Cô Ấy Không Dỗ Anh Nữa

Chương 16: Cảnh Sát Can Thiệp

Thu Nhật Lương

05/11/2024

Edit: Giản Sương

Khi nghe bàn phía trước nói có người tự sát, Dương Thế Côn hơi kinh hãi: “Lớp nào vậy?”

Nữ sinh kia trả lời: “Lớp 7, nghe nói trước đây học hành cũng ổn, không biết sao giờ lại sa sút, có lẽ do dạo này áp lực lớn quá.”

Dương Thế Côn chọc chọc Hứa Tứ đang chơi điện thoại: “Anh Tứ, lớp 7 có bạn nữ tự sát.”

Ngón tay Hứa Tứ dừng lại, sau đó lập tức tắt màn hình điện thoại: “Lớp 7?”

“Dạ, là lớp 7 á anh Tứ.”

Hai người nhìn nhau, Hứa Tứ xác nhận phỏng đoán trong lòng, người tự sát có lẽ là nữ sinh hôm trước.

Hành lang chật kín người, dưới trường có xe cứu thương đỗ sẵn.

Phương Tử Tân cũng nghe tin, cảm thấy vô cùng chua xót. Nhìn học sinh đứng ngoài cửa lớp, thầy nói: “Đừng nhìn nữa, vào lớp học đi.”

Lúc này, học sinh mới lần lượt trở lại lớp.

“Các em, nếu có chuyện gì làm các em áp lực hay là khó chịu, nhất định phải nói với thầy cô, ba mẹ hoặc bạn bè, đừng giấu trong lòng, giữ kín quá lâu rất dễ xảy ra chuyện.”

Nhóm Hứa Tứ hiểu rất rõ, nguyên nhân vốn chẳng phải do áp lực học hành, mà là do chuyện đó đã tạo thành tổn thương tâm lý cho cô, để lại một bóng ma chẳng thể xóa nhòa.



Tần Lộ được cứu sống.

Cô mở mắt ra, nhìn thấy một khoảng bệnh viện trắng xóa.

Lệ Tân khóc sưng cả mắt, thấy cô tỉnh dậy liền hỏi: “Sao tự nhiên lại cắt cổ tay làm gì? Con ngốc rồi à? Không đau ư?”

Y tá khẽ giọng nhắc nhở: “Bệnh nhân vừa tỉnh dậy, cảm xúc có thể vẫn chưa ổn định, cô không nên kích thích bạn ấy.”

Tần Lộ vô hồn nhìn lên trần nhà, rồi nhìn cổ tay đã được băng bó, cô không chết, vậy mà lại được cứu về.

Không biết đã qua bao lâu, cô gọi một tiếng “mẹ”.

Lệ Tân nắm lấy tay cô: “Mẹ đây, sau này mẹ sẽ không ép con học nữa, mẹ chỉ muốn con học tập tốt, vào một ngôi trường tốt thôi, sau này sẽ có tương lai tốt đẹp. Mẹ không nghĩ là sẽ gây áp lực lớn cho con như thế.”



Tần Lộ lắc đầu: “Không phải vì chuyện đó.”

“Vậy là vì chuyện gì? Con nói cho mẹ biết đi, mẹ là mẹ của con mà.”

Tần Lộ mím môi, nước mắt chảy dọc theo khuôn mặt đi xuống.

“Có phải ở trường có bạn nào bắt nạt con không? Mẹ sẽ đi tìm thầy cô nói chuyện.”

“Không phải.” Vốn dĩ Hứa Tứ cứu cô là làm việc tốt, nhưng lại vì chuyện của cô mà chẳng hiểu sao phải gánh chịu những tin đồn không có thật, cô dồn hết can đảm, nói: “Mẹ, con có chuyện phải nói với mẹ, có thể là nghe xong mẹ sẽ giận, cảm thấy con làm mẹ mất mặt, nhưng chuyện này con vẫn phải nói.”

Nghe xong những lời của Tần Lộ, Lệ Tân khóc đến run người, bà ôm chặt lấy đứa con gái trên giường bệnh: “Con bị ngốc à? Xảy ra chuyện như vậy sao lại không nói? Sao lại không cho mẹ biết?”

Tần Lộ hé miệng: “Con định nói cho mẹ, nhưng mẹ bảo con buộc phải đến trường, sau đó con không còn ý định nói cho mẹ nữa.”

Lệ Tân hối hận muốn bóp chết mình, cơn giận trong lòng như muốn thiêu đốt chính bà: “Mẹ phải đến trường xé xác thằng đó ra, lại dám đối xử với con gái của mẹ như thế.”

“Lúc đó nếu không có ba cậu ấy đến, con đã bị…”

Lệ Tân nghe mà lòng đau đớn, liên tục tự trách tại sao hôm đó không nghe cô nói hết.

“Mẹ, mẹ có thấy con làm mẹ mất mặt không?”

“Sao đó lại là lỗi của con được chứ! Rõ ràng là lỗi của thằng kia! Mẹ phải báo cảnh sát, thằng súc sinh đó giờ vẫn đang thoải mái ngồi trong lớp học trong khi con nằm trong bệnh viện, dựa vào đâu chứ? Tại sao nó không bị trừng phạt thích đáng?”

“Mẹ, mẹ không cảm thấy báo cảnh sát sẽ làm mẹ mất mặt sao?”

“Đứa nhỏ ngốc này, đừng nghĩ nữa, mau ngủ đi.”



Xe cứu thương vừa đi không lâu, xe cảnh sát lại tới.

Tiếng còi cảnh sát vang vọng khắp trường.

Mọi người đều thắc mắc không biết trong trường đã xảy ra chuyện gì mà phải để cho cảnh sát can thiệp.

Một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát bất ngờ đến lớp 17, nói với bên trong: “Cho tôi gặp bạn Hứa Tứ trong lớp các bạn một lúc.”

Phương Tử Tân đang giảng bài, thấy cảnh sát cũng sững sờ, thầy gọi xuống: “Có người ở ngoài tìm em.”



Hứa Tứ vẫn là dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, đứng dậy đi ra ngoài.

Dương Thế Côn và Hách Minh đã đoán được phần nào, đuổi theo Hứa Tứ rồi nói với Phương Tử Tân: “Chúng em cũng đi cùng ạ.”

“Ừ.” Phương Tử Tân thở dài, nói với học sinh dưới lớp: “Chúng ta tiếp tục học.”



Cảnh sát nhìn ba thiếu niên đi vào, chỉ vào ghế: “Các bạn ngồi đi.”

Hứa Tứ liếc nhìn Lưu Hưng Pháp rồi ngồi xuống.

“Lúc đó ba bạn là nhân chứng à?”

Hứa Tứ “ừ” một tiếng.

“Mô tả ngắn gọn lại tình hình lúc đó đi.”

Giọng Hứa Tứ bình thản, ngữ điệu không nhanh không chậm, không hề dao động: “Lúc đó chúng em đi qua sân thể thao, nghe thấy tiếng động trong đó, sau đó nghe thấy trong phòng có người kêu cứu nên đã dứt khoát đạp cửa đi vào.”

Nói rồi, anh nhìn Lưu Hưng Pháp: “Thấy nó đang quấy rối nữ sinh kia, còn chụp lén ảnh riêng tư của cậu ấy.”

Cảnh sát nghe vậy thì gật đầu, nhớ kỹ lời nói của anh, không khác gì với những gì phụ huynh đã báo cảnh sát kia.

Mặt mày Lưu Hưng Pháp vẫn chính đáng: “Chú cảnh sát ơi, rõ ràng là bọn họ là vu khống em, em chưa từng làm những chuyện đó với bạn nữ kia, bình thường bọn em còn chẳng thân thiết gì, sao em có thể làm vậy được chứ? Với lại, thời gian rảnh em đều dùng để học, em không có thời gian để ý đến mấy việc này.”

Cảnh sát cũng nghe chủ nhiệm lớp 7 nói hai người thật sự không có quan hệ gì, Lưu Hưng Pháp cũng học khá tốt, chú hỏi Lưu Hưng Pháp: “Vậy cậu giải thích thế nào về việc người ta báo cảnh sát nói cậu có hành vi cưỡng bức, còn chụp ảnh riêng tư của bạn nữ kia?”

Lưu Hưng Pháp chỉ vào Hứa Tứ: “Bình thường cậu ấy vốn đã thích gây chuyện, rõ ràng là cậu ấy đã đe dọa bạn học Tần nên mới khiến cậu ấy tự sát, với lại họ còn đánh em nữa, vết thương trên mặt em đều là do bọn họ gây ra, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến em.”

Lưu Hưng Pháp rất giỏi trong việc giả vờ làm học sinh tốt, lúc trước Hứa Tứ đã xóa ảnh trong điện thoại của gã, nhưng anh cũng không có chứng cứ để chứng minh chuyện đó đã xảy ra, chỉ cần gã sống chết không chịu thừa nhận, không có chứng cứ thì bọn họ có thể làm gì gã được chứ.

Dương Thế Côn thấy khả năng đổi trắng thay đen của gã mà bật cười: “Lưu Hưng Pháp mày ra vẻ gì chứ? Mày đã làm gì chẳng lẽ bản thân mày không rõ sao? Giờ còn ở đây bày đặt ra vẻ học sinh ngoan.”

Lưu Hưng Pháp nghe vậy thì giả vờ sợ hãi ngồi co lại: “Cảnh sát đang ở đây, mấy người không thể làm gì tôi được.”

Hứa Từ lười giằng co vô nghĩa với gã, anh lạnh nhạt lên tiếng: “Em có bằng chứng.”

P/s: 1 bình luận + 1 theo dõi => 1 chương mới

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Ấy Không Dỗ Anh Nữa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook