nói với tôi:
- Cậu đỡ mình xuống đi Lê Ninh!
Tôi thấy thế thì không ổn, thế là liền nói với cô ấy:
- Thôi! Hay là cậu cứ nằm trên giường đi! Để mình đúc cháo cho cậu ăn cho!
Cô ấy nghe thế thì liền cảm thấy xấu hổ, thế là ráng gượng dậy mà nói:
- Không được! Dù gì thì cậu đã nấu cháo cho mình ăn rồi. Mà lại còn để cậu đúc thì... mình cảm hấy kì lắm!
Tôi nghe thế thì đưa ra lời khuyên:
- Dù gì thì cậu hiện đang bị ốm, cho nên sẽ khó khăn khi mà phải xuống giường ngồi ăn, cho nên cậu cứ nghe theo lời mình đi! Sau đó rồi uống một viên thuốc hạ sốt paracetamol, rồi sau đó ngủ một giấc là sẽ khỏe ngay!
Trúc Linh nghe tôi nói thế thì liền thôi. Lúc này tôi nói với cô ấy:
- Mà cậu ráng chịu khó để mình đúc ăn đi! Dù gì thì cậu cũng phải ăn, thì mới mau chóng khỏi bệnh được!
Nói xong thì tôi liền nhanh chóng cầm chén cháo còn nóng hổi kia và ngồi lên ghế cạnh giường của cô ấy. Sau đó thì tôi múc một muỗng và thổi cho nguội bớt, rồi nói với cô ấy:
- Trúc Linh này, cậu mau há miệng ra ăn đi!
Cô ấy nghe vậy thì liền nhanh chóng há miệng ra, thế là tôi đúc cô ấy một muỗng. Vừa đúc tôi vừa nói với cô ấy:
- Cậu ăn có được không Trúc Linh?
Trúc Linh gật đầu đáp:
- Được, chỉ là cảm thấy hơi ngán thôi!
Tôi nghe thấy vậy thì liền khuyên:
- Mà cậu ráng ăn cho hết đi! Sau đó mình sẽ lấy cho cậu uống một viên paracetamol để hạ sốt sau.
Thế là sau mười lăm phút đúc cho cô ấy ăn xong, thì tôi liền ngay lập tức lấy một viên paracetamol từ tủ thuốc trong nhà và đưa cô ấy uống. Xong xuôi thì tôi nói với cô ấy:
- Trúc Linh này, mình nghĩ là cậu nên thay đồ và lau mình sơ qua đi cho thoải mái!
Trúc Linh nghe vậy thì liền lộ ra biểu cảm có hơi hoảng hốt và hiểu lầm:
- Lê Ninh này, chằng lẽ là cậu định...
Không để cô ấy nói xong, tôi liền nhanh chóng đính chính:
- Không phải là như vậy đâu! Mà ý mình muốn nói là mình sẽ chuẩn bị nước ấm cho cậu tự lau mình.
Trúc Linh nghe thế thì liền cho tôi cảm thấy rằng cô ấy có vẻ như là đang thất vọng một điều gì đó thì phải, chẳng lẽ là... à mà thôi! Giờ thì phải chăm sóc cho cô ấy một cái trước đã, thế là lúc này tôi liền nói:
- Mà cậu đợi một chút đi! Để mình làm một thau nước ấm rồi đem lên cho cậu liền ngay.
Vừa nói xong thì tôi liền nhanh chóng đi xuống dưới phòng bếp, sau đó thì lấy cái ấm nước bắc lên bếp bật lửa đợi cho nước sôi, cùng lúc đó thì tôi vào phòng tắm kiếm một cái thau nào đó rồi đổ nước vô và đem đặt lên cái bàn trong phòng bếp. Lúc này, tôi chợt nhớ ra cái gì đó thì liền nhanh chóng quay trở lại phòng Trúc Linh thì hỏi:
- Mà Trúc Linh này, cái khăn tắm của cậu là cái nào vậy?
Trúc Linh nghe vậy htì liền đáp:
- Là cái khăn màu tím đấy! Cậu xuống dưới phòng tắm rồi nhìn vào cái giá treo là thấy liền thôi!
