Chương 15: Cọng Rơm Cuối Cùng Đè Chết Con Lạc Đà
Thu Nhật Lương
05/11/2024
Edit: Giản Sương
Lưu Hưng Pháp siết chặt cằm cô: “Anh đối xử với em không tốt à?”
“Không phải.”
“Thế sao em lại muốn chia tay với anh?”
“Vì bây giờ không phải lúc để yêu đương, với lại tiến độ học tập của tớ bị sa sút quá.”
Bởi vì thành tích giảm xuống, Lệ Tân đã nói với cô rất nhiều, lúc nào cũng chất vấn có phải cô đang yêu đương hay không, nếu phải thì chia tay ngay lập tức.
Lưu Hưng Pháp chửi thề một tiếng, sau đó thò tay vào trong vạt áo cô, Tần Lộ không ngừng phản kháng, nhưng mà sức của con gái sao mà so được với con trai, cô bị Lưu Hưng Pháp siết chặt cổ tay, lấy dây thừng trói vào thiết bị ở đó.
Cô bật khóc thành tiếng.
Lưu Hưng Pháp lấy điện thoại trong túi áo ra, sau đó chụp mấy tấm, khẽ nhếch môi: “Không biết bạn Tần học giỏi đây sau khi bị mọi người nhìn thì sẽ thế nào nhỉ? Chậc chậc, nghĩ mà hưng phấn quá, em nói xem có phải không?”
“Đừng chụp mà, đừng mà!”
Đồng phục của Tần Lộ bị cởi ra, áo trên bị xốc lên hơn phân nửa, cô bị Lưu Hưng Pháp siết chặt cổ tay, không thể cử động.
“Anh Tứ, sao ở đây lại như có tiếng gì ấy.” Dương Thế Côn thắc mắc nhìn lướt qua phòng thiết bị đóng chặt.
Hứa Tứ nhìn qua, nghe thấy ở trong đó có tiếng sột soạt, còn có tiếng kêu của một bạn nữ: “Cứu tôi với!”
Lưu Hưng Pháp bịt miệng Tần Lộ lại, uy hiếp: “Câm miệng, dám đá ông mày, có tin giờ mày kêu thêm một tiếng là ngày mai ảnh của mày sẽ xuất hiện trên diễn đàn của trường không?”
Tần Lộ bật khóc thành tiếng.
Hứa Tứ nói với đám Dương Thế Côn: “Phá cửa, trong đó có người.”
Nói rồi, anh liền đá văng cửa phòng thiết bị.
Anh đứng ngược hướng ánh sáng, như một anh hùng đang đi tới.
Dương Thế Côn nhìn Tần Lộ quần áo xộc xệch và Lưu Hưng Pháp đang giữ chặt lấy cô: “Mày làm gì vậy! Mày đưa con gái nhà người ta vào phòng thiết bị rồi khóa cửa làm gì?”
Hứa Tứ nhìn liếc qua Lưu Hưng Pháp, sau đó kéo gã lại, nói với Dương Thế Côn đứng sau: “Giữ chặt lấy nó, đừng để nó đi.”
Anh đi về phía trước: “Cậu sửa sang lại quần áo trước đi, sau đó từ từ kể xem đã xảy ra chuyện gì.”
Tần Lộ chỉnh lại quần áo của mình, lời nói không hoàn chỉnh xen lẫn tiếng khóc: “Cậu ấy… kéo tớ đến… đây… cởi đồ của tớ… chụp ảnh tớ… vừa nãy còn định… xâm hại tớ…”
Ánh mắt Hứa Tứ lóe lên trong một thoáng.
Dương Thế Côn lục lọi trên người Lưu Hưng Pháp, quả nhiên lấy ra được một chiếc điện thoại, cậu ta nói với Lưu Hưng Pháp: “Mở khóa.”
“Đây là điện thoại của tôi, dựa vào đâu mà mấy người muốn xem thì xem chứ.”
Hứa Tứ cúi đầu nhìn gã, sau đó đấm một đấm vào má phải của gã: “Mở.”
