Chương 13: Đưa Em Về
Giản Bình
26/09/2021
Phục vụ không dám trái lời Hàn Chí Dĩnh liền gọi người “mời” Bách phu nhân ra ngoài.
Nhưng Hàn phu nhân có lẽ vẫn chưa quên được những lời vừa rồi. Mặc dù nói chuyện cưới hỏi hôn nhân là chuyện riêng của con trai bà nhưng Cố Phi vẫn luôn là cô con dâu bà yêu quý nhất, nếu anh mang cô gái nào khác về, bà cũng không chắc chắn bản thân có thể đối xử với họ như cách bà đối xử với cô.
Bà biết con trai mình vẫn luôn lạnh nhạt, vẫn luôn diễn cảnh vợ chồng hòa hợp trước mặt mọi người nhưng nếu những lời hôm nay anh nói là thật lòng thì bà mong một lúc nào đó có thể được nghe Cố Phi gọi bà một tiếng “mẹ” như xưa.
Hàn phu nhân chỉ ngồi yên lặng hướng mắt về một phía, bà dường như chỉ chìm trong suy nghĩ riêng của mình mà không quan tâm mấy đến những chuyện đang diễn ra xung quanh.
Anh vẫn nghĩ hôm nay mang Cố Phi đi cùng sẽ làm bà vui một chút sau tin tức ly hôn, nhưng mấy người Bách gia đó quả thật biết làm loạn.
“Đi thôi mẹ, không cần ở lại đây nữa!”
“Được.”
Cố Phi cũng nhanh chóng đến bên cạnh dìu Hàn phu nhân ra ngoài. Lúc này, có lẽ rời đi là lựa chọn tốt hơn. Mấy người ở đây nếu không dòm ngó đến Hàn Thịnh thì cũng muốn moi được chút ít thông tin từ Hàn gia, ngồi lại đây để nghe họ đàm tiếu sau lưng cũng không phải trải nghiệm thú vị gì.
Anh đưa Hàn phu nhân về biệt thự trước, còn đặc biệt căn dặn quản gia trông coi bà một chút.
Trong xe bây giờ chỉ còn có hai người nhưng không khí tĩnh lặng đến mức từng tiếng thở, nhịp tim đập của đối phương đều có thể nghe rõ mồn một. Cố Phi ngồi ở ghế phụ từ đầu đến cuối chỉ giữ nguyên một tư thế, hướng ánh nhìn ra ngoài, dường như chưa từng để mắt đến người ngồi bên cạnh.
Bản thân cô cũng không biết mình đang nghĩ gì, chỉ là câu nói vừa rồi của anh vẫn còn luẩn quẩn trong đầu cô. Tuy Cố Phi đã đồng ý không tránh mặt anh, thời gian vừa qua cũng có thể gọi là xây dựng được mối quan hệ “khách hàng - nhân viên” ở Tửu Lầu nhưng cô vẫn không có cách nào quên được đoạn quá khứ đó mà đối xử với anh thân thiết hơn được. Nếu không phải Bách phu nhân kia cố tình khơi lại chuyện cũ, cô có thế nào cũng không muốn nhắc lại mấy chữ “vợ cũ” này, vậy mà vừa khéo anh lại thuận gió đẩy thuyền, nói ra mấy câu có thể làm người khác hiểu lầm như vậy.
Cố Phi cho rằng cô nên thỏa thuận với anh rõ ràng thì hơn.
“Anh có thể nào đừng đùa như vừa rồi nữa được không?”
“Hôm nay, chưa có lời nào anh nói với em là đùa cả!” - Anh biết cô đang nghĩ về câu nói đó nhưng anh là thật lòng, thật lòng vẫn luôn mong cô quay lại mà.
Cố Phi không biết nói gì hơn nữa, bầu không khí trong xe vừa ồn ào hơn một chút lại trở về trạng thái im lặng như ban đầu. Cô cảm thấy mối quan hệ giữa hai người họ bây giờ đúng là nực cười. Cô chỉ là “vợ cũ”, phải, “vợ cũ”! Đối với danh xưng này, Cố Phi cũng không biết phải chấp nhận nó ra sao nữa.
