Chương 30
Đồng Sư
07/05/2021
Không biết tại sao, buổi tối khi Nhạn Đường gọi điện thoại cho Dịch Nhàn, từ giọng nói có thể đoán được em ấy chắc chỉ còn lại nửa mạng sống thôi.
Dịch Nhàn nằm bẹp như con cún trên giường, nằm sấp một hồi thì lại thấy tức ngực, "Ây da ây da" lật người lại, nằm ngửa lại như con cá chết.
"Đội trưởng hôm nay không biết có uống lộn thuốc không nữa, cô ấy điên rồi....." cô cằn nhằn một hồi, đột nhiên hỏi: "Chị với bé moe tiếp xúc sao rồi?"
"Cũng tốt." Nhạn Đường trả lời.
"Chị đừng có làm người ta sợ đó, cô ấy ngây thơ như vậy, chắc có lẽ là thẳng đó."
"Ngây thơ với thẳng có liên quan với nhau hả?" Nhạn Đường cười phá lên.
Dịch Nhàn lẩm bẩm: "Không có liên quan, nhưng em thấy bé moe chắc cong không nổi, thẳng tắp luôn đó."
Người ở đầu dây bên kia cười: "Hôm qua không phải còn nói không cho chị tiếp cận bé moe, bây giờ lại muốn kêu chị không nên làm cô ấy sợ?"
"Chuyện này em nghĩ thông suốt rồi, dù sao chị cũng nhát gan như vậy, có để ý bé moe của em chắc cũng không dám hành động đâu, cùng lắm là chỉ giúp Ngải Tiếu mở ra cánh cửa của thế giới mới thôi." Dịch Nhàn vui vẻ nói, "Đợi khi hai người đến nhà em học, em sẽ làm chút món tráng miệng, rồi sẽ triển khai sức hấp dẫn của riêng mình, nếu là bé moe chủ động để ý em....... thì chuyện này lại khác rồi đó."
"Thôi bỏ đi, chuẩn bị thi đấu cho tốt đi."Nhạn Đường cảm thấy mình cần phải nhắc nhở Dịch Nhàn một số chuyện, "Tính khí của đội trưởng em chắc không được tốt, em đừng nhắc bé moe trước mặt cô ấy."
"Tại sao!"
Nhạn Đường cười mà không nói, hối em ấy đi ngủ: "Hôm nay em mệt vậy rồi thì đừng chơi game nữa, mau đi ngủ đi."
Dịch Nhàn trả lời một tiếng, sau khi cúp máy thì miễn cưỡng đi tắm, còn Nhạn Đường nhìn điện thoại thất thần.
Từ sự thăm dò của hai ngày nay, cô đã hoàn toàn có thể xác định Ngải Tiếu với Khổ Trú là cùng một người rồi. Nhưng chỉ xác nhận chuyện này thôi thì vẫn không đủ, điều quan trọng hơn là...... cô cần phải biết Khổ Trú rốt cuộc có phải là cong hay không.
Thở một hơi dài, cô đeo tai nghe lên, bắt đầu nghe bài hát tiếng Nhật hôm qua Ngải Tiếu giới thiệu cho. Giọng hát trong trẻo phối hợp với giai điệu dịu dàng, tiết tấu riêng có của nhạc Nhật làm cô đột nhiên nhớ tới cảnh tượng chiều hôm nay....... Ngải Tiếu quay người dưới ánh nắng, mái tóc ngắn bồng bềnh bay trong gió.
Nhạn Đường cong môi lên, chuyển qua bài hát khác "Bài hát viết cho người con gái đầu tiên tôi thích".
Uhm, là bài này nè.
*
Buổi tối, Ngải Tiếu đang đọc cuốn sách mới mà hôm nay mình mua, đọc đến một chỗ thì thấy có linh cảm, cô đặt sách xuống, đeo tai nghe lên nghe phần soạn nhạc của Thanh Ngọc Chiết, rồi viết viết sửa sửa ca từ trên giấy.
Buổi chiều hôm nay thời gian ở bên ngoài dài hơn dự định, nhưng không biết có phải do giọng nói của Yến Đàm giống Nhạn nữ thần không, cô hoàn toàn không cảm thấy mệt, khi về phòng thì tinh thần vô cùng hưng phấn viết liên tục hai chương luôn. Viết xong thì cô tháo bao sách ra, đọc trang đầu tiên, đột nhiên nhớ lại cảnh tượng Yến Đàm lấy dùm cô sách trên kệ.
Cự ly của hai người lúc đó rất gần, gần đến nỗi cô nghi ngờ là đối phương cố ý nữa. Nhưng nghĩ lại, trong đời thực làm gì có nhiều cô gái bị cong đâu, càng không thể nào có người để ý đến mình.
Dù sao đây cũng là hiện thực, không phải trên mạng, con người thường hay có xu hướng che giấu những bí mật của riêng mình.
Nghĩ đến đây, linh cảm sáng tác của Ngải Tiếu lại đứt nữa rồi, cô gạch bỏ câu đầu của điệp khúc, đặt viết xuống, cầm ly nước thở dài.
Giai điệu trong tai nghe vẫn tiếp tục, cô uống một ngụm nước nhỏ, quay đầu lại nhìn thì phát hiện trong phòng chỉ có một mình mình thôi. Nhớ đến Đoàn Tử lúc trước có nói qua người sáng tác phải hát thử, tằng hắng giọng một cái, rồi cho bài nhạc quay lại khúc đầu, bắt đầu hát thử hai đoạn ca từ mình đã viết xong.
Hình như...... có hơi lạc giọng?
Cô lại reset lần nữa, bắt đầu hát.
Lần này thì đỡ hơn nhiều rồi, nhưng có một chỗ phần vần hình như hơi kỳ quặc, cô liền lấy viết sửa lại, rồi tiếp tục hát thử.
Hát hết lần này tới lần khác, Ngải Tiếu cuối cùng cũng có chút hài lòng. Cô không hy vọng khi hát thử sẽ làm cho nữ thần thất vọng, do đó hạ quyết tâm, sau này nhân lúc trong phòng không có ai nhất định phải luyện tập cho đàng hoàng.
9h hơn, 3 người bạn cùng phòng lần lượt quay về, cô mau mau thu dọn đồ, trốn trong rèm tiếp tục viết ca từ.
Đợi linh cảm không còn nữa, Ngải Tiếu đặt viết xuống, nằm dài trên bàn vươn vai, sau đó đặt cằm lên tờ giấy viết đầy ca từ, bắt đầu suy nghĩ xem mai mấy giờ dạy Yến Đàm học.
Ngải Tiếu không muốn thay đổi thời gian hoài, sợ sẽ làm loạn kế hoạch của đối phương trong cuộc sống. Trên bàn rị mọ một hồi, cô ngồi dậy viết thời gian biểu.
Phần thời gian biểu này phải dựa vào thời gian tập luyện của Dịch Nhàn, lại phải tránh các giờ mình lên lớp, sau khi loại bỏ hết thì một ngày cũng chả còn bao nhiêu thời gian dạy học. Ngải Tiếu khó khăn lắm mới làm xong thời gian biểu, muốn gửi cho Yến Đàm thì mới phát hiện mình chỉ có số điện thoại của cô ấy thôi.
Ưm, có cần thêm wechat của cô ấy không?
Wechat của Ngải Tiếu thường chỉ dùng để xử lý những chuyện của thế giới 3D, friendzone ngoại trừ share hoạt động của hội ngoại ngữ thì là share bài hát mới của Nhạn nữ thần. Cô không rõ wechat Yến Đàm ra sao, do dự một hồi, cũng gửi tin nhắn cho cô ấy: "Thời gian biểu viết xong rồi, em có thể chụp hình gửi wechat cho chị không?"
Đối phương trả lời hơi chậm: "Wechat của chị là số điện thoại luôn, em add vào đi."
Ngải Tiếu đợi một lát, thấy được tin nhắn thì mới yên tâm add cô ấy. Avatar wechat của cô là con mèo Nyanko sensei của trong bộ Natsume Yuujinchou, còn avatar của đối phương là một con mèo màu cam nổi tiếng...... là cùng một con mèo với avatar QQ của cô. Hai avatar một con trong anime một con ngoài đời thực, nhìn rất xứng đôi.
Không ngờ cô ấy cũng thích con mèo này, cô cười, rồi gửi hình cho đối phương, sau đó quăng điện thoại đi tắm rửa.
Còn bên kia, Nhạn Đường sau khi nhấn đồng ý kết bạn, mang theo một chút cảm giác tội lỗi nhấn vào friendzone của cô bé.
Lúc trước cô cứ nhịn không vào trong không gian QQ của em ấy, chủ yếu là sợ để lại lịch sử ghé thăm gì đó, nhưng friendzone thì khác, ở đây không có lưu lại lịch sử ghé thăm, sau khi xem xong cùng lắm chỉ có chút cảm giác tội lỗi thôi. Nhạn Đường tự thuyết phục mình trong lòng, bắt đầu vào wechat xem.
Dòng đầu tiên là share hoạt động của trung tâm Anh ngữ, dòng thứ hai là của trung tâm Nhật ngữ, dòng thứ 3 là trung tâm Hàn ngữ...... đột nhiên, ngón tay đang lướt của Nhạn Đường dừng lại ngay dòng thứ 4.
Là chia sẻ một bài hát từ app nào đó, cũng chính là bài hát cover mới nhất của cô.
"Ya! Bài hát mới của nữ thần đại nhân, nghe hay quá ~q(≧▽≦q)"
Mấy status như vậy chắc không phải cho cán bộ hay bộ trưởng gì đó xem đâu ha, tức là, thật ra bạn bè em ấy có phân nhóm ra? Còn mình thì lại nằm trong nhóm không có bị hạn chế gì nhiều?
Tự mình tưởng tượng ra chuyện này làm Nhạn Đường thấy rất vui, cô tiếp tục lướt xuống dưới, phát hiện cô bé này rất đơn giản, ngoại trừ tuyên truyền hoạt động ra thì là bài hát của mình.
"Nữ thần sao có thể hát hay đến thế QAQ"
"Mỗi bài hát mới giúp kiên định trái tim yêu thích Nhạn nữ thần của tôi hơn nữa ww"
"Trời ơi, nữ thần hát bài này hay quá, muốn gả!"
......
Nhìn thấy từ 'muốn gả', Nhạn Đường cong môi lên, chụp màn hình lại.
Đợi Ngải Tiếu tắm rửa xong xuôi, cô giờ mới nhớ ra mình quên phân nhóm cho Yến Đàm, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không có gì to tát lắm, cứ để vậy đi. Nhìn thấy tin nhắn của đối phương, cô trả lời đại.
-Yến Đàm: Nhận được rồi, mai gặp.
-Ngải Tiếu: Chúc ngủ ngon.
Trả lời xong Yến Đàm, cô nhanh chóng chuyển qua QQ, gửi tin chúc ngủ ngon cho Nhạn nữ thần.
-Trú Trú: Hôm nay buồn ngủ quá, em đi ngủ trước đây, chúc ngủ ngon >///<
Nhạn Đường nhìn hai câu 'Chúc ngủ ngon' hoàn toàn khác nhau này, nhịn không nổi cười phá lên.
-Nhạn Lai Thời: Chúc ngủ ngon~
Nói xong chưa được bao lâu, thì Đoàn Tử nhắn tin qua.
-Đoàn Tử: Đường Đường à, cậu có phải có mưu đồ bất chính với Trú Đại không, kêu gọi nhiều người như bọn tớ tìm giúp cậu hình con mèo giống Trú Đại, nghi ngờ lắm đó!
-Nhạn Lai Thời: Tớ chỉ là cảm thấy con mèo đó dễ thương thôi, muốn tìm weibo của chủ nhân đó.
-Đoàn Tử: Ồ??? Cậu thần bí như vậy, người ta còn tưởng là cậu tìm cách đi dụ dỗ gái nhà lành nữa đó.
-Nhạn Lai Thời: Cho dù có theo đuổi người ta thì cũng không cần tìm cách, tất cả đều theo bản năng là được.
-Đoàn Tử:......Cậu thắng rồi:)
Nhạn Đường cười, tháo tai nghe ra, đứng dậy uống nước. Cô hát nguyên cả buổi tối rồi, cổ họng hơi mệt, nhưng tâm trạng lại rất kích động.
Cô cảm thấy mình quả thật không đợi được nữa rồi, thậm chí muốn trực tiếp nói ra thân phận của mình cho Khổ Trú biết, nhưng lại sợ sự đường đột của mình làm em ấy sợ. Điều quan trọng là, hiện giờ cô đang che giấu thân phận để tiếp cận Khổ Trú, một khi mà nói ra thì sợ cô bé sẽ tránh né mình, vậy mấy chuyện tiếp theo sẽ khó làm rồi đó.
Lúc mới đầu khi phát hiện Ngải Tiếu là Khổ Trú thì tâm tư của cô chỉ muốn đi tìm cô bé để kiểm chứng, sau đó là dùng thân phận thật tiếp xúc với em ấy. Nhưng sau đó nghĩ lại, dựa vào tính cách hay xấu hổ của Ngải Tiếu, mình dùng thân phận Nhạn Đường tiếp xúc với em ấy chắc chắn sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
Bất luận mình có địa vị thế nào trong lòng cô ấy, nếu tiếp với một người từ trên mạng bước ra khỏi hiện thực, thì cũng không tránh khỏi có chút bỡ ngỡ và xa cách, chi bằng dùng thân phận hiện thực tiếp cận với làm quen trước, đợi đến ngày bộc lộ danh tánh, mình đối với Ngải Tiếu chẳng qua cũng chỉ là thêm một thân phận trên mạng thôi.
Nhưng mà nói thiệt, nữ thần gì đó trên mạng chẳng qua chỉ là một cách nói thôi, các cô gái trẻ nhìn thấy người này thì kêu nam thần, nhìn thấy người kia thì kêu nữ thần...... mình trong lòng Khổ Trú có bao nhiêu cân lượng thì cũng chỉ có mình Khổ Trú biết thôi.
Nhạn Đường cũng không hiểu sao mình lại nghĩ lung tung như vậy, mấy cách nghĩ và cách làm này trong mắt người khác chắc là đang tính kế, nhưng trong mắt cô chỉ có thể nghĩ ra được cách tiếp cận cẩn thận này với Khổ Trú mà thôi.
Save lại file thu âm, cô xoa bóp vai rồi tắt máy đi ngủ.
Ngày mai là tiết học tiếng Nhật đầu tiên, thời gian là vào 3h chiều, cô cần phải làm xong tất cả công việc trước. Nhạn Đường sau khi tắm rửa xong xuôi, nhìn vào đống tài liệu tiếng Nhật ở đầu giường, nhớ lại dáng vẻ Ngải Tiếu ôm lấy nó lúc ban ngày, đầu ngón tay bất giác sờ lên bìa sách.
Chúc ngủ ngon con mèo nhỏ, mai gặp.
Công việc của ngày hôm sau rất bận và căng thẳng, có hai đơn hàng yêu cầu sửa đổi, Nhạn Đường đến thời gian ăn cơm trưa cũng không có, nhét đại bánh mì sandwich vào miệng rồi tiếp tục làm việc. Mấy đồng nghiệp bên cạnh thấy vậy cũng nỗ lực theo, cố gắng giúp đỡ cô, khi rót cà phê cũng thuận tiện rót luôn cho cô.
