Chuyện Tình Thanh Xuân Cấp Ba Của Tôi
Chương 48: Chiến Thắng Trò Chơi Và Trúc Linh Bị Ốm.
Luuhphat
16/04/2022
Nghe theo lời thằng Vinh nói, chúng tôi đều gật đầu đồng tình theo,
sau đó thì nhanh chóng rút quân về hết để mà nghỉ ngơi phục hồi một thời gian. Trong lúc nghỉ ngơi thì thằng Vinh phục hồi cho tôi và thằng
Khang, còn thằng Lợi và thằng Hiếu thì nhanh chóng chạy về điểm xuất
phát để mà phục hồi cho nhanh, sau đó thì quay trở lại chỗ tập hợp khi
nãy.
Trong lúc mà tụi tôi đang phục hồi thể lực và năng lượng thì cuối cùng cũng xong, sau khi xác nhận là máu đầy bình rồi thì chúng tôi lại xông lên tiếp. Vừa đến gần cây trụ thứ hai bị phá hơn một nửa đó thì cả nhóm đối phương liền đứng ra ngăn chặn, lần này là đủ năm người, bao gồm một người đánh xạ chiến và bốn người đánh cận chiến.
Thấy thế thì đội chúng tôi liền lập đội hình tương tự một cái đồng hồ cát, bao gồm tôi và thằng Khang đứng ở hàng đầu và đem quân cường công bọn chúng, thằng Hiếu thì đứng sau để hỗ trợ và làm sơ cua, còn thằng Vinh và thằng Lợi thì đứng ở hàng cuối cùng của đội để mà bắn hỗ trợ, nếu có một đứa trên hàng công yếu máu hay là cạn thể lực thì liền ngay lập tức lui về sau để cho thằng Vinh dùng phép phục hồi để mà hồi phục.
Sau khi nhanh chóng sắp xếp đội hình xong thì cả đội chúng tôi liền nhanh chóng tiến thẳng tới và tấn công bọn chúng. Vừa tiến vào tấn công thì ngay lập tức một trận ác chiến diễn ra, sau khi dùng hết mọi kĩ năng, năng lượng thì cây trụ thứ hai bị phá hủy, nhưng phải đánh đổi mạng sống của tôi, thằng Khang và thằng Hiếu.
Lúc này, tôi liền quay sáng thằng Vinh và thằng Lợi nói:
- Tụi mày mau về cây trụ đầu tiên để mà phòng thủ đi! Dù gì thì không thể đánh tiếp nếu không đủ lực lượng được.
Hai đứa nó nghe vậy thì cùng nhau gật đầu đồng tình, sau đó thì liền cùng nhau đáp:
- Vậy thì tụi tao quay trở về cố thủ đây! Chống đỡ cỡ chừng một phút là được.
Về chuyện này thì cái một phút là mới cập nhật gần đây thôi, chứ trước đây toàn là ba mươi giây thì mới hồi sinh. Ban đầu thì nhà sản xuất và phát hành trò chơi nói rằng cái này là để làm gia tăng sự thú vị hơn trong trò chơi, khi mà người chơi biết trân quý mạng sống của mình hơn, làm cho người chơi buộc phải tự năng cao khả năng của bản thân mình nếu như không muốn khoảng thời gian chơi game của mình trở nên ít ỏi, làm cho cả đội thiệt hại về lực lượng nhân sự.
Mà đúng là làm cho trò chơi này thú vị hơn thật, nếu chơi game mà chỉ biết lao đầu vào đánh thì cũng không ổn, dù gì thì sức lực cũng là hữu hạn, dùng sức thì phải phân bổ đều ra, chứ không phải là chơi cho hết sức, đến lúc cuối thì không còn sức lực nào cả, thế là thế trận bị đảo ngược hoàn toàn, từ thế có lợi trở thành thế bất lợi, vì thế cho nên phải biết tự lượng sức mình, đừng có quá nôn nóng mà làm hỏng đại sự.
Vì chính cái tính thử thách khi mà tăng thời gian hồi sinh từ ba mươi giây lên đến một phút này, thì trò chơi này cũng thu hút được nhiều người chơi hơn, đồng thời cũng làm cho người chơi biết động não của mình hơn khi chơi, hạn chế được phần nào cái cảnh ỷ mạnh hiếp yếu như trước đây.
Vì thế cho nên, một đội chơi yếu hơn có thể thắng một đội chơi mạnh hơn bằng cách sử dụng một chiến thuật hợp lí, miễn là không quá chênh lệch về mặt lực lượng là được.
Quay trở lại trò chơi này, thì sau khi chờ đợi một phút xong thì tôi, thằng Khang và Hiếu đã được hồi sinh, dù gì thì một phút chờ đợi cũng xem như là đủ dài để mà khiến cho đội bên kia phản công vào cây trụ của đội chúng tôi. Thế là, cả ba đứa chúng tôi liền nhanh chóng chạy tới chỗ thăng Vinh và thằng Lợi để mà chống đỡ lại cuộc tấn công của đội đối phương. Vừa nhìn thấy chúng tôi thì bọn họ liền nhanh chóng chạy về, dù gì thì họ cũng thừa biết rằng là nếu mà ở đây mà bị đanh bại thì sẽ mất một phút để hồi sinh, như vậy thì rất tốn thời gian và giấy bất lợi cho bọn họ khi mà hai cái trụ phụ thứ hai đã bị phá hủy hoàn toàn rồi, cho nên họ bị buộc phải quay trở về trụ chính để mà tử thủ.
Dù gì thì bọn họ cũng đã đề cao cảnh giác hơn rồi, không còn ngây thơ như trước đây nữa, cho nên lần này muốn dụ bọn họ ra tấn công thì hơi khó đây. Nhưng mặc dù là như thế, thì chúng tôi lại có lợi thế hơn cả, dù gì thì việc bị dồn tới đây cũng làm cho tâm lý của đội đối phương trở nên chán nản, còn chúng tôi thì nắm chắc phần thắng nên tinh thần cũng thoải mái hơn, cho nên nếu biết dùng chiến thuật tấn công ở cây trụ cuối cùng một cách hợp lí thì sẽ nắm chắc chắn thắng, khó mà để thua được.
Thế là, không để cho đối phương có thêm thời gian để mà chuẩn bị, chúng tôi liền nhanh chóng cùng nhau xông lên tấn công bọn họ một trận cuối cùng. Lần này, vì đối phương co cụm lại, quyết tử thủ ở cây trụ chính này, vì thế chúng tôi không thể chọn cách tiếp cận thông thường được, mà phải chọn một cách khác phù hợp hơn, dù gì đây cũng là sân nhà của người ta, vì thế cho nên xét về lợi thế thì người ta hơn mình nhiều, vì thế chúng tôi phải lấy công liên tục không ngừng nghỉ, không cho đối phương có cơ hội nghỉ ngơi và hồi phục, nếu không thì mọi cố gắng sẽ trở nên khó đạt được như mục đích mất.
Vì đối phương đã co cụm lại thành một chỗ, vì thế cho nên chúng tôi liền quyết định là cường công hết một lược, tôi, thằng Khang và thằng Hiếu điều nhanh chóng xách vũ khí lên và lao thẳng vào địch nhân, còn thằng Vinh và Lợi thì cầm những vũ khí xạ chiến bắn vào cây trụ chính này cho tới khi phá được cây trụ thì mới thôi.
Thế là sau khi đánh nhau được một hồi liên tục, trong đó có bao gồm có cả tôi thì đều muốn đứt hơi với tụi nó, còn thằng Vinh và thằng Lợi thì ráng sức cầm gậy phép bắn vào trụ chính nhưng chỉ làm ảnh thưởng được một phần năm, dù gì thì so với trụ phụ, thì trụ chính lại có nhiều máu hơn, vì thế cho nên cũng phải tốn nhiều thời gian và sức lực hơn để mà có thể đánh bể được cây trụ chính đó được.
Thế là sau một hồi cố gắng thì chúng tôi chỉ phá hủy được ba mươi lăm phần trăm của cây trụ chính, rồi nhìn vào sức lực và máu của bản thân thì đã tiêu hao được hơn một nữa, vì thế cho nên chúng tôi liền quyết định lui về để dưỡng thương một lát nữa rồi sau đó sẽ đem quân tấn công tiếp.
Sau khi trở về dưỡng thương được một lát thì chúng tôi liền nhanh chóng cùng nhau đi tấn công bọn họ thêm một lần nữa, lần này là chơi hết mình thật luôn, thằng Vinh và thằng Lợi cũng được đẩy lên trên, không cần phải đứng xa như trước đây nữa.
Thế là kế hoạch hơi khác xa một chút bởi vì đối phương chỉ còn một cây trụ chính chỉ còn khoảng sáu mươi lăm phần trăm máu, vì thế cho nên chúng tôi đều không có vội vàn vì, nhưng dù thế, chúng tôi cũng muốn nhanh chóng thắng nhanh trận đấu này, chứ dây dưa từ nãy đến giờ thì cũng mệt rồi, chả ai rảnh để mà dây dưa với người khác khi mà phần thắng đã nắm chắc trong tay, nếu không thì sẽ bị đối phương chuyển bại thành thắng bất cứ lúc nào.
