Cô Bạn Gái Nhỏ

Chương 29

Đồng Sư

07/05/2021

Cảm nhận được ánh mắt quá nồng nhiệt, Ngải Tiếu hoàn hồn lại, bốn mắt nhìn nhau với người đối diện.

Nhạn Đường mỉm cười một cái: "Bình thường em cũng thích ngẩn ngơ vậy à?"

"Không có, hôm nay chắc do......" giọng cô nói ngày càng nhỏ, sau đó thì không còn tiếng gì nữa.

Thật ra là do giọng của người này giống Nhạn nữ thần quá đi, cô cần phải không ngừng di chuyển sự chú ý, làm cho mình đừng có tưởng tượng ra những chuyện kỳ lạ.

"Hử? Do gì?"

Ngay, ngay đến 'Hử?' cũng rất giống nữa!

"Chắc, chắc do trời nóng quá." Cô nói.

Nhạn Đường buồn cười vì cái đáp án không có sức thuyết phục này: "Vậy tốt thôi, hay là chúng ta nói chuyện khác?" Thấy em ấy đồng ý, cô tiếp tục hỏi: "Em bắt đầu học tiếng Nhật khi nào?"

"Hồi học cấp 2 có hứng thú với một bộ anime nên sau này......"

Giọng của Ngải Tiếu không lớn, cắn chữ rõ ràng làm người nghe thấy rất dễ chịu. Nhạn Đường một tay chống cằm nhìn, lâu lâu trả lời vài câu.

"Quấy rầy hai vị rồi, cà phê Latte với bánh Original Waffles của cô."

Nhân viên phục vụ đặt một cái dĩa sứ tinh xảo trước mặt hai người, bốn miếng bánh kèm theo 3 loại nước chấm, nhìn rất hấp dẫn.

Đợi phục vụ rời khỏi, Nhạn Đường giới thiệu: "Blueberry, mật ong, kem bơ, em thử xem thích loại nào."

Ngải Tiếu gật đầu, chấm nước Blueberry nếm thử, mắt mở hơi to ra: "Ngon quá."

"Em thích là được." Nhạn Đường nhìn em ấy, rồi cho miếng bánh của mình vào miệng.

Bánh có ngon đi nữa thì cũng không hấp dẫn bằng người trước mặt mình. Nhạn Đường cảm thấy mình ngày càng giống bà dì quái đản có mưu đồ đen tối, khi cắn một miếng bánh, ánh mắt cô quét qua khóe miệng có dính một ít Blueberry của Ngải Tiếu, tim đập mạnh một cái.

Có bánh ngon điều chỉnh lại tâm trạng, Ngải Tiếu thấy thoải mái hơn rất nhiều, khi trò chuyện thì thái độ cũng tự nhiên hơn. Dựa vào những gì mình tìm hiểu trên mạng, cô nói ra một số điều thú vị về tiếng Nhật để làm học sinh có hứng thú hơn.

Cô rất hài lòng về bữa trà chiều này, nhưng nghĩ đến sau này mỗi lần giảng bài đều đến quán cà phê, đừng nói đến tốn tiền, chắc đến cân nặng của cô cũng giữ không được. Rời khỏi quán cà phê, cô do dự mở miệng: "Liên quan đến địa điểm dạy học, em cảm thấy quán cà phê hình như không thích hợp lắm."

Nhạn Đường cầm hai túi sách, cúi đầu xuống nhìn: "Vậy em hy vọng có thể lên lớp ở đâu?"

"Trong trường chắc chắn không tiện, nếu bên ngoài chắc cũng khó tìm chỗ...... em, em suy nghĩ xíu."

"Đừng nghĩ nữa." Nhạn Đường nói: "Nếu tìm không ra chỗ thì đến nhà của Dịch Nhàn đi, em ấy ở trọ gần đây thôi."

Ngải Tiếu kinh ngạc, cô sao không biết Dịch Nhàn ở trọ bên ngoài?