Lưu Hưng Pháp là kẻ chỉ dám bắt nạt người yếu thế, gã cầm lấy điện thoại, mở khóa ra.
Hứa Tứ lạnh lùng nói: “Xóa hết mấy tấm mày vừa mới chụp.”
Lưu Hưng Pháp run rẩy bấm vào bộ sưu tập, sau đó chọn mấy tấm ảnh vừa rồi, bấm xóa.
“Còn cái gì khác nữa không? Mấy tấm gần đây nhất đã xóa chưa?”
Lưu Hưng Pháp liều mình lắc đầu: “Không còn, không còn gì nữa, tất cả đều đã bị xóa hết rồi!”
Dương Thế Côn kiểm tra điện thoại của gã một lượt rồi mới gật đầu với Hứa Tứ.
Hứa Tứ không trấn an bạn nữ kia, anh nhìn Tần Lộ đã khóc đến mức không thở được: “Cần tôi gọi giáo viên đến hộ không?”
“Không cần báo, cũng đừng nói cho các thầy cô.”
Dương Thế Côn lên tiếng: “Nhưng mà hành vi hôm nay của thằng này đã quy thành phạm tội rồi, nếu không phải hôm nay chúng tôi đi qua đây thì cậu đã bị xâm hại rồi đấy cậu hiểu không?”
Tần Lộ chỉ lặp lại lần nữa: “Không cần báo đâu, cũng đừng nói cho các thầy cô!”
Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, Lệ Tân sẽ điên lên mất.
Bà sẽ không quan tâm cô đã xảy ra chuyện gì, bà chỉ cảm thấy cô suýt chút nữa đã bẩn rồi, chỉ cảm thấy rằng cô giống như một bông hoa rách nát đã tàn, vô cùng ghê tởm.
Hứa Tứ im lặng một lúc, sau đó nói: “Chúng tôi tôn trọng suy nghĩ của cậu, tôi hỏi lại một lần cuối, thật sự không cần báo nguy à?”
Tần Lộ lắc đầu, nói: “Không cần, tớ cảm ơn.”
Hứa Tứ đi đến trước mặt Lưu Hưng Pháp, nhìn gã từ trên cao xuống: “Mày biết hôm nay mình đã làm gì không?”
Lưu Hưng Pháp cúi đầu cắn môi không nói gì.
Dương Thế Côn lên tiếng: “Mẹ nó mày bày đặt ra vẻ cái gì, mày đang cưỡng bức không thành đấy mày hiểu không? Lại còn chụp ảnh con gái nhà người ta, mẹ nó mày có phải đàn ông không thế. Tởm điên đi được.”
Lưu Hưng Pháp biết Hứa Tứ, đụng phải tên ôn thần này hẳn là phải nằm trong bệnh viện mười ngày nửa tháng, gã quỳ trên đất ôm lấy chân anh: “Tôi sai rồi, tôi không nên chụp lén cậu ấy mấy tấm không nên chụp, cũng không nên có ý định xấu xa với cậu ấy, niệm tình còn chưa có gì xảy ra, tha cho tôi đi!”
Từng câu từng chữ gã nói Hứa Tứ đều ghi âm lại không sót một từ nào, đề phòng sau này cô gái kia hối hận, cũng có thể coi là một bằng chứng.
Hứa Tứ đá văng gã ra: “Đừng đụng vào tao, ghê tởm.”
Anh kéo Lưu Hưng Pháp ra ngoài, tay áo nhẹ nhàng được xắn lên.
“Tớ cầu xin cậu, có thể đừng nói chuyện này cho người khác được không?”
Hứa Tứ đáp: “Được, tôi sẽ giữ bí mật.”
Anh im lặng một lúc, thuận tiện lên tiếng: “Cần mượn điện thoại gọi cho gia đình trước không?”
“Cảm ơn.” Tần Lộ vẫn còn đang ở trong trạng thái căng thẳng cực độ, cô nhận lấy điện thoại từ Hứa Tứ.
