Chương 14: Đi Học ( 1 )
Hạnh Phúc Đen
19/05/2015
Sau bao ngày bế quan nó đã chính thức tái xuất giang hồ, trở lại với lớp học thân thương. Vẫn như mọi ngày, nó thức dậy khi mọi người chuẩn bị ăn trưa, hậu quả là nàng ta lại trễ học. Bước vào lớp với một bộ dạng mới tanh, một style cực lạ: " dép lào, áo thun con thỏ, quần ống thấp ống cao, tóc hai sừng so le, kèm với mắt kính nobita không tròng. Tất cả tạo nên một Thiên Di hoàn toàn mới^^"
Cả lớp nó ồn ào, nhốn nháo lên, vài ba đứa còn ùa vào nó săm soi, từ hôm xảy ra vụ việc bị đánh, cả lớp cứ bàn tán về nó.
Một vài nhỏ nữ sinh trong lớp truyền tai nhau, bình luận về nó.
- Ê nhỏ đó nghe nói không phải con nhà nghèo đâu! Một nữ sinh bàn trên nói.
- Đâu. Hội trưởng nói nhà nó nghèo lắm. Đứa bạn ngồi cạnh nói thêm vào.
- Xùy. Nhà nó không phải dạng vừa đâu.
- Ý mày là sao? Mày không tin hội trưởng à?
- Không hẳn. Nhưng mày không nghe người ta nói:" Nhất thế, nhì thân " àh.
-Nếu nhà nó không giàu, thì nó cũng có quen biết với Tam Đại Hot Boy hiểu chưa
- Àh...ừm cũng đúng.
Lam và Mi nghe thế bèn đứng dậy lại ngồi chung với đám nữ sinh đó, bàn một chuyện hệ sự khác nhầm giải vây cho nó.
Tú lớp trưởng hì hục chạy vào báo:
- Các bạn ơi! Nghe nói lớp chúng ta được bình chọn để thi kể chuyện á.
- Àizzzz... Cả lớp nó ỉu xìu thở dài với vẻ chán ngán, vốn dĩ bọn nó chả quan tâm đến việc này mấy.
- Nếu lớp không ai tham gia. Sẽ bị phạt quét sân trường, lao động khổ sai một tháng, và hủy bỏ chuyến đi dã ngoại vào tháng sau.
- Ồ. Dã ngoại kìa tụi bây.
Thế là cả đám lại quên bẫng đi chuyện của nó, đám con gái lại loay hoay suy nghĩ về ngày hôm đó, một vài đứa ngồi thủ thỉ nhau nên chọn quần áo thế nào sao cho nổi bật...
Thoắt cái đã vào tiết học, lũ bạn nó nhoi nhoi, chạy loạn xạ về bàn của mình, bà la sát bước vào với vẻ mặt tươi vui thông báo cho cả lớp:
- Các em nghe tin gì chưa, trường chúng ta sẽ tổ chức đi dã ngoại vào tháng tới đó.
- Cô ơi. Nhưng lớp ta phải thi kể chuyện mới được đi. Một học sinh mạnh dạn đứng dậy nói chen vào.
- Không phải lớp ta có nhân tài bí ẩn sao? * nháy mắt *
Cô chủ nhiệm vừa giứt lời, cái lớp lại một phen nhốn nháo, mấy đứa ngồi bàn đầu, ghé đầu vào vai nhau thử đoán xem ai là nhân tài của lớp. Và ai sẽ là người anh dũng, hy sinh thi kể chuyện để cả lớp được đi chơi.
Bà cô mỉm cười, đưa ánh nhìn về góc bàn cuối lớp, đưa ban tay búp măng thon dài, cô chỉ ngay nhân tài bí ẩn của lớp. Các học sinh trong lớp đều đưa mắt chao đảo dòm theo tay của bà cô, sau một hồi im lặng để tạo cảm giác tò mò cho lớp, bà la sát cất giọng nói tiếp:
- Đó chính là bạn Lữ....Thiên...Di...lớp chúng ta mau hoan hô cổ vũ tinh thần của bạn đi nè.
Lớp nó mừng rỡ đập bàn la chí chóe, ai cũng mừng vì thoát khỏi cảnh thi kể chuyện. Mặt nó ngơ ngác nhìn bà cô thở dài, cùng lúc ấy tiếng loa thông báo của cô tổng phụ trách càng làm nó tức ói máu.