Tần Tùng đi bàn chuyện làm ăn về, nhìn thấy cái khí thế bán mạng hơn ngày thường của Nhạn Đường, đột nhiên bắt đầu nghi ngờ cái kế hoạch trợ công tiểu tác giả của mình có phải là dư thừa quá không.
Không lẽ Nhạn Đường vừa muốn cua tiểu tác giả, lại vừa để ý đến giáo viên tiếng Nhật hả?!
Anh càng nghĩ càng thấy nghi ngờ, lập tức gửi tin nhắn cho Đoàn Tử.
-Tùng Tử Đường: Cậu biết giáo viên dạy tiếng Nhật cho Đường Đường là ai không?
-Đoàn Tử: À, nghe nói là học tỷ của cô em hàng xóm, trình độ rất tốt.
-Tùng Tử Đường: Tớ cảm thấy chuyện này nhất định có gì đó kỳ quặc, cậu nói cô ấy sau đột nhiên lại mê học tiếng Nhật vậy? Không lý nào.
-Đoàn Tử: =。= Tớ cũng thấy kỳ lạ, nếu mà Trú Đại với tiếng Nhật có mối liên quan gì đó thì còn may ra......
-Tùng Tử Đường: Lỡ như Đường Đường với giáo viên đó đến với nhau, thì kế hoạch của chúng ta thì sao?
-Đoàn Tử: Đúng ha! Trời ơi, sao lại ngược Trú Đại của tôi như vậy! Rất muốn sống chết một phen với Đường Tra Tra QAQ
-Tùng Tử Đường:......
Hai người thảo luận cả buổi cũng chả được kết quả gì, Tần Tùng không nói nữa, cởi áo khoác ngoài ra, ngồi trước bàn phím thở dài.
Còn Nhạn Đường thì vẫn chìm đắm trong công việc, lâu lâu cầm ly cà phê uống một ngụm, vị đắng hòa tan vào miệng, coi như là miễn cưỡng kiềm chế sự hưng phấn trong lòng cô đối với tiết học chiều này.
Phần công việc cuối cùng cũng hoàn thành, cô dựa vào ghế rồi vươn vai, hít sâu một cái, rồi thở mạnh ra.
"Nhạn tỷ, xong rồi à?" đồng nghiệp bên cạnh thấy cô đứng dậy, tháo tai nghe xuống hỏi cô.
Nhạn Đường vuốt lại mái tóc bị rối do đeo tai nghe, trả lời: "Uhm, mọi người tiếp tục làm việc, tôi đi trước đây."
Vẫy tay, cô đeo túi xách ra khỏi văn phòng, khi ra cửa, thì ánh nắng chói mắt rọi xuống, làm người ta không khỏi nheo mắt lại. Khi nghĩ tới sắp gặp được Khổ Trú thì khóe miệng cô bất giác cong lên, bước chân về phía trước.
Cũng trong lúc này, Ngải Tiếu cũng bắt đầu chuẩn bị đồ đạc đi dạy. Buổi sáng hôm nay trước khi chạy bộ thì cô có lên mạng tìm một ít tài liệu làm giáo án, tiện tay chép lại một bài dạy những điểm chú ý khi học bảng chữ cái. Những gì cần chuẩn bị cho tiết học đầu tiên đã sẵn sàng, chỉ tiếc là...... Nhạn nữ thần hôm nay hơi bận, bận tới mình cũng ngại chia sẻ niềm vui này với cô ấy.
Thu dọn túi xách xong, cho dù điện thoại không có chuyển qua chế độ rung cũng chẳng có rung lên lần nào, Ngải Tiếu nhìn điện thoại lần nữa.
Nữ thần hôm nay đúng là bận thật......
Cô có chút cảm giác bị lạnh nhạt, cô mím môi lại, cho điện thoại vào túi, mở cửa đi ra ngoài.
Địa điểm hẹn là trước cổng một khu nhỏ cách cổng trường đại học S không xa, Ngải Tiếu đến trước 5 phút, nhưng lại thấy 'Yến Đàm' đã đứng đó đợi rồi.
"Chị đợi có lâu không? Xin lỗi."
Nhạn Đường nhìn thấy dáng vẻ em ấy chạy lại nhỏ tiếng xin lỗi, trái tim mềm nhũn ra: "Chị mới tới thôi, thật ra em cũng tới sớm, xin lỗi gì chứ."
Ngải Tiếu cắn môi dưới, ngượng ngùng cười với cô ấy, Nhạn Đường lập tức di chuyển ánh mắt, nhìn về hướng khu nhà: "Đi thôi."
"Vâng."
Hai người một trước một sau đi đến chỗ trọ của Dịch Nhàn, Nhạn Đường lấy chìa khóa ra mở cửa, nhìn thấy bên trong đã để sẵn hai đôi dép chuẩn bị cho bọn họ.
Một đôi có hình con thỏ, một đôi thì hình sọc màu xám, hai đôi dép đặt kế bên nhau, cổ họng Nhạn Đường chuyển động, đột nhiên có cảm giác như có người cùng mình về nhà vậy.
Ngải Tiếu không có để ý đến cô ấy, chỉ kinh ngạc rồi cười: "Dịch Nhàn cũng chu đáo thật."
"Uhm, bình thường em ấy hay tùy tiện cẩu thả, lúc chu đáo thì cũng rất đáng yêu." Nhạn Đường nghiêng người qua, để Ngải Tiếu vào thay giày trước, đợi em ấy thay xong thì cô mới thay giày rồi đóng cửa lại.
Câu nói vô ý của cô, nhưng nghe qua tai Ngải Tiếu thì lại tưởng tượng ra cốt truyện có một vạn chữ.
——Nữ đội trưởng có tình ý với Dịch Nhàn, Dịch Nhàn với chị hàng xóm là thanh mai trúc mã, còn chị hàng xóm lại cực kỳ nuông chiều em gái...... như vậy nói, nữ đội trưởng mới là người bị ngược à?
Ngải Tiếu thở nhẹ một cái, cái đoạn văn trong máy tính cô chắc phải sửa lại rồi, ví dụ như nữ đội trưởng vẫn cứ nặng tình, nhưng giữa đường đột nhiên xuất hiện thanh mai trúc mã gì đó......
Nhớ đến Nhạn Đường lúc trước còn kêu cô viết truyện hiện đại, cô cười thầm trong bụng, không biết cái cốt truyện cẩu huyết này nữ thần có chấp nhận không nhỉ.
Đoạn đường từ cửa đến phòng khách, trong đầu Ngải Tiếu đã tưởng tượng ra hết chuyện này tới chuyện khác, đợi đến khi ngồi vào cái ghế trong phòng khách, thì cô mới không tưởng tượng nữa.
Trên bàn gỗ của phòng khách có để sẵn một dĩa cherry, một dĩa thức ăn vặt, và một dĩa hạt dẻ, Nhạn Đường mặt không biểu cảm dọn hết mấy dĩa đó vào bếp, đặt tài liệu mới tinh của mình lên bàn.
"Một lát nữa học xong em nếu có rảnh, thì chúng ta đi ăn thứ gì đơn giản chút đi." cô đề nghị.
Ngải Tiếu nói không rõ ra được cảm giác mình thấy một đống thức ăn đột nhiên bị dọn đi, có chút buồn cười, cũng có chút kỳ lạ. Còn về chuyện sau khi học...... dù sao thì khi cô về trường cũng là đến căn tin ăn, ăn ở ngoài cũng không mất nhiều thời gian lắm, liền gật đầu đồng ý.
Mở đèn phòng khách lên, Nhạn Đường ra dáng ra vẻ lấy giấy viết ra, bắt đầu nghe cô giáo Ngải giảng bài. Ngải Tiếu biết cô ấy lần đầu tiên học tiếng Nhật, lần đầu tiên tiếp xúc với bảng chữ cái Hiragana với Katakana, do đó cô tốn rất nhiều công sức giảng giải 50 chữ cái này, nguyên cả hai tiếng đồng hồ, cô miễn cưỡng giảng được một nửa.
Năng lực tiếp thu của Nhạn Đường rất mạnh, đối phương lại giảng rất rõ ràng dễ hiểu, cô nghiêm túc nghe xong thì hầu như ghi nhớ lại hết rồi. Tiết học rất thuận lợi, khuyết điểm duy nhất là thời gian trôi qua quá nhanh.
Bình thường hai tiếng đồng hồ trôi qua rất lâu, nhưng ở chung với Ngải Tiếu thì hai tiếng đồng hồ, chưa kịp đợi Nhạn Đường có phản ứng gì thì đã trôi qua mất tiêu rồi.
Cô thở dài một tiếng, thu dọn sách vở, dẫn cô bé tìm chỗ ăn tối. Ngải Tiếu từ sớm đã đói meo rồi, vừa nghe có cơm ăn là lập tức thu dọn đồ đạc theo cô ấy ra cửa.
Khi cô bé khom lưng thay giày thì mái tóc ngắn xụ xuống hai bên mặt, cô vừa thay giày vừa vén tóc lên tai. Nhạn Đường ở bên cạnh thấy vậy, kiềm chế cái dục vọng muốn vén tóc cho em ấy, quay vào nhà đem 3 dĩa thức ăn Dịch Nhàn chuẩn bị sẵn đặt lại chỗ cũ. (Tội nghiệp Dịch Nhàn)
Ngải Tiếu không biết cô ấy trở về phòng khách làm gì, thay xong giày đứng ở cửa đợi. Trong thời gian chờ đợi, cô quả thật không kiềm chế được sự hưng phấn khi lần đầu tiên dạy người ta học, cô nhắn tin cho Nhạn nữ thần.
-Trú Trú: Nói thật >///< em mới nhận một công việc dạy tiếng Nhật, lần đầu tiên đi dạy vừa phấn khích lại vừa căng thẳng, bây giờ dạy xong thì lại cảm thấy cực kỳ vui mừng!
Nhạn Đường đang bê đồ từ nhà bếp ra phòng khách thì thấy chỗ túi quần mình rung lên, lấy điện thoại ra xem, là Khổ Trú, cũng là cô bé đang ở cửa gửi tin nhắn cho mình.
Đặt dĩa cherry cuối cùng lên bàn, cô nhịn cười đặt điện thoại vào túi quần, sau đó ra thay giày.
Ngải Tiếu đã cất điện thoại rồi, lúc này đang đứng cầm nón đợi 'học sinh' của cô. Nhạn Đường thay xong giày đứng dậy nhìn em ấy, biểu cảm bình tĩnh của cô bé này hình như không có liên hệ gì với tâm trạng 'cực kỳ vui mừng' cả.
Trên mạng với ngoài đời thực, Khổ Trú với Ngải Tiếu hoàn toàn không giống như là cùng một người.
Nhạn Đường cười nhẹ, Ngải Tiếu không hiểu gì nhìn cô ấy, Nhạn Đường giải thích: "Không có gì, lần đầu tiên học một kèm một, có được một giáo viên ưu tú như em dạy, cảm thấy rất vui mừng."
Ngải Tiếu cảm thấy lời này hình như hơi quen tai, nhưng lại không liên tưởng được gì. Được người ta khen như vậy, cô bất giác đỏ mặt lên, cúi đầu nhỏ tiếng nói: "Chị không cảm thấy em dạy không rõ ràng là tốt rồi."
"Dạy rất tốt, chị rất hài lòng." Nhạn Đường cười, "Chị tin em sau này có thể dạy được tốt hơn thế nữa."
Cảm giác được trưởng bối khen ngợi ập đến, Ngải Tiếu bối rối, rõ ràng mình là giáo viên mà, tại sao quyền chủ động giờ lại nằm trong tay học sinh vậy?
Cô luống cuống đội nón lên, vành nón nhỏ không che đậy được hết khuôn mặt cô, nhưng lại cho con đà điểu như cô một không gian lánh nạn tự mình gạt mình. (Đà điểu = con rùa rụt cổ)
Phù...... cô thở phào, cảm thấy áp lực bị động tiêu tan đi không ít.
Nhạn Đường nhìn thấy em ấy đội nón cúi đầu xuống thì thấy trong lòng ngứa ngáy, quay người qua khóa cửa lại, ho nhẹ một tiếng: "Đi thôi, đi ăn cơm."
Ngải Tiếu gật đầu đi theo sau cô ấy, càng ngày càng giống con đà điểu nhỏ.
Hai người ra ngoài, thì thấy được quán tôm hùm đất Dịch Nhàn thường hay đến. Nhạn Đường giới thiệu cho em ấy biết, Ngải Tiếu ngẩng đầu lên nhìn quán đó, sau đó đầu óc lại tưởng tượng ra cảnh Nhạn Đường với Dịch Nhàn thường đi ăn cơm chung, còn nữ đội trưởng bi thương đứng nhìn.
Cô không dám biểu lộ ra chút cái suy nghĩ này, nhìn một cái rồi tiếp tục cúi đầu xuống nhìn ngón chân, sợ người bên cạnh phát hiện ra ngọn lửa 'bà tám' trong mắt mình.
Nhạn Đường thì lại không biết sao cô bé này đột nhiên lại im lặng xấu hổ vậy, trong lòng bắt đầu ngẫm nghĩ đến những quán ăn nào ngon, đột nhiên phát hiện ra mình không rõ sở thích ăn uống của Ngải Tiếu.
Lần trước gọi cà phê Latte với bánh Original Waffles là do hai món đó ngon nhất của quán cà phê, nhưng lần này, cô gặp phải vấn đề nan giải rồi. Chuyện này quả nhiên thất sách thiệt, người ta cũng thường nói muốn nắm bắt trái tim ai đó thì trước tiên làm đầy cái bao tử của cô ấy, Nhạn Đường cũng được tính là non nớt trong truyện tình cảm, tính tới tính lui cuối cùng cũng tính thiếu một chỗ.
Sớm biết vậy ở trên mạng moi chút tin tức từ Khổ Trú rồi, Nhạn Đường bất lực, chỉ còn cách mở miệng giới thiệu mấy quán ngon gần đó cho Ngải Tiếu chọn.
Còn Ngải Tiếu sau khi nghe thì thấy có một quán nghe cũng ok. Trong lòng cô chọn cả buổi, cuối cùng cũng không còn cách nào khác, nói: "Em cảm thấy quán nào nghe cũng ok hết...... không biết nên chọn cái nào."
Cái dáng vẻ trầm tư suy nghĩ 'tối nay ăn gì' của Ngải Tiếu cũng rất đáng yêu, Nhạn Đường nhẹ giọng nói: "Vậy ăn bún trước đi, dù sao ngày tháng còn dài, sau này thử tiếp mấy cái khác."
Ngày tháng còn dài...... Nhạn Đường không cẩn thận nói ra tâm tư của mình, liếc nhìn qua cô bé bên cạnh, thấy em ấy không có phản ứng gì đặc biệt hết.
Ngải Tiếu quả thật không chú ý đến chi tiết này, cô đang suy xem một lát nên ăn bún gì.
Nguyên vị? Thịt bằm? Hay là cá viên?
Cho đến khi bọn họ vào tiệm bún, Ngải Tiếu vẫn chưa nghĩ ra mình nên ăn gì, chỉ còn cách kêu một tô bún cá viên giống 'Yến Đàm' vậy.
"Em cũng thích ăn bún cá viên hả?"Nhạn Đường hỏi.
"Không phải......." Ngải Tiếu có chút ngượng ngùng ngồi xuống, "Chỉ là loại nào em cũng muốn ăn, nhất thời chọn không được thôi."
Nhạn Đường mím môi cười, ánh mắt nhìn cô bé càng dịu dàng hơn.
"Được." cô nói chậm rãi, "Vậy chị sẽ cùng em ăn hết tất cả các loại bún trong tiệm này nha."
Dịch Nhàn nằm bẹp như con cún trên giường, nằm sấp một hồi thì lại thấy tức ngực, "Ây da ây da" lật người lại, nằm ngửa lại như con cá chết.
"Đội trưởng hôm nay không biết có uống lộn thuốc không nữa, cô ấy điên rồi....." cô cằn nhằn một hồi, đột nhiên hỏi: "Chị với bé moe tiếp xúc sao rồi?"
"Cũng tốt." Nhạn Đường trả lời.
"Chị đừng có làm người ta sợ đó, cô ấy ngây thơ như vậy, chắc có lẽ là thẳng đó."
"Ngây thơ với thẳng có liên quan với nhau hả?" Nhạn Đường cười phá lên.
Dịch Nhàn lẩm bẩm: "Không có liên quan, nhưng em thấy bé moe chắc cong không nổi, thẳng tắp luôn đó."
Người ở đầu dây bên kia cười: "Hôm qua không phải còn nói không cho chị tiếp cận bé moe, bây giờ lại muốn kêu chị không nên làm cô ấy sợ?"
"Chuyện này em nghĩ thông suốt rồi, dù sao chị cũng nhát gan như vậy, có để ý bé moe của em chắc cũng không dám hành động đâu, cùng lắm là chỉ giúp Ngải Tiếu mở ra cánh cửa của thế giới mới thôi." Dịch Nhàn vui vẻ nói, "Đợi khi hai người đến nhà em học, em sẽ làm chút món tráng miệng, rồi sẽ triển khai sức hấp dẫn của riêng mình, nếu là bé moe chủ động để ý em....... thì chuyện này lại khác rồi đó."
"Thôi bỏ đi, chuẩn bị thi đấu cho tốt đi."Nhạn Đường cảm thấy mình cần phải nhắc nhở Dịch Nhàn một số chuyện, "Tính khí của đội trưởng em chắc không được tốt, em đừng nhắc bé moe trước mặt cô ấy."
"Tại sao!"
Nhạn Đường cười mà không nói, hối em ấy đi ngủ: "Hôm nay em mệt vậy rồi thì đừng chơi game nữa, mau đi ngủ đi."
Dịch Nhàn trả lời một tiếng, sau khi cúp máy thì miễn cưỡng đi tắm, còn Nhạn Đường nhìn điện thoại thất thần.
Từ sự thăm dò của hai ngày nay, cô đã hoàn toàn có thể xác định Ngải Tiếu với Khổ Trú là cùng một người rồi. Nhưng chỉ xác nhận chuyện này thôi thì vẫn không đủ, điều quan trọng hơn là...... cô cần phải biết Khổ Trú rốt cuộc có phải là cong hay không.
Thở một hơi dài, cô đeo tai nghe lên, bắt đầu nghe bài hát tiếng Nhật hôm qua Ngải Tiếu giới thiệu cho. Giọng hát trong trẻo phối hợp với giai điệu dịu dàng, tiết tấu riêng có của nhạc Nhật làm cô đột nhiên nhớ tới cảnh tượng chiều hôm nay....... Ngải Tiếu quay người dưới ánh nắng, mái tóc ngắn bồng bềnh bay trong gió.
Nhạn Đường cong môi lên, chuyển qua bài hát khác "Bài hát viết cho người con gái đầu tiên tôi thích".
Uhm, là bài này nè.
*
Buổi tối, Ngải Tiếu đang đọc cuốn sách mới mà hôm nay mình mua, đọc đến một chỗ thì thấy có linh cảm, cô đặt sách xuống, đeo tai nghe lên nghe phần soạn nhạc của Thanh Ngọc Chiết, rồi viết viết sửa sửa ca từ trên giấy.
Buổi chiều hôm nay thời gian ở bên ngoài dài hơn dự định, nhưng không biết có phải do giọng nói của Yến Đàm giống Nhạn nữ thần không, cô hoàn toàn không cảm thấy mệt, khi về phòng thì tinh thần vô cùng hưng phấn viết liên tục hai chương luôn. Viết xong thì cô tháo bao sách ra, đọc trang đầu tiên, đột nhiên nhớ lại cảnh tượng Yến Đàm lấy dùm cô sách trên kệ.
Cự ly của hai người lúc đó rất gần, gần đến nỗi cô nghi ngờ là đối phương cố ý nữa. Nhưng nghĩ lại, trong đời thực làm gì có nhiều cô gái bị cong đâu, càng không thể nào có người để ý đến mình.
Dù sao đây cũng là hiện thực, không phải trên mạng, con người thường hay có xu hướng che giấu những bí mật của riêng mình.
Nghĩ đến đây, linh cảm sáng tác của Ngải Tiếu lại đứt nữa rồi, cô gạch bỏ câu đầu của điệp khúc, đặt viết xuống, cầm ly nước thở dài.
Giai điệu trong tai nghe vẫn tiếp tục, cô uống một ngụm nước nhỏ, quay đầu lại nhìn thì phát hiện trong phòng chỉ có một mình mình thôi. Nhớ đến Đoàn Tử lúc trước có nói qua người sáng tác phải hát thử, tằng hắng giọng một cái, rồi cho bài nhạc quay lại khúc đầu, bắt đầu hát thử hai đoạn ca từ mình đã viết xong.
Hình như...... có hơi lạc giọng?
Cô lại reset lần nữa, bắt đầu hát.
Lần này thì đỡ hơn nhiều rồi, nhưng có một chỗ phần vần hình như hơi kỳ quặc, cô liền lấy viết sửa lại, rồi tiếp tục hát thử.
Hát hết lần này tới lần khác, Ngải Tiếu cuối cùng cũng có chút hài lòng. Cô không hy vọng khi hát thử sẽ làm cho nữ thần thất vọng, do đó hạ quyết tâm, sau này nhân lúc trong phòng không có ai nhất định phải luyện tập cho đàng hoàng.
9h hơn, 3 người bạn cùng phòng lần lượt quay về, cô mau mau thu dọn đồ, trốn trong rèm tiếp tục viết ca từ.
Đợi linh cảm không còn nữa, Ngải Tiếu đặt viết xuống, nằm dài trên bàn vươn vai, sau đó đặt cằm lên tờ giấy viết đầy ca từ, bắt đầu suy nghĩ xem mai mấy giờ dạy Yến Đàm học.
Ngải Tiếu không muốn thay đổi thời gian hoài, sợ sẽ làm loạn kế hoạch của đối phương trong cuộc sống. Trên bàn rị mọ một hồi, cô ngồi dậy viết thời gian biểu.
Phần thời gian biểu này phải dựa vào thời gian tập luyện của Dịch Nhàn, lại phải tránh các giờ mình lên lớp, sau khi loại bỏ hết thì một ngày cũng chả còn bao nhiêu thời gian dạy học. Ngải Tiếu khó khăn lắm mới làm xong thời gian biểu, muốn gửi cho Yến Đàm thì mới phát hiện mình chỉ có số điện thoại của cô ấy thôi.
Ưm, có cần thêm wechat của cô ấy không?
Wechat của Ngải Tiếu thường chỉ dùng để xử lý những chuyện của thế giới 3D, friendzone ngoại trừ share hoạt động của hội ngoại ngữ thì là share bài hát mới của Nhạn nữ thần. Cô không rõ wechat Yến Đàm ra sao, do dự một hồi, cũng gửi tin nhắn cho cô ấy: "Thời gian biểu viết xong rồi, em có thể chụp hình gửi wechat cho chị không?"
Đối phương trả lời hơi chậm: "Wechat của chị là số điện thoại luôn, em add vào đi."
Ngải Tiếu đợi một lát, thấy được tin nhắn thì mới yên tâm add cô ấy. Avatar wechat của cô là con mèo Nyanko sensei của trong bộ Natsume Yuujinchou, còn avatar của đối phương là một con mèo màu cam nổi tiếng...... là cùng một con mèo với avatar QQ của cô. Hai avatar một con trong anime một con ngoài đời thực, nhìn rất xứng đôi.
Không ngờ cô ấy cũng thích con mèo này, cô cười, rồi gửi hình cho đối phương, sau đó quăng điện thoại đi tắm rửa.
Còn bên kia, Nhạn Đường sau khi nhấn đồng ý kết bạn, mang theo một chút cảm giác tội lỗi nhấn vào friendzone của cô bé.
Lúc trước cô cứ nhịn không vào trong không gian QQ của em ấy, chủ yếu là sợ để lại lịch sử ghé thăm gì đó, nhưng friendzone thì khác, ở đây không có lưu lại lịch sử ghé thăm, sau khi xem xong cùng lắm chỉ có chút cảm giác tội lỗi thôi. Nhạn Đường tự thuyết phục mình trong lòng, bắt đầu vào wechat xem.
Dòng đầu tiên là share hoạt động của trung tâm Anh ngữ, dòng thứ hai là của trung tâm Nhật ngữ, dòng thứ 3 là trung tâm Hàn ngữ...... đột nhiên, ngón tay đang lướt của Nhạn Đường dừng lại ngay dòng thứ 4.
Là chia sẻ một bài hát từ app nào đó, cũng chính là bài hát cover mới nhất của cô.
"Ya! Bài hát mới của nữ thần đại nhân, nghe hay quá ~q(≧▽≦q)"
Mấy status như vậy chắc không phải cho cán bộ hay bộ trưởng gì đó xem đâu ha, tức là, thật ra bạn bè em ấy có phân nhóm ra? Còn mình thì lại nằm trong nhóm không có bị hạn chế gì nhiều?
Tự mình tưởng tượng ra chuyện này làm Nhạn Đường thấy rất vui, cô tiếp tục lướt xuống dưới, phát hiện cô bé này rất đơn giản, ngoại trừ tuyên truyền hoạt động ra thì là bài hát của mình.
"Nữ thần sao có thể hát hay đến thế QAQ"
"Mỗi bài hát mới giúp kiên định trái tim yêu thích Nhạn nữ thần của tôi hơn nữa ww"
"Trời ơi, nữ thần hát bài này hay quá, muốn gả!"
......
Nhìn thấy từ 'muốn gả', Nhạn Đường cong môi lên, chụp màn hình lại.
Đợi Ngải Tiếu tắm rửa xong xuôi, cô giờ mới nhớ ra mình quên phân nhóm cho Yến Đàm, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không có gì to tát lắm, cứ để vậy đi. Nhìn thấy tin nhắn của đối phương, cô trả lời đại.
-Yến Đàm: Nhận được rồi, mai gặp.
-Ngải Tiếu: Chúc ngủ ngon.
Trả lời xong Yến Đàm, cô nhanh chóng chuyển qua QQ, gửi tin chúc ngủ ngon cho Nhạn nữ thần.
-Trú Trú: Hôm nay buồn ngủ quá, em đi ngủ trước đây, chúc ngủ ngon >///<
Nhạn Đường nhìn hai câu 'Chúc ngủ ngon' hoàn toàn khác nhau này, nhịn không nổi cười phá lên.
-Nhạn Lai Thời: Chúc ngủ ngon~
Nói xong chưa được bao lâu, thì Đoàn Tử nhắn tin qua.
-Đoàn Tử: Đường Đường à, cậu có phải có mưu đồ bất chính với Trú Đại không, kêu gọi nhiều người như bọn tớ tìm giúp cậu hình con mèo giống Trú Đại, nghi ngờ lắm đó!
-Nhạn Lai Thời: Tớ chỉ là cảm thấy con mèo đó dễ thương thôi, muốn tìm weibo của chủ nhân đó.
-Đoàn Tử: Ồ??? Cậu thần bí như vậy, người ta còn tưởng là cậu tìm cách đi dụ dỗ gái nhà lành nữa đó.
-Nhạn Lai Thời: Cho dù có theo đuổi người ta thì cũng không cần tìm cách, tất cả đều theo bản năng là được.
-Đoàn Tử:......Cậu thắng rồi:)
Nhạn Đường cười, tháo tai nghe ra, đứng dậy uống nước. Cô hát nguyên cả buổi tối rồi, cổ họng hơi mệt, nhưng tâm trạng lại rất kích động.
Cô cảm thấy mình quả thật không đợi được nữa rồi, thậm chí muốn trực tiếp nói ra thân phận của mình cho Khổ Trú biết, nhưng lại sợ sự đường đột của mình làm em ấy sợ. Điều quan trọng là, hiện giờ cô đang che giấu thân phận để tiếp cận Khổ Trú, một khi mà nói ra thì sợ cô bé sẽ tránh né mình, vậy mấy chuyện tiếp theo sẽ khó làm rồi đó.
Lúc mới đầu khi phát hiện Ngải Tiếu là Khổ Trú thì tâm tư của cô chỉ muốn đi tìm cô bé để kiểm chứng, sau đó là dùng thân phận thật tiếp xúc với em ấy. Nhưng sau đó nghĩ lại, dựa vào tính cách hay xấu hổ của Ngải Tiếu, mình dùng thân phận Nhạn Đường tiếp xúc với em ấy chắc chắn sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
Bất luận mình có địa vị thế nào trong lòng cô ấy, nếu tiếp với một người từ trên mạng bước ra khỏi hiện thực, thì cũng không tránh khỏi có chút bỡ ngỡ và xa cách, chi bằng dùng thân phận hiện thực tiếp cận với làm quen trước, đợi đến ngày bộc lộ danh tánh, mình đối với Ngải Tiếu chẳng qua cũng chỉ là thêm một thân phận trên mạng thôi.
Nhưng mà nói thiệt, nữ thần gì đó trên mạng chẳng qua chỉ là một cách nói thôi, các cô gái trẻ nhìn thấy người này thì kêu nam thần, nhìn thấy người kia thì kêu nữ thần...... mình trong lòng Khổ Trú có bao nhiêu cân lượng thì cũng chỉ có mình Khổ Trú biết thôi.
Nhạn Đường cũng không hiểu sao mình lại nghĩ lung tung như vậy, mấy cách nghĩ và cách làm này trong mắt người khác chắc là đang tính kế, nhưng trong mắt cô chỉ có thể nghĩ ra được cách tiếp cận cẩn thận này với Khổ Trú mà thôi.
Save lại file thu âm, cô xoa bóp vai rồi tắt máy đi ngủ.
Ngày mai là tiết học tiếng Nhật đầu tiên, thời gian là vào 3h chiều, cô cần phải làm xong tất cả công việc trước. Nhạn Đường sau khi tắm rửa xong xuôi, nhìn vào đống tài liệu tiếng Nhật ở đầu giường, nhớ lại dáng vẻ Ngải Tiếu ôm lấy nó lúc ban ngày, đầu ngón tay bất giác sờ lên bìa sách.
Chúc ngủ ngon con mèo nhỏ, mai gặp.
Công việc của ngày hôm sau rất bận và căng thẳng, có hai đơn hàng yêu cầu sửa đổi, Nhạn Đường đến thời gian ăn cơm trưa cũng không có, nhét đại bánh mì sandwich vào miệng rồi tiếp tục làm việc. Mấy đồng nghiệp bên cạnh thấy vậy cũng nỗ lực theo, cố gắng giúp đỡ cô, khi rót cà phê cũng thuận tiện rót luôn cho cô.
Tần Tùng đi bàn chuyện làm ăn về, nhìn thấy cái khí thế bán mạng hơn ngày thường của Nhạn Đường, đột nhiên bắt đầu nghi ngờ cái kế hoạch trợ công tiểu tác giả của mình có phải là dư thừa quá không.
Không lẽ Nhạn Đường vừa muốn cua tiểu tác giả, lại vừa để ý đến giáo viên tiếng Nhật hả?!
Anh càng nghĩ càng thấy nghi ngờ, lập tức gửi tin nhắn cho Đoàn Tử.
-Tùng Tử Đường: Cậu biết giáo viên dạy tiếng Nhật cho Đường Đường là ai không?
-Đoàn Tử: À, nghe nói là học tỷ của cô em hàng xóm, trình độ rất tốt.
-Tùng Tử Đường: Tớ cảm thấy chuyện này nhất định có gì đó kỳ quặc, cậu nói cô ấy sau đột nhiên lại mê học tiếng Nhật vậy? Không lý nào.
-Đoàn Tử: =。= Tớ cũng thấy kỳ lạ, nếu mà Trú Đại với tiếng Nhật có mối liên quan gì đó thì còn may ra......
-Tùng Tử Đường: Lỡ như Đường Đường với giáo viên đó đến với nhau, thì kế hoạch của chúng ta thì sao?
-Đoàn Tử: Đúng ha! Trời ơi, sao lại ngược Trú Đại của tôi như vậy! Rất muốn sống chết một phen với Đường Tra Tra QAQ
-Tùng Tử Đường:......
Hai người thảo luận cả buổi cũng chả được kết quả gì, Tần Tùng không nói nữa, cởi áo khoác ngoài ra, ngồi trước bàn phím thở dài.
Còn Nhạn Đường thì vẫn chìm đắm trong công việc, lâu lâu cầm ly cà phê uống một ngụm, vị đắng hòa tan vào miệng, coi như là miễn cưỡng kiềm chế sự hưng phấn trong lòng cô đối với tiết học chiều này.
Phần công việc cuối cùng cũng hoàn thành, cô dựa vào ghế rồi vươn vai, hít sâu một cái, rồi thở mạnh ra.
"Nhạn tỷ, xong rồi à?" đồng nghiệp bên cạnh thấy cô đứng dậy, tháo tai nghe xuống hỏi cô.
Nhạn Đường vuốt lại mái tóc bị rối do đeo tai nghe, trả lời: "Uhm, mọi người tiếp tục làm việc, tôi đi trước đây."
Vẫy tay, cô đeo túi xách ra khỏi văn phòng, khi ra cửa, thì ánh nắng chói mắt rọi xuống, làm người ta không khỏi nheo mắt lại. Khi nghĩ tới sắp gặp được Khổ Trú thì khóe miệng cô bất giác cong lên, bước chân về phía trước.
Cũng trong lúc này, Ngải Tiếu cũng bắt đầu chuẩn bị đồ đạc đi dạy. Buổi sáng hôm nay trước khi chạy bộ thì cô có lên mạng tìm một ít tài liệu làm giáo án, tiện tay chép lại một bài dạy những điểm chú ý khi học bảng chữ cái. Những gì cần chuẩn bị cho tiết học đầu tiên đã sẵn sàng, chỉ tiếc là...... Nhạn nữ thần hôm nay hơi bận, bận tới mình cũng ngại chia sẻ niềm vui này với cô ấy.
Thu dọn túi xách xong, cho dù điện thoại không có chuyển qua chế độ rung cũng chẳng có rung lên lần nào, Ngải Tiếu nhìn điện thoại lần nữa.
Nữ thần hôm nay đúng là bận thật......
Cô có chút cảm giác bị lạnh nhạt, cô mím môi lại, cho điện thoại vào túi, mở cửa đi ra ngoài.
Địa điểm hẹn là trước cổng một khu nhỏ cách cổng trường đại học S không xa, Ngải Tiếu đến trước 5 phút, nhưng lại thấy 'Yến Đàm' đã đứng đó đợi rồi.
"Chị đợi có lâu không? Xin lỗi."
Nhạn Đường nhìn thấy dáng vẻ em ấy chạy lại nhỏ tiếng xin lỗi, trái tim mềm nhũn ra: "Chị mới tới thôi, thật ra em cũng tới sớm, xin lỗi gì chứ."
Ngải Tiếu cắn môi dưới, ngượng ngùng cười với cô ấy, Nhạn Đường lập tức di chuyển ánh mắt, nhìn về hướng khu nhà: "Đi thôi."
"Vâng."
Hai người một trước một sau đi đến chỗ trọ của Dịch Nhàn, Nhạn Đường lấy chìa khóa ra mở cửa, nhìn thấy bên trong đã để sẵn hai đôi dép chuẩn bị cho bọn họ.
Một đôi có hình con thỏ, một đôi thì hình sọc màu xám, hai đôi dép đặt kế bên nhau, cổ họng Nhạn Đường chuyển động, đột nhiên có cảm giác như có người cùng mình về nhà vậy.
Ngải Tiếu không có để ý đến cô ấy, chỉ kinh ngạc rồi cười: "Dịch Nhàn cũng chu đáo thật."
"Uhm, bình thường em ấy hay tùy tiện cẩu thả, lúc chu đáo thì cũng rất đáng yêu." Nhạn Đường nghiêng người qua, để Ngải Tiếu vào thay giày trước, đợi em ấy thay xong thì cô mới thay giày rồi đóng cửa lại.
Câu nói vô ý của cô, nhưng nghe qua tai Ngải Tiếu thì lại tưởng tượng ra cốt truyện có một vạn chữ.
——Nữ đội trưởng có tình ý với Dịch Nhàn, Dịch Nhàn với chị hàng xóm là thanh mai trúc mã, còn chị hàng xóm lại cực kỳ nuông chiều em gái...... như vậy nói, nữ đội trưởng mới là người bị ngược à?
Ngải Tiếu thở nhẹ một cái, cái đoạn văn trong máy tính cô chắc phải sửa lại rồi, ví dụ như nữ đội trưởng vẫn cứ nặng tình, nhưng giữa đường đột nhiên xuất hiện thanh mai trúc mã gì đó......
Nhớ đến Nhạn Đường lúc trước còn kêu cô viết truyện hiện đại, cô cười thầm trong bụng, không biết cái cốt truyện cẩu huyết này nữ thần có chấp nhận không nhỉ.
Đoạn đường từ cửa đến phòng khách, trong đầu Ngải Tiếu đã tưởng tượng ra hết chuyện này tới chuyện khác, đợi đến khi ngồi vào cái ghế trong phòng khách, thì cô mới không tưởng tượng nữa.
Trên bàn gỗ của phòng khách có để sẵn một dĩa cherry, một dĩa thức ăn vặt, và một dĩa hạt dẻ, Nhạn Đường mặt không biểu cảm dọn hết mấy dĩa đó vào bếp, đặt tài liệu mới tinh của mình lên bàn.
"Một lát nữa học xong em nếu có rảnh, thì chúng ta đi ăn thứ gì đơn giản chút đi." cô đề nghị.
Ngải Tiếu nói không rõ ra được cảm giác mình thấy một đống thức ăn đột nhiên bị dọn đi, có chút buồn cười, cũng có chút kỳ lạ. Còn về chuyện sau khi học...... dù sao thì khi cô về trường cũng là đến căn tin ăn, ăn ở ngoài cũng không mất nhiều thời gian lắm, liền gật đầu đồng ý.
Mở đèn phòng khách lên, Nhạn Đường ra dáng ra vẻ lấy giấy viết ra, bắt đầu nghe cô giáo Ngải giảng bài. Ngải Tiếu biết cô ấy lần đầu tiên học tiếng Nhật, lần đầu tiên tiếp xúc với bảng chữ cái Hiragana với Katakana, do đó cô tốn rất nhiều công sức giảng giải 50 chữ cái này, nguyên cả hai tiếng đồng hồ, cô miễn cưỡng giảng được một nửa.
