Chương 82: Người Chết Bí Ẩn
Tiêu Nghiêu Nguyệt
08/11/2022
Nghe cô nói vậy, Lý Thành gãi sau đầu, có chút nghi ngờ, nhưng vẫn nghe lời mà đi gọi người.
Anh không nghĩ rằng lúc này hai người vẫn còn tâm tình mà tán tỉnh nhau.
Thẩm Lưu Bạch kêu đội trưởng đội Hình Sự đến xem thi thể, chắc là đã phát hiện ra vấn đề nào đó, nhất định có liên quan đến án hình sự.
“Tiểu Bạch? Có chuyện gì vậy?”
Cận Hải Dương nhanh chóng đến.
Việc ở bến tàu cơ bản đã hoàn thành, còn lại một số công việc tiếp theo cần hoàn thiện, cục cảnh sát quản lý trên đất hoàn toàn có khả năng hoàn thành một mình, những người đi hỗ trợ cũng quay về dần.
Thẩm Lưu Bạch nhìn thấy mồ hôi trên trán anh, biết anh cũng đang bận rộn, nên nhanh chóng chỉ vào thi thể trên mặt đất nói thẳng.
“Anh nhìn người này đi…”
Cận Hải Dương nghe xong liền nghiêng người, anh hơi nghi ngờ nhìn cô, sau khi chắc chắn cô đã khỏe hẳn, ánh mắt anh tự nhiên nhìn theo hướng ngón tay cô.
Vừa nhìn cũng không có gì nhưng sau đó lông mày của người đàn ông liền nhíu lại.
“Đây là…người phụ nữ chúng ta đã gặp ở cửa hàng tiện lợi?”
Anh không chắc hỏi lại.
Thi thể đã bị ngâm trong nước biển mấy tiếng đồng hồ, khuôn mặt của người chết sưng lên, cho dù Cận Hải Dương có khả năng ghi nhớ khuôn mặt lạ chỉ mới gặp một lần, nhưng anh cũng chỉ có thể phán đoán chứ không thể xác định chính xác được.
Nhưng may mắn là cô ấy ăn mặc rất đặc biệt, anh vẫn có thể nhận ra nhờ vào tạo hình đặc biệt và đường nét của cô, cô ấy chính là người xém đụng phải anh ở cửa hàng tiện lợi ngày hôm qua.
“Đã chết rồi à?”
Cận Hải Dương sờ cằm, trong mắt hiện lên một tia sáng.
“Có biết cô ấy là ai không?”
Thẩm Lưu Bạch lắc đầu.
“Cô ấy không có bất cứ giấy tờ gì để chứng minh danh tính, tất cả đồ đạc của cô ấy đều bị mất. Hiện tại chưa thể xác định được thông tin cá nhân của cô ấy”.
Nghe cô nói, người đàn ông như chợt nghĩ ra điều gì, lấy ra vài tờ giấy trong túi, nhìn một lúc lâu rồi cất lại vào túi, tiếc nuối lắc đầu.
“Có thể chắc chắn cô ấy không ở trên tàu đánh cá.”
“Phà xuất phát từ đảo Thanh Sơn lúc 9 giờ tối qua. Sau một đêm chạy thì lẽ ra 7 giờ 30 phút sáng nay phà đã đến bến phà Hải Đô. Phà không dừng lại giữa hành trình... “
“Nếu đó là người mà chúng ta nhìn thấy trong cửa hàng tiện lợi, thì cô ấy không phải là hành khách trên phà, vì vậy…khả năng duy nhất là du thuyền.”
Không cần nói, Thẩm Lưu Bạch cũng biết đây là phỏng đoán hợp lý nhất.
Cô vẫn còn nhớ hôm qua dường như cô ấy đã nói với nhân viên bán hàng rằng cô ấy cùng Tô thiếu đi du thuyền và nhờ cô bạn làm thế chỗ cho cô ấy, nếu chiếc du thuyền này là của “Tô thiếu” thì tất cả đều hợp lý.
“Tất cả những người trên du thuyền đang ở đâu?”
Cô quay lại nhìn Cận Hải Dương, trầm giọng hỏi:
“Ở cục cảnh sát.”
Người đàn ông trả lời rất ngắn gọn, tất nhiên là có cùng suy nghĩ với cô.
Anh nhún vai, khuôn mặt đẹp trai lộ rõ vẻ ác độc.
“39 mạng người, hai con tàu bị hư hại.”
“Sau khi gây ra sự việc lớn như vậy còn muốn dễ dàng rời đi sao, đúng là coi trời bằng vung?”
“Nhưng mà…”
Anh sờ cằm, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, giọng điệu đầy khó hiểu.