- Các bạn đai diện cho lớp thi kể chuyện, ra về nhớ tập trung lại để tập dợt và loại ra. Lớp nào bị loại sẽ chính thức ở nhà, không được đi dã ngoại.
Vừa dứt câu cả lớp lại ném ánh mắt viên đạn nhìn nó, như muốn bảo rằng:" Thiên Di ơi nếu kỳ này mày mà bị loại, thì tiêu đời với tụi tao. " Nó thoáng rùng mình, nổi gai óc khẽ né tránh những ánh mắt sắt nhọn ấy, nó vờ đưa mắt lên bảng nghe giảng bài, nhưng thật ra có nhét được chữ nào vào đâu. Và người ta hay nói:" Khi não ngừng suy nghĩ, ít hoạt động sẽ khiến con người ta dẫn đến trạng thái buồn ngủ.."
Và thực tại là nó cũng thế, nó ngủ một cách vô cùng chuyên nghiệp, tay chống lên cằm, còn mặt thì quay qua hắn, yên tâm vì không sợ bị phạt vì chiêu này ít bị phát hiện, đa số các giáo viên hay để ý đến những đứa gục mặt xuống bàn thôi, nên nó nhắm mắt đánh một giấc an lành đến ra về...
- Nè! Nhỏ kia dậy đi! Xuống phòng hội trường kìa..
Nhỏ Mi bạn nó đứng kêu réo nó dậy.
Mơ màng tỉnh giấc, đưa tay dụi mắt, bây giờ nó mới thấy toàn thân ê ẩm, đầu cổ mỏi nhừ nặng trĩu. Chộp cái ba lô nó chạy nhanh ra toilet rửa mặt, rồi phóng thang máy xuống phòng hội trường ngay. Cái Mi và Lam lắc đầu chịu thua nó, cũng vội xuống hội trường xem nó làm ăn thế nào.
Vừa thấy nó, bà cô đã vội vã nói:
- Em mau kể nhanh đi.Để chúng tôi duyệt.
- Vâng. Đáp lại lời cô, đầu nó miên man nhớ đến câu chuyện lúc nảy nó nằm mơ.
Bắt đầu câu chuyện: Câu chuyện kể rằng, ngày nảy ngày nay, trong một gia đình có hai người con gái cùng cha khác mẹ. Tấm là con của người vợ cả. Cám là con của người vợ lẻ. Mẹ Tấm mất sớm, nên Tấm phải ở chung với cha và người dì ghẻ.
- Má ơi!
Mẹ con Cám lay tấy chấm chấm nước mắt kêu lên.
- Ba ơi! ( Tấm )
- Mình ơi! ( Dì )
- Ba ơi! ( Cám )
- Chụp.....chụp... chụp... post face book.( Dì ghẻ thôi thúc Cám ) Dì ghẻ và Cám ngồi bên giường của cha Tấm không ngừng tạo kiểu tự sướng.
- Thêm một tấm nước mắt nữa. Dì ghẻ nói rồi lấy chai thuốc nhỏ mắt, nhỏ từng giọt vào mắt cho mình và cho Cám, từ trong túi Cám móc ra nguyên cái Iphone 5s mạ vàng sáng chói đưa trước mặt chụp liên hồi.
- Ba ơi! Tấm thút thít gọi ba, cô đưa ánh mắt nhìn sang hai mẹ con dì ghẻ.
- Mình ơi! Bà ta buông cái điện thoại và mếu máo.
Trước khi lâm chung, cha Tấm để lại cho cô một gia tài kết xù đó là hộp bánh. Kể từ khi cha Tấm mất, mọi việc đã trở nên thay đổi, cuộc đời cô bắt đầu gặp nhiều sóng gió...
Một ngày nọ Tấm đang ngồi trang điểm, chỉnh chu nhan sắc, cô bỗng thấy khát nước liền với giọng gọi:
- Cám!
- Vẫn im lặng...
- Cám!!
- Không ai trả lời!
Tấm bực mình gằn giọng gọi lại lần nữa:
- Cámmm!!!!
- ( Dạ mẹ )
- Nước.
Từ trong nhà Cám mang ly nước ra...và trút hết lên đầu Tấm.
- Ơ! Em xin lỗi, em lỡ tay. Cám vội biện minh, còn Tấm ngước lên nhìn đứa em.
