Chương 38
Tô Cẩn Nhi
02/08/2013
Sáng hôm sau, tất cả những tên có dính líu tới cái vụ đánh nhau hôm qua đều vô viện nằm tu dưỡng, quận bên thì hầu như vào cả lũ trừ tên thủ lĩnh chạy mất nên không bị gì. BD thì chỉ vào khoảng gần…20 tên. Trong đó nặng nhất là thằng Hùng.
Tất cả đều nghỉ học và không được khai ra cái chuyện này, nếu không sẽ bị xử đẹp ngay.
Chiều…
Nhi mở cửa bước ra khỏi nhà cũng là lúc Tài cũng đi ra.
-Cậu đi đâu đấy? – Nhi hỏi.
-Tôi đi tới trại trẻ mồ côi x.x.x?
-Trại mồ côi x.x.x?
-Ừm…mỗi chiều thứ sáu tôi đều tới đấy.
Nhi hớn hở:
-Vậy cậu giống tôi rồi, nhưng tôi tới vào chiều thứ 5 mỗi tuần.
-Vậy…bây giờ cậu đi đâu đấy?
-Tới đó luôn.
-cậu nói tới thứ 5 mới đi mà.
-Ừ thì tôi tới đó hôm qua rồi nhưng lại bỏ quên đồ ở đấy.
-Vậy mình cùng đi thôi.
-Ừm.
Trại trẻ mồ côi x.x.x….
Mỗi thứ 5 hàng tuần, Nhi, Hy và ngoại cùng tới đây vì nơi này từng là nơi Hy sống trước khi được ngoại đem về. Nhưng hôm qua Hy hơi mệt nên nó không đi, ngoại thì không có nó thì cũng không đi nên 1 mình Nhi tới.
Tài thì tới đây 1 mình vào mỗi thứ 6.
Thấy 2 người tới, bọn trẻ con từ trong chạy ùa ra ngoài mừng rỡ vì 2 Nhi và Tài đã trở thành những gương mặt thân thiết với chúng.
Chia bánh cho bọn trẻ xong, Nhi và Tài ngồi bên ghế đá cạnh những cái cây rợp bóng.
Nhi cất tiếng:
-Bọn nhóc dễ thương thật.
-Ừm.
-Đây là nơi con Hy từng ở đấy.
-Gì cơ?
Tài đưa con mắt ngạc nhiên nhìn người bạn cạnh mình, Nhi khẽ nở 1 nụ cười:
-Chắc cậu không biết tụi tôi không phải chị em ruột nhỉ?
-Huh? – ngạc nhiên hơn nữa.
-Nếu không có ngoại chắc tôi cũng sẽ sống ở đây. – Nhi nói tiếp bằng 1 giọng buồn đến lạ.
-Ý cậu là….?
-Tôi mồ côi ba mẹ.
Nhi chưa từng nói chuyện này với bất cứ 1 người nào ngoài 3 đứa bạn thân, nhưng tự nhiên nó lại muốn tâm sự cùng Tài.
-Sa…sao cơ?
-Bà tôi nói ba mẹ tôi bị tai nạn mất hồi tôi mới 1 tuổi.
-Chắc cậu buồn lắm nhỉ?
-Không, chỉ hơi hơi thôi, với lại tôi cũng quen rồi.
Chợt 2 đứa nhìn thấy có 1 người phụ nữ khoảng 30 đưa 1 đứa bé đi vào cổng, mặt hậm hực tức giận.
Người phụ nữ đó dừng lại ngay trước chỗ bọn trẻ đang chơi, hét lên khiến cả đám giật mình:
-Đâu? Đứa nào làm con tao ra thế này đâu?
Thằng nhóc đi kế bên bà ta mếu máo khóc và chỉ về phía cu Bi:
-Nó ạ!
Cu Bi hoảng sợ chạy lại núp sau lưng Nhi, người phụ nữ ấy cũng đi lại, miệng không ngừng quát:
-Mày đi ra đây, mày đánh con tao ra nông nỗi này rồi còn trốn à?
Bà ta giật tay cu Bi lại phía mình, đánh liên tục vào mông thằng nhóc khiến nó khóc toáng lên.
Nhi hoảng hốt chạy lại kéo cu Bi về phía sau mình:
-Cô làm cái gì vậy ạ? Sao lại đánh nó chứ?
-Cô là ai? – bà ta hỏi Nhi.
-Tôi là chị của thằng bé.
Bà ta cười nhếch mép:
-Mồ côi mà cũng có chị à?
-Cô nói cái gì cơ? – Nhi thay đổi sắc mặt nhanh chóng.
-Không nói nhiều với cô nữa, đưa thằng bé đây, tôi phải dạy cho nó 1 bài học khi dám đụng tới đứa con trai vàng ngọc của tôi và sẽ không bao giờ đưa nó qua đây 1 lần nào nữa.
Nhi nhìn thằng bé con của bà ta trầy trụa tùm lum, Tài bước lên phía trước:
-Con cô cũng phải làm gì thì thằng bé mới như thế chứ?
Bà ta nhìn Tài ngơ ngác 1 lúc rồi lấy lại bình tĩnh:
-Con tôi chả làm gì cả.
Nhi ngồi xuống hỏi cu Bi:
-Nói chị nghe, tại sao em đánh bạn?
tự nhiên thằng bé khóc ầm lên:
-Nó…nó….nói em với…hức…mấy bạn là đồ…đồ mồ côi…hức…không đáng chơi….với nó…huhuhuhu…
-Gì…gì cơ…rồi…rồi em đánh nó?
Thằng bé vẫn cứ thế mà khóc.
Nhi quay phắt sang nhìn thằng bé kia, nhìn ánh mắt của Nhi khiến thằng bé giật lùi về đằng sau, bám lấy áo mẹ nó.
Nhi đứng phắt dậy, chạy thẳng vào trong.
1 hồi sau, nó đi ra với 1 cây gậy bóng chày trên vai.
Tài giật mình “cây…cây gậy bóng chày đó…?”
Mẹ của thằng bé bị cu Bi đánh cười:
-Thôi được rồi, biết thằng bé có lỗi là được rồi, không cần phải đánh nó bằng 1 cây gậy to thế đâu.
Nhi nhìn bà ta, chống cây gậy xuống đất:
-Ai nói tôi đánh cu Bi?
Tất cả ngạc nhiên, bà ta hỏi:
-Chứ cô đem gậy ra làm gì?
Nhi cười nửa môi:
-Tất nhiên là đánh đứa nào có lỗi trước.
Như hiểu được ý của Nhi là đánh con mình, bà ta gằn giọng:
-Con trai tôi có lỗi gì chứ?
-Còn không à? Nói con người ta mồ côi mà xem được à? Bộ mồ côi là có tội sao chứ?
Bà ta cứng họng lúng túng dắt con trai mình ra khỏi trại mồ côi.
Tất cả đều nghỉ học và không được khai ra cái chuyện này, nếu không sẽ bị xử đẹp ngay.
Chiều…
Nhi mở cửa bước ra khỏi nhà cũng là lúc Tài cũng đi ra.
-Cậu đi đâu đấy? – Nhi hỏi.
-Tôi đi tới trại trẻ mồ côi x.x.x?
-Trại mồ côi x.x.x?
-Ừm…mỗi chiều thứ sáu tôi đều tới đấy.
Nhi hớn hở:
-Vậy cậu giống tôi rồi, nhưng tôi tới vào chiều thứ 5 mỗi tuần.
-Vậy…bây giờ cậu đi đâu đấy?
-Tới đó luôn.
-cậu nói tới thứ 5 mới đi mà.
-Ừ thì tôi tới đó hôm qua rồi nhưng lại bỏ quên đồ ở đấy.
-Vậy mình cùng đi thôi.
-Ừm.
Trại trẻ mồ côi x.x.x….
Mỗi thứ 5 hàng tuần, Nhi, Hy và ngoại cùng tới đây vì nơi này từng là nơi Hy sống trước khi được ngoại đem về. Nhưng hôm qua Hy hơi mệt nên nó không đi, ngoại thì không có nó thì cũng không đi nên 1 mình Nhi tới.
Tài thì tới đây 1 mình vào mỗi thứ 6.
Thấy 2 người tới, bọn trẻ con từ trong chạy ùa ra ngoài mừng rỡ vì 2 Nhi và Tài đã trở thành những gương mặt thân thiết với chúng.
Chia bánh cho bọn trẻ xong, Nhi và Tài ngồi bên ghế đá cạnh những cái cây rợp bóng.
Nhi cất tiếng:
-Bọn nhóc dễ thương thật.
-Ừm.
-Đây là nơi con Hy từng ở đấy.
-Gì cơ?
Tài đưa con mắt ngạc nhiên nhìn người bạn cạnh mình, Nhi khẽ nở 1 nụ cười:
-Chắc cậu không biết tụi tôi không phải chị em ruột nhỉ?
-Huh? – ngạc nhiên hơn nữa.
-Nếu không có ngoại chắc tôi cũng sẽ sống ở đây. – Nhi nói tiếp bằng 1 giọng buồn đến lạ.
-Ý cậu là….?
-Tôi mồ côi ba mẹ.
Nhi chưa từng nói chuyện này với bất cứ 1 người nào ngoài 3 đứa bạn thân, nhưng tự nhiên nó lại muốn tâm sự cùng Tài.
-Sa…sao cơ?
-Bà tôi nói ba mẹ tôi bị tai nạn mất hồi tôi mới 1 tuổi.
-Chắc cậu buồn lắm nhỉ?
-Không, chỉ hơi hơi thôi, với lại tôi cũng quen rồi.
Chợt 2 đứa nhìn thấy có 1 người phụ nữ khoảng 30 đưa 1 đứa bé đi vào cổng, mặt hậm hực tức giận.
Người phụ nữ đó dừng lại ngay trước chỗ bọn trẻ đang chơi, hét lên khiến cả đám giật mình:
-Đâu? Đứa nào làm con tao ra thế này đâu?
Thằng nhóc đi kế bên bà ta mếu máo khóc và chỉ về phía cu Bi:
-Nó ạ!
Cu Bi hoảng sợ chạy lại núp sau lưng Nhi, người phụ nữ ấy cũng đi lại, miệng không ngừng quát:
-Mày đi ra đây, mày đánh con tao ra nông nỗi này rồi còn trốn à?
Bà ta giật tay cu Bi lại phía mình, đánh liên tục vào mông thằng nhóc khiến nó khóc toáng lên.
Nhi hoảng hốt chạy lại kéo cu Bi về phía sau mình:
-Cô làm cái gì vậy ạ? Sao lại đánh nó chứ?
-Cô là ai? – bà ta hỏi Nhi.
-Tôi là chị của thằng bé.
Bà ta cười nhếch mép:
-Mồ côi mà cũng có chị à?
-Cô nói cái gì cơ? – Nhi thay đổi sắc mặt nhanh chóng.
-Không nói nhiều với cô nữa, đưa thằng bé đây, tôi phải dạy cho nó 1 bài học khi dám đụng tới đứa con trai vàng ngọc của tôi và sẽ không bao giờ đưa nó qua đây 1 lần nào nữa.
Nhi nhìn thằng bé con của bà ta trầy trụa tùm lum, Tài bước lên phía trước:
-Con cô cũng phải làm gì thì thằng bé mới như thế chứ?
Bà ta nhìn Tài ngơ ngác 1 lúc rồi lấy lại bình tĩnh:
-Con tôi chả làm gì cả.
Nhi ngồi xuống hỏi cu Bi:
-Nói chị nghe, tại sao em đánh bạn?
tự nhiên thằng bé khóc ầm lên:
-Nó…nó….nói em với…hức…mấy bạn là đồ…đồ mồ côi…hức…không đáng chơi….với nó…huhuhuhu…
-Gì…gì cơ…rồi…rồi em đánh nó?
Thằng bé vẫn cứ thế mà khóc.
Nhi quay phắt sang nhìn thằng bé kia, nhìn ánh mắt của Nhi khiến thằng bé giật lùi về đằng sau, bám lấy áo mẹ nó.
Nhi đứng phắt dậy, chạy thẳng vào trong.
1 hồi sau, nó đi ra với 1 cây gậy bóng chày trên vai.
Tài giật mình “cây…cây gậy bóng chày đó…?”
Mẹ của thằng bé bị cu Bi đánh cười:
-Thôi được rồi, biết thằng bé có lỗi là được rồi, không cần phải đánh nó bằng 1 cây gậy to thế đâu.
Nhi nhìn bà ta, chống cây gậy xuống đất:
-Ai nói tôi đánh cu Bi?
Tất cả ngạc nhiên, bà ta hỏi:
-Chứ cô đem gậy ra làm gì?
Nhi cười nửa môi:
-Tất nhiên là đánh đứa nào có lỗi trước.
Như hiểu được ý của Nhi là đánh con mình, bà ta gằn giọng:
-Con trai tôi có lỗi gì chứ?
-Còn không à? Nói con người ta mồ côi mà xem được à? Bộ mồ côi là có tội sao chứ?
Bà ta cứng họng lúng túng dắt con trai mình ra khỏi trại mồ côi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.