Chương 25
Đồng Sư
07/05/2021
Chỉ đi thêm 2, 3 phút nữa thôi là có thể đến phòng tự học rồi, mặt của Ngải Tiếu rất ngu ngơ, nhất thời nghi ngờ uống rượu làm giảm trí thông minh của người ta xuống.
Hoặc là...... thứ mà cô uống là rượu giả?
Còn Dịch Nhàn khi nhìn thấy bé moe tuyệt vọng quay trở về ký túc xá, thì trong lòng kích động kêu lên tiếng "moe quá".
Một học bá vừa hậu đậu cộng thêm đáng yêu quả thật là moe đến banh nhà lồng trời luôn! Khổ Trú chừng nào mới chịu viết thể loại văn hiện đại dễ thương như vậy hả!
Nhưng mà cô chưa vui mừng được bao lâu thì Lưu Nhung kêu người gọi cô quay trở về sân tập. Dịch Nhàn mang theo tình yêu tràn trề với bé moe, trong lúc luyện tập đã ném được một cú ném 3 điểm tuyệt đẹp, làm các đồng đội khen ngợi hết lời.
Tập luyện được một nửa thì Lưu Nhung tuyên bố tạm thời nghỉ ngơi, Dịch Nhàn vắt khăn lông lên vai, cầm điện thoại gửi tin cho Nhạn Đường.
-Nhàn Tổng: Sự moe của bé moe tăng lên theo ngày tháng đó chị có biết không! Hôm nay cô ấy quên chìa khóa, chạy đến phòng tự học tìm bạn cùng phòng mà hoàn toàn quên mất là chỗ bà dì quản lý cũng có thể mượn chìa khóa sơ cua, cười chết em rồi hahahaha.
-Nhạn Lai Thời: Nghe em nói xong thì biết rồi.
-Nhàn Tổng: Sao chị lại lạnh nhạt như vậy, đang đau buồn vì chuyện ế từ trong bụng mẹ của chị à?
-Nhạn Lai Thời: Em không phải cũng ế từ trong bụng mẹ hả?
-Nhàn Tổng: Xí, chị quên năm xưa có một nam sinh ngày nào cũng theo em tan học hả?
-Nhạn Lai Thời: Nhưng lúc đó em nói với chị là....... em cực kỳ ghét cậu ta.
-Nhàn Tổng:......Sau đó hắn ta trở thành người duy nhất có thể được nhắc đến trong lịch sử tình cảm của em.
-Nhạn Lai Thời: Xin chia buồn.
-Nhàn Tổng: Xin chia buồn chung:)
Hai người đấu khẩu một hồi thì thời gian nghỉ kết thúc, Dịch Nhàn đặt điện thoại xuống, dùng khăn lông lau cổ và cánh tay, đứng dậy đi tập tiếp. Nhạn Đường đặt điện thoại xuống chuẩn bị ngủ trưa, thì nghe điện thoại rung lên hai tiếng.
-Trú Trú: Hôm nay chị có đến văn phòng làm việc không?
Em ấy hiếm khi chủ động gửi tin nhắn cho mình, Nhạn Đường cong môi lên, nằm trên giường cầm điện thoại lên trả lời.
-Nhạn Lai Thời: Không có, cuối tuần này ở nhà làm con sâu lười.
Ngữ khí thoải mái làm Ngải Tiếu yên tâm hơn rất nhiều, liền kể cho cô ấy nghe chuyện ngu ngốc mà mình mới làm.
[I]-Trú Trú: Lúc nãy em đã làm một chuyện cực kỳ ngu ngốc T_T
-Nhạn Lai Thời: Chuyện gì?
-Trú Trú: Em nói ra chị không được cười đó T_T . ngôn tình ngược
-Nhạn Lai Thời: Được, đảm bảo không cười~
-Trú Trú: Lúc nãy em về phòng thì mới phát hiện mình quên mang theo chìa khóa, quên mất là có thể mượn bà dì quản lý, nên chạy một hơi đến phòng tự học tìm bạn cùng phòng để lấy chìa khóa. Điều đáng tức là...... em sắp đến phòng tự học thì mới có người nhắc em chuyện này T_T
Nhạn Đường vốn đang cười mỉm, nhìn thấy tin này thì biểu cảm đột nhiên thay đổi, mắt mở to ra. Cô ngồi bật mạnh lên, cho giao diện chuyển sang cuộc trò chuyện với Dịch Nhàn, lướt lên vài trang, sau đó là ngây người ra.
Trên đời này..... có chuyện trùng hợp vậy à?
Nhạn Đường liền giở ra đoạn chat voice đã lưu lại, đặt điện thoại đến bên tai.
"Nhạn nữ thần, chào buổi tối!......"
Nghe xong một lần, cô lại mở đoạn nhạc Khổ Trú hát ra, bỏ qua khúc đầu dài lê thê, đợi đến câu đầu tiên xuất hiện, thì cô thở mạnh một hơi, tim đập mạnh như trống gõ.
Khổ Trú và tiểu học tỷ của Dịch Nhàn......
Nhạn Đường không thể tin được chuyện lại trùng hợp đến vậy, quăng điện thoại xuống, kéo lê đôi dép chạy đến bên tủ quần áo, phản ứng đầu tiên là muốn đến đại học S tìm Dịch Nhàn với tiểu học tỷ đó hỏi cho rõ ràng.
Tay vịn cửa tủ áo hơi run rẩy, Nhạn Đường lòng dạ rối bời lục tung quần áo mình đang có, nhất thời không biết nên mặc gì. Trong tiềm ý thức cô đã liên hệ Khổ Trú với tiểu học tỷ đó rồi, không biết là nên dùng hình tượng nào đi gặp mà người cô ngày đêm mong nhớ.
Nhưng quan hệ của bọn họ..... nếu nói quen, thì trong hiện thực chẳng có tiếp xúc gì ngoại trừ chuyện hỏi đường hôm qua; nếu nói lạ, thì bọn họ mỗi ngày đều chào hỏi với nhau trên mạng, mỗi ngày trò chuyện đều không muốn ngừng.
Nhạn Đường nắm lấy một cái áo sơmi, lực nắm mạnh tới làm cho cái áo nhăn nhúm lại mà cô không hề hay biết.
Trước đó, cô không hề nghĩ tới hai người này lại có mối liên hệ gì. Giọng nói của Khổ Trú trong đời thực có thể nghe ra được chút ít thông qua đoạn chat voice đó, nhưng do uống rượu và chất lượng thu âm nên giọng nói cũng mất đi tính chân thật của nó, cô cũng không có phát hiện ra giọng nói này hơi giống giọng của tiểu học tỷ cô gặp ở đại học S hôm qua. Nhưng sau khi nhìn thấy tin nhắn đó, cộng thêm một chút suy luận, cô liền phát hiện....... giọng của Khổ Trú trong clip ca hát cùng với giọng của tiểu học tỷ phiên dịch qua micro trong buổi diễn thuyết hôm qua là cực kỳ giống nhau.
Lòng bàn tay trở nên ẩm ướt, cô thu cánh tay nắm áo sơ mi lại, đặt lên trước ngực.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch......
Từ khi có được cái suy đoán không thể tin nổi đó, nhịp tim của cô chưa hồi phục lại bình thường. Khi mối nghi ngờ trong lòng ngày càng tiếp cận chân tướng sự thật thì cô càng khó làm tâm trạng bình tĩnh lại được.
Hít thở sâu vài cái, cuối cùng cũng làm dịu lại tâm trạng kích động, về giường nhặt điện thoại lên, thì thấy Khổ Trú gửi emo tội nghiệp qua.
-Trú Trú: Có phải ngốc đến chị không muốn trả lời em luôn?
Tim của Nhạn Đường lại đập nhanh trở lại, cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng khi ngón tay đặt trước màn hình thì không hỏi ra được.
-Nhạn Lai Thời: Không có, lúc nãy thấy em đáng yêu quá nên nhịn không nổi cười một lát.
-Trú Trú: Đã nói là không được cười em rồi mà.
-Nhạn Lai Thời: Tại em đáng yêu quá, không nhịn nổi, xin lỗi xin lỗi ^-^
Nhạn Đường cố gắng làm cho giọng điệu mình tự nhiên chút, đang suy nghĩ tiếp theo nên nói gì, thì đột nhiên lóe lên suy nghĩ, cô cong môi lên, quay qua nhắn tin cho Dịch Nhàn.
-Nhạn Lai Thời: Tối nay đến trường tìm em, mời em ăn cơm tối.
