Chương 13: Phục Vụ Tính Phí Chứ Không Free!
Hạnh Phúc Đen
19/05/2015
Lăng Phong vừa cõng nó, vừa buông lời hát ru nó ngủ say hơn, hắn rất thích bốn câu đầu của bài " I Lay My Love On You " do nhóm Westlite hát. Bước chân chậm rãi, hắn cõng nó dạo quanh từng góc phố, buổi chiều tàn đường phố mang một màu vàng thơ mộng, đằm ắm, người qua lại lưa thưa không đông đúc_một cảm giác thật yên bình biết bao! Hắn nghĩ và khẽ cười, miệng thì vẫn ngân nga vài ba câu hát tiếng Anh.
Nó tỉnh giấc lúc trên lưng hắn, mặt còn mớ ngủ nó rút tay dụi mắt nhìn xung quanh..." Bịch " nó điếng hồn tỉnh dậy, thì ra do nó vuột tay khỏi cổ hắn nên té nhào xuống đất. Giậm chân rầm rầm nó bực mình, lòng thì tức anh ách sao hắn không chụp nó ( p/s: bà này quá đáng làm như Phong 2 lưng không bằng ¬_¬ ) Càng tức bụng nó lại càng đấu tranh, kêu réo dữ dội, đưa tay lục túi * mắt dòm dòm * nó cố tìm cái thẻ thanh toán để vào nhà hàng ăn mà không thấy, nghĩ đến ăn uống là đầu nó bừng lên một kế sách " ăn chùa." Vậy là nó mặt dày nài nỉ hắn qua nhà hàng bên kia ăn, hắn nhướn mày nhìn nó, chưa kịp quýêt định có nên đi hay không Phong đã bị nó lôi đi te te một mạch. ( p/ s : ủa không phải chân bả đang đau sao O_O )
Vừa vào tới cửa anh phục vụ đã cúi đầu chào hai người, anh ta còn lịch sự đẩy cánh cửa kính nặng trĩu mời hai người vào. Mấy chị phục vụ nữ hướng ánh nhìn về phía hắn, rồi ba bốn chị giành nhau mang menu lại cho bàn hắn và nó ngồi, chị này vừa chuẩn bị đi lại bị người kia gạt chân té. Trong chốc lát cả cái nhà hàng 5 sao đều nhốn nháo, ồn ào lên vì sự xuất hiện của hai nhân vật chính nhà ta, sự lạ lùng hiếm có này làm bà quản lí vội vã chạy ra xem. Một chị phục vụ khác chạy nhanh lại thưa chuyện:
- Thưa quản lí, do có hai vị khách khá " Hot " nên mấy chị em ồn ào thế mong quản lí bỏ qua! * tay chỉ chỉ *
- Hai người nào đâu * dòm dòm *
Nhìn hắn đắm đuối hồi lâu, bà quản lí giành phần phục vụ bàn đó, mấy chị gái kia tiếc nuối nhìn theo bóng dáng bà ấy. Bà ta bước đi thong thả, từ tốn cầm tập menu đưa cho hai người, nó chộp nhanh cái menu từ tay bà quản lí khiến bà ta hoảng hồn. Nó chép miệng nhìn vào những tấm ảnh trong menu, còn người phục vụ bất đắc dĩ vẫn đang u dung ngắm trai đẹp, miệng thì luyên thuyên giới thiệu món ăn. Thiên Di đảo mắt soi từng dòng chữ trong cái menu dày cộm, 5p sau nó bắt đầu gọi món:
- 1 lẩu hải sản đặc biệt, 1 bò bít tết thượng hạng, 1 chén chè tổ yến đặc biệt,
1 gà nướng lu kèm xôi chiên, 1 mì ý thịt bằm, 1 shushi cá hồi, cơm chiên hải sản, cafe kem, soda bạc hà....
Bà quản lí mồ hôi lấm tấm ghi nhanh ghi lẹ để theo kịp nó, mấy chị nhân viên biểu môi nói với nhau:
- Đáng đời, già còn sung cho ghi chết luôn!
- Ừh! Mà bà nhìn con nhỏ kia gọi quá trời. Không biết có tiền để trả không???
- Bla...bla...bla...
Ngay lập tức nó, hắn và bà quản lí nhà hàng được đem ra làm đề tài tranh luận, chém gió. Trong chốc lát thức ăn đã được dọn đầy bàn thơm phức, nóng hổi, món nào cũng bắt mắt và hấp dẫn. Thiên Di nhà ta trố mắt nhìn bàn thức ăn, không cưỡng nỗi sức hấp dẫn không thể chối từ của thức ăn trên bàn, nó chộp ngay đĩa shushi ăn khai vị. Bắt nồi lẩu lên bếp tay nó thoăn thoắt lạt rau bỏ vào một cách điệu nghệ, không chần chừ nó nhanh chóng xử tiếp con gà nướng lu, rồi quay sang cơm chiên, mì ý kèm với bò bít tết . Sức công phá của nó phải gọi là " không phải dạng vừa đâu ! "
sau 40 phút thức ăn trên bàn đã được " thu gom " sạch sẽ. Ăn no rồi nó đứng dậy đẩy ghế định bước đi.
Chợt, một bàn tay lạnh băng kéo nó trở lại kèm theo cái giọng hách dịch nửa thật, nửa đùa. Hắn giữ tay nó lại và kêu:
- Em yêu àh!!
Chưa kịp đợi nó trả lời, hắn đã ghì chặt nó sát vào người hắn, khẽ thì thầm vào tai nó:
- Nè! Tôi phục vụ cho cô thế đủ rồi! Nhưng phục vụ tính phí chứ không free.
" Đoàng " lời nói của hắn như sét đánh làm tai nó lùng bùng, chân đứng không vững, bởi nó vốn định ăn chùa mà? Giờ tiền đâu mà trả đây nó chết chắc rồi * vò đầu *, hắn nhếch môi chìa ra trước mặt nó tờ giấy có tên " giấy nợ ", trong lúc nó mãi mê ăn hắn đã đi thanh toán và viết giấy nợ. Tay nó run rẩy cầm tờ giấy, cái gì mình không nhìn nhầm chứ 10 triệu 500 ngàn, nó chớp chớp mắt nhìn.
- Ký vào đó nếu muốn ra khỏi đây. Hắn lên giọng nói, một âm thanh đáng sợ của quỷ, nhưng nó chỉ vừa đủ cho một người nghe.
Không còn cách nào khác, nó đành phải chấp nhận theo các yêu cầu mà tờ giấy đó ghi, bao gồm các việc: nấu cơm, dọn nhà, chép bài cho 3 người ( hắn, Nhật và Minh ), tưới vườn,...Nó tức tưởi ký vào tờ giấy giấy đáng ghét kia, vậy là nó lại được nghênh ngang bước ra khỏi nhà hàng, trên đường về nhà nó im lặng trầm tư tìm đối sách, bởi trong lòng nó đang có một mối hận ngàn thu!
Nó tỉnh giấc lúc trên lưng hắn, mặt còn mớ ngủ nó rút tay dụi mắt nhìn xung quanh..." Bịch " nó điếng hồn tỉnh dậy, thì ra do nó vuột tay khỏi cổ hắn nên té nhào xuống đất. Giậm chân rầm rầm nó bực mình, lòng thì tức anh ách sao hắn không chụp nó ( p/s: bà này quá đáng làm như Phong 2 lưng không bằng ¬_¬ ) Càng tức bụng nó lại càng đấu tranh, kêu réo dữ dội, đưa tay lục túi * mắt dòm dòm * nó cố tìm cái thẻ thanh toán để vào nhà hàng ăn mà không thấy, nghĩ đến ăn uống là đầu nó bừng lên một kế sách " ăn chùa." Vậy là nó mặt dày nài nỉ hắn qua nhà hàng bên kia ăn, hắn nhướn mày nhìn nó, chưa kịp quýêt định có nên đi hay không Phong đã bị nó lôi đi te te một mạch. ( p/ s : ủa không phải chân bả đang đau sao O_O )
Vừa vào tới cửa anh phục vụ đã cúi đầu chào hai người, anh ta còn lịch sự đẩy cánh cửa kính nặng trĩu mời hai người vào. Mấy chị phục vụ nữ hướng ánh nhìn về phía hắn, rồi ba bốn chị giành nhau mang menu lại cho bàn hắn và nó ngồi, chị này vừa chuẩn bị đi lại bị người kia gạt chân té. Trong chốc lát cả cái nhà hàng 5 sao đều nhốn nháo, ồn ào lên vì sự xuất hiện của hai nhân vật chính nhà ta, sự lạ lùng hiếm có này làm bà quản lí vội vã chạy ra xem. Một chị phục vụ khác chạy nhanh lại thưa chuyện:
- Thưa quản lí, do có hai vị khách khá " Hot " nên mấy chị em ồn ào thế mong quản lí bỏ qua! * tay chỉ chỉ *
- Hai người nào đâu * dòm dòm *
Nhìn hắn đắm đuối hồi lâu, bà quản lí giành phần phục vụ bàn đó, mấy chị gái kia tiếc nuối nhìn theo bóng dáng bà ấy. Bà ta bước đi thong thả, từ tốn cầm tập menu đưa cho hai người, nó chộp nhanh cái menu từ tay bà quản lí khiến bà ta hoảng hồn. Nó chép miệng nhìn vào những tấm ảnh trong menu, còn người phục vụ bất đắc dĩ vẫn đang u dung ngắm trai đẹp, miệng thì luyên thuyên giới thiệu món ăn. Thiên Di đảo mắt soi từng dòng chữ trong cái menu dày cộm, 5p sau nó bắt đầu gọi món:
- 1 lẩu hải sản đặc biệt, 1 bò bít tết thượng hạng, 1 chén chè tổ yến đặc biệt,
1 gà nướng lu kèm xôi chiên, 1 mì ý thịt bằm, 1 shushi cá hồi, cơm chiên hải sản, cafe kem, soda bạc hà....
Bà quản lí mồ hôi lấm tấm ghi nhanh ghi lẹ để theo kịp nó, mấy chị nhân viên biểu môi nói với nhau:
- Đáng đời, già còn sung cho ghi chết luôn!
- Ừh! Mà bà nhìn con nhỏ kia gọi quá trời. Không biết có tiền để trả không???
- Bla...bla...bla...
Ngay lập tức nó, hắn và bà quản lí nhà hàng được đem ra làm đề tài tranh luận, chém gió. Trong chốc lát thức ăn đã được dọn đầy bàn thơm phức, nóng hổi, món nào cũng bắt mắt và hấp dẫn. Thiên Di nhà ta trố mắt nhìn bàn thức ăn, không cưỡng nỗi sức hấp dẫn không thể chối từ của thức ăn trên bàn, nó chộp ngay đĩa shushi ăn khai vị. Bắt nồi lẩu lên bếp tay nó thoăn thoắt lạt rau bỏ vào một cách điệu nghệ, không chần chừ nó nhanh chóng xử tiếp con gà nướng lu, rồi quay sang cơm chiên, mì ý kèm với bò bít tết . Sức công phá của nó phải gọi là " không phải dạng vừa đâu ! "
sau 40 phút thức ăn trên bàn đã được " thu gom " sạch sẽ. Ăn no rồi nó đứng dậy đẩy ghế định bước đi.
Chợt, một bàn tay lạnh băng kéo nó trở lại kèm theo cái giọng hách dịch nửa thật, nửa đùa. Hắn giữ tay nó lại và kêu:
- Em yêu àh!!
Chưa kịp đợi nó trả lời, hắn đã ghì chặt nó sát vào người hắn, khẽ thì thầm vào tai nó:
- Nè! Tôi phục vụ cho cô thế đủ rồi! Nhưng phục vụ tính phí chứ không free.
" Đoàng " lời nói của hắn như sét đánh làm tai nó lùng bùng, chân đứng không vững, bởi nó vốn định ăn chùa mà? Giờ tiền đâu mà trả đây nó chết chắc rồi * vò đầu *, hắn nhếch môi chìa ra trước mặt nó tờ giấy có tên " giấy nợ ", trong lúc nó mãi mê ăn hắn đã đi thanh toán và viết giấy nợ. Tay nó run rẩy cầm tờ giấy, cái gì mình không nhìn nhầm chứ 10 triệu 500 ngàn, nó chớp chớp mắt nhìn.
- Ký vào đó nếu muốn ra khỏi đây. Hắn lên giọng nói, một âm thanh đáng sợ của quỷ, nhưng nó chỉ vừa đủ cho một người nghe.
Không còn cách nào khác, nó đành phải chấp nhận theo các yêu cầu mà tờ giấy đó ghi, bao gồm các việc: nấu cơm, dọn nhà, chép bài cho 3 người ( hắn, Nhật và Minh ), tưới vườn,...Nó tức tưởi ký vào tờ giấy giấy đáng ghét kia, vậy là nó lại được nghênh ngang bước ra khỏi nhà hàng, trên đường về nhà nó im lặng trầm tư tìm đối sách, bởi trong lòng nó đang có một mối hận ngàn thu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.