…
Tần Lộ cảm thấy hình như mình làm sai rồi, cô không nên bảo Hứa Tứ hãy giữ bí mật cho mình.
Rõ ràng anh đã cứu cô, nhưng cô lại gây ra phiền phức cho anh.
Khi ấy anh đạp cửa bước vào, cả người như thể tỏa ra hào quang anh hùng, bây giờ trong miệng người ta lại trở thành kẻ bạo hành, mà tất cả mọi chuyện đều là tại cô.
Cô nhìn thấy Lưu Hưng Pháp bước ra từ phòng học, sau đó nhìn cô một cái, ánh mắt đó ghê tởm dính dớp, Tần Lộ nhìn mà buồn nôn, trong đầu cô liên tục xuất hiện cảnh tượng và khuôn mặt ghê tởm của Lưu Hưng Pháp ngày hôm ấy.
Cô nhìn tờ giấy trắng được kẹp trên bàn, đó là phiếu điểm lần này, cô rút ra nhìn qua một lượt, thấy xếp hạng ở trên là Lưu Hưng Pháp, còn mình thì xếp ngay ở dưới. Cô siết chặt tay, tờ giấy cũng hơi nhàu nếp.
“Tần Lộ, em ra đây một lát.”
Chủ nhiệm lớp 7 là một cô giáo nghiêm khắc, đeo mắt kính vuông màu đen, cô đặt phiếu điểm lên bàn, sau đó chỉ vào xếp hạng của Tần Lộ: “Em có thấy thứ hạng lần này của mình chưa?”
“Tần Lộ, cô nhớ là lúc trước em không như thế này, thầy cô vẫn luôn cảm thấy em là một học sinh rất có tài năng, tại sao thành tích lại sa sút đến mức này chứ? Có phải em không tập trung học hành không? Hôm nay cô gọi điện cho mẹ em, cô mới biết rằng gần đây em không muốn đi học…”
Tần Lộ cứ mơ màng mờ mịt, cũng không biết mình ra khỏi văn phòng như thế nào.
…
“Vãi, mấy cậu có biết gì chưa? Trên sân thượng có chuyện xảy ra rồi!”
“Chuyện gì?”
Lưu Hưng Pháp siết chặt cằm cô: “Anh đối xử với em không tốt à?”
“Không phải.”
“Thế sao em lại muốn chia tay với anh?”
“Vì bây giờ không phải lúc để yêu đương, với lại tiến độ học tập của tớ bị sa sút quá.”
Bởi vì thành tích giảm xuống, Lệ Tân đã nói với cô rất nhiều, lúc nào cũng chất vấn có phải cô đang yêu đương hay không, nếu phải thì chia tay ngay lập tức.
Lưu Hưng Pháp chửi thề một tiếng, sau đó thò tay vào trong vạt áo cô, Tần Lộ không ngừng phản kháng, nhưng mà sức của con gái sao mà so được với con trai, cô bị Lưu Hưng Pháp siết chặt cổ tay, lấy dây thừng trói vào thiết bị ở đó.
Cô bật khóc thành tiếng.
Lưu Hưng Pháp lấy điện thoại trong túi áo ra, sau đó chụp mấy tấm, khẽ nhếch môi: “Không biết bạn Tần học giỏi đây sau khi bị mọi người nhìn thì sẽ thế nào nhỉ? Chậc chậc, nghĩ mà hưng phấn quá, em nói xem có phải không?”
“Đừng chụp mà, đừng mà!”
Đồng phục của Tần Lộ bị cởi ra, áo trên bị xốc lên hơn phân nửa, cô bị Lưu Hưng Pháp siết chặt cổ tay, không thể cử động.
“Anh Tứ, sao ở đây lại như có tiếng gì ấy.” Dương Thế Côn thắc mắc nhìn lướt qua phòng thiết bị đóng chặt.
Hứa Tứ nhìn qua, nghe thấy ở trong đó có tiếng sột soạt, còn có tiếng kêu của một bạn nữ: “Cứu tôi với!”
