Chương 47
Đồng Sư
07/05/2021
Trong đó có một người bình thường có quan hệ rất tốt với Nhạn Đường cứ nhìn chằm chằm vào cô bé, đến phút cuối không nhịn nổi hỏi: "Em gái, em với Nhạn tỷ....... có quan hệ gì vậy?"
Ngải Tiếu thấp thỏm ngồi đó trả lời: "Em là fans của chị ấy."
"Không thể nào, anh Tần nói hôm nay....." cậu ta vẫn chưa nói xong thì thấy có người đụng vào vai của mình, ra hiệu Nhạn Đường về rồi.
Nhạn Đường đi ra từ văn phòng của Tần Tùng, đúng là dở khóc dở cười. Người này chiều hôm nay có nói với tiếp tân là tối nay cô có dắt một cô em gái đến đây, kết quả là tiếp tân 'lỡ miệng' nói cho người khác biết, đến cuối cùng đồn ầm ĩ lên, nguyên cả studio đều nghe nói tối nay cô dắt bạn gái đến.
Studio Tần Đường không có nhiều người, cũng chính do vậy nên quan hệ của mọi người cũng thân mật hơn. Tính cách Nhạn Đường tốt, người cũng tốt, rất được yêu thích trong giới này. Lúc studio mới thành lập thì cũng có người có ý kiến với cô, nhưng sau này cô thành thật thừa nhận mình đồng tính nên cũng không ai bắt bẻ chuyện này nữa.
Chỉ là, cùng nhau làm việc đã lâu như vậy, vẫn chưa có ai nghe nói Nhạn Đường với cô gái nào có quan hệ thân mật cả, hiện giờ nghe nói cô có bạn gái nên ai ai cũng muốn tám. Đến thời gian tan ca, mấy người này tự nguyện ở lại, muốn xem xem người phụ nữ nào đã chinh phục được Nhạn Đường. Có người nói Nhạn Đường thích mỹ nhân tuyệt sắc, như vậy thì mới xứng đôi; còn có người nói Nhạn Đường thích soái tỷ, bạn gái cô ấy chắc chắn sẽ soái tới sáng chói.
Cả đám người cùng nhau hóng, tiếp tân nhìn thấy có xe đi qua đây lập tức chạy vào thông báo mọi người biết. Nghe tin này, Tần Tùng mau chóng kéo cửa sổ lá ra, mấy nhân viên khác giả bộ cầm ly đi rót nước, cùng đợi Nhạn Đường dắt bạn gái trong truyền thuyết vào. Kết quả đợi cả buổi, bọn họ nhìn thấy không phải là mỹ nữ tuyệt thế ngực bự eo thon, cũng không phải là tóc ngắn soái khí, người bọn họ thấy là...... một tiểu khả ái nhỏ nhắn.
Mái tóc ngắn bồng bềnh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn...... mắt Tần Tùng sắp rớt ra ngoài luôn rồi, Trú Đại cao 1m8 trong truyền thuyết sao nhìn như học sinh cấp 2 vậy?! Không đúng, cái ngoại hình này đặt trong đám học sinh cấp 2 chắc phải xếp ngồi hàng đầu tiên đó! Hôm trước hai người gặp nhau, trong điện thoại Nhạn Đường nói cô ấy nhỏ nhắn dễ thương, lúc đó anh còn tưởng Khổ Trú là một cô bé ăn mặc hơi giống trong anime, ai ngờ là nhỏ nhắn dễ thương thiệt!
Nói thật, anh không phải cố ý kêu mọi người ở lại hóng chuyện cùng mình, nhưng lúc nói chuyện với tiếp tân thì quả thật có ý định tung tin đồn. Nhưng nói thật..... anh chẳng qua vốn muốn cùng mọi người trợ công, dựa vào nhiều người tác hợp cho Nhạn Đường và Khổ Trú, bây giờ nhìn thấy được người thật rồi làm gì còn dám tác hợp nữa, anh sợ Nhạn Đường 'gây họa' cho đóa hoa của tổ quốc này.
Tần Tùng quả thật kinh ngạc vì cô bé này, nhưng anh là ai hả, anh có thể biểu hiện quá kinh ngạc không, tất nhiên là không rồi! Cho nên Boss Tần mặt điềm tĩnh nhìn tiểu khả ái đang lúng túng kia, cầm điện thoại lên tính chụp lén, dự tính làm cho Đoàn Tử tối ngày cứ nói Trú Đại 'khí công ngời ngời' hết hồn chơi.
Đáng tiếc điện thoại mới giơ lên là bị Nhạn Đường chắn trước mặt tiểu khả ái rồi. Không sao, hình chụp không được thì anh sẽ dùng từ ngữ để diễn tả. Nhân lúc Nhạn Đường đi sắp xếp cho tiểu khá ái, cô mau chóng gửi tin nhắn cho Đoàn Tử, nói là sắp nói cho cô ấy nghe một bí mật kinh thiên động địa.
Kết quả là bí mật kinh thiên động địa vẫn chưa đánh chữ xong thì Nhạn Đường đẩy cửa đi vào. Tần Tùng tắt máy rồi quăng lên bàn, cong môi lên nói: "Lúc trước cậu nói cô ấy nhỏ nhắn dễ thương tớ còn không tin nữa đó, bây giờ thì tin rồi."
"Kêu cả đám người cùng hóng chuyện với cậu, cậu cũng rảnh thiệt đó." Nhạn Đường thở dài, đứng trước bàn, "Giờ hóng đủ chưa, đi về đi?"
Tần Tùng không có trả lời mà hỏi: "Ây, tớ hiếu kỳ hỏi một câu nha, sau khi gặp mặt thì cậu còn hứng thú với cô ấy nữa không?"
"Còn nhiều hơn trước nữa." cô nói xong, điện thoại Tần Tùng rung, màn hình sáng lên. Nhạn Đường cúi đầu nhìn ——
-Đoàn Tử: Bí mật kinh thiên động địa gì?
Tần Tùng vẫn rất bình tĩnh, hình như người đang tám chuyện không phải là anh ta vậy.
Nhạn Đường đoán được anh ta đã nói gì với Đoàn Tử, nhất thời cười hơi thần bí: "Hay là, tớ cũng nói cậu biết một bí mật kinh thiên động địa khác nha."
"Bí mật gì?" Tần Tùng nhướng mày.
"Giáo viên dạy tiếng Nhật, chính là Khổ Trú đó." cô nói xong rồi giơ tay đặt lên môi 'suỵt' một tiếng, "Cái này không được nói ra, tớ sợ Khổ Trú giận."
"Cậu được lắm đó, tính kế hay lắm, lừa hết cả bọn tớ." Mặt Tần Tùng viết lên biểu cảm không thể tin được, anh không ngờ rằng có ngày Nhạn Đường sẽ tính kế một cô bé như thế.
Nhạn Đường mím môi cười, ngón tay gõ lên mặt bàn, nói: "Không có chuyện gì thì kêu mọi người đi về đi, tớ dẫn em ấy đi luyện hát, nói không chừng hôm nay sẽ thu âm nghe thử nữa đó."
"Được, vậy kêu bọn họ đi về, tớ sẽ làm người thu âm cho." Biểu cảm của anh ta làm cho Nhạn Đường thấy buồn cười: "Cậu rảnh thiệt hả?"
Tần Tùng bĩu môi: "Trong nhà gần đây rất bận rộn, tớ không muốn tham gia vào chuyện của bọn họ, chi bằng ở đây coi náo nhiệt."
"Vậy được, cậu kêu mọi người về hết đi, trước khi thu âm tớ sẽ kêu cô ấy chào hỏi cậu."
Giao dịch xong, Nhạn Đường về văn phòng, nhìn thấy Ngải Tiếu đang căng thẳng ngồi trên ghế. Cô đi đến sau lưng Ngải Tiếu, tay đặt lên ghế nói: "Bọn họ có phải làm em sợ không?"
"Làm gì có, bọn tớ lúc này còn giúp đỡ đánh đuổi cái đám biến thái muốn coi cô bé nữa đó."
Ngải Tiếu cạn lời, mấy người này đúng là nói dối không chớp mắt mà?
Nhạn Đường tất nhiên là không tin rồi: "Được rồi được rồi, người cũng đã nhìn thấy rồi, mọi người về nhà đi."
"Cái này, hỏi thiệt nha, cậu với cô né này có quan hệ gì vậy, thành thật khai báo đi......"
"Hiện tại là quan hệ sư sinh, hài lòng chưa?" Nhạn Đường cười: "Đừng tám nữa, tớ dắt em ấy đến đây để thu bài hát mới đó."
Ngải Tiếu ngồi trên ghế cảm thấy lời này nghe hơi kỳ lạ, muốn nghĩ nhiều, nhưng lại không dám nghĩ nhiều. Thật ra cô cũng không có bị đám người này làm cho sợ, cô chỉ sợ làm mất mặt trước mặt bạn bè của nữ thần thôi. Cũng may mọi người cũng rất tốt, nói đùa cũng có chừng mực, cô ngồi đó bị trêu chọc nhưng không thấy tức giận.
Mọi người cùng Nhạn Đường nói đùa vài câu rồi chuẩn bị rời khỏi, trong đó có một người đột nhiên tiến lại hỏi: "Nhạn tỷ, tuần trước chị cố ý thu một bản piano thật ra là cho cô bé này nghe phải không?"
Piano? Ngải Tiếu dõng tai lên.
"Uhm, là để cho em ấy thư giãn tinh thần." Nhạn Đường cúi đầu vỗ vai con sóc nhỏ, "Đứng dậy nào, chúng ta đi luyện hát, mặc kệ bọn họ."
Mọi người quan sát cả buổi, giờ đều hiểu ra là...... Nhạn Đường đang theo đuổi nhưng chưa cưa đổ được. Do đó bọn họ lập tức thu dọn đồ đi về, sợ là sẽ quấy rầy thế giới của hai người.
Cô em tiếp tân là người cuối cùng rời khỏi, đèn bên ngoài tối đi, Tần Tùng đang ngồi trong văn phòng rung đùi nhắn tin cho Đoàn Tử. Đoàn Tử có chết cũng không tin Trú Đại chỉ có mét rưỡi, muốn lập tức chạy xe qua đây xem, Tần Tùng ra sức khuyên cô ấy, nói ít ra cũng phải đợi ca khúc thu âm xong đã, đừng làm con người ta sợ đến nhạc cũng không dám hát luôn là mệt.
Đoàn Tử không bình tĩnh được nữa rồi, nếu Tần Tùng đã nói không được xem con người thật của Trú Đại, vậy thì cô không nhìn một cách quanh minh chính đại, lén lút nhìn là được chứ gì? Đến cuối cùng cô vẫn chạy xe qua đây, lén la lén lút ngừng trong bãi đậu xe ở đối diện, lén nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Ngải Tiếu không biết mình đã 'dụ' được Đoàn Tử đến đây, lúc này đang nghiêm túc hát thử. Cô tiến bộ lên rất nhiều, chỉ ba ngày ngắn ngủi, hát cũng rất ra dáng ra vẻ, Nhạn Đường cực kỳ hài lòng, đến khi lượt hát thử cuối cùng kết thúc, cô rót một ly nước cho Ngải Tiếu, sau đó là tìm Tần Tùng đến phòng thu âm để chuẩn bị.
Trong tay cầm ly nước nữ thần bình thường hay dùng, Ngải Tiếu không biết là ở đây không có ly dùng một lần hay là nữ thần không để ý chuyện này. Nhưng dùng ly nước của nữ thần uống nước là một chuyện làm cho người ta hạnh phúc đến ngất ngây. Cô cúi đầu xuống uống nước, nhớ đến lời khen lúc nãy của nữ thần, hít một hơi sâu.
