Cô Ấy Không Dỗ Anh Nữa

Chương 11: Có Phải Thằng Bé Ghét Em Không?

Thu Nhật Lương

14/10/2024

Edit: Giản Sương

"Có phải Tiểu Tứ không thích em không? Hôm nay em gọi điện cho thằng bé, còn chưa nói xong thì nó đã ngắt máy rồi." Người phụ nữ mặc váy đen ôm trọn dáng người xinh đẹp, lọn tóc rủ xuống xương quai xanh hơi xoăn nhẹ, trông rất nữ tính, thoạt nhìn thì chỉ mới hơn hai mươi tuổi, chăm sóc rất tốt.

"Trẻ con chưa hiểu chuyện thôi, em đừng để trong lòng." Hứa Hành Vũ hút một hơi thuốc lá rồi nhả ra một đợt khói, ngón tay thon dài giữ lấy đầu lọc thuốc lá, sau đó dập vào gạt tàn.

Thẩm Dư Thuần cầm điện thoại, lên tiếng: "Vậy chắc em cũng không nên gọi cho thằng bé nữa nhỉ? Em sợ thằng bé sẽ không nghe điện thoại của em."

"Nó học ở trường cấp ba số 6, em có thể đến tận nơi tìm nó, hoặc là về nhà."

"Được rồi, vậy em sẽ đến tận trường tìm thằng bé vậy, lâu lắm rồi chưa gặp lại, không biết Tiểu Tứ cao như thế nào rồi."

Hứa Hành Vũ nói: "Cao hơn cả em rồi, lớn lên trông cũng giống em nhiều lắm, bề ngoài thì tất nhiên không cần phải nói, em gặp là sẽ biết thôi."

"Lúc trước Tiểu Tứ còn nhỏ như thế, chỉ đến eo của em thôi." Thẩm Dư Thuần nói, nhớ lại khi trước Hứa Tứ ôm lấy chân mình nói "mẹ ơi mẹ đừng đi'', "Cũng không biết nhiều năm như vậy rồi, thằng bé có hận em không."

"Sẽ không đâu, lúc đó là do tôi không có năng lực." Hứa Hành Vũ còn định nói gì nữa, lại nghe thấy một tiếng "mẹ ơi" non nớt bên kia.

"Em không nói chuyện với anh được nữa rồi, có gì sẽ liên lạc lại với anh sau.''

Thẩm Dư Thuần ngắt máy, xoa đầu bé trai trước mặt: "Cục cưng đói rồi à? Giờ mẹ sẽ nấu cơm cho con nhé."

"Mẹ ơi, cái chú mẹ vừa mới gọi điện lúc nãy là ai thế?" Lương Giới Nhiên nắm lấy váy Thẩm Dư Thuần, khuôn mặt ngây ngô hé miệng.

Thẩm Dư Thuần không biết nên nói với bé như thế nào, bà ấy ngồi xuống xoa đầu bé: "Thật ra thì Nhiên Nhiên còn có một anh trai, người lúc nãy là ba của anh trai ấy."

"Con có thể đi tìm anh trai đó không ạ?"

Thẩm Dư Thuần nhìn đứa trẻ giống Hứa Tứ lúc nhỏ đến năm phần trước mặt: "Bây giờ anh trai còn chưa bằng lòng gặp chúng ta, đợi sau khi anh trai chấp nhận thì mẹ sẽ đưa con đi gặp anh ấy nhé."

"Dạ vâng ạ! Nhiên Nhiên có anh trai rồi!" Lương Giới Nhiên vui vẻ mỉm cười.

Thẩm Dư Thuần nhìn bé cười, trong thoáng chốc lại kinh ngạc như thấy lại Hứa Tứ lúc nhỏ kéo tay áo bà ấy gọi "mẹ ơi", cũng ngoan ngoãn như vậy.

Nhưng bà ấy không hối hận về lựa chọn lúc trước, bà ấy tuyệt đối không thể nào cùng anh đi qua những ngày tháng khổ cực như vậy, càng nhớ về Hứa Tứ khi còn nhỏ thì bà ấy lại càng đối xử tốt với Lương Giới Nhiên hơn, như thể chỉ cần làm vậy là có thể bù đắp sự áy náy trong lòng của mình.

Nhưng mà đã qua nhiều năm như thế, bà ấy vẫn muốn xem dáng vẻ khi trưởng thành của Hứa Tứ trông như thế nào.

"Vợ ơi anh về rồi."



Thẩm Dư Thuần cầm lấy túi xách trong tay ông ta: "Sao hôm nay lại về sớm thế?"

Lương Chính Chi cả người đầy mùi rượu dựa vào người bà ấy: "Chẳng phải là nhớ em à? Muốn về sớm để gặp em."

"Uống bao nhiêu đấy? Cả người toàn mùi rượu." Thẩm Dư Thuần ngửi mùi rượu trên người ông ta, đỡ người lên sô pha nằm, sau đó ngồi xổm xuống cởi giày cho ông ta, nói: "Anh chờ một lát, để em vào bếp pha cho anh ít nước mật ong."

Thẩm Dư Thuần ra khỏi bếp, nhìn thấy Lương Chính Chi đã nằm trên sô pha say giấc, bà ấy đặt nước mật ong lên bàn, đang định đánh thức ông ta thì phát hiện màn hình điện thoại của Lương Chính Chi sáng lên.

Bà ấy vốn không định xem, nhưng điện thoại lại nảy thêm mấy tin nhắn nữa.

[Dao Dao: Hôm nay có thoải mái không? Lần sau vẫn đợi anh ở chỗ cũ nha (ngại ngùng).]

[Dao Dao: Anh về đến nhà chưa? Sao lại không trả lời tin nhắn?]

[Dao Dao: (Biểu cảm bé mèo đáng yêu.jpg)]

Thẩm Dư Thuần cầm điện thoại một lúc, sau đó dùng ngón trỏ phải của Lương Chính Chi mở khóa thành công, bà ấy mở khung trò chuyện kia ra.

Lương Chính Chi để tên cho người kia là Dao Dao.

Tin nhắn của hai người chỉ có thể lướt về đến thứ bảy tuần trước, trước đó đã bị ông ta xóa rồi.

[Dao Dao: (Hình ảnh)]

[Dao Dao: (Hình ảnh)]

[Dao Dao: (Hình ảnh)]

[Dao Dao: Đây là quần áo em mới mua này, anh coi có đẹp không?]

[Lương Chính Chi: Đằng nào cũng bị anh xé nát thôi, như nhau cả (đáng khinh).]

[Dao Dao: (Thẹn thùng.jpg)]

[Dao Dao: Sao anh lại không đứng đắn như vậy chứ.]

[Lương Chính Chi: Đợi đêm nay anh sẽ "yêu thương" cưng.]

[Dao Dao: Anh còn vậy nữa là em giận đấy, không để ý anh nữa.]



[Lương Chính Chi: Rồi rồi, đừng giận mà, đêm nay anh sẽ đưa em đến cửa hàng mà em thích nhất được không?]

...

Thứ bảy tuần trước Lương Chính Chi nói với bà ấy là mình tăng ca, kết quả là lại lăn giường với cô gái này.

Còn có hôm thứ hai, Lương Chính Chi mua cho bà ấy một chiếc lắc tay, còn hỏi Thẩm Dư Thuần có thích hay không, kết quả lại là quà tặng cho cô gái này.

Lúc đó Lương Chính Chi còn nói có một nhà hàng ăn rất ngon, là đồng nghiệp đề xuất, kết quả lại là nơi mà cô Dao Dao này thích ăn.

Bà ấy lướt vòng bạn bè của Dao Dao.

Có một tấm ảnh mặc váy trắng đứng dưới tán cây, dáng vẻ trong veo đáng yêu vô cùng.

Khi trước Lương Chính Chi nói chỉ nhìn là đã thích bà ấy, không ngại việc bà ấy đã từng kết hôn và có con cái, kết quả là quay đi quay lại đã đi tìm một cô gái chẳng khác với bà của khi ấy bao nhiêu.

Bà ấy lướt xem tất cả lịch sử trò chuyện của hai người một lượt, phát hiện ngay cả việc hôm nay ăn gì, thời tiết hôm nay thế nào, chỉ cần có chuyện gì thú vị là hai người đều chia sẻ với nhau.

Tin nhắn của mấy ngày ngắn ngủi, vậy mà còn nhiều hơn tin nhắn của bà và ông ta mấy tháng nay.

Là bởi bà ấy nhắn tin cho Lương Chính Chi, ông ta lại nói là mình rất bận, đang tăng ca, sau đó bà ấy sợ làm phiền ông ta nên đã giảm tần suất nhắn tin.

Bà ấy đợi ông ta về nhà ăn cơm, ông ta lại đi ăn sinh nhật bên người khác.

Chẳng biết lịch sử trò chuyện của hai người khi trước còn bao nhiêu, Lương Chính Chi đã xóa hết rồi.

Thẩm Dư Thuần nhìn người còn đang ngủ say sưa trên sô pha, bỗng nhiên rất muốn cầm ly nước trên bàn dội cho ông ta tỉnh.

Bà ấy cúi đầu ngửi mùi cơ thể Lương Chính Chi, quả nhiên, ngoài mùi rượu ra thì còn một hương nước hoa nhàn nhạt, vừa nãy bà ấy không ngửi thấy.

Nước mật ong trên bàn đã nguội lạnh, Thẩm Dư Thuần lẳng lặng ngồi trên sô pha, nhìn Lương Chính Chi trước mặt, cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Lúc đó bà ấy ly hôn với Hứa Hành Vũ, quay đầu đã gặp được Lương Chính Chi theo đuổi mình, Lương Chính Chi mặt mũi đẹp, gia thế tốt, cũng lịch thiệp, chẳng để ý việc bà ấy đã từng ly hôn, vẫn duy trì khoảng cách thích hợp, cũng không ép bà ấy phải tiếp nhận sự theo đuổi của mình ngay lập tức, ông ta nói sẽ luôn chờ đợi.

Lương Chính Chi nói đã yêu bà ấy từ cái nhìn đầu tiên, ngày hôm đó nhìn thấy bà ấy mặc váy trắng, trong trẻo như thiếu nữ bước ra từ trong tranh, quả là một ánh mắt theo ngàn năm.

Sau khi sống với ông ta một thời gian, Thẩm Dư Thuần cảm thấy ông ta là một người đáng tin cậy, hơn nữa điều kiện cũng tốt, hai người rất nhanh đã kết hôn.

Kết quả là vài năm sau, bà ấy mang thai, sinh ra Lương Giới Nhiên, hai người cũng là một đôi vợ chồng mẫu mực trong mắt người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Ấy Không Dỗ Anh Nữa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook