Chương 66
Tống Cửu Cận
08/04/2024
Editor: Kỳ Giản Niệm
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Lục Hi Hòa tiễn hai người đến cửa, nhìn Lục Trường Vĩ và Thẩm Lan Du vào thang máy, sau khi cửa thang máy đóng lại cô mới quay về.
Về đến nhà, cô lên giường nằm, nghĩ mãi vẫn cảm thấy có gì không đúng lắm, cô cảm thấy hình như vợ chồng lão Lục đang gạt mình chuyện gì đó, nhưng họ không nói cho cô biết, cô cũng không đoán được, nghĩ tới đây, cô lại thấy buồn bực, vì vậy quyết định không nghĩ nữa, cứ nằm như vậy, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Lúc cô tỉnh lại, ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông xuống, trong phòng ngủ chỉ còn ánh đèn màu cam, cô ngồi dậy, nhìn chằm chằm chiếc đèn kia, trước khi ngủ cô không bật đèn mà nhỉ?
Đúng lúc này, Lục Hi Hòa ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, cô theo bản năng xoa bụng, có tiềng cồn cào vang lên, cô thấy hơi đói.
Bỗng nhiên, cửa phòng bị mở ra, ánh sáng ở bên ngoài chiếu thẳng vào trong.
“Diễn Diễn?” Cô mơ màng gọi.
Cả người Kỷ Diễn cứng đờ, sau đó từ từ đi về phía cô, anh ngồi xuống mép giường, thấp giọng hỏi cô, “Em vừa gọi anh là gì?”
“Diễn Diễn, nghe hay không anh?” Lúc này Lục Hi Hòa đã tỉnh táo lại, giọng nói mang theo vẻ đùa giỡn, cô đã muốn gọi như này từ lâu rồi.
Kỷ Diễn kéo tay cô lên môi mình, hôn một cái, “Nghe hay lắm, sau này cứ gọi anh như vậy đi.”
Lục Hi Hòa, “???”
Không giống tưởng tượng của cô chút nào, cô cứ tưởng anh sẽ bài xích cách gọi này, dù sao anh cũng là một người đàn ông kiêu ngạo như vậy mà!
“Anh chắc chứ?”
“Ừ, anh thích cách gọi này.”
Thật ra không phải Kỷ Diễn thích cái tên này, mà là thích được cô gọi, ngọt ngào, giống như bọc đường vậy.
“Được, vậy sau này em sẽ gọi anh là Diễn Diễn.”
“Ừ.”
Lục Hi Hòa duỗi tay nhéo mặt anh, thoạt nhìn thì khuôn mặt này trông có vẻ lạnh lùng, nhưng lại rất mềm mại!
Cô nhéo một lúc mới chợt nhớ ra, “Đúng rồi, sao anh lại ở đây?”
Nói đến đây, Kỷ Diễn chỉ muốn lật cô lại đánh cho một trận, buổi chiều, lúc anh về nhà, tìm khắp nơi mà không thấy cô đâu, điện thoại thì tắt máy, nhưng rõ ràng xe cô vẫn đỗ ở dưới hầm, cuối cùng, anh nghĩ tới nghĩ lui, quyết định qua đây xem cô có về nhà không, vừa mở cửa đã nhìn thấy giày của cô, anh vào phòng ngủ xem thử thì thấy cái người khiến anh lo lắng cả ngày trời đang ngủ say trên giường.
Lúc ấy anh chỉ muốn lôi cô dậy đánh cho một trận, nhưng thấy cô ngủ ngon như vậy, anh đành phải nhẫn nhịn.
“Sao anh không nói gì?” Lục Hi Hòa không vui hất cằm.
Kỷ Diễn liếc mắt nhìn cô một cái, Lục Hi Hòa chu môi, không hiểu sao lại thấy chột dạ, vừa rồi cô nhéo anh hơi mạnh tay, bây giờ cằm anh đã đỏ lên rồi, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh lúc này, tim cô bỗng đập thình thịch, vội duỗi tay xoa xoa mặt anh.
“Không đau, không đau mà.”
Kỷ Diễn, “Hôn anh một cái đi, anh sẽ tha thứ cho em.”
Lục Hi Hòa, “…”
Được rồi, ai bảo cô đuối lý chứ?
Nghĩ vậy, cô ngẩng đầu hôn lên môi anh, một tia sáng lóe lên trong mắt Kỷ Diễn, cô còn chưa kịp nghĩ gì đã bị anh giữ chặt gáy, hôn thật sâu.
Bàn tay anh đặt ở vạt áo cô, dường như định chui vào trong, lúc anh xốc áo lên, Lục Hi Hòa vội ngăn lại, cô nghiêng đầu né tránh nụ hôn của anh, “Không hôn, không hôn nữa, em đói rồi.”
Kỷ Diễn cũng không để cô khó xử, nghe cô kêu đói thì buông cô ra, “Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi.”
“Vâng.” Lục Hi Hòa vén chăn lên.
Kỷ Diễn giúp cô lấy dép lê, đi vào chân cho cô.
“Hi Hòa?”
“Dạ?”
“Thật ra vừa rồi anh muốn em hôn ở chỗ này.”
Lục Hi Hòa nhìn vị trí anh chỉ.
Một vết đỏ nằm ở trên cằm.
*
Sáng sớm hôm sau, lúc Kỷ Diễn dậy, Lục Hi Hòa vẫn đang ngủ.
Anh đi mua đồ ăn sáng về rồi mà cô vẫn chưa thức, anh cũng không đánh thức cô, nhìn khuôn mặt yên tĩnh của cô khi ngủ say, anh cúi xuống hôn lên trán cô một cái rồi chuẩn bị đi làm.
Nhưng lúc anh vừa đứng dậy, Lục Hi Hòa đã tỉnh giấc.
“Anh đánh thức em hả?” Anh dịu dàng hỏi cô.
Lúc Hi Hòa mơ màng lắc đầu, Kỷ Diễn thấy cô như vậy biết cô vẫn chưa tỉnh ngủ, vì thế nhẹ nhàng nói: “Bây giờ vẫn còn sớm, em ngủ thêm một lát đi.”
Cô vừa mới ký hợp đồng với công ty, anh cũng chưa chuẩn kị kế hoạch sắp tới cho cô, vì vậy hiện tại cô không có lịch trình gì, cho nên không cần phải dậy sớm như thế.
“Anh để đồ ăn sáng trong lò vi sóng, lát nữa em dậy thì nhớ ăn đấy.”
“Vâng.” Lục Hi Hòa mơ mơ màng màng trả lời, sau đó lại nằm xuống, nhắm mắt ngủ tiếp.
Thấy cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ như vậy, Kỷ Diễn không nhịn được bật cười, nhưng cũng không dám chạm vào cô nữa, sợ lại làm cô tỉnh giấc.
Lần thứ hai Lục Hi Hòa mở mắt ra, mặt trời đã lên cao từ lâu, nhớ lại lời Kỷ Diễn dặn, cô đi đánh răng rửa mặt, sau đó lấy bữa sáng trong lò vi sóng ra ăn, để mà nói thật thì đây không thể xem là bữa sáng được, phải là bữa trưa mới đúng!
Buổi chiều, cô nằm trên sô pha, chơi game với Chu Chỉ Yểu.
“Cô không biết đấy thôi, gần đây sắc mặt Hà Phỉ khó coi lắm.”
Lục Hi Hòa xem thường: “Không khó coi mới lạ đấy, chị ta cứ tưởng là cưỡi được lên đầu tôi, sau đó mới phát hiện ra chỉ là một giấc mơ hão huyền, không khó coi mà được chắc?”
“Mà này, cô không định rời khỏi Tinh Thượng, chuyển đến Thiên Ngu à, chắc chắn Kỷ Diễn sẽ nhận cô đó.”
“Ấy, chưa gì đã bắt đầu đào góc tường hộ người ta rồi?” Chu Chỉ Yểu trêu chọc, “Nhưng mà tôi vẫn chưa định rời khỏi Tinh Thượng, cô đi rồi, tôi lập tức trở thành bông hoa xinh đẹp nhất ở đây, bây giờ chuyện gì tốt cũng đến tay tôi, sao phải rời đi chứ?”
Hai người chơi game suốt cả chiều, mãi đến khi Kỷ Diễn gọi điện cho cô mới dừng lại.
“Bây giờ sao?”
“Đúng vậy, lát nữa anh sẽ đón em, dẫn em đi ăn.”
“Hôm nay ăn ở ngoài ạ?”
“Ừm, một lát nữa anh về.”
“Vậy được, em đi thay quần áo đây.”
Cả ngày hôm nay cô làm ổ trong nhà, giờ còn đang mặc đồ ngủ, sau khi thay quần áo xong, cô trang điểm qua một chút, xong xuôi, cô xuống đại sảnh đợi Kỷ Diễn đến đón.
Cô vừa xuống được một lát đã thấy xe của Kỷ Diễn đang lái về phía này, chờ xe dừng lại trước mặt, cô mở cửa ra ngồi vào.
“Mình đi đâu ăn thế anh?”
Kỷ Diễn nghiêng người cài dây an toàn cho cô: “Đến nơi rồi em sẽ biết thôi.”
“Được, đi thôi.”
Dù sao Kỷ Diển cũng biết rõ khẩu vị của cô, cô cũng không sợ anh đưa cô đến quán nào khó ăn. Kỷ Diễn dừng xe ở một quán đồ ăn cay Tứ Xuyên, Lục Hi Hòa thích cay, rất hợp với khẩu bị của cô.
“Anh đi đỗ xe đã, em đứng đây đợi anh nhé!”
“Dạ.” Lục Hi Hòa ngoan ngoãn gật đầu.
Chờ anh đỗ xe xong, lúc này hai người mới lặng lẽ bước vào quán, anh nắm tay cô dắt thẳng lên tầng.
“Anh không đặt phòng riêng trước à?”
“Anh đặt rồi.”
“Hả?”
Kỷ Diễn nắm tay cô dừng trước một căn phòng, anh nhẹ nhàng gõ cửa rồi mới đẩy cửa ra đi vào, Lục Hi Hòa ngây ngốc, chẳng lẽ ngoài hai người họ còn có ai khác sao? Sau khi bước vào phòng, nhìn người đàn ông đang ngồi trên bàn ăn, cô kinh ngạc hô lên.
“Đạo diễn Trần?”
Trần Biện đứng dậy, nhìn hai người họ cười, “Hi Hòa, đã lâu không gặp.”
“Đạo diễn Trần, sao anh lại ở đây?”
“Ngồi xuống trước đã.” Kỷ Diễn nói.
Sau khi phục vụ mang đồ ăn lên, mọi người tiếp tục nói chuyện, Trần Biện chính là đạo diễn phim 《Linh Lung》, kinh nghiệm làm việc phong phú, ở trong giới giải trí cũng có chút tiếng tăm, năm ngoái, sau khi bộ phim 《Thật đáng tiếc》 làm mưa làm gió khắp các nền tảng, rất hiếm ai gặp được vị Bá Lạc* này. Sau một thời gian vắng bóng, cuối cùng Trần Biện cũng trở lại với bộ phim chuyển thể 《Linh Lung》.
*Bá Lạc: chỉ những người biết sử dụng nhân tài.
Lúc tuyển chọn nữ chính, anh ta vừa liếc mắt đã vừa ý Lục Hi Hòa rồi, sau khi quyết định dàn diễn viên, Tinh Thượng cũng tỏ vẻ sẽ nguyện ý đầu tư cho anh ta.
Nữ chính do anh ta đích thân chọn, còn được Tinh Thượng rót vốn nên rất tự tin vào《Linh Lung》. Nhưng ai ngờ sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Lục Hi Hòa và công ty xảy ra mâu thuẫn. Lư Lương Kiều dựa vào thân phận nhà đầu tư của mình mà cưỡng ép Trần Biện thay đổi nữ chính. Đáng tiếc, trong lòng anh ta chỉ thấy Lục Hi Hòa hợp với vai diễn này nhất, Hà Phỉ đẹp thì sao chứ, cô ta đâu có khí chất như Lục Hi Hòa?
Là một đạo diễn, anh ta tuyệt đối không đồng ý đổi người, nhưng thái độ của Lư Lương Kiều rất cương quyết, còn tuyên bố thẳng thừng, nếu vị trí nữ chính không thuộc về Hà Phỉ thì Tinh Thượng sẽ rút vốn đầu tư, mọi người đều biết, nhà đầu tư lớn nhất của 《Linh Lung》chính là Tinh Thượng, nếu Tinh Thương rút vốn, bộ phim này chắc chắn sẽ không thể quay được nữa.
Nhưng mà 《Linh Lung》là toàn bộ tâm huyết của tổ đạo diễn, Lư Lương Kiều làm vậy chính là ép bọn họ, mọi người thảo luận suốt đêm, thành công của một bộ phim không chỉ dựa trên kịch bản mà còn liên quan rất lớn đến diễn viên, cuối cùng họ quyết định, nếu nữ chính không phải người họ chọn thì bộ phim này cũng không cần phải quay nữa, vì vậy, họ chủ động từ chối Tinh Thượng đầu tư, đồng thời cũng từ chối việc để Hà Phỉ gia nhập đoàn phim.
Cuối cùng, lúc mọi người cho rằng《Linh Lung》sẽ không còn cơ hội nữa thì đột nhiên Kỷ Diễn đến tìm Trần Biện, ngỏ ý đầu tư cho họ, hơn nữa sẽ giúp họ mời Lục Hi Hòa làm nữ chính của phim.
*
Sau khi Trần Biện kể hết ngọn nguồn câu chuyện, anh ta nhìn Lục Hi Hòa, chân thành hỏi: “Cô Lục, bây giờ cô có đồng ý gia nhập đoàn phim của chúng tôi không?”
Thật ra lúc Thái Nguyệt đưa kịch bản 《 Linh Lung 》 cho cô xem, cô đã rất thích nhân vật nữ chính này rồi, nếu không thì sao cô lại bỏ qua kịch bản của một đạo diễn lớn để tham gia buổi thử vai 《 Linh Lung 》 chứ?
Lúc này đây, cơ hội lại chạy đến với cô lần nữa, tất nhiên là cô đồng ý rồi, vì thế cô gật đầu với Trần Biện.
“Đây là vinh hạnh của tôi.”
Trong lúc ăn cơm, ba người đã thảo luận đâu vào đấy, Kỷ Diễn hẹn Trần Biện ngày mai sẽ ký hợp đồng, dự kiến là《 Linh Lung 》 sẽ bắt đầu quay trong tháng này.
Sau khi Trần Biện rời đi, Lục Hi Hòa xoay người ôm chặt Kỷ Diễn: “Diễn Diễn, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã làm mọi chuyện vì em.”
Kỷ Diễn tựa cằm lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Anh nói rồi, anh sẽ đưa em đến vị trí cao nhất của giới giải trí, nhất định anh sẽ làm được.”
Lục Hi Hòa vô cùng cảm động, nhưng lại giả vờ tức giận nói: “Sao em lại có cảm giác được ông chủ lớn bao nuôi thế?”
Kỷ Diễn cười, “Vậy em có thích không?”
“Ừm, cảm giác này không tồi đâu, có phải chỉ cần có anh thì sau này em có thể tung hoành trong giới giải trí đúng không?”
“Cho em mặc sức tung hoành luôn, anh chỉ cần em vui thôi.”
Câu nói đầy cưng chiều của Kỷ Diễn lập tức kích thích tuyến lệ của Lục Hi Hòa, khóe mắt cô bắt đầu phiếm hồng, “Diễn Diễn, anh đối xử tốt với em quá, phải làm sao bây giờ? Em cảm thấy, em không thể rời xa anh được đâu.”
“Anh mong còn không được.”
Anh chỉ mong cả đời này cô sẽ không bao giờ rời xa anh, thật ra, rốt cuộc ai là người không thể rời xa ai, anh hiểu rất rõ, anh duỗi tay ấn nhẹ lên khóe mắt cô, “Đừng khóc, chúng ta vẫn đang ở ngoài đường đấy.”
Lục Hi Hòa rời khỏi vòng tay của Kỷ Diễn, chậm rãi lau khô nước mắt rồi nắm lấy tay anh, “Chúng ta mau về nhà đi.”
Kỷ Diễn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, “Được, chúng ta về nhà thôi.”
*
Sau khi Lục Hi Hòa ký hợp đồng với Thiên Ngu, nhiệt độ của cô giảm đi đôi chút, nhưng có một chuyện phát sinh khiến Lục Hi Hòa lên hot search.
Thiên Ngu có rất nhiều nghệ sĩ, nhưng vị CEO Kỷ Diễn lại không theo dõi một ai, chỉ theo dõi một mình Lục Hi Hòa.
Phần bình luận bắt đầu bàn tán sôi nổi về quan hệ của Kỷ Diễn và Lục Hi Hòa, có không ít những ý kiến trái chiều, tuy không có bằng chứng, nhưng không thể ngăn cản sự tò mò của cư dân mạng, cùng lúc đó, độ nổi tiếng của Lục Hi Hòa càng tăng cao.
Mà mấy ngày sau đó, đạo diễn Trần Biện chính thức đăng bài lên Weibo xác nhận dàn diễn viên của phim, nam chính là nam diễn viên của công ty phim điện ảnh truyền hình Khốc Cơ – Tần Hoa, mà nữ chính là người đang gây sốt gần đây – Lục Hi Hòa, weibo vừa đăng lập tức bùng nổ, đến cả nam chính Tần Hoa cũng bị vứt sang một bên, tất cả đều bàn về Lục Hi Hòa.
Trước đó không lâu, cuộc tranh vai nữ chính 《 Linh Lung 》 vẫn còn diễn ra trước mắt, cả Lục Hi Hòa và Hà Phỉ đều có khả năng nhận được vai diễn này, chỉ là lúc đó, đạo diễn và phòng làm việc chưa từng thừa nhận cũng chưa từng phủ nhận, nhưng hiện tại, Trần Biện lại đăng Weibo tuyên bố diễn viên, còn tag cả tên vào, thì ra, quay đi quay lại, vị trí nữ chính vẫn thuộc về Lục Hi Hòa, trước đó Lục Hi Hòa đã rất nổi tiếng, bây giờ lại càng được chú ý rộng rãi hơn.
Đúng lúc này, không biết là ai đã đưa ra manh mối mới.
Trong suốt khoảng thời gian từ lúc Lục Hi Hòa kết thúc hợp đồng với Tinh Thượng, gia nhập công ty Thiên Ngu, độ nổi tiếng của cô vẫn không dứt, từ lúc Kỷ Diễn – CEO Thiên Ngu tự mình ngỏ lời mời đến việc Kỷ Diễn theo dõi mình cô, giờ lại đến nữ chính phim 《Linh Lung》 , mà chỉ trong thời gian ngắn,《Linh Lung》 cũng được chú ý rất nhiều.
Mọi người đều biết, bây giờ Thiên Ngu là nhà đầu tư của bộ phim 《Linh Lung》 , vậy mà trong thời gian ngắn, chỉ dựa vào một bài viết đã có thể gây sốt, thành công khiến Lục Hi Hòa càng nổi tiếng hơn, đồng thời cũng bắn phát súng mở màn cho 《Linh Lung》.
Sau khi manh mối được tung ra, cư dân mạng bỗng bừng tỉnh.
Thì ra tất cả những chuyện trước đó chỉ là để mở đường cho sau này, Thiên Ngu không hổ là công ty lớn nhất giới giải trí, phương pháp tuyên truyền cực kỳ lợi hại, các nghệ sĩ của công ty cũng đồng loạt phát triển.
Ở phần bình luận, mọi người không ngừng cảm thản về cách tuyên truyền của Thiên Ngu, mà hai nhân vật chính lại làm như không có việc gì đi dạo trong siêu thị.
Lục Hi Hòa cầm một hộp sữa chua chạy đến bên cạnh Kỷ Diễn, “Chiêu này của anh thật sự rất thông minh.”
Kỷ Diễn cầm lấy hộp sữa chua trong tay cô để vào xe đẩy, anh nói: “Nếu chút chiêu này anh còn không có thì làm sao đưa em đến vị trí cao nhất của giới giải trí được?”
Lục Hi Hòa cười, ôm lấy cánh tay anh, “Hình như rất có lý.”
Kỷ Diễn chọn thêm mấy loại trái cây bỏ vào xe đẩy, Lục Hi Hòa nhìn thoáng qua, hầu như đều là món cô thích ăn, từ trước đến nay, mỗi khi ở cạnh anh, cô không cần phải nghĩ bản thân muốn gì, bởi vì anh nhớ rõ mọi sở thích của cô còn hơn cả cô nữa.
“Đi thôi, đi tính tiền.”
“Mua xong rồi ạ?”
“Ừm.”
Hai người đi đến chỗ thanh toán, Lục Hi Hòa đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Diễn Diễn, bây giờ em đã ký hợp đồng với đạo diễn Trần rồi, mấy hôm nữa sẽ phải đi quay phim, nếu em không ở nhà, có khi nào anh sẽ nhớ em đến nỗi không ngủ được không?”
Khóe miệng Kỷ Diễn cong lên thành hình cung, lúc Lục Hi Hòa cho rằng anh muốn nói gì đó, khóe miệng tươi cười của anh bỗng vụt tắt, anh kéo mũ cô xuống thật, sau đó ôm chặt cô vào lòng.
“Sao vậy anh? Có phóng viên hả?” Cô theo bản năng nắm chặt vạt áo của anh.
Kỷ Diễn nhỏ giọng nói, “Có vẻ không giống lắm, chắc là fans thôi, có lẽ là họ cảm thấy em quen mắt.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Kỷ Diễn thản nhiên liếc mắt nhìn mấy người kia, “Không sao, chúng ta cứ đi thôi, chắc mấy cô ấy sẽ không qua đây đâu.”
“Vâng.”
Đúng như lời Kỷ Diễn nói, mãi đến khi hai người ra khỏi siêu thị, mấy người kia cũng không đuổi theo, có lẽ mấy người họ chỉ hoài nghi thôi, không chắc chắn lắm.
Trên đường về chung cư, Lục Hi Hòa đột nhiên nở nụ cười, Kỷ Diễn cũng cười theo.
“Anh biết em đang cười chuyện gì à mà cười theo em?” Lục Hi Hòa nói.
Kỷ Diễn lắc đầu, anh không biết cô đang cười chuyện gì, nhưng mỗi khi cô cười, anh sẽ không kiềm chế được mà cười theo, không cách nào kiểm soát được, nhưng anh vẫn hỏi: “Vậy vừa rồi em cười cái gì thế?”
“Em cảm thấy chúng ta rất giống gián điệp, lúc nào cũng phải cẩn thận, trốn đông trốn tây?”
Kỷ Diễn cưng chiều hỏi: “Vậy khi nào chúng ta mới không giống gián điệp nữa đây?”
Lục Hi Hòa nghĩ một lát, sau đó cười nói: “Chờ khi nào anh đến gặp ba mẹ em đã, xem anh có đủ tiêu chuẩn không.”
Nụ cười trên môi Kỷ Diễn bỗng khựng lại, Lục Hi Hòa tưởng anh lo lắng, vì thế an ủi anh: “Nhưng mà anh không cần hồi hộp đâu, anh xuất xắc như vậy, chắc chắn ba mẹ em sẽ hài lòng mà.”
Đôi mắt sâu thẳm của Kỷ Diễn lập tức trở nên phức tạp, nhưng nhìn dáng vẻ tươi cười trong sáng của cô, trong lòng anh trở nên mềm mại, anh dừng bước, không kìm được lòng nghiêng người về phía cô.
Lục Hi Hòa tưởng Kỷ Diễn muốn hôn cô, vì thế cô phối hợp nhắm mắt lại, nhưng anh không hôn vào môi như cô đoán, mà hôn lên trán, cô mở mắt ra thì đụng phải ánh mắt thâm thúy của anh.
“… Diễn Diễn.”
“Đồng ý với anh, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, em vẫn sẽ ở bên cạnh anh, được không?”
Câu nói này của Kỷ Diễn khiến Lục Hi Hòa cảm thấy khó hiểu, nhưng thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, cô gật đầu chắc chắn, “Được, em đồng ý với anh, em sẽ mãi bên cạnh anh.”
Sau khi ra khỏi thang máy, Kỷ Diễn mở cửa nhà, lúc bọn họ bước vào, còn chưa kịp thay giày thì thang máy phía sau đột nhiên mở ra, hai người đồng thời quay lại nhìn, vừa thấy người đứng trong thang máy, Lục Hi Hòa lập tức ngơ ngác, đây chẳng phải lão Lục nhà cô sao?
“Lão… Lão Lục?”
------oOo------
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Lục Hi Hòa tiễn hai người đến cửa, nhìn Lục Trường Vĩ và Thẩm Lan Du vào thang máy, sau khi cửa thang máy đóng lại cô mới quay về.
Về đến nhà, cô lên giường nằm, nghĩ mãi vẫn cảm thấy có gì không đúng lắm, cô cảm thấy hình như vợ chồng lão Lục đang gạt mình chuyện gì đó, nhưng họ không nói cho cô biết, cô cũng không đoán được, nghĩ tới đây, cô lại thấy buồn bực, vì vậy quyết định không nghĩ nữa, cứ nằm như vậy, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Lúc cô tỉnh lại, ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông xuống, trong phòng ngủ chỉ còn ánh đèn màu cam, cô ngồi dậy, nhìn chằm chằm chiếc đèn kia, trước khi ngủ cô không bật đèn mà nhỉ?
Đúng lúc này, Lục Hi Hòa ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, cô theo bản năng xoa bụng, có tiềng cồn cào vang lên, cô thấy hơi đói.
Bỗng nhiên, cửa phòng bị mở ra, ánh sáng ở bên ngoài chiếu thẳng vào trong.
“Diễn Diễn?” Cô mơ màng gọi.
Cả người Kỷ Diễn cứng đờ, sau đó từ từ đi về phía cô, anh ngồi xuống mép giường, thấp giọng hỏi cô, “Em vừa gọi anh là gì?”
“Diễn Diễn, nghe hay không anh?” Lúc này Lục Hi Hòa đã tỉnh táo lại, giọng nói mang theo vẻ đùa giỡn, cô đã muốn gọi như này từ lâu rồi.
Kỷ Diễn kéo tay cô lên môi mình, hôn một cái, “Nghe hay lắm, sau này cứ gọi anh như vậy đi.”
Lục Hi Hòa, “???”
Không giống tưởng tượng của cô chút nào, cô cứ tưởng anh sẽ bài xích cách gọi này, dù sao anh cũng là một người đàn ông kiêu ngạo như vậy mà!
“Anh chắc chứ?”
“Ừ, anh thích cách gọi này.”
Thật ra không phải Kỷ Diễn thích cái tên này, mà là thích được cô gọi, ngọt ngào, giống như bọc đường vậy.
“Được, vậy sau này em sẽ gọi anh là Diễn Diễn.”
“Ừ.”
Lục Hi Hòa duỗi tay nhéo mặt anh, thoạt nhìn thì khuôn mặt này trông có vẻ lạnh lùng, nhưng lại rất mềm mại!
Cô nhéo một lúc mới chợt nhớ ra, “Đúng rồi, sao anh lại ở đây?”
Nói đến đây, Kỷ Diễn chỉ muốn lật cô lại đánh cho một trận, buổi chiều, lúc anh về nhà, tìm khắp nơi mà không thấy cô đâu, điện thoại thì tắt máy, nhưng rõ ràng xe cô vẫn đỗ ở dưới hầm, cuối cùng, anh nghĩ tới nghĩ lui, quyết định qua đây xem cô có về nhà không, vừa mở cửa đã nhìn thấy giày của cô, anh vào phòng ngủ xem thử thì thấy cái người khiến anh lo lắng cả ngày trời đang ngủ say trên giường.
Lúc ấy anh chỉ muốn lôi cô dậy đánh cho một trận, nhưng thấy cô ngủ ngon như vậy, anh đành phải nhẫn nhịn.
“Sao anh không nói gì?” Lục Hi Hòa không vui hất cằm.
Kỷ Diễn liếc mắt nhìn cô một cái, Lục Hi Hòa chu môi, không hiểu sao lại thấy chột dạ, vừa rồi cô nhéo anh hơi mạnh tay, bây giờ cằm anh đã đỏ lên rồi, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh lúc này, tim cô bỗng đập thình thịch, vội duỗi tay xoa xoa mặt anh.
“Không đau, không đau mà.”
Kỷ Diễn, “Hôn anh một cái đi, anh sẽ tha thứ cho em.”
Lục Hi Hòa, “…”
Được rồi, ai bảo cô đuối lý chứ?
Nghĩ vậy, cô ngẩng đầu hôn lên môi anh, một tia sáng lóe lên trong mắt Kỷ Diễn, cô còn chưa kịp nghĩ gì đã bị anh giữ chặt gáy, hôn thật sâu.
Bàn tay anh đặt ở vạt áo cô, dường như định chui vào trong, lúc anh xốc áo lên, Lục Hi Hòa vội ngăn lại, cô nghiêng đầu né tránh nụ hôn của anh, “Không hôn, không hôn nữa, em đói rồi.”
Kỷ Diễn cũng không để cô khó xử, nghe cô kêu đói thì buông cô ra, “Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi.”
“Vâng.” Lục Hi Hòa vén chăn lên.
Kỷ Diễn giúp cô lấy dép lê, đi vào chân cho cô.
“Hi Hòa?”
“Dạ?”
“Thật ra vừa rồi anh muốn em hôn ở chỗ này.”
Lục Hi Hòa nhìn vị trí anh chỉ.
Một vết đỏ nằm ở trên cằm.
*
Sáng sớm hôm sau, lúc Kỷ Diễn dậy, Lục Hi Hòa vẫn đang ngủ.
Anh đi mua đồ ăn sáng về rồi mà cô vẫn chưa thức, anh cũng không đánh thức cô, nhìn khuôn mặt yên tĩnh của cô khi ngủ say, anh cúi xuống hôn lên trán cô một cái rồi chuẩn bị đi làm.
Nhưng lúc anh vừa đứng dậy, Lục Hi Hòa đã tỉnh giấc.
“Anh đánh thức em hả?” Anh dịu dàng hỏi cô.
Lúc Hi Hòa mơ màng lắc đầu, Kỷ Diễn thấy cô như vậy biết cô vẫn chưa tỉnh ngủ, vì thế nhẹ nhàng nói: “Bây giờ vẫn còn sớm, em ngủ thêm một lát đi.”
Cô vừa mới ký hợp đồng với công ty, anh cũng chưa chuẩn kị kế hoạch sắp tới cho cô, vì vậy hiện tại cô không có lịch trình gì, cho nên không cần phải dậy sớm như thế.
“Anh để đồ ăn sáng trong lò vi sóng, lát nữa em dậy thì nhớ ăn đấy.”
“Vâng.” Lục Hi Hòa mơ mơ màng màng trả lời, sau đó lại nằm xuống, nhắm mắt ngủ tiếp.
Thấy cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ như vậy, Kỷ Diễn không nhịn được bật cười, nhưng cũng không dám chạm vào cô nữa, sợ lại làm cô tỉnh giấc.
Lần thứ hai Lục Hi Hòa mở mắt ra, mặt trời đã lên cao từ lâu, nhớ lại lời Kỷ Diễn dặn, cô đi đánh răng rửa mặt, sau đó lấy bữa sáng trong lò vi sóng ra ăn, để mà nói thật thì đây không thể xem là bữa sáng được, phải là bữa trưa mới đúng!
Buổi chiều, cô nằm trên sô pha, chơi game với Chu Chỉ Yểu.
“Cô không biết đấy thôi, gần đây sắc mặt Hà Phỉ khó coi lắm.”
Lục Hi Hòa xem thường: “Không khó coi mới lạ đấy, chị ta cứ tưởng là cưỡi được lên đầu tôi, sau đó mới phát hiện ra chỉ là một giấc mơ hão huyền, không khó coi mà được chắc?”
“Mà này, cô không định rời khỏi Tinh Thượng, chuyển đến Thiên Ngu à, chắc chắn Kỷ Diễn sẽ nhận cô đó.”
“Ấy, chưa gì đã bắt đầu đào góc tường hộ người ta rồi?” Chu Chỉ Yểu trêu chọc, “Nhưng mà tôi vẫn chưa định rời khỏi Tinh Thượng, cô đi rồi, tôi lập tức trở thành bông hoa xinh đẹp nhất ở đây, bây giờ chuyện gì tốt cũng đến tay tôi, sao phải rời đi chứ?”
Hai người chơi game suốt cả chiều, mãi đến khi Kỷ Diễn gọi điện cho cô mới dừng lại.
“Bây giờ sao?”
“Đúng vậy, lát nữa anh sẽ đón em, dẫn em đi ăn.”
“Hôm nay ăn ở ngoài ạ?”
“Ừm, một lát nữa anh về.”
“Vậy được, em đi thay quần áo đây.”
Cả ngày hôm nay cô làm ổ trong nhà, giờ còn đang mặc đồ ngủ, sau khi thay quần áo xong, cô trang điểm qua một chút, xong xuôi, cô xuống đại sảnh đợi Kỷ Diễn đến đón.
Cô vừa xuống được một lát đã thấy xe của Kỷ Diễn đang lái về phía này, chờ xe dừng lại trước mặt, cô mở cửa ra ngồi vào.
“Mình đi đâu ăn thế anh?”
Kỷ Diễn nghiêng người cài dây an toàn cho cô: “Đến nơi rồi em sẽ biết thôi.”
“Được, đi thôi.”
Dù sao Kỷ Diển cũng biết rõ khẩu vị của cô, cô cũng không sợ anh đưa cô đến quán nào khó ăn. Kỷ Diễn dừng xe ở một quán đồ ăn cay Tứ Xuyên, Lục Hi Hòa thích cay, rất hợp với khẩu bị của cô.
“Anh đi đỗ xe đã, em đứng đây đợi anh nhé!”
“Dạ.” Lục Hi Hòa ngoan ngoãn gật đầu.
Chờ anh đỗ xe xong, lúc này hai người mới lặng lẽ bước vào quán, anh nắm tay cô dắt thẳng lên tầng.
“Anh không đặt phòng riêng trước à?”
“Anh đặt rồi.”
“Hả?”
Kỷ Diễn nắm tay cô dừng trước một căn phòng, anh nhẹ nhàng gõ cửa rồi mới đẩy cửa ra đi vào, Lục Hi Hòa ngây ngốc, chẳng lẽ ngoài hai người họ còn có ai khác sao? Sau khi bước vào phòng, nhìn người đàn ông đang ngồi trên bàn ăn, cô kinh ngạc hô lên.
“Đạo diễn Trần?”
Trần Biện đứng dậy, nhìn hai người họ cười, “Hi Hòa, đã lâu không gặp.”
“Đạo diễn Trần, sao anh lại ở đây?”
“Ngồi xuống trước đã.” Kỷ Diễn nói.
Sau khi phục vụ mang đồ ăn lên, mọi người tiếp tục nói chuyện, Trần Biện chính là đạo diễn phim 《Linh Lung》, kinh nghiệm làm việc phong phú, ở trong giới giải trí cũng có chút tiếng tăm, năm ngoái, sau khi bộ phim 《Thật đáng tiếc》 làm mưa làm gió khắp các nền tảng, rất hiếm ai gặp được vị Bá Lạc* này. Sau một thời gian vắng bóng, cuối cùng Trần Biện cũng trở lại với bộ phim chuyển thể 《Linh Lung》.
*Bá Lạc: chỉ những người biết sử dụng nhân tài.
Lúc tuyển chọn nữ chính, anh ta vừa liếc mắt đã vừa ý Lục Hi Hòa rồi, sau khi quyết định dàn diễn viên, Tinh Thượng cũng tỏ vẻ sẽ nguyện ý đầu tư cho anh ta.
Nữ chính do anh ta đích thân chọn, còn được Tinh Thượng rót vốn nên rất tự tin vào《Linh Lung》. Nhưng ai ngờ sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Lục Hi Hòa và công ty xảy ra mâu thuẫn. Lư Lương Kiều dựa vào thân phận nhà đầu tư của mình mà cưỡng ép Trần Biện thay đổi nữ chính. Đáng tiếc, trong lòng anh ta chỉ thấy Lục Hi Hòa hợp với vai diễn này nhất, Hà Phỉ đẹp thì sao chứ, cô ta đâu có khí chất như Lục Hi Hòa?
Là một đạo diễn, anh ta tuyệt đối không đồng ý đổi người, nhưng thái độ của Lư Lương Kiều rất cương quyết, còn tuyên bố thẳng thừng, nếu vị trí nữ chính không thuộc về Hà Phỉ thì Tinh Thượng sẽ rút vốn đầu tư, mọi người đều biết, nhà đầu tư lớn nhất của 《Linh Lung》chính là Tinh Thượng, nếu Tinh Thương rút vốn, bộ phim này chắc chắn sẽ không thể quay được nữa.
Nhưng mà 《Linh Lung》là toàn bộ tâm huyết của tổ đạo diễn, Lư Lương Kiều làm vậy chính là ép bọn họ, mọi người thảo luận suốt đêm, thành công của một bộ phim không chỉ dựa trên kịch bản mà còn liên quan rất lớn đến diễn viên, cuối cùng họ quyết định, nếu nữ chính không phải người họ chọn thì bộ phim này cũng không cần phải quay nữa, vì vậy, họ chủ động từ chối Tinh Thượng đầu tư, đồng thời cũng từ chối việc để Hà Phỉ gia nhập đoàn phim.
Cuối cùng, lúc mọi người cho rằng《Linh Lung》sẽ không còn cơ hội nữa thì đột nhiên Kỷ Diễn đến tìm Trần Biện, ngỏ ý đầu tư cho họ, hơn nữa sẽ giúp họ mời Lục Hi Hòa làm nữ chính của phim.
*
Sau khi Trần Biện kể hết ngọn nguồn câu chuyện, anh ta nhìn Lục Hi Hòa, chân thành hỏi: “Cô Lục, bây giờ cô có đồng ý gia nhập đoàn phim của chúng tôi không?”
Thật ra lúc Thái Nguyệt đưa kịch bản 《 Linh Lung 》 cho cô xem, cô đã rất thích nhân vật nữ chính này rồi, nếu không thì sao cô lại bỏ qua kịch bản của một đạo diễn lớn để tham gia buổi thử vai 《 Linh Lung 》 chứ?
Lúc này đây, cơ hội lại chạy đến với cô lần nữa, tất nhiên là cô đồng ý rồi, vì thế cô gật đầu với Trần Biện.
“Đây là vinh hạnh của tôi.”
Trong lúc ăn cơm, ba người đã thảo luận đâu vào đấy, Kỷ Diễn hẹn Trần Biện ngày mai sẽ ký hợp đồng, dự kiến là《 Linh Lung 》 sẽ bắt đầu quay trong tháng này.
Sau khi Trần Biện rời đi, Lục Hi Hòa xoay người ôm chặt Kỷ Diễn: “Diễn Diễn, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã làm mọi chuyện vì em.”
Kỷ Diễn tựa cằm lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Anh nói rồi, anh sẽ đưa em đến vị trí cao nhất của giới giải trí, nhất định anh sẽ làm được.”
Lục Hi Hòa vô cùng cảm động, nhưng lại giả vờ tức giận nói: “Sao em lại có cảm giác được ông chủ lớn bao nuôi thế?”
Kỷ Diễn cười, “Vậy em có thích không?”
“Ừm, cảm giác này không tồi đâu, có phải chỉ cần có anh thì sau này em có thể tung hoành trong giới giải trí đúng không?”
“Cho em mặc sức tung hoành luôn, anh chỉ cần em vui thôi.”
Câu nói đầy cưng chiều của Kỷ Diễn lập tức kích thích tuyến lệ của Lục Hi Hòa, khóe mắt cô bắt đầu phiếm hồng, “Diễn Diễn, anh đối xử tốt với em quá, phải làm sao bây giờ? Em cảm thấy, em không thể rời xa anh được đâu.”
“Anh mong còn không được.”
Anh chỉ mong cả đời này cô sẽ không bao giờ rời xa anh, thật ra, rốt cuộc ai là người không thể rời xa ai, anh hiểu rất rõ, anh duỗi tay ấn nhẹ lên khóe mắt cô, “Đừng khóc, chúng ta vẫn đang ở ngoài đường đấy.”
Lục Hi Hòa rời khỏi vòng tay của Kỷ Diễn, chậm rãi lau khô nước mắt rồi nắm lấy tay anh, “Chúng ta mau về nhà đi.”
Kỷ Diễn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, “Được, chúng ta về nhà thôi.”
*
Sau khi Lục Hi Hòa ký hợp đồng với Thiên Ngu, nhiệt độ của cô giảm đi đôi chút, nhưng có một chuyện phát sinh khiến Lục Hi Hòa lên hot search.
Thiên Ngu có rất nhiều nghệ sĩ, nhưng vị CEO Kỷ Diễn lại không theo dõi một ai, chỉ theo dõi một mình Lục Hi Hòa.
Phần bình luận bắt đầu bàn tán sôi nổi về quan hệ của Kỷ Diễn và Lục Hi Hòa, có không ít những ý kiến trái chiều, tuy không có bằng chứng, nhưng không thể ngăn cản sự tò mò của cư dân mạng, cùng lúc đó, độ nổi tiếng của Lục Hi Hòa càng tăng cao.
Mà mấy ngày sau đó, đạo diễn Trần Biện chính thức đăng bài lên Weibo xác nhận dàn diễn viên của phim, nam chính là nam diễn viên của công ty phim điện ảnh truyền hình Khốc Cơ – Tần Hoa, mà nữ chính là người đang gây sốt gần đây – Lục Hi Hòa, weibo vừa đăng lập tức bùng nổ, đến cả nam chính Tần Hoa cũng bị vứt sang một bên, tất cả đều bàn về Lục Hi Hòa.
Trước đó không lâu, cuộc tranh vai nữ chính 《 Linh Lung 》 vẫn còn diễn ra trước mắt, cả Lục Hi Hòa và Hà Phỉ đều có khả năng nhận được vai diễn này, chỉ là lúc đó, đạo diễn và phòng làm việc chưa từng thừa nhận cũng chưa từng phủ nhận, nhưng hiện tại, Trần Biện lại đăng Weibo tuyên bố diễn viên, còn tag cả tên vào, thì ra, quay đi quay lại, vị trí nữ chính vẫn thuộc về Lục Hi Hòa, trước đó Lục Hi Hòa đã rất nổi tiếng, bây giờ lại càng được chú ý rộng rãi hơn.
Đúng lúc này, không biết là ai đã đưa ra manh mối mới.
Trong suốt khoảng thời gian từ lúc Lục Hi Hòa kết thúc hợp đồng với Tinh Thượng, gia nhập công ty Thiên Ngu, độ nổi tiếng của cô vẫn không dứt, từ lúc Kỷ Diễn – CEO Thiên Ngu tự mình ngỏ lời mời đến việc Kỷ Diễn theo dõi mình cô, giờ lại đến nữ chính phim 《Linh Lung》 , mà chỉ trong thời gian ngắn,《Linh Lung》 cũng được chú ý rất nhiều.
Mọi người đều biết, bây giờ Thiên Ngu là nhà đầu tư của bộ phim 《Linh Lung》 , vậy mà trong thời gian ngắn, chỉ dựa vào một bài viết đã có thể gây sốt, thành công khiến Lục Hi Hòa càng nổi tiếng hơn, đồng thời cũng bắn phát súng mở màn cho 《Linh Lung》.
Sau khi manh mối được tung ra, cư dân mạng bỗng bừng tỉnh.
Thì ra tất cả những chuyện trước đó chỉ là để mở đường cho sau này, Thiên Ngu không hổ là công ty lớn nhất giới giải trí, phương pháp tuyên truyền cực kỳ lợi hại, các nghệ sĩ của công ty cũng đồng loạt phát triển.
Ở phần bình luận, mọi người không ngừng cảm thản về cách tuyên truyền của Thiên Ngu, mà hai nhân vật chính lại làm như không có việc gì đi dạo trong siêu thị.
Lục Hi Hòa cầm một hộp sữa chua chạy đến bên cạnh Kỷ Diễn, “Chiêu này của anh thật sự rất thông minh.”
Kỷ Diễn cầm lấy hộp sữa chua trong tay cô để vào xe đẩy, anh nói: “Nếu chút chiêu này anh còn không có thì làm sao đưa em đến vị trí cao nhất của giới giải trí được?”
Lục Hi Hòa cười, ôm lấy cánh tay anh, “Hình như rất có lý.”
Kỷ Diễn chọn thêm mấy loại trái cây bỏ vào xe đẩy, Lục Hi Hòa nhìn thoáng qua, hầu như đều là món cô thích ăn, từ trước đến nay, mỗi khi ở cạnh anh, cô không cần phải nghĩ bản thân muốn gì, bởi vì anh nhớ rõ mọi sở thích của cô còn hơn cả cô nữa.
“Đi thôi, đi tính tiền.”
“Mua xong rồi ạ?”
“Ừm.”
Hai người đi đến chỗ thanh toán, Lục Hi Hòa đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Diễn Diễn, bây giờ em đã ký hợp đồng với đạo diễn Trần rồi, mấy hôm nữa sẽ phải đi quay phim, nếu em không ở nhà, có khi nào anh sẽ nhớ em đến nỗi không ngủ được không?”
Khóe miệng Kỷ Diễn cong lên thành hình cung, lúc Lục Hi Hòa cho rằng anh muốn nói gì đó, khóe miệng tươi cười của anh bỗng vụt tắt, anh kéo mũ cô xuống thật, sau đó ôm chặt cô vào lòng.
“Sao vậy anh? Có phóng viên hả?” Cô theo bản năng nắm chặt vạt áo của anh.
Kỷ Diễn nhỏ giọng nói, “Có vẻ không giống lắm, chắc là fans thôi, có lẽ là họ cảm thấy em quen mắt.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Kỷ Diễn thản nhiên liếc mắt nhìn mấy người kia, “Không sao, chúng ta cứ đi thôi, chắc mấy cô ấy sẽ không qua đây đâu.”
“Vâng.”
Đúng như lời Kỷ Diễn nói, mãi đến khi hai người ra khỏi siêu thị, mấy người kia cũng không đuổi theo, có lẽ mấy người họ chỉ hoài nghi thôi, không chắc chắn lắm.
Trên đường về chung cư, Lục Hi Hòa đột nhiên nở nụ cười, Kỷ Diễn cũng cười theo.
“Anh biết em đang cười chuyện gì à mà cười theo em?” Lục Hi Hòa nói.
Kỷ Diễn lắc đầu, anh không biết cô đang cười chuyện gì, nhưng mỗi khi cô cười, anh sẽ không kiềm chế được mà cười theo, không cách nào kiểm soát được, nhưng anh vẫn hỏi: “Vậy vừa rồi em cười cái gì thế?”
“Em cảm thấy chúng ta rất giống gián điệp, lúc nào cũng phải cẩn thận, trốn đông trốn tây?”
Kỷ Diễn cưng chiều hỏi: “Vậy khi nào chúng ta mới không giống gián điệp nữa đây?”
Lục Hi Hòa nghĩ một lát, sau đó cười nói: “Chờ khi nào anh đến gặp ba mẹ em đã, xem anh có đủ tiêu chuẩn không.”
Nụ cười trên môi Kỷ Diễn bỗng khựng lại, Lục Hi Hòa tưởng anh lo lắng, vì thế an ủi anh: “Nhưng mà anh không cần hồi hộp đâu, anh xuất xắc như vậy, chắc chắn ba mẹ em sẽ hài lòng mà.”
Đôi mắt sâu thẳm của Kỷ Diễn lập tức trở nên phức tạp, nhưng nhìn dáng vẻ tươi cười trong sáng của cô, trong lòng anh trở nên mềm mại, anh dừng bước, không kìm được lòng nghiêng người về phía cô.
Lục Hi Hòa tưởng Kỷ Diễn muốn hôn cô, vì thế cô phối hợp nhắm mắt lại, nhưng anh không hôn vào môi như cô đoán, mà hôn lên trán, cô mở mắt ra thì đụng phải ánh mắt thâm thúy của anh.
“… Diễn Diễn.”
“Đồng ý với anh, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, em vẫn sẽ ở bên cạnh anh, được không?”
Câu nói này của Kỷ Diễn khiến Lục Hi Hòa cảm thấy khó hiểu, nhưng thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, cô gật đầu chắc chắn, “Được, em đồng ý với anh, em sẽ mãi bên cạnh anh.”
Sau khi ra khỏi thang máy, Kỷ Diễn mở cửa nhà, lúc bọn họ bước vào, còn chưa kịp thay giày thì thang máy phía sau đột nhiên mở ra, hai người đồng thời quay lại nhìn, vừa thấy người đứng trong thang máy, Lục Hi Hòa lập tức ngơ ngác, đây chẳng phải lão Lục nhà cô sao?
“Lão… Lão Lục?”
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.