Rõ ràng trước đó Tần Tùng đề nghị điều tra Khổ Trú thì cô còn nói là cứ từ từ đã, bây giờ đã tìm thấy được điểm giao nhau giữa hiện thực và trên mạng, thì cô phát hiện mình hoàn toàn không thể nào 'từ từ' được nữa
Trực tiếp đến trường tìm Khổ Trú thì đường đột quá, cô cần phải bình tĩnh, ít ra cũng nên ra tay từ bên phía Dịch Nhàn trước. Nhạn Đường mở lịch sử chat với Dịch Nhàn, search từ khóa 'bé moe', bắt đầu đọc lại những chi tiết về bé moe mà lúc trước cô đã bỏ lơ, trong lòng bắt đầu lên kế hoạch.
Sau khi xem xong, cô ngồi trên giường, trong vòng 5 phút đồng hồ không biết làm hết biết bao nhiêu cái hít thở sâu rồi, sau đó nhè nhẹ ngả người ra sau.
Nhắm mắt lại, trong đầu Nhạn Đường hiện ra tất cả hình ảnh có liên quan đến cô bé đáng yêu đó vào ngày hôm qua, đến cuối cùng, hình ảnh định hình lại vào thời khắc hỏi đường.
Lúc đó, cô gái có dáng nhỏ nhắn dễ thương đứng bên cạnh cô, giọng nói nghiêm túc chỉ dẫn đường đi, dưới ánh nắng mặt trời, càng làm cho mái tóc ngắn bồng bềnh của cô ấy như được phủ thêm một quầng sáng màu vàng mỏng manh.
Nhạn Đường nghĩ, tại sao cô lúc đó lại không phát hiện ra cô gái đó lại làm người ta rung động lòng người như thế? Chỉ là một người trong ký ức mơ hồ, mà cũng có thể làm cho mình khát khô cổ họng.
Điện thoại rung lên, cô từ từ mở mắt ra, hình ảnh về cô bé đó với bối cảnh học đường biến thành giấy dán tường màu kem, cô thở dài một tiếng, cầm lấy điện thoại xem tin nhắn.
-Nhàn Tổng: Không có chuyện gì tự nhiên mời ăn tối, chị muốn gì đây =。=
-Nhạn Lai Thời: Không có gì, chỉ là muốn tìm em ăn cơm.
-Nhàn Tổng: Hôm qua không phải mới ăn xong hả? Gần đây chị rảnh lắm à?
-Nhạn Lai Thời: Em có gì muốn ăn không:)
-Nhàn Tổng: Tôm hùm đất!!!
-Nhạn Lai Thời: Được, 5h, em ra quán tôm hùm đất gần chỗ trọ.
Dịch Nhàn vừa mới tập xong thì nhìn thấy được tin tốt này, tuy có hơi đường đột nhưng trong lòng thấy rất vui, lúc thu dọn đồ đạc còn ngân nga hát hò nữa.
Lưu Nhung tháo bỏ băng bảo hộ tay, đi đến bên cạnh Dịch Nhàn che đi ánh mặt trời có chút chói lóa đó: "Có chuyện gì mà vui vậy?"
"Có người mời ăn." cô trả lời đại thì mới phản ứng ra người hỏi mình là ai, kinh ngạc nhảy qua một bên, "Đội trưởng, cậu gần quá rồi đó."
Lưu Nhung nhướng mày, "Khi đánh bóng đụng trúng nhau không phải là chuyện bình thường hả?"
Dịch Nhàn trợn mắt trong lòng, nói: "Đội trưởng nói đúng lắm, tớ về trước đây."
Lưu Nhung kêu cô lại: "Buổi tối có rảnh không? Đi đánh một trận?"
"Buổi tối ăn xong chắc sẽ không về đâu, bữa khác đi." Dịch Nhàn đeo túi chuẩn bị rời khỏi, nhưng lại nhìn thấy đội trưởng đứng đó yên lặng nhìn mình.
Ánh mắt của cô ấy quá chăm chú, làm cho Dịch Nhàn không khỏi rùng mình một cái. Thấy thế, Lưu Nhung bất lực mở miệng: "Được, cậu về đi."
Dịch Nhàn khó hiểu rời khỏi, nhưng rất nhanh, trong đầu cô lại bị sự vui mừng vì được ăn tôm hùm đất chiếm cứ, trong chớp mắt quên đi đội trưởng của cô gần đây rất hay lên cơn thần kinh.
Về nhà nghỉ ngơi một lát, khó khăn lắm mới chờ được đến chiều tối, Dịch Nhàn vỗ cái bụng trống rỗng, đứng dậy đến quán tôm hùm đất.
Giống lần trước vậy, Nhạn Đường đã đến từ sớm, vẫn ngồi ngay chỗ lần trước.
Dịch Nhàn đẩy cửa đi vào, vừa ngồi xuống là nhân viên phục vụ chạy lại hỏi có cần gọi món không.
Nhạn Đường nghiêng người, hai tay đặt lên bàn nói: "Em cứ gọi đi."
"Chị đột nhiên ân cần với em vậy rốt cuộc là có mưu đồ gì đây?" Dịch Nhàn đang giở menu coi nhíu mày lại, cảm giác chuyện này không có đơn giản vậy đâu.
"Muốn nhờ em giúp một chuyện." Nhạn Đường cười, "Gọi món trước, gọi xong rồi nói."
Dịch Nhàn sờ cằm, nghĩ đến đối phương có chuyện nhờ mình, hoàn toàn không do dự chỉ vào menu nói: "Lấy 3 cân tôm hùm đất 13 vị, lấy cỡ này nè, còn tôm tít nữa, một cân rang muối với một cân cay, ưm, tôi xem xem...... thêm hai ly nước dừa, ly lớn, à đúng rồi, thêm một phần chân gà nướng."
Nhân viên phục vụ đọc lại mấy món cô gọi một lần nữa, rồi hỏi vị khách còn lại có cần bổ sung gì không. Nhạn Đường lắc đầu, đợi phục vụ đi khỏi, cô cười: "Em đúng là không biết khách sáo gì hết, ăn có hết không đó?"
"Mùa này mà không ăn tôm tít là có tội với bản thân đó, nếu dư thì em đem về phòng ăn khuya." Dịch Nhàn liếm môi, cứ nhìn chằm chằm vào hướng nhà bếp.
"Đừng nhìn nữa." Nhạn Đường giơ tay huơ trước mặt cô ấy, "Đừng quên bữa ăn này là phải trả cái giá đó."
Dịch Nhàn bĩu môi, nhìn người trước mặt mình, hỏi: "Rốt cuộc muốn em giúp chị gì hả?"
Nhạn Đường ngồi thẳng người lại, hai tay nắm lại với nhau, nói: "Cái này...... gần đây chị muốn học tiếng Nhật, em có thể mời tiểu học tỷ đó dạy chị tiếng Nhật được không?"
Hoặc là...... thứ mà cô uống là rượu giả?
Còn Dịch Nhàn khi nhìn thấy bé moe tuyệt vọng quay trở về ký túc xá, thì trong lòng kích động kêu lên tiếng "moe quá".
Một học bá vừa hậu đậu cộng thêm đáng yêu quả thật là moe đến banh nhà lồng trời luôn! Khổ Trú chừng nào mới chịu viết thể loại văn hiện đại dễ thương như vậy hả!
Nhưng mà cô chưa vui mừng được bao lâu thì Lưu Nhung kêu người gọi cô quay trở về sân tập. Dịch Nhàn mang theo tình yêu tràn trề với bé moe, trong lúc luyện tập đã ném được một cú ném 3 điểm tuyệt đẹp, làm các đồng đội khen ngợi hết lời.
Tập luyện được một nửa thì Lưu Nhung tuyên bố tạm thời nghỉ ngơi, Dịch Nhàn vắt khăn lông lên vai, cầm điện thoại gửi tin cho Nhạn Đường.
-Nhàn Tổng: Sự moe của bé moe tăng lên theo ngày tháng đó chị có biết không! Hôm nay cô ấy quên chìa khóa, chạy đến phòng tự học tìm bạn cùng phòng mà hoàn toàn quên mất là chỗ bà dì quản lý cũng có thể mượn chìa khóa sơ cua, cười chết em rồi hahahaha.
-Nhạn Lai Thời: Nghe em nói xong thì biết rồi.
-Nhàn Tổng: Sao chị lại lạnh nhạt như vậy, đang đau buồn vì chuyện ế từ trong bụng mẹ của chị à?
-Nhạn Lai Thời: Em không phải cũng ế từ trong bụng mẹ hả?
-Nhàn Tổng: Xí, chị quên năm xưa có một nam sinh ngày nào cũng theo em tan học hả?
-Nhạn Lai Thời: Nhưng lúc đó em nói với chị là....... em cực kỳ ghét cậu ta.
-Nhàn Tổng:......Sau đó hắn ta trở thành người duy nhất có thể được nhắc đến trong lịch sử tình cảm của em.
-Nhạn Lai Thời: Xin chia buồn.
-Nhàn Tổng: Xin chia buồn chung:)
Hai người đấu khẩu một hồi thì thời gian nghỉ kết thúc, Dịch Nhàn đặt điện thoại xuống, dùng khăn lông lau cổ và cánh tay, đứng dậy đi tập tiếp. Nhạn Đường đặt điện thoại xuống chuẩn bị ngủ trưa, thì nghe điện thoại rung lên hai tiếng.
-Trú Trú: Hôm nay chị có đến văn phòng làm việc không?
Em ấy hiếm khi chủ động gửi tin nhắn cho mình, Nhạn Đường cong môi lên, nằm trên giường cầm điện thoại lên trả lời.
-Nhạn Lai Thời: Không có, cuối tuần này ở nhà làm con sâu lười.
Ngữ khí thoải mái làm Ngải Tiếu yên tâm hơn rất nhiều, liền kể cho cô ấy nghe chuyện ngu ngốc mà mình mới làm.
[I]-Trú Trú: Lúc nãy em đã làm một chuyện cực kỳ ngu ngốc T_T
-Nhạn Lai Thời: Chuyện gì?
-Trú Trú: Em nói ra chị không được cười đó T_T . ngôn tình ngược
-Nhạn Lai Thời: Được, đảm bảo không cười~
-Trú Trú: Lúc nãy em về phòng thì mới phát hiện mình quên mang theo chìa khóa, quên mất là có thể mượn bà dì quản lý, nên chạy một hơi đến phòng tự học tìm bạn cùng phòng để lấy chìa khóa. Điều đáng tức là...... em sắp đến phòng tự học thì mới có người nhắc em chuyện này T_T
Nhạn Đường vốn đang cười mỉm, nhìn thấy tin này thì biểu cảm đột nhiên thay đổi, mắt mở to ra. Cô ngồi bật mạnh lên, cho giao diện chuyển sang cuộc trò chuyện với Dịch Nhàn, lướt lên vài trang, sau đó là ngây người ra.
Trên đời này..... có chuyện trùng hợp vậy à?
Nhạn Đường liền giở ra đoạn chat voice đã lưu lại, đặt điện thoại đến bên tai.
"Nhạn nữ thần, chào buổi tối!......"
Nghe xong một lần, cô lại mở đoạn nhạc Khổ Trú hát ra, bỏ qua khúc đầu dài lê thê, đợi đến câu đầu tiên xuất hiện, thì cô thở mạnh một hơi, tim đập mạnh như trống gõ.
Khổ Trú và tiểu học tỷ của Dịch Nhàn......
Nhạn Đường không thể tin được chuyện lại trùng hợp đến vậy, quăng điện thoại xuống, kéo lê đôi dép chạy đến bên tủ quần áo, phản ứng đầu tiên là muốn đến đại học S tìm Dịch Nhàn với tiểu học tỷ đó hỏi cho rõ ràng.
Tay vịn cửa tủ áo hơi run rẩy, Nhạn Đường lòng dạ rối bời lục tung quần áo mình đang có, nhất thời không biết nên mặc gì. Trong tiềm ý thức cô đã liên hệ Khổ Trú với tiểu học tỷ đó rồi, không biết là nên dùng hình tượng nào đi gặp mà người cô ngày đêm mong nhớ.
Nhưng quan hệ của bọn họ..... nếu nói quen, thì trong hiện thực chẳng có tiếp xúc gì ngoại trừ chuyện hỏi đường hôm qua; nếu nói lạ, thì bọn họ mỗi ngày đều chào hỏi với nhau trên mạng, mỗi ngày trò chuyện đều không muốn ngừng.
Nhạn Đường nắm lấy một cái áo sơmi, lực nắm mạnh tới làm cho cái áo nhăn nhúm lại mà cô không hề hay biết.
Trước đó, cô không hề nghĩ tới hai người này lại có mối liên hệ gì. Giọng nói của Khổ Trú trong đời thực có thể nghe ra được chút ít thông qua đoạn chat voice đó, nhưng do uống rượu và chất lượng thu âm nên giọng nói cũng mất đi tính chân thật của nó, cô cũng không có phát hiện ra giọng nói này hơi giống giọng của tiểu học tỷ cô gặp ở đại học S hôm qua. Nhưng sau khi nhìn thấy tin nhắn đó, cộng thêm một chút suy luận, cô liền phát hiện....... giọng của Khổ Trú trong clip ca hát cùng với giọng của tiểu học tỷ phiên dịch qua micro trong buổi diễn thuyết hôm qua là cực kỳ giống nhau.