“Trên thuyền đúng là có một người đàn ông họ Tô, nhưng anh ta nói anh ta dẫn vị hôn thê đi chơi…”
“Người này chắc không phải là Tô thiếu. Đi chơi với những người phụ nữ khác trước mặt vị hôn thê của mình, anh thấy khả năng này không lớn.”
“Chờ một chút anh sẽ hỏi những người này, em chờ tin của anh.”
Hai người chia nhau làm việc, Cận Hải Dương đi thẳng về phân cục Tân Hải.
Những phòng thẩm vấn đã có người, nam nữ được thẩm vấn riêng.
Tất cả đều từ chiếc du thuyền gây ra vụ tai nạn, sau vụ đắm tàu hồi sáng sớm, trên khuôn mặt đầy kiêu hãnh và liều lĩnh của họ chỉ còn lại niềm vui sướng được sống sót sau vụ tai nạn và sự sợ hãi.
Dù không sợ trời không sợ đất nhưng khi chính mình rơi xuống biển rộng thì chân tay luống cuống, chứng kiến bạn bè khóc lóc vùng vẫy, khi con tàu chìm xuống đáy biển, dù có lá gan lớn hơn cũng bị bị dọa sợ chết khiếp.
“Cậu họ Tô sao?”
Cận Hải Dương bước vào phòng thẩm vấn, ngồi xuống bàn, liếc mắt nhìn thanh niên trước mặt.
Anh ta khoảng hai mươi tuổi, tóc nhuộm màu xám khói thời thượng, một bên tai có đủ các lỗ lớn nhỏ để đeo khuyên, nhưng đôi khuyên tai anh ta đang đeo đã biến mất, có lẽ chúng đã bị mất trên biển.
Anh ta cúi đầu, thân hình không gầy vẫn còn đang run rẩy, hiển nhiên là rất sợ hãi.
“Tên đầy đủ là gì?”
Nghe anh hỏi, thanh niên ngẩng đầu liếc anh một cái, sau đó nhanh chóng cúi đầu, ngón tay vặn vẹo, trầm giọng đáp.
“Tô Bồi Hằng.”
“Đang làm việc gì?”
Cận Hải Dương ra hiệu cho cảnh sát bên cạnh bắt đầu ghi hình, trong khi anh lười biếng ngả người ra thành ghế phía sau, giọng điệu có chút thờ ơ.
Nếu Tô Bồi Hằng có can đảm ngẩng đầu nhìn anh, anh ta sẽ thấy ngay ánh mắt của cảnh sát kia còn bất thường hơn nhiều so với giọng nói của anh ta.
“Không có việc làm.”
Người thanh niên lắp bắp.
“Không có việc làm mà có du thuyền để lái à? Gia đình cho sao?”
Nghe anh hỏi, Tô Bồi Hằng lập tức lắc đầu.
“Không không không. Du thuyền không phải của tôi, là, là, là của họ hàng của tôi. Tôi chỉ mượn lái cho vui thôi.”
Cận Hải Dương hơi nhướng mày, lấy trong túi ra một điếu thuốc, không đưa vào miệng, vừa chơi vừa lười biếng hỏi.
“Họ hàng của cậu? Là ai?”
“Tôi biết một số người có du thuyền ở Hải Đô, nhưng chưa bao giờ nghe nói có người nào họ Tô.”
“Không phải họ hàng của tôi, là con của chị gái tôi, tên là Tống Thành Mân.”
Tống Thành Mân?
Người đàn ông bĩu môi, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ khinh thường.
“Tống Thành Mân có phải là anh trai của cậu không? Cậu là người của nhà họ Tô Bàn Khê sao? Cậu là Tô đại hay Tô nhị?”
Nghe anh ta chỉ ra chính xác gốc gác của mình, Tô Bồi Hằng lập tức ngẩng đầu, sự kinh ngạc hiện trên khuôn mặt tái nhợt.
Nhưng anh vẫn đã thành thật trả lời.
“Tôi là Tô nhị, tôi còn có một người anh trai.”
Cận Hải Dương gật đầu, nụ cười trên mặt càng thêm sâu, nhìn Tô Bồi Hằng giống như đang nhìn một tên ngốc.
Không phải là anh xem thường người khác, mà chuyện trong nhà họ Tô quả thật có thể so sánh với tiểu thuyết, đầy kịch tính và cẩu huyết, mỗi khi có chuyện đều nhanh chóng bị truyền đi trong giới thượng lưu Hải Đô, là chủ đề xã giao của những buổi yến tiệc.
Nếu bạn mới đến mà không biết phải bắt chuyện thế nào?
Hãy đi đọc tiểu sử gia tộc nhà họ Tô trước, đảm bảo bạn có thể cùng người khác có chủ đề chung để nói chuyện.
Anh không nghĩ rằng lúc này hai người vẫn còn tâm tình mà tán tỉnh nhau.
Thẩm Lưu Bạch kêu đội trưởng đội Hình Sự đến xem thi thể, chắc là đã phát hiện ra vấn đề nào đó, nhất định có liên quan đến án hình sự.
“Tiểu Bạch? Có chuyện gì vậy?”
Cận Hải Dương nhanh chóng đến.
Việc ở bến tàu cơ bản đã hoàn thành, còn lại một số công việc tiếp theo cần hoàn thiện, cục cảnh sát quản lý trên đất hoàn toàn có khả năng hoàn thành một mình, những người đi hỗ trợ cũng quay về dần.
Thẩm Lưu Bạch nhìn thấy mồ hôi trên trán anh, biết anh cũng đang bận rộn, nên nhanh chóng chỉ vào thi thể trên mặt đất nói thẳng.
“Anh nhìn người này đi…”
Cận Hải Dương nghe xong liền nghiêng người, anh hơi nghi ngờ nhìn cô, sau khi chắc chắn cô đã khỏe hẳn, ánh mắt anh tự nhiên nhìn theo hướng ngón tay cô.
Vừa nhìn cũng không có gì nhưng sau đó lông mày của người đàn ông liền nhíu lại.
“Đây là…người phụ nữ chúng ta đã gặp ở cửa hàng tiện lợi?”
Anh không chắc hỏi lại.
Thi thể đã bị ngâm trong nước biển mấy tiếng đồng hồ, khuôn mặt của người chết sưng lên, cho dù Cận Hải Dương có khả năng ghi nhớ khuôn mặt lạ chỉ mới gặp một lần, nhưng anh cũng chỉ có thể phán đoán chứ không thể xác định chính xác được.
Nhưng may mắn là cô ấy ăn mặc rất đặc biệt, anh vẫn có thể nhận ra nhờ vào tạo hình đặc biệt và đường nét của cô, cô ấy chính là người xém đụng phải anh ở cửa hàng tiện lợi ngày hôm qua.
“Đã chết rồi à?”
Cận Hải Dương sờ cằm, trong mắt hiện lên một tia sáng.
“Có biết cô ấy là ai không?”
Thẩm Lưu Bạch lắc đầu.
“Cô ấy không có bất cứ giấy tờ gì để chứng minh danh tính, tất cả đồ đạc của cô ấy đều bị mất. Hiện tại chưa thể xác định được thông tin cá nhân của cô ấy”.
Nghe cô nói, người đàn ông như chợt nghĩ ra điều gì, lấy ra vài tờ giấy trong túi, nhìn một lúc lâu rồi cất lại vào túi, tiếc nuối lắc đầu.
“Có thể chắc chắn cô ấy không ở trên tàu đánh cá.”
“Phà xuất phát từ đảo Thanh Sơn lúc 9 giờ tối qua. Sau một đêm chạy thì lẽ ra 7 giờ 30 phút sáng nay phà đã đến bến phà Hải Đô. Phà không dừng lại giữa hành trình... “
“Nếu đó là người mà chúng ta nhìn thấy trong cửa hàng tiện lợi, thì cô ấy không phải là hành khách trên phà, vì vậy…khả năng duy nhất là du thuyền.”
Không cần nói, Thẩm Lưu Bạch cũng biết đây là phỏng đoán hợp lý nhất.
Cô vẫn còn nhớ hôm qua dường như cô ấy đã nói với nhân viên bán hàng rằng cô ấy cùng Tô thiếu đi du thuyền và nhờ cô bạn làm thế chỗ cho cô ấy, nếu chiếc du thuyền này là của “Tô thiếu” thì tất cả đều hợp lý.
“Tất cả những người trên du thuyền đang ở đâu?”
Cô quay lại nhìn Cận Hải Dương, trầm giọng hỏi:
“Ở cục cảnh sát.”
Người đàn ông trả lời rất ngắn gọn, tất nhiên là có cùng suy nghĩ với cô.
Anh nhún vai, khuôn mặt đẹp trai lộ rõ vẻ ác độc.
“39 mạng người, hai con tàu bị hư hại.”
“Sau khi gây ra sự việc lớn như vậy còn muốn dễ dàng rời đi sao, đúng là coi trời bằng vung?”
“Nhưng mà…”
Anh sờ cằm, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, giọng điệu đầy khó hiểu.
“Trên thuyền đúng là có một người đàn ông họ Tô, nhưng anh ta nói anh ta dẫn vị hôn thê đi chơi…”
“Người này chắc không phải là Tô thiếu. Đi chơi với những người phụ nữ khác trước mặt vị hôn thê của mình, anh thấy khả năng này không lớn.”
“Chờ một chút anh sẽ hỏi những người này, em chờ tin của anh.”
Hai người chia nhau làm việc, Cận Hải Dương đi thẳng về phân cục Tân Hải.
Những phòng thẩm vấn đã có người, nam nữ được thẩm vấn riêng.
Tất cả đều từ chiếc du thuyền gây ra vụ tai nạn, sau vụ đắm tàu hồi sáng sớm, trên khuôn mặt đầy kiêu hãnh và liều lĩnh của họ chỉ còn lại niềm vui sướng được sống sót sau vụ tai nạn và sự sợ hãi.
Dù không sợ trời không sợ đất nhưng khi chính mình rơi xuống biển rộng thì chân tay luống cuống, chứng kiến bạn bè khóc lóc vùng vẫy, khi con tàu chìm xuống đáy biển, dù có lá gan lớn hơn cũng bị bị dọa sợ chết khiếp.
“Cậu họ Tô sao?”
Cận Hải Dương bước vào phòng thẩm vấn, ngồi xuống bàn, liếc mắt nhìn thanh niên trước mặt.
Anh ta khoảng hai mươi tuổi, tóc nhuộm màu xám khói thời thượng, một bên tai có đủ các lỗ lớn nhỏ để đeo khuyên, nhưng đôi khuyên tai anh ta đang đeo đã biến mất, có lẽ chúng đã bị mất trên biển.
Anh ta cúi đầu, thân hình không gầy vẫn còn đang run rẩy, hiển nhiên là rất sợ hãi.
“Tên đầy đủ là gì?”
Nghe anh hỏi, thanh niên ngẩng đầu liếc anh một cái, sau đó nhanh chóng cúi đầu, ngón tay vặn vẹo, trầm giọng đáp.
“Tô Bồi Hằng.”
“Đang làm việc gì?”
Cận Hải Dương ra hiệu cho cảnh sát bên cạnh bắt đầu ghi hình, trong khi anh lười biếng ngả người ra thành ghế phía sau, giọng điệu có chút thờ ơ.
Nếu Tô Bồi Hằng có can đảm ngẩng đầu nhìn anh, anh ta sẽ thấy ngay ánh mắt của cảnh sát kia còn bất thường hơn nhiều so với giọng nói của anh ta.
“Không có việc làm.”
Người thanh niên lắp bắp.
“Không có việc làm mà có du thuyền để lái à? Gia đình cho sao?”
Nghe anh hỏi, Tô Bồi Hằng lập tức lắc đầu.
“Không không không. Du thuyền không phải của tôi, là, là, là của họ hàng của tôi. Tôi chỉ mượn lái cho vui thôi.”
Cận Hải Dương hơi nhướng mày, lấy trong túi ra một điếu thuốc, không đưa vào miệng, vừa chơi vừa lười biếng hỏi.
“Họ hàng của cậu? Là ai?”
“Tôi biết một số người có du thuyền ở Hải Đô, nhưng chưa bao giờ nghe nói có người nào họ Tô.”
“Không phải họ hàng của tôi, là con của chị gái tôi, tên là Tống Thành Mân.”
Tống Thành Mân?
Người đàn ông bĩu môi, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ khinh thường.
“Tống Thành Mân có phải là anh trai của cậu không? Cậu là người của nhà họ Tô Bàn Khê sao? Cậu là Tô đại hay Tô nhị?”
Nghe anh ta chỉ ra chính xác gốc gác của mình, Tô Bồi Hằng lập tức ngẩng đầu, sự kinh ngạc hiện trên khuôn mặt tái nhợt.
Nhưng anh vẫn đã thành thật trả lời.
“Tôi là Tô nhị, tôi còn có một người anh trai.”
Cận Hải Dương gật đầu, nụ cười trên mặt càng thêm sâu, nhìn Tô Bồi Hằng giống như đang nhìn một tên ngốc.
Không phải là anh xem thường người khác, mà chuyện trong nhà họ Tô quả thật có thể so sánh với tiểu thuyết, đầy kịch tính và cẩu huyết, mỗi khi có chuyện đều nhanh chóng bị truyền đi trong giới thượng lưu Hải Đô, là chủ đề xã giao của những buổi yến tiệc.
Nếu bạn mới đến mà không biết phải bắt chuyện thế nào?
Hãy đi đọc tiểu sử gia tộc nhà họ Tô trước, đảm bảo bạn có thể cùng người khác có chủ đề chung để nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.