Tôi nghe vậy thì liền xuống dưới phòng tắm thì nhìn thấy một cái khăn màu tím, thế là tôi liền nhanh chóng tiến tới và lấy nó đi rồi tiến tới phòng bếp để vào trong cái thau nước. Lúc này, cái ấm nước đã sôi lên và kêu một tiếng hú liên tục, thế là tôi liền khóa gas trước và tắt lửa sau. Dù gì thì đó chính là cách để mà kiểm tra xem đường dây dẫn khí và van có hoạt động tốt hay không mà thôi, nhưng không phải ai cũng biết về việc này cả.
Sau khi tắt lửa thì tôi liền nhanh chóng cầm lấy cái ấm nước rồi đổ vào cái thau, đổ được một hồi thì tôi lấy tay ngâm vào nước thì thấy rằng độ ấm vừa đủ, thế là liền đem thau nước lên phòng.
Vừa lên tới phòng thì tôi liền nói:
- Mình đem nước nóng đến rồi, với lại thì....
Lúc này, đột nhiên tôi thấy cô ấy đã cởi áo ra sẵn và không có mặc áo ngực, tất nhiên là lấy cái chăn che đi phần phía trước. Nhưng cũng không làm cho tôi khỏi cái cảm giác hoảng hốt này:
- Khoan đã! Trúc Linh à, cậu đang làm gì vậy?
Trúc Linh nghe vậy thì liền có hơi xấu hổ đáp:
- Cậu không cần phải ngại đâu! Dù gì thì mình đang ốm, không thể tự tay lau hết người được. Vì thế cho nên, cậu có thể lau phần lưng cho mình có được không?
Nghe Trúc Linh nói như vậy thì làm sao tôi mà không ngần ngại được cơ chứ? Dù gì thì với một thanh niên trong tối... à nhầm, trong sáng như tôi đây thì khi nhìn thấy một người con gái, đặc biệt là người mình thích trong tình cảnh như vậy thì làm sao mà không cảm thấy ngại cho được cơ chứ?
Trúc Linh lúc này liền hối thúc tôi:
- Lê Ninh này, cậu mau làm nhanh lên đi! Dù gì thì mình không thể cứ thế mà ngồi chờ hoài như vậy được.
Tôi thấy thế thì cũng ráng bỏ qua cái sự ngại ngùng của bản thân và làm ngay, dù gì thì Trúc Linh đang bị ốm, vì thế cho nên tôi không thể cứ thế mà bắt cô ấy phải ngồi như vậy được, chi bằng thì làm luôn cho rồi.
Thế là tôi liền đến gần cô ấy và đặt thau nước lên trên bàn học, sau đó thì lấy tay dắt khô cái khăn và nói:
- Trúc Linh này, mình sẽ lau lưng cho cậu đây!
Cô ấy nghe vậy thì gật đầu có hơi xấu hổ đáp:
- Ừ, vậy thì cậu lau lưng cho mình đi!
Được cô ấy cho phép, tôi liền lấy cái khăn lau lưng cô ấy, mặc dù chỉ là phần lưng, nhưng lại khiến cho tôi đây cảm thấy da dẻ rất là hồng hào và mềm mại, dù gì thì cô ấy chính là con gái, vì thế cho nên tôi cảm thấy rằng cái cảm giác này rất là mới lạ, lần đầu tiên trải qua một sự việc như thế này.
Sau một hồi cố gắng hết sức thì tôi cũng lau xong phần lưng, sau đó thì tôi liền ngâm khăn vào thau nước ấm rồi vắt nó lên và đưa cho cô ấy nói:
- Mà Trúc Linh này, cậu mau lau người đi! Dù gì thì mình lau lưng cho cậu xong rồi, nên mình ra ngoài đợi đây! Xong xuôi thì nhớ kêu mình một tiếng đấy!
Vừa mới nói xong thì tôi liền nhanh chóng chạy ra khỏi ngoài ngay. Sau khi chờ đợi cỡ chừng hơn mười phút thì Trúc Linh gọi tôi:
- Lê Ninh này, mình lau người xong rồi, cậu vào lấy nước đem đi đổ giùm mình đi!
Tôi nghe vậy thì liền nhanh chóng đi vào. Thấy cô ấy đắp chăn và chuẩn bị đi ngủ thì tôi liền nói với cô ấy:
- Mà Trúc Linh này, cậu cũng không nên đắp chăn kín mít như vậy, dù gì thì cơ thể của cậu vẫn còn đang sốt cao, vì thế cho nên đắp như vậy thì cũng chỉ làm cho cơ thể cảm thấy nóng hơn thôi.