Lòng bàn tay trở nên ẩm ướt, cô thu cánh tay nắm áo sơ mi lại, đặt lên trước ngực.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch......
Từ khi có được cái suy đoán không thể tin nổi đó, nhịp tim của cô chưa hồi phục lại bình thường. Khi mối nghi ngờ trong lòng ngày càng tiếp cận chân tướng sự thật thì cô càng khó làm tâm trạng bình tĩnh lại được.
Hít thở sâu vài cái, cuối cùng cũng làm dịu lại tâm trạng kích động, về giường nhặt điện thoại lên, thì thấy Khổ Trú gửi emo tội nghiệp qua.
-Trú Trú: Có phải ngốc đến chị không muốn trả lời em luôn?
Tim của Nhạn Đường lại đập nhanh trở lại, cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng khi ngón tay đặt trước màn hình thì không hỏi ra được.
-Nhạn Lai Thời: Không có, lúc nãy thấy em đáng yêu quá nên nhịn không nổi cười một lát.
-Trú Trú: Đã nói là không được cười em rồi mà.
-Nhạn Lai Thời: Tại em đáng yêu quá, không nhịn nổi, xin lỗi xin lỗi ^-^
Nhạn Đường cố gắng làm cho giọng điệu mình tự nhiên chút, đang suy nghĩ tiếp theo nên nói gì, thì đột nhiên lóe lên suy nghĩ, cô cong môi lên, quay qua nhắn tin cho Dịch Nhàn.
-Nhạn Lai Thời: Tối nay đến trường tìm em, mời em ăn cơm tối.
Rõ ràng trước đó Tần Tùng đề nghị điều tra Khổ Trú thì cô còn nói là cứ từ từ đã, bây giờ đã tìm thấy được điểm giao nhau giữa hiện thực và trên mạng, thì cô phát hiện mình hoàn toàn không thể nào 'từ từ' được nữa
Trực tiếp đến trường tìm Khổ Trú thì đường đột quá, cô cần phải bình tĩnh, ít ra cũng nên ra tay từ bên phía Dịch Nhàn trước. Nhạn Đường mở lịch sử chat với Dịch Nhàn, search từ khóa 'bé moe', bắt đầu đọc lại những chi tiết về bé moe mà lúc trước cô đã bỏ lơ, trong lòng bắt đầu lên kế hoạch.
Sau khi xem xong, cô ngồi trên giường, trong vòng 5 phút đồng hồ không biết làm hết biết bao nhiêu cái hít thở sâu rồi, sau đó nhè nhẹ ngả người ra sau.
Nhắm mắt lại, trong đầu Nhạn Đường hiện ra tất cả hình ảnh có liên quan đến cô bé đáng yêu đó vào ngày hôm qua, đến cuối cùng, hình ảnh định hình lại vào thời khắc hỏi đường.
Lúc đó, cô gái có dáng nhỏ nhắn dễ thương đứng bên cạnh cô, giọng nói nghiêm túc chỉ dẫn đường đi, dưới ánh nắng mặt trời, càng làm cho mái tóc ngắn bồng bềnh của cô ấy như được phủ thêm một quầng sáng màu vàng mỏng manh.
Nhạn Đường nghĩ, tại sao cô lúc đó lại không phát hiện ra cô gái đó lại làm người ta rung động lòng người như thế? Chỉ là một người trong ký ức mơ hồ, mà cũng có thể làm cho mình khát khô cổ họng.
Điện thoại rung lên, cô từ từ mở mắt ra, hình ảnh về cô bé đó với bối cảnh học đường biến thành giấy dán tường màu kem, cô thở dài một tiếng, cầm lấy điện thoại xem tin nhắn.
-Nhàn Tổng: Không có chuyện gì tự nhiên mời ăn tối, chị muốn gì đây =。=
-Nhạn Lai Thời: Không có gì, chỉ là muốn tìm em ăn cơm.
-Nhàn Tổng: Hôm qua không phải mới ăn xong hả? Gần đây chị rảnh lắm à?
-Nhạn Lai Thời: Em có gì muốn ăn không:)
-Nhàn Tổng: Tôm hùm đất!!!