- Mẹ! Tấm gằn giọng lần nữa gọi rồi lớn.
Dì ghẻ từ trên lầu bước xuống buông lời bênh Cám
- Sao con chửi em nó dữ vậy con? * chề môi *
- Con đâu có chửi nó đâu. Con kêu mẹ ra coi nó đổ nước lên đầu con mà. Tấm giải thích.
Bà dì ghẻ quay sang Cám hỏi:
- Trời ơi sao con bất cẩn vậy con. Nước nóng hay lạnh?
- Nước lạnh. Cám lạnh lùng đáp.
- Ngu quá nước nóng để bên kia kìa. Mẹ Cám nghiến răng, hất hàm chỉ.
Tấm đưa đôi mắt trong veo nhìn mẹ.
Bà vội biện minh:
- À không. Mẹ kêu nó lấy nước nóng cho con uống thấm giọng.
- Đi vô nhà để tao xử nó. Dì ghẻ nói với Cám.
- À không má muốn nói với con chuyện này * cười gian *
Vừa nói bà vừa đặt mông ngồi xuống ghế..
- Ủa mục ruồi má đâu rồi.
- Bên đây nè con. * sờ má *
- Sao lôi qua bên bển vậy?
- Má chấm cho giống Hà Hồ.
- Ờ thì giống Hà Hồ * biểu môi *
- Thì cũng giống.
- Ờ má tính...
- Tiền đâu. Tấm hỏi
- Tiền gì con? * giả ngơ *
- Tiền tháng này.
- Tháng này má gom hụi đưa cho con hết rồi.
- Vậy thì bán đồ đi.
- Bán đồ..nhà mình còn gì để bán đâu.
- Còn có cái hộp bánh à...bà lỡ miệng nói ra
- À vậy thì bán cái hộp bánh đi vũ trường.
- Không được con. Cái hộp bánh của cha con để lại mình phải để giành ăn chứ. Con đi vũ trường nào?
Tấm đứng dậy lò cò bỏ đi.
- Trời ơi nó lấy cái hộp bánh của tôi đi rồi. Dì ghẻ ngồi khóc than.
- Trời ơi nó ác quá. Cám ơi lấy cái gì cho má ăn coi con!
- ( đồ ăn con ăn hết rồi )
- Trời ơi hai chị em nó tính giết tôi. Ýqua nhà anh Tư hàng xóm xin đồ ăn.
Cám thấy vậy buồn bã bỏ đi...ra sân vườn và....
Cả lớp nó ồn ào, nhốn nháo lên, vài ba đứa còn ùa vào nó săm soi, từ hôm xảy ra vụ việc bị đánh, cả lớp cứ bàn tán về nó.
Một vài nhỏ nữ sinh trong lớp truyền tai nhau, bình luận về nó.
- Ê nhỏ đó nghe nói không phải con nhà nghèo đâu! Một nữ sinh bàn trên nói.
- Đâu. Hội trưởng nói nhà nó nghèo lắm. Đứa bạn ngồi cạnh nói thêm vào.
- Xùy. Nhà nó không phải dạng vừa đâu.
- Ý mày là sao? Mày không tin hội trưởng à?
- Không hẳn. Nhưng mày không nghe người ta nói:" Nhất thế, nhì thân " àh.
-Nếu nhà nó không giàu, thì nó cũng có quen biết với Tam Đại Hot Boy hiểu chưa
- Àh...ừm cũng đúng.
Lam và Mi nghe thế bèn đứng dậy lại ngồi chung với đám nữ sinh đó, bàn một chuyện hệ sự khác nhầm giải vây cho nó.
Tú lớp trưởng hì hục chạy vào báo:
- Các bạn ơi! Nghe nói lớp chúng ta được bình chọn để thi kể chuyện á.
- Àizzzz... Cả lớp nó ỉu xìu thở dài với vẻ chán ngán, vốn dĩ bọn nó chả quan tâm đến việc này mấy.
- Nếu lớp không ai tham gia. Sẽ bị phạt quét sân trường, lao động khổ sai một tháng, và hủy bỏ chuyến đi dã ngoại vào tháng sau.
- Ồ. Dã ngoại kìa tụi bây.
Thế là cả đám lại quên bẫng đi chuyện của nó, đám con gái lại loay hoay suy nghĩ về ngày hôm đó, một vài đứa ngồi thủ thỉ nhau nên chọn quần áo thế nào sao cho nổi bật...
Thoắt cái đã vào tiết học, lũ bạn nó nhoi nhoi, chạy loạn xạ về bàn của mình, bà la sát bước vào với vẻ mặt tươi vui thông báo cho cả lớp:
- Các em nghe tin gì chưa, trường chúng ta sẽ tổ chức đi dã ngoại vào tháng tới đó.
- Cô ơi. Nhưng lớp ta phải thi kể chuyện mới được đi. Một học sinh mạnh dạn đứng dậy nói chen vào.
- Không phải lớp ta có nhân tài bí ẩn sao? * nháy mắt *
Cô chủ nhiệm vừa giứt lời, cái lớp lại một phen nhốn nháo, mấy đứa ngồi bàn đầu, ghé đầu vào vai nhau thử đoán xem ai là nhân tài của lớp. Và ai sẽ là người anh dũng, hy sinh thi kể chuyện để cả lớp được đi chơi.
Bà cô mỉm cười, đưa ánh nhìn về góc bàn cuối lớp, đưa ban tay búp măng thon dài, cô chỉ ngay nhân tài bí ẩn của lớp. Các học sinh trong lớp đều đưa mắt chao đảo dòm theo tay của bà cô, sau một hồi im lặng để tạo cảm giác tò mò cho lớp, bà la sát cất giọng nói tiếp:
- Đó chính là bạn Lữ....Thiên...Di...lớp chúng ta mau hoan hô cổ vũ tinh thần của bạn đi nè.
Lớp nó mừng rỡ đập bàn la chí chóe, ai cũng mừng vì thoát khỏi cảnh thi kể chuyện. Mặt nó ngơ ngác nhìn bà cô thở dài, cùng lúc ấy tiếng loa thông báo của cô tổng phụ trách càng làm nó tức ói máu.
- Các bạn đai diện cho lớp thi kể chuyện, ra về nhớ tập trung lại để tập dợt và loại ra. Lớp nào bị loại sẽ chính thức ở nhà, không được đi dã ngoại.
Vừa dứt câu cả lớp lại ném ánh mắt viên đạn nhìn nó, như muốn bảo rằng:" Thiên Di ơi nếu kỳ này mày mà bị loại, thì tiêu đời với tụi tao. " Nó thoáng rùng mình, nổi gai óc khẽ né tránh những ánh mắt sắt nhọn ấy, nó vờ đưa mắt lên bảng nghe giảng bài, nhưng thật ra có nhét được chữ nào vào đâu. Và người ta hay nói:" Khi não ngừng suy nghĩ, ít hoạt động sẽ khiến con người ta dẫn đến trạng thái buồn ngủ.."
Và thực tại là nó cũng thế, nó ngủ một cách vô cùng chuyên nghiệp, tay chống lên cằm, còn mặt thì quay qua hắn, yên tâm vì không sợ bị phạt vì chiêu này ít bị phát hiện, đa số các giáo viên hay để ý đến những đứa gục mặt xuống bàn thôi, nên nó nhắm mắt đánh một giấc an lành đến ra về...
- Nè! Nhỏ kia dậy đi! Xuống phòng hội trường kìa..
Nhỏ Mi bạn nó đứng kêu réo nó dậy.
Mơ màng tỉnh giấc, đưa tay dụi mắt, bây giờ nó mới thấy toàn thân ê ẩm, đầu cổ mỏi nhừ nặng trĩu. Chộp cái ba lô nó chạy nhanh ra toilet rửa mặt, rồi phóng thang máy xuống phòng hội trường ngay. Cái Mi và Lam lắc đầu chịu thua nó, cũng vội xuống hội trường xem nó làm ăn thế nào.
Vừa thấy nó, bà cô đã vội vã nói:
- Em mau kể nhanh đi.Để chúng tôi duyệt.
- Vâng. Đáp lại lời cô, đầu nó miên man nhớ đến câu chuyện lúc nảy nó nằm mơ.
Bắt đầu câu chuyện: Câu chuyện kể rằng, ngày nảy ngày nay, trong một gia đình có hai người con gái cùng cha khác mẹ. Tấm là con của người vợ cả. Cám là con của người vợ lẻ. Mẹ Tấm mất sớm, nên Tấm phải ở chung với cha và người dì ghẻ.