Khoảnh khắc quyết định ký vào đơn ly hôn đó, cô đã chọn quên đi tình cảm giữa hai người họ. Cô cũng đã hiểu ra rồi, rằng tình yêu chỉ đến từ phía cô có thế nào cũng không mang lại hạnh phúc được. Hàn Chí Dĩnh đến cuối cùng vẫn là Hàn tổng cao cao tại thượng của Hàn Thịnh, vẫn là người đàn ông lý tưởng trong mắt phụ nữ khác. Còn cô … vẫn là cô mà thôi, cuộc hôn nhân đó có tồn tại hay không cũng không mang lại thay đổi gì cả, cô rõ ràng là không níu được anh!
Nhưng mà trong chuyện tình cảm, vốn dĩ đã không nên nhắc đến mấy khái niệm như níu kéo …
Tửu Lầu.
Hôm nay, Tiểu Diệp có việc bận nên cô làm thay ca cho cả cậu ấy nữa. Đứng một lúc lâu ở quầy như vậy đúng là hành hạ cột sống của cô mà, Cố Phi chỉ chờ đến lúc hết ca liền nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc ra về.
Đường phố hôm nay có chút đông, vậy nên Cố Phi đợi rất lâu vẫn chưa thấy xe đến. Cô chỉ đành tìm một góc để đợi, nhân lúc này nhìn ngắm xung quanh một chút cũng được. Đã lâu lắm rồi cô không có thời gian để quan sát đường phố như vậy nữa, mấy cửa hiệu bên đường có vài cái đã đổi tên rồi, đèn trang trí cũng đa dạng hơn, lấp lánh lấp lánh màu nào cũng có.
Bỗng nhiên, có một chiếc xe dừng ở trước Cố Phi. Cô còn tưởng xe mình gọi đã đến rồi nhưng rõ ràng có gì đó không phải lắm. Chiếc xe này, rõ ràng không phải là xe cô đã gọi mà. Cố Phi còn đang nghĩ thì cửa kính xe hạ xuống.
“Hàn Chí Dĩnh?”
“Anh đưa em về!”
“Không phiền đến Hàn tổng đâu!” - Cố Phi thật sự không muốn dây dưa với anh vào lúc này.
“Anh chỉ đơn thuần là muốn đưa em về thôi.” - Nhưng mà Hàn Chí Dĩnh lần này lại đột nhiên biến thành Hàn Kiên Trì, quyết tâm muốn đưa cô về bằng mọi giá. Anh giả vờ nhìn trước nhìn sau một lúc rồi nói tiếp - “Phi, muộn rồi … người khác còn đang đợi đỗ xe đấy!”
Cố Phi nghe vậy, không còn cách nào khác liền mở cửa ghế phụ ngồi vào. Cô cũng không để ý đến gương mặt có chút hớn hở của người bên cạnh.
“Bánh mẹ đích thân làm đấy. Bà nói muốn cảm ơn em chuyện ở triển lãm rượu.” - Hàn Chí Dĩnh lấy túi giấy bên cạnh đưa cho Cố Phi nói.
“Chuyển lời cảm ơn của tôi cho Hàn phu nhân nhé, chỉ là nghe mấy lời kia có chút không chịu được thôi.”
Cô lịch sự nhận lấy túi bánh, không quên gửi lại lời cảm ơn cho bà nhưng cách trả lời này cũng rất nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện giữa hai người. Có điều, Hàn Chí Dĩnh lại không muốn dừng lại ở đó:
“Lúc đó em rất giống nữ hiệp đấy!”
“Cảm ơn Hàn tổng.”
“Gọi anh Chí Dĩnh được rồi.”
Cố Phi chỉ im lặng, cô không biết phải trả lời như thế nào nữa. Cô đã từng gọi anh như vậy rất lâu, chỉ là bây giờ lại cảm thấy cách gọi này vẫn là có chút ngượng ngùng.
Nhưng Hàn phu nhân có lẽ vẫn chưa quên được những lời vừa rồi. Mặc dù nói chuyện cưới hỏi hôn nhân là chuyện riêng của con trai bà nhưng Cố Phi vẫn luôn là cô con dâu bà yêu quý nhất, nếu anh mang cô gái nào khác về, bà cũng không chắc chắn bản thân có thể đối xử với họ như cách bà đối xử với cô.
Bà biết con trai mình vẫn luôn lạnh nhạt, vẫn luôn diễn cảnh vợ chồng hòa hợp trước mặt mọi người nhưng nếu những lời hôm nay anh nói là thật lòng thì bà mong một lúc nào đó có thể được nghe Cố Phi gọi bà một tiếng “mẹ” như xưa.
Hàn phu nhân chỉ ngồi yên lặng hướng mắt về một phía, bà dường như chỉ chìm trong suy nghĩ riêng của mình mà không quan tâm mấy đến những chuyện đang diễn ra xung quanh.
Anh vẫn nghĩ hôm nay mang Cố Phi đi cùng sẽ làm bà vui một chút sau tin tức ly hôn, nhưng mấy người Bách gia đó quả thật biết làm loạn.
“Đi thôi mẹ, không cần ở lại đây nữa!”
“Được.”
Cố Phi cũng nhanh chóng đến bên cạnh dìu Hàn phu nhân ra ngoài. Lúc này, có lẽ rời đi là lựa chọn tốt hơn. Mấy người ở đây nếu không dòm ngó đến Hàn Thịnh thì cũng muốn moi được chút ít thông tin từ Hàn gia, ngồi lại đây để nghe họ đàm tiếu sau lưng cũng không phải trải nghiệm thú vị gì.
Anh đưa Hàn phu nhân về biệt thự trước, còn đặc biệt căn dặn quản gia trông coi bà một chút.
Trong xe bây giờ chỉ còn có hai người nhưng không khí tĩnh lặng đến mức từng tiếng thở, nhịp tim đập của đối phương đều có thể nghe rõ mồn một. Cố Phi ngồi ở ghế phụ từ đầu đến cuối chỉ giữ nguyên một tư thế, hướng ánh nhìn ra ngoài, dường như chưa từng để mắt đến người ngồi bên cạnh.
Bản thân cô cũng không biết mình đang nghĩ gì, chỉ là câu nói vừa rồi của anh vẫn còn luẩn quẩn trong đầu cô. Tuy Cố Phi đã đồng ý không tránh mặt anh, thời gian vừa qua cũng có thể gọi là xây dựng được mối quan hệ “khách hàng - nhân viên” ở Tửu Lầu nhưng cô vẫn không có cách nào quên được đoạn quá khứ đó mà đối xử với anh thân thiết hơn được. Nếu không phải Bách phu nhân kia cố tình khơi lại chuyện cũ, cô có thế nào cũng không muốn nhắc lại mấy chữ “vợ cũ” này, vậy mà vừa khéo anh lại thuận gió đẩy thuyền, nói ra mấy câu có thể làm người khác hiểu lầm như vậy.
Cố Phi cho rằng cô nên thỏa thuận với anh rõ ràng thì hơn.
“Anh có thể nào đừng đùa như vừa rồi nữa được không?”
“Hôm nay, chưa có lời nào anh nói với em là đùa cả!” - Anh biết cô đang nghĩ về câu nói đó nhưng anh là thật lòng, thật lòng vẫn luôn mong cô quay lại mà.
Cố Phi không biết nói gì hơn nữa, bầu không khí trong xe vừa ồn ào hơn một chút lại trở về trạng thái im lặng như ban đầu. Cô cảm thấy mối quan hệ giữa hai người họ bây giờ đúng là nực cười. Cô chỉ là “vợ cũ”, phải, “vợ cũ”! Đối với danh xưng này, Cố Phi cũng không biết phải chấp nhận nó ra sao nữa.
