Chương 83: Chuyện Cẩu Huyết Ở Nhà Họ Tô
Tiêu Nghiêu Nguyệt
08/11/2022
Bàn Khê nhà họ Tô, là công ty bất động sản thành lập sớm nhất ở Hải Đô, được coi là công ty phát triển lớn mạnh nhất trong những năm đầu khi mới thành lập.
Quảng trường Bàn Khê, công viên Bàn Khê, trung tâm thương mại Bàn Khê, những địa danh quen thuộc với Hải Đô xưa đều là công trình đáng tự hào của Tô Hữu Quý, người đứng đầu nhà họ Tô.
Có thể nói, nhà họ Tô phát triển cùng với Hải Đô.
Tuy nhiên, huy hoàng ngày trước đã trở thành dĩ vãng, bây giờ Bàn Khê nhà họ Tô, cùng lắm chỉ là một nhà giàu có ở Hải Đô, cũng không còn cảnh tượng như trước nữa.
Sự suy tàn của nhà họ Tô không phải không có nguyên nhân.
Những năm gần đâ, thị trường bất động sản tăng nhanh, đặc biệt là vị trí địa lý đặc thù và và sự phát triển kinh tế ở Hải Đô, tiền đầu tư được rót vào nhiều như nấm mọc lên sau cơn mưa, điều này nhanh chóng làm giảm lợi nhuận của ngành bất động sản. Nhưng đây chỉ là một lý do khách quan.
Nguyên nhân chính nhất là sự tranh đấu nội bộ trong nhà họ Tô rất nghiêm trọng.
Từ năm ngoái, sức khỏe của Tô Hữu Quý, người đứng đầu nhà họ Tô, đã xuống dốc trầm trọng, quyền kiểm soát của ông ta đối với gia tộc cũng bị thu hẹp lại, mâu thuẫn gia tộc dâng cao cuối cùng cũng mất kiểm soát.
Theo ý của Tô Hữu Quý, giang sơn do ông dựng nên đương nhiên là muốn để lại cho con trai của mình.
Dù xa quê đã nhiều năm nhưng tư tưởng trọng nam khinh nữ của quê hương vẫn ảnh hưởng sâu sắc đến ông, người phụ nữ có thể ngồi trên trên vị trí bà Tô chính là người đã sinh được hai đứa con trai cho ông ấy.
Tô Hữu Quý suy nghĩ rất tốt, nhưng hai đứa con trai cũng không thua kém gì, đều là người nghiện làng giải trí, ai cũng có thể kế thừa cơ nghiệp của gia tộc.
Một người lập chí muốn trở thành đạo diễn vĩ đại, nhà họ Tô đã đầu tư biết bao nhiều tiền vào, không biết gì là thất bại, nhưng không lời một đồng nào.
Người còn lại thì quyết tâm ngủ với các người đẹp trên đời, lập công ty môi giới chuyên săn mỹ nhân, hết tiền lại về nhà đòi.
Công việc của nhà họ Tô như thế nào, hai anh em đó đều không quan tâm.
Tệ hơn là trước khi có hai người con trai không ra gì, ông ấy còn có một cô con gái đặc biệt mạnh mẽ.
Tô Ngọc Phân, đại tiểu thư của nhà họ Tô, hơn hai em trai của cô hơn hai mươi tuổi, cô ấy vốn là con gái lớn của người vợ cũ của Tô Hữu Quý, là người cùng quê với ông ta.
Tô Hữu Quý ly hôn vợ cũ sau khi có được hũ vàng đầu tiên, cũng không thiếu chi phí sinh hoạt của vợ cũ và con gái.
Sự nghiệp của Tô Hữu Quý càng ngày càng thăng tiến, phụ nữ cũng theo đó bám vào ông, tiếc rằng ông ấy không có duyên con cháu, nhiều năm không có con nên ông ta đã nuôi người phụ nữ này như một đứa con trai.