- Má ơi!
Mẹ con Cám lay tấy chấm chấm nước mắt kêu lên.
- Ba ơi! ( Tấm )
- Mình ơi! ( Dì )
- Ba ơi! ( Cám )
- Chụp.....chụp... chụp... post face book.( Dì ghẻ thôi thúc Cám ) Dì ghẻ và Cám ngồi bên giường của cha Tấm không ngừng tạo kiểu tự sướng.
- Thêm một tấm nước mắt nữa. Dì ghẻ nói rồi lấy chai thuốc nhỏ mắt, nhỏ từng giọt vào mắt cho mình và cho Cám, từ trong túi Cám móc ra nguyên cái Iphone 5s mạ vàng sáng chói đưa trước mặt chụp liên hồi.
- Ba ơi! Tấm thút thít gọi ba, cô đưa ánh mắt nhìn sang hai mẹ con dì ghẻ.
- Mình ơi! Bà ta buông cái điện thoại và mếu máo.
Trước khi lâm chung, cha Tấm để lại cho cô một gia tài kết xù đó là hộp bánh. Kể từ khi cha Tấm mất, mọi việc đã trở nên thay đổi, cuộc đời cô bắt đầu gặp nhiều sóng gió...
Một ngày nọ Tấm đang ngồi trang điểm, chỉnh chu nhan sắc, cô bỗng thấy khát nước liền với giọng gọi:
- Cám!
- Vẫn im lặng...
- Cám!!
- Không ai trả lời!
Tấm bực mình gằn giọng gọi lại lần nữa:
- Cámmm!!!!
- ( Dạ mẹ )
- Nước.
Từ trong nhà Cám mang ly nước ra...và trút hết lên đầu Tấm.
- Ơ! Em xin lỗi, em lỡ tay. Cám vội biện minh, còn Tấm ngước lên nhìn đứa em.
- Mẹ! Tấm gằn giọng lần nữa gọi rồi lớn.
Dì ghẻ từ trên lầu bước xuống buông lời bênh Cám
- Sao con chửi em nó dữ vậy con? * chề môi *
- Con đâu có chửi nó đâu. Con kêu mẹ ra coi nó đổ nước lên đầu con mà. Tấm giải thích.
Bà dì ghẻ quay sang Cám hỏi:
- Trời ơi sao con bất cẩn vậy con. Nước nóng hay lạnh?
- Nước lạnh. Cám lạnh lùng đáp.
- Ngu quá nước nóng để bên kia kìa. Mẹ Cám nghiến răng, hất hàm chỉ.
Tấm đưa đôi mắt trong veo nhìn mẹ.
Bà vội biện minh:
- À không. Mẹ kêu nó lấy nước nóng cho con uống thấm giọng.
- Đi vô nhà để tao xử nó. Dì ghẻ nói với Cám.
- À không má muốn nói với con chuyện này * cười gian *
Vừa nói bà vừa đặt mông ngồi xuống ghế..
- Ủa mục ruồi má đâu rồi.
- Bên đây nè con. * sờ má *
- Sao lôi qua bên bển vậy?
- Má chấm cho giống Hà Hồ.
- Ờ thì giống Hà Hồ * biểu môi *
- Thì cũng giống.
- Ờ má tính...
- Tiền đâu. Tấm hỏi
- Tiền gì con? * giả ngơ *
- Tiền tháng này.
- Tháng này má gom hụi đưa cho con hết rồi.
- Vậy thì bán đồ đi.
- Bán đồ..nhà mình còn gì để bán đâu.
- Còn có cái hộp bánh à...bà lỡ miệng nói ra
- À vậy thì bán cái hộp bánh đi vũ trường.
- Không được con. Cái hộp bánh của cha con để lại mình phải để giành ăn chứ. Con đi vũ trường nào?
Tấm đứng dậy lò cò bỏ đi.
- Trời ơi nó lấy cái hộp bánh của tôi đi rồi. Dì ghẻ ngồi khóc than.
- Trời ơi nó ác quá. Cám ơi lấy cái gì cho má ăn coi con!
- ( đồ ăn con ăn hết rồi )
- Trời ơi hai chị em nó tính giết tôi. Ýqua nhà anh Tư hàng xóm xin đồ ăn.
Cám thấy vậy buồn bã bỏ đi...ra sân vườn và....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.