Chương 67
Tống Cửu Cận
08/04/2024
Editor: Kỳ Giản Niệm
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Lục Trường Vĩ vừa bước ra khỏi thang máy, vẫn chưa kịp phản ứng lại, vốn dĩ hôm nay ông tới là vì mấy lời đồn trên mạng, dù bây giờ chỉ là “scandal”, nhưng việc Hi Hòa và nhà họ Kỷ có liên quan đến nhau khiến ông thấy rất bất an, ông muốn tới đây làm rõ chuyện này, nếu không sẽ không thể nào yên tâm được.
Đứa con gái này của ông từ nhỏ đã sống độc lập, tự chủ, nhưng cũng vô lo vô nghĩ, từ lúc đi học đến khi đi làm, ông chưa từng thấy cô thân thiết với chàng trai nào cả, nhưng lúc này đây, ông lại nhìn thấy đứa con gái của mình đi vào nhà với một người đàn ông khác, điều này khiến ông bị tác động không nhẹ.
Ông đứng đó, bất động nhìn người đàn ông đứng cạnh Lục Hi Hòa đang xách mấy túi đồ vừa mua, dáng người cao ráo, đeo khẩu trang che kín mặt, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt kia cũng biết là phong thái hơn người.
Ông đi về phía bọn họ, hỏi: “Hi Hòa, đây là?”
Kỷ Diễn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra đó là Lục Trường Vĩ, đôi mắt anh chợt trở nên thâm thúy đến nỗi không nhìn ra cảm xúc, giám đốc Kỷ luôn điềm tĩnh suýt nữa thì không kìm chế được. Vốn dĩ anh định hai ngày nữa sẽ qua chào hỏi ba mẹ cô, nhưng không ngờ tới tình cảnh này, giờ chuyện cũng đã rồi, anh cũng không đường lui nào cả, Lục Hi Hòa đứng bên cạnh còn chưa kịp nói gì, anh đã giơ tay tháo khẩu trang ra.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông trước mặt, Lục Trường Vĩ sửng sốt một lúc, chàng trai này trông rất quen, hình như ông đã gặp ở đâu rồi…
Kỷ Diễn thấy vẻ trầm tư trong mắt Lục Trường Vĩ, nhưng vẫn cung kính khom lưng chào ông: “Cháu chào chú, cháu là Kỷ Diễn.”
Lúc Kỷ Diễn tự giới thiệu, Lục Trường Vĩ cũng chợt nhớ ra, chàng trai trẻ trước mặt này này chính là cậu bé năm đó, tuy mười năm đã trôi qua rồi, nhưng khuôn mặt của anh cũng không thay đổi nhiều.
Hai người thấy đều nhìn thấy biểu cảm trong mặt nhau, mỗi người đều tự hiểu trong lòng.
Lục Hi Hòa không nhận ra sự khác thường giữa họ, cứ tưởng Lục Trường Vĩ bị mình dọa, nhưng cô còn chưa kịp giải thích đã thấy vẻ mặt vô cảm của Lục Trường Vĩ nhìn chằm chằm mình, dù có chậm hiểu thế nào đi nữa thì cô cũng cảm thấy có gì đó không ổn, Lục Trường Vĩ hỏi: “Hai đứa sống chung với nhau nhau à?”
Lục Hi Hòa không trả lời ngay, bởi vì cô thấy giọng điệu của Lão Lục hơi lạ, nhưng cô nhất thời chưa nghĩ ra được là lạ ở đâu, trong lúc cô chần chừ, Lục Trường Vĩ cũng đã hiểu toàn bộ, ông kéo Lục Hi Hòa đang đứng cạnh Kỷ Diễn qua.
Lục Hi Hòa bị ông kéo, cả người hơi lảo đảo, suýt nữa là té, Kỷ Diễn ở phía sau vô thức đưa tay ra đỡ cô, nhưng tay anh còn chưa kịp chạm vào Lục Hi Hòa, thì Lục Hi Hòa đã đứng vững.
Sau khi đứng vững lại, Lục Hi Hòa ngơ ngác nhìn ba mình, chuyện gì thế này? Sao lão Lục lại phản ứng mạnh thế?
“Cậu Kỷ đúng không, con bé ký hợp đồng với công ty cậu rồi thì đúng là nghệ sĩ của công ty cậu, bất kể con bé đi đóng phim hay quay quảng cáo gì đó thì tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng về chuyện này, tôi cảm thấy con bé không hợp với công ty của cậu.”
Lục Hi Hòa cảm thấy lão Lục đã hiểu lầm gì đó rồi, cô vội vàng giải thích: “Lão Lục à, ba đang nói gì vậy…”
Lục Trường Vĩ quay đầu, trừng mắt với cô: “Con im lặng cho ba!”
Trong trí nhớ của Lục Hi Hòa, Lục Trường Vĩ chưa từng nói chuyện với cô như vậy, ông luôn nói là Thẩm Lan Du chiều chuộng cô quá mức, nhưng rõ ràng ông mới là người chiều chuộng cô nhất, người có đầu óc linh hoạt như cô cũng không khỏi ngây người.
“Chú, cháu biết chuyện này là cháu không đúng, đáng lẽ cháu nên tới chào hỏi chú từ sớm.”
“Chào hỏi thì không cần đâu, chúng tôi không trèo cao nổi.”
“Lão Lục…”
“Con về nhà với ba.” Lục Trường Vĩ duỗi tay kéo Lục Hi Hòa đi.
“Lão Lục, ba làm gì vậy? Con không về, chuyện không như ba nghĩ đâu.”
“Con im miệng, bắt đầu từ bây giờ, ba không cho phép con nói câu nào cả!”
Trước thái độ cứng rắn của ông, Lục Hi Hòa cảm thấy rất khó hiểu, cô đã từng nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng không ngờ chuyện sẽ thế này, cô giãy giụa muốn thoát khỏi tay Lục Trường Vĩ: “Lão Lục, con không hiểu, tại sao ba lại muốn làm như vậy chứ?”
Kỷ Diễn biết rõ tính tình của Lục Hi Hòa, nếu cô ngoan cố không chịu thì không ai có thể chống lại cô, anh cũng biết Lục Trường Vĩ hiểu rất rõ tính khí của cô. Nhưng mà lúc này, ông ấy không hề dao động chút nào, chắc hẳn Lục Hi Hòa được di truyền tính cách này từ ba.
Anh bỏ túi đồ vừa mua xuống, đi tới bên cạnh Lục Hi Hòa, anh duỗi tay xoa đầu đầu cô, dịu dàng an ủi: “Hi Hòa, đừng cãi nhau với chú, chuyện này là anh không đúng, chú tức giận cũng có lý do, em ngoan ngoãn về với chú trước đi.”
“Nhưng mà…” Lục Hi Hòa còn định nói thêm gì đó.
“Ngoan nào, nghe lời anh, được không?”
Nhìn ánh mắt dịu dàng của anh, Lục Hi Hòa khẽ mím môi, tuy không nói gì, nhưng cũng không động đậy nữa.
Lục Trường Vĩ nhìn thấy hết hành động của hai người, chỉ một hai câu của anh đã có thể xoa dịu một người quật cường như Lục Hi Hòa, trong lòng ông rất ngạc nhiên, nhưng không để lộ biểu cảm gì.
Xoa dịu Lục Hi Hòa xong, anh hơi xoay người, cung kính nói với Lục Trường Vĩ: “Chú, hôm nay cháu tiếp đãi không tốt, hôm khác cháu nhất định sẽ nhà xin lỗi chú.”
Lục Trường Vĩ nhìn anh một cái, sau đó ngoảnh mặt làm ngơ, ông nắm chặt tay Lục Hi Hòa: “Về nhà.”
Lục Hi Hòa bị Lục Trường Vĩ kéo về phía trước, cô vừa bước theo ông vừa quay đầu nhìn Kỷ Diễn, Kỷ Diễn nhìn thấy đuôi mắt phiếm hồng của cô, anh dịu dàng mỉm cười, ý bảo cô không cần lo lắng, cứ ngoan ngoãn nghe lời.
Lục Trường Vĩ cứ thế kéo Lục Hi Hòa vào thang máy, Kỷ Diễn nhìn con số ở thang máy không ngừng giảm xuống, từng tầng từng tầng, anh không biết mình đã nhìn thang máy bao lâu, mãi một lúc sau mới xoay người nhặt đống đồ vừa mua lên, nhìn thấy hộp sữa chua trái cây trong túi, sắc mặt anh hơi dao động.