Cô nhất định phải cố gắng, lát nữa thu âm phải đạt được trạng thái tốt nhất, không được làm mất mặt nữ thần. Do đó tâm trạng của cô vốn không căng thẳng nhưng lại bị sự ám thị này làm cho căng thẳng lên, cửa được đẩy ra, nữ thần và Tần Tùng đứng ở cửa. Ngải Tiếu đặt ly xuống đi qua đó, Tần Tùng mỉm cười chào hỏi với cô ấy: "Lúc nãy Đường Đường không cho anh qua quấy rầy, giờ cuối cùng cũng có cơ hội rồi. Xin tự mình giới thiệu, anh là Tùng Tử Đường, làm hậu kỳ của nhạc cổ phong, còn mấy nhạc khác cái gì cũng làm hết. Nghe Đường Đường nói em còn nghe nhạc điện tử của anh nữa, à đúng rồi, nick của anh hồi đó là Pines đó."
Ngải Tiếu nghe xong thì ngẩn người.
Cái gì, Pines?!
Pines đã rút khỏi giới nhạc điện tử đó hả?!
Ngải Tiếu còn nhớ đã cùng nữ thần trò chuyện về người này, lúc đó cô cực kỳ tiếc nuối nói Pines đã không phát hành tác phẩm mới nữa, nữ thần còn an ủi cô nói là Pines chắc đang hoạt động với thân phận khác...... cô vốn cứ tưởng chỉ là lời an ủi của nữ thần thôi, bây giờ mới biết, những lời nữ thần nói đều là sự thật!
Ai mà ngờ được, thủ lĩnh Pines danh tiếng lẫy lừng của giới nhạc điện tử giờ lại là Tùng Tử Đường!
Ngải Tiếu há hốc mồm nhìn anh ta, Tần Tùng cao gần 1m9 đối với cô mà nói thì là một sinh vật cực kỳ to lớn đó, nhưng cảm giác tùy tiện trên người anh ta lại không làm cho người khác cảm thấy áp lực. Người chế tác âm nhạc mà mình hâm mộ giờ đang ở trước mặt, cô chậm rãi nói: "Xin chào, em là Khổ Trú, rất kỳ vọng vào tác phẩm mới của anh."
Nhạn Đường ở bên cạnh nhịn cười, con sóc nhỏ nói chuyện với người lạ đều thể hiện dáng vẻ của cán bộ già.
"Được, nếu như em đã nói vậy thì anh chắc chắn sẽ làm một bài." Tần Tùng cười, "Đi nào, đến phòng thu âm."
Ba người đi đến phòng thu âm, Tầm Tùng đảm nhiệm vai trò thu âm. Ngải Tiếu vẫn chưa có hát qua bài này trước mặt người khác, tâm trạng căng thẳng của lúc nãy lại ập đến. Nhạn Đường nhìn ra được em ấy đang bất an, nói chuyện với Tần Tùng trong phòng điều khiển vài câu, sau đó vào phòng thu âm.
Nhạn Đường dạy em ấy cách dùng thiết bị, sau đó hơi thấp người xuống, tay chống ở đầu gối nhìn em ấy. Ngải Tiếu hơi há miệng, không biết sao nữ thần lại nhìn mình trịnh trọng vậy, đang tính hỏi thì đối phương đột nhiên mở miệng nói: "Tiếu Tiếu, em đừng nghi ngờ bản thân mình."
"Em....... chỉ sợ mình làm không được tốt."
"Em nghi ngờ mình cũng là nghi ngờ chị đó." Nhạn Đường nói: "Trong mắt chị, em đã làm rất tốt rồi, em cứ nghi ngờ tiếp làm chị cũng nghi ngờ mình đó."
Cô ấy nói nghiêm túc vậy, Ngải Tiếu không thể không cho là thật.
Hoặc có lẽ lời nói của nữ thần rất có tác dụng, tiếp theo sau cô không còn lo lắng căng thẳng nữa. Công tác chuẩn bị đã sẵn sàng, Tần Tùng búng tay một cái, điều động tâm trạng hai người thông qua bộ đàm. Thấy Ngải Tiếu đã chuẩn bị xong, Nhạn Đường giúp em ấy chỉnh micro, rồi đi ra ngoài.
Bắt đầu thu âm, Ngải Tiếu nghe được nhạc nền trong tai nghe vang lên, dần dần hòa mình vào thế giới chiến tranh loạn lạc nhưng tràn ngập yêu hận tình thù này.
Tình cảm sâu đậm đối với tướng quân được che giấu trong lòng nữ hoàng, hãy để cô biểu đạt ra cho.
Ngải Tiếu thấp thỏm ngồi đó trả lời: "Em là fans của chị ấy."
"Không thể nào, anh Tần nói hôm nay....." cậu ta vẫn chưa nói xong thì thấy có người đụng vào vai của mình, ra hiệu Nhạn Đường về rồi.
Nhạn Đường đi ra từ văn phòng của Tần Tùng, đúng là dở khóc dở cười. Người này chiều hôm nay có nói với tiếp tân là tối nay cô có dắt một cô em gái đến đây, kết quả là tiếp tân 'lỡ miệng' nói cho người khác biết, đến cuối cùng đồn ầm ĩ lên, nguyên cả studio đều nghe nói tối nay cô dắt bạn gái đến.
Studio Tần Đường không có nhiều người, cũng chính do vậy nên quan hệ của mọi người cũng thân mật hơn. Tính cách Nhạn Đường tốt, người cũng tốt, rất được yêu thích trong giới này. Lúc studio mới thành lập thì cũng có người có ý kiến với cô, nhưng sau này cô thành thật thừa nhận mình đồng tính nên cũng không ai bắt bẻ chuyện này nữa.
Chỉ là, cùng nhau làm việc đã lâu như vậy, vẫn chưa có ai nghe nói Nhạn Đường với cô gái nào có quan hệ thân mật cả, hiện giờ nghe nói cô có bạn gái nên ai ai cũng muốn tám. Đến thời gian tan ca, mấy người này tự nguyện ở lại, muốn xem xem người phụ nữ nào đã chinh phục được Nhạn Đường. Có người nói Nhạn Đường thích mỹ nhân tuyệt sắc, như vậy thì mới xứng đôi; còn có người nói Nhạn Đường thích soái tỷ, bạn gái cô ấy chắc chắn sẽ soái tới sáng chói.
Cả đám người cùng nhau hóng, tiếp tân nhìn thấy có xe đi qua đây lập tức chạy vào thông báo mọi người biết. Nghe tin này, Tần Tùng mau chóng kéo cửa sổ lá ra, mấy nhân viên khác giả bộ cầm ly đi rót nước, cùng đợi Nhạn Đường dắt bạn gái trong truyền thuyết vào. Kết quả đợi cả buổi, bọn họ nhìn thấy không phải là mỹ nữ tuyệt thế ngực bự eo thon, cũng không phải là tóc ngắn soái khí, người bọn họ thấy là...... một tiểu khả ái nhỏ nhắn.
Mái tóc ngắn bồng bềnh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn...... mắt Tần Tùng sắp rớt ra ngoài luôn rồi, Trú Đại cao 1m8 trong truyền thuyết sao nhìn như học sinh cấp 2 vậy?! Không đúng, cái ngoại hình này đặt trong đám học sinh cấp 2 chắc phải xếp ngồi hàng đầu tiên đó! Hôm trước hai người gặp nhau, trong điện thoại Nhạn Đường nói cô ấy nhỏ nhắn dễ thương, lúc đó anh còn tưởng Khổ Trú là một cô bé ăn mặc hơi giống trong anime, ai ngờ là nhỏ nhắn dễ thương thiệt!
Nói thật, anh không phải cố ý kêu mọi người ở lại hóng chuyện cùng mình, nhưng lúc nói chuyện với tiếp tân thì quả thật có ý định tung tin đồn. Nhưng nói thật..... anh chẳng qua vốn muốn cùng mọi người trợ công, dựa vào nhiều người tác hợp cho Nhạn Đường và Khổ Trú, bây giờ nhìn thấy được người thật rồi làm gì còn dám tác hợp nữa, anh sợ Nhạn Đường 'gây họa' cho đóa hoa của tổ quốc này.
Tần Tùng quả thật kinh ngạc vì cô bé này, nhưng anh là ai hả, anh có thể biểu hiện quá kinh ngạc không, tất nhiên là không rồi! Cho nên Boss Tần mặt điềm tĩnh nhìn tiểu khả ái đang lúng túng kia, cầm điện thoại lên tính chụp lén, dự tính làm cho Đoàn Tử tối ngày cứ nói Trú Đại 'khí công ngời ngời' hết hồn chơi.
Đáng tiếc điện thoại mới giơ lên là bị Nhạn Đường chắn trước mặt tiểu khả ái rồi. Không sao, hình chụp không được thì anh sẽ dùng từ ngữ để diễn tả. Nhân lúc Nhạn Đường đi sắp xếp cho tiểu khá ái, cô mau chóng gửi tin nhắn cho Đoàn Tử, nói là sắp nói cho cô ấy nghe một bí mật kinh thiên động địa.
Kết quả là bí mật kinh thiên động địa vẫn chưa đánh chữ xong thì Nhạn Đường đẩy cửa đi vào. Tần Tùng tắt máy rồi quăng lên bàn, cong môi lên nói: "Lúc trước cậu nói cô ấy nhỏ nhắn dễ thương tớ còn không tin nữa đó, bây giờ thì tin rồi."
"Kêu cả đám người cùng hóng chuyện với cậu, cậu cũng rảnh thiệt đó." Nhạn Đường thở dài, đứng trước bàn, "Giờ hóng đủ chưa, đi về đi?"
Tần Tùng không có trả lời mà hỏi: "Ây, tớ hiếu kỳ hỏi một câu nha, sau khi gặp mặt thì cậu còn hứng thú với cô ấy nữa không?"
"Còn nhiều hơn trước nữa." cô nói xong, điện thoại Tần Tùng rung, màn hình sáng lên. Nhạn Đường cúi đầu nhìn ——
-Đoàn Tử: Bí mật kinh thiên động địa gì?
Tần Tùng vẫn rất bình tĩnh, hình như người đang tám chuyện không phải là anh ta vậy.
Nhạn Đường đoán được anh ta đã nói gì với Đoàn Tử, nhất thời cười hơi thần bí: "Hay là, tớ cũng nói cậu biết một bí mật kinh thiên động địa khác nha."
"Bí mật gì?" Tần Tùng nhướng mày.
"Giáo viên dạy tiếng Nhật, chính là Khổ Trú đó." cô nói xong rồi giơ tay đặt lên môi 'suỵt' một tiếng, "Cái này không được nói ra, tớ sợ Khổ Trú giận."
"Cậu được lắm đó, tính kế hay lắm, lừa hết cả bọn tớ." Mặt Tần Tùng viết lên biểu cảm không thể tin được, anh không ngờ rằng có ngày Nhạn Đường sẽ tính kế một cô bé như thế.
Nhạn Đường mím môi cười, ngón tay gõ lên mặt bàn, nói: "Không có chuyện gì thì kêu mọi người đi về đi, tớ dẫn em ấy đi luyện hát, nói không chừng hôm nay sẽ thu âm nghe thử nữa đó."
"Được, vậy kêu bọn họ đi về, tớ sẽ làm người thu âm cho." Biểu cảm của anh ta làm cho Nhạn Đường thấy buồn cười: "Cậu rảnh thiệt hả?"
Tần Tùng bĩu môi: "Trong nhà gần đây rất bận rộn, tớ không muốn tham gia vào chuyện của bọn họ, chi bằng ở đây coi náo nhiệt."
"Vậy được, cậu kêu mọi người về hết đi, trước khi thu âm tớ sẽ kêu cô ấy chào hỏi cậu."
Giao dịch xong, Nhạn Đường về văn phòng, nhìn thấy Ngải Tiếu đang căng thẳng ngồi trên ghế. Cô đi đến sau lưng Ngải Tiếu, tay đặt lên ghế nói: "Bọn họ có phải làm em sợ không?"
"Làm gì có, bọn tớ lúc này còn giúp đỡ đánh đuổi cái đám biến thái muốn coi cô bé nữa đó."
Ngải Tiếu cạn lời, mấy người này đúng là nói dối không chớp mắt mà?
Nhạn Đường tất nhiên là không tin rồi: "Được rồi được rồi, người cũng đã nhìn thấy rồi, mọi người về nhà đi."
"Cái này, hỏi thiệt nha, cậu với cô né này có quan hệ gì vậy, thành thật khai báo đi......"
"Hiện tại là quan hệ sư sinh, hài lòng chưa?" Nhạn Đường cười: "Đừng tám nữa, tớ dắt em ấy đến đây để thu bài hát mới đó."
Ngải Tiếu ngồi trên ghế cảm thấy lời này nghe hơi kỳ lạ, muốn nghĩ nhiều, nhưng lại không dám nghĩ nhiều. Thật ra cô cũng không có bị đám người này làm cho sợ, cô chỉ sợ làm mất mặt trước mặt bạn bè của nữ thần thôi. Cũng may mọi người cũng rất tốt, nói đùa cũng có chừng mực, cô ngồi đó bị trêu chọc nhưng không thấy tức giận.
Mọi người cùng Nhạn Đường nói đùa vài câu rồi chuẩn bị rời khỏi, trong đó có một người đột nhiên tiến lại hỏi: "Nhạn tỷ, tuần trước chị cố ý thu một bản piano thật ra là cho cô bé này nghe phải không?"
Piano? Ngải Tiếu dõng tai lên.
"Uhm, là để cho em ấy thư giãn tinh thần." Nhạn Đường cúi đầu vỗ vai con sóc nhỏ, "Đứng dậy nào, chúng ta đi luyện hát, mặc kệ bọn họ."
Mọi người quan sát cả buổi, giờ đều hiểu ra là...... Nhạn Đường đang theo đuổi nhưng chưa cưa đổ được. Do đó bọn họ lập tức thu dọn đồ đi về, sợ là sẽ quấy rầy thế giới của hai người.
Cô em tiếp tân là người cuối cùng rời khỏi, đèn bên ngoài tối đi, Tần Tùng đang ngồi trong văn phòng rung đùi nhắn tin cho Đoàn Tử. Đoàn Tử có chết cũng không tin Trú Đại chỉ có mét rưỡi, muốn lập tức chạy xe qua đây xem, Tần Tùng ra sức khuyên cô ấy, nói ít ra cũng phải đợi ca khúc thu âm xong đã, đừng làm con người ta sợ đến nhạc cũng không dám hát luôn là mệt.
Đoàn Tử không bình tĩnh được nữa rồi, nếu Tần Tùng đã nói không được xem con người thật của Trú Đại, vậy thì cô không nhìn một cách quanh minh chính đại, lén lút nhìn là được chứ gì? Đến cuối cùng cô vẫn chạy xe qua đây, lén la lén lút ngừng trong bãi đậu xe ở đối diện, lén nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Ngải Tiếu không biết mình đã 'dụ' được Đoàn Tử đến đây, lúc này đang nghiêm túc hát thử. Cô tiến bộ lên rất nhiều, chỉ ba ngày ngắn ngủi, hát cũng rất ra dáng ra vẻ, Nhạn Đường cực kỳ hài lòng, đến khi lượt hát thử cuối cùng kết thúc, cô rót một ly nước cho Ngải Tiếu, sau đó là tìm Tần Tùng đến phòng thu âm để chuẩn bị.
Trong tay cầm ly nước nữ thần bình thường hay dùng, Ngải Tiếu không biết là ở đây không có ly dùng một lần hay là nữ thần không để ý chuyện này. Nhưng dùng ly nước của nữ thần uống nước là một chuyện làm cho người ta hạnh phúc đến ngất ngây. Cô cúi đầu xuống uống nước, nhớ đến lời khen lúc nãy của nữ thần, hít một hơi sâu.
Cô nhất định phải cố gắng, lát nữa thu âm phải đạt được trạng thái tốt nhất, không được làm mất mặt nữ thần. Do đó tâm trạng của cô vốn không căng thẳng nhưng lại bị sự ám thị này làm cho căng thẳng lên, cửa được đẩy ra, nữ thần và Tần Tùng đứng ở cửa. Ngải Tiếu đặt ly xuống đi qua đó, Tần Tùng mỉm cười chào hỏi với cô ấy: "Lúc nãy Đường Đường không cho anh qua quấy rầy, giờ cuối cùng cũng có cơ hội rồi. Xin tự mình giới thiệu, anh là Tùng Tử Đường, làm hậu kỳ của nhạc cổ phong, còn mấy nhạc khác cái gì cũng làm hết. Nghe Đường Đường nói em còn nghe nhạc điện tử của anh nữa, à đúng rồi, nick của anh hồi đó là Pines đó."