Trúc Linh nghe thế thì liền giở cái chăn ra và nói:
- Hèn chi mình lại cảm thấy cơ thể không khoải mái hơn một chút nào cà. Ngược lại còn mệt hơn.
Sau đó, cô ấy có hơi cảm thấy ngượng khi nói với tôi:
- Mà Lê Ninh này, dù gì thì cậu cũng đã làm tới đây rồi. Với lại thì... dù gì thì mình cảm ơn cậu vì cậu đến chăm sóc mình khi đang bị bệnh.
Tôi lúc này thì định nở một nụ cười thân thiện thì đột nhiên tiếng chuông cửa nhà vang lên, thế là Trúc Linh liền nói:
- Lê Ninh này, hình như là có ai đang bấm chuông, cậu mau ra ngoài xem như thế nào đi!
Thấy thế thì tôi liền nói:
- Được, thế thì mình đi ra ngoài xem sao đây!
Vừa mới nói xong thì tôi liền nhanh chóng ra khỏi phòng cô ấy, xuống cầu thang và mở cửa xem là ai đang bấm chuông.
Vừa mở cửa ra thì có một bạn nữ trong lớp kêu tôi:
- Lê Ninh này, cậu đến thăm Trúc Linh đó hả?
Tôi không nói nhiều gì, chỉ gật đầu đáp:
- Đúng vậy!
Vừa mới nghe câu trả lời của tôi xong thì nhóm tám bạn nữ liền làm vẻ ngạc nhiên, điều này làm cho tôi cảm thấy có hơi xấu hổ vì biểu cảm của các bạn nữ này là quá lố lăng. Thế là để ngăn chặn mọi việc đi quá đà, tôi ho một cái và nói với bọn họ:
- Các bạn vào nhà thăm Trúc Linh đi!
Vừa mới nói xong thì tôi liền ra ngoài cổng nhà cô ấy và mở ra để cho các bạn nữ trong lớp lái xe vào đỗ trong sân. Sau đó thì các bạn nữ cùng nhau kéo vào phòng của Trúc Linh để mà hỏi thăm.
Vừa mới bước vào trong phòng thì có một bạn nữ buộc tóc đuôi ngựa có tên là Tuyền hỏi thăm:
- Cậu có sao không Trúc Linh?
Trúc Linh nghe vậy thì gật đầu đáp:
- Mình có sao đây! Nếu không thì mình đâu có nằm bẹp lên giường như thế này đâu chứ!
Lúc này, có một bạn nữ hơi dâm đeo cặp đích chai tên là Thúy liền ghé sát vào tai cô ấy hỏi:
- Mà Trúc Linh này, nãy giờ Lê Ninh có những hành vi không đúng đắn gì với cậu không vậy?
Trúc Linh nghe thế thì liền nhìn tôi và nhớ tới khúc cái đoạn lau lưng, thế là cô ấy liền có hơi xấu hổ nói:
- Chỉ có một chút thôi! Nhưng không tới mức mà vi phạm các tiêu chuẩn đạo đức xã hội đâu!
Các bạn nữ nghe thế thì liền ồ lên thêm một tiếng nữa, thấy tình hình kiểu này thì tôi đành khóc trong lòng, thế là danh tiếng của tôi từ lúc này xem như mất hết rồi!
Trong lúc bản thân tôi như là đang muốn suy sụp hoàn toàn, thì lúc này Trúc Linh nói ra những lời cứu cánh:
- Mà bỏ qua chuyện đó sang một bên đi! Dù gì thì cậu ấy đã giúp mình rất nhiều. Không có cậu ấy thì cơn ốm của mình có thể trở nên nặng hơn rồi.
Những bạn nữ nghe vậy thì đều liền giơ lên những ngón tay cái lên tán thưởng. Vào lúc này, thì từ ngoài cửa lại có thêm một tiếng chuông vang lên, thế là tôi liền nói:
- Có lẽ là có thêm người tới thăm cậu, vì thế cho nên mình ra ngoài mở cửa đây!