Nhạn Đường giải thích nguyên do Dịch Nhàn thuê nhà bên ngoài, sau đó nói: "Tuy là một phòng ngủ một phòng khách, nhưng phòng khách cũng khá rộng rãi, nếu không ngại thì có thể dạy chị ở phòng khách."

"Em không sao, nhưng Dịch Nhàn......."

"Em ấy không ngại đâu."

"......"

Ngải Tiếu thậm chí nghi ngờ cô ấy từ sớm đã thương lượng trước với Dịch Nhàn rồi, nếu không sao lại có thể nói ra câu đó? Nếu không có thương lượng trước, vậy rốt cuộc là quan hệ gì mà có thể nói ra lời chắc nịch như vậy?

Nghĩ đến cặp đôi bí ẩn Dịch Nhàn với nữ đội trưởng đó, rồi lại nghĩ đến 'Yến Đàm' với Dịch Nhàn...... Ngải Tiếu tự nhiên tưởng tượng ra được mối tình tay ba cẩu huyết thê lương.



Biết em ấy chắc có thể sẽ hiểu lầm, Nhạn Đường giải thích: "Chị với Dịch Nhàn là hàng xóm, từ nhỏ trông em ấy lớn lên, quan hệ trong nhà rất tốt."

Ngải Tiếu bị sự giải thích đột ngột này làm cho cô thấy rất mơ hồ, một hồi sau mới nói: "Ồ."

Chữ 'Ồ' ngơ ngác này làm cho Nhạn Đường lại cúi đầu nhìn em ấy, nhưng khoảng cách hai người hơi gần nên cô chỉ nhìn được cái xoáy tóc trên đầu.

"Nhưng mà như vậy có quấy rầy em ấy không?" Ngải Tiếu vẫn còn hơi do dự.

"Vậy chị gọi điện thoại hỏi thử?" Nhạn Đường nói xong thì lấy điện thoại ra, một tay cầm hai cái túi thì hơi bất tiện. Ngải Tiếu giờ mới phản ứng ra là mình lại làm phiền người ta rồi, liền lấy cái túi trong tay cô ấy. Nhạn Đường có ý né tránh, nhưng cô bé lần này hạ quyết tâm lấy lại cho bằng được, do đó cô liền giơ tay qua.

Cái quai của túi xách quấn trong lòng bàn tay, Ngải Tiếu giơ ra lấy cái túi sách của mình, ngón tay vô tình quẹt lên lòng bàn tay của đối phương. Ngón tay của Nhạn Đường phản xạ có điều kiện nắm lại, thiếu chút nữa là nắm được bàn tay nhỏ của cô bé rồi.

Ngải Tiếu liền rút tay lại, nói nhỏ tiếng 'xin lỗi'. Nhạn Đường duy trì bình tĩnh tiếp tục gọi điện thoại, rất nhanh, đầu dây bên kia là tiếng thở hổn hển của Dịch Nhàn.

"Sao vẫn còn tập luyện vậy?"

"Không biết nữa! Đội trưởng hôm nay lại uống lộn thuốc rồi, bắt tập thêm 1 tiếng nữa." Dịch Nhàn nhỏ tiếng cằn nhằn, nói xong còn quay đầu lại xem Lưu Nhung có chú ý đến mình không.

Nhạn Đường cạn lời: "Nói chuyện chính nè, tụi chị không chọn được địa điểm dạy học, đến nhà em được không?"

"Dắt bé moe đến nhà em?!" mắt Dịch Nhàn phát sáng lên, cũng không thèm để ý nhìn đội trưởng nữa, hưng phấn nói: "Được, vừa hay có thể cho cô ấy thấy được mặt sạch sẽ gọn gàng của em!"

"......" Nhạn Đường mím môi, nói: "Em đừng có dọa con người ta."

"Làm gì có! Hai người khi nào đến đây?" Dịch Nhàn vẫn rất hưng phấn, hoàn toàn không để ý đến người đằng sau cô, "Chị có chìa khóa phải không, trực tiếp dẫn cô ấy vào là được."

Nhạn Đường trả lời: "Được, để xem cô giáo Ngải chừng nào có thời gian."

Ngải Tiếu ở bên cạnh: "......"

Bị gọi là cô giáo Ngải, mắc cỡ quá.....

Cô cúi đầu nhìn cái túi sách của mình, cái tiếng 'Cô giáo Ngải' cứ vang vảng bên tai, hơn nữa càng nghe thì cô càng có cảm giác như Nhạn nữ thần đang gọi cô vậy.

'Yến Đàm' nếu mà là Nhạn Đường thì tốt rồi, nhưng thân là fan cuồng lâu năm, Ngải Tiếu biết Nhạn nữ thần lấy tên thật làm nghệ danh.

Cô ấy không phải là Nhạn nữ thần của cô.

Ngải Tiếu thở dài, vừa hay Nhạn Đường đã cúp máy, cô hỏi: "Sao vậy?"

Nhạn nữ thần cũng thường hỏi cô 'sao vậy' trên mạng...... Ngải Tiếu lắc đầu, nói: "Không sao, chắc là hơi mệt."

"Vậy chị đưa em về nhà." Nhạn Đường nhấc chân lên, đột nhiên ý thức được mình chắc phải cần mua xe rồi.

Nếu mua xe, thì cô có phải có thể trực tiếp đến cửa trường học đón Ngải Tiếu đến nhà của mình dạy học?

Lặng lẽ cho việc mua xe vào list việc cần làm của mình, Nhạn Đường mặt không biến sắc đi về phía trước, Ngải Tiếu thì cứ liên tục nói 'không cần đâu', cô nghiêng đầu qua nhìn em ấy: "Dù gì thì cũng không xa, chị đưa em về, coi như là vận động tiêu hao calo của bánh ngọt hồi nãy."

Nói đến đây mà Ngải Tiếu còn từ chối nữa thì cũng hơi kỳ, chỉ còn cách đồng ý.

Rõ ràng là chỉ mua mấy quyển sách học thôi, sao giờ lại làm như đang hẹn hò vậy...... Ngải Tiếu bất lực, ngẩng đầu lên lén nhìn người bên cạnh, chỉ coi như là mình tưởng tượng thái quá thôi.

Trên đường về hai người trò chuyện không nhiều, nhưng không khí cũng không có ngượng ngùng gì. Nhạn Đường lâu lâu còn nói về mấy tiệm thú vị bên đường, Ngải Tiếu nhìn xong thì cũng cảm thấy rất thú vị, sau đó nghĩ thầm trong bụng Nhạn nữ thần có phải cũng đã từng đến đây không.



Đến cổng trường đại học S, Nhạn Đường cúi đầu nói tiếng 'Tạm biệt cô giáo Ngải', làm cho cô bé lại đỏ mặt một phen. Đợi đến khi em ấy đi đến mất hút, Nhạn Đường mới quay người ra bắt taxi rời khỏi.

Ngải Tiếu ôm sách đi một cách chậm rãi, khi đi ngang bảng chỉ đường thì dừng lại, nhịn không nổi lại hồi tưởng lại chuyện xảy ra trong hai hôm nay.

Duyên phận đúng là kỳ diệu, rõ ràng lúc trước chỉ là một người lạ mặt hỏi đường, bây giờ lại sắp trở thành người quen thuộc rồi.

Cho nên có phải là chỉ cần cô với Nhạn nữ thần có duyên với nhau, thì một ngày nào đó, bọn họ cũng sẽ gặp mặt nhau trong thành phố này.

Ngải Tiếu mím môi cười, tiếp tục bước đi. Khi đi ngang sân bóng rổ thì cô thấy Dịch Nhàn mệt tới đỏ hết cả mặt đang ngồi trên bậc cầu thang của siêu thị gần đó uống nước, nhìn rất thảm hại.

Dịch Nhàn không ngờ cái bộ dạng của mình như vậy bị tiểu học tỷ nhìn thấy, quay đầu qua muốn giả bộ không nhìn thấy, ai ngờ Ngải Tiếu lại mở miệng chào hỏi: "Mới tập xong à?"

