Chương 13: Không Đánh “Người”
Thu Nhật Lương
05/11/2024
Edit: Giản Sương
Thứ tư.
“Ôi vãi, mày đã biết gì chưa? Hôm nay Hứa Tứ thế mà lại dí một bạn nam vào góc rồi đánh, mặt đã sưng phồng lên, nghe nói thành tích của bạn nam kia cũng khá tốt, mấy năm trước còn được bình chọn nhận học bổng nữa.”
“Người bị đánh mà bọn mày nói chẳng phải là Lưu Hưng Pháp bên lớp 7 sao?”
“Chính là cậu ta, cậu ta đó.”
“Đừng thảo luận chuyện này nữa, Hứa Tứ sang đây rồi.”
Đồng phục được mặc trên người thiếu niên có vài phần tùy ý, mái tóc màu đen và làn da trắng lạnh tạo nên sự đối lập, nhìn qua gợi cho người ta cảm giác không muốn tiếp xúc.
Anh đi rồi, những người kia mới thở phào một hơi, không biết lúc nãy bọn họ nói, Hứa Tứ có nghe được câu nào không.
Dương Thế Côn nghe được bảy tám phần cuộc đối thoại, có hơi bực mình: “Những đứa đó không biết cái gì nên mới nói năng vớ vẩn sau lưng, con mẹ nó em cảm thấy anh Tứ nên đánh chết thằng đó đi, buồn nôn vãi, trước mặt thì giả vờ làm học sinh ngoan, sau lưng lại làm mấy chuyện chẳng giống người.”
Cậu ta chỉ hận không thể nhao lên tranh luận với đám người chẳng biết cái gì kia, vả những chuyện kinh tởm mà Lưu Hưng Pháp đã làm lên mặt bọn họ, để bọn họ banh mắt ra xem Lưu Hưng Pháp là loại người gì.
Hách Minh cũng hơi tức giận: “Anh Tứ, có cần giải thích hay không? Bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng thằng kia là người bị hại, đổ cho anh Tứ bắt nạt nó.”
Hứa Tứ nghe vậy chỉ liếc mắt nhìn hai người một cái: “Kệ họ đi.”
Dù sao anh cũng không phải người tốt, nhưng nếu chuyện này thật sự truyền ra, sợ là nữ sinh kia sẽ không muốn ở lại ngôi trường này nữa.
…
“Lưu Hưng Pháp, mặt cậu thật sự là do Hứa Tứ đánh ư?” Một nam sinh nhìn khuôn mặt đang sưng lên của Lưu Hưng Pháp, có hơi thắc mắc lên tiếng.
Lưu Hưng Pháp nhớ lại đôi mắt đen nhánh của Hứa Tứ và chuyện ngày hôm qua, tận đáy lòng vẫn có hơi sợ, nhưng mà gã lại nghĩ lại, chắc chắn Hứa Tứ sẽ không nói chuyện này ra, vậy chẳng phải là gã nói sao cũng được ư.
Gã xoa vết thương trên mặt, giả vờ sợ hãi nói: “Đúng vậy, tớ cũng không biết mình đã động chạm gì Hứa Tứ nữa, tớ còn chưa từng gặp cậu ấy chứ đừng nói là nói chuyện, tự nhiên cậu ấy đánh tớ một trận, bây giờ mặt tớ vẫn còn đau lắm.”
Một nữ sinh hơi mập mạp khác lên tiếng: “Vãi chứ, vậy cũng quá đáng quá, cậu ta không thể tiện tay tóm một người rồi đánh như thế được.”
Lưu Hưng Pháp: “Tớ cũng không biết đã động chạm gì cậu ấy nữa.”
“Ôi, mặt cậu bị thương nghiêm trọng quá, có cần đến bệnh viện kiểm tra không?”
“Nhìn vết thương là thấy đau rồi.”
“Cậu thảm quá đi Lưu Hưng Pháp.”
Gã được đám người vây xung quanh, theo lẽ thường thì gã nên tận hưởng sự đồng tình của những người này.
Thời điểm xảy ra chuyện, mọi người thường có xu hướng bênh vực kẻ yếu, cảm thấy gã bị bắt nạt, Lưu Hưng Pháp lợi dụng tâm lý này của bọn họ, nhưng mà cái đám này cũng ngu quá rồi, gã nói cái gì thì bọn họ tin cái nấy.
Chuyện Hứa Tứ đánh nhau được các lớp khác truyền đến lớp 17.
Nhưng mà người của lớp 17 đều khá hiểu Hứa Tứ, Hứa Tứ bình thường thì nhìn như thể chẳng để tâm chuyện gì, nhưng mà anh là kiểu hay bênh vực người của mình, lúc đầu có người đến gây sự, người trong lớp bị bắt nạt.
Người ngồi đằng sau ngày nào cũng ngủ không chịu tỉnh này bỗng xách một cái ghế lên “tiếp đón” những kẻ đó, một người chọi với cả đám: “Con mẹ nó, đừng có đến lớp 17 kiếm chuyện.”
Tuy Hứa Tứ luôn luôn lười nhác ngủ ở hàng ghế sau, nhưng từ đó về sau, những người đó gần như chẳng đến lớp 17 gây chuyện nữa.
Giữa trưa.
Lưu Hưng Pháp đang thao thao bất tuyệt mấy lời ác ý về Hứa Tứ với người bên cạnh, đắp nặn Hứa Từ thành một tên khốn độc ác bắt nạt bạn học trong trường.
Hứa Tứ và Dương Thế Côn vừa mới mua cơm xong đã thấy Lưu Hưng Pháp bước vào căng-tin.
Dương Thế Côn cảm giác mắt mình như bị ô nhiễm, mẹ nó, vừa nhìn thấy cái tên này là đã thấy bẩn mắt.
Lưu Hưng Pháp đối diện với ánh mắt Hứa Tứ, trong đầu hiện lên hình ảnh bản thân bị thiếu niên ghìm xuống đất hôm qua, từng đấm từng đấm nện vào mặt gã, gã cảm thấy mình đau như sắp chết, nhưng mà thiếu niên không buông tha cho gã.
“Hưng Pháp, đây có phải Hứa Tứ không? Cái tên bắt nạt cậu ấy.” Nam sinh bên cạnh Lưu Hưng Pháp nhỏ giọng nói.
“Đúng, chính là cậu ấy.”
Lưu Hưng Pháp phản ứng lại, đây là căng-tin, dưới con mắt bao nhiêu người như vậy, Hứa Tứ không thể làm gì gã, lúc đi ngang qua Hứa Tứ, gã nhỏ giọng nói một câu đùa cợt “ngu chết mẹ”.
Hứa Tứ liếc mắt nhìn, dứt khoát để khay thức ăn trên tay lên đầu gã, trong nháy mắt, nước sốt từ đồ ăn chảy xuống đỉnh đầu Lưu Hưng Pháp.
Hứa Tứ kéo lấy cổ áo gã: “Câm miệng.”
Nói rồi, anh đẩy Lưu Hưng Pháp ngã xuống mặt đất.
Chuyện hôm qua đã truyền huyên náo khắp nơi, nay lại bất thình lình xảy ra chuyện như vậy, động thái đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Hóng hớt mà, ai chẳng thích chứ.
Dương Thế Côn không nhịn được mà chửi: “Con mẹ Lưu Hưng Pháp nhà mày đê tiện vừa thôi chứ nhỉ? Hôm qua ăn đập chưa đủ phải không? Cứ phải mở miệng tầm bậy hai câu à?”
Lưu Hưng Pháp cứng cổ mở miệng: “Tôi nói gì chứ? Mấy cậu nói tôi làm gì cơ, dựa vào đâu mà đánh tôi?”
Nam sinh bên cạnh gã cũng lên tiếng: “Mấy người thế này là đang bạo lực học đường, sao tự nhiên lại đánh người khác chứ, quá đáng vừa thôi.”
Ngay cả người tốt tính như Hách Minh cũng cạn lời, cậu nói với Lưu Hưng Pháp: “Tự nhiên đánh người á? Mắc cười vừa, anh Tứ chẳng bao giờ đánh “người” cả, người đang làm trời đang nhìn, bản thân không biết xấu hổ thì đừng hỏi người khác là tại sao.”
Hứa Tứ ngồi xổm xuống nhìn Lưu Hưng Pháp đang chật vật, thấp giọng cảnh cáo: “Mày cứ nói tiếp đi, tao đảm bảo là ngay cả trường này mày cũng không ra được.”
Đến tận khi Hứa Tứ rời khỏi căng-tin, những người kia vẫn cảm thấy có một áp lực vô hình.
Nam sinh đứng bên Lưu Hưng Pháp đỡ gã dậy: “Hưng Pháp, bọn họ coi thường người khác quá rồi, hay là báo cho thầy cô biết đi.”
“Không cần đâu.” Lưu Hưng Pháp nhớ lại ánh mắt lúc nãy của thiếu niên, sợ hãi rụt cổ, “Tớ về ký túc thay quần áo đã, quần áo bẩn hết rồi.”
“Có cần tớ đi cùng không?”
“Không cần đâu.”
Sau khi rời khỏi căng-tin, cả người Dương Thế Côn như bùng nổ, hùng hổ nói: “Đồ ngu Lưu Hưng Pháp này, hôm qua giã chưa đủ hay sao? Thế mà hôm nay còn dám lên khiêu khích, bày đặt mặt mày vô tội hỏi vì sao chúng ta đánh nó, em cười chết mất.”
Hứa Tứ mím môi không nói gì.
Dương Thế Côn mắng xong, trong lòng vẫn còn khó chịu, cậu ta nhìn Hứa Tứ lạnh mặt: “Anh Tứ, anh không cần để ý thằng ngu đó, nó vốn chẳng phải người đâu, con ngoan trò giỏi cái gì, loại như nó mà là học sinh ngoan thì trên đời này còn ai là học sinh hư nữa chứ?”
Nói đến học sinh ngoan, trong đầu Hứa Tứ thật ra bỗng nghĩ đến một người, lúc nói chuyện rất nề nếp, giống như một học sinh tiểu học vậy. Giọng anh bình thản: “Tao không thèm để ý.”
Thứ tư.
“Ôi vãi, mày đã biết gì chưa? Hôm nay Hứa Tứ thế mà lại dí một bạn nam vào góc rồi đánh, mặt đã sưng phồng lên, nghe nói thành tích của bạn nam kia cũng khá tốt, mấy năm trước còn được bình chọn nhận học bổng nữa.”
“Người bị đánh mà bọn mày nói chẳng phải là Lưu Hưng Pháp bên lớp 7 sao?”
“Chính là cậu ta, cậu ta đó.”
“Đừng thảo luận chuyện này nữa, Hứa Tứ sang đây rồi.”
Đồng phục được mặc trên người thiếu niên có vài phần tùy ý, mái tóc màu đen và làn da trắng lạnh tạo nên sự đối lập, nhìn qua gợi cho người ta cảm giác không muốn tiếp xúc.
Anh đi rồi, những người kia mới thở phào một hơi, không biết lúc nãy bọn họ nói, Hứa Tứ có nghe được câu nào không.
Dương Thế Côn nghe được bảy tám phần cuộc đối thoại, có hơi bực mình: “Những đứa đó không biết cái gì nên mới nói năng vớ vẩn sau lưng, con mẹ nó em cảm thấy anh Tứ nên đánh chết thằng đó đi, buồn nôn vãi, trước mặt thì giả vờ làm học sinh ngoan, sau lưng lại làm mấy chuyện chẳng giống người.”
Cậu ta chỉ hận không thể nhao lên tranh luận với đám người chẳng biết cái gì kia, vả những chuyện kinh tởm mà Lưu Hưng Pháp đã làm lên mặt bọn họ, để bọn họ banh mắt ra xem Lưu Hưng Pháp là loại người gì.
Hách Minh cũng hơi tức giận: “Anh Tứ, có cần giải thích hay không? Bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng thằng kia là người bị hại, đổ cho anh Tứ bắt nạt nó.”
Hứa Tứ nghe vậy chỉ liếc mắt nhìn hai người một cái: “Kệ họ đi.”
Dù sao anh cũng không phải người tốt, nhưng nếu chuyện này thật sự truyền ra, sợ là nữ sinh kia sẽ không muốn ở lại ngôi trường này nữa.
…
“Lưu Hưng Pháp, mặt cậu thật sự là do Hứa Tứ đánh ư?” Một nam sinh nhìn khuôn mặt đang sưng lên của Lưu Hưng Pháp, có hơi thắc mắc lên tiếng.
Lưu Hưng Pháp nhớ lại đôi mắt đen nhánh của Hứa Tứ và chuyện ngày hôm qua, tận đáy lòng vẫn có hơi sợ, nhưng mà gã lại nghĩ lại, chắc chắn Hứa Tứ sẽ không nói chuyện này ra, vậy chẳng phải là gã nói sao cũng được ư.
Gã xoa vết thương trên mặt, giả vờ sợ hãi nói: “Đúng vậy, tớ cũng không biết mình đã động chạm gì Hứa Tứ nữa, tớ còn chưa từng gặp cậu ấy chứ đừng nói là nói chuyện, tự nhiên cậu ấy đánh tớ một trận, bây giờ mặt tớ vẫn còn đau lắm.”
Một nữ sinh hơi mập mạp khác lên tiếng: “Vãi chứ, vậy cũng quá đáng quá, cậu ta không thể tiện tay tóm một người rồi đánh như thế được.”
Lưu Hưng Pháp: “Tớ cũng không biết đã động chạm gì cậu ấy nữa.”
“Ôi, mặt cậu bị thương nghiêm trọng quá, có cần đến bệnh viện kiểm tra không?”
“Nhìn vết thương là thấy đau rồi.”
“Cậu thảm quá đi Lưu Hưng Pháp.”
Gã được đám người vây xung quanh, theo lẽ thường thì gã nên tận hưởng sự đồng tình của những người này.
Thời điểm xảy ra chuyện, mọi người thường có xu hướng bênh vực kẻ yếu, cảm thấy gã bị bắt nạt, Lưu Hưng Pháp lợi dụng tâm lý này của bọn họ, nhưng mà cái đám này cũng ngu quá rồi, gã nói cái gì thì bọn họ tin cái nấy.
Chuyện Hứa Tứ đánh nhau được các lớp khác truyền đến lớp 17.
Nhưng mà người của lớp 17 đều khá hiểu Hứa Tứ, Hứa Tứ bình thường thì nhìn như thể chẳng để tâm chuyện gì, nhưng mà anh là kiểu hay bênh vực người của mình, lúc đầu có người đến gây sự, người trong lớp bị bắt nạt.
Người ngồi đằng sau ngày nào cũng ngủ không chịu tỉnh này bỗng xách một cái ghế lên “tiếp đón” những kẻ đó, một người chọi với cả đám: “Con mẹ nó, đừng có đến lớp 17 kiếm chuyện.”
Tuy Hứa Tứ luôn luôn lười nhác ngủ ở hàng ghế sau, nhưng từ đó về sau, những người đó gần như chẳng đến lớp 17 gây chuyện nữa.
Giữa trưa.
Lưu Hưng Pháp đang thao thao bất tuyệt mấy lời ác ý về Hứa Tứ với người bên cạnh, đắp nặn Hứa Từ thành một tên khốn độc ác bắt nạt bạn học trong trường.
Hứa Tứ và Dương Thế Côn vừa mới mua cơm xong đã thấy Lưu Hưng Pháp bước vào căng-tin.
Dương Thế Côn cảm giác mắt mình như bị ô nhiễm, mẹ nó, vừa nhìn thấy cái tên này là đã thấy bẩn mắt.
Lưu Hưng Pháp đối diện với ánh mắt Hứa Tứ, trong đầu hiện lên hình ảnh bản thân bị thiếu niên ghìm xuống đất hôm qua, từng đấm từng đấm nện vào mặt gã, gã cảm thấy mình đau như sắp chết, nhưng mà thiếu niên không buông tha cho gã.
“Hưng Pháp, đây có phải Hứa Tứ không? Cái tên bắt nạt cậu ấy.” Nam sinh bên cạnh Lưu Hưng Pháp nhỏ giọng nói.
“Đúng, chính là cậu ấy.”
Lưu Hưng Pháp phản ứng lại, đây là căng-tin, dưới con mắt bao nhiêu người như vậy, Hứa Tứ không thể làm gì gã, lúc đi ngang qua Hứa Tứ, gã nhỏ giọng nói một câu đùa cợt “ngu chết mẹ”.
Hứa Tứ liếc mắt nhìn, dứt khoát để khay thức ăn trên tay lên đầu gã, trong nháy mắt, nước sốt từ đồ ăn chảy xuống đỉnh đầu Lưu Hưng Pháp.
Hứa Tứ kéo lấy cổ áo gã: “Câm miệng.”
Nói rồi, anh đẩy Lưu Hưng Pháp ngã xuống mặt đất.
Chuyện hôm qua đã truyền huyên náo khắp nơi, nay lại bất thình lình xảy ra chuyện như vậy, động thái đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Hóng hớt mà, ai chẳng thích chứ.
Dương Thế Côn không nhịn được mà chửi: “Con mẹ Lưu Hưng Pháp nhà mày đê tiện vừa thôi chứ nhỉ? Hôm qua ăn đập chưa đủ phải không? Cứ phải mở miệng tầm bậy hai câu à?”
Lưu Hưng Pháp cứng cổ mở miệng: “Tôi nói gì chứ? Mấy cậu nói tôi làm gì cơ, dựa vào đâu mà đánh tôi?”
Nam sinh bên cạnh gã cũng lên tiếng: “Mấy người thế này là đang bạo lực học đường, sao tự nhiên lại đánh người khác chứ, quá đáng vừa thôi.”
Ngay cả người tốt tính như Hách Minh cũng cạn lời, cậu nói với Lưu Hưng Pháp: “Tự nhiên đánh người á? Mắc cười vừa, anh Tứ chẳng bao giờ đánh “người” cả, người đang làm trời đang nhìn, bản thân không biết xấu hổ thì đừng hỏi người khác là tại sao.”
Hứa Tứ ngồi xổm xuống nhìn Lưu Hưng Pháp đang chật vật, thấp giọng cảnh cáo: “Mày cứ nói tiếp đi, tao đảm bảo là ngay cả trường này mày cũng không ra được.”
Đến tận khi Hứa Tứ rời khỏi căng-tin, những người kia vẫn cảm thấy có một áp lực vô hình.
Nam sinh đứng bên Lưu Hưng Pháp đỡ gã dậy: “Hưng Pháp, bọn họ coi thường người khác quá rồi, hay là báo cho thầy cô biết đi.”
“Không cần đâu.” Lưu Hưng Pháp nhớ lại ánh mắt lúc nãy của thiếu niên, sợ hãi rụt cổ, “Tớ về ký túc thay quần áo đã, quần áo bẩn hết rồi.”
“Có cần tớ đi cùng không?”
“Không cần đâu.”
Sau khi rời khỏi căng-tin, cả người Dương Thế Côn như bùng nổ, hùng hổ nói: “Đồ ngu Lưu Hưng Pháp này, hôm qua giã chưa đủ hay sao? Thế mà hôm nay còn dám lên khiêu khích, bày đặt mặt mày vô tội hỏi vì sao chúng ta đánh nó, em cười chết mất.”
Hứa Tứ mím môi không nói gì.
Dương Thế Côn mắng xong, trong lòng vẫn còn khó chịu, cậu ta nhìn Hứa Tứ lạnh mặt: “Anh Tứ, anh không cần để ý thằng ngu đó, nó vốn chẳng phải người đâu, con ngoan trò giỏi cái gì, loại như nó mà là học sinh ngoan thì trên đời này còn ai là học sinh hư nữa chứ?”
Nói đến học sinh ngoan, trong đầu Hứa Tứ thật ra bỗng nghĩ đến một người, lúc nói chuyện rất nề nếp, giống như một học sinh tiểu học vậy. Giọng anh bình thản: “Tao không thèm để ý.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.