Tô đại tiểu thư rất hiếu thắng lại có ba nâng đỡ, tốt nghiệp tại một trường nổi tiếng, gia nhập công ty, nhanh chóng thể hiện tài năng.
Khi mọi việc đang tốt đẹp thì một trong những người tình của Tô Hữu Quý đột nhiên có thai, mười tháng sau sinh ra một bé trai, đặt tên là Tô Bồi Nghiệp, con trai cả của nhà họ Tô.
Tô Hữu Quý vui mừng khôn xiết, lập tức cưới người phụ nữ này, cho bà ấy làm bà Tô hợp pháp, con trai của bà ấy cũng được nuôi dưỡng làm người thừa kế tương lai của công ty.
Quyết định như vậy đương nhiên ảnh hưởng đến Tô đại tiểu thư.
Khi đó cô ấy đã có gia đình và sinh con, cậu con trai lớn hơn em trai cùng cha khác mẹ vài tháng khiến mặt cô rất khó coi.
Nhưng điều khiến cô khó chịu hơn cả chính là việc ba cô đột ngột thay đổi thái độ, sau bữa tiệc đầy tháng của Tô Bồi Nghiệp, Tô Hữu Quý nóng lòng muốn trò chuyện với cô con gái, ngỏ ý muốn cô cố gắng làm việc xây dựng công ty, sau này hỗ trợ việc kinh doanh của em trai,…
Tô Ngọc Phân ban đầu có chút không phục, nỗ lực của cô ở công ty ai cũng thấy rõ, giờ lại phải cố gắng cho một đứa bé vừa tròn một tháng tuổi, cô không thể nuốt trôi cục tức này.
Tuy nhiên, Tô Hữu Quý cũng không phải là người hiền lành gì, nhiều lần chèn ép Tô đại tiểu thư, ép con gái cúi đầu, phải tuân theo yêu cầu, tiếp tục làm việc không mệt mỏi trong công ty, còn để con trai mình đi học và chơi đùa cùng với em trai, bấy giờ mới có thể lấy được lòng tin của Tô Hữu Quý.
Con trai của cô ấy là Tống Thành Mân, chính là họ hàng mà Tô Bồi Hằng nói tới, sau hơn 20 năm, ba người con của nhà họ Tô và nhà họ Tống đã trưởng thành, tình thế lại đảo lộn bất ngờ.
So với hai người chú không thành công, Tống Thành Mân có thể nói là một tài năng trẻ, khi còn học đại học đã mở công ty riêng, công việc làm ăn phát đạt, cũng có thể xem là một phú nhị đại ở Hải Đô, có được chút danh tiếng.
Cận Hải Dương đã gặp Tống Thành Mân.
Anh không đánh giá cao người này lắm, tuy rằng thông minh, nhưng theo năng lực cá nhân mà nói, chưa thể làm được chuyện lớn như vậy.
Hoặc giả có ai đó đang ở phía sau chỉ dẫn, hoặc anh ta đã kiếm tiền bằng cách nào đó.
Không phải anh nghĩ nhiều, nhưng trong ba đứa trẻ lớn lên cùng nhau, hai đều không có “con đường đúng đắn”, hiển nhiên không phải là người còn lại sẽ thành tài sao?
Tuy nhiên, hai người còn lại không những không có ý kiến gì mà còn rất thân thiết với “cháu trai” đầy triển vọng này, không biết Tô Hữu Quý biết chuyện có tức giận không?
“Cậu lái du thuyền à?”
Nghĩ tới đây, Cận Hải Dương mỉa mai, tuy nhiên cũng không quên trách nhiệm của mình, vừa lật xem tài liệu vừa hỏi.
“Là tôi”
“Tại sao cậu lại lái, cậu sử dụng ma túy à?”
Nghe anh hỏi điều này, Tô Bồi Hằng lại lập tức cúi đầu, lắp bắp.
“Dùng một chút thôi.”
“Lấy ma túy từ đâu?”
“Do một người bạn cho, anh ta đã mang lên thuyền và chia cho chúng tôi.”
