Chương 67
Tô Cẩn Nhi
02/08/2013
Dưới phòng y tế, cả 2 im lặng.
Nhi dán từng miếng băng keo cá nhân lên những vết trầy của Phong.
Phong chỉ nhìn nó và cười nãy giờ không thôi.
Sau khi dán xong miếng cuối cùng nó mới ngước lên nhìn hắn, dè dặn:
-Cậu…sẽ không nói chuyện này cho ai biết chứ?
Nụ cười trên gương mặt hắn tắt ngấm thay vào đó là sự thất vọng, hắn quay sang hướng khác:
-Chuyện gì?
-Thì chuyện Minh đánh cậu ý, cậu sẽ không nói cho ai chứ, nếu cậu mà nói ra thì Minh tiêu mất…
Phong im lặng, Nhi tiếp:
-Bởi vậy cậu đừng….
-Đủ rồi! – Phong quát lên, quay lại phía nó, tức giận – cuối cùng vẫn là lo cho thằng đó chứ không phải tôi à? Sợ tôi nói chuyện này ra hắn sẽ có chuyện nên mới giả bộ quan tâm tôi sao?
-….xin lỗi! – nó cúi mặt xuống, làn tóc xỏa xuống che đi nét mặt khổ sở.
Rồi không gian lại chìm trong sự yên tĩnh, chỉ còn tiếng đồng hồ vẫn tích tắc trên tường…
2 người….2 hướng khác nhau…
…cùng 1 tâm trạng.
-Phải làm gì… – cho tới 1 lúc rất lâu sau, Phong mới lên tiếng, giọng sầu – tôi phải làm gì thì…cậu mới thích tôi?
Nó quay sang nhìn hắn. hắn cũng quay lại phía nó.
Nó bặm môi rồi nói:
-Đừng…cậu đừng làm gì cả, vì…dù cậu có làm gì thì tôi vẫn chỉ thích 1 mình Minh thôi.
-Gì chứ? – bây giờ đến lượt Phong, lòng hắn đau nhói, phải chi ngay từ đầu đừng thích nó thì hay biết mấy,hắn thật sự bây giờ đang rất muốn ở vị trí của Minh.
-Tạm thời tôi sẽ giấu chuyện này – nó tiếp – tôi sẽ giữ lời là quen cậu nhưng chỉ hết năm học này thôi, ra trường roòi dù cậu có công bố đoạn phim này cho cả thế giới này biết thì cũng chẳng làm được gì cả.
-Ý cậu là – hắn cười xót xa – lúc đó cậu sẽ quay lại với thằng đó?
Nó gật đầu.
-VẬy thì trong thời gian quen cậu, tôi sẽ làm cho cậu thích tôi – hắn nâng cằm nó lên, nghiêm túc.
-Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu. – nó cương quyết.
- Nhưng nếu như lúc đó cậu vẫn không thích tôi và muốn trở lại với thằng đó thì cậu nghĩ…hắn sẽ tha thứ cho cậu sao?
-Đương nhiên là không,nhưng lúc đó tôi sẽ cố gắng để cậu ấy quay lại với tôi!
-Lỡ như lúc đó hắn không còn thích cậu nữa thì sao?
Nó im lặng trong 2 giây rồi nói:
-Thì lúc đó tôi sẽ làm cho cậu ấy thích tôi lại ngay từ đầu.
Tự nhiên Phong bật cười lớn lên:
-Nhưng làm sao đây? Không được rồi, dù lúc đó hắn có còn thích cậu đi chăng nữa thì 2 người cũng không thể quay lại đâu.
-Là sao? – nó khó hiểu.
-Tôi định không nói cho cậu biết chuyện này nhưng giờ phải nói thôi. – hắn chẹp miệng.
Noím lặng lắng nghe.
Hắn xoa đầu nó, chẳng hiểu vì lí do gì mà từ khi nó cắt tóc mấy người xung quanh nó lại rất thích xoa đầu nó đến mức rối xù, tụi nó bị thương tích đầy mình cũng vì cái này đây. Nhưng lúc này nó không quan tâm, não nó dồn hết sức vào từng câu chữ của hắn:
-Hè này…Minh và Khanh sẽ đính hôn.
-Gì chứ? – nó thốt lên trong vô thức.
-Gia đình 2 bên – hắn tiếp tục – đã bàn bạc nhau rồi, dù gì cũng là đối tác làm ăn, 2 đứa nó nhìn cũng hợp nên họ muốn tác hợp cho cả 2, đồng thời cũng làm thân thiết mối quan hệ giữa 2 nhà luôn, cậu…hết hi vọng rồi!
-Minh…biết chuyện này chưa? – bề ngoài nó tỏ vẻ cứng rắn, không lẽ lần này nó mất hắn mãi mãi sao?
-Mình thì rồi. – hắn lại tiếp tục cười, vẫn cái nụ cười giả dối từ xưa đến nay – Nhưng con Khanh thì chưa, mới đưa ra quyết định này vào tuần trước thôi, có lẽ sẽ công bố vào 1 ngày gần đây. Con Khanh chắc vui lắm đây.
Lúc Phong lảm nhảm xong cũng là lúc Nhi đứng phắt dậy và vội vã chạy ra ngoài.
Phong ở lại, chẳng buồn gì mà diễn tiếp cái vở kịch cười trong nước mắt nữa.
Nhưng sự thật là gia đình họ Lâm và gia đình họ Trần đã bàn với nhau về chuyện Minh và Khanh. Minh cũng mới biết chuyện này vào ngày hôm qua. Người khởi xướng ra chuyện này là…bà Vân. Bà ta nghĩ lí do này cũng sẽ là 1 phần để tách Nhi và Minh.
Phong không chạy theo nó, lạnh lùng lôi điện thoại ra,bấm số đợi và…:
-Phần của cháu xong rồi, giờ tới lượt cô đấy.
Rồi hắn cúp máy, sẵn tay gạt phăng cái hộp băng keo cá nhân để ở cạnh hông “Cậu càng như vậy tôi càng muốn có cậu hơn, tôi không tin là mình không thể làm cho cậu thích tôi”
Nó hối hả trên đường lên sân thượng.
Khi chỉ còn 10 nấc thang nữa thì lên đến nơi, nó đụng hắn đang đi xuống.
NÓ khựng lại.
-Tránh ra! – Minh lạnh lùng, lần đầu tiên nó thấy hắn đáng sợ như vậy.
Tự nhiên nó nín bặt, những gì trong đầu nó muốn nói hình như đi du lịch hết trơn rồi thì phải. Nó né qua 1 bên.
hắn cũng chẳng thèm ngó ngàng gì tới nó, lòng tổn thương của hắn đã quá mức chịu đựng. Có thể sau này là những chuỗi ngày rất khó khăn đối với hắn.
Hắn đi ngang qua nó, sắc mặt không thay đổi. Lần này hắn bước qua nó liệu có quay đầu lại nữa không?
Nó quay phắt người lại và níu lấy tay hắn, hắn quay lại với sắc mặt lạnh không thể tả, thô lỗ giật phăng tay mình ra khỏi tay nó, không nói gì.
-Cậu…có thật là…- nó run lên – hè này…sẽ đính hôn với Khanh?
-Quan tâm à? – hắn nhếch mép – chia tay rồi thì quan tâm làm gì?
Rồi hắn xoay lưng đi tiếp.
-Vậy…là thật sao? – nhìn dáng hắn càng lúc càng khuất xa tầm mắt, cảm giác mất đi 1 người quan trọng đối với nó đây là lần thứ 2. Nó sẽ phải sống như thế nào nếu không có hắn?
Trong túi,điện thoại nó không ngừng rung,nó lôi ra, số rất lạ.
Nó quệt đi dòng nước mắt lăn vội:
-A lô?
-Nhi phải không? – đầu giây bên kia phát ra là 1 giọng nói của 1 phụ nữ.
-Ai vậy?
-Cô…là mẹ Minh nè.
-Dạ? – nó ngạc nhiên.
-Ưm…ra về cô có thể gặp cháu 1 lát được không?
-Dạ…
Ở quán coffee cách trường nó không xa, từ trên lầu nó có thể nhìn thấy từng tốp học sinh đi ra ngoài, rất nhốn nháo. Đối diện với nó là bà Vân.
-Ta nghe nói – sau 1 hồi im lặng, bà đặt tách coffee thơm mùi sữa xuống và nói – cháu và Minh đang yêu nhau?
-Dạ? – nó giật mình.
-Có thật thế không? – bà đánh mặt lại.
-Cháu…cháu…- nó ấp úng.
-Nếu là thật – bà tiếp – thì nên chấm dứt đi!
Lời ra lệnh của bà không khiến nó khỏi ngạc nhiên, nó ngước lên nhìn bà.
-Hè này… – bà nhìn sâu vào mắt nó – Minh và Khanh sẽ đính hôn, cuộc hôn ước này sẽ khẳng định lại vị trí thân giao giữa J.K và KERia, đồng thời cũng là nền tảng để 2 tập đoàn phát triển hơn, thằng Minh là người thừa kế, đương nhiên ta muốn nó giúp cho tập đoàn ngày càng lớn mạnh rồi, vì vậy…cháu đừng cản trở tương lai của nó.
Từng lời bà thốt ra cứ như hàng trăm con dao đâm vào tim nó. Nó sẽ cản trở tương lai của hắn sao? Chẳng lẽ nó và hắn không hôp đến mức ai cũng phải cản trở sao?
Nó cười khinh bỉ:
-Có lẽ cô vẫn chưa biết nhỉ? Cháu và tên Minh…chia tay rồi!
-Thật sao? – vẻ mặt hớn hở của bà ta càng khiến nó tức điên.
-Đúng, nên sau này đừng làm phiền cháu vì mấy chuyện này nữa.
Nói rồi nó đứng phắt dậy, đi xuống dưới lầu với thái độ ngang tàng nhất có thể.
Nó chẳng còn thiết khóc nữa mà lúc này nó thật sự đang rất bực.
Nó muốn kiếm 1 thằng cha biến thái nào đó để xả stress cho bớt giận nhưng làm sao đây, chả có thằng nào cả.
Nhi dán từng miếng băng keo cá nhân lên những vết trầy của Phong.
Phong chỉ nhìn nó và cười nãy giờ không thôi.
Sau khi dán xong miếng cuối cùng nó mới ngước lên nhìn hắn, dè dặn:
-Cậu…sẽ không nói chuyện này cho ai biết chứ?
Nụ cười trên gương mặt hắn tắt ngấm thay vào đó là sự thất vọng, hắn quay sang hướng khác:
-Chuyện gì?
-Thì chuyện Minh đánh cậu ý, cậu sẽ không nói cho ai chứ, nếu cậu mà nói ra thì Minh tiêu mất…
Phong im lặng, Nhi tiếp:
-Bởi vậy cậu đừng….
-Đủ rồi! – Phong quát lên, quay lại phía nó, tức giận – cuối cùng vẫn là lo cho thằng đó chứ không phải tôi à? Sợ tôi nói chuyện này ra hắn sẽ có chuyện nên mới giả bộ quan tâm tôi sao?
-….xin lỗi! – nó cúi mặt xuống, làn tóc xỏa xuống che đi nét mặt khổ sở.
Rồi không gian lại chìm trong sự yên tĩnh, chỉ còn tiếng đồng hồ vẫn tích tắc trên tường…
2 người….2 hướng khác nhau…
…cùng 1 tâm trạng.
-Phải làm gì… – cho tới 1 lúc rất lâu sau, Phong mới lên tiếng, giọng sầu – tôi phải làm gì thì…cậu mới thích tôi?
Nó quay sang nhìn hắn. hắn cũng quay lại phía nó.
Nó bặm môi rồi nói:
-Đừng…cậu đừng làm gì cả, vì…dù cậu có làm gì thì tôi vẫn chỉ thích 1 mình Minh thôi.
-Gì chứ? – bây giờ đến lượt Phong, lòng hắn đau nhói, phải chi ngay từ đầu đừng thích nó thì hay biết mấy,hắn thật sự bây giờ đang rất muốn ở vị trí của Minh.
-Tạm thời tôi sẽ giấu chuyện này – nó tiếp – tôi sẽ giữ lời là quen cậu nhưng chỉ hết năm học này thôi, ra trường roòi dù cậu có công bố đoạn phim này cho cả thế giới này biết thì cũng chẳng làm được gì cả.
-Ý cậu là – hắn cười xót xa – lúc đó cậu sẽ quay lại với thằng đó?
Nó gật đầu.
-VẬy thì trong thời gian quen cậu, tôi sẽ làm cho cậu thích tôi – hắn nâng cằm nó lên, nghiêm túc.
-Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu. – nó cương quyết.
- Nhưng nếu như lúc đó cậu vẫn không thích tôi và muốn trở lại với thằng đó thì cậu nghĩ…hắn sẽ tha thứ cho cậu sao?
-Đương nhiên là không,nhưng lúc đó tôi sẽ cố gắng để cậu ấy quay lại với tôi!
-Lỡ như lúc đó hắn không còn thích cậu nữa thì sao?
Nó im lặng trong 2 giây rồi nói:
-Thì lúc đó tôi sẽ làm cho cậu ấy thích tôi lại ngay từ đầu.
Tự nhiên Phong bật cười lớn lên:
-Nhưng làm sao đây? Không được rồi, dù lúc đó hắn có còn thích cậu đi chăng nữa thì 2 người cũng không thể quay lại đâu.
-Là sao? – nó khó hiểu.
-Tôi định không nói cho cậu biết chuyện này nhưng giờ phải nói thôi. – hắn chẹp miệng.
Noím lặng lắng nghe.
Hắn xoa đầu nó, chẳng hiểu vì lí do gì mà từ khi nó cắt tóc mấy người xung quanh nó lại rất thích xoa đầu nó đến mức rối xù, tụi nó bị thương tích đầy mình cũng vì cái này đây. Nhưng lúc này nó không quan tâm, não nó dồn hết sức vào từng câu chữ của hắn:
-Hè này…Minh và Khanh sẽ đính hôn.
-Gì chứ? – nó thốt lên trong vô thức.
-Gia đình 2 bên – hắn tiếp tục – đã bàn bạc nhau rồi, dù gì cũng là đối tác làm ăn, 2 đứa nó nhìn cũng hợp nên họ muốn tác hợp cho cả 2, đồng thời cũng làm thân thiết mối quan hệ giữa 2 nhà luôn, cậu…hết hi vọng rồi!
-Minh…biết chuyện này chưa? – bề ngoài nó tỏ vẻ cứng rắn, không lẽ lần này nó mất hắn mãi mãi sao?
-Mình thì rồi. – hắn lại tiếp tục cười, vẫn cái nụ cười giả dối từ xưa đến nay – Nhưng con Khanh thì chưa, mới đưa ra quyết định này vào tuần trước thôi, có lẽ sẽ công bố vào 1 ngày gần đây. Con Khanh chắc vui lắm đây.
Lúc Phong lảm nhảm xong cũng là lúc Nhi đứng phắt dậy và vội vã chạy ra ngoài.
Phong ở lại, chẳng buồn gì mà diễn tiếp cái vở kịch cười trong nước mắt nữa.
Nhưng sự thật là gia đình họ Lâm và gia đình họ Trần đã bàn với nhau về chuyện Minh và Khanh. Minh cũng mới biết chuyện này vào ngày hôm qua. Người khởi xướng ra chuyện này là…bà Vân. Bà ta nghĩ lí do này cũng sẽ là 1 phần để tách Nhi và Minh.
Phong không chạy theo nó, lạnh lùng lôi điện thoại ra,bấm số đợi và…:
-Phần của cháu xong rồi, giờ tới lượt cô đấy.
Rồi hắn cúp máy, sẵn tay gạt phăng cái hộp băng keo cá nhân để ở cạnh hông “Cậu càng như vậy tôi càng muốn có cậu hơn, tôi không tin là mình không thể làm cho cậu thích tôi”
Nó hối hả trên đường lên sân thượng.
Khi chỉ còn 10 nấc thang nữa thì lên đến nơi, nó đụng hắn đang đi xuống.
NÓ khựng lại.
-Tránh ra! – Minh lạnh lùng, lần đầu tiên nó thấy hắn đáng sợ như vậy.
Tự nhiên nó nín bặt, những gì trong đầu nó muốn nói hình như đi du lịch hết trơn rồi thì phải. Nó né qua 1 bên.
hắn cũng chẳng thèm ngó ngàng gì tới nó, lòng tổn thương của hắn đã quá mức chịu đựng. Có thể sau này là những chuỗi ngày rất khó khăn đối với hắn.
Hắn đi ngang qua nó, sắc mặt không thay đổi. Lần này hắn bước qua nó liệu có quay đầu lại nữa không?
Nó quay phắt người lại và níu lấy tay hắn, hắn quay lại với sắc mặt lạnh không thể tả, thô lỗ giật phăng tay mình ra khỏi tay nó, không nói gì.
-Cậu…có thật là…- nó run lên – hè này…sẽ đính hôn với Khanh?
-Quan tâm à? – hắn nhếch mép – chia tay rồi thì quan tâm làm gì?
Rồi hắn xoay lưng đi tiếp.
-Vậy…là thật sao? – nhìn dáng hắn càng lúc càng khuất xa tầm mắt, cảm giác mất đi 1 người quan trọng đối với nó đây là lần thứ 2. Nó sẽ phải sống như thế nào nếu không có hắn?
Trong túi,điện thoại nó không ngừng rung,nó lôi ra, số rất lạ.
Nó quệt đi dòng nước mắt lăn vội:
-A lô?
-Nhi phải không? – đầu giây bên kia phát ra là 1 giọng nói của 1 phụ nữ.
-Ai vậy?
-Cô…là mẹ Minh nè.
-Dạ? – nó ngạc nhiên.
-Ưm…ra về cô có thể gặp cháu 1 lát được không?
-Dạ…
Ở quán coffee cách trường nó không xa, từ trên lầu nó có thể nhìn thấy từng tốp học sinh đi ra ngoài, rất nhốn nháo. Đối diện với nó là bà Vân.
-Ta nghe nói – sau 1 hồi im lặng, bà đặt tách coffee thơm mùi sữa xuống và nói – cháu và Minh đang yêu nhau?
-Dạ? – nó giật mình.
-Có thật thế không? – bà đánh mặt lại.
-Cháu…cháu…- nó ấp úng.
-Nếu là thật – bà tiếp – thì nên chấm dứt đi!
Lời ra lệnh của bà không khiến nó khỏi ngạc nhiên, nó ngước lên nhìn bà.
-Hè này… – bà nhìn sâu vào mắt nó – Minh và Khanh sẽ đính hôn, cuộc hôn ước này sẽ khẳng định lại vị trí thân giao giữa J.K và KERia, đồng thời cũng là nền tảng để 2 tập đoàn phát triển hơn, thằng Minh là người thừa kế, đương nhiên ta muốn nó giúp cho tập đoàn ngày càng lớn mạnh rồi, vì vậy…cháu đừng cản trở tương lai của nó.
Từng lời bà thốt ra cứ như hàng trăm con dao đâm vào tim nó. Nó sẽ cản trở tương lai của hắn sao? Chẳng lẽ nó và hắn không hôp đến mức ai cũng phải cản trở sao?
Nó cười khinh bỉ:
-Có lẽ cô vẫn chưa biết nhỉ? Cháu và tên Minh…chia tay rồi!
-Thật sao? – vẻ mặt hớn hở của bà ta càng khiến nó tức điên.
-Đúng, nên sau này đừng làm phiền cháu vì mấy chuyện này nữa.
Nói rồi nó đứng phắt dậy, đi xuống dưới lầu với thái độ ngang tàng nhất có thể.
Nó chẳng còn thiết khóc nữa mà lúc này nó thật sự đang rất bực.
Nó muốn kiếm 1 thằng cha biến thái nào đó để xả stress cho bớt giận nhưng làm sao đây, chả có thằng nào cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.