Thế là với tâm thế không dây dưa gì mà muốn dứt điểm luôn trận đấu, thì cả tổ đội chúng tôi đều nhanh chóng cùng nhau xông lên ồ ạt tấn công, giành lấy chiến thắng trong một trận.
Vậy là với quyết tâm như thế thì đối phương cũng cảm thấy chán nản khi mà cơ hội gỡ gạc đã thấp, nay lại càng trở nên thấp hơn, đều này khiến cho tâm lí của họ đi xuống rất nhiều, chỉ chống đỡ cho có chứ không có một ý chí phản kháng nào. Thế là sau năm phút miệt mài tấn công dồn ứ liên tục thì, cuối cùng đội chúng tôi đã chiến thắng một cách cực kì thuyết phục với một chiến tích đầy áp đảo, ép cho đối thủ ngột thở không thôi.
Vừa chiến thắng trận đấu này thì cái máy tính của mười đứa chúng tôi cuối cùng đã tắt đi, dù gì thì chơi cũng đã đủ một tiếng đồng hồ như quy định rồi, vì thế cho nên máy nó cũng tự tắt đi là một điều bình thường. Mà dù gì thì cũng chơi cho đã rồi, chơi nữa thì chắc là nghiện mất.
Lúc này, tôi nhìn lên đồng hồ thì thấy cái đồng hồ đã chỉ điểm mười hai giờ trưa, vì thế cho nên tôi liền đứng lên khỏi cái ghế ngồi và nói:
- Này tụi bây, ta mau về thôi! Dù gì thì cũng đến giữa trưa rồi đấy!
Cả nhóm bạn nghe vậy thì cũng nghe theo, sau đó thì thằng Lợi nói:
- Ừ, ta mau về thôi! Không là bị ba mẹ toét vào mông mất!
Nghe lời thằng Lợi nói như vậy thì chúng tôi đều nhanh chóng đi về nhà, dù gì thì đi chơi tới giữa trưa như vậy thì bậc sinh thành nào không lo lắng cho bật con cái được chứ? Vì thế để làm tròn bổn phận của một người con, chúng tôi đều quyết định là nhanh chóng quay trở lại nhà và... nói dối rằng trong trường có người nhờ giúp việc một chút. Dù gì thì tuy nói dối là một điều không tốt một chút nào, nhưng nếu như vì đại cuộc thì vẫn có thể nói dối được, dù gì thì đó cũng là do lợi ích mà thôi, mỗi khi xung đột lợi ích thì phiền phức lắm.
Thế là sau khi chơi xong thì cuối cùng tôi cũng đã trở về nhà, vừa về tới nhà thì mẹ liền quan tâm hỏi han tôi:
- Lê Ninh này, sao mà hôm nay con về trễ vậy?
Tôi nghe thế thì liền nói dối, bịa ra một câu chuyện:
- Hồi nãy con đang giúp cô giáo và các bạn trong lớp dọn dẹp trong lớp đấy mẹ!
Mẹ tôi nghe thế thì gật đầu, sau đó thì liền nở ra một nụ cười quỷ ám dò hỏi tôi:
- Có thật không hả con?
Nụ cười này của mẹ đột nhiên làm cho tôi cảm thấy ớn lạnh cả sống lưng, lúc này mẹ tôi liền nói với tôi với một giọng điệu cực kì đáng sợ:
- Sao con lại nói dối mẹ chứ? Hồi nãy mẹ điện cho cô giáo thì nghe cô giáo nói rằng là con không có ở trong trường. Thế thì con đi đâu hả?
Tôi nghe thế thì liền trở nên lắp bắp:
- Hồi nãy con... con...
Chưa kịp nói xong thì mẹ tôi liền lấy điện thoại ra và mở ra bức ảnh chụp có hình tôi và đám bạn đang ở tiệm net, thấy thế thì tôi liền cảm thấy là hết hy vọng rồi, lúc này thì xem như xong, kiếp này coi như bỏ.
Thế là sau vài đòn đánh yêu thương mà mẹ dành cho tôi thì cái mông của tôi được mẹ cắm cho vài bông hoa trên đó, thế là khỏi ngồi ăn cơm nước gì luôn, chỉ có thể đứng ăn được mà thôi.
....................
Sáng sớm hôm sau, như thường ngày thì tôi thức dậy, vệ sinh, ăn sáng và đi học. Vừa tới trường và đỗ xe xong thì tôi liền đi thẳng tới lớp học ở tầng cao nhất của trường học này. Vừa tới nơi thì tôi nằm trên bàn một chút, dù gì thì tôi vẫn ngủ chưa đã lắm, vì thế cho nên vẫn còn cảm giác hơi buồn ngủ.
Sau khi tận thưởng một chút cảm giác của tự do trước giờ vào học thì cuối cùng tiếng trống trường thông báo mười lăm phút đầu giờ đã vang lên khắp nơi. Lúc này thì tôi mới để ý rằng, Trần Lê Trúc Linh, cô gái ngồi cùng bàn với tôi thì chả thấy đâu cả, không biết giờ tại sao cô ấy lại vẫn chưa đến lớp nữa, có lẽ là có gặp một vài trục trặc, hay là ngủ quên mất rồi đây.
Vì đây là mười lăm phút đầu giờ, vì thế cho nên cô giáo chủ nhiệm trẻ đẹp của chúng tôi Vương Kim Mai tiến vào lớp, cả lớp thấy vậy thì liền đứng lên chào cô một cái, sau đó thì được cô cho phép ngồi xuống. Lúc này, cô giáo liền nói với cả lớp:
- Các em à, vì hôm nay bạn Trúc Linh bị ốm, vì thế cho nên bạn ấy xin được phép nghỉ vài buổi nhé!
Tôi nghe vậy thì cảm thấy không vui chút nào, mặc dù chưa tới mức sét đánh ngang tai, nhưng cũng đủ để khiến cho tôi cảm thấy trống vắng, dù gì thì tôi đã quen ngồi chung bàn với cô ấy rồi, cho nên nếu cô ấy nghỉ một ngày thì tôi cảm thấy chán hơn nhiều so với hằng ngày.
Mà dù sao thì Trúc Linh cũng bị ốm rồi, vì thế cho nên cũng không thể bắt ép cô ấy đi đến trường được, chỉ đành sau khi đi học về thì ghé nhà cô ấy hỏi thăm tình hình sức khỏe như thế nào mà thôi.
Thế là sau khi học xong thì đồng hồ đã chỉ điểm mười giờ ba mươi lăm phút, ngay lúc đó thì tiếng trống trường đã vang lên một hồi dài, báo hiệu cho buổi học hôm nay đã kết thúc. Vừa nghe thấy tiếng trống trường thì tôi liền ngay lập tức dẹp hết sách vở bút thước vào, xách cặp lên rồi đi tới bãi đỗ xe và chạy tới nhà Trúc Linh.
Vừa tới nơi thì tôi liền bấm chuông cửa, sau một hồi bấm chuông thì cánh cửa mở ra và tôi thấy Trúc Linh, sau đó thì cô ấy mở khóa cổng, lúc này tôi nói với Trúc Linh:
- Vậy là được rồi, để cho mình tự mở cổng và dắt xe vào cho!
Vừa mới nói xong thì tôi liền làm như những gì như hồi nãy nói, sau đó thì đóng cổng lại và vào nhà. Lúc này, tôi thấy cơ thể của cô ấy trông ốm yếu thì liền nói:
- Trúc Linh này, xin lỗi cậu vì đã khiến cậu phải ra đón mình như vậy!
Cô ấy nghe vật thì liền lắc đầu đáp:
- Cậu không cần phải cảm thấy áy náy như vậy đâu! Dù gì thì cậu đến đây thăm là làm cho mình cảm thấy vui...
Chưa kịp nói xong thì cô ấy đột nhiên khiến cho tôi có cảm giác như là muốn ngã khuỵu xuống. Tôi thấy thế thì liền nhanh chóng lấy tay ra đỡ cô ấy một cái, sau đó thì quan tâm nói:
- Trúc Linh này, để mình đưa cậu lên giường. dù gì thì cậu đang bị ốm, đi lại nhiều quá thì cũng không tốt một chút nào.
Trúc Linh nghe vậy thì gật đầu, sau đó thì nói:
- Vậy thì cậu dẫn mình lên giường đi!
Thấy tình hình sức khỏe của cô ấy như vậy, tôi liền dẫn cô ấy lên phòng, sau đó thì tôi cho cô ấy lên giường và nghỉ ngơi, lúc này tôi liền hỏi cô ấy:
- Mà Trúc Linh à, nhà cậu có cây nhiệt kế nào không?
Trúc Linh nghe vậy thì liền đáp:
- Có, ở trong phòng làm việc đấy! Cậu vào đó tìm một lát thì sẽ nhìn thấy thôi!
Tôi nghe vậy thì gật đầu đáp:
- Vậy thì cậu đợi mình một chút đi! Để mình lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho cậu một cái.