“Trên thuyền có bao nhiêu người? Tất cả đều dùng ma túy sao?”
Hỏi đến đây, Tô Bồi Hằng liền ngập ngừng.
Tác dụng của thuốc và nỗi sợ khiến não anh ta phản ứng rất chậm, phải mất một thời gian dài mới đếm được số người đi cùng mình.
“Tổng cộng là 9 người.”
“9 người?”
Cận Hải Dương nhướng mày.
“Cậu có chắc là mình không nhớ lầm không?”
Nghe anh hỏi, Tô Bồi Hằng lập tức cúi đầu tính toán lại một lần nữa, sau đó gật đầu khẳng định.
“Đúng rồi.”
Khi nói, anh ta kể tên từng người bạn của mình ra.
“Đại Phi, Sấu Hầu, A Đường, Hoàng Trường Canh, tôi, Tiểu Mật, Giai Giai, Bối Bối, Lão Cửu”
“Đại Phi, Sấu Hầu và Lão Cửu đi rồi, đều là lỗi của tôi.”
Trong khi nói chuyện, Tô Bồi Hằng bắt đầu khóc.
Tuy là một chàng trai ham vui nhưng anh ta không phải là người vô tâm, cái chết đáng tiếc của những người bạn là do sai lầm của anh, là một đòn chí mạng đối với anh ta.
“Đại Phi, Sấu Hầu và Lão Cửu đều là đàn ông?”
Cận Hải Dương sờ cằm, bút trong tay vô thức viết tên trên giấy.
Tô Bồi Hằng gật đầu.
Ba cô gái trên thuyền đều xuất thân từ gia đình tốt, thấy bọn họ trên thuyền chơi lớn quá thì đều trốn trong phòng, chỉ còn lại Vương Bối Bối, hôn thê của của Tô Bồi Hằng, đánh liều chơi theo họ đến cuối cùng.
Tô Bồi Hằng vò đầu bứt tóc như tổ chim, ngơ ngác nhìn.
Anh không biết số người liên quan gì đến vụ đắm tàu, tại sao cảnh sát lại hỏi anh câu hỏi này.
Quảng trường Bàn Khê, công viên Bàn Khê, trung tâm thương mại Bàn Khê, những địa danh quen thuộc với Hải Đô xưa đều là công trình đáng tự hào của Tô Hữu Quý, người đứng đầu nhà họ Tô.
Có thể nói, nhà họ Tô phát triển cùng với Hải Đô.
Tuy nhiên, huy hoàng ngày trước đã trở thành dĩ vãng, bây giờ Bàn Khê nhà họ Tô, cùng lắm chỉ là một nhà giàu có ở Hải Đô, cũng không còn cảnh tượng như trước nữa.
Sự suy tàn của nhà họ Tô không phải không có nguyên nhân.
Những năm gần đâ, thị trường bất động sản tăng nhanh, đặc biệt là vị trí địa lý đặc thù và và sự phát triển kinh tế ở Hải Đô, tiền đầu tư được rót vào nhiều như nấm mọc lên sau cơn mưa, điều này nhanh chóng làm giảm lợi nhuận của ngành bất động sản. Nhưng đây chỉ là một lý do khách quan.
Nguyên nhân chính nhất là sự tranh đấu nội bộ trong nhà họ Tô rất nghiêm trọng.
Từ năm ngoái, sức khỏe của Tô Hữu Quý, người đứng đầu nhà họ Tô, đã xuống dốc trầm trọng, quyền kiểm soát của ông ta đối với gia tộc cũng bị thu hẹp lại, mâu thuẫn gia tộc dâng cao cuối cùng cũng mất kiểm soát.
Theo ý của Tô Hữu Quý, giang sơn do ông dựng nên đương nhiên là muốn để lại cho con trai của mình.