Năng lực tiếp thu của Nhạn Đường rất mạnh, đối phương lại giảng rất rõ ràng dễ hiểu, cô nghiêm túc nghe xong thì hầu như ghi nhớ lại hết rồi. Tiết học rất thuận lợi, khuyết điểm duy nhất là thời gian trôi qua quá nhanh.
Bình thường hai tiếng đồng hồ trôi qua rất lâu, nhưng ở chung với Ngải Tiếu thì hai tiếng đồng hồ, chưa kịp đợi Nhạn Đường có phản ứng gì thì đã trôi qua mất tiêu rồi.
Cô thở dài một tiếng, thu dọn sách vở, dẫn cô bé tìm chỗ ăn tối. Ngải Tiếu từ sớm đã đói meo rồi, vừa nghe có cơm ăn là lập tức thu dọn đồ đạc theo cô ấy ra cửa.
Khi cô bé khom lưng thay giày thì mái tóc ngắn xụ xuống hai bên mặt, cô vừa thay giày vừa vén tóc lên tai. Nhạn Đường ở bên cạnh thấy vậy, kiềm chế cái dục vọng muốn vén tóc cho em ấy, quay vào nhà đem 3 dĩa thức ăn Dịch Nhàn chuẩn bị sẵn đặt lại chỗ cũ. (Tội nghiệp Dịch Nhàn)
Ngải Tiếu không biết cô ấy trở về phòng khách làm gì, thay xong giày đứng ở cửa đợi. Trong thời gian chờ đợi, cô quả thật không kiềm chế được sự hưng phấn khi lần đầu tiên dạy người ta học, cô nhắn tin cho Nhạn nữ thần.
-Trú Trú: Nói thật >///< em mới nhận một công việc dạy tiếng Nhật, lần đầu tiên đi dạy vừa phấn khích lại vừa căng thẳng, bây giờ dạy xong thì lại cảm thấy cực kỳ vui mừng!
Nhạn Đường đang bê đồ từ nhà bếp ra phòng khách thì thấy chỗ túi quần mình rung lên, lấy điện thoại ra xem, là Khổ Trú, cũng là cô bé đang ở cửa gửi tin nhắn cho mình.
Đặt dĩa cherry cuối cùng lên bàn, cô nhịn cười đặt điện thoại vào túi quần, sau đó ra thay giày.
Ngải Tiếu đã cất điện thoại rồi, lúc này đang đứng cầm nón đợi 'học sinh' của cô. Nhạn Đường thay xong giày đứng dậy nhìn em ấy, biểu cảm bình tĩnh của cô bé này hình như không có liên hệ gì với tâm trạng 'cực kỳ vui mừng' cả.
Trên mạng với ngoài đời thực, Khổ Trú với Ngải Tiếu hoàn toàn không giống như là cùng một người.
Nhạn Đường cười nhẹ, Ngải Tiếu không hiểu gì nhìn cô ấy, Nhạn Đường giải thích: "Không có gì, lần đầu tiên học một kèm một, có được một giáo viên ưu tú như em dạy, cảm thấy rất vui mừng."
Ngải Tiếu cảm thấy lời này hình như hơi quen tai, nhưng lại không liên tưởng được gì. Được người ta khen như vậy, cô bất giác đỏ mặt lên, cúi đầu nhỏ tiếng nói: "Chị không cảm thấy em dạy không rõ ràng là tốt rồi."
"Dạy rất tốt, chị rất hài lòng." Nhạn Đường cười, "Chị tin em sau này có thể dạy được tốt hơn thế nữa."
Cảm giác được trưởng bối khen ngợi ập đến, Ngải Tiếu bối rối, rõ ràng mình là giáo viên mà, tại sao quyền chủ động giờ lại nằm trong tay học sinh vậy?
Cô luống cuống đội nón lên, vành nón nhỏ không che đậy được hết khuôn mặt cô, nhưng lại cho con đà điểu như cô một không gian lánh nạn tự mình gạt mình. (Đà điểu = con rùa rụt cổ)
Phù...... cô thở phào, cảm thấy áp lực bị động tiêu tan đi không ít.
Nhạn Đường nhìn thấy em ấy đội nón cúi đầu xuống thì thấy trong lòng ngứa ngáy, quay người qua khóa cửa lại, ho nhẹ một tiếng: "Đi thôi, đi ăn cơm."
Ngải Tiếu gật đầu đi theo sau cô ấy, càng ngày càng giống con đà điểu nhỏ.
Hai người ra ngoài, thì thấy được quán tôm hùm đất Dịch Nhàn thường hay đến. Nhạn Đường giới thiệu cho em ấy biết, Ngải Tiếu ngẩng đầu lên nhìn quán đó, sau đó đầu óc lại tưởng tượng ra cảnh Nhạn Đường với Dịch Nhàn thường đi ăn cơm chung, còn nữ đội trưởng bi thương đứng nhìn.
Cô không dám biểu lộ ra chút cái suy nghĩ này, nhìn một cái rồi tiếp tục cúi đầu xuống nhìn ngón chân, sợ người bên cạnh phát hiện ra ngọn lửa 'bà tám' trong mắt mình.
Nhạn Đường thì lại không biết sao cô bé này đột nhiên lại im lặng xấu hổ vậy, trong lòng bắt đầu ngẫm nghĩ đến những quán ăn nào ngon, đột nhiên phát hiện ra mình không rõ sở thích ăn uống của Ngải Tiếu.
Lần trước gọi cà phê Latte với bánh Original Waffles là do hai món đó ngon nhất của quán cà phê, nhưng lần này, cô gặp phải vấn đề nan giải rồi. Chuyện này quả nhiên thất sách thiệt, người ta cũng thường nói muốn nắm bắt trái tim ai đó thì trước tiên làm đầy cái bao tử của cô ấy, Nhạn Đường cũng được tính là non nớt trong truyện tình cảm, tính tới tính lui cuối cùng cũng tính thiếu một chỗ.
Sớm biết vậy ở trên mạng moi chút tin tức từ Khổ Trú rồi, Nhạn Đường bất lực, chỉ còn cách mở miệng giới thiệu mấy quán ngon gần đó cho Ngải Tiếu chọn.
Còn Ngải Tiếu sau khi nghe thì thấy có một quán nghe cũng ok. Trong lòng cô chọn cả buổi, cuối cùng cũng không còn cách nào khác, nói: "Em cảm thấy quán nào nghe cũng ok hết...... không biết nên chọn cái nào."
Cái dáng vẻ trầm tư suy nghĩ 'tối nay ăn gì' của Ngải Tiếu cũng rất đáng yêu, Nhạn Đường nhẹ giọng nói: "Vậy ăn bún trước đi, dù sao ngày tháng còn dài, sau này thử tiếp mấy cái khác."
Ngày tháng còn dài...... Nhạn Đường không cẩn thận nói ra tâm tư của mình, liếc nhìn qua cô bé bên cạnh, thấy em ấy không có phản ứng gì đặc biệt hết.
Ngải Tiếu quả thật không chú ý đến chi tiết này, cô đang suy xem một lát nên ăn bún gì.
Nguyên vị? Thịt bằm? Hay là cá viên?
Cho đến khi bọn họ vào tiệm bún, Ngải Tiếu vẫn chưa nghĩ ra mình nên ăn gì, chỉ còn cách kêu một tô bún cá viên giống 'Yến Đàm' vậy.
"Em cũng thích ăn bún cá viên hả?"Nhạn Đường hỏi.
"Không phải......." Ngải Tiếu có chút ngượng ngùng ngồi xuống, "Chỉ là loại nào em cũng muốn ăn, nhất thời chọn không được thôi."
Nhạn Đường mím môi cười, ánh mắt nhìn cô bé càng dịu dàng hơn.
"Được." cô nói chậm rãi, "Vậy chị sẽ cùng em ăn hết tất cả các loại bún trong tiệm này nha."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.