Lưu Hưng Pháp bịt miệng Tần Lộ lại, uy hiếp: “Câm miệng, dám đá ông mày, có tin giờ mày kêu thêm một tiếng là ngày mai ảnh của mày sẽ xuất hiện trên diễn đàn của trường không?”
Tần Lộ bật khóc thành tiếng.
Hứa Tứ nói với đám Dương Thế Côn: “Phá cửa, trong đó có người.”
Nói rồi, anh liền đá văng cửa phòng thiết bị.
Anh đứng ngược hướng ánh sáng, như một anh hùng đang đi tới.
Dương Thế Côn nhìn Tần Lộ quần áo xộc xệch và Lưu Hưng Pháp đang giữ chặt lấy cô: “Mày làm gì vậy! Mày đưa con gái nhà người ta vào phòng thiết bị rồi khóa cửa làm gì?”
Hứa Tứ nhìn liếc qua Lưu Hưng Pháp, sau đó kéo gã lại, nói với Dương Thế Côn đứng sau: “Giữ chặt lấy nó, đừng để nó đi.”
Anh đi về phía trước: “Cậu sửa sang lại quần áo trước đi, sau đó từ từ kể xem đã xảy ra chuyện gì.”
Tần Lộ chỉnh lại quần áo của mình, lời nói không hoàn chỉnh xen lẫn tiếng khóc: “Cậu ấy… kéo tớ đến… đây… cởi đồ của tớ… chụp ảnh tớ… vừa nãy còn định… xâm hại tớ…”
Ánh mắt Hứa Tứ lóe lên trong một thoáng.
Dương Thế Côn lục lọi trên người Lưu Hưng Pháp, quả nhiên lấy ra được một chiếc điện thoại, cậu ta nói với Lưu Hưng Pháp: “Mở khóa.”
“Đây là điện thoại của tôi, dựa vào đâu mà mấy người muốn xem thì xem chứ.”
Hứa Tứ cúi đầu nhìn gã, sau đó đấm một đấm vào má phải của gã: “Mở.”
Lưu Hưng Pháp là kẻ chỉ dám bắt nạt người yếu thế, gã cầm lấy điện thoại, mở khóa ra.
Hứa Tứ lạnh lùng nói: “Xóa hết mấy tấm mày vừa mới chụp.”
Lưu Hưng Pháp run rẩy bấm vào bộ sưu tập, sau đó chọn mấy tấm ảnh vừa rồi, bấm xóa.
“Còn cái gì khác nữa không? Mấy tấm gần đây nhất đã xóa chưa?”
Lưu Hưng Pháp liều mình lắc đầu: “Không còn, không còn gì nữa, tất cả đều đã bị xóa hết rồi!”
Dương Thế Côn kiểm tra điện thoại của gã một lượt rồi mới gật đầu với Hứa Tứ.
Hứa Tứ không trấn an bạn nữ kia, anh nhìn Tần Lộ đã khóc đến mức không thở được: “Cần tôi gọi giáo viên đến hộ không?”
“Không cần báo, cũng đừng nói cho các thầy cô.”
Dương Thế Côn lên tiếng: “Nhưng mà hành vi hôm nay của thằng này đã quy thành phạm tội rồi, nếu không phải hôm nay chúng tôi đi qua đây thì cậu đã bị xâm hại rồi đấy cậu hiểu không?”
Tần Lộ chỉ lặp lại lần nữa: “Không cần báo đâu, cũng đừng nói cho các thầy cô!”
Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, Lệ Tân sẽ điên lên mất.
Bà sẽ không quan tâm cô đã xảy ra chuyện gì, bà chỉ cảm thấy cô suýt chút nữa đã bẩn rồi, chỉ cảm thấy rằng cô giống như một bông hoa rách nát đã tàn, vô cùng ghê tởm.
Hứa Tứ im lặng một lúc, sau đó nói: “Chúng tôi tôn trọng suy nghĩ của cậu, tôi hỏi lại một lần cuối, thật sự không cần báo nguy à?”
Tần Lộ lắc đầu, nói: “Không cần, tớ cảm ơn.”
Hứa Tứ đi đến trước mặt Lưu Hưng Pháp, nhìn gã từ trên cao xuống: “Mày biết hôm nay mình đã làm gì không?”
Lưu Hưng Pháp cúi đầu cắn môi không nói gì.
Dương Thế Côn lên tiếng: “Mẹ nó mày bày đặt ra vẻ cái gì, mày đang cưỡng bức không thành đấy mày hiểu không? Lại còn chụp ảnh con gái nhà người ta, mẹ nó mày có phải đàn ông không thế. Tởm điên đi được.”
Lưu Hưng Pháp biết Hứa Tứ, đụng phải tên ôn thần này hẳn là phải nằm trong bệnh viện mười ngày nửa tháng, gã quỳ trên đất ôm lấy chân anh: “Tôi sai rồi, tôi không nên chụp lén cậu ấy mấy tấm không nên chụp, cũng không nên có ý định xấu xa với cậu ấy, niệm tình còn chưa có gì xảy ra, tha cho tôi đi!”
Từng câu từng chữ gã nói Hứa Tứ đều ghi âm lại không sót một từ nào, đề phòng sau này cô gái kia hối hận, cũng có thể coi là một bằng chứng.
Hứa Tứ đá văng gã ra: “Đừng đụng vào tao, ghê tởm.”
Anh kéo Lưu Hưng Pháp ra ngoài, tay áo nhẹ nhàng được xắn lên.
“Tớ cầu xin cậu, có thể đừng nói chuyện này cho người khác được không?”
Hứa Tứ đáp: “Được, tôi sẽ giữ bí mật.”
Anh im lặng một lúc, thuận tiện lên tiếng: “Cần mượn điện thoại gọi cho gia đình trước không?”
“Cảm ơn.” Tần Lộ vẫn còn đang ở trong trạng thái căng thẳng cực độ, cô nhận lấy điện thoại từ Hứa Tứ.
…
Tần Lộ cảm thấy hình như mình làm sai rồi, cô không nên bảo Hứa Tứ hãy giữ bí mật cho mình.
Rõ ràng anh đã cứu cô, nhưng cô lại gây ra phiền phức cho anh.
Khi ấy anh đạp cửa bước vào, cả người như thể tỏa ra hào quang anh hùng, bây giờ trong miệng người ta lại trở thành kẻ bạo hành, mà tất cả mọi chuyện đều là tại cô.
Cô nhìn thấy Lưu Hưng Pháp bước ra từ phòng học, sau đó nhìn cô một cái, ánh mắt đó ghê tởm dính dớp, Tần Lộ nhìn mà buồn nôn, trong đầu cô liên tục xuất hiện cảnh tượng và khuôn mặt ghê tởm của Lưu Hưng Pháp ngày hôm ấy.
Cô nhìn tờ giấy trắng được kẹp trên bàn, đó là phiếu điểm lần này, cô rút ra nhìn qua một lượt, thấy xếp hạng ở trên là Lưu Hưng Pháp, còn mình thì xếp ngay ở dưới. Cô siết chặt tay, tờ giấy cũng hơi nhàu nếp.
“Tần Lộ, em ra đây một lát.”
Chủ nhiệm lớp 7 là một cô giáo nghiêm khắc, đeo mắt kính vuông màu đen, cô đặt phiếu điểm lên bàn, sau đó chỉ vào xếp hạng của Tần Lộ: “Em có thấy thứ hạng lần này của mình chưa?”
“Tần Lộ, cô nhớ là lúc trước em không như thế này, thầy cô vẫn luôn cảm thấy em là một học sinh rất có tài năng, tại sao thành tích lại sa sút đến mức này chứ? Có phải em không tập trung học hành không? Hôm nay cô gọi điện cho mẹ em, cô mới biết rằng gần đây em không muốn đi học…”
Tần Lộ cứ mơ màng mờ mịt, cũng không biết mình ra khỏi văn phòng như thế nào.
…
“Vãi, mấy cậu có biết gì chưa? Trên sân thượng có chuyện xảy ra rồi!”
“Chuyện gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.