Dù xa quê đã nhiều năm nhưng tư tưởng trọng nam khinh nữ của quê hương vẫn ảnh hưởng sâu sắc đến ông, người phụ nữ có thể ngồi trên trên vị trí bà Tô chính là người đã sinh được hai đứa con trai cho ông ấy.
Tô Hữu Quý suy nghĩ rất tốt, nhưng hai đứa con trai cũng không thua kém gì, đều là người nghiện làng giải trí, ai cũng có thể kế thừa cơ nghiệp của gia tộc.
Một người lập chí muốn trở thành đạo diễn vĩ đại, nhà họ Tô đã đầu tư biết bao nhiều tiền vào, không biết gì là thất bại, nhưng không lời một đồng nào.
Người còn lại thì quyết tâm ngủ với các người đẹp trên đời, lập công ty môi giới chuyên săn mỹ nhân, hết tiền lại về nhà đòi.
Công việc của nhà họ Tô như thế nào, hai anh em đó đều không quan tâm.
Tệ hơn là trước khi có hai người con trai không ra gì, ông ấy còn có một cô con gái đặc biệt mạnh mẽ.
Tô Ngọc Phân, đại tiểu thư của nhà họ Tô, hơn hai em trai của cô hơn hai mươi tuổi, cô ấy vốn là con gái lớn của người vợ cũ của Tô Hữu Quý, là người cùng quê với ông ta.
Tô Hữu Quý ly hôn vợ cũ sau khi có được hũ vàng đầu tiên, cũng không thiếu chi phí sinh hoạt của vợ cũ và con gái.
Sự nghiệp của Tô Hữu Quý càng ngày càng thăng tiến, phụ nữ cũng theo đó bám vào ông, tiếc rằng ông ấy không có duyên con cháu, nhiều năm không có con nên ông ta đã nuôi người phụ nữ này như một đứa con trai.
Tô đại tiểu thư rất hiếu thắng lại có ba nâng đỡ, tốt nghiệp tại một trường nổi tiếng, gia nhập công ty, nhanh chóng thể hiện tài năng.
Khi mọi việc đang tốt đẹp thì một trong những người tình của Tô Hữu Quý đột nhiên có thai, mười tháng sau sinh ra một bé trai, đặt tên là Tô Bồi Nghiệp, con trai cả của nhà họ Tô.
Tô Hữu Quý vui mừng khôn xiết, lập tức cưới người phụ nữ này, cho bà ấy làm bà Tô hợp pháp, con trai của bà ấy cũng được nuôi dưỡng làm người thừa kế tương lai của công ty.
Quyết định như vậy đương nhiên ảnh hưởng đến Tô đại tiểu thư.
Khi đó cô ấy đã có gia đình và sinh con, cậu con trai lớn hơn em trai cùng cha khác mẹ vài tháng khiến mặt cô rất khó coi.
Nhưng điều khiến cô khó chịu hơn cả chính là việc ba cô đột ngột thay đổi thái độ, sau bữa tiệc đầy tháng của Tô Bồi Nghiệp, Tô Hữu Quý nóng lòng muốn trò chuyện với cô con gái, ngỏ ý muốn cô cố gắng làm việc xây dựng công ty, sau này hỗ trợ việc kinh doanh của em trai,…
Tô Ngọc Phân ban đầu có chút không phục, nỗ lực của cô ở công ty ai cũng thấy rõ, giờ lại phải cố gắng cho một đứa bé vừa tròn một tháng tuổi, cô không thể nuốt trôi cục tức này.
Tuy nhiên, Tô Hữu Quý cũng không phải là người hiền lành gì, nhiều lần chèn ép Tô đại tiểu thư, ép con gái cúi đầu, phải tuân theo yêu cầu, tiếp tục làm việc không mệt mỏi trong công ty, còn để con trai mình đi học và chơi đùa cùng với em trai, bấy giờ mới có thể lấy được lòng tin của Tô Hữu Quý.
Con trai của cô ấy là Tống Thành Mân, chính là họ hàng mà Tô Bồi Hằng nói tới, sau hơn 20 năm, ba người con của nhà họ Tô và nhà họ Tống đã trưởng thành, tình thế lại đảo lộn bất ngờ.
So với hai người chú không thành công, Tống Thành Mân có thể nói là một tài năng trẻ, khi còn học đại học đã mở công ty riêng, công việc làm ăn phát đạt, cũng có thể xem là một phú nhị đại ở Hải Đô, có được chút danh tiếng.
Cận Hải Dương đã gặp Tống Thành Mân.
Anh không đánh giá cao người này lắm, tuy rằng thông minh, nhưng theo năng lực cá nhân mà nói, chưa thể làm được chuyện lớn như vậy.
Hoặc giả có ai đó đang ở phía sau chỉ dẫn, hoặc anh ta đã kiếm tiền bằng cách nào đó.
Không phải anh nghĩ nhiều, nhưng trong ba đứa trẻ lớn lên cùng nhau, hai đều không có “con đường đúng đắn”, hiển nhiên không phải là người còn lại sẽ thành tài sao?
Tuy nhiên, hai người còn lại không những không có ý kiến gì mà còn rất thân thiết với “cháu trai” đầy triển vọng này, không biết Tô Hữu Quý biết chuyện có tức giận không?
“Cậu lái du thuyền à?”
Nghĩ tới đây, Cận Hải Dương mỉa mai, tuy nhiên cũng không quên trách nhiệm của mình, vừa lật xem tài liệu vừa hỏi.
“Là tôi”
“Tại sao cậu lại lái, cậu sử dụng ma túy à?”
Nghe anh hỏi điều này, Tô Bồi Hằng lại lập tức cúi đầu, lắp bắp.
“Dùng một chút thôi.”
“Lấy ma túy từ đâu?”
“Do một người bạn cho, anh ta đã mang lên thuyền và chia cho chúng tôi.”
“Trên thuyền có bao nhiêu người? Tất cả đều dùng ma túy sao?”
Hỏi đến đây, Tô Bồi Hằng liền ngập ngừng.
Tác dụng của thuốc và nỗi sợ khiến não anh ta phản ứng rất chậm, phải mất một thời gian dài mới đếm được số người đi cùng mình.
“Tổng cộng là 9 người.”
“9 người?”
Cận Hải Dương nhướng mày.
“Cậu có chắc là mình không nhớ lầm không?”
Nghe anh hỏi, Tô Bồi Hằng lập tức cúi đầu tính toán lại một lần nữa, sau đó gật đầu khẳng định.
“Đúng rồi.”
Khi nói, anh ta kể tên từng người bạn của mình ra.
“Đại Phi, Sấu Hầu, A Đường, Hoàng Trường Canh, tôi, Tiểu Mật, Giai Giai, Bối Bối, Lão Cửu”
“Đại Phi, Sấu Hầu và Lão Cửu đi rồi, đều là lỗi của tôi.”
Trong khi nói chuyện, Tô Bồi Hằng bắt đầu khóc.
Tuy là một chàng trai ham vui nhưng anh ta không phải là người vô tâm, cái chết đáng tiếc của những người bạn là do sai lầm của anh, là một đòn chí mạng đối với anh ta.
“Đại Phi, Sấu Hầu và Lão Cửu đều là đàn ông?”
Cận Hải Dương sờ cằm, bút trong tay vô thức viết tên trên giấy.
Tô Bồi Hằng gật đầu.
Ba cô gái trên thuyền đều xuất thân từ gia đình tốt, thấy bọn họ trên thuyền chơi lớn quá thì đều trốn trong phòng, chỉ còn lại Vương Bối Bối, hôn thê của của Tô Bồi Hằng, đánh liều chơi theo họ đến cuối cùng.
Tô Bồi Hằng vò đầu bứt tóc như tổ chim, ngơ ngác nhìn.
Anh không biết số người liên quan gì đến vụ đắm tàu, tại sao cảnh sát lại hỏi anh câu hỏi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.