"Vâng...... mệt chết đi được." Dịch Nhàn thở dài, ngưỡng đầu uống vài ngụm nước, sau đó lấy khăn lông trên cổ lau mồ hôi.

Ngải Tiếu khó hiểu: "Hôm nay không phải thứ hai hả? Sao lại tập luyện nhiều vậy?"

"Sắp thi đấu rồi, đội trưởng bọn em rất lo lắng. Kỳ này rút thăm không được tốt lắm, đối thủ đầu tiên rất lợi hại."

"Vậy em có thời gian rảnh thì có thể gửi lịch tập luyện của em cho chị không?" Ngải Tiếu hỏi, "Chị sợ làm cản trở việc nghỉ ngơi của em, muốn sắp xếp thời gian dạy trong lúc em luyện tập."

Dịch Nhàn: "......"

Đừng mà! Đừng thông cảm cho cô mà! Cô hoàn toàn không muốn nghỉ ngơi một mình, cô muốn nhìn bé moe để hồi HP lại!

Cô ho nhẹ một tiếng, nói: "Thời gian luyện tập của em không có cố định, chị đến lúc nào cũng được hết." như vậy thì bọn họ có thể gặp nhau rồi!

Lưu Nhung vẫn đang đợi tính tiền ở trước cửa, cái mánh khóe của Dịch Nhàn liền bị cô nhìn ra trong chớp mắt. Cô tính xong tiền, cầm hai chai nước đi ra đây: "Thời gian tập luyện bị cậu nuốt hết vào bụng rồi phải không, có cần tớ nhắc lại không?"

Dịch Nhàn: "......" không cần, cám ơn!

Bị đội trưởng phá đám, cô chỉ còn cách ngoan ngoãn nói thời gian tập luyện của mình, Ngải Tiếu lại nói với cô vài câu rồi ôm đống sách đi mất.

Lưu Nhung ngồi xuống bên cạnh, mở một chai nước đưa cho Dịch Nhàn: "Đừng có uống nước lọc không, không tốt cho sức khỏe."

"...... Ồ." Dịch Nhàn cầm chai nước, tự nhiên cảm thấy đội trưởng chắc có bỏ thuốc độc trong đó.

Vốn muốn nhắn tin hỏi Nhạn Đường tình hình, bây giờ chỉ còn cách ngoan ngoãn uống nước, trong lòng Dịch Nhàn thấy rất bực bội, liếc mắt nhìn Lưu Nhung đang uống nước, nhỏ tiếng cầu nguyện mình có thể đổi đội trưởng khác.

Lưu Nhung uống rất nhanh, nên có nước chảy ra khỏi khóe miệng cô rồi men theo cổ chảy xuống dưới. Cô uống xong thì trực tiếp kéo khăn lông trên cổ của Dịch Nhàn qua lau.

Dịch Nhàn hết hồn: "Ê! Sao lại xài của tớ vậy!"

"Khăn của tớ để quên trên sân rồi." Lưu Nhung liếc nhìn, lấy khăn lông đặt lại vào vai Dịch Nhàn.

Lòng bàn tay của đội trưởng rất nóng, Dịch Nhàn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể khi cô ấy lướt qua da của mình, mặt đột nhiên đỏ lên...... tuy lúc nãy mặt cô cũng rất đỏ.

Nhạn Đường quyết định báo thù lại, kéo khăn lông xuống lau cổ của Lưu Nhung: "Ây da, chưa lau sạch nè, chỗ này vẫn còn nước nè."

Lưu Nhung để mặc tay của Dịch Nhàn lau trên cổ mình, cũng để mặc tay cô ấy lén quét qua xương quai xanh của cô.

Đợi cô ấy quậy xong, nữ đội trưởng từ từ cong môi lên, nhìn vào Dịch Nhàn nói từng chữ một: "Mọi người có thể ra về, cậu ở lại, tập thêm một tiếng nữa."

Dịch Nhàn: "......"

Hả!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Bạn Gái Nhỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook