Chương 39
Tô Cẩn Nhi
02/08/2013
Khi bóng dáng 2 mẹ con nhà khia khuất hẳn, Nhi quay phắt người lại nhìn thằng cu Bi với con mắt hơi đáng sợ, thằng bé líu nhíu chạy vòng qua sau lưng Tài.
Nhi lôi cổ nó ra y như bà mụ hồi nãy.
Cu Bi lại khóc ầm lên:
-Huhuhu…em sai rồi, em sẽ không như thế nữa.
-Tốt đấy, nói coi em sẽ không làm gì? – Nhi chống nạnh.
-Em…huhu…em sẽ không bao giờ đánh bạn nữa…huhu…bạn có nói gì em…huhu…cũng không quan tâm…được chưa ạ?
-Ai nói thế hả? – Nhi gắt lên.
-Thôi đi Nhi! – Tài can vào – nó biết lỗi rồi mà.
-Nói chị nghe, em biết lỗi của em là gì chưa?
-Huhu…em đánh bạn ạ?
-Thiếu rồi. – Nhi nói khi thằng nhóc vừa dứt.
-Thiếu…gì ạ?
-Lỗi của em là đánh cái thằng hỗn xược đấy quá nhẹ.
-Hả?-tất cả nhìn Nhi trợn tròn mắt.
Nhi đưa cây gậy lên vai, nhìn ra phái cổng nơi 2 mẹ con kia vừa ra khỏi:
-Lần sau thằng nào con nào mà nói em như thế thì đánh mạnh hơn nữa đi, chị nhìn thấy thằng đó bị nhẹ quá nên chả sướng tí nào.
………………Xỉu……………
Nhi và Tài đang đi trên con đường về nhà.
Tài cất tiếng:
-Cậu nói để quên đồ là cây gậy này hả?
-Chứ tôi qua đó đem cái này về làm gì?
-Hôm qua…cậu đi thăm tụi nhóc mà mang cây gậy này tới hả?
Nhi hớ người “chết cha rồi, mình quên tên này cũng….”
-À…Ờ…thì thì…A tên Minh kìa!
Nhi mừng thầm, tên Minh này quả đúng là 1 vị cứu thế của nó.
Minh đứng dựa người trước cánh cửa nhà Tài, thấy Nhi & tài đi chung hắn chợt nhíu đôi lông mày lại:
-2 người đi đâu soa lại về chung thế?
-đi đâu đó là chuyện của chúng tôi. – Nhi nhanh chóng nói rồi vọt lẹ tới mở cánh cửa nhà mình nhưng sao….-Ơ…khóa rồi à?
Nhi lôi điện thoại ra gọi cho Hy:
-Mày đang ở đâu đấy?
+…..
-Sao mày không nói với tao hả??
Rồi Nhi thở dài chán nản + bực bội cho điện thoại về chỗ cũ.
-Sao thế? – Tài hỏi.
-Trời ơi…ngoại với con Hy tới cái chỗ mà tôi với cậu vừa về nè! Điên thật, không để lại chìa khóa mới ghê chứ.
-Vào nhà tôi chơi đợi 2 người đó về.
Nhi nhăn nhó khó chịu nhưng biết sao được bây giờ, không lẽ ngồi ở ngoài chờ 2 người đấy.
Ngay khi Tài vừa mở được cánh cửa cũng chính là lúc 1 giọng nói thánh thót vang lên đâu đây:
-anh Minh!
Minh giật mình quay đầu lại nhìn người con gái mà mình đang cố tình trốn tránh:
-Diễn…Diễn Khanh…Em tới đây làm gì?
-Nghe đồn anh Tài mới chuyển nhà nên ghé chơi thôi mà sao chị Nhi cũng ở đây?
-Nhà chị kia…nhưng tạm thời không vào được. – Nhi chỉ về phái căn hộ nhà mình vẫn tín mít cửa.
-Nhưng sao em biết ở đây mà tới? – Tài gặng hỏi.
-Em đi theo anh Minh…hồi nãy định gọi anh ấy lên chung nhưng em nghĩ là cần có chút quà cho nhà mới của anh nên mới chạy đi mua, thành ra bây giờ mới tới.
-Anh đã nói em bỏ cái tật nói nhiều đi mà, người a hỏi gì thì trả lời cái đó thôi.
-Em biết rồi!
Cả 4 bước vào nhà, chẳng có gì để chơi cả, chỉ nghe thấy tiếng bụng của 4 rên rỉ.
Nhi nảy ra ý kiến:
-tôi nấu mì cho mọi người ăn nhé!
-Cậu nấu á? – Minh & Tài đồng thanh.
-Chứ ai, chẳng lẽ mấy cậu nghĩ tới mì mà tôi cũng không biết nấu hả?
-Nhưng…có nă được không? – Tài lí nhí.
-Nói gì đó, ngồi im.
Rồi Nhi lon ton chạy vào nhà bếp.
2 tên còn lại ngồi chờ cạnh 1 con nhỏ cứ huyên thuyên miết khiến tụi hắn buồn ngủ.
Nhưng giấc mộng chưa tới ngay lập tức phải bật dậy vì 1 tiếng loảng xoảng động trời.
-Làm bể cái gì rồi hả? – Tài quát từ trên phòng khách xuống cái nơi phát ra tiếng động đấy.
-chưa bể, chỉ xém thôi! – giọng Nhi oang oang trả lời vọng lên.
30′ sau…
Trên bàn hiện giờ là 4 dĩa mì thơm ngon.
-ăn đi, tôi bảo đảm mì này có 1 chứ không có 2 trên đời. – Nhi phủi phủi tay.
-Có độc không? – tên Minh to gan dám hỏi Nhi điều đó.
-Có đấy nên đừng ăn.
Cái bụng vẫn biểu tình nhưng cái miệng vẫn cứng nhắc:
-Tôi có nói ăn bao giờ đâu.
Trong khi Tài & Khanh cầm đũa lên thì Minh lại đẩy dĩa mì ra xa.
-Không ăn thật hả? – Nhi nhìn hắn dò xét.
Hắn không nói gì quay mặt sang chõ khác.
Tài & Khanh cho miếng đầu tiên vào miệng, nuốt cái ực xuống, đồng thanh:
-Sao lại có mùi cà phê trong này?
-thì tôi bỏ cà phê vào mà. – Nhi ung dung đáp.
-Mì xào sao lại bỏ cà phê?
-Thì tôi đã nói là có 1 không 2 mà…nhưng mà yên tâm đi, món này tôi ăn ở nhà hoài chứ gì.
-Rồi có bị gì không?
-Thì ăn xong tôi thốt lên 3 từ…
-Ngon quá à? Hả chị? – KHanh chen vào.
Nhi không nói gì cười cười.
2 người đấy lại tiếp tục ăn, Minh thì không.
tới khi Khanh lấy 1 đũa mì lên trên trước mặt Minh:
-A đi, em đút cho anh ăn.
-Không!
-đi đi mà.
Minh ngậm ngùi há miệng ra, nhìn khanh đút cho Minh ăn thật tình tứ, lúc đấy, Nhi chợt thấy lòng mình nhói lên mà không hiểu vì sao, nó cúi xuống ăn tiếp phần mì của mình.
-Dở quá! – Minh phán.
Nhi không nói gì, vẫn cắm cúi ăn.
Nhi lôi cổ nó ra y như bà mụ hồi nãy.
Cu Bi lại khóc ầm lên:
-Huhuhu…em sai rồi, em sẽ không như thế nữa.
-Tốt đấy, nói coi em sẽ không làm gì? – Nhi chống nạnh.
-Em…huhu…em sẽ không bao giờ đánh bạn nữa…huhu…bạn có nói gì em…huhu…cũng không quan tâm…được chưa ạ?
-Ai nói thế hả? – Nhi gắt lên.
-Thôi đi Nhi! – Tài can vào – nó biết lỗi rồi mà.
-Nói chị nghe, em biết lỗi của em là gì chưa?
-Huhu…em đánh bạn ạ?
-Thiếu rồi. – Nhi nói khi thằng nhóc vừa dứt.
-Thiếu…gì ạ?
-Lỗi của em là đánh cái thằng hỗn xược đấy quá nhẹ.
-Hả?-tất cả nhìn Nhi trợn tròn mắt.
Nhi đưa cây gậy lên vai, nhìn ra phái cổng nơi 2 mẹ con kia vừa ra khỏi:
-Lần sau thằng nào con nào mà nói em như thế thì đánh mạnh hơn nữa đi, chị nhìn thấy thằng đó bị nhẹ quá nên chả sướng tí nào.
………………Xỉu……………
Nhi và Tài đang đi trên con đường về nhà.
Tài cất tiếng:
-Cậu nói để quên đồ là cây gậy này hả?
-Chứ tôi qua đó đem cái này về làm gì?
-Hôm qua…cậu đi thăm tụi nhóc mà mang cây gậy này tới hả?
Nhi hớ người “chết cha rồi, mình quên tên này cũng….”
-À…Ờ…thì thì…A tên Minh kìa!
Nhi mừng thầm, tên Minh này quả đúng là 1 vị cứu thế của nó.
Minh đứng dựa người trước cánh cửa nhà Tài, thấy Nhi & tài đi chung hắn chợt nhíu đôi lông mày lại:
-2 người đi đâu soa lại về chung thế?
-đi đâu đó là chuyện của chúng tôi. – Nhi nhanh chóng nói rồi vọt lẹ tới mở cánh cửa nhà mình nhưng sao….-Ơ…khóa rồi à?
Nhi lôi điện thoại ra gọi cho Hy:
-Mày đang ở đâu đấy?
+…..
-Sao mày không nói với tao hả??
Rồi Nhi thở dài chán nản + bực bội cho điện thoại về chỗ cũ.
-Sao thế? – Tài hỏi.
-Trời ơi…ngoại với con Hy tới cái chỗ mà tôi với cậu vừa về nè! Điên thật, không để lại chìa khóa mới ghê chứ.
-Vào nhà tôi chơi đợi 2 người đó về.
Nhi nhăn nhó khó chịu nhưng biết sao được bây giờ, không lẽ ngồi ở ngoài chờ 2 người đấy.
Ngay khi Tài vừa mở được cánh cửa cũng chính là lúc 1 giọng nói thánh thót vang lên đâu đây:
-anh Minh!
Minh giật mình quay đầu lại nhìn người con gái mà mình đang cố tình trốn tránh:
-Diễn…Diễn Khanh…Em tới đây làm gì?
-Nghe đồn anh Tài mới chuyển nhà nên ghé chơi thôi mà sao chị Nhi cũng ở đây?
-Nhà chị kia…nhưng tạm thời không vào được. – Nhi chỉ về phái căn hộ nhà mình vẫn tín mít cửa.
-Nhưng sao em biết ở đây mà tới? – Tài gặng hỏi.
-Em đi theo anh Minh…hồi nãy định gọi anh ấy lên chung nhưng em nghĩ là cần có chút quà cho nhà mới của anh nên mới chạy đi mua, thành ra bây giờ mới tới.
-Anh đã nói em bỏ cái tật nói nhiều đi mà, người a hỏi gì thì trả lời cái đó thôi.
-Em biết rồi!
Cả 4 bước vào nhà, chẳng có gì để chơi cả, chỉ nghe thấy tiếng bụng của 4 rên rỉ.
Nhi nảy ra ý kiến:
-tôi nấu mì cho mọi người ăn nhé!
-Cậu nấu á? – Minh & Tài đồng thanh.
-Chứ ai, chẳng lẽ mấy cậu nghĩ tới mì mà tôi cũng không biết nấu hả?
-Nhưng…có nă được không? – Tài lí nhí.
-Nói gì đó, ngồi im.
Rồi Nhi lon ton chạy vào nhà bếp.
2 tên còn lại ngồi chờ cạnh 1 con nhỏ cứ huyên thuyên miết khiến tụi hắn buồn ngủ.
Nhưng giấc mộng chưa tới ngay lập tức phải bật dậy vì 1 tiếng loảng xoảng động trời.
-Làm bể cái gì rồi hả? – Tài quát từ trên phòng khách xuống cái nơi phát ra tiếng động đấy.
-chưa bể, chỉ xém thôi! – giọng Nhi oang oang trả lời vọng lên.
30′ sau…
Trên bàn hiện giờ là 4 dĩa mì thơm ngon.
-ăn đi, tôi bảo đảm mì này có 1 chứ không có 2 trên đời. – Nhi phủi phủi tay.
-Có độc không? – tên Minh to gan dám hỏi Nhi điều đó.
-Có đấy nên đừng ăn.
Cái bụng vẫn biểu tình nhưng cái miệng vẫn cứng nhắc:
-Tôi có nói ăn bao giờ đâu.
Trong khi Tài & Khanh cầm đũa lên thì Minh lại đẩy dĩa mì ra xa.
-Không ăn thật hả? – Nhi nhìn hắn dò xét.
Hắn không nói gì quay mặt sang chõ khác.
Tài & Khanh cho miếng đầu tiên vào miệng, nuốt cái ực xuống, đồng thanh:
-Sao lại có mùi cà phê trong này?
-thì tôi bỏ cà phê vào mà. – Nhi ung dung đáp.
-Mì xào sao lại bỏ cà phê?
-Thì tôi đã nói là có 1 không 2 mà…nhưng mà yên tâm đi, món này tôi ăn ở nhà hoài chứ gì.
-Rồi có bị gì không?
-Thì ăn xong tôi thốt lên 3 từ…
-Ngon quá à? Hả chị? – KHanh chen vào.
Nhi không nói gì cười cười.
2 người đấy lại tiếp tục ăn, Minh thì không.
tới khi Khanh lấy 1 đũa mì lên trên trước mặt Minh:
-A đi, em đút cho anh ăn.
-Không!
-đi đi mà.
Minh ngậm ngùi há miệng ra, nhìn khanh đút cho Minh ăn thật tình tứ, lúc đấy, Nhi chợt thấy lòng mình nhói lên mà không hiểu vì sao, nó cúi xuống ăn tiếp phần mì của mình.
-Dở quá! – Minh phán.
Nhi không nói gì, vẫn cắm cúi ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.