***
Lục Trường Vĩ kéo cô vào ghế phụ lái, sau đó đóng sầm cửa lại.
Trên đường về nhà, hai người không nói gì, không khí trong xe im lặng đến đáng sợ, nhiều lần Lục Hi Hòa muốn phá vỡ lớp băng cứng này, nhưng khuôn mặt lạnh lùng của Lục Trường Vĩ cứ nhìn thẳng về phía trước, Lục Hi Hòa biết, lúc này cả hai ba con đều đang tức giận, cho nên cô nghiêm túc suy nghĩ, quyết định không mở miệng trước.
Mãi tới lúc bước vào cửa, Lục Hi Hòa mới nói: “Lão Lục, có phải ba đang tức giận hay không?”
Tính tình của Lục Hi Hòa rất ngang bướng, cô cũng biết, cái tính này của cô không khác gì Lục Trường Vĩ, hai người đều ngoan cố như nhau, nếu thật sự cãi vã, thì cô sẽ không chiếm được lợi thế, cho nên chỉ có thể thay đổi chiến lược.
Giọng nói của cô mang vẻ nhún nhường, điều đó đã khiến vẻ mặt của Lục Trường Vĩ dần dịu lại, ông nhìn cô, nói: “Con cảm thấy thế nào?”
Mà đúng lúc này, Thẩm Lan Du đang làm cơm chiều thì nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, bà đi ra khỏi bếp, thấy Lục Trường Vĩ và Lục Hi Hòa ở phòng khách, bà vui vẻ đi tới: “Hi Hòa, sao con lại về rồi?”
Lục Hi Hòa miễn cưỡng mỉm cười, chào bà: “Mẹ.”
Thẩm Lan Du nhận ra có gì đó không đúng lắm, bà nghi ngờ nhìn hai người: “Làm sao thế?”
Lục Hi Hòa không nói gì, Lục Trường Vĩ nhẹ nhàng vỗ vai bà: “Lát nữa anh sẽ nói cho em biết, em đi nấu cơm trước đi, con bé vẫn chưa ăn cơm đâu.”
Thẩm Lan Du nhìn Lục Trường Vĩ, dường như đã biết được gì đó, bà gật đầu, nói: “Vâng.”
“Con đi vào phòng sách với ba.” Lục Trường Vĩ nói với Lục Hi Hòa.
Nói xong, ông đi lên lầu trước, Lục Hi Hòa cũng đi theo sau ông.
“Khóa cửa lại đi.”
Lục Hi Hòa nghe lời ông đóng cửa lại, cô xoay người nhìn Lục Trường Vĩ: “Lão Lục, con không biết tại sao ba lại tức giận như vậy, nhưng mà ba hiểu lầm rồi, con và Kỷ Diễn chỉ là quan hệ bình thường, hai bọn con đều thật lòng thương nhau.”
Lục Trường Vĩ nhìn cô, không nói gì, ông biết cô đã kiềm chế cơ nóng giận để giải thích tận tình với ông, nhưng suy cho cùng, không phải ông tức giận, mà là đang sợ hãi.
Từ lúc trước, khi cô chọn bước vào giới giải trí, thì ông đã sợ hãi rồi, ông không thể để cô chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa, Kỷ Diễn là một quả bom, không biết bao giờ sẽ phát nổ, nếu cô thật sự chìm sâu vào đó, cô sẽ càng đau khổ, càng không chấp nhận, tới lúc đó, cô sẽ thế nào đây?
“Lão Lục, có phải là vì con với Kỷ Diễn sống chung không?”
Ánh mắt Lục Trường Vĩ hơi lóe lên, ông không thể nói sự thật cho cô biết được, nhưng ông cần phải có một cái cớ, mà đúng lúc này cô lại cho ông một lý do, vì thế ông thuận nước đẩy thuyền đáp: “Con không biết xấu hổ à mà còn nói, một đứa con gái như con làm vậy mà đúng hả?”
Lục Hi Hòa không ngờ chuyện này là lý do khiến lão Lục tức giận, cô nói: “Lão Lục, ba đâu phải người cổ hủ như vậy, hơn nữa con cũng không phải trẻ con nữa, con biết mình đang làm gì mà, con thật sự thích anh ấy.”
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.