Khoảnh khắc quyết định ký vào đơn ly hôn đó, cô đã chọn quên đi tình cảm giữa hai người họ. Cô cũng đã hiểu ra rồi, rằng tình yêu chỉ đến từ phía cô có thế nào cũng không mang lại hạnh phúc được. Hàn Chí Dĩnh đến cuối cùng vẫn là Hàn tổng cao cao tại thượng của Hàn Thịnh, vẫn là người đàn ông lý tưởng trong mắt phụ nữ khác. Còn cô … vẫn là cô mà thôi, cuộc hôn nhân đó có tồn tại hay không cũng không mang lại thay đổi gì cả, cô rõ ràng là không níu được anh!
Nhưng mà trong chuyện tình cảm, vốn dĩ đã không nên nhắc đến mấy khái niệm như níu kéo …
Tửu Lầu.
Hôm nay, Tiểu Diệp có việc bận nên cô làm thay ca cho cả cậu ấy nữa. Đứng một lúc lâu ở quầy như vậy đúng là hành hạ cột sống của cô mà, Cố Phi chỉ chờ đến lúc hết ca liền nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc ra về.
Đường phố hôm nay có chút đông, vậy nên Cố Phi đợi rất lâu vẫn chưa thấy xe đến. Cô chỉ đành tìm một góc để đợi, nhân lúc này nhìn ngắm xung quanh một chút cũng được. Đã lâu lắm rồi cô không có thời gian để quan sát đường phố như vậy nữa, mấy cửa hiệu bên đường có vài cái đã đổi tên rồi, đèn trang trí cũng đa dạng hơn, lấp lánh lấp lánh màu nào cũng có.
Bỗng nhiên, có một chiếc xe dừng ở trước Cố Phi. Cô còn tưởng xe mình gọi đã đến rồi nhưng rõ ràng có gì đó không phải lắm. Chiếc xe này, rõ ràng không phải là xe cô đã gọi mà. Cố Phi còn đang nghĩ thì cửa kính xe hạ xuống.
“Hàn Chí Dĩnh?”
“Anh đưa em về!”
“Không phiền đến Hàn tổng đâu!” - Cố Phi thật sự không muốn dây dưa với anh vào lúc này.
“Anh chỉ đơn thuần là muốn đưa em về thôi.” - Nhưng mà Hàn Chí Dĩnh lần này lại đột nhiên biến thành Hàn Kiên Trì, quyết tâm muốn đưa cô về bằng mọi giá. Anh giả vờ nhìn trước nhìn sau một lúc rồi nói tiếp - “Phi, muộn rồi … người khác còn đang đợi đỗ xe đấy!”
Cố Phi nghe vậy, không còn cách nào khác liền mở cửa ghế phụ ngồi vào. Cô cũng không để ý đến gương mặt có chút hớn hở của người bên cạnh.
“Bánh mẹ đích thân làm đấy. Bà nói muốn cảm ơn em chuyện ở triển lãm rượu.” - Hàn Chí Dĩnh lấy túi giấy bên cạnh đưa cho Cố Phi nói.
“Chuyển lời cảm ơn của tôi cho Hàn phu nhân nhé, chỉ là nghe mấy lời kia có chút không chịu được thôi.”
Cô lịch sự nhận lấy túi bánh, không quên gửi lại lời cảm ơn cho bà nhưng cách trả lời này cũng rất nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện giữa hai người. Có điều, Hàn Chí Dĩnh lại không muốn dừng lại ở đó:
“Lúc đó em rất giống nữ hiệp đấy!”
“Cảm ơn Hàn tổng.”
“Gọi anh Chí Dĩnh được rồi.”
Cố Phi chỉ im lặng, cô không biết phải trả lời như thế nào nữa. Cô đã từng gọi anh như vậy rất lâu, chỉ là bây giờ lại cảm thấy cách gọi này vẫn là có chút ngượng ngùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.