Vừa mới nói xong thì tôi liền nhanh chóng đi xuống phòng ba mẹ Trúc Linh làm việc để tìm kiếm cây nhiệt kế, sau một hồi lục lội tìm kiếm thì tôi nhìn thấy một tủ thuốc được treo ở trên tường và xem thử ở đó có một cây nhiệt kế không. Thế là như mong đợi, thì ở trong tủ thuốc đó có một cây nhiệt kế, vậy là tôi liền nhanh chóng lấy cây nhiệt kế đó và quay trở lại phòng của Trúc Linh.
Trong lúc mà tụi tôi đang phục hồi thể lực và năng lượng thì cuối cùng cũng xong, sau khi xác nhận là máu đầy bình rồi thì chúng tôi lại xông lên tiếp. Vừa đến gần cây trụ thứ hai bị phá hơn một nửa đó thì cả nhóm đối phương liền đứng ra ngăn chặn, lần này là đủ năm người, bao gồm một người đánh xạ chiến và bốn người đánh cận chiến.
Thấy thế thì đội chúng tôi liền lập đội hình tương tự một cái đồng hồ cát, bao gồm tôi và thằng Khang đứng ở hàng đầu và đem quân cường công bọn chúng, thằng Hiếu thì đứng sau để hỗ trợ và làm sơ cua, còn thằng Vinh và thằng Lợi thì đứng ở hàng cuối cùng của đội để mà bắn hỗ trợ, nếu có một đứa trên hàng công yếu máu hay là cạn thể lực thì liền ngay lập tức lui về sau để cho thằng Vinh dùng phép phục hồi để mà hồi phục.
Sau khi nhanh chóng sắp xếp đội hình xong thì cả đội chúng tôi liền nhanh chóng tiến thẳng tới và tấn công bọn chúng. Vừa tiến vào tấn công thì ngay lập tức một trận ác chiến diễn ra, sau khi dùng hết mọi kĩ năng, năng lượng thì cây trụ thứ hai bị phá hủy, nhưng phải đánh đổi mạng sống của tôi, thằng Khang và thằng Hiếu.
Lúc này, tôi liền quay sáng thằng Vinh và thằng Lợi nói:
- Tụi mày mau về cây trụ đầu tiên để mà phòng thủ đi! Dù gì thì không thể đánh tiếp nếu không đủ lực lượng được.
Hai đứa nó nghe vậy thì cùng nhau gật đầu đồng tình, sau đó thì liền cùng nhau đáp:
- Vậy thì tụi tao quay trở về cố thủ đây! Chống đỡ cỡ chừng một phút là được.
Về chuyện này thì cái một phút là mới cập nhật gần đây thôi, chứ trước đây toàn là ba mươi giây thì mới hồi sinh. Ban đầu thì nhà sản xuất và phát hành trò chơi nói rằng cái này là để làm gia tăng sự thú vị hơn trong trò chơi, khi mà người chơi biết trân quý mạng sống của mình hơn, làm cho người chơi buộc phải tự năng cao khả năng của bản thân mình nếu như không muốn khoảng thời gian chơi game của mình trở nên ít ỏi, làm cho cả đội thiệt hại về lực lượng nhân sự.
Mà đúng là làm cho trò chơi này thú vị hơn thật, nếu chơi game mà chỉ biết lao đầu vào đánh thì cũng không ổn, dù gì thì sức lực cũng là hữu hạn, dùng sức thì phải phân bổ đều ra, chứ không phải là chơi cho hết sức, đến lúc cuối thì không còn sức lực nào cả, thế là thế trận bị đảo ngược hoàn toàn, từ thế có lợi trở thành thế bất lợi, vì thế cho nên phải biết tự lượng sức mình, đừng có quá nôn nóng mà làm hỏng đại sự.
Vì chính cái tính thử thách khi mà tăng thời gian hồi sinh từ ba mươi giây lên đến một phút này, thì trò chơi này cũng thu hút được nhiều người chơi hơn, đồng thời cũng làm cho người chơi biết động não của mình hơn khi chơi, hạn chế được phần nào cái cảnh ỷ mạnh hiếp yếu như trước đây.
Vì thế cho nên, một đội chơi yếu hơn có thể thắng một đội chơi mạnh hơn bằng cách sử dụng một chiến thuật hợp lí, miễn là không quá chênh lệch về mặt lực lượng là được.
Quay trở lại trò chơi này, thì sau khi chờ đợi một phút xong thì tôi, thằng Khang và Hiếu đã được hồi sinh, dù gì thì một phút chờ đợi cũng xem như là đủ dài để mà khiến cho đội bên kia phản công vào cây trụ của đội chúng tôi. Thế là, cả ba đứa chúng tôi liền nhanh chóng chạy tới chỗ thăng Vinh và thằng Lợi để mà chống đỡ lại cuộc tấn công của đội đối phương. Vừa nhìn thấy chúng tôi thì bọn họ liền nhanh chóng chạy về, dù gì thì họ cũng thừa biết rằng là nếu mà ở đây mà bị đanh bại thì sẽ mất một phút để hồi sinh, như vậy thì rất tốn thời gian và giấy bất lợi cho bọn họ khi mà hai cái trụ phụ thứ hai đã bị phá hủy hoàn toàn rồi, cho nên họ bị buộc phải quay trở về trụ chính để mà tử thủ.
Dù gì thì bọn họ cũng đã đề cao cảnh giác hơn rồi, không còn ngây thơ như trước đây nữa, cho nên lần này muốn dụ bọn họ ra tấn công thì hơi khó đây. Nhưng mặc dù là như thế, thì chúng tôi lại có lợi thế hơn cả, dù gì thì việc bị dồn tới đây cũng làm cho tâm lý của đội đối phương trở nên chán nản, còn chúng tôi thì nắm chắc phần thắng nên tinh thần cũng thoải mái hơn, cho nên nếu biết dùng chiến thuật tấn công ở cây trụ cuối cùng một cách hợp lí thì sẽ nắm chắc chắn thắng, khó mà để thua được.
Thế là, không để cho đối phương có thêm thời gian để mà chuẩn bị, chúng tôi liền nhanh chóng cùng nhau xông lên tấn công bọn họ một trận cuối cùng. Lần này, vì đối phương co cụm lại, quyết tử thủ ở cây trụ chính này, vì thế chúng tôi không thể chọn cách tiếp cận thông thường được, mà phải chọn một cách khác phù hợp hơn, dù gì đây cũng là sân nhà của người ta, vì thế cho nên xét về lợi thế thì người ta hơn mình nhiều, vì thế chúng tôi phải lấy công liên tục không ngừng nghỉ, không cho đối phương có cơ hội nghỉ ngơi và hồi phục, nếu không thì mọi cố gắng sẽ trở nên khó đạt được như mục đích mất.
Vì đối phương đã co cụm lại thành một chỗ, vì thế cho nên chúng tôi liền quyết định là cường công hết một lược, tôi, thằng Khang và thằng Hiếu điều nhanh chóng xách vũ khí lên và lao thẳng vào địch nhân, còn thằng Vinh và Lợi thì cầm những vũ khí xạ chiến bắn vào cây trụ chính này cho tới khi phá được cây trụ thì mới thôi.
Thế là sau khi đánh nhau được một hồi liên tục, trong đó có bao gồm có cả tôi thì đều muốn đứt hơi với tụi nó, còn thằng Vinh và thằng Lợi thì ráng sức cầm gậy phép bắn vào trụ chính nhưng chỉ làm ảnh thưởng được một phần năm, dù gì thì so với trụ phụ, thì trụ chính lại có nhiều máu hơn, vì thế cho nên cũng phải tốn nhiều thời gian và sức lực hơn để mà có thể đánh bể được cây trụ chính đó được.
Thế là sau một hồi cố gắng thì chúng tôi chỉ phá hủy được ba mươi lăm phần trăm của cây trụ chính, rồi nhìn vào sức lực và máu của bản thân thì đã tiêu hao được hơn một nữa, vì thế cho nên chúng tôi liền quyết định lui về để dưỡng thương một lát nữa rồi sau đó sẽ đem quân tấn công tiếp.
Sau khi trở về dưỡng thương được một lát thì chúng tôi liền nhanh chóng cùng nhau đi tấn công bọn họ thêm một lần nữa, lần này là chơi hết mình thật luôn, thằng Vinh và thằng Lợi cũng được đẩy lên trên, không cần phải đứng xa như trước đây nữa.
Thế là kế hoạch hơi khác xa một chút bởi vì đối phương chỉ còn một cây trụ chính chỉ còn khoảng sáu mươi lăm phần trăm máu, vì thế cho nên chúng tôi đều không có vội vàn vì, nhưng dù thế, chúng tôi cũng muốn nhanh chóng thắng nhanh trận đấu này, chứ dây dưa từ nãy đến giờ thì cũng mệt rồi, chả ai rảnh để mà dây dưa với người khác khi mà phần thắng đã nắm chắc trong tay, nếu không thì sẽ bị đối phương chuyển bại thành thắng bất cứ lúc nào.
Thế là với tâm thế không dây dưa gì mà muốn dứt điểm luôn trận đấu, thì cả tổ đội chúng tôi đều nhanh chóng cùng nhau xông lên ồ ạt tấn công, giành lấy chiến thắng trong một trận.
Vậy là với quyết tâm như thế thì đối phương cũng cảm thấy chán nản khi mà cơ hội gỡ gạc đã thấp, nay lại càng trở nên thấp hơn, đều này khiến cho tâm lí của họ đi xuống rất nhiều, chỉ chống đỡ cho có chứ không có một ý chí phản kháng nào. Thế là sau năm phút miệt mài tấn công dồn ứ liên tục thì, cuối cùng đội chúng tôi đã chiến thắng một cách cực kì thuyết phục với một chiến tích đầy áp đảo, ép cho đối thủ ngột thở không thôi.
Vừa chiến thắng trận đấu này thì cái máy tính của mười đứa chúng tôi cuối cùng đã tắt đi, dù gì thì chơi cũng đã đủ một tiếng đồng hồ như quy định rồi, vì thế cho nên máy nó cũng tự tắt đi là một điều bình thường. Mà dù gì thì cũng chơi cho đã rồi, chơi nữa thì chắc là nghiện mất.
Lúc này, tôi nhìn lên đồng hồ thì thấy cái đồng hồ đã chỉ điểm mười hai giờ trưa, vì thế cho nên tôi liền đứng lên khỏi cái ghế ngồi và nói:
- Này tụi bây, ta mau về thôi! Dù gì thì cũng đến giữa trưa rồi đấy!
Cả nhóm bạn nghe vậy thì cũng nghe theo, sau đó thì thằng Lợi nói:
- Ừ, ta mau về thôi! Không là bị ba mẹ toét vào mông mất!
Nghe lời thằng Lợi nói như vậy thì chúng tôi đều nhanh chóng đi về nhà, dù gì thì đi chơi tới giữa trưa như vậy thì bậc sinh thành nào không lo lắng cho bật con cái được chứ? Vì thế để làm tròn bổn phận của một người con, chúng tôi đều quyết định là nhanh chóng quay trở lại nhà và... nói dối rằng trong trường có người nhờ giúp việc một chút. Dù gì thì tuy nói dối là một điều không tốt một chút nào, nhưng nếu như vì đại cuộc thì vẫn có thể nói dối được, dù gì thì đó cũng là do lợi ích mà thôi, mỗi khi xung đột lợi ích thì phiền phức lắm.
Thế là sau khi chơi xong thì cuối cùng tôi cũng đã trở về nhà, vừa về tới nhà thì mẹ liền quan tâm hỏi han tôi:
- Lê Ninh này, sao mà hôm nay con về trễ vậy?
Tôi nghe thế thì liền nói dối, bịa ra một câu chuyện:
- Hồi nãy con đang giúp cô giáo và các bạn trong lớp dọn dẹp trong lớp đấy mẹ!
Mẹ tôi nghe thế thì gật đầu, sau đó thì liền nở ra một nụ cười quỷ ám dò hỏi tôi:
- Có thật không hả con?
Nụ cười này của mẹ đột nhiên làm cho tôi cảm thấy ớn lạnh cả sống lưng, lúc này mẹ tôi liền nói với tôi với một giọng điệu cực kì đáng sợ:
- Sao con lại nói dối mẹ chứ? Hồi nãy mẹ điện cho cô giáo thì nghe cô giáo nói rằng là con không có ở trong trường. Thế thì con đi đâu hả?
Tôi nghe thế thì liền trở nên lắp bắp:
- Hồi nãy con... con...
Chưa kịp nói xong thì mẹ tôi liền lấy điện thoại ra và mở ra bức ảnh chụp có hình tôi và đám bạn đang ở tiệm net, thấy thế thì tôi liền cảm thấy là hết hy vọng rồi, lúc này thì xem như xong, kiếp này coi như bỏ.
Thế là sau vài đòn đánh yêu thương mà mẹ dành cho tôi thì cái mông của tôi được mẹ cắm cho vài bông hoa trên đó, thế là khỏi ngồi ăn cơm nước gì luôn, chỉ có thể đứng ăn được mà thôi.
....................
Sáng sớm hôm sau, như thường ngày thì tôi thức dậy, vệ sinh, ăn sáng và đi học. Vừa tới trường và đỗ xe xong thì tôi liền đi thẳng tới lớp học ở tầng cao nhất của trường học này. Vừa tới nơi thì tôi nằm trên bàn một chút, dù gì thì tôi vẫn ngủ chưa đã lắm, vì thế cho nên vẫn còn cảm giác hơi buồn ngủ.
Sau khi tận thưởng một chút cảm giác của tự do trước giờ vào học thì cuối cùng tiếng trống trường thông báo mười lăm phút đầu giờ đã vang lên khắp nơi. Lúc này thì tôi mới để ý rằng, Trần Lê Trúc Linh, cô gái ngồi cùng bàn với tôi thì chả thấy đâu cả, không biết giờ tại sao cô ấy lại vẫn chưa đến lớp nữa, có lẽ là có gặp một vài trục trặc, hay là ngủ quên mất rồi đây.
Vì đây là mười lăm phút đầu giờ, vì thế cho nên cô giáo chủ nhiệm trẻ đẹp của chúng tôi Vương Kim Mai tiến vào lớp, cả lớp thấy vậy thì liền đứng lên chào cô một cái, sau đó thì được cô cho phép ngồi xuống. Lúc này, cô giáo liền nói với cả lớp:
- Các em à, vì hôm nay bạn Trúc Linh bị ốm, vì thế cho nên bạn ấy xin được phép nghỉ vài buổi nhé!
Tôi nghe vậy thì cảm thấy không vui chút nào, mặc dù chưa tới mức sét đánh ngang tai, nhưng cũng đủ để khiến cho tôi cảm thấy trống vắng, dù gì thì tôi đã quen ngồi chung bàn với cô ấy rồi, cho nên nếu cô ấy nghỉ một ngày thì tôi cảm thấy chán hơn nhiều so với hằng ngày.
Mà dù sao thì Trúc Linh cũng bị ốm rồi, vì thế cho nên cũng không thể bắt ép cô ấy đi đến trường được, chỉ đành sau khi đi học về thì ghé nhà cô ấy hỏi thăm tình hình sức khỏe như thế nào mà thôi.
Thế là sau khi học xong thì đồng hồ đã chỉ điểm mười giờ ba mươi lăm phút, ngay lúc đó thì tiếng trống trường đã vang lên một hồi dài, báo hiệu cho buổi học hôm nay đã kết thúc. Vừa nghe thấy tiếng trống trường thì tôi liền ngay lập tức dẹp hết sách vở bút thước vào, xách cặp lên rồi đi tới bãi đỗ xe và chạy tới nhà Trúc Linh.
Vừa tới nơi thì tôi liền bấm chuông cửa, sau một hồi bấm chuông thì cánh cửa mở ra và tôi thấy Trúc Linh, sau đó thì cô ấy mở khóa cổng, lúc này tôi nói với Trúc Linh:
- Vậy là được rồi, để cho mình tự mở cổng và dắt xe vào cho!
Vừa mới nói xong thì tôi liền làm như những gì như hồi nãy nói, sau đó thì đóng cổng lại và vào nhà. Lúc này, tôi thấy cơ thể của cô ấy trông ốm yếu thì liền nói:
- Trúc Linh này, xin lỗi cậu vì đã khiến cậu phải ra đón mình như vậy!
Cô ấy nghe vật thì liền lắc đầu đáp:
- Cậu không cần phải cảm thấy áy náy như vậy đâu! Dù gì thì cậu đến đây thăm là làm cho mình cảm thấy vui...
Chưa kịp nói xong thì cô ấy đột nhiên khiến cho tôi có cảm giác như là muốn ngã khuỵu xuống. Tôi thấy thế thì liền nhanh chóng lấy tay ra đỡ cô ấy một cái, sau đó thì quan tâm nói:
- Trúc Linh này, để mình đưa cậu lên giường. dù gì thì cậu đang bị ốm, đi lại nhiều quá thì cũng không tốt một chút nào.
Trúc Linh nghe vậy thì gật đầu, sau đó thì nói:
- Vậy thì cậu dẫn mình lên giường đi!
Thấy tình hình sức khỏe của cô ấy như vậy, tôi liền dẫn cô ấy lên phòng, sau đó thì tôi cho cô ấy lên giường và nghỉ ngơi, lúc này tôi liền hỏi cô ấy:
- Mà Trúc Linh à, nhà cậu có cây nhiệt kế nào không?
Trúc Linh nghe vậy thì liền đáp:
- Có, ở trong phòng làm việc đấy! Cậu vào đó tìm một lát thì sẽ nhìn thấy thôi!
Tôi nghe vậy thì gật đầu đáp:
- Vậy thì cậu đợi mình một chút đi! Để mình lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho cậu một cái.
Vừa mới nói xong thì tôi liền nhanh chóng đi xuống phòng ba mẹ Trúc Linh làm việc để tìm kiếm cây nhiệt kế, sau một hồi lục lội tìm kiếm thì tôi nhìn thấy một tủ thuốc được treo ở trên tường và xem thử ở đó có một cây nhiệt kế không. Thế là như mong đợi, thì ở trong tủ thuốc đó có một cây nhiệt kế, vậy là tôi liền nhanh chóng lấy cây nhiệt kế đó và quay trở lại phòng của Trúc Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.