-Nhạn Lai Thời: Được, 5h, em ra quán tôm hùm đất gần chỗ trọ.
Dịch Nhàn vừa mới tập xong thì nhìn thấy được tin tốt này, tuy có hơi đường đột nhưng trong lòng thấy rất vui, lúc thu dọn đồ đạc còn ngân nga hát hò nữa.
Lưu Nhung tháo bỏ băng bảo hộ tay, đi đến bên cạnh Dịch Nhàn che đi ánh mặt trời có chút chói lóa đó: "Có chuyện gì mà vui vậy?"
"Có người mời ăn." cô trả lời đại thì mới phản ứng ra người hỏi mình là ai, kinh ngạc nhảy qua một bên, "Đội trưởng, cậu gần quá rồi đó."
Lưu Nhung nhướng mày, "Khi đánh bóng đụng trúng nhau không phải là chuyện bình thường hả?"
Dịch Nhàn trợn mắt trong lòng, nói: "Đội trưởng nói đúng lắm, tớ về trước đây."
Lưu Nhung kêu cô lại: "Buổi tối có rảnh không? Đi đánh một trận?"
"Buổi tối ăn xong chắc sẽ không về đâu, bữa khác đi." Dịch Nhàn đeo túi chuẩn bị rời khỏi, nhưng lại nhìn thấy đội trưởng đứng đó yên lặng nhìn mình.
Ánh mắt của cô ấy quá chăm chú, làm cho Dịch Nhàn không khỏi rùng mình một cái. Thấy thế, Lưu Nhung bất lực mở miệng: "Được, cậu về đi."
Dịch Nhàn khó hiểu rời khỏi, nhưng rất nhanh, trong đầu cô lại bị sự vui mừng vì được ăn tôm hùm đất chiếm cứ, trong chớp mắt quên đi đội trưởng của cô gần đây rất hay lên cơn thần kinh.
Về nhà nghỉ ngơi một lát, khó khăn lắm mới chờ được đến chiều tối, Dịch Nhàn vỗ cái bụng trống rỗng, đứng dậy đến quán tôm hùm đất.
Giống lần trước vậy, Nhạn Đường đã đến từ sớm, vẫn ngồi ngay chỗ lần trước.
Dịch Nhàn đẩy cửa đi vào, vừa ngồi xuống là nhân viên phục vụ chạy lại hỏi có cần gọi món không.
Nhạn Đường nghiêng người, hai tay đặt lên bàn nói: "Em cứ gọi đi."
"Chị đột nhiên ân cần với em vậy rốt cuộc là có mưu đồ gì đây?" Dịch Nhàn đang giở menu coi nhíu mày lại, cảm giác chuyện này không có đơn giản vậy đâu.
"Muốn nhờ em giúp một chuyện." Nhạn Đường cười, "Gọi món trước, gọi xong rồi nói."
Dịch Nhàn sờ cằm, nghĩ đến đối phương có chuyện nhờ mình, hoàn toàn không do dự chỉ vào menu nói: "Lấy 3 cân tôm hùm đất 13 vị, lấy cỡ này nè, còn tôm tít nữa, một cân rang muối với một cân cay, ưm, tôi xem xem...... thêm hai ly nước dừa, ly lớn, à đúng rồi, thêm một phần chân gà nướng."
Nhân viên phục vụ đọc lại mấy món cô gọi một lần nữa, rồi hỏi vị khách còn lại có cần bổ sung gì không. Nhạn Đường lắc đầu, đợi phục vụ đi khỏi, cô cười: "Em đúng là không biết khách sáo gì hết, ăn có hết không đó?"
"Mùa này mà không ăn tôm tít là có tội với bản thân đó, nếu dư thì em đem về phòng ăn khuya." Dịch Nhàn liếm môi, cứ nhìn chằm chằm vào hướng nhà bếp.
"Đừng nhìn nữa." Nhạn Đường giơ tay huơ trước mặt cô ấy, "Đừng quên bữa ăn này là phải trả cái giá đó."
Dịch Nhàn bĩu môi, nhìn người trước mặt mình, hỏi: "Rốt cuộc muốn em giúp chị gì hả?"
Nhạn Đường ngồi thẳng người lại, hai tay nắm lại với nhau, nói: "Cái này...... gần đây chị muốn học tiếng Nhật, em có thể mời tiểu học tỷ đó dạy chị tiếng Nhật được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.