Vừa mới nói xong thì tôi liền nhanh chóng chạy ra khỏi đây một chút để thoát khỏi mấy sự việc đó trong một lát. Thế là như những gì vừa nói, tôi liền nhanh chóng ra tới cửa và mở ra thì thất mẹ của Trúc Linh... đã mở cánh cổng sẵn mất rồi.
Thấy thế thì tôi liền thắc mắc:
- Mà cô đã có chìa khóa nhà rồi thì cô bấm chuông để làm gì vậy?
Mẹ Trúc Linh nghe thế thì liền đáp:
- Tại vì cô nhìn thấy có nhiều xe máy ở đây, trong đó cả chiếc xe máy của con, vì thế cô đoán được rằng là con và bạn của con bé đến thăm, cho nên cô bấm chuông để xem như thế nào đó thôi!
Mẹ Trúc Linh nói xong thì lúc này liền hỏi:
- Mà Trúc Linh sao rồi con? Con bé có bị bệnh nặng quá không?
Tôi nghe thế thì liền trả lời:
- Ban đầu thì con đo nhiệt kế thì thấy rằng Trúc Linh sốt tới ba mươi chín độ, vì thế nên con nấu cháo cho bạn ấy ăn để cho chắc dạ, rồi sau đó cho uống thuốc và lau mình cho bạn...
Tôi vừa nói đến câu này thì đột nhiên phát hiện là bản thân có một sự nhầm lẫn, thế là liền nhanh chóng thanh minh:
- À không, con chỉ lau lưng cho bạn ấy thôi! Còn lại thì để cho Trúc Linh tự lau mình hết ạ!
Mẹ Trúc Linh lúc này liền hướng một ánh mắt hiềm nghi nhìn tôi một cách không khoan nhượng, thế là mẹ Trúc Linh liền cầm lấy tay tôi và nói:
- Con cùng với cô tới nhà của con bàn chuyện gia đình nào!
- Trúc Linh này, cậu mau kẹp cây nhiệt kế này vô nách cỡ chừng ba phút đi!
Cô ấy nghe vậy thì gật đầu, sau đó thì lấy từ trong tay tôi cây nhiệt kế điện tử đưa cho cô ấy và kẹp vào nách, cách tay áp sát vào ngực. Sau ba phút chờ đợi, thì cuối cùng cây nhiệt kế đã đo xong, lúc này tôi liền nói:
- Để mình rút cây nhiệt kế ra và xem nhiệt độ của cậu là bao nhiêu.
Vừa cầm cây nhiệt kế lên xem kết quả thì tôi liền cảm thán:
- Trời đất! Cậu sốt tới ba mươi chín độ rưỡi lận, như vậy thì cậu đợi mình một chút đi! Để mình đi nấu cháo cho cậu một tô rồi cho một viên uống thuốc paracetamol sau!
Cô ấy nghe vậy thì liền can ngăn tôi:
- Nhưng... Lê Ninh này, cậu không cần phải làm như vậy vì mình đâu!
Tôi nghe vậy thì lền lắc đầu nói:
- Dù gì thì đó cũng là do bản thân mình muốn vậy rồi! Vì thế cho nên dù cậu có khuyên ngăn cỡ nào đi chăng nữa, thì cũng không cản được mình đâu!
Trúc Linh nghe thế thì cảm thấy đỏ mặc, thế là liền lấy chăn trùm lại. Tôi thấy vậy thì liền cảm thấy có hơi xấu hổ trước lời nói vô tình này của bản thân, rõ ràng là chả khác gì là một lời thả thính cả.
Thế là, tôi liền nhanh chóng bước ra đến cửa phòng và nhắc nhở cô ấy:
- Trúc Linh này, cậu không cần phải đắp chăn kín mít như vậy đâu! Dù gì thì sẽ ngộp ngạt lắm đấy!
Trúc Linh từ trong chăn nghe vậy thì liền đáp:
- Mình biết rồi. Thế cậu mau đi nấu cháo cho mình ăn đi!
Tôi nghe vậy thì liền đáp:
- Được rồi, để mình đi nấu cháo cho cậu ăn đây!
Vừa mới nói xong thì tôi liền nhanh chóng đi xuống dưới phòng bếp và nấu cháo. Ở trong phòng bếp, lúc tôi đang tìm kiếm còn đồ ăn nào không, thì tôi thấy rằng có một nồi thịt kho và một chảo rau bông hẹ.
Thấy thế thì tôi liền sờ vào thì thấy rằng thức ăn đã nguội đi. Thế là tôi liền đặt lên cái bếp và bật lửa nhỏ lên để mà hâm nóng. Sau đó thì nhìn vào nồi cơm thì thấy rằng, cơm đã được nấu sẵn, rồi tôi lấy một cái xoong nhỏ ra để mà múc gạo vào một lượng vừa đủ, rồi sau đó thì đổ nước vào theo lượng một cơm, ba nước. Lúc này đồ ăn đã nóng, tôi liền nhanh chóng lấy hai tay tắt lửa đi, rồi cầm một cái nồi thịt kho để cạnh bếp và thay bằng nồi cháo.
Xong xuôi thì tôi liền bật lửa lên và đợi nó sôi. Trong lúc đợi nồi cháo thì tôi lấy điện thoại ra và điện cho mẹ:
- Mẹ à, con tới nhà thăm Trúc Linh hiện đang bị ốm đây! Có thể là gần chiều thì mới về nhà được.
Mẹ tôi nghe vậy thì liền đáp:
- Thế mẹ có cần qua xem con bé như thế nào không?
Tôi nghe vậy thì liền khẳng định:
- Mẹ không cần phải đến đây đâu! Dù gì thì con cũng biết cách chăm sóc cho cô ấy!
Mẹ tôi nghe vậy thì gật đầu, sau đó thì trêu chọc tôi:
- Mà con không được làm gì với con gái nhà người ta đâu đấy!
Tôi nghe thế thì liền cúp máy luôn, dù gì thì nói chuyện tiếp thì nồi cháo chắc khét mất. Lúc này, tôi tiến lại nồi cháo thì thấy rằng ngồi cháo đã sôi, thế là liền nhanh chóng tắt lửa đi và múc nó ra tô, rồi sau đó thì bỏ thịt và rau bông hẹ vào để món cháo vừa bớt ngán, vừa có thêm năng lượng để hồi sức.
Trong lúc đó thì tôi nấu một ly nước ấm, sau đó thì đặt tô cháo, ly nước ấm và hộp giấy vào trong cái mâm và đem lên phòng.
Vừa đem lên phòng thì tôi đặt cái mâm xuống sàn, sau đó thì lấy cái bàn học ra và đặt mâm lên. Lúc này tôi nói với cô ấy:
- Trúc Linh, cậu mau xuống giường ăn cháo đi!
Trúc Linh nghe vậy thì liền ngồi dậy, lúc này cô ấy nói với tôi:
- Cậu đỡ mình xuống đi Lê Ninh!
Tôi thấy thế thì không ổn, thế là liền nói với cô ấy:
- Thôi! Hay là cậu cứ nằm trên giường đi! Để mình đúc cháo cho cậu ăn cho!
Cô ấy nghe thế thì liền cảm thấy xấu hổ, thế là ráng gượng dậy mà nói:
- Không được! Dù gì thì cậu đã nấu cháo cho mình ăn rồi. Mà lại còn để cậu đúc thì... mình cảm hấy kì lắm!
Tôi nghe thế thì đưa ra lời khuyên:
- Dù gì thì cậu hiện đang bị ốm, cho nên sẽ khó khăn khi mà phải xuống giường ngồi ăn, cho nên cậu cứ nghe theo lời mình đi! Sau đó rồi uống một viên thuốc hạ sốt paracetamol, rồi sau đó ngủ một giấc là sẽ khỏe ngay!
Trúc Linh nghe tôi nói thế thì liền thôi. Lúc này tôi nói với cô ấy:
- Mà cậu ráng chịu khó để mình đúc ăn đi! Dù gì thì cậu cũng phải ăn, thì mới mau chóng khỏi bệnh được!
Nói xong thì tôi liền nhanh chóng cầm chén cháo còn nóng hổi kia và ngồi lên ghế cạnh giường của cô ấy. Sau đó thì tôi múc một muỗng và thổi cho nguội bớt, rồi nói với cô ấy:
- Trúc Linh này, cậu mau há miệng ra ăn đi!
Cô ấy nghe vậy thì liền nhanh chóng há miệng ra, thế là tôi đúc cô ấy một muỗng. Vừa đúc tôi vừa nói với cô ấy:
- Cậu ăn có được không Trúc Linh?
