Chương 12: Cảm Ơn Thuốc Của Cậu, Bạn Học Nhỏ
Thu Nhật Lương
14/10/2024
Edit: Giản Sương
"Sao em cứ ngồi đó mãi mà không đi vào vậy?" Lương Chính Chi cuối cùng cũng tỉnh lại, ông ta day huyệt thái dương, cảm thấy đầu đau như búa bổ.
"Dao Dao là ai?" Thẩm Dư Thuần ngồi trước mặt ông ta, lên tiếng chất vấn.
"Em đụng vào điện thoại của anh à?" Lương Chính Chi lướt qua bà ấy.
"Em vốn chỉ định mang nước mật ong cho anh, vừa mới đặt ly xuống đã thấy điện thoại anh sáng lên liên tục."
Lương Chính Chi lặp lại lần nữa: "Em đụng vào điện thoại của anh à?"
"Đúng."
"Con mẹ nó ai cho em đụng vào điện thoại của anh?"
Thẩm Dư Thuần đứng dậy, cầm điện thoại ném vào mặt ông ta: "Anh nuôi người tình ở ngoài kia mà còn không biết xấu hổ hỏi tôi có đụng vào điện thoại của anh không à? Thật nực cười, lúc trước mắt tôi có mù mới coi trọng anh."
"Thẩm Dư Thuần, có phải cô đề cao bản thân quá không? Con mẹ nó ông đây lúc trước thấy cô trông cũng xinh đẹp, chỉ định chơi đùa mà thôi, cô không cho rằng tôi thích cô thật đó chứ? Với điều kiện của tôi thì muốn người phụ nữ kiểu nào mà không có? Cần gì phải tìm một chiếc giày rách đã bị người khác ngủ qua rồi?"
"Lương Chính Chi, lúc trước là anh nói thích tôi."
"Thẩm Dư Thuần, cô thật sự coi mình là con gái tuổi mười tám mười chín đấy à? Giả vờ làm phụ nữ trinh tiết với tôi ư? Cưới cô về nhà chỉ là để ra ngoài cho có mặt mũi thôi, ăn nhờ ở đậu nhà tôi bấy nhiêu năm rồi, tôi có làm gì có lỗi với cô không? Cùng lắm chỉ là chơi mấy người phụ nữ mà thôi, có cần phải làm ầm lên thế không?"
Cả người Thẩm Dư Thuần run lên, bà ấy cầm lấy gạt tàn trên bàn muốn đập vào người ông ta, nhưng lại bị Lương Chính Chi giữ được cổ tay, ném lại về mặt đất.
"Hu hu hu, ba mẹ đừng cãi nhau mà, Nhiên Nhiên sợ lắm."
Đầu Thẩm Dư Thuần bị đập vào bàn, máu trào ra ngay lập tức.
Lương Chính Chi nhìn thấy đầu bà ấy chảy máu bèn ngồi xổm xuống hỏi: "Anh không cố ý, không sao chứ? Anh đưa em đến bệnh viện."
Thẩm Dư Thuần hất tay ông ta ra: "Cút, tôi nói anh cút đi."
Lương Chính Chi cũng nổi nóng, nói với bà ấy: "Được, Thẩm Dư Thuần cô giỏi rồi, sẽ có lúc cô phải cầu xin tôi."
Nói xong ông ta liền đóng sầm cửa lại.
Thẩm Dư Thuần ngồi dưới đất, lau máu trên trán, sau đó lảo đảo đứng dậy.
"Mẹ ơi, đầu mẹ chảy nhiều máu quá."
"Hu hu hu, mẹ sẽ không chết chứ?"
Thẩm Dư Thuần xoa mặt bé, lắc đầu: "Mẹ không sao."
Lương Giới Nhiên cầm hộp thuốc chạy đến, nói với Thẩm Dư Thuần: "Mẹ ơi, khử trùng."
Thẩm Dư Thuần đứng dậy, lấy povidone và nước sát trùng trong hộp thuốc ra, sau đó chậm rãi khử trùng và thoa thuốc.
Lương Giới Nhiên ôm lấy Thẩm Dư Thuần, thổi vào vết thương của bà ấy: "Nhiên Nhiên thổi cho mẹ, mẹ sẽ không đau nữa."
Đôi mắt bé đầy nước mắt, như thể có thể bật khóc bất cứ lúc nào. Thẩm Dư Thuần ôm lấy bé: "Mẹ không đau."
...
Hứa Tứ đợi ở ngoài hai tiết rồi mới vào lớp.
Dương Thế Côn nhìn lướt qua biểu cảm của Hứa Tứ: "Anh Tứ, trong ngăn kéo có cơm em mang cho anh á, nhưng mà nguội mất rồi, ăn không tốt cho dạ dày, đợi hết tiết này, em sẽ mua suất mới cho anh."
"Không cần, tao không ăn."
"Sao lại không ăn được chứ? Anh Tứ à, dạ dày anh vốn đã không ổn rồi, không ăn cơm thì càng đau dạ dày." Dương Thế Côn vẫn nhớ rõ lúc trước, khi Hứa Tứ đau dạ dày, mặt mày tái nhợt như một tờ giấy trắng, vậy mà còn nói bản thân không sao.
Đôi mắt đen nhánh của Hứa Tứ nhìn Dương Thế Côn một lúc, không nói gì thêm.
Dương Thế Côn bỗng nhiên phản ứng lại, cậu ta vừa mới dùng ngữ điệu đó để nói chuyện với anh Tứ, cậu ta liếm môi, đang định nói thêm gì đó thì đã nghe thấy Hứa Tứ nói: "Không đói."
"Được rồi."
Hứa Tứ lấy đồ uống lạnh trên bàn uống một ngụm, tay cầm điện thoại chơi vô thức.
Gần đến lúc tan học, dạ dày đột nhiên truyền đến cảm giác co thắt đau đớn, anh giơ tay xoa bụng.
Giang Kiều chú ý đến động tác của anh, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thấy đồ uống lạnh vẫn đang đọng nước trên bàn, cô thu tầm mắt lại.
Hứa Tứ khẽ cắn môi, lấy áo khoác trong ngăn kéo ra đè lên vị trí của dạ dày, sau đó ngồi thấp xuống, vốn định ngủ một lúc chống chọi đến lúc tan học, bên cạnh bỗng nhiên có một lọ thuốc được đẩy sang, anh nghiêng đầu, đối diện với tầm mắt Giang Kiều.
"Thuốc đau dạ dày."
"Sao cậu biết là tôi đau dạ dày."
"Vừa nhìn là đã biết."
Hứa Tứ im lặng một lúc, định hỏi tại sao cậu lại nhận ra thì đối diện với đôi mắt trong veo của cô, anh thấp giọng, nói: "Cảm ơn."
Giang Kiều "ừ" một tiếng, đặt thuốc trong tay lên bàn anh, sau đó lại quay đầu tiếp tục đọc sách.
Hứa Tứ cầm hộp thuốc trong tay, kế đó nhìn lướt qua Giang Kiều đang yên lặng đọc sách. Anh mới xoa dạ dày một lúc thôi, vậy mà lại bị cô nhìn thấy.
Giang Kiều dừng bút, tựa như vừa nhớ ra điều gì, cô quay đầu nói với Hứa Tứ: "Mỗi lần uống một viên thôi, nhưng thuốc cũng chỉ làm giảm đau, tốt nhất vẫn phải ăn cơm."
Hứa Tứ nhìn biểu cảm nghiêm túc của cô, anh đây là đang bị dạy dỗ đấy ư?
Nhưng mà nhìn dáng vẻ nói chuyện rất nề nếp của cô, đúng là ngoan quá.
"Cảm ơn."
Dương Thế Côn ngồi ở phía trước, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người bèn quay đầu nói với Hứa Tứ: "Anh Tứ, em đi lấy nước ấm cho anh."
Hứa Tứ vừa định nói không cần thì đã thấy Dương Thế Côn cầm cốc chạy đến bên cạnh máy nước lọc.
Hách Minh nhìn Dương Thế Côn cầm cốc đứng đằng sau để lấy nước nóng: "Chẹp chẹp, không phải chứ, Dương chó nhà mày cũng hư quá, mùa hè nóng nực, uống nước nóng làm gì?"
Dương Thế Côn trừng mắt nhìn cậu: "Cút, cái này là lấy cho anh Tứ."
"Bệnh đau dạ dày của anh Tứ lại tái phát à? Tao đi mua thuốc cho anh ấy, mày nói với giáo viên là tao đi vệ sinh, lát tao sẽ quay lại."
Dương Thế Côn giữ cậu lại: "Không cần, anh Tứ có thuốc rồi."
Hách Minh: "..."
Sao lại có người nhanh hơn cả cậu vậy?
Dương Thế Côn chỉ vào Giang Kiều: "Là bạn học Giang đưa cho lúc nãy, cậu ấy còn nói đau dạ dày uống thuốc chỉ giảm đau thôi, chủ yếu vẫn phải ăn cơm, anh Tứ thế mà còn kiên nhẫn nghe, không hề phản bác."
Nhưng hình như đây cũng không phải lần đầu tiên.
Hách Minh: "Nếu như có cô gái nào đẹp như bạn học Giang nhắc tao uống thuốc, tao cũng sẽ không ho he một câu nào luôn."
"Mày cút, ban ngày ban mặt mà mơ mộng mùa xuân hoa nở cái gì." Dương Thế Côn nổi đóa với Hách Minh xong bèn đặt nước ấm lên bàn Hứa Tứ, nói: "Không có cốc mới, anh Tứ cứ dùng tạm cái này, uống thuốc trước đã."
Hứa Tứ bỏ viên thuốc vào miệng, sau đó uống một ngụm nước: "Ừ."
Anh đặt phần thuốc còn lại lên bàn Giang Kiều: "Cảm ơn thuốc của cậu, bạn học nhỏ."
Giang Kiều lấy lại thuốc trên bàn cất vào cặp sách, lần trước cô rất muốn phản bác lại cách gọi "bạn học nhỏ" này, cô không nhỏ chút nào, nhưng cô cảm thấy tranh luận về vấn đề này không có ý nghĩa gì cả, cô nhẹ giọng lên tiếng: "Không cần khách sáo."
"Sao em cứ ngồi đó mãi mà không đi vào vậy?" Lương Chính Chi cuối cùng cũng tỉnh lại, ông ta day huyệt thái dương, cảm thấy đầu đau như búa bổ.
"Dao Dao là ai?" Thẩm Dư Thuần ngồi trước mặt ông ta, lên tiếng chất vấn.
"Em đụng vào điện thoại của anh à?" Lương Chính Chi lướt qua bà ấy.
"Em vốn chỉ định mang nước mật ong cho anh, vừa mới đặt ly xuống đã thấy điện thoại anh sáng lên liên tục."
Lương Chính Chi lặp lại lần nữa: "Em đụng vào điện thoại của anh à?"
"Đúng."
"Con mẹ nó ai cho em đụng vào điện thoại của anh?"
Thẩm Dư Thuần đứng dậy, cầm điện thoại ném vào mặt ông ta: "Anh nuôi người tình ở ngoài kia mà còn không biết xấu hổ hỏi tôi có đụng vào điện thoại của anh không à? Thật nực cười, lúc trước mắt tôi có mù mới coi trọng anh."
"Thẩm Dư Thuần, có phải cô đề cao bản thân quá không? Con mẹ nó ông đây lúc trước thấy cô trông cũng xinh đẹp, chỉ định chơi đùa mà thôi, cô không cho rằng tôi thích cô thật đó chứ? Với điều kiện của tôi thì muốn người phụ nữ kiểu nào mà không có? Cần gì phải tìm một chiếc giày rách đã bị người khác ngủ qua rồi?"
"Lương Chính Chi, lúc trước là anh nói thích tôi."
"Thẩm Dư Thuần, cô thật sự coi mình là con gái tuổi mười tám mười chín đấy à? Giả vờ làm phụ nữ trinh tiết với tôi ư? Cưới cô về nhà chỉ là để ra ngoài cho có mặt mũi thôi, ăn nhờ ở đậu nhà tôi bấy nhiêu năm rồi, tôi có làm gì có lỗi với cô không? Cùng lắm chỉ là chơi mấy người phụ nữ mà thôi, có cần phải làm ầm lên thế không?"
Cả người Thẩm Dư Thuần run lên, bà ấy cầm lấy gạt tàn trên bàn muốn đập vào người ông ta, nhưng lại bị Lương Chính Chi giữ được cổ tay, ném lại về mặt đất.
"Hu hu hu, ba mẹ đừng cãi nhau mà, Nhiên Nhiên sợ lắm."
Đầu Thẩm Dư Thuần bị đập vào bàn, máu trào ra ngay lập tức.
Lương Chính Chi nhìn thấy đầu bà ấy chảy máu bèn ngồi xổm xuống hỏi: "Anh không cố ý, không sao chứ? Anh đưa em đến bệnh viện."
Thẩm Dư Thuần hất tay ông ta ra: "Cút, tôi nói anh cút đi."
Lương Chính Chi cũng nổi nóng, nói với bà ấy: "Được, Thẩm Dư Thuần cô giỏi rồi, sẽ có lúc cô phải cầu xin tôi."
Nói xong ông ta liền đóng sầm cửa lại.
Thẩm Dư Thuần ngồi dưới đất, lau máu trên trán, sau đó lảo đảo đứng dậy.
"Mẹ ơi, đầu mẹ chảy nhiều máu quá."
"Hu hu hu, mẹ sẽ không chết chứ?"
Thẩm Dư Thuần xoa mặt bé, lắc đầu: "Mẹ không sao."
Lương Giới Nhiên cầm hộp thuốc chạy đến, nói với Thẩm Dư Thuần: "Mẹ ơi, khử trùng."
Thẩm Dư Thuần đứng dậy, lấy povidone và nước sát trùng trong hộp thuốc ra, sau đó chậm rãi khử trùng và thoa thuốc.
Lương Giới Nhiên ôm lấy Thẩm Dư Thuần, thổi vào vết thương của bà ấy: "Nhiên Nhiên thổi cho mẹ, mẹ sẽ không đau nữa."
Đôi mắt bé đầy nước mắt, như thể có thể bật khóc bất cứ lúc nào. Thẩm Dư Thuần ôm lấy bé: "Mẹ không đau."
...
Hứa Tứ đợi ở ngoài hai tiết rồi mới vào lớp.
Dương Thế Côn nhìn lướt qua biểu cảm của Hứa Tứ: "Anh Tứ, trong ngăn kéo có cơm em mang cho anh á, nhưng mà nguội mất rồi, ăn không tốt cho dạ dày, đợi hết tiết này, em sẽ mua suất mới cho anh."
"Không cần, tao không ăn."
"Sao lại không ăn được chứ? Anh Tứ à, dạ dày anh vốn đã không ổn rồi, không ăn cơm thì càng đau dạ dày." Dương Thế Côn vẫn nhớ rõ lúc trước, khi Hứa Tứ đau dạ dày, mặt mày tái nhợt như một tờ giấy trắng, vậy mà còn nói bản thân không sao.
Đôi mắt đen nhánh của Hứa Tứ nhìn Dương Thế Côn một lúc, không nói gì thêm.
Dương Thế Côn bỗng nhiên phản ứng lại, cậu ta vừa mới dùng ngữ điệu đó để nói chuyện với anh Tứ, cậu ta liếm môi, đang định nói thêm gì đó thì đã nghe thấy Hứa Tứ nói: "Không đói."
"Được rồi."
Hứa Tứ lấy đồ uống lạnh trên bàn uống một ngụm, tay cầm điện thoại chơi vô thức.
Gần đến lúc tan học, dạ dày đột nhiên truyền đến cảm giác co thắt đau đớn, anh giơ tay xoa bụng.
Giang Kiều chú ý đến động tác của anh, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thấy đồ uống lạnh vẫn đang đọng nước trên bàn, cô thu tầm mắt lại.
Hứa Tứ khẽ cắn môi, lấy áo khoác trong ngăn kéo ra đè lên vị trí của dạ dày, sau đó ngồi thấp xuống, vốn định ngủ một lúc chống chọi đến lúc tan học, bên cạnh bỗng nhiên có một lọ thuốc được đẩy sang, anh nghiêng đầu, đối diện với tầm mắt Giang Kiều.
"Thuốc đau dạ dày."
"Sao cậu biết là tôi đau dạ dày."
"Vừa nhìn là đã biết."
Hứa Tứ im lặng một lúc, định hỏi tại sao cậu lại nhận ra thì đối diện với đôi mắt trong veo của cô, anh thấp giọng, nói: "Cảm ơn."
Giang Kiều "ừ" một tiếng, đặt thuốc trong tay lên bàn anh, sau đó lại quay đầu tiếp tục đọc sách.
Hứa Tứ cầm hộp thuốc trong tay, kế đó nhìn lướt qua Giang Kiều đang yên lặng đọc sách. Anh mới xoa dạ dày một lúc thôi, vậy mà lại bị cô nhìn thấy.
Giang Kiều dừng bút, tựa như vừa nhớ ra điều gì, cô quay đầu nói với Hứa Tứ: "Mỗi lần uống một viên thôi, nhưng thuốc cũng chỉ làm giảm đau, tốt nhất vẫn phải ăn cơm."
Hứa Tứ nhìn biểu cảm nghiêm túc của cô, anh đây là đang bị dạy dỗ đấy ư?
Nhưng mà nhìn dáng vẻ nói chuyện rất nề nếp của cô, đúng là ngoan quá.
"Cảm ơn."
Dương Thế Côn ngồi ở phía trước, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người bèn quay đầu nói với Hứa Tứ: "Anh Tứ, em đi lấy nước ấm cho anh."
Hứa Tứ vừa định nói không cần thì đã thấy Dương Thế Côn cầm cốc chạy đến bên cạnh máy nước lọc.
Hách Minh nhìn Dương Thế Côn cầm cốc đứng đằng sau để lấy nước nóng: "Chẹp chẹp, không phải chứ, Dương chó nhà mày cũng hư quá, mùa hè nóng nực, uống nước nóng làm gì?"
Dương Thế Côn trừng mắt nhìn cậu: "Cút, cái này là lấy cho anh Tứ."
"Bệnh đau dạ dày của anh Tứ lại tái phát à? Tao đi mua thuốc cho anh ấy, mày nói với giáo viên là tao đi vệ sinh, lát tao sẽ quay lại."
Dương Thế Côn giữ cậu lại: "Không cần, anh Tứ có thuốc rồi."
Hách Minh: "..."
Sao lại có người nhanh hơn cả cậu vậy?
Dương Thế Côn chỉ vào Giang Kiều: "Là bạn học Giang đưa cho lúc nãy, cậu ấy còn nói đau dạ dày uống thuốc chỉ giảm đau thôi, chủ yếu vẫn phải ăn cơm, anh Tứ thế mà còn kiên nhẫn nghe, không hề phản bác."
Nhưng hình như đây cũng không phải lần đầu tiên.
Hách Minh: "Nếu như có cô gái nào đẹp như bạn học Giang nhắc tao uống thuốc, tao cũng sẽ không ho he một câu nào luôn."
"Mày cút, ban ngày ban mặt mà mơ mộng mùa xuân hoa nở cái gì." Dương Thế Côn nổi đóa với Hách Minh xong bèn đặt nước ấm lên bàn Hứa Tứ, nói: "Không có cốc mới, anh Tứ cứ dùng tạm cái này, uống thuốc trước đã."
Hứa Tứ bỏ viên thuốc vào miệng, sau đó uống một ngụm nước: "Ừ."
Anh đặt phần thuốc còn lại lên bàn Giang Kiều: "Cảm ơn thuốc của cậu, bạn học nhỏ."
Giang Kiều lấy lại thuốc trên bàn cất vào cặp sách, lần trước cô rất muốn phản bác lại cách gọi "bạn học nhỏ" này, cô không nhỏ chút nào, nhưng cô cảm thấy tranh luận về vấn đề này không có ý nghĩa gì cả, cô nhẹ giọng lên tiếng: "Không cần khách sáo."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.