Ngải Tiếu nghe xong thì ngẩn người.
Cái gì, Pines?!
Pines đã rút khỏi giới nhạc điện tử đó hả?!
Ngải Tiếu còn nhớ đã cùng nữ thần trò chuyện về người này, lúc đó cô cực kỳ tiếc nuối nói Pines đã không phát hành tác phẩm mới nữa, nữ thần còn an ủi cô nói là Pines chắc đang hoạt động với thân phận khác...... cô vốn cứ tưởng chỉ là lời an ủi của nữ thần thôi, bây giờ mới biết, những lời nữ thần nói đều là sự thật!
Ai mà ngờ được, thủ lĩnh Pines danh tiếng lẫy lừng của giới nhạc điện tử giờ lại là Tùng Tử Đường!
Ngải Tiếu há hốc mồm nhìn anh ta, Tần Tùng cao gần 1m9 đối với cô mà nói thì là một sinh vật cực kỳ to lớn đó, nhưng cảm giác tùy tiện trên người anh ta lại không làm cho người khác cảm thấy áp lực. Người chế tác âm nhạc mà mình hâm mộ giờ đang ở trước mặt, cô chậm rãi nói: "Xin chào, em là Khổ Trú, rất kỳ vọng vào tác phẩm mới của anh."
Nhạn Đường ở bên cạnh nhịn cười, con sóc nhỏ nói chuyện với người lạ đều thể hiện dáng vẻ của cán bộ già.
"Được, nếu như em đã nói vậy thì anh chắc chắn sẽ làm một bài." Tần Tùng cười, "Đi nào, đến phòng thu âm."
Ba người đi đến phòng thu âm, Tầm Tùng đảm nhiệm vai trò thu âm. Ngải Tiếu vẫn chưa có hát qua bài này trước mặt người khác, tâm trạng căng thẳng của lúc nãy lại ập đến. Nhạn Đường nhìn ra được em ấy đang bất an, nói chuyện với Tần Tùng trong phòng điều khiển vài câu, sau đó vào phòng thu âm.
Nhạn Đường dạy em ấy cách dùng thiết bị, sau đó hơi thấp người xuống, tay chống ở đầu gối nhìn em ấy. Ngải Tiếu hơi há miệng, không biết sao nữ thần lại nhìn mình trịnh trọng vậy, đang tính hỏi thì đối phương đột nhiên mở miệng nói: "Tiếu Tiếu, em đừng nghi ngờ bản thân mình."
"Em....... chỉ sợ mình làm không được tốt."
"Em nghi ngờ mình cũng là nghi ngờ chị đó." Nhạn Đường nói: "Trong mắt chị, em đã làm rất tốt rồi, em cứ nghi ngờ tiếp làm chị cũng nghi ngờ mình đó."
Cô ấy nói nghiêm túc vậy, Ngải Tiếu không thể không cho là thật.
Hoặc có lẽ lời nói của nữ thần rất có tác dụng, tiếp theo sau cô không còn lo lắng căng thẳng nữa. Công tác chuẩn bị đã sẵn sàng, Tần Tùng búng tay một cái, điều động tâm trạng hai người thông qua bộ đàm. Thấy Ngải Tiếu đã chuẩn bị xong, Nhạn Đường giúp em ấy chỉnh micro, rồi đi ra ngoài.
Bắt đầu thu âm, Ngải Tiếu nghe được nhạc nền trong tai nghe vang lên, dần dần hòa mình vào thế giới chiến tranh loạn lạc nhưng tràn ngập yêu hận tình thù này.
Tình cảm sâu đậm đối với tướng quân được che giấu trong lòng nữ hoàng, hãy để cô biểu đạt ra cho.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.