Trúc Linh gật đầu đáp:
- Được, chỉ là cảm thấy hơi ngán thôi!
Tôi nghe thấy vậy thì liền khuyên:
- Mà cậu ráng ăn cho hết đi! Sau đó mình sẽ lấy cho cậu uống một viên paracetamol để hạ sốt sau.
Thế là sau mười lăm phút đúc cho cô ấy ăn xong, thì tôi liền ngay lập tức lấy một viên paracetamol từ tủ thuốc trong nhà và đưa cô ấy uống. Xong xuôi thì tôi nói với cô ấy:
- Trúc Linh này, mình nghĩ là cậu nên thay đồ và lau mình sơ qua đi cho thoải mái!
Trúc Linh nghe vậy thì liền lộ ra biểu cảm có hơi hoảng hốt và hiểu lầm:
- Lê Ninh này, chằng lẽ là cậu định...
Không để cô ấy nói xong, tôi liền nhanh chóng đính chính:
- Không phải là như vậy đâu! Mà ý mình muốn nói là mình sẽ chuẩn bị nước ấm cho cậu tự lau mình.
Trúc Linh nghe thế thì liền cho tôi cảm thấy rằng cô ấy có vẻ như là đang thất vọng một điều gì đó thì phải, chẳng lẽ là... à mà thôi! Giờ thì phải chăm sóc cho cô ấy một cái trước đã, thế là lúc này tôi liền nói:
- Mà cậu đợi một chút đi! Để mình làm một thau nước ấm rồi đem lên cho cậu liền ngay.
Vừa nói xong thì tôi liền nhanh chóng đi xuống dưới phòng bếp, sau đó thì lấy cái ấm nước bắc lên bếp bật lửa đợi cho nước sôi, cùng lúc đó thì tôi vào phòng tắm kiếm một cái thau nào đó rồi đổ nước vô và đem đặt lên cái bàn trong phòng bếp. Lúc này, tôi chợt nhớ ra cái gì đó thì liền nhanh chóng quay trở lại phòng Trúc Linh thì hỏi:
- Mà Trúc Linh này, cái khăn tắm của cậu là cái nào vậy?
Trúc Linh nghe vậy htì liền đáp:
- Là cái khăn màu tím đấy! Cậu xuống dưới phòng tắm rồi nhìn vào cái giá treo là thấy liền thôi!
Tôi nghe vậy thì liền xuống dưới phòng tắm thì nhìn thấy một cái khăn màu tím, thế là tôi liền nhanh chóng tiến tới và lấy nó đi rồi tiến tới phòng bếp để vào trong cái thau nước. Lúc này, cái ấm nước đã sôi lên và kêu một tiếng hú liên tục, thế là tôi liền khóa gas trước và tắt lửa sau. Dù gì thì đó chính là cách để mà kiểm tra xem đường dây dẫn khí và van có hoạt động tốt hay không mà thôi, nhưng không phải ai cũng biết về việc này cả.
Sau khi tắt lửa thì tôi liền nhanh chóng cầm lấy cái ấm nước rồi đổ vào cái thau, đổ được một hồi thì tôi lấy tay ngâm vào nước thì thấy rằng độ ấm vừa đủ, thế là liền đem thau nước lên phòng.
Vừa lên tới phòng thì tôi liền nói:
- Mình đem nước nóng đến rồi, với lại thì....
Lúc này, đột nhiên tôi thấy cô ấy đã cởi áo ra sẵn và không có mặc áo ngực, tất nhiên là lấy cái chăn che đi phần phía trước. Nhưng cũng không làm cho tôi khỏi cái cảm giác hoảng hốt này:
- Khoan đã! Trúc Linh à, cậu đang làm gì vậy?
Trúc Linh nghe vậy thì liền có hơi xấu hổ đáp:
- Cậu không cần phải ngại đâu! Dù gì thì mình đang ốm, không thể tự tay lau hết người được. Vì thế cho nên, cậu có thể lau phần lưng cho mình có được không?
Nghe Trúc Linh nói như vậy thì làm sao tôi mà không ngần ngại được cơ chứ? Dù gì thì với một thanh niên trong tối... à nhầm, trong sáng như tôi đây thì khi nhìn thấy một người con gái, đặc biệt là người mình thích trong tình cảnh như vậy thì làm sao mà không cảm thấy ngại cho được cơ chứ?
Trúc Linh lúc này liền hối thúc tôi:
- Lê Ninh này, cậu mau làm nhanh lên đi! Dù gì thì mình không thể cứ thế mà ngồi chờ hoài như vậy được.
Tôi thấy thế thì cũng ráng bỏ qua cái sự ngại ngùng của bản thân và làm ngay, dù gì thì Trúc Linh đang bị ốm, vì thế cho nên tôi không thể cứ thế mà bắt cô ấy phải ngồi như vậy được, chi bằng thì làm luôn cho rồi.
Thế là tôi liền đến gần cô ấy và đặt thau nước lên trên bàn học, sau đó thì lấy tay dắt khô cái khăn và nói:
- Trúc Linh này, mình sẽ lau lưng cho cậu đây!
Cô ấy nghe vậy thì gật đầu có hơi xấu hổ đáp:
- Ừ, vậy thì cậu lau lưng cho mình đi!
Được cô ấy cho phép, tôi liền lấy cái khăn lau lưng cô ấy, mặc dù chỉ là phần lưng, nhưng lại khiến cho tôi đây cảm thấy da dẻ rất là hồng hào và mềm mại, dù gì thì cô ấy chính là con gái, vì thế cho nên tôi cảm thấy rằng cái cảm giác này rất là mới lạ, lần đầu tiên trải qua một sự việc như thế này.
Sau một hồi cố gắng hết sức thì tôi cũng lau xong phần lưng, sau đó thì tôi liền ngâm khăn vào thau nước ấm rồi vắt nó lên và đưa cho cô ấy nói:
- Mà Trúc Linh này, cậu mau lau người đi! Dù gì thì mình lau lưng cho cậu xong rồi, nên mình ra ngoài đợi đây! Xong xuôi thì nhớ kêu mình một tiếng đấy!
Vừa mới nói xong thì tôi liền nhanh chóng chạy ra khỏi ngoài ngay. Sau khi chờ đợi cỡ chừng hơn mười phút thì Trúc Linh gọi tôi:
- Lê Ninh này, mình lau người xong rồi, cậu vào lấy nước đem đi đổ giùm mình đi!
Tôi nghe vậy thì liền nhanh chóng đi vào. Thấy cô ấy đắp chăn và chuẩn bị đi ngủ thì tôi liền nói với cô ấy:
- Mà Trúc Linh này, cậu cũng không nên đắp chăn kín mít như vậy, dù gì thì cơ thể của cậu vẫn còn đang sốt cao, vì thế cho nên đắp như vậy thì cũng chỉ làm cho cơ thể cảm thấy nóng hơn thôi.
Trúc Linh nghe thế thì liền giở cái chăn ra và nói:
- Hèn chi mình lại cảm thấy cơ thể không khoải mái hơn một chút nào cà. Ngược lại còn mệt hơn.
Sau đó, cô ấy có hơi cảm thấy ngượng khi nói với tôi:
- Mà Lê Ninh này, dù gì thì cậu cũng đã làm tới đây rồi. Với lại thì... dù gì thì mình cảm ơn cậu vì cậu đến chăm sóc mình khi đang bị bệnh.
Tôi lúc này thì định nở một nụ cười thân thiện thì đột nhiên tiếng chuông cửa nhà vang lên, thế là Trúc Linh liền nói:
- Lê Ninh này, hình như là có ai đang bấm chuông, cậu mau ra ngoài xem như thế nào đi!
Thấy thế thì tôi liền nói:
- Được, thế thì mình đi ra ngoài xem sao đây!
Vừa mới nói xong thì tôi liền nhanh chóng ra khỏi phòng cô ấy, xuống cầu thang và mở cửa xem là ai đang bấm chuông.
Vừa mở cửa ra thì có một bạn nữ trong lớp kêu tôi:
- Lê Ninh này, cậu đến thăm Trúc Linh đó hả?
Tôi không nói nhiều gì, chỉ gật đầu đáp:
- Đúng vậy!
Vừa mới nghe câu trả lời của tôi xong thì nhóm tám bạn nữ liền làm vẻ ngạc nhiên, điều này làm cho tôi cảm thấy có hơi xấu hổ vì biểu cảm của các bạn nữ này là quá lố lăng. Thế là để ngăn chặn mọi việc đi quá đà, tôi ho một cái và nói với bọn họ:
- Các bạn vào nhà thăm Trúc Linh đi!
Vừa mới nói xong thì tôi liền ra ngoài cổng nhà cô ấy và mở ra để cho các bạn nữ trong lớp lái xe vào đỗ trong sân. Sau đó thì các bạn nữ cùng nhau kéo vào phòng của Trúc Linh để mà hỏi thăm.
Vừa mới bước vào trong phòng thì có một bạn nữ buộc tóc đuôi ngựa có tên là Tuyền hỏi thăm:
- Cậu có sao không Trúc Linh?
Trúc Linh nghe vậy thì gật đầu đáp:
- Mình có sao đây! Nếu không thì mình đâu có nằm bẹp lên giường như thế này đâu chứ!
Lúc này, có một bạn nữ hơi dâm đeo cặp đích chai tên là Thúy liền ghé sát vào tai cô ấy hỏi:
- Mà Trúc Linh này, nãy giờ Lê Ninh có những hành vi không đúng đắn gì với cậu không vậy?
Trúc Linh nghe thế thì liền nhìn tôi và nhớ tới khúc cái đoạn lau lưng, thế là cô ấy liền có hơi xấu hổ nói:
- Chỉ có một chút thôi! Nhưng không tới mức mà vi phạm các tiêu chuẩn đạo đức xã hội đâu!
Các bạn nữ nghe thế thì liền ồ lên thêm một tiếng nữa, thấy tình hình kiểu này thì tôi đành khóc trong lòng, thế là danh tiếng của tôi từ lúc này xem như mất hết rồi!
Trong lúc bản thân tôi như là đang muốn suy sụp hoàn toàn, thì lúc này Trúc Linh nói ra những lời cứu cánh:
- Mà bỏ qua chuyện đó sang một bên đi! Dù gì thì cậu ấy đã giúp mình rất nhiều. Không có cậu ấy thì cơn ốm của mình có thể trở nên nặng hơn rồi.
Những bạn nữ nghe vậy thì đều liền giơ lên những ngón tay cái lên tán thưởng. Vào lúc này, thì từ ngoài cửa lại có thêm một tiếng chuông vang lên, thế là tôi liền nói:
- Có lẽ là có thêm người tới thăm cậu, vì thế cho nên mình ra ngoài mở cửa đây!
Vừa mới nói xong thì tôi liền nhanh chóng chạy ra khỏi đây một chút để thoát khỏi mấy sự việc đó trong một lát. Thế là như những gì vừa nói, tôi liền nhanh chóng ra tới cửa và mở ra thì thất mẹ của Trúc Linh... đã mở cánh cổng sẵn mất rồi.
Thấy thế thì tôi liền thắc mắc:
- Mà cô đã có chìa khóa nhà rồi thì cô bấm chuông để làm gì vậy?
Mẹ Trúc Linh nghe thế thì liền đáp:
- Tại vì cô nhìn thấy có nhiều xe máy ở đây, trong đó cả chiếc xe máy của con, vì thế cô đoán được rằng là con và bạn của con bé đến thăm, cho nên cô bấm chuông để xem như thế nào đó thôi!
Mẹ Trúc Linh nói xong thì lúc này liền hỏi:
- Mà Trúc Linh sao rồi con? Con bé có bị bệnh nặng quá không?
Tôi nghe thế thì liền trả lời:
- Ban đầu thì con đo nhiệt kế thì thấy rằng Trúc Linh sốt tới ba mươi chín độ, vì thế nên con nấu cháo cho bạn ấy ăn để cho chắc dạ, rồi sau đó cho uống thuốc và lau mình cho bạn...
Tôi vừa nói đến câu này thì đột nhiên phát hiện là bản thân có một sự nhầm lẫn, thế là liền nhanh chóng thanh minh:
- À không, con chỉ lau lưng cho bạn ấy thôi! Còn lại thì để cho Trúc Linh tự lau mình hết ạ!
Mẹ Trúc Linh lúc này liền hướng một ánh mắt hiềm nghi nhìn tôi một cách không khoan nhượng, thế là mẹ Trúc Linh liền cầm lấy tay tôi và nói:
- Con cùng với cô tới nhà của con bàn chuyện gia đình nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.