Chương 68
Tô Cẩn Nhi
02/08/2013
Như mọi ngày, 8h30 nó tan việc làm thêm, tội nghiệp mấy khách hàng hôm nay tới quán kêu món náy món nọ rắc rối bị nó chử.i cho té khói, cũng may là bà quản lí không biết chứ nếu niết thì chức nhân viên quèn của nó cũng đi tong.
Nó bước ra khỏi tiệm KFC – nơi nó đang đi làm. Gặp Phong đứng trước cửa, vừa thấy nó hắn đã sam sáp lại gần:
-Làm gì mà lâu thế, người ta đợi nãy giờ mỏi cả chân.
-Ai mượn đợi chứ? – nó gắt gỏng, ngày hôm nay không biết là ngày gì mà xui thế không biết.
-Bạn trai chờ bạn gái không được hả?
Nó dừng chân lại, quay sang đối diện với hắn:
-Ai? Ai là bạn trai bạn gái ở đây hả?
-Tôi với cậu đang quen nhau mà, cậu vô tâm thật đấy! – Phong đưa giọng trách móc nhì hắn lúc này thật sự rất, rất cute.
-Mệt cậu thật. – nó quay lại và tiếp tục đi, không quên lôi earphone ra nghe nhạc.
Rồi tự dưng Phong giật lấy 1 đầu giây earphone của nó và cắm vào tai hắn khiến nó giật bắn mình:
-Gì đây?
-Nghe chung có chết chóc ai đâu!
-Điên!
Hào vào dòng nhạc sôi động của Beast nhưng thật sự nó chẳng thể nào tập trung được cả. Tâm hồn nó đang lơ lửng tại 1 nơi…có Minh.
Cơn tức giận trong 1 ngày cực xui dịu xuống thay vào đó là nỗi buồn sâu thẳm của những người đang yêu.
Phong cũng nhận ra điều đó ra điều đó…
HẮn nhẹ nhàng đan tay hắn vào tay nó nhưng nó không quan tâm.
Dọc trên con phố, ánh đèn điện lấp lánh, đèn xe ngoài đường cũng rực rỡ, tòa nhà cao tầng chót vót che đi vầng trăng cũng đang hiu hắt buồn…
Nhìn 2 người lcu1 này thật sự rất giống 1 đôi tình nahn6.
Lòng người đi sau càng trở nên lạnh lẽo, đáng lẽ người nắm tay nó dạo trên con phố về nhà nó lúc này đâu phải Phong….
Chậm rãi dõi bước 2 người đi trước, lòng đau không dứt…
-CẬu về đi! – tới của nhà, nó buông hờ tay Phong, nói.
Phogn vẫn đứng yên nhìn nó.
-Muốn gì đây? SAo còn đứng đấy? – nó nhíu mày.
-Được bạn trai đưa về tận nhà thì cũng phải trả ơn đi chứ?
-Ơn gì? – nó ngây thơ nai tơ.
Phong nhìn nó thêm 2 giây nử̃a rồi kèo nhẹ đầu nó lại gần. HẮn cúi xuống và đặt lên môi nó 1 nụ hôn cũng rất ư là nhẹ nhàng, không thô lỗ như ban sáng.
NÓ chỉ đứng yên, gương mặt không cảm xúc, đôi mi vẫn chớp nhẹ đều đều.
Rồi dần dần nụ hôn đi sâu hơn, 2 cái lưỡi quyện vào nhau, nó vẫn bình thản.
Chỉ có 1 con người đứng từ xa dãy hành lang là đang không giữ được bình tĩnh, đôi mắt lạnh lùng, 2 tay siết chặt, đôi chân run run, gió buông tóc bay hờ hững…
Phong đẩy nó vào trong, ép sát nó dựa vào tường, nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt hơn.
VÀ đương nhiên Phong biết là có người theo dõi từ xa.
“Trần Huy MInh, cậu hãy nhìn cho kĩ đi, cô ấy…là của tôi, không phải của cậu!” lời khẳng định từ trong thâm tâm tham lam luôn muốn chiếm hữu được nó.
Còn con người đi sau thì chắc chắn là Minh rồi.
Cho tới khi nó cảm thấy nụ hôn cảu Phong làm cho nó thấy khó thở, nó mới đẩy hắn ra:
-CẬu về đi!
Như vẫn còn luyến tiếc môi nó, hắn cũng chỉ ậm ừ:
-Ừm…ngủ ngon!
Nó cũng mở cửa và đi vào trong nhà.
Ngồi vào cái bàn học chuẩn bị chiến đấu với mớ bài tập tiếng anh sau khi đã xả mình tỏng dòng nước lạ̣nh. Nó vẫn không tập trung được. 1 tay nó chống chằm mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng đã lặn đâu mất tăm, sao cũng không có, chỉ có tiếng gió rít qua, hàng cây bên ngoài xào xạc…
Tách…tách…tách…
Nó giật mình đưa hồn trở lại:
-Mưa rồi sao?
Lúc đầu chỉ là vài gọt nhỏ li ti, lúc sau mưa như trút nước ngoài hiên. Nước tạt vào trong làm cho cuốn sách bài tập của nó lấm chấm vài giọt. Nó vội nhướn người ra ngoài đóng cửa chợt…
Phía dưới kia, phía dưới cái anh đèn vàng kai là 1 hình dáng khá quen thuộc…đang đứng đấy và ngước lên đây, nhìn về phía nó.
Càng giật mình hơn khi nó nhận ra người đó chính là Minh.
Nó hốt hoảng chạy xuống dưới đấy, quên cả mang dù.
-Cậu đứng đây từ bao giờ hả? – nó chạy lại chỗ hắn, dầm mưa chung, cả 2 ướt mem.
MẮt hắn nãy giờ vẫn không rời khỏi nó.
Nhìn thấy nó vẫn còn lo lắng cho mình, hắn tự cảm thấy lòng mình ấm áp hơn.
Minh mỉm cưới nhẹ và cũng giống như Phong, hắn cúi xuống và hôn nó.
Vẫn ngọt ngào như ngày nào mặc dù đôi môi có hơi lạnh vì nước mưa. Có thể cảm thấy rằng bờ môi hắn đang run…Khóc chăng?
Nó vội vàng đẩy hắn ra:
-Cậu tới đây làm gì? – giọng nó cũng run, nước mắt hào lẫn nước mưa.
Nhưng hắn lại kéo nó vào lòng hắn 1 lần nữa, ôm thật chặt:
-Đừng bỏ tôi! Đừng…nói chia tay với tôi…Ở cạnh tôi…vì thương hạ̣i cũng được…
Lời nói tận sâu từ trong đáy lòng, bay giờ hắn có thể dẹp bỏ lòng tự trọng của mình qua 1 bên để cầu xin nó quay lại với mình. Chỉ cần có nó, hắn không cần gì nữa hết, thứ quan trọng nhất trên đời bêy giờ đối với hắn duy nhất chỉ mình nó.
Nó khóc nấc lên thành từng tiếng:
-Đừng ngốc nghếch nữa…cậu….về đi mà…
-Xin cậu đấy…đừng xa tôi…- càng lúc hắn càng siết nó mạnh hơn, lòng cũng đau hơn, nước mắt rơi cũng nhiều hơn…
-Tôi cũng xin cậu đấy…từ bỏ tôi đi… – dằn lòng đừng khóc, dằn lòng đừng đau nhưng làm sao đây, nó không thể kiềm chế mình lại được…
HẮn buông nó ra, nhìn thật sâu, thật sâu vào mắt nó, nén nở 1 nụ cười khá gượng gạo:
-Cậu…không còn thích tôi cũng được, cậu thích ai cũng được nhưng đừng bỏ tôi, xin cậu đấy!
Lặng nghe tiếng hắn, từng lờ́i nói như cào cấu tâm can. Giọng hắn ngày càng trở nên yếu ớt, hắn cũng…đang khóc.
Nó tự cắn vào môi mình để giữ lòng mình thôi đau…chảy cả máu.
-Xin lỗi…xin lỗi….- tiếng nấc vang tận sâu trong tim, nó phải làm sao đây? Phải nói gì ngoài 2 chữ này?
Hắn thất thiểu buông tay nó, đôi mắt vô hồn nhưng chứa đựng nỗi đau khủng khiếp:
-Không…thể sao?
Nó lặng thinh nếm mùi máu tanh từ khóe miệng, nước mắt không ngừng tuôn.
Trời muốn khóc giùm hay sao mà lại cho trời mưa, cho cái thời tiết ảm sầu như thế này…?
Sự im lặng của nó đã dập tắt đi tia hy vọng cuối cùng trong hắn.
Hắn thẫn thờ quay người bỏ đi.
Như chợt nhớ ra chuyện gì, nó chợt chạy tới trước mặt hắn:
-Khoan đã!
Giọt nước mưa lăn từ trên xuống hàng mi của hắn, chớp nhẹ và rơi xuống. Hắn im lặng.
Nó vội vã đưa tay lên gỡ đôi khuyên tai trên tai trái nó. Lòng nó đau lắm, tay nó còn run run nữa mà. Nó thật sự không muốn gỡ ra đâu, nhưng nếu như cứ để đấy, mỗi lần nhìn vào nó lại nhớ tới hắn rồi lại đau lòng lắm…
Nó chìa 2 cái khuyên tai trên lòng bàn tay đã ướt đẫm:
-Trả cho cậu đấy!
Hắn cũng nắm lấy lại đôi khuyên tai, nhưng rồi lại thả xuống lòng đường đẫm nước:
-Tôi không thích lấy lại nhưng thứ đã cho cậu, đừng trả lại cho tôi…thích thì ném đi cũng được…
Rồi hắn lạnh lùng bước nagng qua nó, trước đó còn đụng phải vai nó.
2 dòng nước trên khuôn mặt 2 người cứ quyện vào nhua cứ như thể là rất hợp vậy.
Nó cũng chẳng cần nhặt đôi khuyên tai lên, đạp mạnh nước văng tung tóe rồi cũng bước đi hướng ngược lại với hắn về chung cư.
2 người…
…2 hướng khác nhau…
…lòng luôn hướng về nhau…
….chỉ có đôi khuyên tai ở giữa vẫn sáng lấp lánh…
Nhưng rồi khoảng mấy phút sau, 1 bàn chân nhỏ bé dừng cạnh đôi khuyên tai ấy, quỳ xuống đó, nơi cặp khuyên tai vẫn rực rỡ dưới ánh đèn vàng và những giọt mưa vẫn thi nhau rơi tí tách, những tán cây vẫn đung đưa qua lại theo gió, bong bóng nước vỡ tan…
Nhẹ nhàng cầm đôi khuyên tai đặt lên trái tim, nó khóc nhiều hơn. Nó cũng cần phải giữ lại 1 chút gì đó về hắn…
Nó yêu hắn
Hắn cũng yêu nó
Nhưng có lẽ cả 2 sẽ chấm dứt tại đây…
Liệu có thể quay ngược thời gian?
Nó bước ra khỏi tiệm KFC – nơi nó đang đi làm. Gặp Phong đứng trước cửa, vừa thấy nó hắn đã sam sáp lại gần:
-Làm gì mà lâu thế, người ta đợi nãy giờ mỏi cả chân.
-Ai mượn đợi chứ? – nó gắt gỏng, ngày hôm nay không biết là ngày gì mà xui thế không biết.
-Bạn trai chờ bạn gái không được hả?
Nó dừng chân lại, quay sang đối diện với hắn:
-Ai? Ai là bạn trai bạn gái ở đây hả?
-Tôi với cậu đang quen nhau mà, cậu vô tâm thật đấy! – Phong đưa giọng trách móc nhì hắn lúc này thật sự rất, rất cute.
-Mệt cậu thật. – nó quay lại và tiếp tục đi, không quên lôi earphone ra nghe nhạc.
Rồi tự dưng Phong giật lấy 1 đầu giây earphone của nó và cắm vào tai hắn khiến nó giật bắn mình:
-Gì đây?
-Nghe chung có chết chóc ai đâu!
-Điên!
Hào vào dòng nhạc sôi động của Beast nhưng thật sự nó chẳng thể nào tập trung được cả. Tâm hồn nó đang lơ lửng tại 1 nơi…có Minh.
Cơn tức giận trong 1 ngày cực xui dịu xuống thay vào đó là nỗi buồn sâu thẳm của những người đang yêu.
Phong cũng nhận ra điều đó ra điều đó…
HẮn nhẹ nhàng đan tay hắn vào tay nó nhưng nó không quan tâm.
Dọc trên con phố, ánh đèn điện lấp lánh, đèn xe ngoài đường cũng rực rỡ, tòa nhà cao tầng chót vót che đi vầng trăng cũng đang hiu hắt buồn…
Nhìn 2 người lcu1 này thật sự rất giống 1 đôi tình nahn6.
Lòng người đi sau càng trở nên lạnh lẽo, đáng lẽ người nắm tay nó dạo trên con phố về nhà nó lúc này đâu phải Phong….
Chậm rãi dõi bước 2 người đi trước, lòng đau không dứt…
-CẬu về đi! – tới của nhà, nó buông hờ tay Phong, nói.
Phogn vẫn đứng yên nhìn nó.
-Muốn gì đây? SAo còn đứng đấy? – nó nhíu mày.
-Được bạn trai đưa về tận nhà thì cũng phải trả ơn đi chứ?
-Ơn gì? – nó ngây thơ nai tơ.
Phong nhìn nó thêm 2 giây nử̃a rồi kèo nhẹ đầu nó lại gần. HẮn cúi xuống và đặt lên môi nó 1 nụ hôn cũng rất ư là nhẹ nhàng, không thô lỗ như ban sáng.
NÓ chỉ đứng yên, gương mặt không cảm xúc, đôi mi vẫn chớp nhẹ đều đều.
Rồi dần dần nụ hôn đi sâu hơn, 2 cái lưỡi quyện vào nhau, nó vẫn bình thản.
Chỉ có 1 con người đứng từ xa dãy hành lang là đang không giữ được bình tĩnh, đôi mắt lạnh lùng, 2 tay siết chặt, đôi chân run run, gió buông tóc bay hờ hững…
Phong đẩy nó vào trong, ép sát nó dựa vào tường, nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt hơn.
VÀ đương nhiên Phong biết là có người theo dõi từ xa.
“Trần Huy MInh, cậu hãy nhìn cho kĩ đi, cô ấy…là của tôi, không phải của cậu!” lời khẳng định từ trong thâm tâm tham lam luôn muốn chiếm hữu được nó.
Còn con người đi sau thì chắc chắn là Minh rồi.
Cho tới khi nó cảm thấy nụ hôn cảu Phong làm cho nó thấy khó thở, nó mới đẩy hắn ra:
-CẬu về đi!
Như vẫn còn luyến tiếc môi nó, hắn cũng chỉ ậm ừ:
-Ừm…ngủ ngon!
Nó cũng mở cửa và đi vào trong nhà.
Ngồi vào cái bàn học chuẩn bị chiến đấu với mớ bài tập tiếng anh sau khi đã xả mình tỏng dòng nước lạ̣nh. Nó vẫn không tập trung được. 1 tay nó chống chằm mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng đã lặn đâu mất tăm, sao cũng không có, chỉ có tiếng gió rít qua, hàng cây bên ngoài xào xạc…
Tách…tách…tách…
Nó giật mình đưa hồn trở lại:
-Mưa rồi sao?
Lúc đầu chỉ là vài gọt nhỏ li ti, lúc sau mưa như trút nước ngoài hiên. Nước tạt vào trong làm cho cuốn sách bài tập của nó lấm chấm vài giọt. Nó vội nhướn người ra ngoài đóng cửa chợt…
Phía dưới kia, phía dưới cái anh đèn vàng kai là 1 hình dáng khá quen thuộc…đang đứng đấy và ngước lên đây, nhìn về phía nó.
Càng giật mình hơn khi nó nhận ra người đó chính là Minh.
Nó hốt hoảng chạy xuống dưới đấy, quên cả mang dù.
-Cậu đứng đây từ bao giờ hả? – nó chạy lại chỗ hắn, dầm mưa chung, cả 2 ướt mem.
MẮt hắn nãy giờ vẫn không rời khỏi nó.
Nhìn thấy nó vẫn còn lo lắng cho mình, hắn tự cảm thấy lòng mình ấm áp hơn.
Minh mỉm cưới nhẹ và cũng giống như Phong, hắn cúi xuống và hôn nó.
Vẫn ngọt ngào như ngày nào mặc dù đôi môi có hơi lạnh vì nước mưa. Có thể cảm thấy rằng bờ môi hắn đang run…Khóc chăng?
Nó vội vàng đẩy hắn ra:
-Cậu tới đây làm gì? – giọng nó cũng run, nước mắt hào lẫn nước mưa.
Nhưng hắn lại kéo nó vào lòng hắn 1 lần nữa, ôm thật chặt:
-Đừng bỏ tôi! Đừng…nói chia tay với tôi…Ở cạnh tôi…vì thương hạ̣i cũng được…
Lời nói tận sâu từ trong đáy lòng, bay giờ hắn có thể dẹp bỏ lòng tự trọng của mình qua 1 bên để cầu xin nó quay lại với mình. Chỉ cần có nó, hắn không cần gì nữa hết, thứ quan trọng nhất trên đời bêy giờ đối với hắn duy nhất chỉ mình nó.
Nó khóc nấc lên thành từng tiếng:
-Đừng ngốc nghếch nữa…cậu….về đi mà…
-Xin cậu đấy…đừng xa tôi…- càng lúc hắn càng siết nó mạnh hơn, lòng cũng đau hơn, nước mắt rơi cũng nhiều hơn…
-Tôi cũng xin cậu đấy…từ bỏ tôi đi… – dằn lòng đừng khóc, dằn lòng đừng đau nhưng làm sao đây, nó không thể kiềm chế mình lại được…
HẮn buông nó ra, nhìn thật sâu, thật sâu vào mắt nó, nén nở 1 nụ cười khá gượng gạo:
-Cậu…không còn thích tôi cũng được, cậu thích ai cũng được nhưng đừng bỏ tôi, xin cậu đấy!
Lặng nghe tiếng hắn, từng lờ́i nói như cào cấu tâm can. Giọng hắn ngày càng trở nên yếu ớt, hắn cũng…đang khóc.
Nó tự cắn vào môi mình để giữ lòng mình thôi đau…chảy cả máu.
-Xin lỗi…xin lỗi….- tiếng nấc vang tận sâu trong tim, nó phải làm sao đây? Phải nói gì ngoài 2 chữ này?
Hắn thất thiểu buông tay nó, đôi mắt vô hồn nhưng chứa đựng nỗi đau khủng khiếp:
-Không…thể sao?
Nó lặng thinh nếm mùi máu tanh từ khóe miệng, nước mắt không ngừng tuôn.
Trời muốn khóc giùm hay sao mà lại cho trời mưa, cho cái thời tiết ảm sầu như thế này…?
Sự im lặng của nó đã dập tắt đi tia hy vọng cuối cùng trong hắn.
Hắn thẫn thờ quay người bỏ đi.
Như chợt nhớ ra chuyện gì, nó chợt chạy tới trước mặt hắn:
-Khoan đã!
Giọt nước mưa lăn từ trên xuống hàng mi của hắn, chớp nhẹ và rơi xuống. Hắn im lặng.
Nó vội vã đưa tay lên gỡ đôi khuyên tai trên tai trái nó. Lòng nó đau lắm, tay nó còn run run nữa mà. Nó thật sự không muốn gỡ ra đâu, nhưng nếu như cứ để đấy, mỗi lần nhìn vào nó lại nhớ tới hắn rồi lại đau lòng lắm…
Nó chìa 2 cái khuyên tai trên lòng bàn tay đã ướt đẫm:
-Trả cho cậu đấy!
Hắn cũng nắm lấy lại đôi khuyên tai, nhưng rồi lại thả xuống lòng đường đẫm nước:
-Tôi không thích lấy lại nhưng thứ đã cho cậu, đừng trả lại cho tôi…thích thì ném đi cũng được…
Rồi hắn lạnh lùng bước nagng qua nó, trước đó còn đụng phải vai nó.
2 dòng nước trên khuôn mặt 2 người cứ quyện vào nhua cứ như thể là rất hợp vậy.
Nó cũng chẳng cần nhặt đôi khuyên tai lên, đạp mạnh nước văng tung tóe rồi cũng bước đi hướng ngược lại với hắn về chung cư.
2 người…
…2 hướng khác nhau…
…lòng luôn hướng về nhau…
….chỉ có đôi khuyên tai ở giữa vẫn sáng lấp lánh…
Nhưng rồi khoảng mấy phút sau, 1 bàn chân nhỏ bé dừng cạnh đôi khuyên tai ấy, quỳ xuống đó, nơi cặp khuyên tai vẫn rực rỡ dưới ánh đèn vàng và những giọt mưa vẫn thi nhau rơi tí tách, những tán cây vẫn đung đưa qua lại theo gió, bong bóng nước vỡ tan…
Nhẹ nhàng cầm đôi khuyên tai đặt lên trái tim, nó khóc nhiều hơn. Nó cũng cần phải giữ lại 1 chút gì đó về hắn…
Nó yêu hắn
Hắn cũng yêu nó
Nhưng có lẽ cả 2 sẽ chấm dứt tại đây…
Liệu có thể quay ngược thời gian?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.